Luôn có hai thế giới tồn tại song song với nhau. Và khi đã chấm dứt sinh mệnh của bản thân tại thế giới này, thì đó cũng chính là lúc số phận ở thế giới thứ hai kia nở rộ.
“Đau! Đầu đau quá!” Đây là suy nghĩ đầu tiên của Kha Nguyệt khi tỉnh lại. Đôi mắt sắc bén của cô mở ra, liếc nhìn xung quanh.
“Đây là? Mình đang ở đâu đây? Sao lại ở trong rừng thế này?”. Khung cảnh màu xanh của lá cây cùng với mùi đất và từng trận gió lùa đến khiến cho Kha Nguyệt càng thêm tỉnh táo về tình hình hiện tại của cô.
Chống tay ngồi dậy, cảm giác đau đớn truyền đến trên người cô. *Chết rồi mà vẫn có thể cảm thấy đau là như thế nào nhỉ?* Cô nhớ loáng thoáng rằng cô đã chết trong cuộc đụng độ với tổ chức Z rồi cơ mà, sao giờ lại nằm ở trong rừng thế này.
Nhìn xuống thân thể mình, nhờ những tia nắng mà cô thấy mình đang mặc một bộ y phục cổ đại rách rưới chân tay bầm tím, xước xát. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này, cô cảm thấy rõ ràng đây không phải là thân thể trước kia của cô, thân thể của cô sao có thể yếu ớt như thế này. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô *Bộ quần áo này, thân thể này, chẳng lẽ mình xuyên không rồi*
“Sao lại xuyên đến cái chỗ quỷ quái này vậy!” Kha Nguyện nhỏ giọng oán thán. Nhìn tán lá màu xanh cô nhớ lại những chuyện trước khi chết, nhưng hình như cô đã quên mất một chuyện gì đó rất quan trọng mà cô cố nhớ mãi nhưng không thế nhớ ra.
“Thôi, không nhớ được thì không nhớ nữa, việc quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được cách ra khỏi khu rừng này”. Cô cũng không muốn mất luôn cái mạng này đâu.
Đứng dậy, Kha Nguyệt thầm than: “Thân thể này sao có thế yếu ớt như vậy cơ chứ, ra khỏi khu rừng này nhất định mình phải cải thiện sức khỏe của thân thể này.” Nhưng cô biết đi đâu bây giờ, cô cũng có biết đây là khu rừng gì đâu, trí nhớ của cố thân thể này một chút cũng không có vậy thì phải đi như thế nào.
“Xác định qphương hướng đã vậy” Kha Nguyện nhặt cây gậy dưới đất lên: “Chắc là lúc vào rừng cố chủ nhân của thân thể này mang theo nó, may quá đúng lúc mình đang cần dùng tới, cũng may rừng cây này không rậm rạp”. Đầu tiên cô cắm cây gậy xuống đất, bóng cây gậy hiện trên mặt đất, sau đó đợi khoảng 15 phút bóng của cây gậy ngả sang phía trước mặt cô thì cô xác định được hướng trước mặt cô là hướng đông.
Vì trước kia là sát thủ, không thể thiếu những lần cô ở trong rừng mất mấy ngày liền, nhưng trước kia, khi đi lm nhiệm vụ phải vào rừng, cô đều tìm hiểu rất kỹ kết cấu của khu rừng nên không thể làm khó cô, nhưng nay cô không biết rằng khu rừng này có kết cấu như thế nào.
“Cứ theo hướng đông mà đi vậy, giờ chỉ đành liều một phen, chỗ này nước không có, hoa quả cũng chẳng thấy đâu, ở lại đây cũng chỉ tìm đường chết.”
Đang đi thì bỗng cô cảm nhận thấy từ phía bên trái của cô có cái gì đó bay đến. Bước chân cô dừng lại, ngay lúc đó một mũi tên bay xoẹt qua mặt Kha Nguyệt, đâm trúng vào con nai bên phía tay phải của cô. Nếu cô đi thêm nửa bước nữa, thì chắc cái mạng khó khăn lắm mới nhặt về được này cũng mất luôn rồi.
Kha Nguyệt nghiêng đầu, liếc mắt qua con nai nằm bên kia rồi lại quay mặt sang phía bên trái, ánh mắt rét lạnh nhìn về phía mũi tên được phóng ra, một bóng dáng cao lớn dần hiện ra trước mắt cô.