Nam Cung Thần chỉ biết ôm mặt thở dài, sao anh lại có một đứa em gái ranh ma như vậy chứ?
Anh lắc đầu, quay người vào nhà nào ngờ vừa lên tới phòng ngủ đã thấy Nam Cung Mẫn ở đó, còn đang lớn tiếng với cô
– Tôi nói cho chị biết, nếu chị không thay đổi sau này chị ở bên cạnh anh tôi, tôi sẽ không chấp nhận chị là chị dâu của tôi.
– …
– Tôi không muốn có một người chị dâu yếu đuối, ngay cả chấp nhận sự thật cũng không có, chỉ muốn né tránh.
Cô nghe Nam Cung Mẫn nói cũng không lên tiếng phản bác, vì cô nghĩ ngày đó sẽ không xảy ra nhưng Yến Di nào biết, sau này cô luôn sống trong hạnh phúc, được anh hết mực cưng chiều đến em gái đã cưới chồng cũng phải ghen tị, nhưng đó là việc của sau này. Bây giờ Yến Di vẫn đang lạnh nhạt nhìn Nam Cung Mẫn nói
– Chị dâu? Cô đang nằm mơ đấy à?
– Không mơ, là sự thật. Tôi chỉ muốn nhắc nhẹ, muốn làm chị dâu tôi? Đừng mộng tưởng!
Nói xong, Nam Cung Mẫn bỏ đi, gặp anh ngoài cửa còn không quên giận dữ lườm một cái lúc đi ngang qua Nam Cung Mẫn lên tiếng
– Em đi đây, anh mà còn uống rượu nữa em không tiếc bỏ tiền ra để nhấn chìm anh vào bể rượu đâu.
Nam Cung Thần lắc đầu ngán ngẩm, thật là không nói nổi mà. Anh cảm thán một hồi mới bước vào trong, ngồi xuống ghế nói
– Em đừng để ý đến con bé, nó chỉ muốn tốt cho em thôi. Lúc em hôn mê, nó là người lo cho em nhất…
Yến Di kinh ngạc nhìn anh như thể không tin vào tai mình, lại thấy anh gật đầu rồi nói tiếp
– Lúc em tỉnh lại, cũng là nó lo đến cảm nghĩ của em đầu tiên. Nó sợ em nghĩ không thông lại làm chuyện dại dột. Nói tôi để ý tới em một chút, Mẫn Nhi chỉ là quan tâm em, muốn em nhanh chóng đi lại được, trở lại là em của trước kia.
Cô mím môi, tay xiết chặt lại đầu cuối xuống, nhẹ giọng nói
– Anh ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một chút.
– Được.
– Nhớ đóng cửa giúp tôi.
Nam Cung Thần ra ngoài, anh nhìn bóng lưng cô một hồi mới từ từ khép cửa lại. Yến Di ngồi trên xe lăn chậm rãi điều khiển xe đến cửa sổ sát đất nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài. Không hiểu sao, cô lại muốn đứng dậy bước đi. Yến Di từ xe lăn cẩn thẩn đứng lên, nhưng chân vừa đặt xuống đất cả người mất cân bằng ngã nhào xuống. Đầu gối đập xuống nền khiến cô đau không nói nên lời, cô vẫn không bỏ cuộc. Tiếp tục đứng lên rồi lại ngã, cứ như vậy cho đến khi cô mệt lã người, vẫn không thể đứng dậy bước đi dù chỉ một bước.
Không còn sức, Yến Di nằm bệt xuống nền thở dốc, cánh tay gác lên mắt muốn che đi sự yếu đuối của mình. Cô đã quá mệt mỏi rồi, cô muốn buông xui và cần ai đó cùng cô trải qua nỗi đau này, nhưng ai sẽ tình nguyện cùng cô đi qua đoạn đường khó khăn này đây? Đang suy nghĩ miên man, cô bị một bài hát kéo ra khỏi mớ hỗn loạn. Giai điệu bài hát rất buồn, chậm rãi mà cuốn hút
” Mở cánh cửa để nỗi cô đơn được hít thở
Căn phòng này vốn đã đóng kín
Tiếng hoan hô vẫn bay trong không khí
Vẫn hoa lệ như không có một ai
Em dần dần mất đi tri giác
Cứ cho là chạy trốn chính mình
Anh bay về phía đường chân trời
Em không đoán được sẽ dừng lại ở đâu
Một mình em cần có ước mơ,
cần có phương hướng,
cần có nước mắt…
Cần có một người thắp lên ánh sáng trong bóng tối
Em đã không còn sức lực,
không cách nào kháng cự,
không có con đường nào để lui
Trong đêm yên tĩnh, em cần có ai đó ở bên
Nhắm mắt lại là chẳng thấy gì nữa
Chiếc giường đôi thiếu đi hơi ấm
Ai có thể ở bên em đến tận bình minh
Vượt qua sự yên lặng mênh mông này?…” ( Bài hát: Cần có ai đó ở bên
Nhạc và lời: Vương Lực Hoành)
Yến Di bỏ tay xuống khỏi mắt, ánh mắt nhìn về phía phát ra âm thanh. Thì ra cánh cửa khi nãy anh khép chưa kĩ, nếu cô đoán không lằm bài hát này phát từ tivi dưới phòng khách cho nên âm thanh có phần hơi nhỏ nhưng rất đúng tâm trạng của cô.
Đúng lúc, Nam Cung Thần mở cửa bước vào nhìn thấy cô nằm dưới đất sợ hãi không thôi, anh bước nhanh lại đỡ cô ngồi dậy
– Yến Di, em làm sao vậy?
Cô nhìn anh không trả lời, mắt cô óng ánh từng giọt nước mắt như viên pha lê rơi xuống, anh sững sờ, đây không phải lần đầu anh nhìn thấy Yến Di khóc, nhưng mỗi lần thấy nước mắt của cô, lòng anh có nhiều xúc cảm khác nhau.
– Tôi mệt mỏi lắm rồi, tôi chỉ muốn chết đi cho xong. Cung Thần, anh nói tôi phải làm gì bây giờ?
– Yến Di, đừng lo lắng, em sẽ ổn thôi mà. Mọi thứ sẽ qua khi em kiên trì.
Nhưng em không thể chóng trả một mình, em không đủ mạnh mẽ để đối mặt với nó. Em cần ai đó ở cạnh em lúc này, em cô đơn và mệt mỏi lắm! Những lời này, Yến Di chỉ nói trong lòng chứ không nói ra. Thấy cô không nói gì, Nam Cung Thần ôm cô lên giường, lại nhìn đầu gối đỏ ửng của cô mà xót
– Có đau không? Nếu muốn tập đi, tôi có thể giúp em. Đừng tổn thương mình như vậy.
Lòng tôi đau lắm! Câu cuối này anh giữ trong lòng, Nam Cung Thần hơi bất lực trước sự ương bướng của Yến Di. Anh lắc đầu rồi bước vào nhà tắm…