Chương 28: Nhận sai
Không khí trong phòng yên tĩnh đến có chút khác thường, tiểu hộ sĩ đứng ở một bên đi cũng không phải, ở lại cũng không phải, chỉ đành một lời không nói một cử động không động làm cây gỗ
Lạc Vũ cắn cắn răng, hít sau mấy hơi, cuối cùng mở miệng phá tan im lặng
“Xin lỗi, vừa rồi con quá cứng rồi” Lạc Vũ khá là không quen chịu thua nhận sai, dù sao tranh chấp với Lạc Hàn, chịu thiệt vẫn là mình. Bây giờ Lạc Hàn đang nổi nóng, đánh thì đánh, mắng thì mắng, chính mình một chút cũng không tính toán
Lạc Hàn không hừ một tiếng, lòng của Lạc Vũ cũng treo lên theo, “Đừng tức giận, con đem cháo uống còn không được sao?” Lạc Vũ đáng thương ba ba cẩn thận lấy lòng. Từ nhỏ đến lớn, Lạc Vũ sợ nhất Lạc Hàn tức giận, không chỉ là sợ ăn đòn, còn sợ Lạc Hàn thất vọng với nàng. Sắc mặt Lạc Hàn vừa trầm, tâm tình của nàng cũng sẽ âm trầm xuống
Lạc Vũ bưng cháo lên, chịu đựng không thoải mái, lại lần nữa múc một bát cháo, cố nén buồn nôn, miễn cưỡng nuốt xuống. Một chén cháo vừa thấy đáy, Lạc Vũ lại chịu không được chạy vào phòng vệ sinh mạnh mẽ nôn một trận
Sắc mặt của Lạc Vũ khó coi đến cực điểm, đi đường cũng là bay bổng, tựa hồ gió vừa thổi thì sẽ ngã xuống. Dạ dày trống rỗng, tựa hồ có chút cảm giác đói rồi
Lạc Hàn không có nói thêm gì, chỉ là lấy khăn giấy lau lau khóe miệng của Lạc Vũ, ôm nàng lên giường
Lạc Hàn đem gối dựa ném qua một bên, để Lạc Vũ trực tiếp dựa ở trên vai cô. Lạc Hàn lại bưng một chén cháo, múc một muỗng, để ở bên miệng nhẹ nhàng thổi thổi, đúc đến bên miệng của Lạc Vũ
Lạc Vũ cười khổ, cảm giác ăn xong thì nôn thực sự không dễ chịu, hai lần vừa rồi giống như đem ruột đều phun ra, bây giờ ngực cũng còn khó chịu. Chỉ là nữ vương cũng đích thân đúc rồi, Lạc Vũ chỗ nào dám từ chối, cho dù là thuốc độc, Lạc Vũ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ăn
Bởi vậy có thể thấy được, muốn nữ vương hầu hạ là phải trả giá thật lớn, sau khi hầu hạ tắm rửa, thì đánh một trận thước cộng thêm phạt quỳ, sau khi hầu hạ uống cháo, cả nôn hai lần, vẫn xém chút đánh một trận roi
Cháo còn bốc hơi nóng, Lạc Vũ nếm một ngụm nhỏ, tựa hồ mùi không tệ, hạt sen, đậu đỏ, bách hợp bỏ thêm bên trong cháo, mùi vị ngọt thanh ngon miệng. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, lần này không có buồn nôn muốn ói như vậy, sau khi uống cháo, dạ dày ấm áp, ngược lại cũng không đau đớn như vậy
Tuy biện pháp của Lạc Hàn quá mức cứng rắn, hoàn toàn không để ý nhân quyền và dân chủ, thế nhưng Lạc Vũ luôn tùy hứng không ăn một chút đồ, dạ dày đau chỉ sẽ càng ngày càng nghiêm trọng
“Nghe đây, lần sau đại tiểu thư không ăn cơm đúng hạn nữa, ngươi liền trực tiếp đem thức ăn đổ vào trong miệng nó” Lời này là Lạc Hàn nói cho tiểu hộ sĩ nghe
Tiểu hộ sĩ mặt ủ mày chau đáp một tiếng, trong lòng âm thầm kêu khổ, nữ vương đại nhân người dám dùng bạo lực với đại tiểu thư, tôi ăn gan báo, cũng không dám làm như vậy a!
Lạc Nhất đem roi ngăm đen mang theo vào, thấy được bầu không khí trong phòng ngừng chiến tranh, cũng thở phào một hơi mạnh
“Roi này cần đem về không?” Lạc Nhất xin ý kiến nữ vương
“Không cần, để ở đây, nói không chừng ngày nào đó sẽ dùng đến” Lạc Hàn qua loa phân phó, hoàn toàn không để ý cảm nhận của người bên giường
Lạc Vũ cuộn ở trong lòng của Lạc Hàn, run một cái, sắc mặt không quá tự nhiên, ngắm ngắm roi dài ngăm đen phát xanh, vết thương trên mông tựa hồ lại bắt đầu phát đau
“Ngươi ngoan chút, ta thì sẽ không đánh ngươi, nếu như ngươi ngứa da,…” thanh âm của Lạc Hàn rất mềm mại, Lạc Vũ lại cảm thấy gió lạnh run. Đối với Lạc Vũ mà nói, roi da có tác dụng hơn lời nói một trăm lần, đây là chân lý Lạc Hàn luôn luôn tin tưởng
Lạc Vũ rúc vào trong chăn, dùng chăn che lấy mặt của mình, lầu bầu một câu, “Con buồn ngủ rồi” ăn uống no đủ thì nên ngủ
Lạc Vũ kéo lấy góc áo của người bên cạnh, không lâu lắm liền tiến vào mộng đẹp
Nữa tháng sau, mười mấy bạn học cùng đến bệnh viện thăm Lạc Vũ. Tịch Thất Luôn luôn không hợp đám đông cũng đứng trong đó
Lạc Vũ vừa cùng bạn học kéo đông kéo tây, một bên lén ngắm Tịch Thất yên lặng đứng trong góc. Tịch Thất một câu nói cũng không nói, quán triệt duy trì nguyên tắc khiêm tốn của sát thủ, nhưng mà ở trong một đám người, khí chất lãnh diễm này vẫn cứ chói lóa mắt như vậy
“Chỉ là bởi vì ở trong đám người nhìn thêm cậu một chút
Cũng lại không có thể quên đi dung nhan của cậu
Mơ ước ngẫu nhiên có thể có một ngày gặp lại
Từ đó mình bắt đầu cô đơn nhớ nhung”
Trong phòng bệnh mở âm nhạc êm dịu, một đám người dồn dập đưa quà, trên tủ đầu giường để một đóa hoa hoa bách hợp tươi mới. Sau khi mười mấy người ngồi một lát, sợ quấy rối đến Lạc Vũ nghỉ ngơi, cho nên cũng không có đợi quá lâu, từ đầu tới đuôi, Tịch Thất cũng không có nói với Lạc Vũ một câu
Sau khi một đám người rời khỏi, Lạc Vũ nhìn một đống lớn quà tinh xảo, đầu tiên đem quà của Tịch Thất mở ra. Quà của Tịch Thất xem ra rất thông thường, không hề bắt mắt chút nào, phóng tầm mắt nhìn liền nhấn chìm bên trong một đống lớn quà tinh mỹ
Lạc Vũ mở ra cái hộp nhỏ màu trắng, bên trong để một cây súng mini màu đen, súng rất nhỏ, tầm bắn không đủ xa, độ chính xác không đủ cao, nhưng mà chỗ tốt ở chỗ dễ dàng mang theo và ẩn giấu. Súng mini chỉ lớn như bàn tay Lạc Vũ, nho nhỏ, cực kỳ tinh xảo
Lạc Vũ có chút yêu thích không buông tay, xem ra khi Tịch Thất chọn quà tốn không ít tâm tư, hẳn là hàng mới của cửa hàng bán vũ khí lúc trước chứ. Lạc Vũ đột nhiên nghĩ đến bên ngoài cửa hàng vũ khí ngụy trang, đồ dùng tình thú từng hàng từng hàng rực rỡ muôn màu kia. Tịch Thất mỗi lần khi mua hàng đều phải đi ngang qua những món đồ chơi giáo điều kia, không biết đến tột cùng sẽ cảm tưởng như thế nào?
Quà của người khác thì có vẻ không có gì hay, bánh kem a, váy a, hộp âm nhạc a, vé xem phim a, dù sao cực kì vô vị, Lạc Vũ vẫn là đối với loại đồ vật đao võ sĩ súng lục cảm thấy hứng thú hơn, tuy xe sang du thuyền cũng không tệ, nhưng không ai tặng nổi
Cảnh tượng Lạc Hàn vội vã đi ở bên trong hành lang bệnh viện, giày cao gót dài nhỏ hơn mười cm gõ trên đá hoa cương lộp cộp lộp cộp
“Sự tình đã điều tra rõ rồi sao? Thời điểm Tiểu Vũ bị bắt cóc, và Thiên Ảnh đánh nhau đến tột cùng là ai?”
“Sát thủ bảng xếp hạng thứ hai sát thủ, Thất Sát” Lạc Nhất đi theo phía sau Lạc Hàn, duy trì khoảng cách theo sau Lạc Hàn một bước
“Hắn lúc đó làm sao ở nơi đó?” Nếu không phải Thiên Ảnh đã xảy ra đấu đá, Tiểu Vũ cũng không thể may mắn chạy trốn. Lạc Hàn không thể không cảm thán một chút vận may tốt của Lạc Vũ, nếu không, bây giờ nằm ở trên giường bệnh chính là một một bộ thi thể rồi. Nghĩ tới đây, ánh mắt của Lạc Hàn lạnh lẽo như đao, mơ hồ để lộ ra sát khí trầm trọng (Edit: dám bắt cốc con mị, chán sống)
“Thất Sát hai năm trước phản bội Thiên Ảnh, lần này Thiên Ảnh phái không ít sát thủ hàng đầu đuổi giết hắn, chỉ là không biết làm sao đem thiếu chủ quấy nhiễu vào” Lạc Nhất có chút nghi hoặc không rõ
“Quản nó tại sao, dám đụng đến ta người của Lạc Hàn, cũng đừng muốn sống thêm ở trên đời này!” Lạc Hàn cười lạnh một tiếng, ánh mắt càng ngày càng âm lãnh tàn nhẫn, “Tra ra Thất Sát là ai chưa?”
“Thuộc hạ vô năng, Thất Sát hai năm trước thì mai danh ẩn tích, bây giờ ẩn giấu ở trong đám người, làm việc khiêm tốn, chúng tôi điều tra rất lâu, vẫn như cũ không thu hoạch được gì” Lạc Nhất cúi đầu thỉnh tội
Vừa rồi đoàn người thăm viếng Lạc Vũ xông tới mặt, các thiếu nam thiếu nữ vừa nói vừa cười, bầu không khí ung dung sinh động. Nhưng mà trong chớp mắt, mọi người không hẹn mà cùng ngậm miệng, biểu hiện nghiêm túc, ngực nặng nề, cả nói cũng nói không ra
Một cổ khủng hoảng bất an không tên mà đến tràn ngập ở trong đám người, Tịch Thất vốn dĩ mặt không biểu tình hơi thay đổi sắc mặt, tay trong nháy mắt chuyển qua súng bên eo, biểu hiện nhất thời cảnh giác lên
Nặng nề áp bức của Thái Sơn đè, nghẹt thở khủng hoảng không cách hô hấp, còn có mơ hồ lộ ra sát khí nguy hiểm
Trước đó Tịch Thất thì nhận ra được sát thủ bố trí bốn phía phòng bệnh, ngoài cửa Tiểu Vũ hai người, phòng nước sôi một, ngoài phòng vệ sinh hai, trên hành lang ba, địa phương càng xa hơn một chút cũng không có ít sát thủ. Bọn họ ngụy trang thành bác sĩ, y tá, thậm chí dáng dấp bệnh nhân, nhưng Tịch Thất kinh nghiệm phong phú một chút liền nhìn ra thân phận thực sự của bọn họ
Lúc trước tuy có không ít sát thủ, nhưng vẫn còn chưa đủ để Tịch Thất sản sinh cảm giác uy hiếp, dù sao Tịch Thất hoàn thành qua một nhiệm vụ cấp S, chính là ở bên trong hơn năm mươi tên sát thủ ám sát lãnh tụ quan trọng của nước nào đó, lúc đó cô ấy ở bên trong sát thủ chi chít được tự do, chờ khi sát thủ đầu lĩnh phát hiện mục tiêu đã chết rồi, Tịch Thất đã ở bên ngoài mười mấy km
Thế nhưng hiện tại cái cảm giác này không giống nhau, hoảng sợ chưa từng có phả vào mặt, ngột ngạt nghẹt thở đến cả cô ấy cũng có chút khó thở, cảnh giác của sát thủ tại mọi thời khắc tản ra tín hiệu nguy hiểm, thậm chí bản năng thân thể muốn lập tức bỏ chạy
Tịch Thất đánh giá hướng phía trước, thấy được đối diện đi tới một nam một nữ, nam hơi đi phía sau nữ nhân vài bước, động tác khá là cung kính
Nữ nhân vóc người cao gầy, có một đầu tóc quăn màu nâu, trên ngón tay mang theo nhẫn kim cương Hồng Bảo Thạch, gót chân giày cao gót dài nhỏ, nữ nhân lại đi được cực kỳ vững vàng
Tịch Thất âm thầm đánh giá người đối diện, nhẫn kim cương chói mắt này chắc có quan ngầm, bên trong tất sợi tơ tằm màu đen có ít nhất hai cái dao găm, trên lưng để một cái súng lục kiểu mới, thậm chí những nơi khác có hay không ẩn giấu vũ khí, ngay cả Tịch Thất rèn luyện khá dồi dào cũng không rõ lắm
Nữ nhân này như là một điều bí ẩn, một quả bom, mỗi một thần kinh trong đầu đều đang kêu gào nguy hiểm, nhanh lùi về sau
Thiếu nam thiếu nữ khác cũng đồng dạng bị Lạc Hàn hấp dẫn ánh mắt. Nữ nhân gợi cảm mê người, toàn thân từ trên xuống dưới tản ra ý vị chín chắn, ánh mắt băng lãnh như dao, như là nữ vương mang vương miện cao cao tại thượng. Chỉ là Lạc Hàn khí tràng quá mạnh, người bình thường lén liếc mắt một cái, cũng cảm giác nhịp tim không đồng đều, đầu váng mắt hoa, hoảng sợ hoảng hốt, giống như bị tử thần mạnh mẽ bóp lấy cổ. Cho nên người khác chỉ nhìn một chút liền lập tức cúi đầu, chuyên chú nhìn mặt đất bóng mượt
Đây là lần đầu tiên Lạc Hàn và Tịch Thất chạm mặt, hai bên cũng không rõ thân phận của đối phương, nhưng Lạc Hàn vẫn là ở trong đám người chú ý tới Tịch Thất
Tịch Thất lập tức thu hồi ánh mắt đánh giá, cúi đầu, mặt không thay đổi đi về phía trước, tận lực để cho mình biểu hiện như học sinh bình thường
Lạc Hàn ý tứ sâu xa nhìn Tịch Thất một chút, một lời chưa nói
Sau khi Lạc Hàn đi xa, đám người như là vượt qua quỷ môn quan thở phào nhẹ nhõm một hơi. Không ít người ra một thân mồ hôi lạnh, hai tay lạnh lẽo, lảo đa lảo đảo, từng ngụm từng ngụm thở dốc, hai chân đóng tại chỗ, di động không được
Sát khí toả ra của Lạc Hàn trong nháy mắt, dĩ nhiên để người bình thường sợ hãi thành
“Người kia là ai? sẽ không phải người của xã hội đen chứ?” Nữ sinh bên cạnh Tịch Thất vỗ vỗ ngực, có loại cảm giác sống sót sau tai nạn
“Không biết” Tịch Thất thuận miệng qua loa. Nhưng mà cô ấy đại khái có thể đoán được thân phận của đối phương. Sát thủ xung quanh hẳn là người của Lạc gia, dựa vào khí thế của đối phương xem ra, chắc là nhân vật cấp cao của Lạc gia
Hết chương 28
Lúc này Hàn Nghiên cùng Dạ Tuyết đã đưa Diệp Vân đến phủ phò mã. Mấy người lính canh ngoài phủ khi nghe thấy Lưu Ly Phường có chuyện muốn gặp phò mã liền vào bẩm báo lại. Nay Nguyệt Nguyệt cô nương được hoàng thượng cùng thái hậu trọng dụng, còn được điện chủ Lôi Điện, người không bao giờ nhận nữ tử làm đồ đệ, nay lại nhận Nguyệt Nguyệt cô nương, rồi còn phái 4 người giỏi nhất đến bên người Nguyệt Nguyệt cô nương trở thành hộ vệ đắc lực nhất. Ngay cả các vương gia trong kinh thành còn phải nể mặt Lưu Ly Phường vài phần chứ đừng nói đến phủ phò mã. Một lát sau Hàn Nghiên cùng Dạ Tuyết thấy một người đàn ông trung niên bước ra, tươi cười nhìn Hàn Nghiên cùng Dạ Tuyết: “Không biết hôm nay hai vị cô nương đến đây là có chuyện gì, xin mời vào trong, phò mã gia đang đợi 2 vị cô nương.”
“Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là tiểu thư nhà chúng tôi có đôi lời muốn chuyển đến phò mã gia. Trước khi vào trong, chúng tôi muốn trả một người lại cho phủ phò mã, người này vừa rồi đến làm phiền Lưu ly Phường chúng tôi.” Nói xong Hàn Nghiên quay sang Dạ Tuyết: “Muội trả người cho phủ phò mã đi!”
Dạ Tuyết nghe vậy liền gật đầu, đi tới cỗ xe ngựa lôi Diệp Vân đang bị trói xuống, ném Diệp Vân về phía mấy thị vệ kia đang đứng. Khi người đàn ông kia nhìn thấy Diệp Vân thì nét tươi cười trên mặt suýt nữa không giữ được trong lòng thầm nghĩ *Vị cô nãi nãi này sao lại chọc đến người của Lưu Ly Phường vậy?*. Mọi người ở kinh thành này đều phải kính nể Lưu Ly Phường 3 phần, sao Diệp Vân lại đi gây sự với họ. Lúc này người đàn ông vẫn chỉ nghĩ là Diệp Vân chỉ đắc tội với người làm trong Lưu Ly Phường không biết rằng người mà cô ta đắc tội lại là bà chủ của Lưu Ly Phường.
Hàn Nghiên cùng Dạ Tuyết bước vào bên trong, đi một chút đã đến sảnh chính của phủ phò mã, một nam tử mặc lam phục khuôn mặt nghiêm nghị đang ngồi ở vị trí cao nhất, kế bên là một nữ tử thanh tú. Hàn Nghiên nhìn liền suy đoán chắc đây chính là phò mã gia và công chúa đi. Khi thấy Hàn Nghiên và Dạ Tuyết đi vào, Diệp Hằng cùng với Tuệ Nghi đứng dậy, bước xuống. Hàn Nghiên đến trước mặt hai người hành lễ: “Dân nữ xin bái kiến phò mã cùng trưởng công chúa.”
“Hai vị cô nương đứng lên đi, mời hai vị ngồi.” Diệp Hằng lên tiếng, rồi nói với hạ nhân: “Còn không mau dâng trà”
“Đa tạ phò mã gia.” Hàn Nghiên nói rồi bước đến chỗ ngồi dành cho khách. Diệp Hằng thấy phong thái của Hàn Nghiên thì cảm thán *Không hổ là nơi được thái hậu cùng hoàng thượng coi trọng. Mỗi một vị cô nương ở đấy đều có khí chất mà nữ tử bình thường không có*
“Không biết hôm nay hai vị cô nương đến quý phủ có chuyện gì?” Tuệ Nghi lên tiếng.
Hàn Nghiên cầm tách trà lên, uống một ngụm rồi mới nói: “Chắc phò mã cùng đại công chúa cũng biết mấy ngày này Lưu Ly Phường chúng tôi làm trang phục cho buổi mừng thọ của thái hậu sắp tới.”
“Chúng tôi đều biết.” Diệp Hằng lên tiếng
“Vì trang phục của thái hậu rất khó để may chỉ cần một chút sơ sẩy là có thể phá hỏng bộ trang phục này, nên tiểu thư của chúng tôi phải đích thân may.” Hàn Nghiên nói xong liếc nhìn hai người kia một cái. Diệp Hằng với Tuệ Nghi thì nhìn Hàn Nghiên như muốn nói *Cô nương cứ nói tiếp*
“Vậy mà hôm nay, Diệp Vân tiểu thư của quý phủ đến làm loạn ở Lưu Ly Phường, làm cho tiểu thư chúng tôi không thể tập trung làm trang phục cho thái hậu!” Hàn Nghiên nói tiếp, tay cầm tách trà lên nhưng không uống, mắt nhìn hai người ngồi ở vị trí trung tâm kia. Ánh mắt rất bình thản nhưng lại khiến cho Diệp Hằng cùng Tuệ Nghi cảm thấy có gì đó chẳng lành.
Nghe vậy Diệp Hằng cùng Tuệ Nghi sa sầm mặt, đây là tội khi quân, làm phiền người làm trang phục cho thái hậu, nhỡ sảy ra sai xót gì thì Diệp Vân sẽ phải gánh hết tội.
“Hôm nay đến đây một là để trả người, hai là chuyển lời của tiểu thư chúng tôi đến quý phủ. Tiểu thư chúng tôi nói rằng, người rất không vui!” Hàn Nghiên tiếp tục nói.
Nghe Hàn Nghiên nói vậy, Diệp Hằng với Tuệ Nghi sắc mặt đã kém nay còn kém hơn, Diệp Hằng liền vội vã nói: “Là ta quản giáo muội muội không nghiêm, làm ảnh hưởng đến Nguyệt Nguyệt cô nương, mong Nguyệt Nguyệt cô nương thứ tội. Mong cô nương chuyển lời đến Nguyệt Nguyệt cô nương rằng, phủ phò mã sẽ đền bù cho Lưu Ly Phường thật thỏa đáng.”
“Đền bù thì không cần, quản giáo tốt muội muội của người là được, đừng để nàng ta chạy loạn làm mất nhã hứng của tiểu thư nhà ta.” Lúc này Dạ Tuyết mới lên tiếng, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Diệp Hằng. Cô vẫn còn tức giận khi Diệp Vân nói rằng tiểu thư đã chết đó.
Diệp Hằng lúc nãy không để ý Dạ Tuyết nhiều, giờ quan sát lại thì thấy lệnh bài của Lôi Điện được dắt trên hông của Dạ Tuyết. Trong lòng thầm kêu không ổn liền nói: “Được được, ta sẽ quản giáo muội muội thật nghiêm, sẽ không để muội ấy ra ngoài phá phách nữa.”
“Hôm nay đến quý phủ, chỉ là để nói chuyện này. Không còn gì nữa, dân nữ xin cáo lui, tiểu thư còn đang chờ dân nữ quay trở về.” Hàn Nghiên đứng dậy, hành lễ với Diệp Hằng và Tuệ Nghi.
“Cô nương đi thong thả!” Nghe Hàn Nghiên nói ra về, Diệp Hằng cùng Tuệ Nghi lên tiếng.
Sau khi Hàn Nghiên ra khỏi phủ, Diệp Hằng sai người tra rõ tình hình phát sinh hôm nay. Khi biết được việc Diệp Vân làm sáng nay thì hắn tức giận, gọi Diệp Vân đến mắng cho một trận. Trong vòng 3 tháng Diệp Vân không được phép bước ra khỏi phủ nửa bước.
Hiệu suất làm việc của mấy người Vĩ Kỳ rất hiệu quả, chưa đến 2 ngày, chuyện Diệp Vân làm loạn trước cửa Lưu Ly Phường đã đến được tai của thái hậu.
Thọ Khang Cung
Lúc này thái hậu đang ngồi uống trà, ma ma hầu cận bên cạnh thái hậu đang nói chuyện phiếm với bà: “Thái hậu, hôm nay nô tì nghe thấy một tin có liên quan đến Lưu Ly Phường.”
Nghe đến Lưu Ly Phường, thái hậu liền nói: “Có chuyện gì sao?”
“Dạ, nghe nói quận chúa, muội muội của phò mã gia đến làm loạn ở Lưu Ly Phường, khiến cho Nguyệt Nguyệt cô nương phải cho người trói quận chúa về phủ phò mã.” Lưu cô cô nói với bà, vừa nói vừa nhìn sắc mặt của thái hậu. Thấy thái hậu không có biểu cảm gì khác liền kể tiếp những lời mà bà nghe thấy.
“Ai gia sớm biết Diệp Vân dựa vào phụ thân cùng ca ca phách lối, nhưng không ngờ đến cả người được ai gia coi trọng nàng ta cũng dám động. Truyền ý chỉ của ai gia, sắp tới tại lễ mừng thọ của ai gia, Lục Châu quận chúa của binh bộ Thị lang không cần tham gia, ở nhà chép nữ sách đi. Còn Lưu Ly Phường thì ban thưởng 1000 vạn kim tệ.”1
“Nô tỳ tuân lệnh.” Lưu cô cô nói
Ý chỉ chỉ thái hậu được truyền ra, kinh thành lại dậy lên một trận sóng, ai cũng biết rằng, đây là thái hậu ra mặt giúp Lưu Ly Phường. Ý chỉ của thái hậu ban ra chưa bao lâu lại đến ý chỉ của hoàng thượng: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Lưu Ly Phường tuân thủ quy tắc, làm nhiều trang phục đẹp, giúp đỡ bá tánh, khiến trẫm hài lòng, nay phong Lưu Ly Phường là Quý Phường của trẫm, ban thưởng nghìn vạn kim tệ. Ngoài ra còn ban thưởng thêm gấm vóc Tô Châu. Khâm thử.”1
Nghe thái giám đến tuyên chỉ Kha Nguyệt bất ngờ, cô chỉ nghĩ rằng thái hậu sẽ ra mặt cho Lưu Ly Phường, không nghĩ ngay đến hoàng thượng cũng hành động. Nhìn đến đống ngân lượng trước mặt cùng với tơ lụa thượng hạng cô suýt nữa cười thành tiếng, vụ làm ăn này cô lời to rồi.
Sau lần Lưu Ly Phường được ban thưởng đó, không còn ai đến quấy rối trước Lưu Ly Phường nữa. Kha Nguyệt tập trung hết sức vào việc làm trang phục cho thái hậu. Cuối cùng cũng sắp đến ngày mừng thọ của thái hậu, cô cũng đã làm xong trang phục. Giờ cô làm xong trang sức cùng trang phục cho thái hậu rồi, cần phải chuyển hai món đồ này vào cung. Cô liền gọi Dạ Tuyết cùng Linh Tiên vào: “Hai người các muội cùng với người trong cung vận chuyển trang phục mừng thọ cho thái hậu nhé!”
Hai người gật đầu rồi xuống đưa trang phục vào cung. Đợi đến lúc Linh Tiên cùng Dạ Tuyết trở về, Kha Nguyệt tập trung hết mọi người trong Lưu Ly Phường lại, phát tiền thưởng cho bọn họ. Rồi sau đó cô nói: “Hiện tại, ta có chút việc cần làm, sẽ ra ngoài một thời gian, Lưu Ly Phường sẽ do Hàn Nghiên và dì Trần quản lý.” Cô không lo lắng việc người của Lưu Ly Phường bị bắt nạt, bởi vì họ ai cũng có võ, và sau đợt vừa rồi, chắc cũng không ai dám đến quấy rầy Lưu Ly Phường nữa.
Thông báo với mọi người xong, cô gọi 4 hộ vệ lên lầu: “Mọi người chuẩn bị đồ đạc đi, mai chúng ta đến Lôi Điện một chuyến, đợt trước ta đã hứa với sư phụ 1 tháng sau sẽ đến Lôi Điện”
“Vâng, tiểu thư!” 4 người cùng đồng thanh rồi trở về phòng thu xếp đồ đạc.