Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Linh Quỳnh đột nhiên xuất hiện đón mình, đáy lòng của Lục Văn Từ thật sự rất vui vẻ.
Linh Quỳnh đại khái là ngại ôm bả vai hắn vì mệt mỏi, trực tiếp kéo cánh tay hắn lại.
Lục Văn Từ bị nàng kéo qua mấy lần, cũng không biết là quen thuộc hay là làm sao, lại không có cảm thấy chỗ nào không đúng.
Hai người cùng đi đến bãi đỗ xe, trông thấy xe Linh Quỳnh, Lục Văn Từ nghẹn họng.
“Ngươi đổi xe rồi?”
“Ừm .” Linh Quỳnh sờ sờ cái xe thể thao so với trước kia càng đậm mùi tiền hơn, trong giọng nói hài lòng còn thêm chút khoe khoang, “Đẹp không?”
“. . .”
Đột nhiên không muốn ngồi nữa.
. . .
Lục Văn Từ cuối cùng vẫn là ngồi chiếc xe kia về nhà, bên trong phòng rơi một tầng tro thật dày, không biết đã bao lâu không có người ở.
“Ngươi không có ở nơi này?”
Linh Quỳnh: “Ngươi lại không ở đây, ta ở chỗ này làm gì.”
Lục Văn Từ: “. . .”
Lời này rất dễ dàng khiến người khác hiểu lầm.
Lục Văn Từ biết nàng đã trở lại Tô gia, cho nên không ở nơi này nữa cũng bình thường.
Lục Văn Từ bắt đầu dọn dẹp gian phòng đã từ lâu không có người ở.
Linh Quỳnh hoàn toàn hành động như trước đây, quơ chân, ăn đồ ăn vặt, chơi trò chơi, chỉ huy Lục Văn Từ làm việc.
【 Tình yêu, ngài thật không đổi một cái chỗ mới ở cho mục tiêu nhân vật sao? 】
“Hắn không phải chăm chỉ kiếm tiền là đổi được sao?”
【 Tình yêu, ngài hiểu. 】 Vinh Diệu ám chỉ Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh: “. . .”
Không, ta không hiểu.
Lúc nào cũng muốn nàng đến khắc! !
Nàng là công cụ người nạp tiền sao?
Thanh âm Vinh Diệu hơi ngại ngùng, 【 Dù sao chúng ta là trò chơi nhỏ nuôi người giấy nha. 】
Linh Quỳnh: “. . .” Giọng điệu này luôn cảm thấy là lạ chỗ nào ấy.
Linh Quỳnh cự tuyệt nạp tiền đổi chỗ ở, dẫn đến Lục Văn Từ cả một đoạn thời gian dài về sau vẫn ở chỗ đó.
Đây có thể là sự quyến rũ của tiền a.
Chỉ cần nàng không khắc, liền sẽ không thể thay đổi trạng thái này.
Cho dù bộ phim Lục Văn Từ đóng vừa nổi tiếng, chương trình kia cũng không hiểu sao gặp may, Lục Văn Từ trở thành tiểu thịt tươi được săn đón, cũng không có cách nào thay đổi trạng thái này.
Mà đám fan của Lục Văn Từ càng đáng thương hơn, dù bọn hắn cố gắng như thế nào, hot hay không hot vẫn là ngẫu nhiên.
Khả năng cái bộ phim này vừa nổi, một bộ phim khác liền thất bại thảm hại.
Tiếp sau đó vừa có chương trình nổi lên, lại có chương trình khác rating thấp thảm thương.
Lặp đi lặp lại, không có quy luật.
Đám fan hâm mộ đều gọi hắn là Schrödinger(*) Lục Văn Từ.
*Schrödinger thực chất là một thí nghiệm tưởng tượng, đôi khi được gọi là nghịch lý do nhà vật lý học người Ireland gốc Áo nghĩ ra. Thí nghiệm đưa ra giả thuyết về một con mèo có thể vừa sống vừa chết.( Bạn nào muốn biết chi tiết hơn có thể search google nha.)
Chỉ có sau khi phát sóng, người ta mới biết được dự án đó có thành công hay không.
Cái này cũng dẫn đến người muốn tìm Lục Văn Từ đều rất chần chờ.
Nổi thì cực nổi nhưng mà nếu thất bại thì gần như không có ai xem luôn a!
Cho nên tài nguyên của Lục Văn Từ cũng là lúc tốt lúc xấu.
Chẳng qua bởi vì cái huyền học thể chất này, độ nổi tiếng của Lục Văn Từ cũng dần được giữ vững.
Phim thì không ai biết còn người lại rất nổi nha.
[ Ca ca đây chính là huyền học thể chất trong truyền thuyết a? ]
[ Cái này cũng mơ hồ quá mức đi? Ca ca diễn xuất không có vấn đề a? Tại sao sẽ như vậy chứ. ]
[ Nhóc đáng yêu thật thảm, ai cũng không biết bộ phim tiếp theo của hắn nổi hay không. Fan như chúng ta đối với sự nghiệp của nhóc thật sự là lo lắng không thôi. ]
[ Ta đã đi cầu bùa, chỉ hi vọng ca ca nổi tiếng suôn sẻ. ]
Đám fan hâm mộ thật sự vì sự nghiệp Lục Văn Từ cố gắng đến tan nát.
Nhưng mà bọn hắn không biết, quyền quyết định việc Lục Văn Từ nổi hay không nổi ở trong tay Linh Quỳnh .
Linh Quỳnh lúc này ngồi ở trong phòng làm việc xem bảng hướng dẫn——
Lục Văn Từ (10/16)
Đã rút được 10 tấm, còn có 6 tấm. . .
Linh Quỳnh nhìn 6 tấm thẻ còn chưa lật được, toàn thân đều ngứa, rất muốn đem nó thắp sáng.
Rút hay không rút đây?
Phía trước cũng đã rút nhiều như vậy, còn lại có 6 tấm mà không rút, công sức lúc trước rút chẳng phải lãng phí rồi?
Mấy tấm nhỏ này mà không rút được thì tấm ảnh lớn kia cũng không lật được. . .
Hay là rút đi, hay là thôi vậy?——
Dựa theo cái tỉ lệ rớt của trò chơi này, không biết còn cần đập bao nhiêu tiền vào.
Linh Quỳnh ôm đầu, áp trán vào bàn sầu muộn.
Ah ah ah, thật là khó lựa chọn.
Mười phút sau.
Linh Quỳnh đi rửa tay —— dùng nước rửa tay rửa đi rửa lại ba lần —— sau đó ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sa lon.
Hít một hơi thật sâu, thở ra. . . Rút!
Mười tấm đầu tiên không có gì xảy ra.
Trăm tấm sau rút được sự cô đơn.
Một ngàn. . .
Ba ngàn. . .
Năm ngàn. . .
Thần sắc Linh Quỳnh dần dần chết lặng, biến thành máy rút thẻ không có tình cảm.
Mười lần cuối cùng!
Nếu vẫn không ra, ba ba liền không rút nữa!
Linh Quỳnh cuối cùng rút thêm mười cái, thật đúng là. . . Không có ra.
Linh Quỳnh: “. . .” Nếu rút nữa ta chính là heo!
Cẩu trò chơi!
Rác rưởi!
Sớm muộn cũng đóng cửa!
Linh Quỳnh giận đóng trang chủ lại, ngồi trên ghế xoay quanh vòng cũng mắng thiết lập trò chơi chó má này.
Trút giận xong, Linh–heo heo–Quỳnh hít một hơi, vẩy tay áo. . . Lần nữa mở kho thẻ ra.
Ta không tin hôm nay lại xui xẻo như vậy!
Không biết có phải hay không tổ sản xuất đã lắng nghe tiếng mắng của nàng, lần này đập tiền rút thêm hai mươi cái thẻ là ra.
Linh Quỳnh nhìn chằm chằm vào mấy chữ rất bắt mắt trên thẻ bài vừa được lật, ‘Mười ba giờ đêm’.
Bề mặt của tấm thẻ hơi mờ, giống như là ban đêm, Linh Quỳnh cho dù căng mắt ra nhìn vẫn không thấy rõ được hình ảnh tấm thẻ.
Nàng rút cái thứ đồ gì ra rồi?
Linh Quỳnh nhìn một lúc mà vẫn không hiểu, cũng không thấy ký hiệu 2/3 đỏ đậm như bình thường, có lẽ còn chưa tới thời điểm cụ thể.
. . .
Tấm thẻ bài kia ở trong tay Linh Quỳnh hơn một tháng mà vẫn không có sự kiện đặc biệt gì xảy ra.
Sau đó Linh Quỳnh bận bịu một đoạn thời gian, cũng quên mất cái chuyện này đi.
“Tiểu Tô tổng, ngài đừng đi nha, đợi một chút nữa thôi.” Nhỏ trợ lý khổ hề hề đuổi theo Linh Quỳnh khuyên.
Tô Phụ là Tô tổng, cho nên người trong công ty đều gọi nàng là Tiểu Tô tổng.
Chẳng qua Tiểu Tô tổng luôn muốn soán vị, nên không thích xưng hô Tiểu Tô tổng thế này.
“Không muốn. Ta cũng không có nghĩa vụ tiếp rượu.” Linh Quỳnh rất là tùy hứng, “Dáng dấp đẹp mắt thì còn ta còn bỏ qua, những người bên trong kia là cái dạng gì, ngươi bắt ta cùng bọn họ? Tô tổng ta rẻ tiền như thế sao?”
Nhớ ngày đó nàng tiếp cũng là lãnh đạo cấp quốc gia, hiện tại ai cũng bắt nàng đi tiếp! !
“Thế nhưng đây là bạn của Tô tổng, mọi người cũng muốn cho nhau chút mặt mũi, mà chúng ta lại là quan hệ hợp tác, Tô tổng bên kia cũng bàn giao. . .”
“Không muốn.” Linh Quỳnh không thèm để ý chút nào, “Cùng lắm thì đổi người lọt hố à . . . Hợp tác.”
“. . .”
Nhỏ trợ lý muốn khóc.
Linh Quỳnh vỗ vỗ bả vai nhỏ trợ lý, mặt mày cong cong, cười đến hòa ái, “Kiếm tiền ai không phải kiếm, đúng không?”
“. . .”
Linh Quỳnh đã muốn đi căn bản nhỏ trợ lý ngăn không được, chỉ có thể xin giúp đỡ từ Tô tổng .
Hắn chỉ đi nhờ vả như thế một lát, quay đi quay lại đã không thấy Linh Quỳnh đâu.
Nhỏ trợ lý: “. . .” Xong con bê!
. . .
Linh Quỳnh lúc này đỡ Lục Văn Từ dựa vào góc tường hẻo lánh.
“Làm sao lại uống nhiều như vậy?”
Trên thân Lục Văn Từ toàn mùi rượu.
“Không uống bao nhiêu.” Lục Văn Từ nhìn qua xác thực không say, nói chuyện rất rõ ràng.
Linh Quỳnh: “Ngươi làm sao lại ở chỗ này?”
“Đoàn làm phim ăn mừng.” Lục Văn Từ trả lời rõ ràng, giống như bạn nhỏ trong trường mẫu giáo bị cô giáo gọi trả lời.
Trên gương mặt trắng noãn nhiễm lên chút ửng đỏ, tóc mái nhỏ vụn ngăn trở cặp mắt xinh đẹp, không hiểu sao có chút nhu thuận.
Linh Quỳnh cảm thấy hắn có chút say.
Thế nhưng càng nhìn càng đáng yêu.
Linh Quỳnh nuốt một ngụm nước bọt, “Bây giờ đi về sao?”
“Ừm, về thôi.”
Linh Quỳnh đỡ người bước đi, trở lại chỗ ở của Lục Văn Từ, giày hắn cũng không cởi ra, trực tiếp vào phòng ngủ, ngã thẳng xuống giường.
Linh Quỳnh: “. . .”
Linh Quỳnh đi theo vào, đỡ lấy bả vai hắn, “Ngươi có phải uống say rồi không?”
Lục Văn Từ chôn mặt trong chăn, thanh âm buồn buồn: “Không có.”
Linh Quỳnh: “. . .”
Ngươi rõ ràng là say a!
Còn nói không có!
Linh Quỳnh đứng trong phòng mấy giây, thở hắt ra một hơi, thay hắn cởi giày, đem người nhét vào trong chăn.