Sự thật chứng minh khứu giác của tôi với đàn ông rất chuẩn xác. Không lâu sau sòng bạc của cha nuôi bị quy hoạch, đất bị chính phủ thu hồi, cha nuôi đã tìm người bói toán, miếng đất đó là bảo địa, phong thủy cực tốt, làm ăn gì cũng có thể phát tài. Ông ta muốn mua nó lại để kinh doanh tiếp, tốn rất nhiều công sức tìm đến cục trưởng Chu. Thư ký của ông ta nói bóng nói gió có lẽ cục trưởng sẽ dẫn phu nhân đi cùng, nếu có phụ nữ trên bàn tiệc thì sẽ càng tiện lợi hơn.
Cha nuôi là người rất khôn khéo, ông ta lập tức hiểu ý, mặc dù luyến tiếc, nhưng trừ cục trưởng Chu thì không ai có thể giải quyết việc này, ông ta chỉ có thể nhịn đau đưa tiễn tôi làm lợi thế trao đổi.
Nhưng trên bàn cơm, bà Chu không đến dự, chỉ có mình cục trưởng Chu mặc thường phục, dẫn theo một thư ký nam. Cha nuôi cho tôi ngồi bên cạnh cục trưởng Chu, không ngừng chế tạo cơ hội, còn thử thăm dò nói tôi rất ngưỡng mộ con người cục trưởng Chu, muốn nhảy múa để trợ hứng cho ông ta. Hồi tôi mới vào nghề, người quản lý đã kêu tôi học khiêu vũ, bà ta nói quan lớn quyền quý ăn cơm uống rượu cần phụ nữ trợ hứng, chơi xúc xắc ca hát thì quá hạ đẳng, vũ đạo sẽ tao nhã hơn, muốn nổi bật trong đám người mẫu trẻ thì quan trọng là phải có đặc sắc của mình.
Hầu như mỗi một nhiệm kỳ kim chủ, tôi đều dùng thủ đoạn này, bách chiến bách thắng, đương nhiên chỉ khiêu vũ thì cũng chẳng có gì thú vị, nhảy tới cuối cùng ngồi trên đùi ông ta cùng múa lại là một vấn đề khác.
Cục trưởng Chu khác với những người đàn ông mà tôi từng tiếp xúc, ông ta cực kỳ âm u, thoạt nhìn rất lắm mưu mô, cực kỳ bí hiểm. Thủ đoạn dung tục phóng đãng không có tác dụng gì đối với ông ta, cho nên tôi cố ý chọn một điệu múa thủy tụ tao nhã, trước khi đi cha nuôi đã kêu tôi chuẩn bị cho kỹ, cho nên tôi còn mang theo cả trang phục múa.
Trong quá trình khiêu vũ, cục trưởng Chu ngồi ngay ngắn trên bàn uống rượu, cha nuôi muốn nói chuyện cũng không tìm được cơ hội, ánh mắt của ông ta không nhìn tôi, ngón tay lại gõ nhịp trên bàn, cứ như thể biết rõ mỗi một động tác của tôi.
Theo khúc nhạc tiến vào cao trào, tôi xoay tròn ra sau lưng ông ta, vung thủy tụ thật dài lên mặt ông ta. Ông ta hít một hơi thật sâu, vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh cuối cùng cũng tan vỡ, lộ ra nụ cười rất nhẹ. Ông ta ngẩng cổ uống cạn ly rượu, cha nuôi đích thân rót rượu cho ông ta, hỏi ông ta đã say chưa.
Cục trưởng Chu nói rượu không say.
Cha nuôi cười ha ha: “Vậy là người tự say.”
Nam thư ký của cục trưởng Chu ngồi bên cạnh nói tiếc rằng phu nhân không đến, nếu phu nhân đến, thấy cô Hà am hiểu vũ đạo như vậy thì chắc chắn sẽ muốn luận bàn một chút. Ánh mắt cha nuôi đảo một vòng: “Phu nhân vắng mặt cũng có sao đâu? Kêu Linh San cùng cục trưởng Chu về nhà bái phỏng phu nhân cũng được mà.”
Thư ký nam nhìn thoáng qua sắc mặt của cục trưởng Chu, cười nói như vậy càng tốt.
Tôi múa xong một điệu rồi lại ngồi xuống, cánh tay cuốn lên chân ông ta ở dưới bàn, ngón tay to gan ma sát khóa quần của ông ta, cười quyến rũ: “Ngài thích không?”
Ông ta dùng một ngón tay nhấc dải lụa bên hông của tôi, nhìn lướt qua ngực tôi: “Buổi tối xem hẳn là sẽ càng đẹp hơn.”
Cha nuôi biết ông ta rất hài lòng về tôi, cười híp mắt nói Linh San cũng sẵn lòng múa cho cục trưởng Chu xem vào buổi tối.
Sau bữa tiệc tối hôm đó, tôi lên giường của Chu Dung Thành đúng như dự kiến, trở thành người được ông ta kim ốc tàng kiều.
Nghe thấy tin tức này, người quản lý vô cùng kinh ngạc. Bà ta không thể ngờ được rằng một người đàn ông chính trực như cục trưởng Chu cũng bao nuôi tình nhân. Quả nhiên người trên quan trường thì không thể nhìn tướng mạo. Chẳng qua bà ta cũng rất hiểu quy củ, biết rõ quan lớn như vậy không thể trêu vào, âm thầm cảnh cáo những chị em quen biết tôi là đừng nói với bên ngoài rằng họ biết tôi, không được bôi nhọ tôi, nếu đắc tội ông lớn sau lưng tôi thì chết cũng không biết mình chết vì cái gì.
Chu Dung Thành có một căn biệt thự ở ngoại ô, chủ nhà không phải là ông ta. Sau khi đi theo ông ta, tôi sống ở nơi này. Ông ta tràn đầy tính dục, hai tháng đầu tiên ngày nào cũng có nhu cầu, ông ta không đeo bao, thường xuyên bắn lên bụng tôi. Một lần nọ khi ông ta sắp lên đỉnh, tôi nói với ông ta rằng có thể bắn vào trong, tôi sẽ uống thuốc, tôi muốn ông ta sung sướng. Không hiểu sao tôi thích nhìn ông ta ôm chầm lấy tôi run rẩy vào giây phút cuối cùng.
Nói thật, ông ta là người đàn ông vừa mạnh vừa lâu nhất trong số những người đàn ông mà tôi từng gặp, tôi thậm chí có thể cảm giác được ông ta đâm vào tử cung của tôi, cuồng dã, bạo lực, điên dại, mỗi lần kết thúc tôi đều như tìm được đường sống trong chỗ chết.
Hai năm qua, bất kể là người giao tiếp với ông ta có biết về sự tồn tại của tôi hay không, tung lời đồn đãi về quan hệ bất chính của chúng tôi như thế nào thì tôi đều không chủ động nhắc tới bất cứ điều gì liên quan tới Chu Dung Thành. Người làm quan có rất nhiều người đều chết trong tay vợ nhí của mình. Vợ nhí là điểm đột phá tuyệt vời, lời nói của họ chôn vùi tiền đồ và át chủ bài của người đàn ông bao nuôi mình. Cho nên tôi hết sức cẩn thận. Có những trường hợp người mẫu trẻ làm thân với tôi, hỏi tôi có phải đi theo cục trưởng Chu hay không, tôi đều giả ngu cho qua, không nói một câu nào.
Tối hôm đó Chu Dung Thành uống say mèm, hình như là trong tỉnh mở đại hội khen ngợi, ông ta bị cấp dưới chuốc rượu. Thư ký đưa ông ta về nhà rồi rời đi ngay. Tôi ngồi xổm xuống cởi giày cho ông ta, Chu Dung Thành bỗng mở mắt ra, tôi hoảng sợ, hỏi ông ta không phải ông ta say rượu rồi sao? Ông ta không đáp lời mà kéo tôi vào lòng, đè đầu tôi xuống giữa háng. Tôi cảm thấy nghẹt thở, nhưng không dám giãy dụa, dùng răng cắn mở khóa quần, há miệng ngậm vào. Cổ họng ông ta cất tiếng thở dốc, tôi vừa phun ra nuốt vào mấy hồi, ông ta bỗng ôm tôi lên ném xuống giường, không hề mơn trớn mà đâm thẳng vào.
Tôi đau đớn nhíu mày, cả người co lại, mỗi lần ông ta đâm vào tôi sẽ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Hàng của Chu Dung Thành quá lớn, hơn nữa còn cắm rất mạnh, ông ta lại uống rượu, không nắm giữ được cường độ của mình. Tôi thật sự không chịu nổi. Không phải là ông ta không biết mơn trớn, khi nào vui vẻ thì cũng sẽ cho tôi, nhưng đa phần để tiết kiệm thời gian, ông ta đều cởi quần làm luôn, làm xong rồi đi, tôi phải nằm cả ngày mới hồi phục lại.
Chu Dung Thành là người đàn ông cực kỳ đáng sợ, tôi hầu hạ bao nhiêu kim chủ, chỉ có mình ông ta là tôi không thể lấy lòng, sớm nắng chiều mưa, hỷ nộ vô thường, đôi khi ông ta rất cưng chiều tôi, đôi khi cũng rất thô lỗ. Lúc cưng chiều tôi thì có thể hái cả sao trên trời cho tôi, lúc thô lỗ thì sẽ bóp cổ tôi đánh tôi thật mạnh.
Tôi cảm thấy ông ta là giấc mơ đẹp, đồng thời cũng là cơn ác mộng. Ông ta dẫn tôi lên thiên đường, cũng đẩy tôi xuống địa ngục.
Chị Bối nói làm quan áp lực lớn, mỗi ngày đều như đi trên băng mỏng, lộ chút sơ hở sẽ bị rơi đài, ông ta càng chân thật với mình thì càng chứng minh mình rất thân cận với ông ta. Chị ta dùng sức xoa ngực tôi: “Hà Linh San, em đừng được của hời còn khoe mã, đám người mẫu trẻ ra mắt cùng thời với em còn đang hầu hạ đám lão già bụng bia hói đầu kia kìa, cục trưởng Chu áo mũ đường hoàng tốt biết mấy, em nên thấy may mắn đi.”
Theo tôi được biết, Chu Dung Thành chưa từng tham ô bao giờ, nhưng lợi dụng chức quyền trong tay kinh doanh kiếm tiền, bao nuôi tình nhân cũng đã xúc phảm điểm mấu chốt tiền và sắc đẹp. Tôi không biết ông ta có phải là người tốt trong mắt người đời hay không, hình như người làm quan đều giỏi ngụy trang, thật thật giả giả thị phi thiện ác, ai cũng không đoán được.
Đây là xã hội mà tiền quyền đứng đầu. Ông ta có quyền thì có thể cho tôi mọi thứ tôi muốn, có thể dẹp yên mọi chuyện khó giải quyết, ông ta là người tốt hay xấu đều không quan trọng đối với tôi.
Hai chân của tôi quấn lên vòng eo không ngừng thúc mạnh của ông ta, ôm đầu ôm ta hôn lên, tham lam hút trong miệng ông ta. Dường như tôi say mềm thành một vũng nước trong mùi rượu nồng của ông ta, hòa tan trong vòng tay không ngừng tiến công ấy.
Sau một hồi va chạm mãnh liệt, ông ta giảm tốc độ, liếm xương quai xanh cùng ngực tôi. Ông ta liếm quá thoải mái, tôi không kiềm chế được bản thân co rút lại, ông ta bị tôi kẹp run lên, há miệng ngậm ngực tôi cắn một phát, tôi đau đến mức sắc mặt trắng bệch, không rõ là vì đau bên trên nay bên dưới nóng.
Ông ta hút xong điếu thuốc sau khi hành sự, bưng mặt tôi bắt tôi ngẩng đầu lên nhìn ông ta: “Em biết tôi thích em ở điểm nào không?”
Tôi cười quyến rũ há miệng ngậm ngón tay ông ta, tham lam nuốt vào như một dâm phụ. Chu Dung Thành thích tôi nghe lời, thích tôi thuận theo, thích tôi không kiêu ngạo khoe khoang, thích tôi yên phận làm vợ lẽ của ông ta. Một người phụ nữ khoe khoang thân phận bồ nhí thì chắc chắn sẽ trở thành người của quá khứ. Tôi nghĩ cả đời này mình sẽ không được gặp người đàn ông nào lợi hại như Chu Dung Thành, cho nên tôi phải giữ chặt ông ta, cố gắng hết sức để ông ta không thể rời bỏ tôi.
Tôi kìm nén cơn đau giữa hai chân, sờ lên men theo bụng ông ta, nhẹ nhàng cắn vành tai ông ta nói: “Cục trưởng Chu thích em kỹ thuật tốt.”
Ông ta bật cười, nâng cằm tôi lên, ánh mắt sắc bén nhìn mặt mày của tôi: “Tôi thích gương mặt thanh thuần của em quyến rũ nằm dưới thân tôi.”