Editor: Tuyết Hạ Bình Chi
Con ngươi Thẩm Tần Xuyên híp một cái, “Nghe nói ngươi muốn cạnh tranh dự án đường Bạch Vân?”
Cái đầu nhỏ của Linh Quỳnh gật một cái: “Ân, đúng nha.”
Thẩm Tần Xuyên: “Ngươi cảm thấy ngươi có thể thắng ta?”
Cha nàng đã biết không có khả năng cạnh tranh với Thẩm gia, tự tin của nàng từ đâu tới?
Linh Quỳnh rất bất đắc dĩ buông tay, “Ta chỉ là vì kế thừa gia nghiệp, hoàn thành nhiệm vụ ba giao cho ta, không có biện pháp nha.”
Vẻ mặt cô ấy toàn biểu cảm’ Ta cũng không muốn, nhưng ta rất bất đắc dĩ ‘.
Thẩm Tần Xuyên: “……”
Thẩm Tần Xuyên: “Hy vọng đến lúc đó ngươi đừng khóc.”
Trầm Tần Xuyên buông xong câu đó, lướt qua nàng đi vào bên trong.
Linh Quỳnh ở phía sau liếc một cái, còn không biết là ai khóc đâu.
Hah!!
Quả nhiên vẫn là có NPC là thiên vị người chơi!
Nếu như xoát độ hảo cảm của Thẩm lão thái thái nhiều một chút, nói không chừng còn có thể gϊếŧ chết nhân vật nam chính, kế thừa ngôi vị hoàng đế luôn.
Linh Quỳnh vừa đắm chìm trong niềm vui với mộng tưởng hão huyền, vừa nổ máy xe rời đi.
Sau khi nàng rời đi không bao lâu, đã có người cầm một cái bảng treo bên ngoài ngôi biệt thự.
Trên viết:
Tô Miểu Miểu cùng chó không được đi vào.
Linh Quỳnh nếu trông thấy, khả năng cũng sẽ chỉ trợn trừng mắt một cái.
Tô Miểu Miểu cùng ta-Linh Quỳnh có quan hệ gì.
. . .
Trong thành phố vừa mưa, đường phố ẩm ướt, người đi bộ thưa thớt, xe cộ đi qua đi lại trên các bãi nước đọng ven đường.
Bạch Diệp Vi mặc một bộ đồ tinh tế cùng hương thơm thoang thoảng, đẩy cửa lớn quán cà phê ra.
Chuông gió đinh linh linh vang lên.
Tay nàng móc kính râm hướng xuống rồi lướt qua tất cả mọi người, quét đến người mình muốn tìm, đầu ngón tay đẩy kính râm lên, ngẩng đầu ưỡn ngực, vênh vang đắc ý đi qua.
Khí thế không thể thua!
“Tìm ta làm gì?”
Tiểu cô nương đối diện cười chào hỏi nàng, “Bạch tiểu thư, ngồi xuống rồi nói.”
Bạch Diệp Vi nhìn bốn phía, xoay mông một cái ngồi xuống, cũng không có tháo kính râm, đem khí thế toàn bộ triển khai.
“Chào ngài, xin hỏi ngài cần gì?” Người phục vụ tới hỏi thăm.
“Không cần.” Bạch Diệp Vi trực tiếp cự tuyệt, sau khi người phục vụ rời đi, nàng mới nhìn về phía người đối diện, “Ngươi gọi ta tới làm gì, có việc mau nói.”
“Bạch tiểu thư, ta là tới giúp ngươi, ngươi hung ác như thế làm cái gì.”
“. . .” Giúp ta tiêu tiền sao?
Cô gái này tìm mình khẳng định không có chuyện gì tốt.
Bạch Diệp Vi hiện tại cũng hiểu rõ một chuyện, nàng thật sự không thích Thẩm Tần Xuyên.
Không có cái chuyện này, Bạch Diệp Vi lại không có ghét nàng như trước đây.
Nhưng cũng không thích nàng lắm, ngẫm lại một ngàn vạn kia. . . Vẫn cảm thấy nàng rất đáng ghét.
“Ngươi đến cùng muốn làm gì?”
“Ngươi không phải muốn theo đuổi Thẩm Tần Xuyên sao?” Linh Quỳnh ôm lấy khuôn mặt nhỏ, “Ta giúp ngươi.”
“Ngươi giúp ta?”
“Đúng a.” Con ngươi đen nhánh trong trong suốt của tiểu cô nương đều là chân thành, “Theo đuổi người khác ta rất có kinh nghiệm, ngươi yên tâm, tuyệt đối chuyên nghiệp.”
“. . .”
Nàng làm sao cứ không tin nhỉ?
. . .
Dự án đường Bạch Vân là dự án rất lớn, người có chút thực lực đều muốn lấy được cái bánh trái thơm ngon này.
Trừ Tô gia, những người khác cảm thấy mình có thể nắm bắt được, đều nghĩ cách ngáng chân các đối thủ có chút ưu thế.
Vạn nhất phía trên mắt mù thì sao?
Tất cả mọi người đều coi đối thủ lớn nhất lần này là Thẩm Tần Xuyên, nhưng mà ai biết chỉ có đoàn đội của Thẩm Tần Xuyên đến, Thẩm Tần Xuyên còn không thấy bóng dáng đâu.
Đối thủ lớn nhất lại biến thành Tô gia trước đó thả ra tín hiệu ‘Muốn rời khỏi’ , cái này vậy mà làm một đám người tức điên.
Trước đó đã nói muốn rời khỏi, bọn hắn cũng coi như chỉ là làm mấy cái tượng trưng.
Ai biết người ta có chuẩn bị mà đến.
Mà Thẩm Tần Xuyên không ở đây, Thẩm gia bên kia mặc dù không có lộn xộn, nhưng mà lúc Linh Quỳnh xuất chiêu xong, rõ ràng không biết quyết định làm sao.
Thẳng đến khi kết thúc, Thẩm Tần Xuyên mới chạy tới.
Linh Quỳnh mang theo đoàn đội, cười cười nói nói ra ngoài, vừa vặn đụng vào hắn.
Thẩm Tần Xuyên sắc mặt tái xanh, nhìn lại có chút chật vật, lúc này híp mắt nhìn nàng, tất cả đều là ánh mắt nguy hiểm.
Người sau không sợ chút nào, mỉm cười chào hỏi: “Thẩm tổng, xem ra ta phải về nhà kế thừa gia nghiệp.”
“Tô Miểu Miểu! !”
“Gì?”
“Ngươi giỏi lắm!” Lúc trước hắn còn không hiểu nữ nhân này đột nhiên chạy đi gặp lão thái thái làm gì, thì ra là dùng tình cảm tới đối phó hắn.
“Ta cũng cảm thấy ta rất lợi hại, dù sao ta vì hạng mục tốn nhiều thời gian như vậy, không có hồi báo đối với ta cũng quá tàn nhẫn.”
Thẩm Tần Xuyên cắn răng, “. . . Ngươi biết ta nói không phải chuyện này.”
“Vậy Thẩm tổng nói cái gì?” Mặt mũi Linh Quỳnh tràn đầy vô tội cùng không hiểu, làm người khác cũng không có cách nào hoài nghi nàng.
Trong nháy mắt Thẩm Tần Xuyên cũng hoài nghi, hay là mình đoán sai, chỉ là trùng hợp. . .
Thế nhưng là làm sao trùng hợp như vậy?
Thẩm Tần Xuyên sau đó nghe người ta nói tình huống lúc đó.
Cùng phong cách Tô gia trước đó hoàn toàn không giống, rõ ràng người ta lúc ấy nghe nàng nói xong, đã hướng về phía nàng rồi.
Coi như lúc ấy hắn ở đây, cũng không nhất định có thể lấy được dự án này.
Thẩm Tần Xuyên càng hoài nghi mình bị cầm chân, thật ra chỉ là trùng hợp.
Đã nắm chắc trong tay, nàng không cần thiết vẽ vời thêm chuyện. . .
. . .
Linh Quỳnh cũng không có làm cái gì, nàng chỉ là bán nhược điểm Thẩm Tần Xuyên, cũng bày mưu tính kế cho Bạch Diệp Vi một phen.
Sau đó vào hôm nay làm Thẩm Tần Xuyên hơi chậm trễ một chút.
Bạch Diệp Vi có cái não yêu đương, bị Linh Quỳnh vừa tẩy não xong, đầy trong đầu đều đã là Thẩm Tần Xuyên.
Nàng cũng không thật sự muốn làm Thẩm Tần Xuyên không đến được, nhiều nhất chỉ để hắn đến trễ một chút.
Nàng đối với bản lĩnh của mình rất tự tin, căn bản không sợ Thẩm Tần Xuyên.
Chẳng qua là muốn mượn cơ hội kiếm tiền, thuận tiện làm tâm tình hắn xấu đi một chút.
Không nghĩ tới Bạch Diệp Vi còn rất lợi hại, kéo tới khi kết thúc mới cho hắn xuất hiện.
. . .
Linh Quỳnh cầm được dự án, Tô Phụ cũng rất khó tin.
Hắn lúc ấy chỉ nghĩ là, chính nàng làm ra chuyện mất mặt, để chính nàng đi đối mặt Thẩm Tần Xuyên, cho hắn giáo huấn nàng thật tốt, ghi nhớ thật lâu.
Ai biết nàng còn đem Thẩm Tần Xuyên đè xuống, cho mình thượng vị.
Tô Phụ phát hiện mình đối với đứa con gái thứ hai này hiểu quá ít. . .
Tô Phụ cứ để người tiếp nhận cái hạng mục kia, Linh Quỳnh cũng không có gì bất mãn, chỉ là lao vào văn phòng Tô Phụ một chút.
“Làm sao? Không vui rồi?”
“Cái gì?”
“Ta để người tiếp nhận dự án, ngươi có phải là bất mãn hay không?”
“Con không có gì bất mãn a.” Linh Quỳnh nhu thuận hỏi: “Ngài xem ta hoàn thành nhiệm vụ này, lúc nào có thể kế thừa gia nghiệp nha?”
“. . .”
Tô Phụ chính là cố ý, muốn nhìn một chút phản ứng của nàng.
Kết quả nàng lo nghĩ căn bản không phải hạng mục, mà là vị trí người thừa kế.
Toàn bộ công ty đều là của nàng, một cái hạng mục tính là gì.
Nghĩ đến còn rất tốt.
Tô Phụ bày biện một gương mặt nhìn qua vẫn là không hài lòng, nhưng vẫn là cho Linh Quỳnh một công việc khác.
. . .
Linh Quỳnh ở công ty làm ra một điểm bọt nước, trong tay có tiền tiêu vặt, sau khi mình vui vẻ xong, chỗ còn lại mới lấy ra rút thẻ.
Chẳng qua tỉ lệ rớt cảm động. . .
Nàng rút được một cái tiết mục tống nghệ.
Nuôi con thật là khó a.
Lục Văn Từ bên này vừa kết thúc việc của đoàn làm phim, chưa kịp nghỉ ngơi, lại bị Trần Phương Xuyên đóng gói nhét vào tiết mục gameshow.
Chờ hắn quay xong hai tập, đã là hơn nửa tháng về sau, cuối cùng có mấy ngày thời gian nghỉ ngơi.
Hắn từ sân bay đi ra, tránh đi đám người, chờ trợ lý tới đón.
“Nhóc con, làm gì vậy?”
Bả vai Lục Văn Từ bị người vỗ một cái, hắn vô ý thức quay đầu, bên kia không có một ai, lại quay đầu nhìn một bên khác.
Tiểu cô nương ôm lấy bả vai hắn, nghiêng đầu nhìn hắn, nở nụ cười như gió xuân hiu hiu, thổi qua mặt hồ.
“Ngươi làm sao lại ở chỗ này?” Trong con ngươi Lục Văn Từ hiện lên một tia kinh hỉ, hoàn toàn không có chú ý tới Linh Quỳnh nói cái gì.
“Đón ngươi a.”
Lục Văn Từ nghi hoặc, “Làm sao ngươi biết hôm nay ta trở về?”
Ngữ khí Linh Quỳnh rất là đương nhiên, “Trần Phương Xuyên nói ngươi hôm nay trở về.”
Lục Văn Từ: “. . .”
Trần ca tại sao phải nói với nàng lịch trình của mình.
Hắn có phải là hiểu lầm cái gì rồi không?