Rực Rỡ Như Ánh Sao Trời

Chương 33: Công chúa



Đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, thịt đã đưa đến miệng nếu không ăn thì không phải gay thì cũng là đồng tính hoặc không cứng được.

Nhưng Giản Mặc Vân cố tình vẫn thờ ơ như vậy, lúc Trang Tễ Nam lôi kéo hàn huyên với anh hơn 10 phút về đề tài Tuỳ Diên lúc nào thì trở thành ‘bạn gái’ của bác sĩ Giản thì chính chủ rốt cuộc cũng chạy đến.

Tuỳ Diên cũng không để ý tới người nọ, nhón chân cọ lên cổ của bác sĩ Giản, còn anh thì cúi đầu hôn lên trán của cô.

“Em không phải đang họp sao?”

Tuỳ Diên nhỏ giọng lầm bầm: “Quân tình khẩn cấp, sao em không tới được chứ?”

Trang Tễ Nam chưa bao giờ thấy cô toát ra vẻ hạnh phúc như bây giờ, tinh thần vui vẻ có khi thật sự không liên quan đến giàu nghèo, nhưng bởi vì có sự tự tin về tiền tài thì sự hạnh phúc này càng đúng lý hợp tình hơn.

Tuỳ Diên cũng đã sớm biết, cuộc đời này quá dài, thế cục thay đổi bất thường, không có ai vĩnh viễn là địch, cũng không có ai vĩnh viễn là bạn, chỉ là trước khác nay khác mà thôi.

Cô bình tĩnh nhìn về phía cô ta, “Cậu rốt cuộc muốn thế nào?”

Trang Tễ Nam cũng không tiện phát động thế tấn công với Giản Mặc Vân, cô ta yên lặng một chút, quyết định dựa theo lý do thoái thác lúc trước của bản thân, tự mình giải thích, “Tuỳ Diên, cậu có tin lời tôi nói không? Tôi thật sự không phái gián đi đến công ty cậu…….”

Sắc mặt của Tuỳ Diên trở nên đứng đắn hơn, hiển nhiên không giống như đang nói giỡn.

“Nam Nam, với tôi mà nói, giáo sư Mạch là con bài vua của cậu, hy vọng cậu đừng có tự tay đánh nát nó.” Cô cười nhạt: “Cậu nếu muốn nói chuyện bằng bản lĩnh thật thì đừng có đi đường ngang ngõ tắt.”

Trang Tễ Nam liếc mắt nhìn hai người, nụ cười cứng lại, nhưng với sự kiêu ngạo và lòng tự trọng mạnh của cô ta, nếu không phải lần này vì liên quan đến lợi ích công ty thì cô ta cũng sẽ không chịu thua Tuỳ Diên, “Đó là đương nhiên, tôi biết.”

“Lúc trước chúng ta đã nói bởi vì bất đồng quan điểm mà tách ra, cũng là việc hết sức bình thường, ngay cả ban nhạc ra mắt mười năm cũng có một ngày phải giải tán, thì chúng ta không có bất luận gì lý do gì phải trở thành đối thủ của nhau cả, không đúng sao?”

Lời nói này của Tuỳ Diên là thật, chính là muốn nói cho cô ta biết, nước sông không phạm nước giếng, cuộc sống của cô bây giờ đã được lấp đầy bởi sự nghiệp và tình yêu cùng sự vui vẻ rồi, thật sự không muốn lãng phí lời gian mà đi lục đục với nhau.

“Cậu đừng quên nếu thật muốn làm ra thủ đoạn gì, tôi còn có thể biết nhiều hơn cậu đấy.”

Trang Tễ Nam hắng giọng, vẫn nỗ lực duy trì sự trấn định, nhưng ngữ khí vẫn lộ ra chút run rẩy, “Lisa, vậy không làm phiền hai người nữa, tôi cũng phải đi làm việc đây.”

Tuỳ Diên đợi cô ta rời đi xong thì ôm cách tay lắc đầu, sau đó duỗi tay móc vào lòng bàn tay của người đàn ông.

Giản Mặc Vân ôm lấy bàn tay của cô.

“Một chút khiêu chiến cũng không có, em còn tưởng da mặt của cậu ta dày lắm chứ, chỉ là…….Các fangirl của bác sĩ Giản chủ yếu tập trung ở bệnh viện, sau khi trở về, xem ra em phải tự mình đến kiểm tra một chút xem.”

Giản Mạc Vân không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt trở nên u ám, đầu tiên chỉ phát ra một âm tiết đơn giản trầm thấp, “Ừ……..Đánh dấu chủ quyền cũng không thành vấn đề, đương nhiên, em có thể chờ lúc không có ai ở đó cũng được.”

Tuỳ Diên có hơi không hiểu ý của anh, đợi suy nghĩ thông suốt rồi thì trên mặt không khỏi đỏ lên, đôi bàn tay của cô ôm lấy eo anh, hơi ngửa đầu, “Ồ? Thật không nghĩ tới bác sĩ Giản cũng có lúc không đứng đắn nha, anh là muốn chơi trò bác sĩ với y tá hay là bác sĩ với bệnh nhân…….”

Giản Mặc Vân nhìn đôi mắt đen như mực cùng tròng mắt giảo hoạt chuyển động của cô, tựa hồ như có chứa ánh sáng, anh nhẹ nhàng kéo dài âm cuối, “Mấy ngày hôm trước anh mới học được một câu, hình như có thể dùng ở chỗ này.”

“Cái gì?”

“Chỉ có trẻ con mới lựa chọn, còn người lớn thì toàn bộ đều cần.”

Nói xong, anh cúi đầu dán lên môi của cô, môi hai người nhẹ nhàng quấn lấy nhau, còn chưa được vài giây thì đã nghe thấy bên tai truyền đến tiếng hét.

Giản Lạc Hà và Bàng Sơ Sơ, cùng với một đám quần chúng ăn dưa của công ty, cứ trơ mắt như vậy nhìn hai người khoe ân ái giữa ban ngày, trên mặt mỗi người đều là mờ mịt.

Sơ Tử: “Trời đất ơi, chuyện khi nào vậy?! Diên nhi cậu cũng không thèm nói với tớ !!!”

Trái tim cô ấy nhảy thẳng lên cổ họng, nghĩ đến sau khi Diên nhi và bác sĩ Giản yêu nhau, là chị em tất nhiên sẽ biết được mấy bí mật nhỏ của hai người, kích động đến mức hét chói tai.

Hai người cứ như được trời đất tác thành, sau này nhất định sẽ ân ân ái ái, đủ loại JQ, nghĩ đến đúng là kích thích!

Giản Lạc Hà thật ra khôgn quá ngạc nhiên, rốt cuộc anh ấy cũng mời hai người họ đến bên này mở họp, hoặc ít hoặc nhiều cũng vì tác hợp đôi tình nhân này.

“Bàng tiểu thư, tôi nhớ rõ bên này có một tập tục, bà mối có thể thu được 18 cái chân giò heo đúng không?”

Anh ấy nói xong, ngược lại đi đến bên người Tuỳ Diên, nhỏ giọng nhắc nhỏ thoả đáng, “Lisa em không biết đâu, em ấy cũng có một phần ở công ty Kiều Tư Đạt đấy, lúc trước anh nói kế hoạch góp vốn một phần cho công ty tụi em cho em ấy nghe, em ấy liền nói ‘loại đầu tư nhỏ chỉ có mấy ngàn vạn này mà còn cần suy xét sao?’ Phải biết rằng trước kia mấy trăm vạn thì em ấy cũng phải tự mình xem qua, kiểm tra sàng lọc, tính trước triển vọng…….Bây giờ thì hay rồi, về sau lúc góp vốn cho tụi em, chắc chắn đôi mắt cũng không thèm chớp một cái luôn.”

Giọng nói của Giản Lạc Hà thân thiết lại chân thành, làm người ta không thể chống đỡ được.

Tuỳ Diên than nhẹ một tiếng, “Anh ấy rốt cuộc còn làm bao nhiêu việc sau lưng em nữa chứ.”

Cô gái nhỏ quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Giản Mặc Vân đang bị Bàng Sơ Sơ quấn lấy nói chuyện, ánh mắt nhu hoà toả sáng.

Bộ dáng này cũng bộ dáng lúc hôn cô hôm qua, vẫn có hơi khác nhau chút.

Đột nhiên rất muốn nhìn xem, bộ dáng lúc anh mất khống chế sẽ ra sao.

Biệt thự nhỏ của Tuỳ Diên và Giản Mặc Vân bên kia, cộng thêm sân nhỏ lịch sự tao nhã có diện tích không lớn, nhưng có một bể bơi hình bầu dục, xem như là bể tắm nước nóng của tư nhân, tuy nói không có nhiều loại công cộng lộ thiên, nơi này lớn nhưng được là ở chỗ có tính riêng tư cao.

Phong thuỷ của sân nhỏ cũng được thiết kế tỉ mỉ, hàng tre xanh cùng nước chảy tạo nên sự hợp nhất của trời và đất, làm cho con người ta thư giãn.

Cô đổi một chiếc áo tắm màu xanh đậm cột dây, ngâm mình ở trong hồ chơi điện thoại, không bao lâu thì nghe có tiếng bước chân tới gần.

Trong tay Giản Mặc Vân ôm chén trà nóng, lại với lấy ly khác đặt ở trên bàn trong tầm tay của cô, lúc nhìn về phía cô thì lặng lẳng, nhẹ nhàng. Ngón tay từng chút từng chút vuốt thành ly, cứ như vậy nhìn cô.

Đôi môi mỏng dính hơi nước, cánh môi mềm mại như làm mờ đi sương trắng lạnh lẽo.

Tuỳ Diên nhanh chóng cụp mắt, làm bộ cúi đầu xem điện thoại.

Cứ một khoảng thời gian thì cô sẽ lọc danh bạ, xoá bớt mấy người râu ria đi.

Lúc lật xem lại WeChat, tầm mắt Tuỳ Diên rơi xuống cái hình avatar số WeChat công việc của anh.

Phát hiện là đồ vật từng biết, nên cô đưa qua cho anh xem, “………Thuyền hải tặc này có ý nghĩa gì sao?”

Giản Mặc Vân trầm ngâm, lúc mở miệng mang theo sự khàn đặc, “Cái này là mô hình Lego, giống như trò chơi ghép hình mấy ngàn miếng, là chúng ta lúc trước cùng xếp.”

Tuỳ Diên nhăn mày lại, phảng phất như đánh đòn cảnh cáo, “Em đúng là hận chính mình!!! ……..Sao lúc nhỏ sao trí nhớ kém vậy không biết!!”

Giản Mặc Vân phì cười thành tiếng, đuôi lông mày và khoé mắt đều nhiễm ý cười, không có bất kỳ biểu hiện không vui nào, “Em khi đó mới mấy tuổi, không nhớ cũng là chuyện bình thường, là do anh đối với em có yêu cầu quá cao thôi.”

“Sao em cảm thấy lời này là lạ thế nào.” Tuỳ Diên khoanh tay lại, gác lên hồ nước bên cạnh, cúi người dựa về phía trước, đường cong giấu trong hồ nước lờ mờ sương mù cùng với bóng đêm như hoà mình vào nhàu, giống như viên đá mã não vừa chói mắt vừa ấm áp.

“Chỉ là, em cũng có suy nghĩ đến, mấy ngày nay…….Em nhìn hình cũ, còn có vài video, tuy rằng không thấy anh nhưng hình như có mấy mảnh nhỏ ký ức, chắc là có liên quan đến anh.”

Giản Mặc Vân cong lưng trước mặt cô, ánh mắt nóng rực, “Không sao cả, Tuỳ Diên. Dù sao những ngày tháng sau này đều sẽ liên quan đến anh.”

Bỗng nhiên cô có hy vọng trên thế giới này có cỗ máy thời gian, có thể đưa cô ngược về quá khứ, không phải để thay đổi tương lại mà chỉ muốn nhìn thấy thiếu niên tiêu sái lúc ấy.

Bốn mùa thay đổi liên tục, từ xuân đến hạ, từ thu qua đông, lúc Tuỳ Diên 7 tuổi, gác mái trong nhà chính là thế giới bé nhỏ của cô, cơ trưởng Tuỳ sủng con gái xây cả gác mái thành ‘Lâu đài công chúa’ cho cô, có dreamcatcher, có màn che trắng, có gối ôm màu hồng rồi cả búp bê Tây Dương nữa.

Khi mặt trời chiếu trên sàn gỗ phản chiếu lên cửa sổ tròn, ánh sáng di chuyển đến đến đi đi, những con cá bơi trong công viên hải dương phá lệ trở nên huyền ảo.

Sân trước của Tuỳ gia có một cây ngô đồng cực kỳ cao, còn có cầu trượt dành cho con nít và cả xích đu nữa. Thảm thực vật tươi tốt, hoa cỏ toả ngát hương, Giản Mặc Vân vẫn còn nhớ rõ, anh đến Tuỳ gia vào một ngày mùa hè sau trận mưa to xối xả.

Xe ngừng ở trước cửa, quản nhỏ dẫn hai vị thiếu gia một lớn một nhỏ đi xuống.

Tuổi của Giản Lạc Hà không lớn, nhưng quần áo phẳng phiu, nhìn thoáng qua em trai phía sau lưng mình, giọng nói chuẩn Anh, “Ayer, chút nữa em phải cố gắng nhẫn nại, biết không?”

Giản Mặc Vân không thèm nhìn anh trai, chỉ nói, “Bao lâu em có thể về nhà?”

Không phải anh bất mãn gì với Tuỳ gia, chẳng qua…….Anh em họ mất mẹ không bao lâu thì anh cả cũng bỏ đi, trong khoảng thời gian ngắn không có được tụ họp gia đình náo nhiệt như vậy. Từ nhỏ anh đã hướng nội, nhất thời không chịu nổi nỗi đau quá lớn, trên cảm tình khó tránh khỏi đau khổ, nhưng thế nào cũng không chịu biểu lộ, tất cả đều giấu trong lòng.

Càng đừng nói thói ở sạch của thiếu niên, từ chi phí quần áo ăn mặc, đến quần áo hay dụng cụ pha tra, từ sách cho đến máy tính, mọi thứ đều không cho ai đụng vào.

Mà Giản Lạc Hà là ông cụ non đã qua tuổi dậy thì, anh ấy sờ đầu của e trai, cũng làm lơ ánh mắt ghét bỏ của đối phương, nói: “Nghỉ hè thì ở chỗ này một thời gian, cũng chỉ có vài cái cuối tuần mà thôi.”

Lúc Giản Lạc Hà nói chuyện, quản gia và tài xế đã lấy hành lý xuống giúp bọn họ đưa đến cổng trước, Tuỳ Cẩn Trí đích thân ở bên ngoài chờ bọn họ.

“Bố hai đứa mới gọi cho chú, hỏi hai đứa đã đến chưa.”

Giọng nói của người trung niên rất dễ nghe, giọng nói như tiếng nước chảy sâu trong khe suối, làm cho bọn họ cảm thấy ấm áp, “Dì Thời của hai đưa đang ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, nhà chú có một đứa con gái, nhưng chỉ là bề ngoài thôi, lát nữa hai đứa sẽ gặp thôi.”

Vừa dứt lời, cửa bị đẩy ra, Giản Mặc Vân cũng không biết vì sao, giờ phút này hơi ngẩng đầu, thấy một cô bé 6,7 tuổi, đôi tay nắm lấy nắm cửa, nhìn về phía bọn họ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.