Phượng Tương Sồ

Chương 45: 45: Chương 44



“Thanh Li cẩn thận!” Giữa bầu không khí yên tĩnh, đột nhiên một người vọt ra từ đám đông chạy nhanh về phía Tạ Thanh Li và Lăng Tri.

Thân mình hắn ta cường tráng, mang một bộ áo sam màu bạc được buộc lại bằng chiếc đai lưng da hổ, khuôn mặt hắn ta hình chữ điền, đúng là Ngô Trần, cha của Ngô Duyệt.
Nhưng đám người mang y phục đen đã cản bước hắn ta lại, hắn không đi thêm được nữa nên chỉ đành múa rìu hòng phá vòng vây đi sang, miệng hét lớn: “Bọn chúng không phải đám tốt lành gì đâu, Thanh Li, hai mẹ con nàng mau đi đi!”
Nghe hắn nói như thế, nam nhân cao to lúc nãy duỗi tay bắt lấy cây rìu của hắn ta, cười lạnh, “Chúng ta đúng là không phải thứ tốt lành gì đấy, nhưng các ngươi không thoát được đâu.” Hắn quay đầu nhìn Tạ Thanh Li và Lăng Tri, chau mày lẩm bẩm trong miệng, “Thanh Li?”
“Tên nghe không tệ đấy.” Hắn khẽ cười đánh giá Lăng Tri và Tạ Thanh Li từ trên xuống dưới.
Dưới ánh sáng tỏa ra từ ngọn đẹn dầu chiếu tỏ màn đêm, Diệp Nghi trong bộ váy dệt từ lụa mỏng trông quyến rũ khó tả, khiến ai ai nhìn nàng cũng phải ngẩn ngơ.
Hắn ta nhướn mày, từng bước đến gần Diệp Nghi.
Lăng Tri hiểu ánh mắt này của hắn ta là gì, nàng thầm nghĩ tiêu rồi, thế là nàng vội vàng đi lên một bước che chắn trước mặt Diệp Nghi, nhẹ đẩy chàng về phía sau rồi nói: “Người…!người đi trước đi!”
Tất nhiên Diệp Nghi sẽ không để Lăng Tri bảo vệ chàng như vậy.

Nếu trong tình huống bình thường, tuy bọn chúng không được tính là ít những chưa đến mức khiến chàng phải sợ hãi.

Vậy nhưng bây giờ ở đây còn có đám người dân trong trấn, bọn người bên kia thì chưa biết thân phận ra sao, chàng muốn tiến cũng không được mà muốn lùi cũng không xong, chỉ đành bày ra vẻ mặt bình tĩnh chờ đợi hắn ta đến.
Ban đầu hắn ta chỉ nhìn mỗi Diệp Nghi, nhưng khi Lăng Tri đột nhiên xông ra, hắn bèn liếc mắt nhìn sang nàng.
Lăng Tri thấp bé hơn Diệp Nghi nhiều, trông nàng nhỏ xinh yếu đuối, dù vẻ ngoài thanh tú hơn người nhưng vẫn kém cạnh một chút so với Diệp Nghi trưởng thành tao nhã.

Hắn ta cười một cách đê tiện, tay vuốt ve chuôi đao, “Ta cứ tưởng chuyến đi lần này chẳng tìm được thứ tốt gì, không ngờ lại gặp được tiểu mỹ nhân.”
Diệp Nghi nhíu mày, chàng đã đoán ra được lý do vì sao bọn chúng tới đây.
Thoáng chốc đám người áo đen không thèm để ý đến đám người trong trấn nữa, ánh mắt tất cả bọn chúng tập trung về phía Diệp Nghi, mọi người trong trấn thấy tình hình không ổn lắm nên đành hét to: “Chúng muốn cướp người!”
“Thanh Li!” Ngô Trần thừa lúc chúng sơ hở mà cầm rìu chạy vọt lên chém vào đầu của tên thủ lĩnh.
Hắn ta nhanh nhẹn nghiêng người tránh khỏi sự tấn công của Ngô Trần.

Một nhát này của Ngô Trần đã khiến bọn chúng sôi máu, ánh mắt tên thủ lĩnh trở nên hung ác, hắn phất tay phân phó thuộc hạ, “Ra tay đi! Chỉ cần cướp hai cô nương đó về là được, những người còn lại không quản đã chết hay bị thương!”

“Vâng!” Đám người áo đen nghe lệnh vội nháo nhào đến gần hai người Diệp Nghi, người dân trong trấn lo lắng không thôi, họ nhìn vô số lưỡi đao lạnh lẽo mà không biết nên làm gì cho phải, chỉ biết mỗi việc lùi về sau không ngừng.

Ngô Trần dẫn theo Ngô Duyệt, hai người không chút sợ hãi mà xông về phía Diệp Nghi và đám áo đen.
Tên thủ lĩnh hừ lạnh, “Ra tay đi!”
Bọn chúng ra tay tàn nhẫn không nhân nhượng chút nào, dù sao đám người dân trong trấn cũng chỉ là những người bình thường, nhiều lắm cũng có vài người là thợ săn, số khác lại là những người bán hàng rong và người đọc sách, thế nên sao có thể đối đầu nổi đám người này, chỉ trong một thời gian ngắn mà họ đã khó lòng chống đỡ.
Tình trạng hỗn loạn này khiến Lăng Tri sợ hãi đến mức tròn mắt, nàng muốn ngăn cản cũng không có khả năng, chỉ đành trơ mắt nhìn vài người bị chúng chém bị thương, máu tươi vẩy ra khắp nơi!
Một người bình tĩnh như Diệp Nghi mà cũng không nhịn được nhíu mày.
Chàng thật sự không sao hiểu được, vì sao họ không đủ năng lực mà còn không chịu rời đi.
“Thanh Li, nàng đừng sợ!” Lúc Diệp Nghi còn đang chần chờ thì Ngô Trần đã đến gần chàng, vừa nói xong đã vội kéo tay chàng chạy đi ẩn náu ở nơi an toàn.

Nhưng Ngô Trần chỉ kịp giơ tay thì chàng đã né người sang một bên.
Ngô Trần ngẩn ra, hắn đang muốn giải thích một chút thì đám người kia đã lại gần bọn họ, phương thức ra tay của chúng linh hoạt, Ngô Trần muốn tránh cũng không tránh kịp, hơn nữa hắn cũng không thể nào bỏ đi bởi vì Diệp Nghi và Lăng Tri đang đứng sau lưng hắn.
Nếu hắn mà tránh thì nhát đao này sẽ chém xuống người Diệp Nghi và Lăng Tri.
Diệp Nghi biết chuyện đã đến nước này thì giấu giếm nhiều hơn cũng không phải là cách, chàng đã chuẩn bị sẵn sàng, Ngô Trần mà tránh ra một cái là chàng sẽ bất chấp việc bại lộ thân phận để bảo vệ tốt Lăng Tri.
Nhưng không ngờ rằng Ngô Trần thấy đao chém tới cũng chịu tránh đi mà chỉ đứng đó cười to!
Ngô Trần vung rìu đỡ lại đường chém của chúng, lưỡi rìu sáng bóng và hai lưỡi đao giơ lên cùng một lúc, nhưng một trong hai lưỡi đao đó lại chém về phía Lăng Tri!
Ngô Trần đã sớm đoán được chúng sẽ làm như thế, hắn giơ tay lên, dùng máu thịt của mình chặn thanh đao kia lại một cách mạnh mẽ!
“Ngô thúc thúc!” Lăng Tri thất thanh gọi khi thấy tay hắn bị chém rách thành một miệng vết thương rộng.
Lăng Tri lo lắng muốn chạy đến xem hắn ra sao, nhưng Diệp Nghi đã xoay người nàng lại, nhẹ nhàng ôm chặt nàng vào ngực mình.
Lăng Tri giãy giụa đến mấy cũng không thể thoát ra, nàng đành rụt lại trong người chàng nói nhỏ, “Ngô thúc thúc bị thương…”
“Ta biết.” Diệp Nghi nhẹ nhàng che chở cho nàng, làm như vô tình mà tránh đi đao kiếm sượt qua, chàng vẫn nhìn Ngô Trần chăm chú, thấp giọng đáp, “Tin ta nhé, sẽ không có việc gì đâu.”
“Nhưng…” Lăng Tri vẫn chưa hết lo lắng, đột nhiên có người nọ cầm đao chạy vọt ra từ đám đông đến bên cạnh Ngô Trần, hắn đỡ Ngô Trần dậy rồi quay đầu mắng vài tên áo đen cầm đao, “Các ngươi ỷ đông hiếp yếu?!” Hai người khác cũng vội đuổi theo đến đây, người phải người trái đỡ tay Ngô Trần, chính là Thường Thịnh và Ngô Duyệt.
Mà người đến đầu tiên lại là Thường Thanh, thợ săn sống trên đỉnh núi ngoài trấn cùng với Ngô Trần.
Thường Thanh đã mang theo hai thiếu niên đến, dù sao bọn họ cũng đã quen với việc sống cùng dã thú nên thân thủ cũng không tệ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà tình tình đã thay đổi, vài kẻ mang áo đen xông vào đánh nhưng cũng chẳng làm gì được họ.
Trong lúc ấy, Diệp Nghi chưa hề lơ đãng phút nào mà chỉ tập trung bảo vệ Lăng Tri thật tốt, chàng chăm chú quan sát khắp người bọn chúng.

Khi trận chiến đang hồi gay cấn thì có tiếng huýt sáo vang lên bên ngoài Diệp Trạch, đám người mang y phục đen nghe thấy liền lo ra, dần dần, chúng bắt đầu có ý định rút lui.
“Chạy gì mà chạy! Không định cho bọn ta chiêm ngưỡng nhan sắc các ngươi một chút sao?” Đám người Thường Thịnh nhao nhao lên, nhanh chân đuổi theo bọn chúng.
Nhưng cha Thường Thanh thông suốt hơn bọn họ nhiều, ông lấy tay cản họ lại.

Chốc lát sau, bên ngoài ồn ào, lửa cháy bốc lên, người của bên quan phủ đã tới.
Đám người áo đen mặc kệ tất cả trèo tường bỏ trốn không còn một ai, trận đánh nhau này nhờ có sự can thiệp của quan phủ mà đi vào hồi kết.
***
Sau khi mọi chuyện đã xong xuôi thì họ mới biết người đi báo quan là lão quản gia của Diệp Trạch, Diệp Nghi đã nhờ ông đi làm việc này.
Nhờ vào lời kể của Thường Thịnh và Ngô Duyệt mà Lăng Tri và Diệp Nghi mới rõ, thật đám người áo đen đột nhiên xuất hiện ở Diệp Trạch là để vào Trấn Thu Phong cướp đồ, hình như chúng có liên quan đến bọn thổ phỉ năm đó.

Dạo gần đây chúng hay vào trấn lân cận cướp bóc, phá phách, đốt nhà người dân, làm cho toàn bộ Trấn Thu Phong rối tung hết cả lên.

Thậm chí chúng còn dám vào đại lao thả tù nhân ra, hầu hết những người được cứu đều đi làm việc cho chúng, ngay cả quan phủ cũng không khống chế được cục diện, mỗi lần chúng đến, ngoài việc để chúng rời đi thì họ cũng không còn cách nào hơn.
Hôm nay bọn chúng vào Diệp Trạch chắc là do trông nơi đây giàu sang hơn bình thường, chúng muốn vào cướp vài thứ mang đi, ai biết được sẽ vô tình gặp phải đám người dân đến đây tìm Tạ Thanh Li, càng bất ngờ hơn chính là việc chúng xem trọng Tạ Thanh Li, muốn bắt luôn nàng trở về.
Dù sao đi nữa thì trận chiến cũng đã kết thúc.
Rất nhiều người bị thương, miệng vết thương khá sâu, Lăng Tri sốt ruột bèn bảo họ hãy ở lại, sau đó nàng lại vội vội vàng đi tìm đại phu để chuẩn bị thuốc.

Nàng bận rộn chạy tới chạy tới chạy lui khắp nơi, nhất thời không để ý đến chuyện gì khác nữa.
Diệp Nghi không cản Lăng Tri lại, nói gì thì nói, bọn họ vì giúp chàng nên mới bị thương, chàng không thể ngồi im mặc kệ.
Cả Thường Thanh và Ngô Trần đều được giữ lại, Diệp Nghi băn khoăn một chút rồi quyết định đem thuốc trị thương của Thù Hoa Lâu đến băng bó giúp Ngô Trần.
“Miệng vết thương sâu lắm, trong mấy ngày tới đây ngươi đừng để dính nước, cũng đừng làm việc nặng nhọc, cần làm gì thì cứ để Ngô Duyệt làm giúp.” Bây giờ Ngô Duyệt đang tạm thời ngồi chờ ở ngoài phòng khách, sau khi chàng băng bó cẩn thận xong, chàng cất lọ thuốc đi, nhìn xuống đất một lúc mới nhỏ giọng nói: “Cảm ơn mọi người.”
Diệp Nghi không ngờ dù ở trong tình huống phải đối mặt với bọn người áo đen, đám người dân cũng không định bỏ chạy, đã thế họ còn liều mạng bảo vệ chàng và Lăng Tri.

Nếu lúc nãy chàng không vì che giấu thực lực mà ngại ra tay thì Ngô Trần đã không bị thương, nghĩ đi nghĩ lại thì chàng vẫn cần cảm ơn hắn ta.
Nghe thế, Ngô Trần rất ngạc nhiên, hắn giơ tay lên như muốn gãi đầu và bật cười như lúc bình thường.
Nhưng hắn lại quên mất bây giờ tay mình đang bị thương, hắn chỉ vừa nhấc tay lên thì vết thương trên tay đã đau đớn rách toác ra, hắn kêu đau che miệng vết thương lại, nhưng dù đau đến trợn mắt há mồm như thế thì môi hắn cũng không kìm được ý cười nở rộ.
Diệp Nghi nhìn hắn đầy khó hiểu, “Ngươi cười gì thế?”
Ngô Trần nhếch môi cười ngả nghiêng, thấy Diệp Nghi đứng dậy muốn rời đi, hắn dùng bên tay không bị thương túm lấy vạt áo chàng, “Thanh Li, vì nàng mà ta bị thương một chút cũng không sao, nhìn thấy nàng vẫn bình an là ta vui lắm rồi!”
Diệp Nghi: “…”
Đều là nam nhân ở chung một trấn với nhau cả, sao chàng lại không hiểu được tình cảm mà Thường Thanh và Ngô Trần dành cho chàng chứ.

Chàng chỉ bất ngờ khi đã nhiều năm trôi qua như thế mà họ vẫn còn nhớ thương chàng mà thôi.
Chàng hết cách bèn ngồi xuống lần nữa, nhìn đối phương đầy nghiêm túc, “Ngô ca.”
Ngô Trần đã bao giờ được “nàng” gọi tên một cách nghiêm túc như thế đâu, hắn đờ đẫn cảm thấy toàn thân ngập tràn sức sống, hắn thẹn thùng cúi đầu xuống khẽ “Ôi.” một tiếng, bàn tay lành lặn đang đặt trên bàn mon men đến gần tay Diệp Nghi.
Lúc tay hắn sắp chạm vào ngón tay Diệp Nghi thì Diệp Nghi bỗng thốt lên, “Ta đã có người trong lòng rồi.”
Vẻ mặt Ngô Trần chợt trở nên kỳ lạ, hắn ta trừng mắt nhìn Diệp Nghi chằm chằm, bàn tay cứng đơ tại chỗ, hắn cứ lắp bắp gọi tên nàng một lúc rồi mới hỏi: “Là…!là ai?”
Diệp Nghi không đáp mà chỉ cười dịu dàng.
Khó khăn lắm Ngô Trần mới hồi phục lại từ cơn kinh ngạc, hắn vội vàng hỏi tiếp: “Tên đó…!là loại người gì? Hắn đối xử tốt với nàng chứ? Thanh Li thích hắn lắm sao?”
Diệp Nghi khẽ nhướn mày, chàng nghĩ đến bộ dáng của Lăng Tri rồi nhàn nhạt nói: “Là một người nhát gan, đối xử với ta tốt lắm, ta cũng thích nàng.” (*)
(*) Thật ra Diệp Nghi nói là 她 /tā/, từ dùng để chỉ phái nữ.

Nhưng Ngô Trần lại tưởng chàng nói là 他 /tā/, từ để chỉ đàn ông.

Hai từ này đồng âm nhưng khác nghĩa, một từ có nghĩa là “nàng ấy” còn từ khác thì có nghĩa là “chàng ấy”.
Chắc Ngô Trần có nằm mơ cũng không tượng tưởng nổi người mà Diệp Nghi nhắc đến là nữ nhân.
Hắn nhíu mày, cảm thấy thất bại quá đi mất, không ngờ hắn sẽ bị đánh bại bởi một tên ất ơ không biết chui ra từ nơi nào.

Nhưng Diệp Nghi đã dọn dẹp sạch sẽ rồi quay đầu đi mất.
Sau đó Ngô Trần lại kể chuyện này cho Thường Thanh nghe, vậy nên lúc Lăng Tri đến thăm thì được chứng kiến cảnh hai nam nhân cao lớn ôm nhau khóc rống lên.

Tên đầu sỏ gây chuyện là Lăng Tri thì chẳng hề hay biết gì, nàng vội chạy đến phòng của Thường Thịnh và Ngô Duyệt để hỏi xem rốt cuộc hai người cha bị làm sao.

Nhưng hai tên này đã biết rõ nguyên nhân từ lâu rồi, chúng bình tĩnh nói là không sao đâu, nhìn mãi cũng quen, chỉ dăm ba ngày sau là họ lại vui vẻ lên ngay ấy mà.
Thì ra mấy năm nay Thường Thanh và Ngô Duyệt ưng ý không ít cô nương trên trấn, chẳng qua lúc nào họ cũng bị mấy nàng ấy từ chối, mỗi lần mất đi niềm tin vào tình yêu thì họ sẽ ôm nhau khóc như thế.

Đã nhiều năm thế rồi, Thường Thịnh và Ngô Duyệt đã gặp cảnh này không biết bao nhiêu lần.
Quả nhiên hai thiếu niên nói không sai tí nào, chỉ mới mấy ngày thôi mà Thường Thanh và Ngô Duyệt đã thoát ra khỏi bóng ma từ tình yêu dành cho Tạ Thanh Li.

Do bị thương nên Ngô Trần không thể quay về núi, thế là hắn chọn ở lại Diệp Trạch một thời gian, mà Thường Thanh hay quậy phá với hắn cũng đòi ở lại, kết quả là hai thiếu niên cũng ở lại luôn, một Diệp Trạch yên tĩnh bị bốn người ồn ào đến rối tung rối mù.

Hai thiếu niên vẫn hay đến tìm Lăng Tri chơi như trước đây, Thường Thanh lại tuân theo nguyên tắc không thể quên việc luyện công ngày nào, thế là hắn mang cây rìu to đến luyện trong sân suốt, thậm chí còn kéo thêm cả Ngô Duyệt và Thường Thịnh đến luyện công cùng.
Lăng Tri ngồi xem mà vỗ tay trầm trồ không ngớt, hai thiếu niên quyết định lôi nàng vào luyện chung luôn, sáng nào ba người cũng được Thường Thanh chỉ bảo, trông cũng ra dáng lắm.
Mỗi khi như vậy thì Ngô Trần và Diệp Nghi sẽ đứng một bên quan sát, do tay Ngô Trần bị thương nên lúc nào ngồi coi hắn cũng nóng lòng muốn thử lắm, còn Diệp Nghi thì chỉ mãi lo sợ Lăng Tri sẽ bị thương, chàng cứ nhìn nàng chằm chằm.
“Khi ta khỏe rồi thì sẽ ra đấu một trận cho xem.” Ngô Trần ngồi bên trong đình hóng gió vừa nghiến răng vừa nói, hắn nhìn Diệp Nghi, “Ta dùng rìu còn thành thạo hơn cả mấy tên mổ thịt đó.”
Diệp Nghi không trả lời hắn, nhưng chàng biết Ngô Trần nói thật bởi vì đêm hôm đó chàng đã được chứng kiến cách hắn dùng rìu ra sao, thân thủ không tệ lắm, dù hắn chưa tập võ bao giờ nhưng cũng không vung rìu loạn xạ, đúng là tốt thật.
Sau khi hai người nói chuyện với nhau rõ ràng, Thường Thanh và Ngô Duyệt không còn đề cập đến mấy chuyện tình yêu nam nữ với chàng nữa, dựa theo thói quen của họ thì không bao lâu sau đã buông chuyện này xuống được, hơn nữa còn đòi xưng huynh gọi muội với Diệp Nghi, lúc ở chung còn giúp đỡ chàng không ít việc.
Nhiều khi Diệp Nghi cũng rất nghi ngờ, không biết hai người ngây ngô này đã dùng cách gì để trưởng thành nên bộ dáng này nữa, nhưng vì chàng nên Ngô Trần mới bị thương, chàng không thể nào từ chối ý tốt của người ta được, vậy nên chỉ đành đồng ý với hắn cho xong chuyện.
Mấy người trong sân bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, họ ném rìu chạy đi nghỉ ngơi, Thường Thanh đi tới nói với Diệp Nghi, “Ta bảo này Thanh Li à, muội cũng nên học vài chiêu phòng thân đi.”
Tất nhiên Diệp Nghi sẽ không học mấy chiêu rìu vung lên đặt xuống như thế, chàng lắc đầu từ chối, “Không cần đâu.” Chàng tiến lên đỡ Lăng Tri, dịu dàng lau đi mồ hôi bên má nàng.
Từ sau khi rời khỏi Trấn Thu Phong đến nay, lâu lắm rồi Lăng Tri mới thấy vui vẻ như vậy.

Mấy năm nay nàng học được rất nhiều thứ ở Lăng gia, lúc nào Lăng phu nhân cũng bảo là nàng phải trở thành một vị tiểu thư thông hiểu phép tắc, thế nên chưa bao giờ nàng được cười nói hay bật khóc thoải mái.

Mấy hôm nay đã làm nàng nhớ lại khoảng thời gian còn ở Trấn Thu Phong, lúc ấy bên cạnh nàng có Tạ Thanh Li, có hai thiếu niên nghịch ngơm Thường Thịnh và Ngô Duyệt, nàng cảm thấy tựa như đang sống lại những ngày xưa đó vậy.
Lăng Tri nhìn Diệp Nghi đang lau mồ hôi giúp mình mà bật cười.
“Cười gì vậy?” Diệp Nghi lau mồ hôi giúp nàng xong còn chu đáo sửa lại mái tóc dài cho nàng, Lăng Tri ngoan ngoãn để chàng làm giúp mình, nàng lắc đầu nói nhỏ, “Vui ạ.”
Diệp Nghi đang muốn trả lời nàng thì Ngô Duyệt tự nhiên nhớ đến một chuyện rồi hỏi, “Nhắc mới nhớ nhỉ, chúng ta ở đây lâu như vậy mà còn chưa được gặp chủ nhân của Diệp Trạch lần nào, hai người có quan hệ gì với y thế?”
Thường Thanh xách rìu đi tới, hắn chau mày suy nghĩ một chút, chợt hắn ngẩn ra, chỉ tay vào Diệp Nghi hỏi: “Chẳng lẽ người mà Thanh Li thích chính là chủ nhân của Diệp Trạch sao?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Phượng Tương Sồ

Chương 45



EDIT & BETA: urlittleflower_9 (Hoa Quỳnh Nhỏ)

***

Câu hỏi này đúng là chí mạng, Lăng Tri cứ mãi do dự nhìn Diệp Nghi, không biết nên mở lời ra sao.

Thân phận của hai người bây giờ chẳng có chút liên quan nào đến Diệp Trạch, thế mà lại có thể thoải mái ở đây như đang ở nhà, đúng là khó giải thích.

May mắn thay, lúc Lăng Tri đang phân vân nên trả lời họ thế nào thì một người khác đã nói giúp nàng: “Chủ tử là bằng hữu của Tạ cô nương đây, hiện nay ngài không ở nhà nên đã để Tạ cô nương và Lăng Tri cô nương ở lại ít lâu.”

Mọi người nhìn sang thì thấy lão quản gia đang xách theo hộp đồ ăn đi tới chỗ họ. Ai cũng đã mệt nhoài sau khi luyện công, ông đặt đồ ăn xuống bàn đá nằm bên cạnh đình hóng gió, khẽ lui một bước rồi nói thầm với Diệp Nghi, “Có thư gửi đến cho ngài.”

Nghe vậy, Diệp Nghi gật đầu, chàng chào mọi người một tiếng rồi rời đi cùng lão quản gia.

Thật ra lão ta tên là Tiêu Ngô, vốn là người chấp chưởng nội vụ của Thù Hoa Lâu ở kinh thành. Trước đây lúc Thái tử vẫn còn sống, ông được rất nhiều người kính trọng. Nhưng sau khi kinh thành xảy ra chuyện, tuổi tác ông cũng ngày một nhiều thêm, Diệp Nghi lo cho tính mạng của ông nên đã đưa ông đến đây để yên ổn tuổi già. Tiêu Ngô thích yên tĩnh, hầu như mọi việc đều do một tay ông làm lấy, nơi ở của ông cũng chẳng có thêm hạ nhân nào mà chỉ có mỗi mình ông sống.

Đối với Diệp Nghi, Tiêu Ngô cũng được xem như người đã nuôi chàng khôn lớn, ở Thù Hoa Lâu, trừ Tạ Tẫn Hoan ra thì ông là người mà chàng tin tưởng nhất.

Thế nên khi quyết định rời khỏi Thù Hoa Lâu, chàng không báo việc này cho ai, cũng không đi đến nơi nào khác mà lại chọn dừng chân ở nơi đây vô số lần.

Hai người băng qua ngã rẽ hành lang về đến trước thư phòng.

Diệp Nghi khép cửa lại, chàng quay đầu nhìn Tiêu Ngô.

Tiêu Ngô móc ra một bức nằm bên trong tay áo, ông đưa đến trước mặt Diệp Nghi, “Công tử, thư của tiểu Tạ gửi đến.”

Diệp Nghi gật đầu, nhanh chóng nhìn lướt qua.

Tiêu Ngô đứng bên cạnh quan sát phản ứng của chàng, chờ chàng đưa ra phân phó.

Diệp Nghi nghiền ngẫm bức thư cẩn thận, lúc lâu sau chàng mới ngẩng đầu lên nhìn ông, “Quả nhiên Hoàng đế không yên lòng, bây giờ hắn đang phái người điều tra chuyện của Thù Hoa Lâu, kế hoạch của chúng ta phải đẩy lên nhanh hơn mới được.”

Tiêu Ngô gật đầu, ông lại nói thêm: “Cũng đã điều tra thêm những người khác rồi, mấy ngày trước Lục Kinh có gửi cho lão nô một loạt danh sách, chẳng qua bọn chúng có thân phận đặc biệt, nếu muốn ra tay thì sợ rằng sẽ cần nhiều công sức, lão chỉ sợ không đủ thời gian mà thôi.”

Tiêu Ngô lôi ra một bức thư khác, là danh sách do Lục Kinh gửi đến.

Diệp Nghi nghiêm túc nhận lấy, chàng đem từng cái tên một tạc vào trong lòng.

Đây là những người đã hại chết Thái tử, dồn chàng vào bước đường cùng. Khi ấy thế lực của Thái tử trong kinh thành rất lớn, nếu không có nhường này người liên thủ lại thì sao Thái tử có thể gặp nạn một cách dễ dàng như thế được. Mà Lâu chủ Thù Hoa Lâu như chàng cũng sẽ không bị người ta đuổi giết rồi phải trốn tránh ở Trấn Thu Phong mấy năm trời.

Trước kia, người giết hại Thái tử ngồi trên ngôi vị nên có thể ép chân tướng năm xưa chìm xuống, dù chàng có muốn điều tra đến mấy thì cũng không thể nào tra rõ bọn chúng. Nhưng nay giang sơn đã đổi chủ, cuối cùng chàng cũng có cơ hội đâm trả kẻ thù.

“Công tử, sợ là Hoàng thượng đã phát hiện ra manh mối mất rồi.” Tiêu Ngô nhắc nhở.

Diệp Nghi vốn đã lường trước điều này, những người được liệt kê trong thư đều là trọng thần trong triều hiện nay, không chỉ có mỗi vây cánh của Tiên đế mà còn có thêm cả tâm phúc của đương kim Thánh thượng. Hoàng thượng không muốn chàng động tới đám người này nên mới nhìn chằm chằm hành động của Thù Hoa Lâu và ngăn trở trăm đường như vậy.

Nhưng những chuyện này chẳng có quan hệ gì với Diệp Nghi cả.

Điều chàng muốn chỉ là đòi lại công bằng, điều chàng mong chỉ là báo thù mà thôi.

“Ông đi phân phó với mọi người trong Thù Hoa Lâu là hãy chuẩn bị sẵn sàng, thời gian của chúng ta không còn nhiều.” Ánh mắt chàng kiên định, gằn từng chữ, “Tất cả bọn chúng, ai cũng trốn không thoát đâu.”

Tiêu Ngô gật đầu, đáp lại: “Vâng.”

“Những cái tên trong đây vẫn chưa đầy đủ, vẫn còn một vài con cá lọt lưới.” Trong lòng chàng nghi ngờ, “Nếu chỉ có từng này người thì năm xưa chắc chắn chúng đã không thể ra tay với Thái tử.” Chàng cho rằng mình đã bỏ qua điểm nào đó, nhưng chuyện trôi qua đã lâu, bây giờ muốn tra rõ thì không dễ dàng chút nào.

Đột nhiên Diệp Nghi nhớ lại một việc, chàng gọi Tiêu Ngô: “Mấy năm nay ông vẫn luôn ở lại đây, ông có nghe ngóng được gì về chuyện vượt tù của đám thổ phỉ trong lời kể của Ngô Trần không?”

Tiêu Ngô biết chàng đang ám chỉ đến việc nào, ông nhanh chóng gật đầu.

Diệp Nghi phân phó: “Ông phái người tìm hiểu giúp ta xem trong số những người vượt ngục thì có ai tên Tống Kỳ Chí hay không.”

Tiêu Ngô ngây ra, ông lẩm bẩm: “Tống Kỳ Chí? Người đã trợ giúp kẻ giết hại Thái tử tẩu thoát… Là Tống Kỳ Chí đó sao?” Giọng nói ông lạnh lẽo.

Diệp Nghi gật đầu, chàng nghiêm nghị nói: “Là hắn ta.”

“Công tử đã gặp hắn rồi sao?”

“Đúng vậy.” Diệp Nghi gật đầu, bổ sung, “Mấy năm trước hắn làm Đại vương của đám thổ phỉ trên ngọn núi nằm ngoài Trấn Thu Phong, sau bị quan phủ nhốt vào đại lao, chính là nơi bị đột nhập gần đây.”

Nghe Diệp Nghi giải thích, Tiêu Ngô cũng đã hiểu rõ mọi việc, ông ngước mắt chần chờ, “Công tử nghi ngờ bọn thổ phỉ xông vào ngục không phải để gây rối mà là vì chuyện này?”

“Ta sợ rằng bọn thổ phỉ trên núi năm đó với đám cướp bên ngoài Trấn Thu Phong hiện nay là cùng một giuộc.” Cái nhìn của chàng lạnh đi, “Chẳng có nơi nào mà quản giáo đám cướp núi chặt chẽ như thế cả, chúng không giống cướp mà giống binh lính hơn.” Chàng nhắm mắt, thuận tiện nói: “Mục đích của chúng hẳn là Tống Kỳ Chí.”

Trước kia lúc gặp được Tống Kỳ Chí thì chàng cũng không suy xét quá nhiều, tình huống lúc đó hỗn loạn, bên cạnh còn có tên Giang Hàm không rõ thân phận nhìn ngó chằm chằm. Lúc ấy chàng tưởng Tống Kỳ Chí cũng chỉ là một nhân vật không mấy quan trọng, nhưng hiện nay xem ra, nếu đám cướp đó đến đây chỉ vì cứu hắn ta thì sự tình đã không còn đơn giản như vậy.

Chẳng mấy ai sẽ vì một người không quan trọng mà huy động lực lượng đông đảo, trừ phi hắn có điều kiện để yêu cầu người khác làm như vậy.

Diệp Nghi muốn tra ra lý do rõ ràng.

***

Những ngày tiếp theo trôi qua trong yên bình, Thường Thanh và Ngô Trần dường như đã quen thuộc với việc sống nhàn rỗi bên trong Diệp Trạch, dù vết thương đã lành lại nhưng vẫn thường xuyên ghé sang đây chơi, khi thì luyện công khi thì ngồi tám chuyện. So với bọn họ thì Diệp Nghi bận rộn hơn nhiều, chàng thường xuyên nhốt mình trong phòng cũng lão quản gia, bọn họ cũng không biết hai người đấy đang thương lượng việc gì.

Thỉnh thoảng cha con Thường gia và cha con Ngô gia sẽ hỏi chàng một câu, nhưng đời nào Diệp Nghi lại chịu nói thật với họ, chàng bịa bừa vài lý do rồi vội quay người đi mất, chỉ mỗi mình Lăng Tri là biết được bí mật của Diệp Nghi, nàng cũng biết lần này chàng đến đây là do có chuyện quan trọng phải làm.

Bình thường Lăng Tri vẫn hay tìm Thường Thịnh và Ngô Duyệt tán gẫu. Diệp Nghi bận bịu công chuyện trong thư phòng, nàng không muốn quấy rầy chàng nên chỉ đành ngồi ngẩn ngơ phơi nắng ở bên ngoài.

Ba người nói chuyện với nhau câu được câu chăng, nói mãi thì cũng lái đến chuyện gần đây cha của Thường Thịnh đang để ý một nàng quả phụ mở cửa hàng điểm tâm ở phía Tây Trấn Thu Phong, hôm nào ông cũng chạy đến cửa hàng người ta rồi đem theo đủ loại điểm tâm về nhà.

Lăng Tri tò mò hết sức, nàng hỏi hai cậu chàng, “Nhắc mới nhớ, muội vẫn chưa biết vì sao Thường thúc thúc lại không thích… mẫu thân của muội nữa?”

Ngô Duyệt bật cười, hắn lôi kéo Lăng Tri, “Bọn ta chưa hỏi muội thì chớ.”

“Muội tìm được mẫu thân của muội khi nào? Muội biết người dì ấy thích là ai không?” Thường Thịnh cũng vội sáp lại, bốn con mắt tròn xoe nhìn Lăng Tri.

Lăng Tri không hiểu ý của hai người lắm nên mơ màng hỏi lại, “Thích ai cơ?”

Ngô Duyệt chau mày liếc mắt nhìn Thường Thịnh, hai người đồng thời quay đầu lại, Ngô Duyệt nói trước, “Muội biết vì sao hôm đó cha ta lại đau lòng đến thế không? Lúc ông ấy về nhà thì có bảo ta rằng ông đã bị đánh bại bởi một gã nhát gan, đúng là hết nói nổi mà.”

“Nhưng dù sao thì mẫu thân muội cũng đã thích người khác, cha ta đâu thể dây dưa tiếp được. Cha ta nói nam nhân ấy mà, cầm lên được thì phải buông xuống được, dưa chín ép là dưa không ngọt.” Thường Thịnh nhún vai, bắt chước dáng vẻ của cha mình thuật lại lời ông ấy nói.

Lăng Tri nghe mà chẳng hiểu ra làm sao, nàng trợn mắt ngạc nhiên, “Các huynh nói mẫu thân của muội đã có người trong lòng hả?”

“Ai chứ?!” Lăng Tri vội vàng hỏi.

Lần này đến phiên Thường Thịnh và Ngô Duyệt ngạc nhiên, bọn họ nhìn nhau một lúc rồi cùng nhìn Lăng Tri, “Muội không biết ư?!”

Lăng Tri lắc đầu.

Thuở nhỏ, thấy Tạ Thanh Li cứ mãi treo thanh kiếm trên tường nên nàng tưởng “nàng ấy” đang đợi chủ nhân của thanh kiếm, điều này đồng nghĩa với việc Tạ Thanh Li thương mến người ta. Sau đó nàng lại biết thêm chủ nhân thanh kiếm là Lục Kinh, nàng tưởng y chính là người mà Tạ Thanh Li thích.

Ai biết được cảnh nay đã khác xưa, nhiều năm trôi qua, mẫu thân xinh đẹp của nàng lại biến thành nam nhân chứ.

Kể từ đó nàng mới hiểu hết về Diệp Nghi, nàng biết chàng chưa bao giờ nghĩ đến tình cảm nữ nhi, trong mắt nàng thì Diệp Nghi dường như sẽ chẳng bao giờ dính líu gì đến tình yêu nam nữ cả.

Nhưng đột nhiên nàng nghe được lời mà hai thiếu niên nói, chính miệng chàng thừa nhận với người khác rằng chàng đã có người trong lòng.

Nàng mải mê suy nghĩ đến tròn cả mắt, tâm trí nàng tựa như cánh diều đứt dây, càng bay càng xa.

Nàng bắt đầu suy đoán người Diệp Nghi thích là ai, thân phận như thế nào, vẻ ngoài trông ra sao, tính cách của người đó như thế nào.

Đối với Lăng Tri, Diệp Nghi là người tốt nhất trên đời, nàng nghĩ mãi cũng không ra nữ nhân nào mới xứng đôi với Diệp Nghi, cũng không biết nữ nhân ra sao mới có thể khiến chàng thích nàng ấy.

Nàng thả hồn bay bổng mặc kệ luôn ánh mắt chăm chú của Thường Thịnh và Ngô Duyệt, hai người vội gọi tên Lăng Tri, nàng sực tỉnh lại nhưng ánh mắt vẫn còn nét mơ màng. Ba người nói thêm vài câu, cuối cùng nàng không kìm được mà đứng lên nhìn hai người họ, “Tự nhiên muội nhớ ra còn chuyện phải làm, muội về… phòng trước nhé.”

Sau khi tạm biệt Thường Thịnh và Ngô Duyệt, Lăng Tri về phòng mình, nàng không làm gì thêm mà chỉ ngồi ngẩn ngơ bên cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn tia nắng chiếu xuyên qua kẽ hở giữa các tán lá, nàng nghĩ lòng nàng bây giờ cũng có khe hở tối tăm như tán lá kia vậy.

Khi nàng còn nhỏ tuổi, lúc nào nàng cũng lo Tạ Thanh Li sẽ gả cho người khác, sẽ không còn là Tạ Thanh Li của một mình nàng. Nàng ấy sẽ có người mình thích, sẽ trải qua cuộc sống mà mình muốn, không cần mang theo đứa nhóc phiền phức như nàng nữa.

Điều này làm nàng buồn rầu cả ngày lẫn đêm, buồn đến mức đêm nào cũng phải sang gõ cửa phòng Tạ Thanh Li đòi ngủ chung, ôm chặt nàng ấy thì nàng mới yên lòng được.

Chẳng qua sau này xảy ra quá nhiều việc khiến nàng chẳng hơi đâu lo lắng nhiều như thế.

Đến khi nàng gặp lại Tạ Thanh Li một lần nữa, “nàng ấy” đã trở thành Diệp Nghi. Nàng dần tập làm quen với điều khác biệt cũng như sự thật khó chối bỏ này, nhưng nàng lại quên mất, nếu như Diệp Nghi đã có người trong lòng thì nàng nên đi đâu bây giờ?

Nàng vẫn có thể lẽo đẽo sau lưng chàng cùng trải qua những ngày tháng như hiện nay sao?

Vô số viễn cảnh lướt qua trong đầu Lăng Tri, nàng khẽ giật mình, đến khi đã ổn định tâm trạng mới cắn môi đứng lên.

Dù sao đi nữa thì nàng vẫn nên đến hỏi chàng một chút nhỉ?

Nàng chỉ muốn hỏi cô nương đó là ai? Trông như thế nào, đối xử với chàng tốt chứ?

Nghĩ đến đây, Lăng Tri tự thuyết phục bản thân rồi chậm rãi đi về hướng phòng Diệp Nghi.

***

Sáng nào Diệp Nghi cũng ở trong phòng nghị sự với Tiêu Ngô, Lăng Tri biết điều này nên khi đến nàng cũng chỉ đứng đợi ở bên ngoài.

Diệp Nghi và Tiêu Ngô thì thầm nói nhỏ, loáng thoáng đôi ba câu truyền đến tai Lăng Tri, dù nghe không rõ lắm nhưng nàng vẫn nhận ra giọng nói của chàng.

Biết Diệp Nghi đang thương lượng chuyện quan trọng nên nàng không dám làm phiền mà chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh cửa cúi đầu chờ.

Nàng im nghe giọng nói trầm thấp của chàng mà thầm nghĩ đúng là dễ nghe, khiến lòng người ta cảm thấy an tâm hơn biết bao. Nhưng chỉ cần nghĩ đến lời nói của Thường Thịnh và Ngô Duyệt thì nàng lại sầu não ngay tức khắc.

Cuối cùng thì nàng đang lo lắng điều gì đây?

Nàng và Diệp Nghi đâu phải mẹ con ruột thịt, cha con thì lại càng không, chuyện đã trôi qua rất lâu và thay đổi rất nhiều, quan hệ giữa hai người giờ đây đã chẳng thể nào xác định rõ ràng. Nàng đã trưởng thành, một ngày nào đó cũng phải gả chồng. Diệp Nghi là Lâu chủ của Thù Hoa Lâu lại càng coi trọng việc này hơn, sớm muộn gì chàng cũng sẽ ở bên cạnh người chàng thích, trở thành một đôi thần tiên quyến lữ ngày ngày ở bên nhau.

Hình như nàng hơi dư thừa trong tương lai của Diệp Nghi thì phải?

Nàng muốn ở bên cạnh Diệp Nghi thật lâu, dù là thời gian hay điều gì khác cũng không quan trọng, chỉ cần được ở bên chàng là đã tốt lắm rồi. Một tương lai như thế khiến nàng hết sức mong chờ.

Lúc Lăng Tri vẫn đang mơ màng liên miên, âm thanh trong phòng dần nhỏ lại rồi hoàn toàn im bặt.

Cửa phòng được người ta đẩy ra từ bên trong.

Tiêu Ngô bước ra, ông nhìn nàng đứng canh bên cánh cửa mà ngạc nhiên lắm, nhưng sau đó lại vuốt râu mỉm cười.

Lăng Tri khó hiểu nhìn nụ cười của ông, đang muốn hỏi ông chuyện của Diệp Nghi thì ông đã xoay người đi mất.

Tiêu Ngô vừa nhâc chân đi thì Diệp Nghi đã xuất hiện trong tầm mắt nàng.

“Có việc gì sao?” Diệp Nghi mang y phục mỏng manh, bên ngoài khoác bừa thêm một chiếc áo choàng, trông chàng có vẻ hơi yếu ớt trước làn gió. Chàng dựa người lên cửa, cúi đầu nhìn Lăng Tri đầy ngạc nhiên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.