Chương 30: Nữ sủng
Lạc Vũ vừa khỏi hẳn thì xuất viện, hôm nay đi thuyền ngắm biển, Lạc Hàn không muốn hủy diệt niềm vui của nàng, thì để mặc nàng đi
Lạc Vũ vui vui vẻ vẻ ngồi ở bên cạnh Lạc Hàn, đám người Lạc Nhất, Lạc 13 cũng lục tục lên xe, một hàng dài xe giống như trường long, mênh mông cuồn cuộn chạy về hướng bến tàu
“Ngươi không có xương sao?” Lạc Vũ mềm oặt tựa ở trên người Lạc Hàn, Lạc Hàn không kiên nhẫn đem người đẩy ra
“Rất buồn ngủ, để con ngủ chút” Lạc Vũ liên tiếp đánh vài cái ngáp, buồn ngủ mông lung, nằm người xuống, đem đầu gối ở trên đùi Lạc Hàn
“Ai ya, đau quá!” Lạc Vũ xoa xoa cái đầu, vừa rồi hình như đụng trúng đồ vật **. Lạc Vũ đưa tay vừa sờ, trên đùi của Lạc Hàn lại cột một cây súng, vừa rồi chiếc xe chấn động, sau ót đập trúng phía trên cây súng
Phía trước chạy xe là Lạc 49, là người mới vừa tốt nghiệp từ huấn luyện, ở trong 300 sát thủ mới lấy các hạng nhất chỉ tiêu thành công tiến vào tổng bộ Lạc gia. Lạc 49 vừa đến đây không lâu, hôm nay là lần đầu thấy được Lạc Vũ
Ngoại trừ sát thủ bên cạnh Lạc Hàn, hiểu biết thiếu chủ Lạc gia bên ngoài đã ít lại càng ít. Lạc Vũ chưa bao giờ tham gia hoạt động công khai của giới sát thủ, chưa bao giờ lộ diện, cho nên người bên ngoài căn bản không rõ sự thật Lạc Hàn có một nữ nhi. Chính vì như thế, Tịch Thất luôn không có đoán được thân phận của Lạc Vũ
Lạc 49 trong lòng nghi hoặc, thiếu nữ thanh tú này là ai a? cả gan động tay động chân với nữ vương, tùy tiện sờ lung tung, chê mạng dài hay sao?
Lạc Vũ ở trên đùi của Lạc Hàn sờ tới sờ lui, muốn lấy súng ra, không biết làm sao súng cột đến quá chặt, Lạc Vũ mở nữa ngày, cũng không có mở ra
Lạc Vũ bất mãn nói, “Mau lấy súng ra đi, con muốn nằm ngủ bù”
Vừa rồi đè trúng cục đá, chiếc xe mãnh liệt chấn động một chút, hại Lạc Vũ đụng trúng đầu, Lạc 49 lập tức liền nhận được một ánh mắt cảnh cáo của nữ vương. Cho nên hiện tại, tốc độ xe không tính quá nhanh, nhưng lại cực kì bình ổn
Thấy được Lạc Vũ cướp giật súng phòng thân của nữ vương, Lạc 49 giật mình, thiếu nữ này là không muốn sống rồi sao? không sợ nữ vương dưới cơn nóng giận, một súng bắn nát đầu cùa nàng?
Lạc Vũ tự nhiên không biết Lạc 49 đang nghĩ mấy cái gì, vẫn làm theo ý mình, làm nũng đùa bỡn
Lạc Hàn không thể làm gì nhéo nhéo lỗ tai nhỏ của Lạc Vũ, đem súng móc ra, Lạc Vũ vui vẻ kêu một tiếng, nằm nghiêng ở trên đùi Lạc Hàn, hai tay ôm vòng lấy eo của Lạc Hàn
“Trên người ngươi có mang súng không?” Súng lục linh hoạt ở trong tay của Lạc Hàn nhảy múa, sau khi quay 720 độ, cây súng lần nữa quay về trong lòng bàn tay của Lạc Hàn
“Ra ngoài đi chơi, mang theo súng làm gì? càng huống hồ bên cạnh có nhiều vệ sĩ như vậy” Lạc Vũ chẳng hề để ý lầu bầu nói
Lạc Hàn sắc mặt không vui, hướng đến trên mông của Lạc Vũ hung hăng đánh một cái, Lạc Vũ cố ý kêu thảm một tiếng, đáng thương ba ba nhìn Lạc Hàn
“Bất cứ thời điểm nào đều không thể thả lòng cảnh giác, buông lỏng đối với sát thủ mà nói là trí mạng, cho dù là đang ngủ, cũng phải thời thời khắc khắc chú ý đến động tĩnh xung quanh”
Lạc Vũ le le lưỡi, bề ngoài gật đầu tán thành, trong lòng lại đang âm thầm oán trách, sống như vậy rất mệt a, cả ngủ cũng ngủ không thanh tĩnh. Nhưng mà suy nghĩ lại, Tịch Thất không phải thời thời khắc khắc vẫn duy trì thói quen này sao? Lạc Vũ một khi đi tiểu đêm, Tịch Thất chắc chắn lập tức tỉnh táo, bản năng của thân thể cũng sẽ làm cho cô ấy trong nháy mắt giơ súng xoay người. Mới bắt đầu ở cùng nhau với Tịch Thất, Lạc Vũ ở nửa đêm bị Tịch Thất dọa đến quá chừng
Lạc Hàn muốn đem súng giấu ở trên người Lạc Vũ, nhưng khi nhìn nàng một chút một thân váy liền áo cực ngắn, vai lộ ở bên ngoài, phần lớn đùi cũng lộ ở bên ngoài, quần áo bó sát người như thế, giấu không được vũ khí, Lạc Hàn thở dài, có loại kích động muốn đánh người, Lạc Vũ căn bản sẽ không có khái niệm bên người đeo vũ khí phòng thân
Cuối cùng, Lạc Hàn chỉ đành lùi lại mà cầu việc khác, cây súng bỏ vào trong túi xách tay của Lạc Vũ
Tối hôm qua, Lạc Vũ luôn cùng Nguyệt Dạ thương nghị chuyện kinh doanh ma túy, rất muộn rất muộn mới ngủ, cho nên buổi sáng buồn ngủ đến lợi hại. Hiện tại, Lạc Vũ đã nằm ở trên đùi của Lạc Hàn, ngủ say đi
Lạc Vũ khi ngủ say hơi ngáy, tay nhỏ ôm vòng lấy eo của Lạc Hàn thật chặt. Lạc Hàn cưng chiều mà vỗ vỗ đầu nhỏ của Lạc Vũ, có chút đau đầu buồn cười rút một tờ khăn giấy, lau lau nước bọt trên khóe miệng Lạc Vũ
Lạc 49 thấy cảnh này, hoàn toàn không thể tin được con mắt của chính mình. Trong truyền thuyết nữ vương Lạc gia tàn nhẫn tuyệt tình lại cũng có một mặt ôn nhu như thế? Thiếu nữ này là ai? Nữ vương sủng nịch nàng như vậy, chẳng lẽ là nữ nhân của nữ vương? Nhưng mà, cũng không có từng nghe nói nữ vương có bao nuôi nữ sủng a?
Lạc 49 rất tò mò, nhưng hắn cũng biết đạo lý hiếu kỳ hại chết con mèo, biết quá nhiều thứ không nên biết, là sẽ bị nữ vương giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích
Qua nửa tiếng, từ cửa sổ của xe nhìn ra ngoài, đã có thể thấy được bến tàu rồi.
Lạc Hàn chỉnh sửa mái tóc trên trán Lạc Vũ, vỗ vỗ mặt ngủ của nàng, “Thức dậy, xuống xe”
“Ngủ thêm chút nữa” Lạc Vũ mông mông lung lung lầu bầu một tiếng, trở mình, tiếp tục ngủ say như chết
Lạc Hàn chịu đựng kêu ba lần, Lạc Vũ vẫn giả bộ ngủ. Kỳ thực ở thời điểm lần đầu tiên Lạc Hàn gọi nàng, nàng cũng đã tỉnh rồi, chỉ là cái ôm của Lạc Hàn quá mức ấm áp thoải mái, làm cho nàng không nỡ rời khỏi, cho nên dứt khoác ăn vạ trong lòng của Lạc Hàn
“Trong túi ta có mang theo roi, ngươi tin hay không?” Lạc Hàn sớm nhìn ra Lạc Vũ đang giả bộ ngủ, nhàn nhạt nói một câu
Lạc Vũ chỗ nào còn dám tiếp tục giả bộ ngủ, lập tức vươn mình bò lên, xuống xe, mở cửa xe ra, cung tiễn nữ vương xuống xe
Đoàn người Lạc Hàn lên du thuyền hào hoa. Trên du thuyền có một sân tennis rộng rãi, 2 rạp chiếu phim, 5 nhà ăn khách sạn, 7 cái quán rượu, 9 cái vũ trường. Nhưng mà màn kịch quan trọng trên du thuyền hào hoa là một sòng bạc, một nơi đánh cược
Du thuyền sẽ mở ra khu vực vùng biển quốc tế, đến thời điểm, bất kể là đánh cược, hay là rửa tiền, đều sẽ không có người quản việc không đâu. Chính khách phú hào dồn dập phía trước, đây là một địa ngục khiến người ta táng gia bại sản, cũng là thiên đường khiến người ta một đêm phất nhanh
Bọn sát thủ của Lạc gia đứng bốn phía đề phòng hộ vệ, Lạc Hàn và Lạc Vũ tựa ở một bên lan can, hưởng thụ gió biển vỗ về. Gió trên biển hơi lớn, tóc dài của Lạc Vũ bay lả tả bừa bãi, gió thổi mái tóc rối loạn trên trán nàng. Gió to thổi lên váy ngắn của nàng, Lạc Vũ kinh ngạc thốt lên một tiếng, vội vã dùng tay đè lại góc váy
Một người phục vụ bưng lấy cái mâm đi qua, nhìn hắn vài lần, phát hiện đối phương lại là Nguyệt Dạ, nam nhân mê hoặc kia
Nguyệt Dạ vẫn không có tới gần, đã bị Lạc 14 ngăn lại, sau khi soát người kiểm tra một trận, Lạc 14 mới đồng ý thả đi
Nguyệt Dạ đi tới trước mặt Lạc Vũ, nho nhã lễ độ cúi người dò hỏi, “Tiểu thư, cần đồ uống không?”
Bên trong khay có một ly rượu brandy, một ly cafee, một ly nước trái cây, còn có một ly sữa bò. Lạc Vũ nhìn một chút, bưng lên một ly sữa bò, còn chưa đưa đến bên mép, đã bị Lạc Hàn đoạt mất
Lạc Hàn ngửi một cái, nhấp một miếng, kiểm tra một phen, mới trả lại cho Lạc Vũ, “Không thành vấn đề, uống đi” Năng lực biết độc phân biệt độc của Lạc Hàn hạng nhất, chỉ có phần cô hạ độc người khác, vẫn chưa có người nào dám to gan múa rìu qua mắt thợ hạ độc cô
Nguyệt Dạ nháy mắt, Lạc Vũ hiểu ngầm, cười cười nói với Lạc Hàn, “Con đi chơi một chút, thời điểm cơm trưa sẽ lại trở về”
“Đi đi” Lạc Hàn không lắm lưu ý phất phất tay
Đã rời xa tầm mắt của Lạc Hàn, Nguyệt Dạ tháo xuống ngụy trang người phục vụ, thần bí khó lường nói ra, “Qua nhiều năm như vậy, tôi luôn luôn ham muốn tiếp cận nữ vương Lạc gia, một năm trước cũng phái không ít mỹ nam nằm vùng nỗ lực mê hoặc nữ vương, đánh vào bên trong Lạc gia, nhưng mà vẫn chưa thành công. Tôi luôn nghĩ mãi mà không ra, hôm nay rốt cuộc biết nguyên nhân rôi”
“Nguyên nhân gì?” nhiều chuyện đối với nữ vương, Lạc Vũ cũng có chút cảm thấy hứng thú
“Tôi vốn cho rằng mấy mỹ nam kia không đủ mê hoặc người, tới hôm nay mới biết, nữ vương không gần nam sắc, căn bản không yêu thích nam nhân!”
“Không thể nào, làm sao ngươi biết?” Lạc Vũ cũng thật lớn lấy làm kinh hãi, Lạc Hàn không gần nam sắc, mình là làm sao sinh ra, chẳng lẽ còn là từ trong tảng đá tung ra?
“Cô không phải nữ sủng bao nuôi của cô ấy sao?” Nguyệt Dạ đối với Lạc Vũ khâm phục sát đất, không trách Tiểu Vũ đều là có thể trộm được tình báo cơ mật nhất Lạc gia
Lạc Vũ một cước đạp Nguyệt Dạ, tức giận, “Ngươi mới là mẹ nó nữ sủng!”
Nguyệt Dạ cười tránh né liên hoàn đá của Lạc Vũ, cầu xin tha thứ, “Cô nãi nãi, tôi sai rồi còn không được sao? cô yên tâm, tôi nhất định sẽ không nói cho Tịch biết!”
Đùa giỡn một trận, hai người đều mệt đến thở hồng hộc
Lạc Vũ tựa ở trên lan can, nhìn nước biển dưới chân, “Sao ngươi lại tới đây?”
“Phương diện độc lão nước Thái đã liên hệ được rồi, chúng ta chuẩn bị ở đây giao dịch” Trên vùng biển quốc tế, hình cảnh quốc tế không cách nào hành sử quyền du ngoạn, là nơi giao dịch ma tuý chỗ an toàn nhất
“Chúng tôi bên này dẫn theo mười lăm người, Tịch cũng tới, sẽ không có vấn đề”
Tịch Thất cũng tới? Lạc Vũ hơi có chút thay đổi sắc mặt, tuy sinh ở thế gia sát thủ, lần đầu tiên tiến hành loại giao dịch độc phẩm này, Lạc Vũ vẫn là cảm thấy bất an và khiếp đảm. Bây giờ Tịch Thất đứng bên cạnh nàng, giống như là ăn một viên Định Tâm Hoàn, để tâm cuồng loạn dần dần bình phục
Nguyệt Dạ đẩy ra một gian phòng, đám người Tịch Thất đã chờ đợi đã lâu ở bên trong rồi
Tịch Thất tiến lên nắm thật chặt lòng bàn tay Lạc Vũ một cái, trong lòng Lạc Vũ ấm áp, thời điểm gặp thoáng qua, nhẹ nhàng nói một câu, “Rất nhớ cậu”
Bọn người Lạc Vũ Tịch Thất đều che mặt, Lạc Vũ thay đổi một bộ quần áo khô mát lưu loát, không lâu lắm, độc lão nước Thái cũng mang theo một đống thủ hạ đeo kính đen tiến đến
“Làm ăn này coi trọng chính là tín nhiệm lẫn nhau, Thất Nguyệt Thập Ngũ các ngươi ngay cả mặt mũi cũng không dám lộ, làm ăn này còn bàn tiếp sao?” Lão đại nước Thái vừa ngồi xuống, thì bắt đầu làm khó dễ Lạc Vũ
Lạc Vũ cười cười nói, “Bây giờ người của Lạc gia và Thiên Ảnh đều ở trên thuyền, ngươi đây không phải gây khó dễ chúng ta à”
Lão đại nước Thái khinh thường hừ một tiếng, bốn cái vệ sĩ bên cạnh đột nhiên ra tay, đánh tới hướng Lạc Vũ, hết thảy đều phát sinh ở giữa ánh đèn, Lạc Vũ nâng tách trà lên, nếm một cái, bất động như núi, con mắt đều không có chớp một cái
Tịch Thất ở bên cạnh, còn có cái gì có thể lo lắng? mấy tên hề này, một mình Tịch Thất thì thừa sức rồi.
Người xung quanh còn không có thấy rõ, bốn người liền đã nằm ngã trên mặt đất, tiếng kêu rên liên hồi, chật vật đến cực điểm. Tịch Thất lại vẫn cứ đứng tại chỗ, tựa hồ từ đầu tới đuôi đều không có di động qua. Nếu không phải bốn tên nam nhân nằm trên đất bò không dậy nổi, không có ai sẽ tin, vừa rồi Tịch Thất từng rút đao ra tay
Lạc Vũ đặt tách trà xuống, cười lạnh nói, “Nghe nói các ngươi đắc tội Lạc gia, nếu như đắc tội Thất Nguyệt Thập Ngũ chúng ta nữa, chuyện làm ăn này các ngươi là không muốn kiếm rồi hả ?”
Lão đại nước Thái cười xòa giảng hòa nói, “Vừa rồi đắc tội rồi. Hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, chúng ta cũng muốn thăm dò thực lực Thất Nguyệt Thập Ngũ một chút, ước lượng trọng lượng giao dịch của đối phương một chút. Chung quy sau này cơ hội bàn chuyện làm ăn rất nhiều, chúng ta cũng không phải chỉ buôn bán một lần”
Lão đại nước Thái phất phất tay, thuộc hạ lập tức mang lên một cái vali, mở vali ra, bên trong tràn đầy bạch phiến
Dù là Lạc Vũ ở bên cạnh Lạc Hàn, gặp qua không ít thị trường, bây giờ cũng âm thầm líu lưỡi thán phục. Ma tuý nhiều như vậy, một khi bị bắt được, có thể là phải rơi đầu
Tịch Thất đối với ma tuý khá là tinh thông, tùy ý chọn một túi, dò xét một phen, kề ở bên tai Lạc Vũ thấp giọng nói ra, “Bạch phiến số 2, thêm vào 4%~50% cà-phê-in, cộng thêm acid hydroclorid chế thành chất hóa học acid hdroclorid. Chính phẩm này, hàng không có vấn đề”
Lời trước Lạc Vũ không có nghe hiểu, nhưng mà biết hàng không thành vấn đề đã đủ rồi
Lạc Vũ phất phất tay, Nguyệt Dạ nhấc một vali da bỏ lên trên bàn, kéo ra dây kéo, vali da là đô la trùng trùng điệp diệp
Thuộc hạ của lão đại nước Thái tiến lên, kiểm tra một chút tiền mặt thật giả, sau khi xác nhận không có sai sót, lão đại nước Thái vẻ mặt tươi cười, đứng lên, đưa tay phải ra, “Hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ”
Lạc Vũ đứng lên, nắm tay, cười nói, “Ta rất chờ mong hợp tác lần sau”
Giao dịch kết thúc, lão đại nước Thái dẫn người rời khỏi, trong phòng chỉ còn dư lại hai người Tịch Thất và Lạc Vũ
Lạc Vũ dặn dò, “Đem hàng giấu kỹ, tuyệt không thể rơi vào trong tay cảnh sát. Trên thuyền có không ít nội gián của cảnh sát, một khi tình huống khẩn cấp, thà rằng đem hàng bỏ vào trong biển, cũng tuyệt không thể bị bắt được!” Hàng này vận dụng tất cả tài chính Thất Nguyệt Thập Ngũ, tập trung lại cá cược một lần!
“Yên tâm, mình ở đây, hàng thì ở đây” Tịch Thất hôn hôn lỗ tai, cổ, khóe miệng Lạc Vũ, “Mình còn là cảm thấy váy ngắn màu lam trước đó đẹp hơn”
Tịch Thất một tay sờ sờ đùi nhẵn nhụi bóng mượt của Lạc Vũ, một tay ôm lấy cổ Lạc Vũ, hung hăng mà giày xéo bờ môi Lạc Vũ
Lạc Vũ đẩy Tịch Thất ra, liếm liếm khóe miệng, bất mãn nói, “Đừng đem miệng của mình hôn sưng lên, chút nữa mình còn muốn gặp người đó!”
“Đúng rồi, mình phải đi rồi, mình còn phải bồi nữ vương dùng cơm” Lạc Vũ vội vã mà quay người rời đi, thấy được sắc mặt của Tịch Thất trong nháy mắt lạnh xuống như băng
Lạc Vũ khá là bất đắc dĩ ôm lấy cổ của Tịch Thất, nhẹ nhàng chạm lấy đôi môi lạnh lẽo của cô ấy, “Buổi tối tới tìm mình, mình ở trên giường chờ cậu”
Tịch Thất ngẩn người một chút, mấy tháng không gặp, Tiểu Vũ lại chủ động nhiệt tình như vậy? Trực tiếp chủ động ôm người, đưa lên giường
Hết chương 30
Nam tử kia bước lên khán đài, nhìn Kha Nguyệt hắn tin rằng hắn có thể đánh bại được nàng. Hắn là người giỏi nhất trong các đệ tử ở đây. Lúc đấy đáng lẽ điện chủ định phân hắn cùng với 4 người Thiệu Huy đến bảo vệ cho Kha Nguyệt, nhưng lúc đó hắn phải đi làm một nhiệm vụ rất quan trọng nên chỉ có 4 người kia đi.
Hắn hất hàm nhìn Kha Nguyệt: “Nếu cô nương thắng được Lục Chấn Đình ta, ta nguyện ý đi theo cô nương. Còn nếu không, vậy ta không đồng ý cô nương là điện chủ phân điện thứ 6 của Lôi Điện.”
“Được!” Kha Nguyệt đáp lời rồi ra hiệu cho Cao Lãng, ý nói: “Huynh có thể bắt đầu trận đấu được rồi!”
Cao Lãng thấy Kha Nguyệt nhìn mình thì gật đầu, ra hiệu trận đấu bắt đầu. Khi bắt đầu trận một cái, Lục Chấn Đình đã phi thân đến bên cạnh cô, tốc độ này rất nhanh, không giống với mấy người trước Kha Nguyệt đấu. Nhưng cô cũng đâu phải là tầm thường, khinh công của cô đã luyện đến mức xuất thần nhập hóa, cô nhẹ nhàng di chuyển, biến mất khỏi tầm mắt của Lục Chấn Đình. Lục Chấn Đình thấy cô biến mất khỏi tầm mắt hắn thì kinh ngạc, từ trước đến nay, chưa một ai có thể thoát được khỏi tầm mắt của hắn. Hắn quay đầu lại, thấy Kha Nguyệt đã đứng đằng sau mình thì cả kinh, nàng di chuyển rất nhanh. Kể cả những người ở dưới thấy một màn này cũng há hốc miệng kinh ngạc, Lục Chấn Đình không rõ động tác của Kha Nguyệt vì không được nhìn trực tiếp nhưng sao cả họ được nhìn trực tiếp ở dưới này cũng không thể thấy được nàng di chuyển như thế nào vậy? Đây là khinh công rốt cuộc đã cao đến mức nào rồi?
Lục Chấn Đình lại công kích cô, lần này hắn rút ra một thanh đao, hướng về phía cô tấn công. Mọi người đứng dưới xem như muốn ngừng thở, khi thanh đao cách cổ Kha Nguyệt 4 phân, cô mới nhẹ nhàng né tránh, tay cô không biết lúc nào đã xuất hiện mấy cây kim nhỏ, cô liền phi đến thanh đao kia. Thanh đao vì lực đánh của cô mà rời khỏi tay của Lục Chấn đình, bay ra ngoài khán đài. Lúc này mọi người đều nhìn Kha Nguyệt bằng ánh mắt ngưỡng mộ cùng tôn kính, không còn vẻ khinh thường như trước. Kha Nguyệt mau lẹ di chuyển đến trước mặt Lục Chấn Đình, tay cô còn giữ lại 1 cây kim, đặt trên cổ của Lục Chấn Đình, lúc này cô mới mở miệng: “Ta thắng!” Cô vừa dứt lời vạt áo trước ngực Lục Chấn Đình cũng rách ra, là do lúc nãy trước khi để cây kim lên cổ Lục Chấn Đình cô đã để lại 1 đường trên áo của hắn.
Mọi người thấy cảnh này thì im lặng, sau đó là ồ lên vỗ tay, liên miệng nói: “Hay lắm, hay lắm!” Phong Cẩn cùng mấy người Mộ Dung Tùng Lâm thấy cảnh này cũng mỉm cười. Họ cũng biết Kha Nguyệt có tài, nhưng không nghĩ rằng, nàng lại giỏi như vậy. Một cây kim nhỏ bé ở trong tay nàng lại có thể có sức mạnh kinh người như vậy. Và mọi người không chú ý rằng, ở trên một cái cây cổ thụ ở ngoài cổng Lôi Điện cũng có mấy người đang há hốc mồm kinh ngạc. Không ai khác đó chính là đám người Hắc Tử. Hôm nay Vương Tử Đằng biết Kha Nguyệt đến Lôi Điện nên đã tới đây, mấy người Hắc Tử biết nên theo hắn, cho nên từ đi một mình thành mấy người.
Một người tên Mạc Phong nói: “Huynh đệ, ta có đang nhìn nhầm không vậy?” Mấy người khác đều không nói nên lời.
Vương Tử Đằng nghe Mạc Phong hỏi vậy thì cười nói: “Huynh không nhìn lầm.”
Ở trên lôi đài, Lục Chấn Đình thấy như vậy thì trong lòng đã chấp nhận Kha Nguyệt làm điện chủ của phân điện thứ 6 của Lôi Điện. Hắn nói: “Ngươi đã thắng, theo giao ước, từ nay về sau ta sẽ thuộc phân điện của người. Là thuộc hạ của người, tùy ý người sai bảo.” Rồi hắn quỳ xuống nói: “Bái kiến Kha Nguyệt tiểu thư!” Mọi người ở dưới sau khi nhìn thấy một màn kia cũng đã chấp nhận cô ở lại Lôi Điện, cũng quỳnh xuống đồng thanh hô: “Bái kiến Kha Nguyệt tiểu thư!”
Kha Nguyệt mỉm cười nói: “Mọi người đứng lên đi.” Nghe cô nói vậy, mọi người đều đứng lên, Kha Nguyệt nhìn về phía sư phụ và các sư huynh nở nụ cười. Lúc này, Phong Cẩn sai người mang rượu lên lôi đài, ông cùng mấy đồ đệ đã xuống dưới khán đài. Người kia vâng lời đi lấy rượu, nhưng không may, lúc bưng mấy chén rượu lên lôi đài người đó bị vấp chân, mấy chén rượu liền bị hất lên trên không trung, rượu bị đổ ra ngoài, không may, bị bắn đầy lên mặt Kha Nguyệt, khiến cho lớp dịch dung của cô bị trôi đi mất. Bình thường khi dịch dung, cô sẽ rắc thêm một ít bột phấn cô tự chế lên trên mặt khi đã hoàn thành để giữ cho lớp dịch dung không bị trôi kể cả có gặp nước. Nhưng không biết vì sao, lần này cô lại không dặm lớp phấn kia lên mặt, nên hiện tại, gương mặt cô đang tèm lem như mèo.
Mọi người nhìn thấy cảnh này liền bị dọa, nhưng khi Kha Nguyệt lấy khăn ra, lau hết lớp dịch dung trên mặt, lộ ra gương mặt thật của cô thì mọi người liền đứng hình “Tuyệt mỹ!”. Một lúc sau mọi người mới ào lên người thì nói: “Hóa ra tiểu thư lại có dung mạo đẹp như vậy.” Có người thì nói: “Có phải ta đang gặp tiên nữ không!”
“Xin lỗi mọi người, vì có chút chuyện nên ta mới phải dịch dung, ta không cố ý giấu mọi người.” Kha Nguyệt nói.
“Tiểu thư, chúng tôi hiểu mà.”
“Đúng rồi, tiểu thư xinh đẹp như vậy, nếu không dịch dung mà ra ngoài chắc chắn sẽ bị bắt nạt.”
“Ngươi đang nói nhảm gì vậy? Tiểu thư của chúng ta giỏi như vậy, ai có thể bắt nạt được nàng chứ!” Một người không cho là đúng phản bác.
“Được rồi, mọi người yên lặng đi!” Phong Cẩn lên tiếng. Mảng sân đang nhốn nháo như vậy cũng yên ắng trở lại.
Thấy mọi người đã yên lặng Phong Cẩn nói tiếp: “Nửa tháng sau, khi điện của Kha Nguyệt được làm xong, ta sẽ tổ chức lễ bái sư, mời quan gia trong kinh thành đến dự, mọi người thấy như thế nào?”
Ở dưới đồng thanh hô: “Đúng vậy, chúng ta phải làm một cái lễ thật lớn cho đại tiểu thư!” Mặc dù Kha Nguyệt là đồ đệ thứ 6 của Phong Cẩn, nhưng lại là đồ đệ nữ duy nhất của Phong Cẩn từ trước đến nay, nên cô được mọi người gọi là Đại tiểu thư.
“Tiểu Nguyệt, tạm thời muội hãy cứ ở trong tổng điện của Lôi Điện, khi nào phân điện của muội làm xong thì hãy chuyển vào!” Mộ Dung Tùng Lâm lên tiếng. Cung Kỳ bên cạnh cũng phụ họa: “Đúng đó tiểu sư muội, muội ở đây ta sẽ dẫn muội đi tham quan nơi này.”
“Đều nghe theo lời các vị sư huynh.” Kha Nguyệt cười nói.
****************
Ở bên hoàng cung, khi trang phục cùng trang sức được chuyển vào trong Thọ Khang Cung của thái hậu, bà liền sai người mở nắp rương ra xem trang phục. Vì khi mấy người vận chuyển trang phục đến hoàng cung, sẽ không trực tiếp vào hẳn cung thái hậu mà là vào cung của hoàng thượng, để người kiểm tra xem bộ trang phục đó có vấn đề gì hay không, rồi mới chuyển qua tay thái hậu, nên khi đến được cung của thái hậu đã bị chậm mất 1 ngày. Khi mở ra, mọi người đều kinh ngạc, bộ trang phục này kết hợp giữa hai màu đen và vàng. Được chia làm ba tà, ở tà phía trước là thêu hình giống thân của con phượng hoàng, ở phía sau chia làm hai tà, mỗi tà là một cái cánh của phượng hoàng. Cái cánh của phượng hoàng xòe ra, tỏ rõ sự uy nghiêm. Trang sức đi kèm cũng là lấy phượng hoàng làm chủ đạo. Nhưng tổng thể khiến người ta vừa cảm thấy hài hòa, dễ gần, đồng thời cũng tỏ ra sự uy nghiêm của bậc mẫu nghi thiên hạ. Thái hậu thật sự rất thích bộ trang phục này, liền hạ lệnh ban thưởng cho Lưu Ly Phường, nhất là Nguyệt Nguyệt cô nương. Còn mang thiệp mời, mời nàng đến buổi mừng thọ của bà.
Nhưng khi thánh chỉ đến đến Lưu Ly Phường thì họ mới biết sau khi dâng lễ phục lên cho thái hậu, nàng đã rời khỏi Lưu Ly Phường, còn về chuyện nàng đi đâu thì mọi người đều không biết. Chỉ có điều họ cũng đoán được một hai phần.