Rực Rỡ Như Ánh Sao Trời

Chương 32: Bạn gái



Bác sĩ Giản đúng là manly.

Tuỳ Diên càng nghe càng đỏ mặt, anh đúng thật là biết tưa tởn, ngay cả trong sâu nội tâm của mình, giọng nói ôn nhu và phúc hắc thật sự làm người ta ăn không tiêu nổi mà.

Có câu nói thế nào nhỉ, người ác không nói nhiều, người hay làm nũng thì sẽ không dính người.

“Em đoán cô ta tới là vì tìm anh, anh nói xem?”

Vẻ mặt của Giản Mặc hoang mang, “Anh với cô ta không có liên lạc, lần trước không phải nghe em nói hai bên kiện tụng sao, cô ta còn gọi em nói rằng không phải do cô ta làm mà là người khác làm……..Em tin không?”

Tuỳ Diên cúi đầu, ngón tay đùa nghịch cúc áo ngay cổ tay áo, “Cũng không phải không có khả năng, trong nhà Selena có chỗ dựa, Trang Tễ Nam sẽ không dám ba hoa chích choè đâu, cũng sẽ không dám để cho vị học tỷ này của bọn em phải gánh tội thay đâu.”

“Như vậy ngoại trừ ‘con đường pháp luật’ thì em còn làm gì sao?”

Tuỳ Diên nhìn thoáng qua Giản Mặc Vân, người sau rất tự nhiên mà cong môi, nhưng tựa hồ đã nhìn thấu hết thảy.

“Anh cảm thấy thế nào?”

Cô đúng thật đã động tay chân.

Một số nhà cung cấp của công ty mua sắm Trang Tễ Nam đều đồng loạt định ra chu kỳ mua hàng trước thời hạn khoảng 3 tuần, cho nên “NanSui” đã bỏ lỡ quý mua hàng tiếp theo, cũng sẽ không có cách nào để đặt đơn hàng, cho dù hiện tại có nhận đơn hàng thì không thể đúng hạn giao hàng được……

Chắc chắn là có người cố ý đâm sau lưng.

Nguyên vật liệu đều không có, vậy bán quần áo ở đâu được chứ?

Trang Tễ Nam bị buộc không có biện pháp, chỉ có thể cúi đầu trước Tuỳ Diên, để cô biết rõ chân tướng người thật sự hại cô là ai, chứ đừng có để “Người vô tội” bị liên luỵ.

“Ai, bác sĩ Giản à, anh nói sao mấy cô ấy cứ đều thích ghen ghét em thế, em có tốt như vậy sao?” Tuỳ Diên hiển nhiên đưa ra một câu hỏi nan giải cho anh.

Giản Mặc Vân lại rất thành thạo, anh cầm lấy đôi bàn tay mềm mại của cô, sau đó cô lập tức nắm lại.

“Anh cho rằng nếu nói về phương diện kinh doanh thì em rất có năng lực lãnh đạo ưu tú, hiểu được mục tiêu của thương hiệu và định nghĩa của sự thực dụng, dung hợp đúng mức nghệ thuật và thương nghiệp. Đây chính là điều kiện tiên quyết của thương hiệu cao cấp, nhưng em đã làm rất tốt.”

Tuỳ Diên bị khen đến đỏ cả mặt, đôi tai cũng dần đỏ lên, còn ánh mắt trở nên mất tự nhiên.

Giản Mặc Vân phát hiện sự khác thường của cô, “Làm sao vậy?”

“Anh thật sự nói thích em sao? Chúng ta thật sự bên nhau sao? Cảm giác đúng là không chân thật, có chút không vững chắc lắm…….”

Giản Mặc Vân cũng chưa từng yêu đương, nên không biết phải làm gì cho thoả đáng nhất.

Anh rũ mắt xuống, thấp giọng nói, “Kỳ thật, anh cũng không nghĩ tới sẽ gặp được em thì sẽ thích em. Tuỳ Diên, từ lúc ở phòng khám gặp được em, mỗi lần thấy em thì anh đều rất vui vẻ, đêm nào nhìn thấy tin nhắn của em thì anh đều bị mất ngủ. Vừa mới bắt đầu thì loại cảm giác này chỉ là bạn bè, là loại có ấn tượng tốt với người khác phái, nhưng dần dần khi hiểu về em hơn thì anh phát hiện, anh thật sự luyến tiếc để em rời đi, lúc em nói với anh gặp lại, anh liền sẽ nghĩ lần gặp tiếp theo sẽ là khi nào, lúc đó anh mới hiểu được…….Đó nhất định là ‘thích’, so với tâm tình khi nhỏ lần đầu nhìn thấy David (con ngựa mà tiểu Mặc Vân từng đua hồi nhỏ) còn hưng phấn hơn gấp trăm lần, em có lẽ không hiểu, anh không phải là người có cảm xúc phập phồng hoặc cực kỳ mãnh liệt, nhưng là……”

Tuỳ Diên vốn dĩ đang mê mẩn nghe, nhưng anh đang nói thì đột nhiên dừng lại.

“…….Làm sao vậy?”

“Em biết không?” Ánh mắt người đàn ông rơi xuống, giống như chứa đầy ánh sáng, “Bộ dáng bây giờ của em, có thể làm gương mặt bìa của sáu tạp chí lớn đó.”

Tuỳ Diên hơi giật mình, cô vụng về vươn tay ra ôm lấy Giản Mặc Vân, cắn một miếng lên mặt anh, “Anh cũng ngọt quá đi nha.”

Anh cười, giọng nói hơi khàn: “Rốt cuộc bà chủ Tuỳ cũng không phải dễ dàng dỗ dành là có thể theo đuổi được.”

Trong giọng nói của anh không hề thiếu chân thành, “Không nghĩ tới người hơn ba mươi tuổi như anh còn có thể cảm nhận được sự rung động này, rất muốn cảm ơn em.”

Nói xong, anh cúi người ấn lên cái gáy của cô, nhìn hàng lông mi dài của cô rồi đặt đôi môi lên.

Khoảng cách của hai người như thỏi nam châm vậy, rất có lực hấp dẫn vạn vật, vị ngọt lan toả tầng tầng lớp lớp, giao triền từ môi đến răng mang đến cảm xúc rõ ràng mà kín đáo, mơ hồ làm người ta không khống chế được mà run rẩy.

Môi của Tuỳ Diên bị môi anh ngậm lấy không chịu thả ra, nhẹ nhàng cắn mút làm cô hơi hé miệng, sau đó anh lại linh hoạt mà bá đạo đi vào, hô hấp toàn thân cô như bị cuốn lấy, bầu không khí ướt át này như làm cả người mềm nhũn.

Nhưng Giản Mặc Vân trước sau không đụng chạm vào da thịt của cô, ngay cả đầu ngón tay cũng không dám đụng đến, tay chỉ có thể hơi dịch xuống, giữ lấy sau cổ của cô, anh nhẫn nại đúng là vất vả, cơ bụng dưới đều cứng hết cả lên.

Hai người triền miên hàn huyên thật lâu, Tuỳ Diên đêm trước ngủ không ngon mà bây giờ lại cực kỳ vui vẻ, mãi tới rạng sáng rốt cuộc mới thấy buồn ngủ, thả lỏng một chút thì hai mí mắt bắt đầu đánh nhau, cuối cùng đến cả hơi sức nói chuyện cũng không có.

Giản Mặc Vân nhìn cô đặt đầu mình gối lên đầu gối của anh, hàm hồ nói: “Ngày mai, nói không chừng……..Cô ta sẽ tới tìm anh, muốn anh giúp đỡ cầu tình, hoặc là câu dẫn anh……..Dù sao chính là sức chiến đấu còn không bằng cặn bã…….”

Anh cười nhạt, nhìn bộ dáng cô đi vào giấc ngủ, thật đúng là vẫn y đúc như trước.

Giản Mặc Vân bất đắc dĩ bế cô lên theo kiểu công chúa, đi một mạch lên phòng cho khách trên lầu, thay cô đắp chăn đàng hoàng, sau đó dịch góc chăn rồi đóng cửa lại, nhẹ nhàng mà rời đi.

……….

Sáng hôm sau, bọn cô cùng Giản Lạc Hà đi đến phòng hội nghị nói chuyện chính sự, Giản Mặc Vân sáng sớm đã đi chạy bộ ở vành đai xanh của khu du lịch.

Trán anh thấm đẫm mồ hôi, hơi thở thì nóng rực, cơ bắp trên người gợi cảm, thân thình cao lớn mạnh mẽ, không ngừng phát ra mị lực.

Mới chạy được một nữa thì phát hiện có người phụ nữ đúng ngay chỗ rẽ, tựa hồ như đang đợi.

Đúng là bị Tuỳ Diên đoán trúng rồi.

Mắt thấy Trang Tễ Nam đi đến đây, Giản Mặc Vân liền thả nhẹ bước chân, cúi đầu gửi một tin nhắn, sau đó mới nhìn cô ta gật đầu một cái, cũng không nói chữ nào.

“Trùng hợp vậy, bác sĩ Giản cũng tới chỗ này chơi sao?”

“Uh, Trang tiểu thư, rất vui khi gặp cô.”

Lông mi của Trang Tễ Nam run lên, khí chất phá lệ tươi mới, hai người đầu tiên hàn huyên vài câu, Giản Mặc Vân lễ phép đáp lại từng câu, sau đó nói: “Tôi còn phải chạy bộ, không có việc gì thì tạm biệt……”

“Bác sĩ Giản là bạn của Tuỳ Diên, có thể nhờ anh giúp tôi một việc được không?” Trang Tễ Nam trực tiếp nói.

Dưới lòng của cô cũng có chút kỳ vọng, vị tiên sinh nha sĩ này nhìn qua ôn tồn lễ độ, có thể bị loại hình như cô ta làm động lòng.

Vẻ đẹp của Trang Tễ Nam phù hợp với đặc điểm thẩm mỹ hiện đại, rất có tính lừa gạt, lông mày cái mũi hay cái miệng đều rất tinh xảo, mái tóc đen dài hơi uốn cong, thật sự không chê vào đâu được.

Giản Mặc Vân hơi nhíu mày, “Không bằng Trang tiểu thư cứ nói thẳng đi.”

“Gần đây xảy ra một số việc, bác sĩ Giản không biết sao? Nếu có thể nói, có thể nhờ anh……..Giúp tôi ở trước mặt cô ấy nói vài câu được không? Bác sĩ Giản, tôi với cô ấy nói thế nào cũng đã từng là bạn học, không đáng vì chút hiểu lầm mà xảy ra hiềm khích, anh nói có đúng không?”

Những điều Trang Tễ Nam nói, kỳ thật là nửa thật nửa giả.

Cô ta đối với Tuỳ Diên không phải đều là sự thù địch, ít nhất ngay từ đầu thì không phải như thế, hai người đã từng hợp tác với nhau, còn cùng trải qua năm mới ở New York, cùng nhau ăn sủi cảo vào ngày Trung thu.

Bản thân cô ta cũng là hotgirl nổi tiếng trên mạng, cũng có nhiều hotgirl có nhân khí cũng ghen ghét oán hận với cô ta, cho dù nói thế nào thì “NanSui” ở trong ngành cũng coi như hô mưa gọi nhỏ.

Nhưng lúc cô ta nhìn thấy Tuỳ Diên thì sẽ có các loại cảm xúc phức tạp.

Cái này không phải là đố kỵ, trước kia cô ta chưa từng nghe ai nói qua, sự chênh lệch nhỏ với một người thì sẽ làm bạn ghen ghét, nhưng khi cái chênh lệch bị khuyếch trương vô hạn thì nó sẽ biến thành hâm mộ và ngưỡng mộ.

Nói tới Tuỳ Diên, diện mạo của cô, tài nguyên, tất cả đều áp đảo cô ta, vì sao khoảng cách giữa người và người lại có sự chênh lệch lớn đến như vậy, vì sao ông trời lại không công bằng như thế.

Cô ta cũng đã rất nỗ lực, muốn làm ra được chút thành tích, nhưng cố tình chính là không thể vượt qua được người đó.

Tuỳ Diên không cần tài sản kếch xù, cũng không cần tài năng xuất chúng, bởi vì cô đều có hết, cho nên cô có thể đi theo đuổi sự hư vô và những thứ sâu sắc hơn.

Trang Tễ Nam đã có mấy lần ngồi máy bay tư nhân của Xa Viễn Hàng không, cô ta đều cảm thấy không thể tin tưởng được, cô ta chính là đứa bé được lớn lên trong sự giáo dục nghèo nàn của ông bà, nửa cuộc đời phía trước chính là bình thường và mờ mịt như thế.

Thì ra, kẻ có tiền trên đời này có thể sống phóng khoáng như vậy.

Cô ta có thể trở nên khuôn mẫu như vậy hay không?

Trang Tễ Nam suy nghĩ, không biết vì sao lại nghĩ tới vài lần có duyên gặp gỡ Giản Mặc Vân.

Nếu có thể rời khỏi nơi bệnh viện nghiêm túc kia, lén lút cùng anh gặp gỡ một lần để bồi dưỡng chút giao tình thì liệu có thể sinh tình được không?

Lúc cô ta biết được tin anh muốn nghỉ phép mấy ngày đến Kim Sa, ngay lập tức cô ta cảm thấy đây là một nơi rất lí tưởng.

Trang Tễ Nam hạ nhẹ giọng, “Bác sĩ Giản, nếu không tôi mời anh ăn cơm…….”

Giản Mặc Vân cũng dùng giọng nói nhẹ nhàng ngắt lời cô, “Chuyện này cô vẫn nên tự mình nói với bạn gái của tôi đi.”

……….

Trước khi Giản Lạc Hà đề xuất việc bơm vốn vào “Roseland”, đương nhiên cũng đã tiến hành nghiên cứu điều tra toàn diện về công ty.

“Lisa Roseland, định vị sản phẩm hàng đầu, sự ảnh hưởng của thương hiệu rất lớn, hoạt động cơ chế của công ty trong tương lại sẽ phát triển trở thành công ty niêm yết với hình thức đầu tư cổ phần. Nhân viên nòng cốt chủ yếu sẽ nắm giữ cổ phần, ngoại trừ cửa hàng flagship hiện tại thì sau này sẽ mở thêm cửa hàng trong các công ty thương mại lớn, sẽ đồng thời phát triển trực tuyến và ngoại tuyến, là hình thức phát triển ngành sản xuất trong tương lại.”

Giản Lạc Hà nói mấy câu đã trật tự nói rõ đại khái các khía cạnh khác nhau của công ty, hội nghị này không thể so với mấy thương vụ nghiêm túc, nên trạng thái của mọi người vẫn tương đối thoải mái.

Đương nhiên nói đến các vấn đề kinh doanh thì nhất thiết phải thẳng thắn.

“Anh cảm thấy mọi người có cơ hội mở rộng kinh doanh không giới hạn, đương nhiên, tôi còn muốn nói đến điểm cá nhân của mình, Roseland nếu chỉ kinh doanh quần áo thì rất lãng phí, bây giờ không phải đều có khái niệm sơ lược về IP (*) sao? Anh cho rằng thông qua sự phát triển thứ cấp thì có thể tạo ra sự phát triển mở rộng cho công ty, ví như học tập của Victoria’s Secret, tạo ra một chuỗi hiệu ứng marketing kéo dài.

(*) Internet Protocol (tiếng Anh, viết tắt: IP, có nghĩa là Giao thức Internet) là một giao thức hướng dữ liệu được sử dụng bởi các máy chủ nguồn và đích để truyền dữ liệu trong một liên mạng chuyển mạch gói. (Nguồn Wikidich)

“Em nghĩ rằng việc này rất có khả thi, nếu anh có ý tưởng này, vậy thì không còn gì tốt hơn.”

Chỉ cần phát triển thương hiệu ngày càng lớn mạnh thì Tuỳ Diên không phải tự làm tất cả mọi việc nữa, cô có thể buông tay rất nhiêu việc, ngược lại bắt tay vào các bước tiến quan trọng, ví dụ cô thích làm nhà thiết kế, đặc biệt là có quan hệ với công việc ——- mở show biểu diễn thời trang, mỗi năm có thể có thời gian rảnh rỗi để làm những việc khác.

Cũng bởi vì công ty quản lý càng ngày càng nghiêm ngặt hơn, nên mặc dù uỷ quyền cũng không sợ nhân viên cấp dưới sẽ làm ra mấy sự việc như sự việc marketing bôi xấu kia nữa.

Lúc này điện thoại rung một chút, cô phân tâm nhìn xuống, là tin nhắn của bác sĩ Giản.

Ngay lập tức liền bốc khói.

——–“Anh đã gặp Trang tiểu thư mà em nói rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.