[Quyển 4] Định Viễn Đại Tướng Quân Truyện - Nuôi Ong Tay Áo

Chương 46: Cõi nhớ (thượng)



Tuy trời chỉ đang vào thu thế mà khí hậu lại lạnh căm căm. Nhưng Tế Độ cảm thấy chàng cần khí lạnh này, phải lạnh thế này mới xoa dịu cơn bí bách trong lòng chàng được.

Chiều nay Tân Nguyên có việc xuất cung bằng Trường Tinh môn, đi ngang qua cổng tân giả khố, nàng thấy Tế Độ đang ngồi bên giếng bèn dừng lại nhìn chàng. Tiểu Điệp theo hầu Tân Nguyên, cũng nhìn vào trong tân giả khố, thấy Tế Độ ngồi trơ trơ bên giếng bèn cười nói vào tai Tân Nguyên:

– Trời rét thế này mà Định Viễn đại tướng quân hứng gió ư?

Tân Nguyên nhẹ giọng:

– Ngài ấy đang không biết bản thân nên buồn hay vui.

Tiểu Điệp suy nghĩ lời của Tân Nguyên, thu nụ cười, nói:

-Thật tội cho ngài, biết Nữ Thần Y vẫn còn yêu ngài sâu đậm nên làm đám cưới chủ yếu muốn bảo vệ ngài.

Tân Nguyên gật đầu. Tiểu Điệp tiếp tục đưa mắt nhìn Tế Độ, chàng ngồi đơn độc như một pho tượng tạc trong mảnh trời chiều ảm đạm. Tiểu Điệp thở dài:

– Trận tỉ võ còn chưa diễn ra, Nữ Thần Y đã chắc chắn rằng Định Viễn đại tướng quân sẽ chết rồi!

Tân Nguyên lại gật đầu. Tiểu Điệp nói:

-Hôm trước em nghe Sách thị lang đại nhân kể năm xưa Võ Thánh đã dùng tâm huyết cả đời nghiên cứu kiếm pháp, mục đích muốn so tài với đao pháp của Võ Ma, phân hơn kém xem món binh khí nào là đệ nhất trong thiên hạ. Từ xưa đã có câu kiếm là tủy của binh khí, đao là tổ của binh khí, trận quyết chiến phân cao thấp giữa đao và kiếm từ khi truyền nhân của Võ Thánh – Võ Ma chưa ra đời thì đã được định ra. Nhưng, em lại không hiểu vì sao Tần Thiên Văn chịu hoàn trả chiến thư, chưa tỉ thí đã tuyên bố rút lui bỏ cuộc chẳng khác nào tự nhận mình thua, không phải là làm nhục thanh danh sư phụ hay sao?

Tân Nguyên còn chưa trả lời, Tiểu Điệp lắc đầu:

-Bất kỳ một người nào hễ còn tình người cũng không nỡ làm nhục sư phụ mình, nhưng Tần Thiên Văn chàng ta chỉ lo nghĩ đến tình cảm nam nữ thường tình, sợ làm người yêu đau lòng, không ngại làm nhục thanh danh người đã có công với chàng!

Tân Nguyên định nói gì đó nhưng cuối cùng nàng quyết định giữ im lặng. Tiểu Điệp tiếp:

-Cho nên em thật tình không hiểu vì sao cách cách quả quyết chàng ta không phải hạng người tham sống sợ chết, không phải hạng người ham vinh hoa phú quý, cách cách quả quyết chàng ta là người có tư duy tiền tài là vật ngoài thân, khi chết không đem theo vào quan tài được, chỉ là mây khói bay qua trước mắt!

Tân Nguyên vẫn chưa trả lời Tiểu Điệp, mặc dù Tiểu Điệp nói không sai, những việc đã xảy ra, sờ sờ trước mắt mọi người như thế, liên tục tiếp diễn trong mấy năm qua, từ vụ án Minh Lược Ký Sử đến Thanh Ký Sử, tất cả đều tố giác chàng là hạng người như Tiểu Điệp vừa mới nói, nhưng không hiểu sao nàng vẫn cứ tin chàng có nỗi khổ tâm nào đó… Tân Nguyên trầm ngâm suy tư, tuy rằng hiện thời nàng không ở bên trò chuyện với chàng như trước, nhưng trái tim nàng lúc nào cũng ở bên chàng, không biết chàng có cảm giác được điều đó không?

-Trên đời này – Cuối cùng, Tân Nguyên lên tiếng đáp lời Tiểu Điệp – Có rất nhiều chuyện chúng ta không thể chỉ dùng cặp mắt là nhìn thấu được, gió từ đâu thổi đến, mưa từ đâu trút xuống đều có nguyên nhân của nó.

Tân Nguyên nói đoạn, đặt tay lên vai Tiểu Điệp, mỉm cười thêm lời:

– Chàng ấy không phải là người không biết phân phải quấy, bây giờ đi theo tam mệnh đại thần tất nhiên là có cái lý của chàng.

Chiều nay Cửu Dương cũng có việc phải rời khỏi cung bằng Trường Tinh môn, chàng đi gần đến cổng tân giả khố, nghe những lời của Tân Nguyên, tức thời sững bước. Tân Nguyên đang đứng nhìn vào trong sân, quay lưng về phía Cửu Dương nên không nhìn thấy chàng nhưng Tiểu Điệp nhìn thấy chàng bèn nói:

-Tham kiến thượng thư bộ hộ.

Cửu Dương chậm rãi tiến lại, phủi hai ống tay áo rồi khẽ cúi mình làm lễ thỉnh an Tân Nguyên.

Tân Nguyên nghe tiếng nói quen thuộc, nàng quay lại, thì vừa gặp tia mắt của Cửu Dương. Tân Nguyên có hơi run rẩy trong lòng, nhưng chỉ trong giây phút ngắn ngủi nàng đã giữ được sự bình tĩnh, nói miễn lễ. Cửu Dương hô tạ ơn rồi thẳng người dậy. Tân Nguyên nhìn chàng, mỉm cười:

– Dạo gần đây huynh vẫn khỏe chứ?

Tân Nguyên vẫn dùng cách xưng hô như thuở trước kia, vừa hỏi vừa dịu dàng nhìn Cửu Dương. Mặc dù ngày lại ngày, thời gian như ngựa chạy, chàng đã trở thành người quan trọng trong Chính Hoàng Kỳ, địa vị của chàng trong quân đội của Ngao Bái ngày càng chắc chắn. Chàng đã trở thành nhân vật nổi tiếng ở kinh thành.

Tiểu Điệp cũng nhìn Cửu Dương, nhưng là chòng chọc vào mặt chàng. Tiểu Điệp không phát hiện ra điều gì hết, không rõ lòng chàng khi này đang nghĩ gì? Lại nhớ câu nói vừa rồi của Tân Nguyên, mưa từ đâu trút xuống đều có nguyên nhân, nhưng Tiểu Điệp thật sự không tìm ra được nguyên nhân nào trên khuôn mặt chàng. Tiểu Điệp thấy ánh mắt chàng thản nhiên quá đỗi, đôi mắt mở lớn, khuôn mặt đường nét điềm nhiên, tâm tư của chàng khép kín như một cánh cửa đã đóng chặt.

Tiểu Điệp không nhịn được bèn nói:

– Sao thượng thư đại nhân lại im lặng không đáp? Trả lời câu hỏi vừa rồi của cách cách khó lắm sao?

Cửu Dương vẫn không nói gì, chỉ nhìn Tân Nguyên, chợt chàng mỉm cười đáp lại nụ cười vừa rồi của nàng. Sau đó chàng cúi mình hạ bái, rồi xoay mình đi đến chiếc kiệu đang đậu bên trong Trường Tinh môn.

Tiểu Điệp nhìn theo Cửu Dương, khi này chàng đang bước lên kiệu, ngồi xuống băng ghế, kiệu phu hạ rèm rồi khiêng kiệu ra khỏi Trường Tinh môn. Nụ cười vừa rồi của chàng, Tiểu Điệp thấy rất chân thành, song trong sự chân thành, nụ cười ấy cũng pha lẫn sự giả dối của một người xã giao.

Tiểu Điệp khẽ cau mày, hồi nãy khi chàng nghe Tân Nguyên nói về chàng, hình như gương mặt chàng có sáng lên một chút, nhưng ngay sau đó trở lại với vẻ mặt bình thản. Nét mặt chàng thay đổi nhanh quá, thật tình rất khó đoán được chàng đang nghĩ gì trong lòng. Chợt cặp chân mày Tiểu Điệp dãn ra, hôm qua Tân Nguyên đến nhà thờ dự lễ, đã lấy từ trong áo sợi dây chuyền có gắn một cây thánh giá gỗ, áp lên trước ngực âm thầm cầu nguyện. Tiểu Điệp nhớ Tân Nguyên đã nói: “Đức Chúa Trời, con cầu mong Đức Chúa nghe lời khấn nguyện của con, cho huynh ấy ở trong đầm rồng hang cọp được bình an vô sự, và xin ngài phù hộ huynh ấy hoàn thành đại nghiệp được suôn sẻ. Con cũng xin ngài chỉ dẫn ba người đó để họ đừng gây nên chiến họa nữa. Đem lòng từ bi bác ái của ngài đối đãi với con cháu của ngài…”

Chiếc kiệu bỏ Trường Tinh môn lại khá xa, Cửu Dương ngồi trong kiệu tiếp tục nở nụ cười, đã bao lâu rồi chàng mới cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm thế này. Rồi tự nhiên, chàng có một cảm giác bản thân chàng như con thuyền, còn Tân Nguyên, dường như nàng ấy chính là sông, là biển. Phần người ta nhìn thấy ở chàng chỉ là bề nổi, sự mạnh mẽ, tài giỏi, lạnh lùng, ngạo mạn… những cái chàng thể hiện ra ngoài nên người khác có thể thấy, có thể biết. Nhưng cái phần chìm đi của con thuyền kia, nghĩa là cái gì ẩn phía sau tất cả những thứ hiện hữu ra ngoài kia, đằng sau chàng là gì, chỉ có con sông, mặt biển hiểu được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.