Ánh mắt Kha Nguyệt mang theo 1 tia bất ngờ khi thấy rõ bóng người kia. Trước mắt cô là một nam tử với gương mặt lạnh lùng, trên người mặc một bộ hắc y, nửa thân trên có thêm một chiếc áo giáp, tay cầm cung tên. Nam tử này có một gương mặt thật đẹp, đôi mắt, lông mày, làn da, đôi môi…
Hmm nhưng sao cô thấy có cái gì đó không được đúng cho lắm vậy nhỉ. *Nam tử này! Đẹp thì đẹp thật đấy nhưng nét đẹp này có phải nữ tính quá rồi hay không* khóe miệng của Kha Nguyệt khẽ giật. Nếu như thật sự không nhìn đến nước da và thân hình vạm vỡ kia, khẳng định cô sẽ nghĩ người đàn ông có khuôn mặt lạnh đang đi về phía cô này là một người nữ tử xinh đẹp.
Trong lúc Kha Nguyệt đang âm thầm cảm thán nhan sắc của nam tử kia thì hắn đã đi đến trước mặt cô cách cô khoảng 3 bước chân.
Ngô Bác Văn đi về phía nữ tử xinh đẹp ngầm đánh giá. Nếu nói phải diễn tả vẻ đẹp của nữ tử trước mắt, 4 từ diện quan như ngọc (diện mạo đẹp như ngọc) chính là để miêu tả vẻ đẹp của nữ tử này. Nữ tử phía trước mặc một bộ bạch y nhàu nát, vết bẩn lấm tấm trên bộ đồ, mặt của cô cũng có những vết bẩn, nhưng những vết bẩn đó đã tôn lên nước da trắng như bạch ngọc của nàng, mái tóc dài như suối đang xõa ra, có vài lọn tóc vương trên vai nàng. Dù có vết bẩn trên mặt nhưng không khó để nhận ra đây là một nữ tử thật đẹp, hay nói cách khác, những vết bẩn kia cũng không thể nào che dấu được vẻ đẹp của nữ nhân đó. Đôi môi trái tim của nữ tử đang nhếch nhẹ, đôi mắt đen láy với hai mí to tròn linh hoạt nhìn hắn chằm chằm. Khi mũi tên được bắn ra, hắn thấy nữ tử kia nhìn về phía mình, ánh mắt nữ tử gắt gao nhìn hắn mang theo tia sắc lạnh, khiến cho toàn thân hắn nổi lên một tầng da gà. Nhưng khi hắn đi ra khỏi gốc cây đó đôi mắt tuyệt đẹp kia nhìn hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt mang theo vẻ bất ngờ và hình như có một tia châm biếm, thật làm hắn có chút bất đắc dĩ.
“Ngươi là người vừa hành thích hoàng thượng?” Mặc kệ nữ tử kia cho hắn sắc mặt gì, nhưng chuyện này không thể bỏ qua. Vừa rồi trong lúc đi săn, hoàng thượng gặp thích khách, hắn liền đuổi theo tên thích khách đó nhưng đến đây thì không thấy tên thích khách đâu nữa mà chỉ thấy nữ tử này. Hắn nghi ngờ rằng nữ tử xinh đẹp trước mắt này có thể là thích khách lúc nãy vừa hành thích hoàng thượng. Nên mới bắn ra một mũi tên, mục đích là để dọa nữ tử kia, ai ngờ chính đôi mắt sắc bén của nàng dọa ngược lại hắn.
*HOÀNG THƯỢNG* hai chữ này cứ quanh đi quẩn lại trong đầu cô. Lúc đầu Kha Nguyệt vẫn mong không phải mình xuyên không, mà chỉ mong rằng mình thật sự chỉ là xuyên đến thân thể của một người hiện đại bị lạc trong rừng thôi, nhưng hiện tại xem ra cô đã thật sự xuyên không rồi. Lại còn bị hiểu nhầm là người đi hành thích hoàng đế. Phải biết rằng khu rừng mà hoàng đế đi săn được bảo vệ rất nghiêm ngặt, trong khoảng thời gian hoàng đế săn bắn thì cả khu rừng sẽ bị phong tỏa, không một người nào ngoài những người hộ giá hoàng thượng có thể đi vào khu rừng này. Kha Nguyệt thầm thở dài *Sao số mình khổ vậy, có phải mình đã xuyên đến nhầm chỗ rồi hay không. *
*Đại ca à, anh cũng phải nhìn rõ tình hình đi chứ, tôi nữ tử yếu đuối, tay không tấc sắt, trên người còn đang đầy vết thương thế này, thì hành thích hoàng thượng của anh như thế nào được!* Kha Nguyệt trong lòng đầy khinh bỉ nhủ thầm.
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng cô cũng không thể nói vậy, Kha Nguyệt hành lễ nói: “Dân nữ không biết rằng đây là khu rừng mà hoàng thượng săn bắn, xin công tử thứ tội. Dân nữ vào rừng hái thuốc bị lạc đường, đã mấy ngày nay không ra được, chứ không phải là thích khách gì đó như ngài vừa nói. Công tử thử nghĩ xem, làm gì có ai đi hành thích vua mà lại yếu ớt như dân nữ không chứ?” Cô biết, hiện giờ thân thể này không phải của cô, không còn võ công như xưa, mặc dù trong đầu cô vẫn còn nhớ những chiêu thức nhưng phải tập luyện thì mới có sự nhanh nhẹn nên không thể lấy trứng chọi đá. Hơn nữa, thân thể này thật sự rất yếu, nếu cô mà vận động gì bây giờ chẳng những không đánh được người ta mà có khả năng bị chết trong vòng một chiêu luôn cũng không biết chừng.
Ngô Bác Văn thầm cảm thán nữ tử trước mắt thay đổi vẻ mặt cũng thật là nhanh đi. Mới lúc nãy còn lườm hắn, hiện tại nàng đã đổi thành một nữ tử dịu dàng. Nhưng nhìn bộ dạng cùng ánh mắt của nàng, cả lời nói hắn lại cảm thấy lời nàng nói là thật. Trên người nữ tử này, hiện tại, thật không tìm ra được một chút gì gọi là dáng vẻ của thích khách. Dù là vậy, hắn cũng không thể vì linh cảm của mình mà để cho nữ tử này đi được. Chỉ dựa vào linh cảm của hắn cũng không thể chắc chắn rằng nàng ta không phải là thích khách hành thích hoàng thượng.
Nghĩ vậy Ngô Bác Văn liền lên tiếng: “Dù thế nào đi nữa thì cũng mong cô nương đi cùng tại hạ một chuyến. Nếu cô nương thật sự không phải thích khách thì tại hạ sẽ cho cô nương đi!” Khoảng mấu giây sau hắn lại nói thêm: “Cô nương yên tâm, tại hạ sẽ không coi cô nương là phạm nhân mà giam vào, chỉ cần cô nương đi cùng tại hạ một chuyến mà thôi.”
Kha Nguyệt suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng đồng ý đi theo hắn ta. Nếu đi theo hắn ta chắc sẽ ổn hơn, hiện tại cô yếu như vậy, cần một nơi tốt để cô dưỡng thương. Cô lên tiếng: “Nếu đã như vậy ta đồng ý đi cùng với công tử một chuyến. Chỉ là nếu như điều tra ra ta không phải thích khách mong công tử nhớ lời công tử đã nói!”
“Được, tại hạ xin hứa với cô nương! Mời cô nương!” Ngô Bác Văn nói rồi đưa tay mời Kha Nguyệt đi theo hắn.