“Cô gái kia là ai, trông xinh đẹp thật đấy.” Nữ nhân viên A khẽ nói.
“Xinh đẹp đến mấy thì có tác dụng gì, sếp Phó là hoa đã có chậu nhé.”
“Cô ta có phải minh tinh không vậy?”
“Phì, tôi thấy tám phần là loại người mẫu vô danh nào đó.”
Bên ngoài bàn tán hóng chuyện rầm rộ hừng hực khí thế, bên trong văn phòng thì giương cung bạt kiếm, bầu không khí như sắp nổ tung tới nơi. Tiêu Hồng Lập thức thời sớm rời khỏi chiến trường, nhường nơi đây lại cho hai người kia.
“Gặp anh một lần thật sự đúng là không dễ dàng gì cả, ông xã của tôi ạ.” Tô Mộc cố kéo dài hai từ “ông xã”, khiến Phó Vũ Thần nghe mà nổi da gà toàn thân.
Phó Vũ Thần sầm mặt xuống: “Nói đi, trăm phương ngàn kế muốn gặp tôi như vậy là có chuyện gì?”
Chậc chậc, vợ gặp chồng mà không ngờ lại phải dùng “trăm phương ngàn kế” nha, hắn ta đang coi cô thành đám con gái chuyên dụ dỗ đàn ông để đào mỏ đây mà.
Tô Mộc không có ý định đấu võ mồm với hắn, thời gian quý giá, nên dùng để bàn chuyện quan trọng thì tốt hơn.
“Tôi tới làm một cuộc giao dịch với anh.”
Phó Vũ Thần nhíu mày, khẽ nhếch mép nở nụ cười châm chọc: “Giao dịch? Cô có cái gì đáng để giao dịch?”
“Dạo gần đây tập đoàn Hạ Thị đang chuẩn bị thu mua một công ty khoa học công nghệ, nếu thành công thì sẽ trở nên phát triển hơn hẳn, không tới vài năm là có thể sánh vai với tập đoàn Phó Thị, tới lúc đó sẽ thành đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ với tập đoàn Phó Thị.”
Phó Vũ Thần ung dung nhìn cô, những gì cô vừa nói hoàn toàn không có chút hấp dẫn nào với hắn cả.
Tô Mộc nói tiếp: “Chỗ tôi có một thứ, nếu vận dụng thỏa đáng thì có thể khiến lần thu mua này của Hạ Thị thất bại, cũng có thể khiến anh được tham gia hạng mục này, giúp tập đoàn Phó Thị phát triển vượt trội.”
“Là cái gì?” Phó Vũ Thần thờ ơ hỏi.
Từ ngữ khí của hắn thì có thể nhìn ra hắn không hề tin cô.
“Hiện tại tôi không thể nói được. Anh phải đồng ý với tôi một điều kiện thì tôi mới nói cho anh biết.” Tô Mộc cầm tách trà lên nhẹ nhàng nhấp một hớp.
Từ tận đáy lòng Phó Vũ Thần hoàn toàn không tin cô có năng lực này, nhưng thật sự hắn rất tò mò rốt cuộc cô muốn cái gì: “Nói thử điều kiện của cô đi.”
Tô Mộc đưa một phần tài liệu mà cô in sẵn từ trước đặt lên bàn của Phó Vũ Thần.
Phó Vũ Thần vừa cúi đầu nhìn, thấy trên bìa tài liệu kia ghi rõ vài chữ to – “Thỏa thuận ly hôn”.
Hắn khẽ nheo mắt lại: “Cô có ý gì?”
“Như anh thấy đấy, chính là nghĩa đen của dòng chữ đó. Không phải anh thích Tô Xuyến Xuyến sao, vừa vặn tôi không thích anh. Lúc trước tôi gả cho anh cũng là bất đắc dĩ, hiện giờ tôi đang chỉnh sửa lại sai lầm đây. Chỉ cần anh ký vào đây, tôi sẽ nói biện pháp kia cho anh biết.” Tô Mộc nhướng mày, mỉm cười nhìn hắn, bỏ qua cơn giận đang hừng hực cháy trong mắt hắn.
Phó Vũ Thần cầm lấy bản thỏa thuận ly hôn kia rồi ném phăng vào trong thùng rác: “Đừng để tôi nhìn thấy loại đồ vật này nữa.”
“Sao anh lại không muốn?” Tô Mộc nhìn hắn đầy nghi ngờ: “Chẳng lẽ là anh thích tôi rồi sao? Cho nên mới không chịu ly hôn?”
Phó Vũ Thần nghe cô tự dát vàng lên mặt mình như vậy, bèn xùy cười một tiếng: “Cô kết hôn với tôi, không chỉ là chuyện giữa hai chúng ta, mà còn là chuyện của hai gia tộc. Từ khi chúng ta kết hôn với nhau, công ty hai bên đều đã có quan hệ hợp tác rồi. Đây không phải chuyện đùa đâu.”
“Điều này thì liên quan gì? Anh lại cưới Tô Xuyến Xuyến không phải cũng vẫn vậy. Cô ta là cô cả chính quy của nhà họ Tô, chẳng phải rất tốt đó thôi.” Tô Mộc từ tốn nói.