Sát Thủ Nữ Vương

Chương 45: Cái giá của sự phản bội (3)



Chương 45: Cái giá của sự phản bội (3)
Lạc Vũ cuối cùng cảm nhận được chỗ đáng sợ ở bên trong roi mây xen vào dây sắt. Mềm mại của roi mây và cứng cáp của dây sắt kết hợp với nhau, xé rách da thịt, đâm vào da thịt, hai loại sức mạnh đồng thời gây ở bên trên da thịt, quả thực có loại đánh vào xương, tuyệt vọng và đau nhức thâm thúy vô biên
Hô hấp của Lạc Vũ càng ngày càng gấp rút bất ổn, hàm răng trên dưới run lên, đùi bắt đầu run lẩy bẩy, mông cũng bắt đầu liều mạng tránh né roi mây tập kích. Lạc Vũ trái phải lắc lư cái mông, nhưng mà vẫn cứ tránh không khỏi roi mây giày vò. Tựa hồ bất luận chạy trốn tới nơi nào, roi mây đều sẽ chuẩn xác không có sai sót đánh ở trên mông Lạc Vũ
“Bốp bốp bốp” Lại là một loạt roi mãnh liệt đánh ở trên mông thịt đầy rẫy vết thương, Lạc Vũ lần nữa rên rỉ ra, nước mắt không ngừng được lướt xuống, dọc theo gò má sưng đỏ chảy vào bên trong khóe miệng. Trong miệng là mùi vị mặn mặn, trong không khí phiêu đãng mùi rỉ sắt của máu tươi
Chim sẻ nhỏ ngoài đình sớm đã bị doạ chạy, tiếng gió vun vút của roi mây vung vẩy quá mức thê thảm kinh sợ
Lạc Vũ nhịn xuống nước mắt, tận lực không muốn để chính mình khóc ra tiếng, nước mắt không tiếng động mà chảy xuôi
Bây giờ không chỉ là mông thịt hai bên trái phải, còn có trên eo, trên đùi đều hiện đầy vết sưng, vết roi lung ta lung tung, nhằng nhịt khắp nơi, máu tụ ôm lấy ở trong thịt, tựa hồ lập tức thì sẽ dâng trào ra
Lạc Vũ cảm thấy toàn thân vô lực, tay bám chắt lấy mép bàn càng ngày càng không nắm vững, hai chân run đến càng ngày càng lợi hại, mỗi roi đánh ở trên mông một cái, thân thể Lạc Vũ thì trượt xuống một tấc, cuối cùng rơi xuống trên mặt đất, nằm nhoài trên đất lạnh lẽo, hút không khí liên tục, làm thế nào cũng leo lên không nổi
Lần này Lạc Hàn không có yêu cầu Lạc Vũ tiếp tục nằm sấp xuống bàn, mà là xách lấy cổ áo của nàng, trực tiếp đem người ném ra ngoài. Lạc Vũ ngã ở trên cỏ, tóc nhiễm phải bùn, vô cùng chật vật, nhưng mà càng chật vật, là vết roi đầy rẫy phía sau
Lạc Hàn sải bước đi tới, trước đó luôn duy trì bình tĩnh lạnh lẽo cuối cùng phá vỡ rồi
Sự phẫn nộ của nữ vương cuối cùng bạo phát!
Một roi mạnh mẽ quất tới, đánh ở bên trên vết roi sưng phù, dây sắt phá vỡ da thịt, máu tươi nhất thời rỉ ra
Lạc Vũ một tiếng hét thảm, ngước đầu hướng về sau, lại trong nháy mắt cong lên thân thể, mông lần nữa bại lộ ở bên dưới roi mây
Lạc Hàn đá một cước trên người Lạc Vũ, thân thể vốn dĩ nằm nghiêng nhất thời nằm bằng sấp trên bãi cỏ, lại là một roi hung hăng chuẩn xác không có sai sót đánh ở trên người, máu tươi chảy ròng
“Trăm phương ngàn kế đối phó với ta! lén tình báo, trộm cơ mật, ngươi đều ở sau lưng la làm chuyện tốt gì!” Lạc Hàn không nói một câu, thì vung vẩy một roi qua, đồng thời từng roi thấy máu
“Từ sáng đến tối giả vờ ngây ngốc cho ta, ta thấy ngươi không phải phế vật! Là súc sinh!” Lạc Hàn hiển nhiên tức giận đến không nhẹ, bình tĩnh vừa rồi không còn sót lại chút gì, lực đạo xuống tay cũng càng ngày càng nặng, “Hai mươi mấy năm qua là nuôi không ngươi! Phản bội ta, phản bội Lạc gia, ngươi là tên tên súc sinh!”
Lạc Vũ đau đến không chịu nổi, đạp hai chân muốn tránh né roi mây quật tới, nhưng mà vừa di động một chút khoảng cách, đã bị Lạc Hàn kéo trở lại, lần nữa ném trở lại
Lạc Vũ khóc lóc không ngớt, mông tuyết run lẩy bẩy, hiển nhiên đã không thể chịu đựng roi mây quật nhiều hơn nữa rồi. Da thịt rách nát, cả nhẹ nhàng chạm một chút đều đau dữ dội, huống chi là bị roi mây liên tục đánh
Nước mắt lạch bạch chảy xuống, nước mắt rơi như mưa. Kiên cường ngụy trang cũng lại duy trì không được. Lạc Vũ sợ chết, nhưng mà đau nhức thời khắc này, thậm chí so với cái chết đều càng thống khổ hơn. Mỗi một phút mỗi một giây đều là một loại giày vò gian nan
“Con sai rồi, a-” Đôi môi run rẩy của Lạc Vũ vừa mới xin tha, tay của Lạc Hàn lần nữa nặng nề vung xuống. Dây sắt xoắn vào trong da thịt, tựa hồ cả xương đều bị roi mây đánh cho nát
“Đây là một lần cuối cùng, một lần cuối cùng, con cũng không dám nữam a -” Lạc Vũ đã nói quá nhiều lời như vậy rồi, Lạc Hàn cũng đã nghe đến khá là phiền chán. Cho nên sự cầu xin của Lạc Vũ không có đưa đến nửa phần hiệu quả, trái lại để Lạc Hàn hỏa khí càng tăng lên
“Ngươi đã nói bao nhiêu lần cũng không dám nữa rồi? vẫn không phải từng lần từng lần tái phạm! Không giáo huấn ngươi, ngươi mãi mãi cũng không nhớ được câu nói này!” nổi trận lôi đình, lửa giận ngùn ngụt, tất cả đều hoán đồi thành mấy roi hung hăng
Lạc Vũ lại là một tiếng hét thảm, âm thanh sắc bén chói tai,mỗi một lần so với trước kêu to đến lớn tiếng, tựa hồ như đem cổ họng đều kêu hư rồi. Giáo huấn này quá mức đau đớn, không thể không để Lạc Vũ ghi nhớ sâu sắc, e sợ cả đời đều khó mà quên. Lạc Vũ cơ hồ có thể thấy được khi roi mây vung vẫy mang đến hơi máu
Lạc Vũ nằm trên đất, giống như là cá chết, ngoại trừ mở to hai mắt, từng ngụm từng ngụm thở dốc, cái gì cũng làm không được. Không dám xin tha, không dám làm nũng, càng không thể như bình thường ôm lấy đùi của mẫu thân như vậy, mấy lần cầu xin tha thứ
Đau đớn kịch liệt để Lạc Vũ trên đất liều mạng giãy dụa lăn lộn, roi thì lại không có chương pháp gì đánh ở trên người nàng, toàn thân trên dưới đều chịu sự tập kích của roi mây. Quần vốn là vắt ở trên đầu gối đã sớm bị rơi ra lúc Lạc Vũ đau đớn lăn lộn, áo thì bị roi mây quật đến rách tả tơi, cơ hồ không thể che đậy thân thể
Roi mây loạn xạ quật ở trên người, một roi rơi vào bên đùi, da thịt mềm mại nhất thời có thêm một đạo vết máu, Lạc Vũ kêu lên thảm thiết, dùng hết chút khí lực cuối cùng muốn giãy dụa một phen, liều mạng lay động thân thể, roi mây vốn quật ở trên đỉnh mông cư nhiên đánh vào giữa trái phải của hai mông. Lạc Vũ nức nở một tiếng, không cách nào phản kháng, chỉ có thể nằm trên mặt đất, khom người, trầm thấp rên rỉ khóc nức nở
“Xin xin người, tha cho con, a a a -“
Roi mây lần nữa rơi vào bên trên đỉnh mông, ba roi liên tục quật xuống, không có một chút khoảng cách
Lạc Vũ đứt quãng xin tha nhận sai, chỉ là Lạc Hàn căn bản không nghe những lời này, Lạc Vũ càng là cầu xin nhận sai, cô lại càng đánh cho lợi hại, đánh đến dùng sức
Mặt của Lạc Vũ đã khóc tèm nhem, trên lỗ mũi dính vào bùn đất. Trên mông xanh tím một mảnh, từng đạo từng đạo vết sưng trải rộng bên trên, khiến người ta không đành lòng tận mắt chứng kiến. Roi mây xanh tím cũng bị máu tươi nhiễm đỏ, đầu roi rủ xuống đất, máu tươi lách tách chảy dọc xuống
Lạc Hàn lại giống như là không có nhìn thấy cảnh tượng thê thảm như vậy, không hề thương tiếc, không có đau lòng, nhẹ dạ
Mới bắt đầu Lạc Vũ còn ô ô nghẹn ngào thấp giọng khóc nức nở, sau đó tiếng kêu rên liên hồi, một tiếng so với một tiếng kêu một tiếng kêu đến lợi hại, đến cuối cùng cổ họng đều kêu hư rồi, ngoại trừ hừ nhẹ ra, cũng lại không hét lên được
Đây là một cơn ác mộng, một trận ác mộng mãi mãi sẽ không kết thúc! Lúc nào mới có thể dừng lại, lúc nào mới có thể kết thúc! Tại sao tất cả trước mắt đều là máu tươi, toàn bộ tiếng gió của roi mây vung vẩy bên tai, trên người không khoảng cách chút nào truyền đến đau nhức ghi lòng tạc dạ, trong miệng vị ngọt rỉ sắt, trong không khí chỉ có mùi máu tanh dày đặc
Đau thấu tim gan, rồi lại thoát khỏi không được, nếu như cái chết có thể mang đến giải thoát, thời khắc này, Lạc Vũ nhất định sẽ không chút do dự mà lựa chọn chết đi. Ngạt thở, đau đớn đem nàng nhấn chìm trong biển, không thể thở nổi, không cách nào cầu cứu, chỉ có thể mặc cho chính mình chìm đến đáy biển, càng chìm càng sâu
Lạc Vũ cảm thấy, chính mình sắp bị Lạc Hàn đánh chết, nếu như đánh chết mình có thể để mẫu thân không tức giận như vậy, vậy thì lập tức đem chính mình đánh chết thì được rồi. Sớm biết sẽ thống khổ như vậy, vẫn chi bằng trước đó bị mẫu thân dìm chết trong hồ nước, hoặc là một súng bắn chết, nói như vậy, có lẽ sẽ nhẹ nhõm rất nhiều
Bãi cỏ xanh xanh, gió hơi lạnh, tia sáng nhu hòa, còn có vài tiếng chim hót, hồ nước sắc thu, địa phương xinh đẹp như vậy, lại trở thành hồi ức thống khổ nhất của Lạc Vũ. Khắc cốt ghi tâm, cả đời khó quên
Bãi cỏ nhiễm lên từng chút từng chút vết máu, để phong cảnh tươi đẹp nhiều hơn mấy phần thê thảm và tàn nhẫn
Huyên náo lần nữa khôi phục lại yên lặng. Không khóc kêu, không có tiếng cầu xin tha thứ, chỉ còn dư lại tiếng roi lạnh lẽo, Lạc Vũ yên tĩnh như là không cảm giác được thống khổ, cả một tia khóc nức nở đều biến mất rồi.
Lạc Nhất trong lòng cả kinh, tiếp tục như vậy nữa, thiếu chủ sợ là phải bị chủ nhân đánh chết
Lạc Nhất thở một hơi thật dài, mang theo vài phần thấp thỏm, mấy phần sốt sắng mà đi lên phía trước, mở miệng nói, “Chủ nhân, đánh tiếp nữa, chỉ sợ xảy ra án mạng”
Lạc Hàn cả đầu cũng không có quay lại, một roi đánh ở trên mặt Lạc Nhất, nổi giận quát lớn nói, “Ngươi ít nhiều chuyện cho ta, cút sang một bên! Hôm nay ai dám cầu xin cho nó, ta thì một phát súng giết chết người đó!”
Lạc Nhất chán nản đầy mũi, chỉ đành kinh hoảng lui ra. Hướng đến phương hướng của Lạc Vũ nhìn một chút, thở dài. Thiếu chủ, thuộc hạ tận lực rồi, chủ nhân đã giận điên lên, người tự cầu phúc đi. Lạc Nhất không dám chống đối mệnh lệnh của Lạc Hàn, tuy không không đành lòng, cũng chỉ đành đứng ở một bên, không dám lên tiếng cầu xin nữa
Lạc Vũ đã đau đến không có sức kêu thành tiếng, sắc mặt so với người chết càng khó coi hơn. Nếu không phải thời điểm roi mây vung xuống, thân thể nàng hơi rung động, Lạc Nhất đều sắp cho rằng nàng đã đã bị đánh chết rồi. Không nhúc nhích được, kêu không ra, chỉ có mặc cho roi mây chà đạp, con mắt cũng càng ngày càng không mở ra được, Lạc Vũ cảm thấy rất buồn ngủ, rất mệt, nước mắt trong hốc mắt cũng tựa hồ chảy khô rồi
Càng là bình tĩnh, càng là đè nén sự phẫn nộ rất lớn, một khi núi lửa bạo phát, sẽ xảy ra là không thể ngăn cản. Trước đó Lạc Hàn vẫn bình tĩnh như thường, Lạc Vũ liền biết, hôm nay sợ rằng sẽ cực kỳ gian nan
Quần áo đã rách nát thành một đống vải rách, Lạc Vũ cơ hồ toàn thân trần trụi nằm trên đất, giống như con cá thiếu nước, lại giống như chó hoang vết thương đầy rẫy, chật vật, chán nản, thất thần, tuyệt vọng
Ánh mặt trời ôn hòa chiếu rọi ở trên da thịt óng ánh của nàng, vết thương máu me đầm đìa có vẻ càng thêm dữ tợn khủng bố. Ý thức càng ngày càng mơ hồ, trước mắt dần dần trở nên tối đen, hô hấp cũng càng ngày càng yếu ớt, Lạc Vũ thầm nghĩ, chính mình sợ là sắp chết rồi
Trước khi triệt để hôn mê đi, môi của Lạc Vũ nhẹ nhàng thấp giọng thì thầm
“Mẹ, mẹ…”
Lạc Vũ rất ít xưng hô Lạc Hàn như vậy, gia quy nghiêm khắc của Lạc gia làm cho nàng chỉ có thể tôn xưng mẫu thân Lạc Hàn, danh xưng mẹ này đối với Lạc Vũ mà nói, là xa lạ như vậy, tựa hồ chỉ có ở thời điểm rất nhỏ rất nhỏ, mới kêu Lạc Hàn như vậy
Chẳng biết vì sao, thời khắc hôn mê, trong miệng liên tục thì thầm, lại là hai chữ này
Lạc Hàn xoa xoa cổ tay, cánh tay đau mỏi đến lợi hại, đánh người là việc tốn sức, người bình thường vung vẩy hơn hai mươi cái sẽ thấy cũng đánh không động rồi. Lạc Hàn xuất thân sát thủ, chịu qua huấn luyện chuyên môn, lực cánh tay tự nhiên so với người bình thường càng to lớn hơn. Lúc này tự nhiên khổ là Lạc Vũ, mãi đến tận đánh ngất xỉu đi, Lạc Hàn mới cảm giác được một chút đau nhức không thoải mái
Mặt của Lạc Hàn không thay đổi thu hồi roi mây, nhìn cũng không nhìn Lạc Vũ đang hôn mê một chút, sắc mặt lần nữa từ đang nổi giận khôi phục lại bình tĩnh, nhàn nhạt phân phó nói, “Đem nó nhốt vào trong phòng giam, không cần phái người bôi thuốc cho nó”
Lạc Nhất âm thầm kinh ngạc, xem ra lúc này nữ vương là tức giận thật sự. Thiếu chủ cũng hôn mê bất tỉnh, cũng không để chủ nhân đau lòng mấy phần. Không bôi thuốc, nhốt vào phòng giam, chủ nhân là muốn đưa đại tiểu thư vào chỗ chết hay sao?
Tâm tư của chủ nhân, Lạc Nhất tự nhiên không dám suy đoán nhiều. Hắn nhìn Lạc Vũ lớn lên, ở trong lòng thấm ra, từ lâu đối xử Lạc Vũ như là con gái của chính mình, bây giờ tuy trong lòng không đành lòng, cũng chỉ đành tuân thủ mệnh lệnh của chủ nhân, đem Lạc Vũ đang hôn mê ném vào trong phòng giam lạnh lẽo
Hết chương 45
Tác giả có lời muốn nói: Lần này nữ vương quyết tâm, lãnh huyết tàn nhẫn, tiểu Vũ gặp tai ương rồi


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Sát Thủ Nữ Vương

Chương 45: Bí mật của Phá Vân



Thái giám và cung nữ bưng đồ ăn đặt lên bàn rồi lại lui về chỗ. Nghiêm phi thấy vậy cũng bắt đầu đứng một bên bồi Vương Tử Đằng dùng bữa. Ăn được một nửa bữa, Vương Tử Đằng có cảm giác chóng mặt, nên cho dọn thiện.

“Hoàng thượng, thần thiếp dìu ngài vào bên trong nghỉ ngơi.”Nghiêm phi vừa dìu Vương Tử Đằng vào trong vừa nói, trong ánh mắt là niềm vui không thể che dấu. Đặt Vương Tử Đằng lên trên giường, rồi nàng ta đi ra ngoài, sai người tháo trâm cài, mái tóc đen mượt được buông xuống.

Người bên trong màn che đôi mắt đang nhắm nghiền đột nhiên mở ra. Đáy mắt toát lên sự lạnh lẽo, cười khẽ rồi từ từ ngồi dậy. Nghiêm phi đi vào phòng, lúc này đã đầu váng mắt hoa, mò mẫm vào trong giường. Một đêm xuân tiêu cứ thế diễn ra, nhưng Nghiêm phi không biết, người trên giường đã không còn là người mà nàng ta dịu dàng gọi hoàng thượng nữa rồi.

Vương Tử Đằng ngồi dậy rồi đi ra ngoài, phất tay cho hạ nhân lui ra, nói Nghiêm phi không khỏe, không ai được quấy rầy rồi bước ra khỏi Kim Trúc cung. Khóe miệng còn khẽ nhếch, Nghiêm gia, đây đúng là một cái cớ hay để hạ Nghiêm gia. Một phi tần nho nhỏ mà đòi hạ dược hắn sao, thật quá coi thường Vương Tử Đằng hắn rồi. Về đến Điện Trung Tín, Hắc Tử đã đứng chờ hắn ở ngoài cửa, thấy Vương Tử Đằng liền hành lễ: “Hoàng thượng!”

Vương Tử Đằng khẽ gật đầu, Hắc Tử theo sau Vương Tử Đằng vào bên trong. Khi Vương Tử Đằng đã yên vị trên ghế thì mới nói: “Chủ thượng, tam điện chủ nói đồng ý bán ra mảnh đất ngoài thành phía tây, cũng đã đến Đan Kinh để thương lượng về chuyện đấu giá rồi ạ.” Bình thường nếu có người hắn sẽ gọi chủ tử là hoàng thượng, nhưng khi không có người hắn sẽ gọi ngài là điện chủ. Nhưng hôm trước, chủ thượng thấy bọn hắn luôn miệng gọi Nguyệt Nguyệt cô nương là chủ mẫu, nên bắt họ đổi thành gọi chủ thượng.

Vương Tử Đằng gật đầu, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Nàng như thế nào rồi, Lâm gia có ai làm khó dễ nàng không?”

“Dạ không, hiện tại chủ mẫu vẫn ổn. Chỉ là người phái đi bảo vệ chủ mẫu có truyền tin về nói, chủ mẫu hình như bị thương. Bọn họ nghe thấy Vĩ Kỳ nói với chủ mẫu: “Tiểu thư chớ giận dỗi, ảnh hưởng đến sức khỏe. Hiện giờ nội lực trong người tiểu thư vẫn chưa bình ổn, nên tránh kích động.”Nên thuộc hạ đoán chủ mẫu bị thương, nội lực trong người mới bất ổn.”

Vương Tử Đằng nghe vậy thì tim nhói lên một cái. Nguyệt Nhi của hắn thế nào mà lại bị thương rồi? Mày kiếm càng ngày nhíu càng chặt.

“Ngày mai, sau khi xử lý xong Nghiêm phi kia liền nói ngũ đệ đến đây cho ta. Ta cần xuất cung một chuyến.” Vương Tử Đằng nói, trong lòng không đè nén nổi lo lắng. Không biết nha đầu của hắn bị thương như thế nào? Ảnh hưởng đến nội lực, hẳn là nghiêm trọng đi. Thật sự không làm cho người ta bớt lo lắng được mà.

Sáng hôm sau, cả kinh thành lại sôi trào một trận. Nghe nói Nghiêm phi qua lại với một thị vệ, bị hoàng đế bắt quả tang. Trong cơn lôi đình Hoàng thượng liền biếm Nghiêm phi thành thứ nhân, đày vào lãnh cung. Nghiêm gia vì thế mà bị tịch thu gia sản, Nghiêm đại nhân phải bãi bỏ chức quan, về quê sống.

****************

Lục Chấn Đình ở Lôi Điện sau khi nhận được thư của Kha Nguyệt cũng thầm cảm thán tiểu thư nhà mình phúc hắc, rồi đến chỗ Phong Cẩn cùng Mộ Dung Tùng Lâm bẩm báo. Nghe Kha Nguyệt muốn dỡ bỏ biển hiệu cũ của các dược điếm đó, thay vào đó là tên của Hồng Hoang phường hai người đều rất hài lòng, lệnh cho Lục Chấn Đình đi làm ngay.

Chỉ trong một buổi, tất cả các biển hiệu dược điếm thuộc quản lý của Ám Nguyệt điện đều bị dỡ, thay vào đó là biển hiệu của Hồng Hoang phường thật to. Tiếng tăm của Hồng Hoang phường đã lan rất xa, chỉ tiếc là có duy nhất một cửa hiệu ở kinh thành, khiến những nơi khác thèm muốn không thôi. Giờ Ám Nguyệt Điện truyền ra tin, Hồng Hoang Phường được mở trên khắp đại lục, họ có thể không vui mừng sao. Vì vậy, mọi người đều đến các dược điếm Hồng Hoang phường mua dược liệu cùng đan dược. Khôi Điện liền bị lỗ nặng, những lô dược liệu mới được sản xuất cũng không ai thèm ngó ngàng, tất cả đều đổ xô đến các cửa hiệu Hồng Hoang phường. Trương Văn Long ngồi trên ghế chủ tọa của Khôi Điện, nghe tin báo về tức giận đến suýt ngất. Ông ta nghiến răng nói: “Nguyệt Nguyệt, ngươi chờ đó!”

Lúc này ở Lâm Gia, Kha Nguyệt đang nghe Vĩ Kỳ bẩm báo lại tình hình hắn hôm qua thăm dò được. Trong toàn phủ Lâm gia hắn đều đã xem xét qua một lượt, hầu như không có gì khả nghi. Nhưng trong viện của Lâm phu nhân thì có một vấn đề, lúc vào trong viện của bà ta có rất nhiều lối đi ngoằn ngoèo mà hắn đi như thế nào cũng không thể vào được biệt viện.

Kha Nguyệt nhíu mày *Chắc trong này có trận pháp gì đấy.*

“Nhưng mà ta có thấy một tên áo đen, thấy tên đó từng bước đi vào bên trong, ta cũng đi theo. Quả thật là vào được trong biệt viện. Tên đó đặt một mẩu giấy lên bàn của bà ta, ta liền lấy mang về đây. Tiểu thư người xem.” Nói Xong Vĩ Kỳ lấy ra một tờ giấy đưa cho Kha Nguyệt.

Nhận tờ giấy đọc, Kha Nguyệt bất ngờ. Người đứng sau đang nói bà ta chú ý động tính của bướm câu hồn, còn có gì Phá Vân, Phùng Dung trận còn có một câu: “Đừng để Lâm Hi Văn chết, bà ta còn giá trị.” Vậy là mẫu thân thật sự đang nằm trong tay bà ta.

“Theo trong thư, ta thấy chắc hẳn mẫu thân của người không cách xa nơi này, hoặc có thể là đang ở Lâm gia. Vì lão bà Lan Thu kia hầu như là trong Lâm gia, không hề đi ra ngoài. Còn có với trận thế ở sân vườn trong biệt viện của bà ta, ta cho rằng bà ta đang che giấu chuyện gì đó.” Vĩ Kỳ nói

Kha Nguyệt gật đầu, cô cũng nghĩ vậy: “Như trong thư nói, hiện tại mẫu thân ta vẫn được an toàn, bà ta không thể giết mẫu thân. Nhưng mẫu thân ở chỗ bà ta hẳn là không có gì tốt. Phải tìm cách khác để cứu mẫu thân. Còn có Phù Dung trận và Phá Vân là gì vậy, huynh có biết không?”

“Phá Vân là nguồn nội lực kinh người, gồm 5 tầng phong ấn, mỗi một lần giải được phong ấn thì võ công cũng nội lực tăng lên rất nhiều. Giải phong ấn hết tầng thứ 5 thì người có được Phá Vân sẽ có nguồn nội lực thâm hậu không ai có thể so sánh, cùng với bí kíp võ công Phá Vân chưởng. Như tên gọi, chưởng pháp này huyền diệu vô cùng, rất mạnh mẽ. Còn Phù Dung trận chính là chìa khóa giúp người có phong ấn Phá Vân trong người kích hoạt được giải phong ấn. Từ đó sẽ bắt đầu giải phong ấn. Và Phu Dung trận này cũng là một trận pháp vô cùng quỷ quái, luyện được hết trận pháp này thì có thể phá được tầng phong ấn thứ nhất của Phá Vân. Có ba nguồn nội lực mạnh mẽ nhất thì Phá Vân là một trong số đó. Còn có Kim Long và Hắc Long, nhưng Phá Vân đặc biệt hơn vì Kim Long và Hắc Long kị nhau nên khi hai nguồn lực này đối đầu với nhau thì sẽ không phát huy được hết tất cả sức mạnh. Nhưng Phá Vân thì có thể dung hòa được cho nên Phá Vân có thể gọi là nguồn nội lực đặc biệt nhất trên đại lục. Không có gì có thể áp chế nó.” Kha Nguyệt bất ngờ khi nghe Vĩ Kỳ nói. Phù Dung trận này cô biết, không phải hồi trước Tiểu Nghiên lén lút đưa cho cô sao. Tiểu Nghiên nói không được để cho ai biết, lúc đó cô cũng không chú ý. Giờ ca kỹ trong thư kia hẳn là muốn nói Hàn Nghiên. Cô phải tìm dịp hỏi Tiểu Nghiên mới được. Phù Dung trận kia cô cũng luyện gần xong rồi chỉ là càng ngày, cô càng cảm giác các túi khí trong người cô càng to, có cảm giác nó sắp rách ra.

Kha Nguyệt nghiên cứu kỹ chất giấy, cùng mùi hương xem có điểm gì khác biệt không, sau đó cô phát hiện trên giấy này có tẩm một loại hương, chắc là để người khác không thể làm giả, còn chất giấy thì không có gì đặc biệt. Mùi hương này rất rất nhẹ, thật sự khó phát hiện ra. May mà cô cẩn thận, nếu không đã có chuyện rồi, cũng may hương hoa cúc này cô không thiếu. Sau đó Kha Nguyệt cầm theo tờ giấy vào phòng, nói Vĩ Kỳ canh bên ngoài. Cô bắt chước theo nét chữ trên tờ giấy, luyện tập một lúc, đến lúc hai cách viết giống hệt nhau, cô mới lấy một tờ giấy cùng loại vời tờ giấy kia. Tẩm một chút hương liệu rồi viết lên đó mấy chữ: “Đừng để Lâm Hi Văn chết. Án binh bất động!” Sau đó đợi mực khô, cô mang tờ giấy ra ngoài nói với Vĩ Kỳ: “Huynh tìm cách để lại lá thư này về chỗ cũ đi. Cẩn thận, đừng để phát hiện.” Kha Nguyệt nói.

Đợi Vĩ Kỳ về, Kha Nguyệt nói: “Đi, chúng ta sang chỗ ngoại tằng tổ mẫu một chút.” Rồi cô đứng lên, hướng nhà chính đi tới, Vĩ Kỳ cũng đi theo sau cô. Tiểu Cửu cùng mấy nha hoàn muốn đi cùng nhưng đều bị cô từ chối.

Thấy Kha Nguyệt bước vào lão phu nhân cười nói: “Nha đầu con, đến đây có chuyện gì muốn nhờ vả lão bà này sao?”

“Bà cố lại trêu Tiểu Nguyệt rồi, con đến thăm người thôi mà.” Kha Nguyệt cười nói, đi đến bên cạnh lão phu nhân, rót trà vào chén rồi đưa cho bà.

“Ta còn không biết sao, có chuyện gì muốn xin ta có đúng không. Mau nói, không bà cố sẽ đổi ý.” Lâm lão phu nhân cười từ ái nói, nhận ly trà từ tay Kha Nguyệt nhấp một ngụm.

“Hì hì, con muốn xin bà cố cho con ra ngoài thăm thú cảnh đẹp trong kinh. Ở trong phủ mãi con cũng nhàm chán. Bà cố đồng ý cho con đi chơi một chút được không ạ?” Kha Nguyệt làm nũng với bà.

“Được rồi, tiểu nha đầu ham chơi con, đi sớm về sớm, để ta nói mấy nha hoàn đi cùng con.” Lâm lão phu nhân nói.

“Để mấy nha hoàn đi theo con thì con sẽ bị mọi người chú ý, không thăm thú được nhiều. Con dẫn theo huynh ấy là được rồi, huynh ấy biết võ sẽ bảo hộ được cho con. Bà cố…” Kha Nguyệt chỉ vào Vĩ Kỳ rồi lay lay tay Lâm lão phu nhân.

“Haizzz, được rồi, con đi đi, chú ý an toàn.” Lâm lão phu nhân cũng hết cách với đứa chắt ngoại này bà đành thỏa hiệp.

“Dạ, con sẽ về sớm.” Kha Nguyệt đứng lên, hành lễ với Lâm lão phu nhân rồi dẫn theo Vĩ Kỳ ra ngoài. Cô đi một vòng quanh kinh thành, đúng như đang đi dạo chơi, nửa canh giờ sau thì đến Lưu Ly Phường. Mọi người ở đây đều biết tiểu thư của họ nhưng không ầm ỹ, làm việc như bình thường.

Kha Nguyệt bước vào, thấy Hàn Nghiên, Dạ Tuyết và Linh Tiên ở đó liền nói: “Dạo này Lưu Ly Phường và Hồng Hoang Phường như thế nào rồi?”

“Vẫn ổn, tỷ tỷ yên tâm. Hôm nay tỷ về là có chuyện gì sao?” Hàn Nghiên nói.

“Đúng vậy, ta lên phòng một chút, mọi người ở dưới chú ý động tĩnh, có gì phải báo ta ngay.” Kha Nguyệt nói.

“Được, tiểu thư yên tâm.” Mọi người đồng thanh nói.

Kha Nguyệt lên phòng, cô ngồi lên giường, khoanh chân, lại dẫn ý thức vào đan điền nhìn cái túi kia một chút. Cô đến Lưu Ly Phường, chủ yếu là muốn nhìn cái túi kia, ở Lâm gia hành sự không tiện. Cái kia, cái túi thật sự to ra, cô hoảng hốt, vậy là sao. Rồi chợt nghĩ đến chuyện Vĩ Kỳ vừa nói Phù Dung trận, chìa khóa, phong ấn, Phá Vân. Chẳng lẽ đây là…

Cô quá tập trung suy nghĩ không biết rằng càng lúc cô lại càng gần cái túi kia. Một lực đánh lại đánh úp vào cô, lần này Kha Nguyệt có kinh nghiệm hơn, tránh né được nhưng nội lực trong người cô lại bắt đầu rạo rực, bắt đầu phản kháng lại cô. Kha Nguyệt cố gắng kiềm chế nội lực nổi loạn trong người, nhưng cái túi kia thật sự rất mạnh, một lần nữa đánh bay ý thức của cô ra khỏi đan điền. Kha Nguyệt lại phun ra một ngụm máu, người cô ngả về đằng trước. Lúc này, một cánh tay rắn chắc ôm lấy cô, điểm huyệt đằng sau lưng cô: “Nàng có sao không?” Tiếng nói cùng mùi hương quen thuộc khiến cô biết, người đang ở đằng sau lưng cô là ai rồi. Ngoài tên yêu nghiệt kia thì còn ai vào đây nữa. Kha Nguyệt nhanh chóng nuốt một viên đan dược trị thương, cố ép lại nội lực đang làm phản trong người. Đôi mắt đen láy cũng đã chuyển sang huyết sắc. Vương Tử Đằng sau lưng cô cũng truyền nội lực của hắn vào, áp chế nội lực trong người cô. Một lúc sau, Kha Nguyệt cũng đã đỡ hơn, nhờ cổ thuật trên người cùng nội lực mà Vương Tử Đằng truyền vào Kha Nguyệt dần hồi phục. Đôi huyết sắc cũng đã trở lại màu đen. Cô mệt mỏi ngồi trên giường, mồ hôi đã ướt cả y phục.

“Nàng sao lại bị thương nặng như vậy!” Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai cô.

Kha Nguyệt không nói gì, cô không thể nói trong người cô có cái túi kia được.

“Nàng luyện Phù Dung trận?” Vương Tử Đằng giống như hỏi nhưng thực chất đây là khẳng định.

Kha Nguyệt nghe vậy thì tròn mắt nhìn Vương Tử Đẳng, làn môi anh đào khẽ hé: “Huynh biết?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.