Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 14: Nam Tử Hán (thượng)



Buổi chiều, tất cả tân học sinh đều tập hợp tại sân thể dục, dựa theo số thứ tự trong ký túc xá sắp hàng nghiêm chỉnh. Edward đứng trên đài kiểm duyệt của sân thể dục, vẫn là dáng vẻ cao lớn quân trang chỉnh tề như cũ, biểu tình nghiêm túc càng tỏa ra khí thế bức người.

“Ta là Edward Siria, là tổng huấn luyện viên kỳ này, là người sẽ cùng các ngươi trải qua đợt huấn luyện tổng quát sáu tuần trước khi nhập học. Không biết có bao nhiêu người trong số các ngươi có thể vượt qua đợt huấn luyện này, không có số lượng chỉ tiêu hợp cách vì Aliya chỉ cần những quân nhân vĩ đại!”

“Ngoài tổng huấn luyện viên là ta, vốn sẽ có các học trưởng năm ba tiến hành quản giáo và chỉ đạo các ngươi trong sáu tuần này. Nhưng vì tình hình tiền tuyến căng thẳng nên tất cả các học trưởng đều bị phái ra tiền tuyến thực tập, vì vậy ta sẽ chọn một số người trong số các ngươi làm tiểu đội trưởng, trung đội trưởng và đại đội trưởng hỗ trợ việc quản giáo và chỉ đạo học viên.”

Sau đó, một nữ huấn luyện viên hướng dẫn mọi người. Hai phòng ký túc xá làm thành một tiểu đội, sáu phòng là một trung đội, hai tư phòng một tầng ký túc xá là một đại đội. Ba đại đội gộp thành một doanh đội, doanh trưởng do các vị huấn luyện viên trực tiếp đảm nhiệm, còn chức vụ đoàn trưởng do tổng huấn luyện viên Edward đảm nhiệm. Kỳ thực số lượng tân học viên cũng không nhiều lắm, chỉ miễn cưỡng tạo thành một trung đoàn.

Lưu Bình An nghe vậy mới hiểu tại sao nhà trường lại thiết kế ban công hai phòng ký túc xá nối liền với nhau, thì ra là để tiện bề quản lý các tiểu đội, cũng là để các học viên trong một đội đoàn kết với nhau hơn.

Vì sự kiện đấu súng lần trước, Aslan đã thể hiện tài chỉ đạo xuất sắc nên được mọi người đề cử làm đại đội trưởng. Tất nhiên Annan cũng được đề cử làm đại đổi trưởng lầu bốn, quản lý toàn bộ các thành viên ở tầng bốn ký túc xá.

Về phần đội trưởng, vốn Connor và Fitzgerald đều muốn đề cử Lưu Bình An nhưng Lưu Bình An chỉ nói một câu : “Tôi không muốn làm bảo mẫu.” sau đó đem toàn bộ trách nhiệm giao cho Lý Duy.

Sau khi phân đội xong liền bắt đầu huấn luyện nền tảng cơ bản. Huấn luyện buổi chiều rất đơn giản, chỉ tập luyện xếp hàng, nghiêm, nghỉ, các loại bộ pháp thao luyện, còn có thuật ngữ ứng đối ‘Dạ, trưởng quan’, ‘Không phải, thưa trưởng quan’ ..vv.., trả lời cần ngắn gọn, to, rõ.

Từ hôm sau bắt đầu huấn luyện thể năng. Học sinh 5 giờ rời giường, tập thể dục 45 phút, sau khi ăn sáng, tất cả thay quần áo tập hợp ở sân thể dục. Buổi sáng vẫn là xếp hàng huấn luyện như cũ, còn có thời gian để các đại đội, trung đội tự tập luyện riêng …

Buổi chiều, mọi người lại tập hợp ở sân diễn luyện. Edward vẫn như cũ mặc quân phục, cầm giáo tiên (gậy / roi giảng dạy của giáo quan) đi qua đi lại trên đài kiểm duyệt, “Hôm nay các ngươi bắt đầu tiến hành huấn luyện thể năng. Thấy các ngươi đều là học sinh mới, ta nhất định sẽ rất “đau” các ngươi.”

(từ “疼“ vừa có nghĩa là “thương / thương yêu”, vừa có nghĩa là “đau”)

Nhìn khóe miệng huấn luyện viên khẽ nhếch, tiếu ý tà ác, đám học viên đều khẽ rùng mình. Sau đợt sát hạch vừa rồi, vị huấn luyện viên ác ma này đã để lại không ít bóng ma trong lòng học sinh.

“Tất cả chạy hai mươi vòng quanh sân diễn tập.”

Mệnh lệnh vừa truyền ra, tiếng kêu rên lập tức nổi lên khắp nơi. Sân diễn tập của quân giáo khác với sân thể dục, chuyên dùng để diễn luyện quân sự nên rất rộng rãi. Những nơi dùng để diễn tập vũ khí lớn, đường băng ít nhất cũng phải 2 km, chạy 20 vòng tức là 40 km, chẳng khác nào thi đấu marathon.

“Xem ra mọi người đều ngại lượng vận động như vậy còn chưa đủ, tốt lắm! Loại tinh thần này rất đáng khen ngợi, vậy chạy thêm hai vòng nữa.”

Sân trường lập tức yên tĩnh, nhưng trong lòng mỗi người đều âm thầm gào thét. Rốt cuộc Lưu Bình An đã hiểu câu nói “sẽ rất ‘đau’ các ngươi” của huấn luyện viên là có ý gì, chính là làm cho bọn họ rất đau a.

Lúc bắt đầu, vì số người quá nhiều nên tất cả đều dính thành một cụm. Nhưng thực lực chênh lệch, mọi người dần giãn ra khoảng cách. Dẫn đầu là Aslan và Annan, hai người chạy song song với nhau, bất phân cao thấp. Người cao lớn cường tráng như Annan thì không nói, nhưng một công tử nhã nhặn như Aslan lại có thể năng xuất sắc như vậy, thật sự khiến mọi người kinh ngạc.

Phần lớn học viên đều chạy tới vòng thứ 4 mới chậm rãi kéo ra khoảng cách. Lưu Bình An chạy không nhanh cũng không chậm, Fitzgerald chạy trước cậu, có loại cảm giác giống như là mở đường cho Lưu Bình An. Kỳ thật với thực lực của cậu, Lưu Bình An hoàn toàn có thể chạy song song với nhóm Aslan.

Bên cạnh đó, Eugene vẫn đang đánh giá thực lực các học viên.

“Hồi trung học Aslan đã đạt được chức quán quân điền kinh thanh thiếu niên toàn quốc, kết quả này cũng không có gì đáng kinh ngạc. Annan luôn giành vị trí á quân nên bọn họ mới kết oán sâu như vậy. Không biết lần này ai sẽ là người chiến thắng đây?”

“Đương nhiên là Aslan đại nhân.” Lý Duy nhìn bóng dáng người nọ, trong mắt tràn ngập vẻ sùng bái.

“Đúng là trung khuyển.” Eugene nhún vai. “Nhưng đây không phải trận đấu chính quy, thắng thua cũng không nhất định. Cậu xem……”

Annan chạy ở ngoại sườn Aslan, nhưng thỉnh thoảng cơ thể lại nghiêng về phía Aslan. Nhìn như vô tình va chạm, nhưng thực ra hai người đang âm thầm chiến đấu. Aslan rất kỹ thuật né tránh va chạm đồng thời phản kích Annan, nhưng thân hình cao lớn của đối phương ở phương diện này lại phát huy lợi thế, nếu Aslan không thể chạy nhanh hơn, vậy chỉ có thể bị đối phương đè ra đánh.

Lý Duy hung hăng liếc Eugene một cái, sau đó tăng tốc độ chạy lên hộ giá. Như vậy nhất định sẽ tiêu hao rất nhiều thể lực, có thể khiến cậu ta không chạy đủ số vòng, nhưng Lý Duy không hề do dự. Vài học sinh thuôc phe Aslan cũng chạy theo Lý Duy. Ngay sau đó, nhóm tùy tùng của Annan cũng tăng tốc độ.

Một buổi huấn luyện thể năng bình thường nhanh chóng biến thành một trận chiến. Người của hai phe trên đường băng không ai nhường ai, tạo thành hỗn chiến.

“Oa, là nam tử hán nhất định phải chiến đấu a!” Eugene hưng phấn hét lên, quay đầu nói với Lưu Bình An : “Nếu đội trưởng đều đi trước một bước, vậy tôi cũng muốn đi xem náo nhiệt. Cậu có muốn đi không?”

Lưu Bình An cũng không trả lời, Eugene nhìn thoáng qua Connor chạy bên cạnh cậu, nhún nhún vai, chạy lên trước. Lúc hắn chạy qua chỗ Fitzgerald, liền vỗ vai đối phương.

“Ê, cậu không thể suốt ngày che chở cho bọn họ như vậy được. Nam tử hán phải thể hiện năng lực chân chính của mình.”

Fitzgerald cảm thấy lời nói của hắn rất có ý tứ, nhưng đầu óc “bổn cẩu” (chó ngốc) căn bản sẽ không xoay chuyển. “Nam tử hán sẽ bảo vệ người quan trọng của họ.”

Bình thường Connor hẳn là sẽ kêu “Có JQ nha!” vân vân … Nhưng hiện tại cậu ngay cả thở còn khó khăn, lấy đâu ra khí lực mà la hét.

“Connor, không bằng chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút đi.” Thể lực của Kỷ Vũ cũng không được tốt, nhưng cậu ta còn chưa đến mức ngay cả thở cũng khó khăn như Connor.

Tuy bọn họ vẫn ở nhóm giữa nhưng là hầu hết nam sinh đều đã vượt lên trước, còn có không ít nữ sinh chạy nhanh đều vượt qua bọn họ.

“Em trai dễ thương, huấn luyện viên nói nghỉ ngơi một chút cũng không sao đâu.” Bọn họ chạy cùng đám nữ sinh, có người nhìn Connor nháy mắt mấy cái.

“Oa oa, anh chàng chạy phía trước đúng là rất đáng yêu nha. Như vậy là để bảo vệ em trai dễ thương sao?” Một nữ sinh khác nhìn Fitzgerald cười phi thường quỷ dị, còn mấy nữ sinh khác cùng nói chuyện “công”, “thụ” gì đó …

Ở Aliya, nữ sinh và nam sinh được đối đãi giống nhau. Nam sinh tiến hành huấn luyện, nữ sinh cũng đồng dạng tham gia. “Không phân biệt chủng tộc, giới tính, tầng lớp” là một trong những phương châm giáo dục của Aliya. Tất nhiên, khi huấn luyện thể năng, nữ sinh sẽ nhận được một số ưu đãi, nhưng khi huấn luyện kỹ năng, đãi ngộ giữa nam sinh và nữ sinh là hoàn toàn giống nhau.

Ví dụ như buổi chạy đường trường hôm nay, nữ sinh có thể tạm thời dừng lại nghỉ ngơi .

Connor thật sự rất muốn được nghỉ, cậu chưa từng chạy trên quãng đường dài như vậy, càng chạy càng chậm, gần như sắp dừng lại. Nhưng đúng lúc đó, thân thể lại bị va chạm mà té về phía trước. Connor ngã xuống đất, từ đầu gối truyền đến cảm giác đau đớn, chắc đã bị chảy máu.

“Tao đã nói rồi mà, thằng nhóc ẻo lả này còn yếu hơn bọn trẻ con! Ha ha ha ……” Mấy cậu nam sinh cười cười chạy qua, nam sinh cố ý đẩy ngã Connor còn hớn hở reo lên.

Aslan là người dẫn đầu đoàn người, vì chạy nhanh hơn bọn Connor một vòng nên vừa vặn chạy ngang qua bọn họ. Mấy nam sinh này là người trong nhóm Annan, bọn chúng đều biết Connor là bạn cùng phòng của Aslan nên mới cố ý trêu chọc cậu ta.

Connor quỳ rạp trên mặt đất, nhìn đám người chạy phía trước. Cậu vĩnh viễn cũng đấu không lại bọn họ.

Trong tròng mắt màu lam của thiếu niên tràn ngập không cam lòng cùng bi phẫn, làm cho Lưu Bình An cảm thấy hơi đau lòng. Tuy chỉ giống như kiến cắn, nhưng lại khiến cậu cảm thấy không thể chịu đựng được. Cậu cố ý ngồi xuống giả vờ buộc lại dây giày, thật ra là lén nhặt một hòn đá.

Nam sinh cười nhạo Connor đang chạy phía trước đột nhiên té ngã. Hắn ôm chân hét, “Đứa nào dám lấy đá chọi tao”. Tiếp đó, một đám nam sinh chạy cùng hắn cũng bắt đầu ngã xuống, kết quả giống như quân bài đổ ụp lên nhau, ngã thành một đoàn.

Lưu Bình An buộc xong giày đứng lên, kinh ngạc nhìn đoàn người hỗn loạn ở phía trước. Cậu nhớ mình chỉ chọi một viên thôi mà??? Sau đó Lưu Bình An liền nhìn thấy Garvin trong đám người, hắn quay đầu nhìn cậu, khóe miệng khẽ nhếch, thoạt nhìn giống như đang cười đắc ý.

Đảo mắt, người nọ liền biến mất trong đám người. Lưu Bình An nghĩ, tên này đúng là xuất quỷ nhập thần.

Connor đã được Kỷ Vũ đỡ dậy, quả nhiên đầu gối đã bị chảy máu. Có nữ sinh đưa khăn tay cho Connor băng miệng vết thương. Đúng lúc Connor cảm thấy mình không thể chạy được nữa thì có tiếng gầm giận dữ truyền vào tai.

“Ngu ngốc! Đã là nam tử hán thì phải làm sao cho đáng mặt nam tử hán chứ!”

Rống giận làm cho Connor chấn động, cậu ngẩng đầu nhìn Lưu Bình An.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.