Khi đi qua Ngõa Kháp Hương, Cận Trọng Sơn không đổi xe sang xe máy mà quay về nhà lấy túi nilon.
Tư Dã mở ra nhìn, là một gói gia vị bốc mùi và hai gói bún ốc.
“…Anh ơi, sao anh có thể ăn bún ốc thế?”
Ngài chính là sơn thần thánh khiết không rảnh trên Khách Lạt Côn Lôn.
Có sơn thần lại thối hoắc vậy chứ?
Cận Trọng Sơn trả lời câu hỏi: “Em cũng ăn đi.”
Tư Dã vội vàng xua tay, “Em không ăn!”
Họ đang nghỉ ngơi ở cổng thôn Ngoã Kháp Hương. Một nửa miếng dưa lưới được cắt thành hình răng cưa, đặt lên mui xe có lót khăn bên dưới.
Từ nhỏ Tư Dã đã thích ăn dưa lưới, nhưng ở Thành Đô, dưa lưới phải bảo quản và vận chuyển qua đường hàng không, cũng lăn qua lăn lại trên đường một lúc lâu.
Đây là lần đầu tiên anh ăn dưa mới hái, hương vị ngọt ngào tươi ngon quả thực không cần phải nói.
Đừng nói chia đôi miếng với Cận Trọng Sơn, cho dù để cho anh một mình ăn cả, anh cũng có thể như hà mã gặm dưa, không thèm ngẩng đầu lên.
Nhưng Cận Trọng Sơn nói không thể ăn quá nhiều dưa lưới cùng một lúc, dễ làm tổn thương dạ dày.
Tư Dã bận tâm đến hình tượng của mình, miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng Cận Trọng Sơn lại nói đến bún ốc.
Dưa lưới cũng không thể nhẫn.
Cận Trọng Sơn ăn xong hai miếng răng cưa thì không ăn nữa, lấy từ cốp xe ra thùng nước dự trữ rửa tay, “Chỗ bọn anh có một phong tục, về hôn nhân. ”
Động tác gặm dưa của hà mã Tư Dã khựng lại.
Cận Trọng Sơn trong mắt tràn đầy ý cười nhàn nhạt, giọng điệu rất thoải mái, ” Trong đêm tân hôn, trai gái phải ăn cùng một bát, sâu sắc thêm tình nghĩa. ”
Tư Dã nuốt xuống một miếng dưa lưới chưa nhai được, bị nghẹn đến đỏ mặt.
Cận Trọng Sơn nhìn anh, hiểu ý vỗ lưng anh, ” Vẫn còn dưa, không vội, không cướp của em đâu. ”
Tư Dã cảm thấy, mỗi một câu nói của Cận Trọng Sơn đều đang trêu chọc anh, hơn nữa càng ghẹo càng không biết mệt.
Lúc mới tiếp xúc với Cận Trọng Sơn, anh cảm thấy mặc dù người này trông giống như một chàng trai lạnh lùng từ trong ra ngoài, nhưng đôi khi hắn sẽ bộc lộ sự ngả ngớn nguyên thủy và hoang dã.
Bây giờ đã chín muồi, sự phù ngả ngớn này trở thành một cái lưới, và anh trở thành con mồi trong lưới.
Cận Trọng Sơn hình như cảm thấy ghẹo anh rất vui.
Điều vô vọng là, với tư cách là người bị ghẹo, thế mà anh cực kỳ không có tiền đồ vui vẻ ở trong đó.
“Anh, chúng ta thương lượng một chút được không?” Vị ngọt của dưa lưới thấm vào trong cổ họng, ngay cả ngữ điệu cũng có vẻ nhu hòa vài phần.
Cận Trọng Sơn lại vô tình nói: “Không được. ”
“Em còn chưa nói là thương lượng chuyện gì mà.”
“Không phải là không ăn bún ốc à?”
Tư Dã cảm giác mình đã ngửi thấy mùi hôi thối, “Vậy thì em ăn bún ốc, sau này anh phải ăn thịt xiên toilet với em đấy nhé!”
Cận Trọng Sơn nhướng mày không hiểu: ” Thịt xiên? Toilet? ”
“Chính là một loại xiên ở Thành Đô bọn em, xiên đó anh có biết không?”
“Ừm, xiên với mạo thái.”
Tư Dã gật đầu, “Xiên Toilet mở cửa hàng bên cạnh nhà vệ sinh! ”
(Đây là một địa điểm có thật ở Thành Đô, Xiên Toilet nổi tiếng thơm ngon, được nhiều người ưa chuộng, khi đó do chủ cửa hàng túng quẫn, địa điểm hẻo lánh, không biển hiệu đàng hoàng, để thuận tiện cho việc mua sắm. Nhà vệ sinh công cộng bên cạnh cửa hàng được lấy làm mốc nên lâu dần mọi người gọi riêng là ” xiên toilet “, chủ cửa hàng sau đó cũng chính thức treo biển “xiên toilet” theo thứ tự để phục vụ cho sự yêu thích những món ăn ngon.Bảng hiệu Xiên Toilet chính thức được thành lập.)
Cận Trọng Sơn hiếm khi lộ ra vẻ mặt hoang mang khó hiểu.
Tư Dã vẫn còn say sưa nói, “Là món ăn không thể thiếu ở quê em. Anh à, anh không thể mua được thứ thơm ngon như vậy trên Taobao đâu, giống như em không thể ăn dưa lưới tươi như này ở Thành Đô!”
Bụi bặm trong mắt Cận Trọng Sơn dày hơn, “Em muốn dẫn anh tới Thành Đô?”
Tư Dã khẽ giật mình.
Anh cảm thấy bầu không khí ngả ngớn của Cận Trọng Sơn đã biến mất, hắn lại trở nên trầm lặng và lạnh lùng..
Anh ấy không muốn tới Thành Đô với mình sao?
Thật ra lúc nãy anh chỉ thuận miệng nhắc tới chứ không có ý rủ Cận Trọng Sơn cùng về Thành Đô sinh sống.
Bây giờ họ mới ở đâu chứ, tương lai còn xa lắm..
Nhưng phản ứng của Cận Trọng Sơn ít nhiều khiến anh mờ mịt, chỉ đi du lịch đến Thành Đô cũng không thể hay sao?
“Tương lai có thời gian rảnh thì đi chơi cũng được.”
Tư Dã ra vẻ thoải mái nói: “Tứ Xuyên cũng có cao nguyên và núi tuyết, độ cao không thấp. Không biết vì sao em lên Pamir không bị say độ cao, nhưng vừa tới cao nguyên Xuyên Tây là đau đầu tức ngực…”
“Không quen khí hậu.”
“Sao?”
Anh, xì tai nhất Thành Đô, người mẫu nam Thái Cổ Lý, ở Tứ Xuyên, thế mà không hợp khí hậu?
Đến Tân Cương, ở cao nguyên Pamir lại hợp khí hậu?
Cận Trọng Sơn lấy khăn bọc vỏ dưa lưới, lau mui xe rồi chuẩn bị lên đường.
Con đường phía sau tương đối bằng phẳng, Tư Dã nói muốn lái xe, Cận Trọng Sơn liền đổi vị trí cho anh.
Sau đó không ai đề cập đến Thành Đô nữa.
Trước khi mặt trời lặn, họ trở lại huyện Tháp và đậu xe tại khách sạn nơi họ ở lần trước.
Ở như thế nào trở thành một vấn đề.
Mấy ngày trước khi rời khỏi huyện Tháp, hai người chỉ là quan hệ giữa người hướng dẫn và du khách.
Người hướng dẫn đã nhận tiền thì phải có nghĩa vụ đặt phòng cho hành khách.
Bây giờ mối quan hệ giữa hướng dẫn viên và khách lữ hành đã tan biến, chuyển sang mối quan hệ yêu đương.
Tư Dã nghĩ, mình có nên ở chung một phòng với CậnTrọng Sơn hay không?
Nhưng bây giờ nó không giống như lúc ở trong thôn.
Ngoã Kháp Hương, Tháp Nhĩ Hương chỉ có một giường đá, anh và Cận Trọng Sơn ngủ cùng nhau không có gì to tát.
Nhưng bọn họ ở đây, ở trước mắt nhà của Cận Trọng Sơn, rất khó giải quyết.
Mùa hè khách du lịch đến cao nguyên Pamir không ít, cô gái lễ tân nói tiếng phổ thông không tệ, Tư Dã nghe thấy cô nói với Cận Trọng Sơn, phòng đã đầy từ hôm qua.
Tư Dã: “…”
Ồ, phải không?
Cânh Trọng Sơn vẫy tay, ý là để cho Tư Dã đi qua quét mặt an ninh.
Bản thân Cận Trọng Sơn cũng phải kiểm tra an ninh.
An ninh khu vực Kashgar vô cùng nghiêm ngặt, dù là khách sạn của riêng bạn cũng phải trải qua các thủ tục cần tuân thủ.
Thủ tục hoàn tất, Tư Dã đi theo Cận Trọng Sơn vào thang máy, biết rõ còn cố hỏi: “Anh, vậy hôm nay em ở phòng anh à?”
“Ừ”
“Cảm ơn, nếu không sẽ không có chỗ ở.”
“Không cần cảm ơn, chuyển một nửa tiền phòng cho anh là được.”
Vừa lúc đến phòng cho khách, Cận Trọng Sơn dừng lại, Tư Dã suýt nữa va vào lưng hắn.
“Còn nhớ tiền phòng không?”
Cận Trọng Sơn chọc anh.
Cổ Lệ Ba Y và Khố Nhĩ Ban biết Cận Trọng Sơn sẽ trở về, sáng sớm đã chuẩn bị đồ ăn.
Tư Dã tắm rửa xong, mái tóc vàng thổi bồng bềnh, Cận Trọng Sơn đã không còn ở trong phòng nữa.
Chiếc vali màu cam của anh mở ra trên tấm thảm cạnh giường, trên bàn có một chai nước suối và một ly nước ép lựu tươi.
Dưới ly là một tờ ghi chú: Anh đang ở phố thương mại, em nghỉ xong thì đến.
Phố thương mại chính là con phố lần trước ăn lẩu bò Tây Tạng, cách khách sạn một con đường, là nơi phồn hoa nhất của huyện thành nho nhỏ này.
Tư Dã cất tờ giấy đi, uống hết nước ép lựu, rửa sạch cốc và đặt nó trở lại, sau đó đi đến cửa sổ xuất thần.
Phòng này quay lưng lại với phố thương mại, rất yên tĩnh, bên ngoài cửa sổ là núi tuyết im lặng.
Suy nghĩ của anh cũng trở nên tĩnh lặng.
Dù biết rằng trải nghiệm hai ngày qua không phải là một giấc mơ, nhưng khi ở một mình, anh vẫn cảm thấy mình như đang lơ lửng trong không trung.
Có vẻ như anh và Cận Trọng Sơn ở bên nhau quá dễ dàng, tính từ ngày Cận Trọng Sơn đón anh trở về Kashgar, họ mới quen nhau có bảy ngày.
Tất nhiên không thể kiểm soát được việc yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng bảy ngày đã ở bên nhau dường như cũng quá nhanh.
Nếu Cận Trọng Sơn từ chối, hoặc là nửa từ chối nửa tiếp nhận, có lẽ anh sẽ cảm thấy chân thật hơn đôi chút.
Nhưng quen nhau mấy ngày nay lại rất tự nhiên và thoải mái
Mặc dù Cận Trọng Sơn luôn trêu trọc anh, nhưng anh nhận được đó không phải là một lời trêu chọc ác ý.
Nhiều hành động tưởng chừng như hoàn thành một cách tự nhiên, khi nhìn lại mới nhận ra mối quan hệ này không theo trật tự, giống như đang chơi một trò chơi vậy..
Có một số việc không thể nghĩ lại.
Tư Dã nhìn những ngọn núi phủ tuyết thật lâu mà nhức mắt, càng nghĩ càng bối rối, anh bắt đầu hoài nghi mình và Cận Trọng Sơn không phải yêu đương.
Nhưng trong tình yêu, anh không có kinh nghiệm.
Người khác yêu đương như thế nào, anh cũng không có khái niệm.
Có lẽ nên nói chuyện với Cận Trọng Sơn.
Nhưng ngoại trừ chuyện của Nhiếp Vân Tân, bọn họ hầu như không có nói chuyện sâu hơn, luôn dừng ở một nơi không thể xâm nhập.
Giống như ngày hôm nay đã đề cập tới chuyện đến Thành Đô.
Tư Dã gãi đầu.
Cận Trọng Sơn vẫn còn rất nhiều bí mật và chuyện xưa, anh mù quáng muốn chiếm hữu người ta, hơn nữa khi đã bắt đầu chiếm hữu rồi mới phát hiện anh không hiểu bạn trai mình.
Có lẽ tình yêu vốn là một quá trình bóc hành tây?
Có vẻ như không cần phải vội vàng. Ít nhất trong những ngày này anh cảm thấy rất thoải mái.
Lúc này, điện thoại reo.
Tư Vũ mấy ngày không liên lạc với anh, lại gọi video đến kiểm tra.
“Anh.” Tư Dã chào hỏi xong thì sửng sốt.
Bây giờ anh có một người ‘anh’ theo nghĩa khác, và anh đột nhiên cảm thấy mình giống như một tên trộm khi đối mặt với chính anh trai mình.
Tư Vũ vẫn như cũ, mặc âu phục giày da, nói một không hai bá đạo tổng tài.
“Thế nào rồi? Thấy em đăng trong vòng bạn bè.”
Tư Dã cười thầm: đăng vài ngày rồi, cái vòng của anh cũng đủ dài.
Nhưng anh biết, không phải vòng bạn bè của anh trai mình quá dài, có lẽ là hôm đó đã like luôn nhưng lại ngại ngùng quan tâm nhiệt tình, nhất định phải qua vài ngày, lại làm bộ lãnh đạm hỏi thăm tình hình gần đây của anh.
Tư Dã không đề cập đến Nhiếp Vân Thanh, chỉ nói lần này mình thu hoạch khá phong phú, nhìn thấy thế giới rộng lớn và vô số khúc ngoặt trên Con đường cổ Panlong, anh đột nhiên giác ngộ, cảm thấy nguồn cảm hứng đang dần dần trở lại, có lẽ không lâu sau có thể bắt đầu lại từ đầu.
Tư Vũ dè dặt cười, bảo anh đừng vội làm việc, “Hoang Dã” có mình và chị Tinh trông nom.
Trò chuyện một hồi, Tư Vũ chuẩn bị cúp máy, dặn dò lặp đi lặp lại một phen, đột nhiên lộ ra không kiên nhẫn không thể che dấu.
“Đúng rồi, nếu Như Tư Quan Quần gọi em về thì em đừng để ý, cũng đừng nghe điện thoại.”
Mối quan hệ giữa anh em nhà họ Tư và cha của họ không được tốt lắm. Năm đó Tư Vũ ở thời kỳ phản nghịch phẫn nộ mà gia nhập quân ngũ, chính là vì muốn trốn Tư Quan Quần.
Sau này khi trưởng thành, điều duy nhất hối hận khi nhập ngũ chính là những năm tháng đó anh vắng bóng, đứa em trai duy nhất ở bên cạnh người cha không xứng đáng, căn bản không có được tình thương của gia đình.
Tư Dã hỏi: “Ông ta làm sao?”
Thật ra Tư Dã cũng đoán được Tư Quan Quần sẽ nói cái gì —— đi Tân Cương là trốn tránh hiện thực, làm thiết kế là không làm việc đàng hoàng, chuyện của Nhiếp Vân Tân có là gì, đừng mở studio nữa, trở về làm trợ thủ với Tư Vũ!
Tư Vũ không nói những lời khó nghe kia cho Tư Dã biết, để cho Tư Dã an tâm tĩnh dưỡng, hết thảy đều có anh trai chống đỡ.
Vào giờ ăn tối, phố thương mại rất náo nhiệt, hầu như tất cả du khách đến huyện Tháp sẽ ăn lẩu Tây Tạng.
Cửa hàng của Cổ Lệ Ba Y đã kín chỗ từ lâu.
Tư Dã tới sân sau tìm Cận Trọng Sơn, thấy Cận Trọng Sơn đang gói thịt cừu và thịt bò đã ướp xong với Khố Nhĩ Ban.
Khố Nhĩ Ban nhìn thấy anh, chào hỏi nồng nhiệt, ” Tư Dã.”
Tư Dã không biết Cận Trọng Sơn nói gì với người nhà, ít nhiều có chút thấp thỏm, đi tới cúi đầu, “Xin chào. ”
Khố Nhĩ Ban nói tiếng phổ thông không tốt, đẩy Cận Trọng Sơn về phía Tư Dã, sốt ruột nói một loạt tiếng Tajik.
Cận Trọng Sơn quay mặt lại, “Bảo anh không cần vội, đi nấu lẩu cho em đi. ”
Tư Dã ngượng ngùng, ở đây vừa nhìn đã biết là đang làm chính sự, một mình Khố Nhĩ Ban không giải quyết được.
“Những miếng thịt này đóng gói để làm gì? Em không đói, em có thể giúp.”
Cận Trọng Sơn phiên dịch cho Khố Nhĩ Ban nghe, Khố Nhĩ Ban nghe vậy liên tục xua tay.
Cận Trọng Sơn cười nói: “Ông nói em là khách, không thể làm việc. ”
Tư Dã nảy ra ý tưởng, “Không phải em đang nợ tiền phòng anh à? Có thể làm việc bù lại không?”
Cận Trọng Sơn lại nói với Khố Nhĩ Ban.
Nhưng Tư Dã biết, hắn dịch chắc chắn không phải câu này.
Khố Nhĩ Ban dường như cuối cùng cũng bị thuyết phục, “Hấp cho cậu, tủy xương!”
Tư Dã vội vàng nói: “Cảm ơn!”
Có hai hộp thịt bò và thịt cừu lớn, Tư Dã rất tò mò: “Anh ơi, anh mang những thứ này đến Kashgar à?”
“Ngày mai lên Hồng Kỳ Lạp một chuyến.”
Tư Dã đứng bật dậy, “Thật à? ”
Hồng Kỳ Lạp là vùng biên giới quốc gia cao chót vót trên tuyến quốc lộ 4700m so với mực nước biển, mấy năm trước thỉnh thoảng mới mở cửa, không ít du khách tới thăm, mấy năm nay không mở cửa cho khách du lịch nữa.
Tư Dã đã xem ảnh trong hướng dẫn, rất hâm mộ.
Tiểu Dương nói những du khách lưu trú ngắn ngày như họ rất khó đến đó, nhưng nếu họ sống ở huyện Tháp tầm một năm hoặc lâu hơn, họ có thể chờ đợi được cơ hội.
Cận Trọng Sơn nhìn anh: ” Vui lắm hả?”
“Tất nhiên! Chúng ta sẽ mang thịt bò và thịt cừu lên đúng không?”
“Ừ, mang nó cho lính biên phòng Tajikistan đóng ở đằng đó.”