Trong quán net, nghe thấy một giọng nói quen thuộc, nhìn thấy một bóng người thân quen, cái bóng lưng này, là người đã sống cùng một nhà với cậu mười bảy năm trời, em gái của Trần Mục, Trần Diệc Phi.
Đứa em xinh gái từ bé, mắt to, da mịn, từ nhỏ đã là một tiểu mỹ nữ được người người vây quanh, trước năm lớp chín thành tích còn xuất sắc hơn cả Trần Mục, nhưng sau khi gia đình xảy ra biến cố, bị ảnh hưởng tiêu cực, thành tích không tiến bộ mà còn đi lùi.
Chỉ có thể nói rằng cùng một chuyện, cùng một hoàn cảnh, nhưng đối với những người có tính cách khác nhau sẽ tạo ra những kết quả khác nhau.
Sau lớp chín thành tích của Trần Diệc Phi thụt lùi, chật vật thi đậu vào trường trung học số 9 của Sở Châu nơi gia đình Trần Mục đang sinh sống, vừa đủ điểm đậu đã đành, đằng này lại còn càng ngày càng ham chơi.
Khoảng thời gian trước, trong nhà có một cái máy vi tính cũ dùng đã được ba năm, nó dùng cái máy tính đó để tải Liên Minh Huyền Thoại, nhưng vì có mẹ ở nhà nên cơ bản là không chơi được gì.
Không ngờ lại dám chạy đến quán net, nghe thấy giọng của em gái, Trần Mục nhức cả đầu, cùng một kì thi tháng, Trần Diệc Phi đã rơi xuống hạng mười từ dưới đếm lên trong lớp rồi, cứ đà này thì tương lai biết làm sao đây.
Nghĩ đến đây, Trần Mục đi thẳng đến chỗ Trần Diệc Phi.
“Hồi máu đi, có biết chơi không vậy hả, gà như vậy sao không đi luyện thêm đi?” giọng của Trần Diệc Phi đậm nét ngây ngô đáng yêu, thuộc kiểu giọng nghe cực kì yểu điệu nữ tính, thực tế thì nó hát cũng rất hay, cấp hai từng đạt giải nhất trong cuộc thi ca hát toàn trường.
Nhưng giờ lại rất không thục nữ mà ngồi trong quán net chửi người khác gà, Trần Diệc Phi nhíu mày, vẻ mặt tức tối, lại thua nữa rồi, chơi lâu như thế mà cũng chỉ mới 1200 điểm, biết đến bao giờ mới lên được 1500 điểm đây.
“Đã bảo cậu đánh hỗ trợ đi, như thế là thắng được rồi, cứ nằng nặc đòi chơi đường giữa làm cái gì không biết.” nam sinh ngồi đối diện, cũng có hơi bực mình, Annie đường giữa 0/9, ai mà gánh cho nổi?
Đối thủ cũng không phải kẻ ngốc, đường giữa solo kill nhiều như vậy rồi, giờ cứ gank đại thôi cũng thắng.
“Trần Diệc Phi, mày còn ở đây làm gì?” giọng Trần Mục vang lên.
“Á?” Trần Diệc Vi quay đầu lại nhìn, giật nảy mình, đứng dậy tháo tai nghe ra, vô cùng sợ sệt.
“Anh, sao anh lại đến đây.” Trần Diệc Phi căng thẳng, vành tai đỏ bừng.
“Muộn thế này rồi sao còn chưa về nhà?” Trần Mục hỏi.
“Em ở đây thêm một lát nữa rồi về, sao anh cũng đến đây?” Trần Diệc Phi hỏi.
“Đến để tìm mày đấy, nếu không phải có người nói anh biết, anh cũng không ngờ mày lại dám chạy vào quán net đâu, mày lấy tiền ở đâu ra?” Trần Mục ra vẻ người lớn, to giọng dạy dỗ.
“Em…bạn em bao…” Trần Diệc Phi nhận lỗi, có hơi sợ hãi, thật ra ở nhà, cô luôn rất gian manh, Trần Mục thuộc kiểu thường xuyên bị bắt nạt.
Trần Mục nhìn sang, đối diện là một nam sinh mặt mũi tạm xem là dễ nhìn, cậu ta cũng đang nhìn về phía này.
“Được rồi, anh không nói nhiều nữa, mày về nhà đi.” Trần Mục nói.
“Không được, em còn phải học chơi Liên Minh Huyền Thoại nữa mà, khó khăn lắm mới gặp được cao thủ chỉ dẫn đó.” Trần Diệc Phi chu môi từ chối.
“Phải đó, đến cũng đã đến rồi, chơi xong rồi hẵng về, cũng không mất nhiều thời gian đâu.” Nam sinh kia lên tiếng.
“Đừng có nói với anh mấy thứ đó, sau này không được phép đến đây nữa, về nhà lo học hành cho đàng hoàng, mày định sau này lên đại học vào mấy trường tư học phí mất chục nghìn tệ đấy hả?” Trần Mục mắng.
“Em mặc kệ, hôm nay em nhất định phải cày game.” Trần Diệc Phi nghiêng đầu sang một bên, cảm thấy bị dạy dỗ khiển trách như vậy trước mặt bạn học là rất đáng xấu hổ, ý nghĩ phản kháng càng thêm mạnh mẽ.
Trần Mục thật sự không dạy nổi cô em gái này nữa, ương ngạnh không biết nghe lời, sực nhớ ra mình còn có hệ thống Quỷ Vương, sau này chơi game chắc chắn mình sẽ rất mạnh, thôi thì bây giờ cứ dỗ cho nó về nhà trước đã, chứ lỡ mà cắm net nhiều quá đâm nghiện, thế thì phí biết bao nhiêu là tiền.
“Muốn học thì anh dạy mày, mình về nhà rồi học.” Trần Mục phát ngôn gây sốc, dám nói sẽ dạy Trần Diệc Phi chơi game.
“Anh, anh đừng lừa em, anh chơi Liên Minh Huyền Thoại hồi nào chứ.” Trần Diệc Phi không tin.
“Chắc anh là người đứng đầu khối lớp 12 đúng không, ngưỡng mộ đã lâu, anh học giỏi như vậy, bọn em cũng rất nể phục, nhưng nói về Liên Minh, thì bọn em chơi vẫn nhỉnh hơn một chút, em dạy Diệc Phi thêm một ván nữa rồi về ngay.” Nam sinh kia nói.
“Ting, kích hoạt nhiệm vụ mới, con đường trở thành Quỷ Vương là phải đánh bại toàn bộ kẻ địch mạnh trước mặt mình, bá đạo đưa ra yêu cầu solo với đối thủ, rồi đánh bại hắn, thành công nhận được 200 điểm tích, thất bại bị trừ điểm.” giọng của hệ thống lại vang lên.
“Gì vậy, nhiệm vụ trước còn chưa hoàn thành mà, giờ lại thêm một cái nữa, hai cái gộp chung được không?” Trần Mục nói.
“Được, chỉ cần vật chủ yêu cầu, hệ thống sẽ đưa ra nhiệm vụ tương ứng, sau này sẽ có thêm càng nhiều nhiệm vụ xuất hiện cùng lúc, vật chủ phải cố gắng hoàn thành.” Hệ thống đáp.
Trần Mục bối rối, solo là cái gì, bảo mình solo với cậu ta, mình còn chưa chơi cái game này bao giờ nữa mà.
“Solo trong Liên Minh Huyền Thoại có nghĩa là đơn độc quyết chiến. Hay còn gọi là khiêu chiến, chủ yếu là bạn phải mời người chơi mà bạn muốn solo một mình vào bản đồ 5v5 để thi đấu với bạn. Chỉ được đi đường giữa, trước khi solo tốt nhất nên nói rõ loại tướng muốn so tài, nếu không sẽ chịu thiệt. Sau đó khiêu chiến ở đường giữa, không được phép đi ăn lính ở đường khác. Cũng không được ăn quái rừng. Có được một mạng hạ gục hoặc một trụ là thắng. Kiểu chơi này chủ yếu để kiểm tra khả năng ứng chiến và đi đường của mỗi người.” Hệ thống giải thích cặn kẽ.
Được rồi, Trần Mục tiếp thu đương đối nhanh, lối đánh giống kiểu quyết đấu thời trung cổ đây mà, sang thời đại văn minh thì dùng game để phân định thắng thua.
Cái yêu cầu phải dùng giọng điệu bá đạo này lạ lùng thật sự, đánh với người ta mà còn phải có giọng có điệu nữa thì làm màu quá.
Nhưng lại không thể làm trái nhiệm vụ của hệ thống được, Trần Mục suy nghĩ một chút, làm một hành động khiến người khác chú ý.
“Cậu không đủ trình dạy em gái tôi, nhưng mà tôi có thể cho cậu một cơ hội, solo với tôi một ván, nếu cậu thắng, tôi sẽ để nó ở đây học cậu, còn nếu cậu thua, nó sẽ phải về nhà với tôi, đồng thời sau này cậu không được qua lại với nó nữa, cậu thấy thế nào?” lời nói của Trần Mục khá là không vuốt mặt nể mũi, nói thẳng kĩ năng của đối phương quá kém, không có tư cách dạy người khác, ý là tôi mạnh hơn cậu nhiều, để tôi dạy là được rồi.
Trần Diệc Phi nghe mà há hốc miệng, anh trai mình hống hách như vậy từ bao giờ thế, không phải anh đang so toán với người ta đâu, mà là đánh Liên Minh đấyy.
Người bạn bao cô đến quán net tên là Thạch Tân, đã chơi game này hơn một năm rồi, mà Liên Minh Huyền Thoại mới ra được hơn hai năm, cậu ta bắt đầu chơi từ năm ngoái, đã là trùm cao thủ 1700 điểm rồi, nếu không phải tại cô đòi chơi đường giữa thì Thạch Tân đã gánh được cô dễ như trở bàn tay rồi.
Thạch Tân thấy người trước mặt nói chuyện hùng hồn tự tin như vậy cũng có hơi lo lắng, chẳng lẽ anh ta là trùm cao thủ 2000 điểm?
Để cho chắc ăn, cậu ta quay sang hỏi Trần Diệc Phi: “Anh cậu rank gì rồi?”
“Anh ấy còn chưa chơi Liên Minh bao giờ!” Trần Diệc Phi nói.
“Ha, chưa từng chơi à, vậy ở đây gáy cho ai xem!” trong lòng thì nghĩ vậy nhưng miệng lại không nói gì, dù sao cũng là anh trai của nữ thần, ít ra cũng phải tỏ vẻ tôn trọng một chút.
“Được, em đồng ý solo với anh, đường giữa mạng đầu trụ đầu một trăm lính, đánh nhanh thắng nhanh.” Thạch Tân nói.
“Được, Diệc Phi, cho anh mượn tài khoản với máy của mày.” Trần Mục nói.
“Tài khoản của anh đâu? Bảng ngọc của em anh dùng có quen không?” Trần Diệc Phi hỏi.
“Anh chưa tạo tài khoản, để đó lát làm sau.” Trần Mục nói.
Nghe thấy câu này, Thạch Tân suýt thì ngã ngửa, đậu mọe đến tài khoản còn không có mà đòi solo với tôi? Tôi không đập anh răng rơi đầy đất mới lạ đấy.
Hai bên có kết bạn với nhau nên vào game rất nhanh, Trần Mục nhìn giao diện trên màn hình, mặt nghệt ra, cái gì đây, mấy nhân vật trên này là cái gì thế.
Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì thế này?
May mà hệ thống vẫn còn chút tình người, hướng dẫn cho Trần Mục, các nhân vật trên màn hình là các vị tướng, chọn một tướng để quyết đấu với đối phương, thao tác tương tự như trên bản đồ RPG của Warcraft.
Giờ thì Trần Mục thấy dễ hiểu hơn nhiều rồi, hồi tiểu học anh từng chơi game Warcraft, điều khiển một nhân vật di chuyển qua lại, giết người phá thành, cũng không khó lắm.
“Tôi nên chọn gì đây?” Trần Mục hỏi.
“Tướng nào cũng được, Quỷ Vương chân chính khi đối mặt với kiểu đối thủ như thế này, chọn bất kì tướng nào cũng có thể solo kill đối phương mấy chục lần.” hệ thống nói.
Sau đó Trần Mục chọn một tướng nhìn thuận mắt, click xác nhận.
“Ngày thanh kiếm gãy được đúc lại là ngày kỵ sĩ trở lại với chiến trường.” một câu thoại tràn đầy nhiệt huyết truyền vào tai Trần Mục.
“Nghe hay phết.” Trần Mục nghĩ.
“Xin hãy chọn bảng ngọc AD và bảng bổ trợ tướng ứng.” hệ thống nhắc nhở.
Sau đó Trần Mục làm theo hướng dẫn, chậm rãi click chọn bộ bảng bổ trợ mà hệ thống gợi ý.
Trần Diệc Phi ngồi xem bên cạnh, chọn Riven đường giữa sao, tướng này solo mạnh không? Bảo chọn tướng tầm xa sẽ tốt hơn cơ mà, khó bị đè đường.
Thạch Tân bình thản khóa vào Ryze, Pháp Sư Cổ Ngữ này là tướng cậu chơi đầu tiên, cũng là tướng cậu tự tin nhất.
Từng có lúc trong chuỗi thăng hạng thắng 8 thua 2, riêng Ryze đã có 7 trận thắng, có thể nói cầm được Ryze thì có gặp đối thủ 1800 1900 điểm cũng không sợ.
Đối thủ chọn Riven, ha ha, đây là suy nghĩ trong lòng Thạch Tân, trước cấp 3, Riven là đồ bỏ, mình thích cấu máu thế nào chẳng được.
Phép bổ trợ cậu mang trong ván này là Tốc Hành và Thiêu Đốt, trong các trận solo Tốc Biến không có nhiều tác dụng lắm, Kiệt Sức và Thiêu Đốt là mạnh nhất, nhưng đối phương lại là lính mới chưa chơi game bao giờ, nếu mang Kiệt Sức thì có hơi rén quá, cầm luôn Tốc Hành dí chết nó luôn, vả lại Ryze còn là một vị tướng rất cần độ cơ động nữa.
Nhìn sang Riven, ối giồi, Tốc Biến Thiêu Đốt, gà mờ là đây chứ đâu, anh ta từng đánh solo rồi thật đấy à? Hay cầm theo để giữ mạng?
Trần Mục click chọn theo những gì hệ thống hướng dẫn, hệ thống nói thân là Quỷ Vương, cần phải giữ vững khí thế bá chủ trong mọi tình huống, bắt buộc phải mang Tốc Biến Thiêu Đốt.
Trần Mục không hiểu gì cả, thôi cứ làm theo là được rồi.
Sau đó ra khỏi bệ đá cổ, Trần Mục điều khiển Riven hướng về phía trụ một.
Trần Diệc Phi ngạc nhiên: “Anh, sao anh không mua trang bị?”
“Hả? Là sao.” Trần Mục hỏi.
“Hệ thống quên nhắc nhở, trước khi tiến ra đường vật chủ cần mua trang bị để tăng thuộc tính và lực chiến đấu.” hệ thống nói.
“Ờ, không sao, quay lại mua là được.” Trần Mục đáp.
Thạch Tân hạn hán lời, trên đời này có người ngáo như vậy thật luôn hả trời, ngay cả chuyện phải mua trang bị khởi đầu cũng không biết mà đòi solo với người khác.
Thạch Tân không nói không rằng, mua ngay trang bị khởi đầu thường dùng, bắt đầu đi từ nhà chính ra, vốn còn định mua thêm Bình Máu, chơi an toàn một chút, bây giờ xem ra đã đến lúc trình diễn một màn thồn hành ngập họng rồi.
Sau khi về lại bệ đá cổ, Trần Mục hỏi Trần Diệc Phi nên mua trang bị nào.
Trần Diệc Phi nói: “Anh, hay anh nhận thua cho rồi đi, sao phải lãng phí thời gian làm gì, khởi đầu chắc là nên mua Kiếm Dài với ba Bình Máu, là cái đó đó, đúng đúng đúng.”
Trần Mục click theo hướng dẫn của Trần Diệc Phi, mang theo một thân sát thương trên người, mạnh mẽ xuất phát.