Rồng và Sóc

Chương 15



Con đường về đêm không hiểu sao không vắng đi trái lại càng trở nên nhộp nhịp. Đèn của quán lẩu đằng kia nảy giờ tắt nhưng không biết ai chỉnh sửa sao mà đột nhiên bừng sáng lên. Ánh sáng hắc lên hai người ngồi im trên ghế đá nhìn nhau chằm chằm.

“Vậy tôi thì sao? Tôi được không?” Thiên Long nhìn thẳng vào đôi mắt cậu hỏi.

Nguyên Hạ nghe câu này cũng giật mình, cậu nhìn vào đôi mắt đen huyền sâu thăm thẳm trước mặt. Đôi mắt đen đó giống như cái hố đen cứ điên cuồng hút cậu vào sâu bên trong nó, một đôi mắt trầm tỉnh nhưng pha một chút điên cuồng nóng nảy cũng kiên quyết. Tay cậu bị nắm nắm lấy, hắn đặt tay cậu lên ngực hắn, nhịp tim của hắn hay của cậu mà vang lên thình thịch giống như nốt nhạc cao điểm cho bản nhạc thêm thăng hoa.

Nguyên Hạ nhìn vào mắt hắn không biết bao lâu, tiếng “ầm” đâu xa xa làm cậu giật mình. Cảm giác mình hơi kì quái vội ho khụ khụ mấy tiếng, mắt đảo mấy vòng thấy hai ông bà đẩy xe hàng khi nảy đẩy sao làm rơi chồng ghế. Cậu vội vàng đứng lên làm bộ hồi nảy không có chuyện gì nói: “Hai ông bà già rồi còn đẩy nặng, mau tới giúp thôi.”

Nói xong chạy mất tiêu.

Thiên Long ngồi đơ mắt nhìn bóng cậu chạy đến chỗ xe hàng của hai ông bà, cậu cười hì hì nói mấy câu gì đó tỏ ý muốn giúp đỡ hai ông bà cũng bật cười nhìn cậu, không biết ba người nọ nói điều gì nhưng cuối cùng Nguyên Hạ cùng họ đẩy xe đi, đến cuối cùng không không quay lại nhìn hắn một cái. Lòng trống vắng không biết tại sao nhói lên một cái, hắn nhìn theo bóng cậu đằng xa. Nổi buồn phiền không tên ập đến bao phủ lấy hắn dường như có ý nuốt chửng hắn vào trong nó.

Hắn vỗ vỗ lên ngực mình, ổn định lại tinh thần rồi đứng bật dậy nhanh chóng chạy đến bên cậu.

Một người cùng tới dẩy giúp, hai ông bà nhìn qua hắn cười một nụ cười quá đổi chân thành. Nguyên Hạ cũng nhìn hắn, cậu giống như chưa từng trải qua chuyện khi nảy mà cười cười một cái. Cậu nhìn bàn tay hai người họ, đôi bàn tay khô ráp cả đời cực nhọc. Đôi tay chịu gió chịu sương sáng sớm đẩy xe hàng rong, tối khuya mịt mờ lại cực lựa đẩy xe về. Không biết đã trải qua bao nhiêu mùa mưa lũ, đôi bàn tay này chai cứng nhưng cũng mạnh mẻ biết bao.

Cậu lại nhớ đến bàn tay ba và cha mình, tay ba mền mại hơn cha chắc có lẽ ông là họa sĩ, đôi tay của ông chỉ dùng để họa lên những bức tranh đẹp đẻ. Còn cha, cha có một đôi bàn tay thật lớn, ấm áp luôn nắm tay cậu khi cậu cảm thấy sợ hãi, ôm lấy cậu khi cậu bất lực khó khăn. Có lẽ, cha chính là trụ cột của cả nhà, là mái ngói bao quanh lấy những đứa con và người bạn đời mình yêu thương nhất che chở sóng gió xung quanh, để cho mái ấm đó càng ngày càng ấm áp.

Nguyên Hạ cũng không biết sao lại nhìn qua bàn tay hắn, một đôi bàn tay to lớn đầy những vết thương lớn nhỏ. Một đứa trẻ sống trong một thế giới toàn là quái vật máu tanh, đứa trẻ đó chỉ có thể bất chấp tất cả để sinh tồn, để sống sót. Đôi bàn tay đầy những vết thương chi chích lớn nhỏ hẳn là do đẩy những tản bê tông lớn, lật những tản đá to để tìm một vài mãnh thức ăn vụn vặt nằm bên dưới đó.

Sống sót, đứa nhỏ khi đó chỉ biết có thế.

Nhưng rồi…

Hai người giúp ông bà đẩy xe hàng về đến tận nhà, hai ông bà cười nhìn họ. Họ bán bánh tằm, khi nảy bán còn dư một ít liền gói tặng hai người coi như cám ơn. Nguyên Hạ cũng không từ chối, cậu và hắn chào hai ông bà rồi quay người bước đi.

Hai người lại dạo bước trên con đường sáng rực đèn, điểm đến là trạm xe bus phía đằng xa. Không ai nói với ai câu gì, cậu không muốn nói còn hắn lại không dám nói.

Hắn sợ, sợ hắn nói chuyện đó nữa rồi cậu lại giận rồi bỏ hắn ở đây. Không phải hắn sợ cậu bỏ rơi hắn mặc hắn đói khổ quay lại cuộc sống khi xưa mà hắn sợ cậu không quan tâm đến hắn nữa. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng ai quan tâm đến hắn dù chỉ một lần, nhưng cậu lại như thế lại quan tâm đến hắn có đói hay không, có lạnh hay không, có ăn quá no hay không.
Mỗi lần cậu cười với hắn, trái tim không biết bị bệnh gì mà đập điên cuồng.

Mỗi lần cậu quan tâm hắn, lòng hắn lại khơi lên một lòng ham muốn xấu xa.

Hắn không biết, hắn không biết tại sao mình lại có cảm giác như vậy. Từ cái ngày cậu đưa hắn về nhà, hắn đã muốn, đã có mong ước như thế. Nhưng, tay đã gần vươn tới rồi cậu lại đá cho nó bay xa.

Chuyến xe bus dừng bến rồi lại rời bến, hai người ngồi bên nhau nhưng hồn lạc về đâu. Đôi lúc người này nhìn về người nọ nhưng rồi lại vội quay đi nên không biết người kia cũng quay lại nhìn mình cứ thể chuyến xe này qua rồi lại đến chuyến khác không biết bao nhiêu chuyến xe đã qua đi. Người qua người lại vơi dần cuối cùng chỉ để lại hai người với ánh đèn đường hiu hắc.

“Này, Rồng ngốc.” Nguyên Hạ cuối cùng là người mở lời trước.
“Sóc.” Hắn nghe cậu gọi vội quay lại nhìn cậu đôi mắt lấp lánh hi vọng. Dù hắn đoán cậu chỉ muốn gọi hắn để nói mấy lời khước từ chuyện khi nảy hắn nói mà thôi nhưng lòng hắn lại vơi lên một hi vọng, một cái hi vọng bản thân mình sẽ được cậu chấp nhận.

Nguyên Hạ ngồi sát bên hắn, cậu quay mặt lại đối diện với anh mắt kia. Vươn tay cậu chạm vào mặt hắn, đôi mắt lục bảo sáng lấp lánh như vì sao trên trời. Nguyên Hạ nở nụ cười dịu dàng cậu nói: “Tôi đưa anh về nhà cũng có ý định nuôi anh bởi tôi cảm thấy ở bên anh tôi rất vui, không cảm thấy tịch mịt trong nhà, cũng không còn thấy cô đơn.”

Thiên Long bắt lấy bàn tay cậu, hắn đưa đến hôn nhẹ vào đó, đôi mắt đen ánh lên sự luyến tiếc như sắp cách biệt nhân thế. Hắn dường như biết câu tiếp theo cậu sẽ nói cái gì, một lời từ chối, hay một câu xua đuổi. Dù là gì, đối với hắn chẳng khác gì bảo hắn đi chết đi.
Nguyên Hạ không biết hắn đang cáu sé tới như vậy, cậu không rụt tay lại mặt kệ hắn hôn, cậu ngước nhìn lên bầu trời cao, đêm nay bóng trăng e thẹn núp sau đám mây mù, lấp ló nhìn xuống dương gian.

“Anh thích tôi, tôi biết chứ, tôi cũng chẳng phải đứa ngốc mà không thấy được điều đó. Nhưng Rồng ngốc, anh mới đến nơi này chỉ một tuần anh tiếp xúc cũng chỉ thân thuộc với một mình tôi thôi. Ngoài kia còn rất nhiều người, lúc này đây anh cảm thấy thích tôi bởi tôi tốt với anh, rồi một ngày nào đó khi anh hòa mình vào dòng chảy của xã hội này, anh sẽ không cảm thấy thích tôi nhất, rồi anh sẽ tìm được một người nào đó anh thích cực kì thích.”

Một con rồng ngốc mới nở giống như chú gà con, nó sẽ yêu thích người nó thấy đầu tiên, hắn cũng sẽ yêu thích người đối với hắn tốt. Nhưng rồi lâu dài thì sao? Nguyên Hạ cảm thấy quá mệt mỏi với những mối quan hệ ngắn hạng, cậu không đủ sức để tìm kiếm – thử yêu – rồi lại tìm kiếm, rất mệt mỏi. Thời gian kể từ lúc chia tay Minh Quang, cậu cảm giác thế giới này cực kì nhàm chán. Cậu đi tìm vài người tình rồi lại chán, cứ lặp đi lặp lại đôi ba lần cậu bắt đầu cảm thấy phiền.
Nguyên Hạ biết mình không thể một mình mà sống hết cả cuộc đời nhưng cậu không đủ sức để chơi trò thử nữa. Tìm kiếm một người phù hợp sống cả đời với họ, đây là điều cậu rất cần và đang cố để thực hiện.

Nhưng, con rồng này, không thể.

Thiên Long đau thương nhìn cậu, hắn dẫu làm sao cũng không thể hiểu hết những điều cậu nói nhưng hắn có thể khẳng định cậu sai rồi. Lúc này đây hắn không còn ngần ngại nữa, gian vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn kia vào lòng, hắn vùi đầu vào tóc cậu thì thầm:

“Dù sau này tôi có gặp ai thì cũng không thể làm tim tôi đập như Sóc. Ở bên kia tuy không nhiều người như ở đây nhưng cũng có người, nhưng chẳng ai cho tôi cảm xúc này. Tôi chưa từng quan tâm ai trừ Sóc ra, không phải Sóc cho tôi ăn mặc mà thật sự ở tim tôi cực kì yêu thích sóc. Tôi không biết gọi cảm xúc này như thế nào, nhưng ngay từ lần đầu gặp, tôi đã muốn dành những gì đẹp nhất cho Sóc.”
Nhớ giây phút đầu tiên hắn gặp cậu, tuy bị đánh gần chết hoảng sợ cảnh giác xung quanh, sợ hãi quái vật sẽ tất công và hắn sẽ chết. Hắn lúc đó chỉ lo cho mình, nhưng chạm vào đôi mắt cậu, hắn lại muốn cậu chạy nhanh đi rời khỏi nơi nguy hiểm đó. Giây phút hắn không sợ bản thân mình sẽ chết nữa mà chỉ lo người xinh đẹp trước mặt sẽ làm mồi cho quái vật.

Một người xinh đẹp lần đầu gặp thôi nhưng không biết tại sao nghĩ đến cảnh người ấy bị vây khốn trong đàn quái vật gớm giếc hắn lại cầm lòng không được đau đớn.

Vòng tay ôm cứng lấy người kia, Thiên Long lại nói: “Từ trước đến giờ, chưa ai dạy tôi một điều gì. Tôi chỉ biết tự học cách sống, tự học cách kiếm ăn. Nhưng giờ Sóc dạy tôi quá nhiều, tôi không muốn dựa vào Sóc nữa. Ở đây mới mấy ngày, tôi nhận ra mình chẳng là cái gì hết, tôi chỉ muốn bên Sóc quan tâm sóc, mỗi ngày cùng Sóc ăn, rồi cùng Sóc nói chuyện tôi đã thấy rất vui. Nhưng khi gặp người kia, anh ta là người Sóc từng thích, anh ta còn ôm Sóc. Ngực tôi rất đau, tôi không muốn anh ta chạm vào Sóc.”
Nhớ lại lúc đó, tim hắn đau giống như chết đi sống lại. Hắn biết người đó là một người quan trọng đối với cậu thì hắn lại càng đau. Trái tim như bị ai cắn xé, chỉ cần nhớ lại lúc anh ta ôm lấy cậu hắn lại phẫn nộ, một thứ cảm xúc không biết do đâu nhưng hắn càng lúc càng phát điên. Hắn muốn gϊếŧ anh ta, khát khao này ngay lúc này đây càng thêm mãnh liệt.

Hắn lại lẩm bẩm: “Có phải tôi điên rồi không? Tôi chỉ muốn ôm lấy Sóc mỗi ngày, muốn lúc nào cũng được ở bên Sóc. Không phải tôi không ngủ được, mà khi tôi ngủ tôi sẽ mơ, mơ bản thân cùng Sóc thân mật. Tuy tôi rất hạnh phúc trong mơ, nhưng tỉnh dậy sẽ rất đau khổ. Tôi không dám ngủ nữa, tôi sợ, sợ đến một ngày Sóc cảm thấy chán ghét tôi sẽ bỏ tôi đi, nên tôi cố gắng làm những việc có thể làm trong lúc Sóc ngủ.”
Ngay đêm đầu tiên hắn đã mơ, hắn được cùng người xinh đẹp tốt bụng ấy quấn quích bên nhau giống như cảnh tượng hắn đã từng thấy ở nơi đó. Khi đó hắn trốn phía sau đống đất đá thấy hai gã đàng ông đang làm chuyện kì quặc gì đó hắn không biết, nhưng hắn nhớ được cả hai đều rất vui vẻ và làm hắn nổi lên một cảm giác cực lạ. Và ngày hôm đó hắn mơ, hắn được cùng người xinh đẹp kia làm y hệt những hành vi đó, điều này làm hắn sợ mà giật mình tỉnh dậy.

Kể từ đó hầu như đêm nào hắn cũng mơ thấy cậu, đôi lúc giấc mơ giống như thật tại, đôi lúc trong mơ hai người rất thân thiết, cũng đôi lúc hai người làm những việc thân mật đó.

“Đừng ghét tôi được không? Cũng đừng bỏ rơi tôi. Chỉ cần cho tôi được gần Sóc thôi, đừng ném tôi đi đâu hết, tôi sẽ chết mất. Được không?”
Thiên Long giống như con rồng thất thế rơi xuống trần van xin người qua đường cho nó một chén nước để sống. Hắn ôm lấy cậu thật chặc giống như sợ cậu ghét bỏ vùng vẫy bỏ đi. Vòng tay hắn thật chặc, cực kì cứng cáp, và cũng cực kì ấm.

Nguyên Hạ nghe hắn nói, tim trong lồng ngực cũng đập nhiệt tình, cảm xúc từ lâu chưa tới đột nhiên ập xuống ngay lúc này.

Cậu thích hắn ư?

Mỗi khi ở bên hắn, cậu cảm giác cực kì bình yên và ấm áp. Giống như cậu đang được ở nhà, được xà vào lòng ba mà làm nũng, được cha nắm tay đi dạo, được cùng ba anh trai cùng với bé Thỏ chơi đùa ngoài vườn.

Khi ở bên hắn, cậu không hề muốn toan tính, cũng chưa từng thật sự nghi ngờ hắn bao giờ. Một niềm tin không biết từ đâu xuất hiện làm cậu tin hắn, tin tưởng vào những lời nói không hề có sức thuyết phục của hắn. Cũng chỉ duy nhất có hắn, một kẻ ất ơ từ đâu xuất hiện còn bị đánh bầm dập cả người râu ria xồm xoàm hôi hám thế mà cậu lại động lòng đồng ý đưa về nhà. Cũng duy nhất có hắn ngoại trừ thằng bạn thân, cậu chịu tắm cho. Cũng chỉ có hắn ngoài anh em trong nhà, cậu có thể dể dàng đồng ý đưa đi du lịch.
Khi tấm ảnh kia bị người ta hiểu lầm, cậu thật ra chỉ ngại thôi chứ không hẳn là muốn chối bỏ cái ý nghĩ “hắn là bạn trai mới của cậu”.

Đàn ông mà, có khó gì đâu một lần yêu.

Cậu cũng không phải khó tánh hay làm giá như mấy cô em lựa bồ. Có lẽ là ngại, cũng có thể như nói trên cậu mệt mỏi một loại tình cảm sớm đến nhanh tàn, cũng có thể cậu vẫn còn chưa quên được người cũ.

Người ta nói, người yêu đầu luôn có sức ảnh hưởng cực kì lớn đối với cuộc đời của một người đàn ông.

Nguyên Hạ nhìn cái thân lớn gần gấp đôi mình đang run rẩy lo sợ. Cậu bật cười, vòng tay qua eo hắn, ôm lấy Rồng ngốc đang sợ hãi kia.

Thôi thì, thử chấp nhận một lần nữa đi.

Thiên Long đột nhiên được cậu ôm vẫn chưa hoàn hồn được. Vòng tay hắn cứng đờ hô hấp như ngừng trệ, hắn đang chờ đợi cậu sẽ buông tay rồi nói những lời đau thương, nhưng cũng ước mơ vòng tay đó sẽ cứ mãi ôm hắn như vậy.
Thời gian như bóp nghẹn hơi thở của hắn, tay cậu vẫn chưa buông ra, lo lắng hắn hỏi: “Sóc?”

“Ơi.” Cậu trả lời.

Hắn ngập ngừng hỏi tiếp: “Sóc…chấp nhận rồi sao?”

Không để hắn chờ lâu mà sinh ra sợ hãi, cậu gật đầu đáp: “Ừ, tụi mình sẽ yêu nhau đến khi nào tôi hoặc anh tìm được một người mình thật sự yêu thương.”

Lắc đầu quầy quậy, hắn cứng rắng đáp: “Sẽ không đâu, tôi thích Sóc kể cả khi tôi chết.”

Cậu buông tay ra, đối diện đôi mắt đen huyền đó, cậu đưa tay chọc chọc má hắn, cười nhạo: “Ai dạy anh mấy câu này vậy?”

“Tôi xem phim người ta nói thế. Nhưng tôi hiểu nó nói về cái gì, ý tôi là, lòng tôi chính là vậy. Tôi cực kì thích Sóc.” Hắn bắt lấy cánh tay kia, hôn lên đầu ngón tay xinh đẹp đó. Cái này không ai dạy hắn chỉ là hắn muốn hôn lên nó thôi, không chỉ thế hắn còn muốn hôn thật nhiều nơi khác nữa.
Cảm thấy hơi nhột, Nguyên Hạ rút tay lại, tay hắn và tay cậu đan lại với nhau. Nguyên Hạ dựa vào vai hắn nhẹ nhàng nói: “Ừ, không sao, không biết thì học từ từ cũng sẽ biết thôi.”

Chuyến taxi được cậu gọi đến lúc nửa đêm, chú tài xế không những không khó chịu mà còn rất vui vẻ vì được nhận rất nhiều tiền tips, ông nhìn hai người cười đôn hậu khen ngợi: “Hai cậu đẹp đôi lắm nhá, chúc chuyến du lịch vui vẻ.”

Hai người bọn cậu nói tiếng cám ơn rồi nắm tay nhau đi về Homestay, bàn tay vẫn siết vào nhau chưa từng rời đi. Cả hai thấy rất thoải mái không hề cảm thấy vướn víu hay khó chịu, đặc biệt là hắn, hắn cảm giác như mình đang mơ.

Khi đến căn Homestay của mình, hắn cười cực kì hạnh phúc nhìn cậu. Nguyên Hạ cũng bật cười, cậu tọt tọt vào bụng hắn, nói: “Cấm học hư trên phim, đánh răng đi ngủ.”
Đương nhiên là phòng ai nấy ngủ rồi, chưa thân quen tới mức ngủ chung đâu.

+++

Chùa là một nơi cực kì linh thiên đối với những tính đồ Phật giáo cũng như những người không theo đạo. Không theo đạo có hai loại, một là thật sự không tin vào bất cứ thần linh nào, thế giới quan duy vật quá mức mạnh mẽ tin tưởng hoàn toàn vào khoa học. Còn một loại nữa đó là vẫn tin thần linh chỉ là không muốn theo bất cứ một tôn giáo nào thôi.

Lễ phật phải thành kính, dùng hết tất cả tấm lòng của mình để nói lên lời cầu nguyện cho bản thân hay những người mình yêu mến. Tiếng mõ cọc cọc, giọng sư thầy niệm kinh từ từ trầm bổng làm thanh tẩy cái mệt mỏi, suy tư buồn phiền trong lòng người ta. Xa xa, tiếng chuông chùa ngân lên làm thức tỉnh lương tri những kẻ lầm đường lạc lối.
Tháp nhang, cầu những điều tốt đẹp.

Vái Bồ Tát nhân từ, xin người phù hộ những người mình yêu thương.

Cúi đầu trước đức Phật, cầu xin có thể xóa bỏ những cái xấu xa mình đã từng làm.

Bước ra khỏi cổng chùa, tinh thần phấn chấn, nổi tâm cũng cảm thấy vui vẻ.

Nguyên Hạ ủng hộ vào thùng quyên góp của chùa một số tiền nho nhỏ, số tiền này cậu muốn giúp mấy đứa nhỏ mồ côi đang nương náu nơi đây. Nhìn mấy chú tiểu để tóc ba giá nhỏ nhỏ chạy lăn xăn, cực kì yêu mến những đứa nhỏ ngây thơ đó.

Cậu nói về những đứa trẻ bị bỏ rơi, có đứa may mắn được bỏ rơi trước cổng chùa, cổng nhà thờ hay cổng những mái ấm tình thương. Những đứa nhỏ này sẽ được cho ăn cho học, để rồi lớn lên quay về giúp đở thêm cho những nơi đã cưu mang mình.

Còn có rất nhiều đứa nhỏ xấu số khác, có khi tụi nó mới thành hình đã bị mẹ ruột gϊếŧ rồi. Có nhiều đứa mới sinh xong bị mẹ bỏ vào một cái túi đen ném vào sọt rác, ống cống, hoặc thả từ lầu thả xuống y hệt một miếng rác thải. Cũng có đứa bị bỏ rơi ở đầu đường só chợ nào đó, khóc khan cả giọng nếu may mắn sẽ có người tốt tới cưu mang.
Cũng có nhiều đứa số phận tàn nhẫn hơn, bị đám ác nhân thất đức nuôi giống như những con búp bê, hoặc là đem làm vật thí nghiệm hoặc là sẽ bị bán cho những kẻ độc ác khác.

“Con người là loài sinh vật tàn ác nhất trong giới sinh vật mà.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.