Sát Thủ Nữ Vương

Chương 25: Nữ vương hầu hạ tắm rửa ký



Chương 25: Nữ vương hầu hạ tắm rửa ký
Trong không khí phiêu lãng mùi vị thuốc sát trùng, còn có mùi máu tanh hơi nhạt không dễ nhận ra kia. Bốn bên một mảng màu trắng, không có bất cứ một tia màu tạp, màu đỏ bắt mắt trên giường hiện ra chói mắt

Bệnh viện tư nhân, căn phòng một người xa hoa, ngoài cửa là một mảnh hồ nước màu xanh lam nhạt, màu sắc hồng nhạt ở trong khóm hoa nhẹ nhàng bay lượn

“Sao còn chưa tỉnh” Lạc Hàn xoa xoa gương mặt nhỏ trắng bệch của Lạc Vũ, nhíu mày liếc nhìn bác sĩ đứng ở một bên kia

Bác sĩ là đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, bị ánh mắt lăng liệt của Lạc Hàn quét một cái, vậy mà toàn thân phát lạnh, hô hấp không thuận lên. Đàn ông trung niên móc ra khăn giấy, lau lau mồ hôi lạnh trên trán chảy ra, thanh âm có chút lắp bắp, “Mất…mất máu quá nhiều, vừa rồi mới…mới cầm máu, chỉ sợ còn…còn cần phải truyền một lần máu”

Nam nhân nói xong, như là thoát lực, lại không dám nhìn sắc mặt của Lạc Hàn nữa, hắn bình thường nói chuyện trước giờ không lắp bắp, không biết hôm nay rốt cuộc là thế nào. Nam nhân lại rút ra một tờ khăn giấy, mồ hôi lạnh trên trán chảy càng nhiều

Lạc Hàn đem ống tay áo cuốn lên, lông mày mang theo mệt mỏi và thiếu kiên nhẫn nhàn nhạt, “Kì kèo cái gì, còn không mau truyền máu!”
Nam nhân nghe được Lạc Hàn quát lớn, xém chút đứng không vững ngã quỳ trên đất, tay lau mồ hôi run càng lợi hại, lau mấy lần đều không lau sạch mồ hôi trên trán, “Nhưng…nhưng…nhưng mà…” nam nhân lắp bắp cả một câu nói cũng nói không hoàn chỉnh

“Chủ nhân, hôm nay người đã truyền hai lần máu rồi, tiếp tục truyền máu nữa, cơ thể của người chỉ sợ chịu không nổi” Lạc Nhất cúi người xuống, đem lời của tên nam nhân chưa nói xong nói ra

“Không trở ngại gì, năm đó thời điểm ác chiến, ba dao sáu lỗ, chảy nhiều máu như vậy cũng sống tiếp được, đâu giống như người trẻ tuổi bây giờ, yếu ớt vậy chứ” Lạc Hàn phớt lờ vung vung tay, ra hiệu bác sĩ tiếp tục thay Lạc Vũ truyền máu

Nếu như bây giờ Lạc Vũ tỉnh lại, nghe được lời này, nhất định tức đến ói máu. Nàng yếu ớt, nàng chỗ nào yếu ớt? nàng bị thương cũng không nhẹ hơn ba dao sáu lỗ bao nhiêu!

Khi Lạc Vũ tỉnh lại, bên người chỉ có hai y tá trẻ tuổi, Lạc Vũ mở ra hai mắt mông lung, ngắm nhìn bốn phía, không phát hiện bóng dáng của Lạc Hàn

Hơi có chút nguội lạnh, bị thương nặng thành như vậy, mẫu thân vậy mà một chút cũng không quan tâm. Lạc Vũ cảm thấy cổ họng khô đến lợi hại, cả nói cũng nói không ra

Qua khoảng hai tiếng đồng hồ, Lạc Hàn mới đẩy cửa mà vào

“Như thế nào rồi?”

“Đại tiểu thư đã tỉnh” hai y tá trẻ tuổi cúi đầu, thận trọng lùi ra ngoài cửa
Lạc Vũ gối đầu lên cái đệm tựa ở trên giường, thấy được Lạc Hàn vào, trong mắt hơi có chút phát sáng
Ai biết, Lạc Hàn lại bổng nhiên trầm sắc mặt, khiển trách, “Phế vật! đường đường thiếu chủ Lạc gia, cư nhiên bị người của Thiên Ảnh bắt đi, hoàn toàn làm mất hết mặt của ta!”

Lạc Vũ động động khóe môi, cuối cùng cái gì cũng nói không ra. Ánh mắt phát sáng trong nháy mắt ảm đạm xuống, hốc mắt cũng có chút hơi đỏ. Lạc Vũ cảm thấy rất uỷ khuất, rất đau lòng, bản thân vừa tỉnh lại, không phải hỏi mình có khát, có đau hay không, câu đầu tiên chính là một trận mắng to đổ ập xuống

Có lẽ ở trong lòng mẫu thân, quan trọng nhất là danh tiếng của Lạc Vũ, mặt mũi của bản thân cô thôi
Lạc Vũ giận dỗi mắng lại một câu, “Nếu như không phải người lòng dạ ác độc đem con đuổi ra khỏi nhà, con sẽ bị người của Thiên Ảnh bắt cóc?” Nếu như không phải thân mang trọng thương, Nam Kỳ cũng sẽ không dễ dàng bắt mình! như vậy

“Chê con làm mất đi mặt mũi của người, vậy dứt khoát đừng cứu con, sự sống chết của con có quan hệ gì với người! Con chết đi, xong hết mọi chuyện, tất cả mọi người sạch sẽ!” Người bị thương, tính khí đặc biệt là lớn, Lạc Vũ đầu óc nóng lên, không hề nghĩ ngợi, liền một mạch nói ra

Lạc Hàn luôn nhịn không phát tác, chỉ là Lạc Vũ không biết nhìn sắc mặt người, lốp bốp lốp bốp giống như đậu đổ, đem oán khí trong lòng toàn bộ nói ra. Khi nói nhiều một câu, sắc mặt Lạc Hàn liền tái nhợt một phần, chờ khi Lạc Vũ cuối cùng, Lạc Hàn cuối cùng bị kích nộ phát hỏa

Một bạt tay đánh tới, kéo lấy ống truyền dịch cắm ở trên tay Lạc Vũ, có chút thô lỗ mà đem Lạc Vũ kéo dài tới trên đất. Lạc Vũ chịu đau, ai ya kêu một tiếng, sau đó nhịn đau cắn răng, cũng không chịu hừ ra tiếng nữa

Lạc Vũ nặng nề té xuống giường, gạch lạnh lẽo kích thích vết thương do dao chém, đau đến người phát run. Lạc Vũ dùng chút sức lực cuối cùng liều mạng phản kháng, muốn tránh thoát cánh tay Lạc Hàn, ai biết căn bản là phí công, tay của Lạc Hàn như là bằng sắt, làm cho nàng di động không được chút xíu, căn bản không thoát khỏi được

Trong lúc giãy dụa, Lạc Vũ đập trúng giá sách một bên, sách dầy cồng kềnh ào ào nện ở trên người đầy rẫy vết thương của nàng, một ít còn mạnh mẽ đập vào trên đầu nàng

Lạc Vũ vừa đau vừa giận vừa uỷ khuất, một thân chật vật khó coi

Tiếng khóc lóc trầm thấp, nước mắt lộp bộp rơi xuống, Lạc Vũ ôm vòng lấy cánh tay mình, đem đầu vùi ở trên đầu gối, khóc đến toàn thân run rẫy, cả hơi cũng không kịp thở rồi.

Thấy được bộ dạng Lạc Vũ uỷ khuất chật vật này, Lạc Hàn tức giận cũng giảm hơn nữa, nhẹ nhàng quát lớn một câu, “Lau nước mắt, không cho phép khóc nữa! Không phải bị vài cuốn sách đập đau rồi, có cái gì mà phải khóc!”

Tiểu hộ sĩ đứng ngoài cửa, thấy được trong phòng hỗn loạn, sợ hãi cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt, trầm thấp nói một câu gì

“Lớn tiếng chút! nếu không sau này cũng không cần nói chuyện!” Lạc Hàn tâm tình không thuận, giận chó đánh mèo đến lên đầu người khác

Tiểu hộ sĩ bị dọa đến hai chân phát mềm, chỉ có thể dựa vách tường mới có thể chống đỡ lấy thân thể, thanh âm run đến lợi hại, căn bản không dám ngẩng đầu lên, “Tôi đến rửa vết thương cho đại tiểu thư, đợi lát nữa… Đợi lát nữa chuẩn bị bôi thuốc”

Lạc Vũ nhẹ cười ra tiếng, nhìn thấy người khác bị Lạc Hàn dọa đến run lẩy bẩy, bộ dạng sắp ngất đi, rất có loại cảm giác cười trên sự đau khổ của người khác. Thì ra chịu tội không chỉ một mình mình

Lạc Hàn quay đầu trừng Lạc Vũ một cái, Lạc Vũ nhất thời im bặt cúi đầu, này, chớ đem tức giận phát đến trên người mình
“Ra ngoài! Chuyện tắm rửa không cần ngươi, chuẩn bị kỹ càng thuốc là được” Nữ vương mặt không thay đổi phát hiệu lệnh
Tiểu hộ sĩ chỉ mong sao lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa, thận trọng cúi người rời khỏi

Lạc Hàn bồng Lạc Vũ đến phòng tắm, giường bệnh cách phòng tắm chỉ có mấy bước, Lạc Vũ thoải thoải mái mái cuộn ở trong lòng Lạc Hàn, cảm thấy so với gối dựa ấm áp và thoải mái hơn

Hai người tựa hồ cũng quên hết cãi vã kịch liệt vừa rồi, Lạc Vũ cũng thức thời ngậm miệng, yên lặng tựa ở trên vai Lạc Hàn. Hai người đều không có nói chuyện, bầu không khí hòa dịu xuống. Lần này Lạc Vũ bị thương không nhẹ, Lạc Hàn cũng không muốn ở đây phủ đầu giáo huấn nàng
Trong bồn tắm chứa đầy nước, chỉ là trời quá lạnh, nước cũng lạnh buốt, thấm vào tận xương tủy
Áo choàng dính máu ném đến một bên, đầu ngón chân của Lạc Vũ vừa đụng tới nước lạnh, liền lạnh đến mức đánh một cái giật mình. Trời lạnh như thế này, vết thương lại đau đến lợi hại, ngâm vào bên trong nước lạnh hoàn toàn là loại giày vò
Lạc Vũ gắt gao nắm lấy vạt áo của Lạc Hàn, không muốn bị ném vào bên trong nước lạnh, đáng thương ba ba cuộn ở trong lòng ấm áp của Lạc Hàn. Nàng muốn nước nóng, nước nóng ở đâu?
Lạc Hàn hơi nhướng mày, vặn ra ngón tay của Lạc Vũ, trực tiếp đem người ném vào trong nước. Lạc Vũ bị sặc một ngụm lớn nước, nước lạnh lẽo trong nháy mắt bao vây lấy toàn thân nàng, vết thương đau đến càng thêm lợi hại. Hàm răng Lạc Vũ run rẫy nâng đầu lên, vừa định đứng lên, trốn khỏi nước lạnh như băng này. Lạc Hàn không nói hai lời, trực tiếp đưa tay nhấn một cái, lần nữa đem Lạc Vũ ấn vào bên trong nước lạnh
“Lạnh… Lạnh quá” Lạc Vũ ôm oán nói, thật hoài niệm ổ chăn ấm vô cùng
“Nhịn cho ta!” Thấy được biểu tình của Lạc Hàn thiếu kiên nhẫn, Lạc Vũ không dám nói thêm nữa
Nước nóng sẽ làm vết thương tiếp tục chảy máu, nước lạnh tuy lạnh lẽo, nhưng có thể đưa đến tác dụng cầm máu. Lạc Vũ vừa bị thương, còn không có kết vảy, tự nhiên không thể dùng nước nóng rửa vết thương
“Đau đến không nhúc nhích được, xì…” Lạc Vũ nghiêng đầu, mang theo vài phần ngữ khí làm nũng. Đau đến lợi hại như vậy, cũng không thể để bản thân mình rửa vết thương, huống chi vết thương trên lưng, mình cũng rửa không tới
Lạc Hàn nhìn cũng không có nhìn Lạc Vũ xem thêm một chút, chỉ là cuốn lên ống tay áo, đem bàn tay tiến vào trong nước lạnh lẽo
Đời này, phần lớn là người khác hầu hạ Lạc Hàn, mà Lạc Hàn tự tay hầu hạ người khác, lại là đã ít lại càng ít. Lạc Vũ yên tâm thoải mái nhắm mắt lại, hưởng thụ đãi ngộ nữ vương tự tay hầu hạ
Lạc Hàn đụng tới da thịt trên eo bị thanh sắt đốt qua một cái, ánh mắt u ám mấy phần, vẻ mặt đen tối không rõ, không biết đang suy nghĩ gì
“A…, nhẹ chút” Lạc Vũ bị đau, đạp nước một cái, bọt nước bắn lên hướng tới Lạc Hàn, Lạc Hàn tay mắt lanh lẹ, nghiêng nghiêng người, không có bị bọt nước dội thành ướt sũng
Lạc Vũ quay đầu, cảm thấy sắc mặt Lạc Hàn như là mây đen ùn ùn, giống như là muốn trời mưa sét đánh, thật sự là đầu óc mơ hồ, không biết mình lại trêu chọc cô thế nào
“Người của Thiên Ảnh, ra tay đúng là rất tàn nhẫn” Ngữ khí không mặn không nhạt, ngược lại cũng nghe không ra cảm xúc của Lạc Hàn
Lạc Vũ cười khổ một tiếng, “Một nữ nhân biến thái làm ra, còn nói cái gì cầm máu”
“Vậy cũng không sai” Năm đó trong người Lạc Hàn ba dao sáu lỗ, căn bản máu không ngừng được, sau đó cũng là dùng sắt nóng ấn vào vết thương cầm máu, khi đó Lạc Hàn một thân một mình, cả người trợ giúp cũng không có, từ đầu tới đuôi đều là một mình cô nhẫn nhịn đau nhức tự mình động thủ
Lạc Vũ bị sặc một cái, ho khan vài tiếng, này này, tốt xấu căm phẫn dâng trào cố sức chửi vài câu biến thái kia, làm sao có thể bình thản tỉnh táo như thế tán thành loại cực kỳ tàn ác kia chứ
Lạc Vũ ở trong lòng thì thầm, cũng là vì phân tán sự chú ý, dù sao khắp toàn thân từ trên xuống dưới đau dữ dội, thủ pháp rửa vết thương của Lạc Hàn cũng không thể coi là nhẹ nhàng, Lạc Vũ không dám đi oán giận, chỉ đành đau khổ haha nhịn đau
Lạc Hàn đem người biến thành tư thế quỳ sấp, ngón tay nhẹ nhàng rửa sạch vết roi máu trên mông, từng đạo từng đạo vết roi nhiễm phải bùn bẩn, tro bụi, pha trộn vết máu, vết thương có chút sưng đỏ biến thành màu đen
“Đau không?” Thấy được mồ hôi lạnh trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Vũ, nữ vương cuối cùng mở miệng quan tâm một câu
“Phí lời! khi đánh không thấy người đau lòng, hiện tại đến giả mù sa mưa hỏi con có đau hay không!” Lạc Vũ tức giận ôm oán, lúc đó ra tay ác như vậy, không đau mới là lạ!
Lạc Hàn dùng sức hướng trên mông vỗ hai cái, Lạc Vũ bị đau kêu hai tiếng, “Ta thấy là đánh đến không đủ tàn nhẫn, lần sau làm chuyện lung tung nữa, xem ta không đánh ngươi lời cũng nói không ra!”
Uy hiếp trắng trợn, Lạc Vũ tuy trong lòng xem thường, nhưng không có mở miệng nói thêm, ngoan ngoãn nằm nhoài trong nước lạnh, mặc cho nữ vương loay hoay làm sạch
Hết chương 25


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Sát Thủ Nữ Vương

Chương 25: Rốt cuộc huynh có thân phận gì?



“Ta đã nhận được lời chúc mừng của huynh, huynh có thể về được rồi.” Kha Nguyệt nhàn nhạt nói, lại bắt đầu quay về may tiếp trang phục, không thèm để ý đến Vương Tử Đằng.

Thấy nàng như vậy, Vương Tử Đằng cười khổ trong lòng, cũng bước tới bàn may trang phục, tiện tay cầm một bản vẽ bên cạnh lên xem. Hắn vốn biết tiểu nữ nhân của hắn rất giỏi, trang phục nàng may rất đẹp, cũng rất thoải mái, mẫu hậu rất thích trang phục mà nàng may, còn nói với hắn nếu lần này nàng may một bộ trang phục vừa hợp quy củ, vừa độc đáo trong buổi mừng thọ thì mẫu hậu sẽ có phần thưởng lớn dành cho nàng.

“Nàng làm y phục trông rất đẹp, có thể làm cho ta một bộ y phục được không?” Vương Tử Đằng hỏi, ánh mắt mong chờ nhìn cô.

“Được thôi, nếu huy trả thù lao hậu hĩnh cho ta, ta sẽ làm cho huynh.” Nói xong Kha Nguyệt còn ngước lên, nháy mắt với Vương Tử Đằng.

Vương Tử Đằng nghe cô nói vậy thì cười cười, ghé sát vào Kha Nguyệt nói: “Được, vậy nhờ nàng may cho ta một bộ.”

Thấy Vương Tử Đằng gần mình như vậy, Kha Nguyệt nhịn không được, hai má đỏ lên: “Huynh tránh xa ta ra một chút!” Rồi lấy tay đẩy Vương Tử Đằng ra. Cô cũng không biết cô bị làm sao. Cô là sát thủ là người vô tình, từ bé khi được huấn luyện đây là điều đầu tiên được dạy, sự vô tình đã ăn sâu vào trong người, dù là có nhìn thấy nam nhân khỏa thân, mặt cô cũng không hề đổi sắc. Nhưng từ sau khi gặp nam nhân này, cô liền không nhịn được mà xấu hổ đỏ mặt, cô bị sao vậy?

Thấy Kha Nguyệt như vậy Tử Đằng cảm thấy vui vẻ, chí ít, với biểu hiện của nàng, có thể cho hắn thấy nàng không hề bài xích hắn, cũng có một chút cảm tình với hắn.

Không khí bên trong Lưu Ly Phường nhu hòa bao nhiêu thì ở bên ngoài lại dậy lên một đợt sóng rất lớn vì tin tức “Nữ nhi của Lâm Hi Văn, tôn nữ của Lâm thừa tướng đã trở về.” Mọi người đã rất lâu không nghe thấy tin tức của đích nữ nhà Lâm thừa tướng, chỉ biết nàng ấy bỏ đi theo người khác. Chỉ là lâu lâu có tin truyền về nói rằng nữ nhi của Lâm Hi Văn là một đứa trẻ ngốc, tâm trí chỉ dừng lại lúc 6 tuổi. Mọi người vừa thấy thương vừa thấy Lâm Hi Văn thật đáng đời. Bỏ nhà đi theo nam tử, bỏ cả hôn sự tốt đẹp ở kinh thành, đây đều là cái giá mà Lâm Hi Văn phải trả. Nhà Lâm thừa tướng cũng bị tin tức này làm chấn động. Họ điều tra chuyện của Lâm Hi Văn bao nhiêu năm qua, chỉ tra được một chút ít sự việc, không biết được giờ Lâm Hi Văn đang ở chỗ nào. Khi Lâm thừa tướng biết tin tôn nữ của mình trở về kinh thành liền cho người đi tìm, bằng mọi cách phải tìm được tôn nữ của ông trở về.

“Gia gia. Con đã tìm hiểu nhưng không thấy tin tức gì của biểu muội.” Lâm Hùng từ bên ngoài nói với Lâm thừa tướng.

“Con tìm hiểu thêm cho ta, xem ai là người đã thả tin tức tôn nữ của ta đã trở về. Bằng mọi giá phải tìm được con bé về lại Lâm gia.” Lâm thừa tướng nói, ánh mắt ông mang theo một nỗi buồn không nói nên lời.

Vĩ Kỳ nhận lệnh của Kha Nguyệt đem tin tức thả ra ngoài, sau mấy ngày nghe ngóng cuối cùng cũng trở về báo lại với Kha Nguyệt: “Tiểu thư, thuộc hạ có chuyện muốn bẩm báo.”

“Vào đi!” Kha Nguyệt nói từ trong vọng ra.

Vĩ Kỳ bước vào thấy bên cạnh Kha Nguyệt có một nam tử khôi ngô, đang đứng trong phòng, nét mặt lộ ra sự khó hiểu. *Không phải tiểu thư ở trong phòng suốt mấy ngày qua sao, giờ lại chui đâu ra một nam tử trong phòng tiểu thư vậy* Ánh mắt Vĩ Kỳ nhìn Tử Đằng mang theo tia cảnh cáo, hắn không cho phép bất kỳ ai tổn thương đến tiểu thư.

“Có chuyện gì? Đây là bằng hữu của ta, ngươi cứ nói đi?” Kha Nguyệt làm như không thấy vẻ mặt của Vĩ Kỳ hỏi.

“Tiểu thư, trong kinh thành liền khắp nơi loan truyền tin này, còn có lời nói rằng tôn nữ của Lâm thừa tướng là một kẻ ngốc, trí óc chỉ dừng lại ở mức 6 tuổi. Còn về Lâm thừa tướng, dường như ông ta không để ý đến mấy tin đồn này lắm. Ông ấy nhận được tin tôn nữ về liền lập tức cho người đi tìm kiếm tin tức.” Vĩ Kỳ nói những gì hắn nghe thấy trong mấy ngày hôm nay cho Kha Nguyệt.

Vương Tử Đằng thấy như vậy liền quay sang nói với Kha Nguyệt: “Nha đầu, tin tức này là do nàng thả?”

Kha Nguyệt nhìn Tử Đằng cười cười nói: “Đúng vậy, tin tức là do ta thả.”

“Nàng cũng thật là, vậy nàng có thể nói cho ta biết, tôn nữ của Lâm thừa tướng hiện giờ ở đâu không?” Vương Tử Đằng hỏi với Kha Nguyệt. Dù hỏi như vậy nhưng trong lòng hắn cũng đã có câu trả lời.

“Huynh có hứng thú với nàng ta như vậy, thì tự đi tìm, không nên hỏi ta.” Kha Nguyệt nhàn nhạt liếc Tử Đằng rồi ra hiệu cho Vĩ Kỳ lui ra ngoài, cô lại cúi đầu tiếp tục may vá.

“Hahaha, vậy ta tìm được nàng ấy rồi, không biết nàng ấy có hứng thú gì với ta hay không?”Vương Tử Đằng thấy dáng vẻ của cô liền không nhịn được bật cười.

“Chắc chắn là không!” Kha Nguyệt khinh bỉ lên tiếng.

“Nàng là tôn nữ của Lâm thừa tướng!” Vương Tử Đằng nói giống như hắn đã biết trước mọi chuyện

“Là ta!” Kha Nguyệt trả lời, không hề né tránh. Cô biết rằng Vương Tử Đằng sẽ không làm hại cô, đây là trực giác của cô cảm thấy, Vương Tử Đằng tuyệt đối sẽ không tổn hại đến cô.

“Nàng muốn nhìn xem người nhà Lâm thừa tướng có quan tâm đến nàng hay không sao?” Vương Tử Đằng bước đến bên bàn, tay cầm lên một mảnh vải, vừa nhìn mảng vải vừa nói. . Xin ủng hộ chúng tôi tại || TRUМtruye n. VN ||

“Đúng vậy, ta muốn xem xem, người nhà Lâm gia có quan tâm đến mẫu thân của ta hay không. Nếu họ quan tâm thì có khả năng ta sẽ quay trở lại nhận tổ quy tông, còn nếu không, thì cứ coi như ta và họ không quen biết đi. Ta cũng không muốn có quan hệ gì với người không quan tâm đến mẫu thân ta.” Kha Nguyệt nói, cô cũng không nói ra hết, làm như vậy một phần là cô muốn xem biểu hiện của Lâm gia một phần là cô muốn xem xem rốt cuộc mẫu thân cô hiện có trong kinh thành hay không.

“Ta có việc muốn hỏi huynh!” Kha Nguyệt nói.

“Nàng hỏi đi.” Vương Tử Đằng thấy Kha Nguyệt nghiêm túc, liền đặt mảnh vải trên tay xuống, nghe Kha Nguyệt hỏi chuyện.

“Rốt cuộc huynh có thân phận gì?” Kha Nguyệt dừng việc làm trong tay, ngước mắt lên nhìn Vương Tử Đằng, ánh mắt cô vô cùng nghiêm túc. Điều này cô thắc mắc rất lâu rồi, từ trong khu đầm lầy đó, đến chuyện vừa rồi, nếu cô không nhầm thân phận của hắn rất đặc biệt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.