[SasuSaku] Our Destiny

Chương 1: Haruno Sakura



Thiên đế có hai người con gái được Thiên dân xưng tụng là thánh nữ, lai giữa dòng máu phượng hoàng cao quý của cha, Thiên đế, và những tinh hoa của Thiên nhiên từ Nữ thần mùa.

Người chị cả được sinh ra vào mùa đông, sở hữu một vẻ đẹp dịu dàng, tĩnh lặng, mái tóc trắng như tuyết, mắt trong như băng. Nàng sống trong một cung điện tráng lệ được bao phủ quanh năm bởi băng tuyết và một vườn hoa tuyết quý giá đẹp rực rỡ. Phụ hoàng đặt tên nàng là Fuyuno Yuki, có nghĩa là tuyết mùa đông. Nàng mang một vẻ thanh cao, quý phái, đoan trang và là một người chị hết mực yêu thương em gái.

Còn cô em gái, đứa con thứ hai của Thiên đế cũng là một mỹ nhân. Nàng sở hữu mái tóc hồng phấn mềm mượt, đôi mắt xanh ngọc lục bảo, sống trong một cung điện quanh năm ngập tràn nắng hồng và hơn hết là một vườn hoa anh đào bốn mùa nở rộ ngập tràn sức sống. Nàng ra đời vào mùa xuân, được đặt tên là Haruno Sakura, tức hoa anh đào mùa xuân.

Tuy nhiên, đừng có dại nhìn vào bề ngoài mà đoán tính cách nữ nhân. Tính cách Sakura thì…. ngược 180 độ với chị, nghịch ngợm, khá lầy, thực ra là rất lầy, nhầy, đùa dai, lì lợm, hơi năng động nếu không muốn nói là tăng động nặng, ham chơi, siêu quậy, mà một khi đã quậy thì phải quậy cho tới bến, quậy tung cả Thiên cung với không thiếu một trò nào.

Không ai làm trong Thiên cung mà không biết cái cung này đã bị xây lại 5 lần, trong đó, 3 lần bị đốt trụi và 2 lần bị đốt gần trụi. Mà “hung thủ” không phải ai xa lạ, đương nhiên là Sakura nàng đây chứ ai!

Sau những “phi vụ thế kỉ” đó, mọi người đặc biệt “kính yêu” gọi nàng là quỷ cái tái thế, ác mộng của Thiên cung, đến quỷ ở ngục giới còn phải bái nàng làm sư cụ!

Nghĩ ra được mấy trò đốt “nghệ thuật” đó thì chắc chắn là Sakura không hề ngu, có điều, chất xám không bao giờ áp dụng vào học hành mà chỉ được bộc lộ triệt để trong việc phá phách và tính kế chuồn, miệng lưỡi sắc bén và chỉ giỏi cãi lý, hay theo cách nói của Sakura là giải thích.

Ngoài Yuki ra không ai trị nổi nàng, chính vì vậy, dân chúng càng thêm “yêu thương” tôn thờ Yuki là “Vị cứu tinh” của bọn họ.

Học thì không học tử tế, riêng mấy cái môn liên quan đến sách vở thì cực lười, còn mấy môn hoạt động chân tay như đấu kiếm, phi dao, cung tên thì oánh ngang với Thiên bồng nguyên soái, phá đảo luôn rồi!

Cả hai chị em đều mang trong mình khả năng Thiên phú về phép thuật. Mỗi người còn có thể hoá thành phượng hoàng và mang nét riêng biệt của mỗi người. Như phượng hoàng của Yuki thì có bộ lông trắng muốt và mắt xanh, hơi thở băng giá và phun ra băng tuyết.

Còn của Sakura thì có bộ lông màu hồng giống mái tóc, mắt xanh lục bảo, hơi thở của lửa, phun ra lửa hồng có thể cháy cả ngàn năm không lụi tắt, đặc biệt hơn lúc nàng nổi giận và bị đe doạ trong trận chiến thì bộ lông và mắt sẽ biến sang màu đỏ, bộ lông đỏ đó được coi như một loại giáp giúp mình không bị thương khi chiến đấu.

Ngoài ra, nàng còn có khả năng chữa lành vết thương và tự chữa dù nặng hay nhẹ đều chữa được, có điều phải luyện tập nhiều thôi. Mà Sakura đây thì là chúa lười, không có Yuki bắt ép thì chắc còn lâu mới chịu luyện tập, bằng chứng là đây:- Haruno Sakura, em có chịu luyện tập y thuật không thì bảo? – giọng nói rất thiếu nhẫn nhịn của Yuki vang lên.

– Không thích đâu, cho em học cái khác đi, học y thuật toàn đọc sách thôi, chán chết! Hay là mình học thêm mấy thuật chiến đấu đi chị? – Sakura mắt chơm chớp mồm đớp đớp kì kèo.

Yuki không những không mềm lòng, trái lại còn dã man hơn.

– Không là không, em học thế là quá thừa rồi, học thêm có mà phá cả Thiên cung à?

– Đằng nào cũng không phải chưa từng phá bao giờ…. – Sakura nhỏ giọng lầm bầm, nghĩ tới điều gì đó, mắt nàng sáng quắc lên, hồ hởi ôm tay Yuki.

– Hay là chị dạy thêm để em sau này đi phá cho nhanh, đỡ tốn sức. Em hứa sau này trong đợt kỉ niệm lần thứ 10 xây lại Thiên cung sẽ vinh danh công lao to lớn của chị!

Khóe môi Yuki co giật, trên trán phủ kín vạch đen. Sợ là Yuki không hứng nổi cái “vinh danh công lao to lớn” này, chưa biết cái danh này có ích gì nhưng có hại thì nhiều lắm, ít nhất là 10 năm lao động công ích ở bãi phế thải Thiên giới, nhiều nhất là xuống Ngục giới quét rác cả đời. Mà cái Ngục giới thì e là quét cả đời cũng không sạch nổi….

Tổng kết lại thì có đần cũng không dại dạy bà cô này, nàng đây chưa muốn cống hiến cả đời mình đi quét rác ở Ngục giới nhé! Yuki phũ phàng gỡ tay Sakura, nghiêm mặt chống lại ánh mắt lấp lánh cầu xin của Sakura.

– Không là không! Bây giờ chị cho em chọn, một là học y thuật, hai là học lịch sử! Thích chọn một trong hai hay là khuyến mãi chọn một tặng một?

Sakura vừa nghe thấy môn lịch sử xong thì khỏi cần đắn đo so thiệt nhiều, chọn ngay y học, chứ học lịch sử cuốn sách nào cũng trên 2000 trang, đọc có mà vỡ mặt. Hơn nữa nàng cũng chưa ngu tới mức chọn khuyến mãi, cân luôn cả hai môn.

Sakura ngồi đọc cuốn sách các loại thảo dược dày cộp trước mặt mà chỉ muốn gục ngay xuống bàn mà ngủ, mắt dán vào từng chữ mà đầu óc thì ở tận đẩu tận đâu. Thấy vậy, Yuki đành buông lời dỗ ngọt:

– Sakura, nếu bây giờ em học nhanh thì tí nữa chị sẽ kể chuyện cho em.

Sakura vừa nghe thế liền sáng mắt lên, đầu óc lập tức nhập lại với bản thể. Yuki dạo này rất bận nên không mấy khi kể chuyện cho Sakura như hồi bé nữa nên như vớ phải vàng, có ngu mới không đồng ý, mà Sakura đây còn tỉnh chán.

Chỉ mất vẻn vẹn 25 phút nàng đã thuộc nguyên cuốn sách và đọc vanh vách cho chị kiểm tra. Thực ra cũng không hẳn là thuộc hết, nàng có sử dụng một chút “mánh khóe” nhân lúc Yuki không để ý, mà nói trắng ra thì cái “mánh khóe” này là phao chứ là gì!

Yuki mặc dù giỏi nhưng vẫn chưa theo kịp thời đại và thủ đoạn nham hiểm của em gái “dễ mến” này, thế nên đối với sự “chăm chỉ” của Sakura liền mừng rỡ, tấm tắc khen:

– Giỏi lắm! Rất tốt! Rất xuất sắc! – Sakura bỗng nhiên cảm thấy thật tội lỗi, nhưng mà chỉ một chút chút thôi – Rồi, giờ chị kể cho em nghe về câu chuyện con quỷ mắt đỏ dưới hạ giới nhé!

Sakura ngồi chống tay gật đầu lia lịa chăm chú lắng nghe, quăng hết ăn năn hối lỗi ban nãy đi, để đạt được mục đích không thể không có thủ đoạn. Xin chị thông cảm!- Em còn nhớ trước đây Thần đế khi lấy đi toàn bộ sức mạnh của người hạ giới đã để lại sức mạnh cho đúng các tộc là Uchiha, Uzumaki, Nara, Yamanaka, Hyuuga đúng không? Mỗi tộc đều có một thuật riêng biệt nhưng tộc mạnh nhất vẫn là Uchiha. Tộc Uchiha nổi danh với các thuật về hỏa và lôi, và một thứ đặc biệt khác….. đó là đôi mắt đỏ, huyết kế giới hạn, Sharingan.

– Sharingan?

– Phải, khác với Byakugan của Hyuuga, Sharingan không được xuất hiện ngay từ khi sinh ra mà nó chỉ được thức tỉnh bởi nỗi đau, sự tức giận vô cùng sâu sắc.

– Trông nó như thế nào chị?

Yuki nhớ lại hình ảng mình đọc trong sách hiếm ở thư viện, dùng cách dễ hiểu nhất miêu tả.

– Đồng tử là màu máu và có các vòng xoáy đen nhỏ xuất hiện trong đồng tử theo từng bậc. Bậc 1 là có 1 xoáy, bậc 2 là 2 xoáy và bậc 3 là 3 xoáy, là loại hoàn thiện. Sức mạnh cũng từ đó tăng lên, các bậc đầu đơn thuần chỉ là nhìn thấu ảo thuật và quan sát chakra của đối thủ, càng về sau thì có khả năng điều khiển tâm trí, gieo ảo thuật, và thậm chí là đọc cả suy nghĩ đối phương.

– Trông thế cũng đâu đến nỗi, cũng hay mà! Nhưng em không hiểu thế thì liên quan gì đến con quỷ mắt đỏ? – Sakura nhíu mày khó hiểu giơ tay nêu ý kiến.

– Người tộc Uchiha nổi tiếng là máu lạnh vô tình, giết người không gớm tay và vô cùng tàn nhẫn, dã man. Căn bản là do họ phải chịu quá nhiều nỗi đau mới có thể khai nhãn. Chưa kể cho em, tộc nhân Uchiha một số người còn vì quá tham lam, mong muốn đạt được sức mạnh tối cao còn sẵn sàng giết hại người thân, anh em ruột của mình – giọng kể Yuki trầm xuống, tạo cảm giác áp lực, rùng mình.

Sakura nghe xong mà mặt có phần hơi tái lại, không tin vào tai mình, giết hại cả người thân sao? Chỉ để đạt được sức mạnh. Nhưng là sức mạnh gì mới được?

Thấy vẻ thắc mắc trên mặt em gái, Yuki tiếp tục.

– Mangekyo Sharingan. Đây là Sharingan cấp cao và có các khả năng riêng tuỳ từng người như dịch chuyển đến một không gian khác, amaterasu (hắc diệm). Nhưng tất cả đều có khả năng thi triển một thuật là Susano. Để đạt được đến cấp độ này, họ phải……

-…… Giết hại người thân yêu….. – Sakura nuốt ực một cái, run run tiếp lời.

– Không sai, nhưng cái gì cũng có giá của nó. Nếu sử dụng nhiều sẽ gây ra mù loà. Chỉ có duy nhất một cách để chữa là thế mắt, dùng mắt của người khác để thay vào đôi mắt của mình, đồng thời đạt được Mangekyo Sharingan vĩnh cửu, và điều kiện là mắt thế cũng phải là Sharingan.

– Thế khác gì lấy mắt của người thân trong tộc, tức là…. móc mắt nhau ra….. – Sakura tưởng tượng ra cảnh hai người móc hai cầu mắt ra khỏi hốc, máu me be bét, hốc mắt trống rỗng, đen sì, sống lưng lạnh toát – Thật tàn nhẫn….

Tâm trạng Yuki không kích động như Sakura, trái lại nàng rất bình tĩnh, thản nhiên vỗ nhẹ lên vai cô em gái đang thất thần của mình.

– Thế nên câu chuyện này mới tên là con quỷ mắt đỏ, Sakura. Tộc Uchiha được mọi người coi như là quỷ dữ, hoặc ít ra là các cuốn sách viết vậy!Sakura từ nãy nghe mà càng thấy man di mọi rợ. Thật kinh khủng, giết người thân để đạt được sức mạnh, ai lại làm vậy chứ?

– Làm gì mà căng thẳng vậy! – Yuki buồn cười nhéo má em gái, đùa giỡn – Trừ khi em yêu phải một người trong tộc Uchiha mới cần lo lắng như vậy, mà khả năng này chỉ xấp xỉ 1/10000 thôi! Thực tế là cả đời này chắc gì đã gặp nổi một người, nói gì đến yêu chết đi sống lại!

Chỉ là một câu nói giỡn vui vẻ nhưng Yuki không ngờ rằng sau này, tất cả, từng chữ một nàng nói lúc này lại có thể trở thành hiện thực, thực đến đáng sợ….. Dĩ nhiên, đấy là chuyện của sau này!

Đang mải suy nghĩ mà nàng không để ý rằng Yuki đã rời đi từ lâu và có một người đang gọi ầm ĩ bên tai nàng.

– Thánh nữ!

Tiếng gọi thất thanh làm nàng giật bắn cả mình, tay chống cằm suýt nữa trượt khỏi bàn, hại khuôn mặt lừa tình đẹp ngời ngời của Sakura có khả năng tiếp xúc thân mật với mặt đất.

– Có chuyện gì mà hò hét kinh thế? Tai ta không điếc nhưng mà nhờ ơn ngươi sắp điếc luôn rồi đấy! – Sakura vừa xuýt xoa khuôn mặt chuyên đi lừa tình của mình, bực mình liếc xéo tên to mồm ban nãy.

– Thánh nữ, xin người thứ tội nhưng Thiên đế cho gọi người tới gấp! – người lính giọng khản đặc bẩm báo, chắc do ban nãy hét hơi quá.

‘Thì ra là lão cha cho gọi, đã thế bà đây còn lâu mới đến luôn!’

– Rồi rồi, ta đến ngay!

Ngoài miệng thì nói là đến ngay nhưng Sakura cực lực câu giờ. Đi như lết, vừa đi vừa dừng lại ngắm mây ngắm trời ngắm đất, thỉnh thoảng ngứa tay bẻ cành, hái lá, ngắt hoa, chán thì lại nhổ vườn hoa quý giá lên.

Thị vệ truyền tin đi phía sau nhìn thấy những hành động “phá hủy môi trường” này của Sakura vừa xót xa vừa sợ. Từng cọng lá, cánh hoa, gốc rễ của những cây cối nàng tàn phá toàn là đồ trân quý, bảo vật ngàn năm hiếm thấy đấy nha, thật là xót quá đi! Cơ mà hắn cũng không dại lên ngăn cản nàng, ai cũng biết vị Thánh nữ này tính tình quái gở, hắn mà ý kiến ý cò vớ vẩn biết đâu Thánh nữ lại lên cơn….. “bứt gốc rễ, hoa lá” của hắn thì có mà vỡ mặt!

Cuối cùng, sau hai tiếng để mọi người trong điện mòn mỏi chờ đợi đến phát chán, Sakura cũng chịu lết đến, còn bày ra vẻ mặt vô tội, ngây thơ thốt lên:

– Ô! Mọi người vẫn chờ à? Ngại quá, ngại quá, trên đường ùn tắc giao thông, đứng cả giờ mới đi được nửa quãng đường! Với lại con đi qua vườn thượng uyển thấy cây cối bị người ta “tàn phá” quá nên tiện tay tốt bụng dừng lại “cứu giúp”. Tới trễ, mọi người chờ lâu quá a!

Mọi người trong điện nghe xong tức hộc máu, thị vệ truyền tin choáng váng quay sang nhìn Sakura! Cả cái Thiên cung này, không, phải là cả cái Thiên giới này có ai không biết Thánh nữ Sakura đây….. “tốt bụng” thế nào. Cái vườn thượng uyển kia coi như xác định phải xây lại rồi!

Thiên đế trên ngai vàng dù tức phát điên lên nhưng cũng không quát Sakura, trái lại còn nhẫn nhịn, hạ giọng nói:

– Con đến rồi, Sakura. Hôm nay ta có chuyện muốn thông báo, mau ngồi đi!Sakura nhíu mày, không nhúc nhích nhìn chằm chằm phụ hoàng, trong đầu có tiếng chuông cảnh báo.

Có vấn đề! Chắc chắn có vấn đề!

Lão cha nàng bình thường mà bị nàng chọc tức thì đúng ra phải đứng dậy xắn tay áo, hùng hổ đấu võ mồm với nàng chứ! Sao tự nhiên hôm nay hiền lành, tử tế dễ sợ thế? Liếc mắt thấy Thiên bồng nguyên soái cũng ở trong điện, sắc mặt lại không được tốt lắm, Sakura càng thêm chắc chắn! Có biến rồi!

Quả nhiên…..

“Phụng Thiên thừa vận Thiên đế chiếu viết. Sau khi đã suy nghĩ kĩ về quan hệ thân thiết giữa thánh nữ tức con gái ta, Haruno Sakura và Thiên bồng nguyên soái, ta quyết định sẽ tiến hành hôn lễ gả thánh nữ cho nguyên soái, ngày cử hành hôn lễ sẽ là….”

Thái giám còn chưa kịp đọc xong thì Sakura đã kích động trợn mắt la toáng lên, làm chim choc đậu trên Thiên cung sợ hãi co cánh mà bay đi.

– Cái gì cơ??? Rất xin lỗi, tai con thỉnh thoảng hay bị điếc nặng! Là con nghe nhầm phụ hoàng bảo con cưới Nguyên Soái hay là tai con điếc thật rồi??? O_o?

Hôn lễ cái khỉ gió gì, nàng mới 18 tuổi thôi chứ mấy, rảnh đâu mà kết hôn rồi đeo xích vào cổ. Hơn nữa, việc này tuyệt đối không thể bởi…..

Vốn đã dần thích nghi với thái độ ngang ngược bất thường của đứa con gái bất trị này, Thiên đế vẫn rất điềm tĩnh, cố hết sức nhẹ nhàng khuyên răn:

– Sakura, con đã 18 tuổi rồi, đã đến lúc phải yên bề gia thất chứ….. – ‘Nếu không ta sợ sau này đố thằng nào dám lấy con, lại ế đến già thì khổ nhất là ta đây chứ ai!’ Lời này Thiên đế chỉ nói trong lòng, giết ông ông cũng không nói ra, biết đâu nó nổi điên đốt bố nó Thiên cung thì khổ!

Yên bề gia thất cái nỗi, chẳng qua là phụ hoàng muốn gắn buộc nàng với cái xích nào đó để khỏi như bò tót chạy loạn khắp nơi phá phách thôi, kế này nàng còn lạ gì nữa, dám cá rằng gần như toàn dân Thiên giới đều ngày ngày mong nàng bị “xích” lại cho họ đỡ bị hành thường xuyên!

Giương vẻ mặt cứng đầu lì lợm lên, ưỡn ngực, Sakura không khách khí cãi:

– Con không thích, con đây tuổi đời phơi phới, đến chị “già” thế kia rồi còn chưa kết hôn thì tội gì con phải lấy chồng trước? Nếu phụ hoàng thích thì sao không gả chị cho nguyên soái?

Nàng cố tình nhấn mạnh câu cuối, giọng đầy khiêu khích. Bây giờ bao nhiêu công phu lì lôi hết ra đây là bia đỡ đạn.

Nhưng phụ hoàng nàng đâu phải dạng vừa, thấy nàng hất mặt ông cũng hất mặt lên, ra vẻ “chưa biết ai hơn đâu” mà giảng đạo:

– Chị con không hay thân thiết với nguyên soái như con sao dễ nảy sinh tình cảm được. Hôn nhân mà không có tình yêu sao bền được, người đời có khi lại nghĩ xấu rằng ta ép hôn con gái dù không yêu cũng phải lấy. Hơn nữa chẳng phải con và nguyên soái có tình cảm sao?

‘Có thì con đã không rảnh tốn enzim ở đây cãi nhau với phụ hoàng….’ Sakura thật sự chỉ muốn nói thẳng vào mặt ông như thế. Mà chị và nguyên soái mà không có tình cảm á? Sai bét bèn bẹt rồi còn nói. Nàng từ lâu đã biết Yuki và nguyên soái có tình cảm với nhau. Bây giờ nàng mà chấp nhận hôn lễ thì khác nào cướp chồng của chị.

– Người hiểu nhầm rồi, con và nguyên soái hoàn toàn không có tình cảm nam nữ gì hết, cùng lắm chỉ là tình cảm bằng hữu thôi!

– Vẫn gọi là có tình cảm, sống chung rồi sẽ sinh ra tình yêu.

– Có khi còn ghét nhau hơn cho mà xem….

– Ý ta đã quyết, hôn lễ vẫn sẽ tiến hành!

– Ý con đã quyết, không là không! Miễn bình luận!

– Sakura!!! – Lúc này ông đã thực sự tức giận, ánh mắt uy nghiêm của bậc đế vương chiếu xuống – Đừng nghĩ ta chiều con mà lên giọng cãi. Nếu con không đồng ý thì hãy rời khỏi đây! Không tiễn!

– Vậy thì chào phụ hoàng, con đi!!! – Sakura giận dữ phất tay chào tạm biệt.

Không chần chừ, nàng liền quay lưng hướng ra phía cửa. Trên lưng mọc ra một đôi cánh lông rồi vỗ cánh bay đi. Mọi người định đuổi theo nhưng Thiên đế đã ngăn lại.

– Cứ kệ nó! Rồi nó sẽ về thôi!

Trên bầu trời, Sakura sải đôi cánh lông hồng to lớn bay, những nét vui vẻ hàng ngày không còn trên khuôn mặt nữa, thay vào đó là những bất mãn, sự tức giận ngút trời chưa có chỗ xả còn đây. Vừa bay nàng vừa lầm bầm càu nhàu.

– Lão cha chết tiệt, muốn ép hôn á, ở đấy mà mơ đi! Sông có thể cạn, núi có thể mòn, song, ta đây không bao giờ lấy chồng! Ế muôn năm!

Đang tự kỉ thì bỗng dưng ở phía trước mắt cách đây không xa có một thứ ánh sáng xanh lục xuất hiện mờ mờ ảo ảo sau làn mây. Không ngăn được bản tính tò mò, đôi cánh vỗ mạnh lướt gió bay thật nhanh đến ánh sáng đó. Càng bay gần thì ánh sáng đó càng hiện ra rõ ràng và càng tăng thêm trí tò mò của nàng. Cuối cùng cũng đến nơi, Sakura đáp xuống đất rồi hoá phép cho đôi cánh tan biến.

– WOWW…. – Nàng há hốc mồm trước nguồn ánh sáng trước mắt.

Không phải cái gì khác mà chính là một cánh cổng vàng được điêu khắc tinh xảo với khung cảnh Thiên giới ở nửa trên và ở phía dưới là khung cảnh….

– Hạ giới?

Không khó để nhận ra biểu tượng của mỗi thế giới khắc trên cánh cổng. Nối liền giữa hai thế giới là một con đường đi từ trên xuống.

– Như vậy mà nói thì đây chính là cổng không gian của thần đế tạo ra để mối liền trước đây. Cứ 1000 năm phong ấn yếu đi và cánh cổng giữa Thiên giới và hạ giới sẽ mở ra. – nàng nhớ lại câu chuyện hồi bé Yuki hay kể cho nàng nghe về cánh cổng này.

Khẽ đặt bàn tay lên cánh cổng thì lập tức hai cánh cửa từ từ mở ra, bên trong là không gian vô định, một vòng xoáy màu lục kì ảo.

Như vô thức, nàng chậm rãi tiến lại gần nó, đôi mắt lục bảo như bị thôi miên nhìn chằm chằm vào bên trong không gian vô định đó. Tiếp theo nàng không biết gì nữa, chỉ nhớ mỗi một màu trắng trước mắt và tiếng cánh cửa nặng nề đóng lại……


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.