Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Chương 37



Huhu Chi Chi là thần tiên dễ thương gì vậy! Làm fan cả đời được không!
Đường Chi giúp đỡ việc buôn bán của ông chủ, tặng cho mỗi nhân viên một cây kẹo đường.
Tuy mấy cameraman đều là người lớn tuổi, bình thường cũng không mua thứ đồ chơi này nhưng đây là Đường Chi tặng, vài người họ cũng vui vẻ nhận lấy.
Đường Chi một tay cầm hươu cao cổ, một tay cầm thỏ con, vui vẻ đi về tìm Giang Chi.
Bạch Bạch cầm cá voi con mà Đường Chi chọn cho mình, không nỡ ăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Huhuhu, Đường Chi là bé dễ thương tuyệt thế gì vậy!
“Giang Chi, anh có đó không?’
Phòng ngủ của họ ở tầng hai.  
Đường Chi cầm kẹo đường đi lên cầu thang, Giang Chi nghe tiếng động, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cầu thang.
Người cô còn chưa thấy đâu nhưng một chú hươu cao cổ làm bằng đường đã nhảy ra.
Đường Chi bắt chước giọng nói trầm thấp của anh, đè thấp giọng, tự hỏi tự trả lời: “Anh có.”
Trên mặt anh lóe lên một tia kinh ngạc, đôi môi đang mím chặt cuối cùng cũng thả lỏng một chút.
Ngay sau đó, một chú thỏ làm bằng đường cũng nhảy ra, lắc lư theo động tác của cô, nhỏ giọng nói: “Em có đem quà cho anh, anh đừng giận nữa nhé.”
Cô tiếp tục dùng giọng nói rầu rĩ của hươu cao cổ nói: “Vậy lần sau em còn làm vậy không?”
“Không đâu, không đâu! Em không dám nữa!” Thỏ con lắc lư vài cái rồi nhảy lên người hươu cao cổ như đang làm nũng nói: “Anh tha thứ cho em lần này đi!”
“Được rồi!” Hươu cao cổ gật đầu: “Không có lần sau, lần này tôi tha thứ cho em.”
Đường Chi cũng không biết Giang Chi có ở tầng hai không.
Cô biểu diễn xong, trên tầng im lặng, không có bất cứ tiếng động gì, trong lòng lập tức thấp thỏm, thầm nghĩ nếu Giang Chi ở đây thì sẽ không yên ắng như vậy.
Cho đến khi một giọng nói lạnh nhạt truyền tới: “Em còn định trốn ở đó đến bao giờ?”
Anh mở miệng rồi!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô lập tức nở nụ cười tươi, vui vẻ chạy lên tầng.
Rất nhanh, cửa cầu thang đã xuất hiện gương mặt tươi cười như hoa của cô. Tay trái cô cầm một chú hươu cao cổ, tay phải cầm một chú thỏ con, vui vẻ như một con bướm hoa nhảy đến bên cạnh Giang Chi.
“Anh không giận nữa hả?”
Đường Chi thăm dò nhìn anh.

Trước mặt Giang Chi bày một quyển tuyển tập thơ của Cố Thành, đây là homestay cung cấp. Anh về sớm, yên tĩnh ngồi trước bàn xem, nhưng thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây, sự chú ý của anh không đặt vào cuốn tuyển tập thơ một khắc nào.
Anh đẩy quyển sách ra, bình thản nói: “Tức giận với em thì có ích gì?”
Đường Chi bĩu môi: “Thế mà anh còn giận, tự chuốc giận vào thân.”
Cô đặt chú hươu cao cổ kia vào tay anh: “Này, tặng anh đấy.”
Nói xong, cô nghĩ nghĩ rồi nói thêm một câu: “Nhận quà của em rồi thì không được giận nữa đâu đấy.”
Giang Chi rũ mắt, nhìn hươu cao cổ trong suốt như thuỷ tinh kia, lông mày nhíu chặt cả buổi chiều rốt cuộc cũng giãn ra.
“Ừ, tha thứ cho em.”
Vẽ thành cái gì cũng tha thứ cho cô.
“Hihi.”
“Tốt vậy sao.”
Đường Chi cắm chú thỏ con làm bằng đường của mình vào trong lọ hoa: “Vậy kẹo đường này đúng là đã lập công lớn rồi, em không nỡ ăn nó nữa!”
Căn phòng cũ vốn u ám, nặng nề, kết hợp với thời tiết hay mưa dầm của thành phố Nam rất dễ khiến người ta cảm thấy hậm hực.
Nhưng cô vui tươi sống động như thế là cảnh sắc đẹp đẽ nhất trong không gian u tối này.
Giang Chi rũ mắt, lông mi dài che lấp đi cảm xúc đang dao động trong mắt, ấy vậy khóe miệng lại giương cao.
Đến khi hai nhóm còn lại quay về, mọi người cùng nhau trình bày bức vẽ.
Nhiệm vụ của nhóm “Nhan Sắc” để lấy được căn phòng số một là vừa đạp xe chở nước vừa vẽ chân dung của đối phương.
Còn nhóm “Vãn Thu” lấy được phòng bến tàu rất thoải mái, còn vô cùng thích thú buổi chiều hẹn hò ở công viên nước, tùy ý vẽ chân dung đối phương.
Sau khi Nhan Vô Ưu trở về, tìm hiểu nhiệm vụ của mọi người thì cực kì bất mãn oán giận với đạo diễn: “Đạo diễn, ông nói cho tôi biết, rõ ràng chúng tôi là căn phòng tốt nhất nhưng sao nhiệm vụ lại khó nhất?! Ông đối xử không công bằng!”
Đạo diễn thầm nói trong lòng: Tôi cũng không ngờ lần này hai người sẽ chọn căn phòng số một.
Vốn dĩ nhiệm vụ này là chuẩn bị cho Đường Chi và Giang Chi, ai ngờ hai người này lại đột nhiên “nhảy số”, chọn căn homestay số hai.
Nhưng lời này cũng không thể nói thẳng như vậy, đạo diễn đành miễn cưỡng giải thích: “Trước đó không phải tôi đã nhắc nhở hai người sao? Chọn phòng liên quan trực tiếp đến nhiệm vụ buổi chiều, khụ khụ khụ.”
Nhan Vô Ưu trợn mắt trắng, muốn nói mà không nói được.
Thẩm Trác Sắt cười an ủi cô ấy: “Không sao, mọi người đều là nghiệp dư, không chừng chúng ta cũng không phải đứng chót.”
Nhiệm vụ này liên quan đến cơm tối đó.
Nhan Vô Ưu buồn bã đáp: “Mong vậy.”
Tới buổi chiều, livestream của cặp đôi đứng chót bảng hoa hồng đã bị tắt.

Livestream của Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi cùng lúc đó cũng bị tắt.
Chỉ có nhóm của Đường Chi và Giang Chi vẫn đang mở.
Rất nhiều khán giả của phòng khác chưa xem đủ đã ùa vào phòng livestream của “Kẹo Gừng”, khiến fan Kẹo Gừng bỗng chốc thấy sông có khúc, người có lúc.
Lúc trước đều là thứ hạng của họ đứng chót, lặng lẽ chạy sang livestream nhà khác, ngắm cp Kẹo Gừng từ khẽ hở. Bình luận cũng phải cẩn thận, không thể cướp sự chú ý của khách mời chính nhà người ta.
Bây giờ “Kẹo Gừng” nghịch tập, độc chiếm hào quang, không hiểu sao thấy đã quá điii!
Có người bắt đầu duy trì trật tự: [Những khán giả mới vào vui lòng tôn trọng quy tắc của livestream, cố gắng đừng spam nhiều thông tin của khách mời khác trong livestream của “Kẹo Gừng”. Cảm ơn đã phối hợp, mặc dù… mấy bạn cũng không spam thắng bọn tui.]
[Ha ha! Ném bốn chữ “nở mày nở mặt” vào khu bình luận công khai cho tui!!]
Lúc này nhân viên bắt đầu mở tranh.
Nét vẽ của nhóm “Nhan Sắc” cực kỳ lộn xộn, có thể thấy vừa đạp xe chở nước vừa vẽ đúng là không dễ, có nét còn vẽ cả ra ngoài. Dù là Nhan Vô Ưu do Thẩm Trác Sắt vẽ hay Thẩm Trác Sắt do Nhan Vô Ưu vẽ thì đều vô cùng khôi hài.
Nhan Vô Ưu ngại đỏ cả mặt, ôm mặt gục vào vai Thẩm Trác Nhất cười.
[Ha ha! “Nhan Sắc” thực sự đã cố gắng hết sức rồi!]
[Mị cho Sắt Sắt 7 điểm, Ưu Ưu 6 điểm!]
Tranh của Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi lại hoàn toàn đối lập.
Những nét bút đơn giản của Phó Hoàn Chi khiến bức chân dung Hạ Thu Thu vẽ anh ta càng thêm đẹp trai.
[Ha ha, “Vãn Thu” đúng là yêu chiều lẫn nhau mà đúng không!]
[Kĩ năng vẽ của thầy Phó trừu tượng thật đấy ha ha!]
[Nói thật, tranh của thầy Phó… không thể cho quá 5 điểm, của Thu Thu tui chấm 8 điểm nha!]
Cuối cùng chính là Đường Chi và Giang Chi.
Nhân viên mở quyển ký họa của Giang Chi ra.
Trang giấy vừa lật đã lộ ra một khuôn mặt dễ thương sống động của Đường Chi.
Nét vẽ của Giang Chi sạch sẽ lại lưu loát, đậm nhạt vừa phải, chỉ với vài nét bút ít ỏi, hình tượng của Đường Chi đã hiện lên một cách chân thực trên trang giấy.
Cô ngồi trên thuyền, nghiêng mặt, mắt nhìn về phương xa, một sợi tóc khẽ dính lên khuôn mặt.
Cô cười, nụ cười hết sức sinh động.
Trên má có hai chiếc lúm đồng tiền ngọt ngào, dù chỉ nhìn bức tranh cũng có thể cảm nhận được sự đáng yêu, thân thiết ngập màn hình của cô gái này.

[Đậu má! Vẽ đẹp dữ zậy! Còn chuyện gì mà anh Chi không biết nữa không?!]
[… So sánh tranh của Chi Chi với anh Chi, đau lòng-ing.]
[Dù ví dụ như này không hay cho lắm nhưng tranh của Chi Chi với anh Chi cứ như là hoa nhài cắm bãi phân trâu ý kkk!]
[Chi Chi: Giận đấy nhé! Mắng ai là phân trâu hả?!]
[Không khen, không chém, tranh của anh Chi có thể được 10 đấy!]
[Đỉnh của chóp! Rốt cuộc người mị thích là thần tiên lợi hại gì thế huhu!]
Không chỉ các fans kinh ngạc mà những người ở hiện trường đều bất ngờ.
Nhan Vô Ưu ngưỡng mộ đến mức hô lên thành tiếng: “Giang Chi, anh vẽ đẹp quá!”
Tính đến hiện tại, đây là bức tranh duy nhất vẽ ra người con gái, hơn nữa còn vẽ sống động, xinh đẹp như vậy càng khiến Nhan Vô Ưu và Hạ Thu Thu ngưỡng mộ hơn. 
Chỉ có Đường Chi sống trong phúc mà không biết hưởng phúc. Cô nhìn tranh của Giang Chi, cũng khá hài lòng.
Ít nhất cũng vẽ được tám phần vẻ đẹp của cô, miễn cưỡng cho anh qua!
Giờ trên sân khấu chỉ còn bức tranh của Đường Chi là chưa được tiết lộ.
Nhan Vô Ưu hơi tò mò: “Bỗng nhiên hơi mong đợi tranh của Chi Chi.”
Bình luận: [Ha ha, em khuyên chị đừng mong đợi.]
[Thấy lần nào là đau tim lần đấy.]
[Chào mừng đến xem màn “đội quần” quy mô lớn của anh Chi nhà tui.]
Nhân viên mở sổ kí họa của Đường Chi ra.
Nét vẽ xiêu vẹo kia đã hoàn toàn bày ra trước mắt khán giả.
[Ha ha má ơi, trước lúc mở ra thực sự không nghĩ lại tấu hài như vậy!] 
[Đường Chi đỉnh thật, chuyện gì thế này! So sánh thử một chút, bỗng thấy điểm của thầy Phó và Ưu Ưu có thể cao hơn chút chút!]
[Có thể hiểu được sự tức giận của Giang Chi rồi kkk!]
[Ha ha, cái này cho 1 điểm còn thấy hơi nhiều đấy!]
Nhan Vô Ưu trực tiếp kinh ngạc đến há hốc, lúng túng nói: “Cái này… Bức này vẽ…”
Hạ Thu Thu tiếp lời luôn: “Người sao?”
[Ha ha! Quá đáng quá đó!]
[Chấn động! Hạ Thu Thu nói anh Chi không phải người!]
[Truyền tin đi, anh Chi không phải người!]
[Quá đáng! Xóa fan tịch của mấy má nha! Hahahaha!]
Trong lúc vô tình, Giang Chi cảm thấy mình đã nhận được N ánh mắt đồng tình đến từ hai nhóm còn lại và nhân viên ở hiện trường…
So với cơn đau tim lúc chiều, bây giờ anh có thể bình tĩnh nhìn bức tranh ấy rồi.

Thậm chí nhìn lâu còn thấy một chút chút đáng yêu.
Đúng lúc này, Đường Chi bỗng chạy tới: “Mở sai rồi!”
Cô giơ tay, lật trang thứ hai của sổ ký họa.
Thứ bày ra trước mắt mọi người lần này là Giang Chi mà cô nghiêm túc vẽ.
Mọi người ồ lên, nhìn về phía bức vẽ kia.
Người đàn ông trong bức tranh mày như núi xa, khí chất thảnh thơi lười biếng, đôi chân hơi cong, ánh mắt mơ màng nhìn về nơi xa.
Đường nét của Đường Chi gọn gàng, ngay ngắn, còn thật hơn phong cách kí họa của Giang Chi.
[Đù!!]
[Đường Chi biết vẽ thật nè!!]
[Mị chính là sinh viên mỹ thuật vừa bị mấy má cười nhạo, mị yêu cầu mấy má xin lỗi mị!!]
[Đậu, ai biết cô ta còn giấu nghề!]
[Thế nên tấm Picasso khi nãy là trêu Giang Chi thôi sao? Nghĩ như vậy thì dễ ship quá!]
Đến Giang Chi cũng bị giật mình tại chỗ.
Anh nhớ đến lúc chiều, khi cô gái nhỏ đuổi theo anh, tủi thân nói mình có chút ý đồ, nói cô muốn vẽ anh thật đẹp…
Đúng là đẹp thật.
Khả năng vẽ của cô rất cừ.
Sau khi Đường Chi lật xong, chạy về đứng bên cạnh anh. Nhan Vô Ưu âm thầm giơ ngón cái với cô: “Đỉnh!”
Đường Chi cong môi, cười rất ngọt ngào.
Cô thích nhất là nghe lời khen.
Giang Chi nhếch môi, cũng chủ động mở miệng: “Vẽ rất đẹp.”
Đường Chi quay mặt sang một bên, không thèm để ý đến anh.
Trong đầu liên tục lặp lại câu “Nếu sai hoàn toàn thì đừng có tới sỉ nhục vẻ đẹp của tôi”.
Thấy cô không có phản ứng, Giang Chi sờ sờ mũi, lại nói thêm một câu: “Tôi rất thích.”
Đường Chi kiêu ngạo ngẩng cằm, bắt chước cái liếc mắt lạnh lẽo thường ngày của anh, nhàn nhạt liếc về phía anh, ba phần lạnh nhạt, ba phần châm biếm, bốn phần không quan tâm nắm bắt rất tốt, hừ lạnh một tiếng: “Ha!”
Tiêu chuẩn kép.
Giờ tên đàn ông chó chết mới khen cô, muộn rồi!
Lát nữa coi bức tranh này như mặt anh mà ném!

 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Chương 37: Có qua có lại



Ngay khi phát sóng trực tiếp vào buổi chiều, # Đường Chi Đương đại Picasso# đã leo thẳng lên hot search.

Đường phấn vui vẻ đăng tải hình ảnh, lại một lần nữa cảm khái không hổ là vua, luôn có điều khiến người ta bất ngờ, ban đầu cho rằng kết quả đại sư chỉ là một đồng thau.

Vẫn còn một số người còn có ác ý về bức tranh này, họ dùng từ ngữ xúc phạm người khác, nói Đường Chi bôi nhọ hình tượng Giang Chi… Dù cho Đường phấn có giải thích thế nào cũng không chịu Đường Chi vẽ xấu là không có kỹ năng hội hoạ. Mượn danh tiếng của hoạ sĩ Picasso để nổi tiếng. Khiến cho Đường phấn tức giận đến phát điên

Đây là phá hoại hình tượng sao?

Giang Chi dù có đẹp đến mức nào đi chăng nữa, thì không phải là con người sao?

Ngay lập tức, quãng trường tràn đầy tranh cãi.

Hai bên đang xô xát và cãi nhau, nếu không phải Hoàng Chiêu không cố gắng hết sức để kiểm soát sự yên bình của quảng trường, bằng không những người qua đường sẽ nhấp vào sẽ đọc tất cả những từ chửi thề không thân thiện.

Cho đến lúc này——

Bức tranh vẽ Giang Chi thật của Đường Chi đã được bày ra trước mắt mọi người..

Cô vẫn luôn như vậy, một cô gái vô tình sẽ khiến mọi người ngạc nhiên.

Ngoài việc bị sốc, cuối cùng Đường phấn cũng có đủ tự tin khi nhìn thấy bức tranh này để quay lại.

” Nhìn thấy không, đây mới chính là khả năng vẽ tranh của Chi Chi nhà chúng ta! “

“Vừa rồi ai nhục mạ Đường Chi, xin mời đi ra xin lỗi.”

” Toàn bộ ID đã ghi nhớ, chỉ có mấy fan độc duy kia giậm chân, thật là buồn cười!”

Trong khi đó, #Giang Chi do Đường Chi vẽ #, cũng điên cuồng leo lên bảng xếp hạng hot search.

Sự tương phản mạnh mẽ giữa trước và sau khiến người qua đường khó tưởng tượng rằng hai bức tranh này thật sự là của cùng một người vẽ?!

Các Đường phấn tự hào bình luận: “Chi Chi chúng tôi là tùy hứng như vậy, chơi thôi ~~”.

Mà Giang Chi cũng vậy, vì hai bức tranh này, một lần nữa bùng nổ trên mạng.

Giang Chi vốn đã nổi tiếng, chỉ là ngày thường, người hâm mộ đều chủ yếu nghe các bài hát trong album.

Về ngoại hình, hầu hết đều sử dụng hình ảnh cũ, trước đó anh rất ít khi xuất hiện trước mắt công chúng, hình ảnh của anh trong lòng công chúng là bí ẩn và lạnh lùng.

Lúc này có tư liệu mới, các loại video ngắn liền nhanh chóng được đăng lên.

Trong số này, phổ biến nhất là video mặc quần áo.

Nhạc nền là tiếng trống mạnh mẽ . Đầu tiên, bức chân dung cổ điển theo phong cách Picasso của Đường Chi vào sân . Khi tiếng trống vang lên nặng nề, biến thành Giang Chi mặc một chiếc áo khoác màu đen, đứng trong bóng tối vô tận. Ngọn đèn chiếu sáng gương mặt rắn rỏi hoàn hảo của anh ấy, mắt người đàn ông nhắm chặt, giữa các đầu ngón tay đang giữ một bông hồng đen đang nở rộ.

Lạnh lùng và tiết chế, nhưng hoang dã và khó thuần phục.

Video vừa được tải lên và tất cả lượt thích, bình luận và lượt retweet bùng nổ mỗi giây.

Ngay sau đó, ai đó cũng theo dõi đoạn video đó, cuối cùng cũng có người chọn ra tư liệu mới nhất. Giang Chi mặc bộ âu phục màu xám nhạt, đầu hơi cúi xuống, đeo kính gọng vàng đầy vẻ cấm dục, mà rất quyến rũ.

Ban đầu cũng chỉ có “diều giấy” ăn mừng nhảy múa, ai ngờ rằng cuối cùng nó sẽ kích hoạt xu hướng video hóa trang trên X Sound!

Có họa sĩ tải lên bộ lọc tự tạo, cũng là hình ảnh bức tranh Picasso xấu xí mà mọi người ghét bỏ của Đường Chi. Trong vài giây ngắn ngủi, chúng ta có thể trở thành soái ca/mỹ nữ.

Hoàng Chiêu nhìn chằm chằm vào số liệu ngày càng tăng của Giang Chi và Đường, sững sờ trước máy tính một lúc.

Làm thế nào để cảm thấy… Đường Chi khá là koi*.

*Koi: Từ Koi theo tiếng Nhật là cá chép, từ đồng âm khác nghĩa là tình yêu, yêu mến… Ý nói Đường Chi khá được mọi người yêu thích.

Chỉ một bức tranh ngẫu hứng cũng có thể tạo nên xu hướng trên mạng xã hội.

Tại thời điểm này tại hiện trường, các nhân viên đã bỏ phiếu.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Đường Chi và Giang Chi đã giành chiến thắng với số điểm cao và giành vị trí thứ nhất, và họ sẽ được ưu tiên nhận phần thưởng bữa tối sang trọng tối nay.

Hai nhóm còn lại đã bị đè bẹp thành thói quen.

Không phải đó là một bữa ăn sang trọng thôi sao? Bọn họ không ăn không nóng mắt còn không được sao?

Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi giành được vị trí thứ hai, ăn bữa dưỡng sinh đặc sắc của Nam thành.

Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt là vị trí thứ ba, chỉ có thể ăn thanh đoàn* lần thứ ba.

*Thanh đoàn: Là một dạng bánh bao có màu xanh lục, có nguồn gốc từ Giang Nam nhưng phổ biến trên khắp Trung Quốc. Nó được làm bằng gạo nếp trộn với ngải cứu Trung Quốc hoặc cỏ lúa mạch. Sau đó, món này thường được làm đầy với bột đậu đen hoặc đỏ ngọt.

Vốn dĩ Nhan Vô Ưu vẫn cho rằng lần này bọn họ gặp vận may, đoạt giải nhất của khách sạn, có lẽ chỉ cần một lượt bọn họ sẽ thay đổi cục diện trận chiến.

Đường Chi gặm sườn nhỏ, than thở nói: “Đồ ăn ngon như vậy, em sắp tăng cân rồi.”

Vừa dứt lời, liền nhận được ánh mắt ghen tị của Nhan Vô Ưu: “Nào, hay là hai chúng ta đổi đi. “

Toàn bộ màn hình đều là ha ha ha.

[ Ha ha ha, Chi Chi cẩn thận một chút, Vô Ưu chuẩn bị muốn đánh cô đấy ha ha ha ha! ]

[ Quả thật, Chi Chi có thể lớn như vậy mà không bị đánh thật sự không dễ dàng gì KKK. ]

Đường Chi vội vàng bảo vệ bữa ăn của mình, “Mới không cần đâu!”

“Em thà ăn một bữa ăn sang trọng với thịt ngon còn hơn là ăn thanh đoàn.”

Cô liếc mắt ghét bỏ nhìn cái bánh thanh đoàn nhỏ trong tay Nhan Vô Ưu, “Thanh đoàn mặn*, dbq*! “

*Mặn: nhân bánh là thịt.

*DBQ. Để kết thúc, chúng tôi có một từ viết tắt chuyển tiếp khác DBQ chỉ có nghĩa là 对不起 (duìbùqǐ) từ xin lỗi trong tiếng Trung Quốc. Ở đây là xin lỗi nhé.

[ Nhưng nói thật tôi cũng không thể ăn được thanh đoàn mặn, cảm thấy vị rất kỳ quái. ]

Nhan Vô Ưu đổi đồ ăn không thành công, tìm Giang Chi lý luận: “Giang Chi, cậu xem cô ấy kìa!”

Đáy mắt Giang Chi mỉm cười, khẽ cong môi: “Ừ, làm sao vậy?”

Đường Chi mặt mày hớn hở nhìn Giang Chi một cái, cũng cười nhìn về phía Nhan Vô Ưu, “Ừm, làm sao vậy? “

Nhan Vô Ưu: “…”

Thật đúng là phu xướng phụ tùy*.

*Phu xướng phụ tùy: (Nghĩa đen) Chồng định làm gì, vợ cũng làm theo. (Nghĩa bóng) Một quan niệm phong kiến cho là người phụ nữ phải luôn luôn phục tùng người chồng. Ở đây hiểu theo nghĩa đen nhé.

Thẩm Trác Sắt thầm nghĩ Giang Chi bảo vệ bạn gái, lần trước ấy đã biết được, lúc này lựa chọn đi theo con đường đi thẳng: “Chi ca, chúng ta đổi đồ ăn đi! “

[ Ha ha ha ha! ]

Thấy hai người Thẩm Trác Sắt và Nhan Vô Ưu cùng Giang Chi đổi bữa ăn, Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi cũng ngồi không yên. Mặc dù bữa ăn lành mạnh này rất ngon nhưng hương vị lại nhạt nhẽo!

Hai người cũng nhịn không được đến và trao đổi một số thức ăn. Một bữa cơm cứ như vậy mà trải qua trong tiếng chửi bới vui vẻ trên làn đạn.

Có một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn sau bữa ăn, việc phát sóng trực tiếp tạm thời bị gián đoạn.

Chiều nay các nhân viên đã trả lại cho họ tập ký họa vẽ chiều nay mà các khách mời đã vẽ.

Vừa rồi ăn một bữa cơm, Đường Chi thiếu chút nữa đã quên, vừa nhìn thấy liền vỗ tay, đang chuẩn bị vứt cuốn tập này trước mặt Giang Chi. Nhưng người đàn ông đã đi trước cô một bước, lấy cuốn tập của cô.

Đường Chi sững sờ một lúc, sau đó hung hăng nói: “Anh làm gì vậy? Trả lại cho em! “

“Cái gì?”

Giang Chi nhíu mày nhìn cô.

“Anh?” Đường Chi nhìn lại anh: “Làm gì, muốn vụng trộm giấu nó sao? ” Cô không cho anh một chút mặt mũi nào khi nói những lời này.

Cô vừa nói, vừa đưa tay muốn cầm lấy cuốn tập trên tay Giang Chi, nhưng anh đột ngột đứng dậy, khiến cô liền nhào vào khoảng không.

Đường Chi vội vàng đứng lên giành lại, hung hăng ép chặt Giang Chi vào góc tường.

Đến khi cô nhận ra điều gì đó không ổn thì đã không còn kịp nữa rồi.

Bọn họ đứng như vậy, có hơi gần nhau.

Một tay cô chống lên tường, tay kia vươn ra, cố gắng với lấy tập phác thảo mà anh đang cầm. Không kịp đề phòng hai mắt nhìn nhau, ánh mắt anh hơi tối, đôi mắt ngày thường trong trẻo lạnh lùng. Lúc này lại giống như nhuộm một chút màu sắc, một đôi mắt hoa đào chớp chớp đến mê mẩn lòng người. Cô hoảng hốt, mới phát hiện cả người mình đều dán lên người anh.

Bọn họ dựa vào rất gần, gần đến nỗi cô chỉ cần vươn tay về phía trước là có thể ôm lấy anh.

Yết hầu Giang Chi chuyển động, anh vươn tay gỡ một mảnh giấy nhỏ rơi trên tóc cô lúc nào không biết, khàn cả giọng, anh trầm giọng hỏi cô: “Vì sao không cho? “

Đường Chi lui về phía sau một bước, vội vàng kéo dài khoảng cách giữa hai người:

” Là anh vừa rồi không thích, còn giận dỗi với em, nên bây giờ không cho anh nữa! “

Cô nói xong liền nhảy dựng lên muốn giật tập phác thảo nhanh kia, cũng không biết như thế nào, hai tay đã bị Giang Chi giữ chặt.

Rõ ràng anh chỉ dùng một tay, nhẹ nhàng nắm lấy cả hai cổ tay của cô và nghiêm túc nói: “Vậy tôi sẽ xin lỗi em, tôi xin lỗi. “

Đường Chi cảm thấy động tác này nhìn thế nào cũng xấu hổ, nhìn cô không có sức chiến đấu.

Hơn nữa tính cách của cô là ăn mềm không ăn cứng, anh chủ động chịu thua, tính kiêu ngạo của cô cũng yếu dần.

“Vậy… Nếu anh thích nó, em tặng nó cho anh. “

Ngọn đèn vàng rực rỡ trong phòng lặng lẽ chiếu sáng thế giới nhỏ hẹp này.

Giọng nói của anh trầm thấp như đang dỗ dành cô: “Cảm ơn. “

Giọng nói lạnh lùng, kết hợp với tình huống vừa rồi, tạo nên một bầu không khí có phần quyến rũ.

Kẻ ác trong lòng Đường Chi bắt đầu điên cuồng thét chói tai ——

Ah, ah.

Làm thế nào một người đàn ông chó này vừa co vừa duỗi như vậy được?!

Nếu cô ấy từ chối một lần nữa, cô ấy có vẻ không hợp lý?!

Cô quay mặt đi, không nhìn anh nữa, dù sao cô cũng không thể lấy được cuốn tập phác thảo. vì vậy làm ra vẻ cô không muốn và nói với vẻ ghét bỏ: “Cầm lấy đi! “

Giang Chi đưa cho cô cuốn tập phác thảo mà anh đã vẽ cô, và cười nhẹ nhàng nói: “Có qua có lại.”

Đường Chi muốn nói rằng cô không cần.

Nhưng bây giờ vẫn đang trong thời gian quay phim, cô nể mặt anh, không hào hứng “À” tiếng.

Tổ tiết mục bên kia đã thu dọn xong địa điểm cần dùng vào buổi tối, vừa rồi là nơi ăn cơm ăn uống của ba nhóm, nhưng bây giờ nó đã được chuyển đổi hoàn toàn thành trường học..

Nhan Vô Ưu đã ngồi xuống, hét gọi bọn họ: “Chi Chi, Giang Chi, lại đây làm nhiệm vụ trả lời câu hỏi!”

Vào buổi tối, đạo diễn gọi tất cả mọi người để chơi trò nhiệm vụ nhỏ.

Chiến thắng của trò nhiệm vụ nhỏ có liên quan đến sự lựa chọn ưu tiên của nhiệm vụ ngày mai.

Hạ Thu Thu hỏi: “Đạo diễn, nhiệm vụ ngày mai là gì? “

“Nhiệm vụ quay phim.” Đạo diễn cũng không giấu bọn họ,”Chúng ta phải quay mấy bộ phim tuyên truyền cho miếu tình nhân của Nam Thành và đội chiến thắng có thể được ưu tiên chọn trang phục.”

Khi phải chọn quần áo trước, mắt của các cô gái sáng lên, tất cả đều háo hức chờ đợi trả lời.

Nhiệm vụ thắng hay thua gì đó không quan trọng, nhưng ưu tiên phục vụ Đạo hay gì đó thì thật là tuyệt vời! !

“Đến, đến!”

Vào buổi tối, đội đạo diễn lại bắt đầu phát sóng trực tiếp.

Ngay khi tất cả khán giả bước vào phòng phát sóng trực tiếp, họ đã nhìn thấy mười câu hỏi mà đội ngũ đạo diễn đưa ra cho họ, tất cả đều là điển cố và truyền thuyết về Nam Thành.

* Điển cố: nghĩa là những tích truyện xưa; thường là kể về các tấm gương hiếu thảo, anh hùng liệt sĩ, các tấm gương đạo đức, hoặc những truyện có tính triết lý nhân văn trong lịch sử, những câu thơ, văn kinh điển trong các tác phẩm văn học có trước.

[ Thì ra là đang tuyên truyền cho Nam thành! Tôi muốn đến Nam thành để xem! ]

[Nói thật câu hỏi phố cổ sông nước còn hợp lý. Chứ câu hỏi về điển cố và truyền thuyết thì hơi quá.]

[ Tổ đạo diễn muốn khách mời mặc quần lót đây mà! ]

[ Hahahaha, không biết các khách mời trả lời được không? ]

Nếu như thi khỏa thân, hầu hết các khách mời đương nhiên sẽ không thể trả lời được.

Rõ ràng, đội ngũ đạo diễn cũng đã cân nhắc điều này, vì sợ khách trả lời sẽ lúng túng nên họ được phép tra cứu bằng điện thoại di động của mình.

Nhóm đầu tiên hoàn thành câu trả lời sẽ được cộng 2 điểm, nhóm thứ hai được cộng 1 điểm và nhóm cuối cùng sẽ không được thưởng. Tất nhiên, đây chỉ là một món khai vị nhỏ.

Các nhóm khách lần lượt trả lời các câu hỏi và số điểm chênh lệch nhiều nhất là 8 điểm.

Điểm nổi bật cuối cùng là ở đây-

“Các câu hỏi bổ sung cuối cùng là tùy thuộc vào bạn và mỗi câu hỏi có giá trị 10 điểm. Các câu hỏi bổ sung không được phép tìm kiếm và sử dụng trợ giúp từ bên ngoài, vui lòng viết kỹ câu hỏi và trả lời các câu hỏi! “

[ Tôi chịu, tổ đạo diễn trâu bò. ]

[Vì vậy, thực tế, điều quan trọng nhất là xem ba câu hỏi cuối cùng, những câu hỏi trước không quan trọng. ]

[ Ha ha ha không, phía trước cũng quan trọng, thành công thu nhận được cảm xúc của các lão sư ha ha ha! ]

[ Cười chết tôi rồi, khi thấy mọi người vò đầu bứt tai khi họ đối mặt với câu hỏi, tôi đột nhiên cảm thấy lòng mình cân bằng lại!]

[ Vì vậy, mọi người sẽ hỏi những câu nào? ]

Thẩm Trác Sắt là nghệ sĩ dương cầm, trong lĩnh vực piano có thành tựu không nhỏ, mà những người ở đây, đều không có kiến thức về phương diện này. Nhan Vô Ưu là người đầu tiên xem xét đề tài kiến thức piano.

Trong khi Thẩm Trác Sắt viết đề, Nhan Vô Ưu thì thầm hỏi: “Chúng ta làm như vậy có phải có chút vô đạo đức hay không? “


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.