Chương 8: Chợ đen
Lạc Vũ đi ra ngoài một trận, khi trở về mang theo chút ăn vặt của quán ven đường. Bếp trưởng của Lạc gia mặc dù không tệ, nhưng mà ăn nhiều sơn trân hải vị, vây cá bào ngư, loại hàng ven đường tiện nghi này liền có vẻ cực kỳ mỹ vị. Lạc Vũ đối với những món ăn vặt này yêu thích không buông tay, có cơ hội thì sẽ mua nếm thử
“Xem, mình mua đậu hủ thơm, lẩu rau hẹ, khoai tây xay, còn có cuốn sốt thịt” Lạc Vũ ôm lấy cổ của Tịch Thất, khoe khoang đem mỹ thực trên tay đặt ở trước mắt Tịch Thất quơ quơ
Tịch Thất nhịn xuống kích động vật qua vai đem người áp chế lại. Đối với một cảnh giác độ cao, cả nửa đêm ngủ đều cầm súng, bất cứ sát thủ chuyên nghiệp nào mà nói lúc nào cũng không dỡ xuống phòng bị, Tịch Thất là tuyệt không thể đem phía sau lưng không hề phòng bị để cho những người khác. Huống chi, ba thước là một khoảng cách an toàn tối thiểu của là một sát thủ, ngày xưa người vượt qua giới hạn này, đều bị Tịch Thất ám sát ở bên dưới dao găm. Nhưng mà hai người ở chung tiếp cận một năm, Tịch Thất đã quen thuộc hô hấp và tiếng bước chân của Lạc Vũ, còn không có tới gần liền biết là Lạc Vũ trở về, bằng không vào giờ phút này cuống họng của Lạc Vũ đã dao găm cắt vỡ rồi.
Lạc Vũ lại không hề phát hiện, tiếp tục ôm lấy cái cổ của Tịch Thất, còn đem đầu đặt ở trên vai cô ấy, cười nói, “Mình ra ngoài vì cậu giải quyết chuyện phiền toái, cho nên bữa này cậu mời khách”
Tịch Thất vẫn như cũ không quá quen thuộc tiếp xúc thân thể với người khác, loại thân mật này làm cho cô ấy cảm thấy có chút xa lạ, nhưng cũng không bài xích. Tịch Thất hơi nhíu nhíu mày lại, lại rốt cuộc không có đẩy Lạc Vũ ra
“Chuyện giải quyết rồi sao?” Tịch Thất quay đầu qua hỏi, giết người cô ấy biết, ứng phó loại chuyện tình tình yêu yêu của tiểu nam sinh này lại làm cho cô ấy cảm thấy bó tay toàn tập, phiền phức đến không xong, đâu có sát thủ nào thoải mái giơ tay chém xuống
“Nam sinh kia rất si tình, hỏi mình cậu rốt cuộc có bạn trai hay không, mình nói không có a, ai dám làm bạn trai của cậu a. Sau đó hắn thì hỏi, nếu cậu đã không có bạn trai, tại sao không cùng hắn qua lại chứ, sau đó mình thì nói, hai người không phải người của một thế giới” Hô hấp của Lạc Vũ nhẹ nhàng phả ở bên tai Tịch Thất, nhu hòa, giống như lông chim mỏng manh. Tịch Thất đột nhiên có chút không dễ chịu đem Lạc Vũ đẩy ra
“Không đáng kể, dù sao giải quyết xong thì được rồi” Kỳ thực Tịch Thất cũng không quan tâm mạng người khác, đối với cô ấy mà nói, thấy qua quá nhiều người chết, quá nhiều máu tanh, người chết ở dưới súng mình cũng không phải số ít, sớm đã thành thói quen, nhìn quen lắm rồi, gặp biến không sợ hãi rồi. Huống chi sống chết của người khác và cô ấy có liên quan? tuy là do cô ấy mà lên, nhưng cho dù đối phương thật sự nhảy lầu, cô cũng sẽ không có bất kỳ gánh nặng trong lòng nào. Máu của cô ấy ở rất nhiều năm trước thì đã lạnh rồi. Chỉ là nếu như đối phương thật sự xảy ra chuyện, cảnh sát thì sẽ điều động, cô ấy cũng sẽ trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, nói như vậy liền vô cùng có khả năng bại lộ thân phận của cô ấy, đối với cô ấy càng bất lợi. Cho nên, Tịch Thất cũng không muốn đem chuyện làm lớn, Lạc Vũ trước tiên nhân nhượng cho yên chuyện tự nhiên là kết quả tốt nhất
“Cậu muốn nếm thử những thứ đồ này không?” Lạc Vũ vừa muốn đem đưa vào trong miệng, liền bị Tịch Thất ngăn cản
“Mình trước tiên kiểm tra một chút” Kiểm tra trong miệng Tịch Thất là kiểm tra kiểm độc, ở đồ ăn của Lạc gia bưng cho Lạc Vũ ăn đều là đám người Lạc 13 kiểm nghiệm, cho nên Lạc Vũ đối với chuyện thuốc độc cũng không quen thuộc, thế nhưng Tịch Thất quanh năm suốt tháng đều là một thân một mình loanh quanh bên sống chết, hồi trước đã từng bị người hạ độc ám hại, cho nên đối với cái này khá là tinh thông
“Đợi lát nữa mình muốn dẫn cậu đi gặp một người” Nhắc tới chính sự, biểu tình của Lạc Vũ cũng thoáng trở nên nghiêm túc
“Ai?”
“Đi rồi cậu tự nhiên sẽ biết” Lạc Vũ giả vờ thần bí, cười không đáp
Đi ở trên đường Dạ Vương, Tịch Thất trước tiên đi đường vòng tới một nơi khác. Dưới đất trung tâm mua sắp, cũng chính là cái gọi là chợ đêm. Một địa phương buôn bán đồ vật phi pháp, một nơi hắc ám che giấu chuyện xấu. Rửa tiền, rao bán ma tuý, buôn lậu súng ống, sòng bài, thậm chí còn có buôn bán nô lệ, nơi buôn bán người. Địa phương cực kỳ bí ẩn, Lạc Vũ theo xoay chuyển đến đầu óc choáng váng mới tới được, Lạc Vũ tin chắc, nếu như lần sau một mình nàng tới, vẫn sẽ lạc đường không tìm được chỗ cần đến. Đi vào, bên trong cực kỳ rộng rãi, cửa hàng mọc như rừng, Lạc Vũ chưa bao giờ biết dưới lòng đất của thành phố này lại có một thế giới như vậy, một nơi hắc ám lãi kếch sù
Hai người Lạc Vũ đều mang theo mũ, kéo xuống vành mũ, che lấy con mắt, còn đeo khẩu trang, Nếu như là ở trên đường cái ở bên ngoài, trang phục như vậy tự nhiên sẽ gây nên không ít người chú ý, nhưng mà ở đây, người người đều là trang phục như vậy, hoặc là tù nhân trốn trại tù nhân trốn trại, giặc cướp, hoặc là chính là sát thủ, kẻ đánh thuê, đều không phải nhân vật dễ chọc gì, nói không chắc còn có thể đụng kẻ thù, Cho nên, ở đây, nếu như một người tùy tiện, không hề che đậy lộ ra mặt của mình, ngược lại sẽ trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, có vẻ hoàn toàn không hợp
“Cửa hàng nơi này có một nữa đều là chuyện làm ăn dưới cờ của Lạc gia” Tịch Thất hạ thấp giọng ở bên tai Lạc Vũ nói ra
Lạc Vũ giật nảy cả mình, nàng thân là thiếu chủ Lạc gia, lại hoàn toàn không biết Lạc gia còn có thể liên quan đến chuyện làm ăn buôn lậu súng ống, buôn bán ma tuý
Tịch Thất đem kinh ngạc của Lạc Vũ thu vào đáy mắt, cười lạnh nói, “Bằng không cậu cho rằng Lạc gia chỉ có thể giết người sao?? tập đoàn tài chính khổng lồ của họ ít nhất có một nửa đều là lợi nhuận của chuyện làm ăn. Loại chuyện buôn lậu súng ống ma tuý này, một vốn bốn lời, chỉ là đại đa số tổ chức không dám làm, cho dù làm cũng không thể một mình nuốt một khối bánh kem lớn như vậy. Thế lực của Lạc gia lớn như vậy, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đoạt tiền này”
“Lạc gia đem chợ đen lũng đoạn?” Lạc Vũ thầm nghĩ, những việc này Lạc Hàn chưa từng có nói cho nàng biết, bây giờ nhớ lại, mấy năm qua chưa từng thấy qua Lạc Nhất ra tay, từ sáng đến tối lại bận bịu đến quay vòng vòng, chỉ sợ là đang kinh doanh những làm ăn này của Lạc gia
“Có thể nói như vậy, chỉ là Lạc gia không có liên quan đến sòng bạc, buôn bán nhân khẩu, và chuyện cho vay lãi suất cao, những lợi nhuận này không nhiều, Lạc gia xem thường”
Lạc Vũ há to miệng, có thể nuốt vào một cái trứng gà, lợi nhuận của sòng bạc còn chưa đủ nhiều? Cho vay lãi suất cao vẫn không tính là lãi kếch sù? Lạc gia cư nhiên còn xem thường? Lạc Vũ đột nhiên có chút hiểu rõ vì sao đám người Lạc 14 ra tay hào phóng như vậy, dừng ở mấy chiếc xe xa hoa của Lạc gia vì sao không hiếm lạ giống như củ cải trắng
Tịch Thất nhìn nhìn dáng vẻ Lạc Vũ trợn mắt ngoác mồm, thở dài, “Cậu cái gì cũng không rõ, làm gì vô duyên vô cớ đi trêu chọc chúa của người không chọc nổi như vậy?”
“Cậu sợ rồi? Đều tại mình kéo cậu xuống nước” Lạc Vũ thái độ thành khẩn tự mình kiểm điểm, thuận tiện dùng phép khích tướng
“Mình không thèm để ý, dù sao đắc tội một cái là bỏ mạng, đắc tội hai cái cũng giống như vậy” Ngữ khí của Tịch Thất nhàn nhạt, dửng dưng như không, căn bản không để ở trong lòng
“Cậu trước đó đắc tội là tổ chức nào?” Nếu đã có thể cùng Lạc gia đánh đồng với nhau, nghĩ đến khẳng định không đơn giản, “Mấy người truy sát cậu lại là ai?”
“Đến rồi, theo mình đi vào” Tịch Thất không hề trả lời, một đầu chui vào một cửa hàng dày đặc màn che màu đen
Đây là một nơi khá là thông thường, buôn bán dụng cụ tình thú. Lạc Vũ suýt chút nữa bị nước miếng của chính mình sặc chết, lắp bắp nói, “Đây, đây, đây là địa phương nào? cậu, cậu ,cậu dẫn mình đến tới chỗ như thế làm gì?”
Hết chương 8
Buổi sáng hôm sau, khi ăn xong bữa sáng, cô nhờ Nhã Linh dẫn đến lều của Ngô Bác Văn, cô muốn nói với hắn một tiếng. Dù sao, cũng nhờ hắn mà sức khỏe của cô ổn hơn rất nhiều.
Đến trước lều của hắn, cô đứng ở ngoài đợi lính vào thông báo một tiếng. Sau đó cô thấy người lính đi ra, vén cửa lều mời cô vào trong. Cô bước vào, thấy Ngô Bác Văn đang ngồi viết gì đó, thấy cô thì hắn đặt bút xuống, đi về phía cô.
Đợi cô ngồi xuống ghế, hắn hỏi: “Cô nương tìm ta có chuyện gì không? Sức khỏe lại giảm sút à?” Cô với hắn cũng đã biết nhau nửa tháng, khá hợp tính nhau nên hai người nói chuyện không câu nệ lễ tiết như lúc ban đầu.
“Không, sức khỏe ta dạo này ổn lắm. Nên hôm nay ta muốn đi tìm thuốc giải độc. Cũng đã nửa tháng rồi, giờ mà không đi tìm, ta sợ sẽ muộn mất.” Kha Nguyệt nói
“Mai ta phải hộ tống bệ hạ về lại hoàng cung, nên không thể đi tìm cỏ ngũ sắc với cô nương. Để ta phái thêm 2 người đi cùng cô nương, một mình cô nương đến đấy, ta không yên tâm.” Hắn đã phái mấy người đi tìm cỏ ngũ sắc đó nhưng từ hôm đấy đến giờ không thấy mấy người đó trở về, e là lành ít dữ nhiều. Cũng không thể chậm trễ chuyện tìm thuốc của nàng, nên không thể ngăn cản nàng đi tìm thuốc. Hắn chỉ có thể cử mấy thuộc hạ đắc lực của mình đi cùng nàng, mong rằng nàng có thể tìm được hoa ngũ sắc đó để giải độc.
“Không cần đâu, ta có thể đến đó một mình được, huynh không cần lo cho ta”. Nhờ luyện tập cộng với được ăn uống đầy đủ, còn có thêm thuốc bổ mà Ngô Bác Văn đưa nên cô cảm thấy sức khỏe giờ rất tốt. Với cả võ công của cô cũng đã lấy lại được 2/3, ở doanh trại này tất cả mọi người đều không phải đối thủ của cô, trừ người đàn ông lạ mặt hôm nọ. Cô tin rằng cô có thể lấy được cây cỏ ngũ sắc đó. Nhưng nói đi nói lại cũng thật kì quái, thân thể này tiếp nhận rất tốt. Tốt hơn so với người khác rất nhiều, cô ở kiếp trước mất mười mấy năm mới có thể đạt đến trình độ xuất quỷ nhập thần như vậy. Xuyên vào thân thể này dù là cô có thể nhớ được các chiêu thức của kiếp trước cũng không thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà luyện được. Nhưng thân thể này tiếp nhận rất nhanh, rất linh hoạt so với thân thể kiếp trước của cô còn có phần nhỉnh hơn. Điều này khiến Kha Nguyệt rất bất ngờ cũng rất tò mò. Rốt cuộc là chủ nhân thân thể này vì sao lại bỏ mạng với thân thể như này, cô dám khẳng định rằng võ công của cố chủ nhân không hề tầm thường như lúc cô mới xuyên vào.
Ngô Bác Văn ra sức thuyết phục cô một hồi, nhưng cô vẫn nhất quyết không đồng ý để ai đi cùng. Vậy nên hắn cũng đành bỏ ý định này: “Vậy cô nương phải cẩn thận!”
“Ta sẽ cẩn thận, cảm ơn huynh nửa tháng qua đã chiếu cố. Nếu không, sức khỏe của ta cũng sẽ không được như bây giờ!” Nói rồi Kha Nguyệt đứng dậy ôm quyền: “Vậy xin cáo từ, có duyên sẽ gặp lại.”
“Cáo từ!” Ngô Bác Văn cũng ôm quyền đứng dậy nói với cô.
Khi Kha Nguyệt đi ra khỏi căn lều, ánh mắt Ngô Bác Văn nhìn theo bóng dáng cô có chút tiếc nuối. Đúng lúc này, bỗng có một người đàn ông bước vào trong lều của hắn. Nhìn thấy người đó hắn liền hành lễ: “Thần tham kiến bệ hạ”
“Ta đã nói rồi, khi chỉ có ta với huynh, huynh không cần hành lễ.” Người đàn ông lạ mặt đó lên tiếng, rồi bước đến bên cạnh Ngô Bác Văn
“Lễ không thể thiếu!” Nghe Ngô Bác Văn nói như vậy, hắn cũng không nói gì lại. Người bạn này của hắn rất cứng đầu, nói bao nhiêu lần thì vẫn như vậy.
“Hoàng thượng đến có việc gì?” Ngô Bác Văn hỏi, bình thường hoàng thượng ít khi đi đến chỗ của hắn, sao hôm nay lại đến đây.
“Nghe nói, huynh từ bãi săn dắt về một nữ nhân. Nhưng nữ nhân đó bị trúng độc đúng không?”
“Đúng vậy, nữ nhân đó hiện đang chuẩn bị lên đường tìm thuốc giải rồi.” Hắn rất lo cho lần đi này của nàng, vì đầm lầy đó, nghe nói rất nguy hiểm.
Vương Tử Đằng nghe chuyện nàng đi đến đầm lầy tìm thuốc, trong lòng dâng lên một chút lo lắng. “Từ đây đến đầm lầy đó mất bao lâu?” Vương Tử Đằng hỏi
“Mất khoảng 5 ngày đi đường.” Ngô Bác Văn trả lời
*Vậy là vẫn kịp thời gian* Nghĩ rồi khóe miệng Vương Tử Đằng cong lên.
Tối hôm trước Kha Nguyệt đã chuẩn bị đầy đủ tư trang để lên đường, nên hôm nay sau khi tạm biệt Ngô Bác Văn xong cô đã lên đường đi tìm cỏ ngũ sắc. Đi từ doanh trại, theo tấm bản đồ mà Ngô Bác Văn đưa cho cô ít nhất cũng phải 5 ngày cô mới đến được khu đầm lầy đấy, không thì phải mất đến 7 ngày.
Cô cứ nghĩ rằng chuyến đi lần này của cô sẽ rất nhàm chán, vì bình thường những chuyến đi của cô hầu như là sẽ đi cùng với Tịnh Ảnh. Nhưng không, vừa mới đi được khoảng 1 canh giờ, cô đã gặp một số người để cho cô có thể luyện tập mấy chiêu thức mà mấy hôm nay cô luyện tập.
Chẳng là khi cô đi đến chỗ này, thấy một đám nam tử, chuyện cũng chẳng có gì nhiều nếu như người cầm đầu của đoàn đấy không đến trêu chọc cô. Khi nhìn thấy cô, ánh mắt hắn ta lộ rõ vẻ ham muốn rõ rệt, rồi bước lên nói muốn cô đi cùng hắn ta.
“Đi cùng ngươi?” Cô nhếch môi giễu cợt rồi nói tiếp: “Ngươi không xứng!” Nói xong cô tát hắn ta một phát, khi thấy bàn tay bẩn thỉu của hắn ta chuẩn bị đặt lên eo của cô. Cô ghét nhất những loại bẩn thỉu này động vào người cô.
Khi bị cô tát, người đàn ông kia nổi giận, vừa ôm mặt vừa nói: “Chúng mày lên bắt con tiện nhân không biết điều kia cho tao!”
“Đấy là các người tự tìm đường chết, nên đừng trách ta!” Kha Nguyệt nhếch môi, thi triển những động tác thuần thục hạ gúc mấy tên đàn em của hắn ta. Trên cành cây gần đó, có 1 người đang quan sát hết các hành động của cô. Trên môi người đó nở nụ cười, miệng lẩm nhẩm: “Võ công thật không tồi!”
Khi hạ gục hết các mấy tên xung quanh cô, cô liền đi đến trước mặt tên cầm đầu nói: “Lần sau đừng để ta gặp được ngươi, không thì gặp ở đâu ta sẽ đánh ngươi ở đó.” Nói xong cô liền đánh ngất tên đó, quay người bước tiếp đến nơi cô cần đến. Cô bước đi đến lúc không thấy tên cầm đầu kia cô liền dừng chân.
“Ông lão! Ông còn định đi theo ta đến bao giờ?”