Chương 1333
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình lại đến thăm Bạch Vân Quan.
Vẫn là tiểu đạo trưởng Liên Thành tiếp đãi bọn họ.
Liên Thành tỏ vẻ mặt khổ sở, nói: “Hôm qua sau khi khám bệnh xong, sư thúc đã vội vã đi, nói là muốn đi thăm một bệnh nhân quan trọng. Cậu Lý, hay là hôm khác cậu lại đến?”
Lý Dục Thần cau này: “Bệnh nhân nào mà cần đích thân giám viện của Bạch Vân Quan đi khám bệnh?”
“Tôi cũng không biết, là người của Bách Thảo Đường đến mời ông ấy”, Liên Thành nói.
“Bách Thảo Đường?”, Lý Dục Thần như đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi.
Lâm Mộng Đình hỏi: “Là Bách Thảo Đường cùng nổi tiếng ngang bằng với Đồng Khánh Đường của Tiền Đường phải không?”
“Đúng thế”, Liên Thành nói.
Bách Thảo Đường không phải là sản nghiệp của nhà họ Bạch sao? Nhà họ Bạch là dược vương phương Bắc, năm đó Bạch Cảnh Thiên được gọi là danh y đệ nhất thủ đô, làm sao còn phải đến Bạch Vân Quan mời người đi khám bệnh?”, Lâm Mộng Đình không hiểu nói.
Liên Thành nói: “Là thế này, nhà tục của Bạch sư thúc tôi là nhà họ Bạch thủ đô, Bạch Cảnh Thiên là anh trai ruột của ông ấy. Y thuật của ông ấy có một nửa là truyền thừa từ nhà họ Bạch. Sau khi Bạch Cảnh Thiên qua đời, nhà họ Bạch có có bệnh khó, con cháu không thể giải quyết, cũng sẽ đến mời Bạch sư thúc. Nhưng phần lớn là đệ tử nhà họ Bạch đến Bạch Vân Quan, muốn đích thân sư thúc tôi đi, hoặc là bệnh này vô cùng hiếm thấy, hoặc là thân phận bệnh nhân đặc biệt”.
Lý Dục Thần hỏi: “Bao lâu thì có thể về?”
Liên Thành lắc đầu nói: “Việc này không nói trước được. Sư thúc sinh ra ở nhà họ Bạch, quay về, ở lại mấy ngày cũng là bình thường. Tuy Bạch Vân Quan chúng tôi là toàn chân, nhưng ở thủ đô phồn hoa, cũng không phải không thân thiết tình người”.
Lý Dục Thần nghĩ một lúc đứng lên, nói với Lâm Mộng Đình: “Đi thôi, chúng ta đến Bách Thảo Đường”.
Liên Thành đứng lên tiễn: “Hai vị đi thong thả”.
Tiễn hai người ra đến cổng núi, nhìn bóng dáng họ biến mất, Liên Thành mới lấy điện thoại ra gọi cho một số nói:
“Sư thúc, họ đến Bách Thảo Đường tìm sư thúc rồi”.
Phía bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, chỉ đáp lại ba chữ: “Tôi biết rồi”.
…
Đi khỏi Bạch Vân Quan, Lâm Mộng Đình cười nói: “Anh định đến Bách Thảo Đường thể hiện thần uy, đánh bại tất cả danh y thủ đô sao? Ở Tiền Đường, ngay cả ông Hồ cũng phải phục anh sát đất!”
Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Anh chẳng rảnh rỗi mà so tài y thuật với họ. Anh chỉ có cảm giác, Bach đạo trưởng Bạch Phương Hưng này hình như có ý tránh anh”.
Lâm Mộng Đình ngạc nhiên nói: “Taiij sao anh lại nghĩ vậy?”
Lý Dục Thần nói: “Trực giác thôi. Cứ đi xem là biết”.
Lâm Mộng Đình nói: “Trực giác của anh thật kỳ lạ, anh và nhà họ Bạch chưa từng qua lại, làm sao có trực giác đó chứ?”
Lý Dục Thần cười nói: “Đó gọi là bản năng của tiên nhân. Em tu hành càng tinh sâu, trực giác cũng sẽ càng nhạy cảm. Đến cảnh giới nhất định, cách vạn dặm có người nổi lên ý muốn giết em, em cũng có thể cảm nhận được”.
“Thật không?”, Lâm Mộng Đình hiếu kỳ nói: “Anh cũng có thể ư?”
“Anh vẫn chưa lợi hại như vậy. Nếu bây giờ trong vòng mười dặm có sát thủ mai phục muốn giết anh, chắc chắn không giấu được anh. Nhưng một ý nghĩ của người cách vạn dặm, cần phải biến ý trời thành của mình, dung hợp vạn vật thành cảnh giới của bản thân, tiến lên một bước, chính là dung hợp thiên địa tạo hóa thành một rồi”.
Sự thương hại mãnh liệt gợi lên một tia phẫn nộ trong anh.
Thương, là thương mà lực bất tòng tâm.
Xót, là xót thiên hạ chúng sinh;
Phẫn, là phẫn Thiên đạo bất công;
Nộ, là nộ chúng sinh bất tranh.
Lý Dục Thần cảm nhận được máu của mình bắt đầu sôi trào, trong biển hoa trước mắt, không còn là bướm bay lập lờ và cơ thể mê hoặc được bao quanh trong cánh hoa nữa, mà là một bóng người màu đen trong mênh mông vô tận, đang hát vang nhảy múa điên cuồng.
Điệu mua Thiên Ma!
Mà lần này, lại có thể nhìn thấy rõ ràng hơn bao giờ hết.
Phía xa xa kia, thần chú mơ hồ như đến từ sâu trong u tối, cũng trở nên vô cùng rõ ràng.
Cùng với Thiên Ma nhảy múa, huyết dịch sôi trào, nộ khí từ đáy lòng cũng dâng trào lên, cuối cùng ầm ầm nổ tung, tất cả bi thương tích tụ ở phổi cũng tiêu tan sạch.
Bóng người nhảy múa đó, càng lúc càng tới gần, trùng lên người anh.
Tất cả thần chú, cuối cùng đều hội tụ thành một chữ “giết”.
Kiếm Huyền Minh trong tay anh, tỏa ra hàn quang mãnh liệt.
Dược Tiên Cốc tươi đẹp, nháy mắt chìm vào trong bóng tối vô tận.
Cánh hoa xung quanh Miệt Cơ tan biến.
Miệt Cơ kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần, nhìn thanh kiếm ngày càng đen trong tay anh.
“Sát khí Thiên Ma! Cậu … làm sao có thể … “
Bà ta còn chưa dứt lời, miệng Lý Dục Thần đã thốt ra một chữ ngắn và nhẹ:
“Giết!”
Một luồng kiếm khí vô cùng mãnh liệt, mang theo sát ý vô biên, xuyên qua toàn bộ Dược Tiên Cốc.
Đỉnh núi ở cách đó ba mươi dặm, ầm ầm nứt ra.
Hắc quang tản đi, ánh sáng mặt trời lại ló rạng.
Trăm hoa trong khe cốc hóa thành tro bụi.
Vực cốc vốn bằng phẳng, nay lại có thể một khe nứt lớn khiến người ta nhìn vào mà sợ hãi, kéo dài liên tục về phía trước.
Ngọn núi chắn ở trước Dược Tiên Cốc, cũng đã chia thành hai nửa.
Một hòn đá hình giọt nước long lanh trong suốt đáp xuống từ trên không trung, rơi vào lòng bàn tay Lý Dục Thần.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy.
Một cảm giác vô cùng dịu dàng, tựa như nhìn thấy bản thân đang dựa vào vai mẹ mà khóc.
Cảm giác thương xót truyền vào từ lòng bàn tay, dọc theo kinh mạch vào phổi.
Xa xa, trong khe nứt ở tận cùng của cốc, Miệt Cơ chật vật chống đỡ được một nhát kiếm Huyền Minh, toàn thân đẫm máu, dung mạo bị hủy hoại, trông tựa như yêu ma.
“Cậu … Cậu vậy mà thực sự là … là … ”
“Không! Không thể nào … Không thể nào … ”
Miệt Cơ chỉ vào Lý Dục Thần, trừng lớn mắt, mang theo sự không cam lòng và không tin, cơ thể chậm rãi ngã về phía sau.