Phượng Tương Sồ

Chương 40



EDIT & BETA: urlittleflower_9 (Hoa Quỳnh Nhỏ)

***

Tuy vẻ bề ngoài của chiếc xe ngựa này trông rất bình thường nhưng nội thất bên trong lại cực kỳ xuất sắc, Lăng Tri quan sát một chút, thầm khen không hổ là đồ vật của Thù Hoa Lâu.

Kể từ lúc lên xe đến nay thì Diệp Nghi vẫn luôn im lặng.

Hình như sợ người ta nhìn ra manh mối nên màn xe được buông xuống suốt cả quãng đường, làm cho bầu không khí trong xe nặng nề hơn rất nhiều, Lăng Tri nương theo một ít ánh sáng xuyên qua từ bên ngoài mà lẳng lặng nhìn Diệp Nghi.

Câu chuyện mà hai người nói bên trong đường hầm vẫn còn dang dở, ở đây không có ai quấy rầy, đúng là thời điểm tốt để tiếp tục. Nàng chần chờ một lát, sau vẫn hỏi: “Người đã lên kế hoạch từ trước rồi sao?”

“Đúng vậy.” Diệp Nghi nhẹ nhàng đáp lại, nhưng không có ý định nói thêm gì nữa.

Hoặc cũng có thể nói rằng chàng vẫn đang phân vân, chỉ nhíu mày chứ không giải thích.

Lăng Tri tuôn ra một tràng nghi vấn, “Tại sao phải làm vậy? Bây giờ Thù Hoa Lâu vẫn còn mối lo lắng nào nữa sao?” Nàng biết chuyện này nhất định có liên quan đến Hoàng thượng và những phong ba trong kinh thành, nhưng không phải quan hệ giữa Diệp Nghi và Hoàng thượng, cũng chính là Hi Vương rất tốt sao? Sao tự dưng chàng lại phòng bị ngài ấy?

Lòng Lăng Tri mang đầy thắc mắc, nhưng nàng cũng chỉ hỏi vậy thôi chứ chắc là Diệp Nghi sẽ không trả lời nàng đâu. Đây là thói quen của Lăng Tri mỗi khi hai người ở cạnh nhau, một mình nàng cứ nhắc đi nhắc lại để bắt chuyện, nàng muốn nói chuyện với Diệp Nghi nhiều thêm.

Ngoài dự đoán của Lăng Tri, Diệp Nghi chủ động đáp lại.

“Ngươi còn nhớ chuyện xưa mà ta kể lúc còn ở Thu Phong Trấn không?”

Lăng Tri ngạc nhiên, nàng cố nhớ lại rồi hỏi với vẻ không mấy chắc chắn, “Ý người là… chuyện xưa của người sao?”

Diệp Nghi gật đầu.

Tất nhiên là Lăng Tri nhớ. Đó là lần đầu tiên Tạ Thanh Li kể cho nàng nghe quá khứ của mình nên Lăng Tri đã đem nó ghi tạc vào lòng, nàng cho rằng đây là hồi ức quý giá nhất giữa hai người. Một người tình nguyện kể cho người khác nghe quá khứ bất hạnh của mình thì đã là một loại tin tưởng rồi.

Sau này khi biết được Tạ Thanh Li là Diệp Nghi, vẫn luôn luôn là Diệp Nghi, thì nàng mới nhận ra hình như chuyện xưa mà Tạ Thanh Li kể chẳng trùng khớp gì với những điều Diệp Nghi từng trải qua cả, nàng nhủ, chắc là Tạ Thanh Li chỉ bịa đại ra một câu chuyện để lừa nàng mà thôi.

Việc này khiến nàng u uất mấy ngày liền, nhưng dần dần nàng cũng không thèm so đo với Diệp Nghi, bởi vì nàng biết rằng, mình còn rất nhiều thời gian để tìm hiểu Diệp Nghi một lần nữa.

Diệp Nghi quan sát biểu cảm của nàng rồi lại nói: “Ta không lừa ngươi.”

Chàng nói rất nghiêm túc, chỉ một cái liếc mắt thôi cũng đã khiến nàng tin tưởng người ấy vô điều kiện, nàng hỏi: “Vậy trước đây người…”

“Ngoài tên ra thì ta không giấu ngươi gì hết.”

Lăng Tri cẩn thận nhớ lại, đúng như chàng nói, chàng không lừa nàng bất kỳ điều gì cả, ngay cả giới tính cũng là do nàng tự mặc nhận chứ Diệp Nghi chưa bao giờ lên tiếng. Những việc Diệp Nghi làm cũng chỉ để che giấu những điều nên giấu mà thôi.

Do lúc đầu nàng gọi người là mẫu thân nên mới có những việc sau này.

Lăng Tri ngạc nhiên không nói nên lời.

Diệp Nghi lại hỏi: “Muốn nghe lại câu chuyện xưa đó không?”

Khó khăn lắm chàng mới chủ động kể thì việc gì Lăng Tri phải từ chối, nàng khẽ gật đầu.

Khuôn mặt Diệp Nghi dịu xuống khiến chàng trông hiền hòa hơn hẳn, từng đường nét của chàng vốn đã thanh tú, mang lại cảm giác yếu đuối giống nữ nhân nên trông chàng bây giờ không khác gì Tạ Thanh Li ngày xưa. Chẳng trách chàng giả nữ lâu như thế mà nào ai phát hiện ra.

Lúc Lăng Tri đang đắm chìm vào mạch suy nghĩ của mình nàng thì Diệp Nghi vội ho nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng nói: “Ta thuộc Hoàng thất nhưng đáng tiếc lại được sinh ra không đúng lúc, mẫu thân mất khi ta vừa chào đời.”

Lăng Tri im lặng lắng nghe, nàng bất ngờ lắm bởi vì trước đây nàng chỉ nghĩ Tạ Thanh Li là con nhà giàu thôi chứ không phải mang thân phận như thế.

“Có rất nhiều người muốn diệt trừ ta, sau này ta được đại ca cứu mạng, huynh ấy khiến mọi người tưởng rằng ta đã chết rồi mang ta về Phượng Danh Viên nuôi lớn.”

Lời này giống hệt với những gì chàng từng kể, nhưng Lăng Tri bắt được trọng điểm, nàng mím môi hỏi lại: “Người cứu người là… Thái tử?”

“Đúng thế.” Diệp Nghi nói, “Tính tình huynh ấy hiền lành, mọi người đều khuyên là huynh ấy đừng giữ ta lại, chỉ sợ khi ta lớn lên sẽ tranh đoạt ngôi vị với huynh ấy, nhưng huynh ấy nào chịu nghe theo mà chỉ đinh ninh rằng huynh ấy đã nhìn ta lớn lên nên hiểu rõ con người ta, còn bảo rằng chưa bao giờ hối hận về quyết định của mình cả.”

Tâm trạng Lăng Tri chùng xuống, dù nghe Diệp Nghi nói vậy thì nàng cũng đã biết kết quả của y ra sao.

Thái tử đã chết cách đây mười mấy năm trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị Hoàng đế.

Diệp Nghi cười mà chẳng vương chút vui vẻ nào, chàng nhìn về phía trước, nhàn nhạt lên tiếng: “Huynh ấy nhìn hiền lành vậy thôi chứ thật ra là một người khá quyết đoán, huynh ấy có nhiều thủ đoạn và giữ nhiều con át chủ bài, nếu không thì đã chẳng khiến mọi người kiêng dè trong trận chiến năm đó.”

“Ban đầu Phượng Danh Viên là của huynh ấy, Thù Hoa Lâu cũng do một tay huynh ấy dựng nên.” Diệp Nghi tiếp tục, “Sau này khi ta trưởng thành thì muốn làm vài điều giúp huynh ấy, ta nói cho huynh ấy nghe suy nghĩ của mình, thế là huynh ấy giao Thù Hoa Lâu cho ta.”

Thì ra đây mới là chân tướng của toàn bộ sự việc, Lăng Tri ngẩn ngơ, nhỏ giọng nói: “Sau đó thì sao?”

Nàng nhớ Bùi Thù từng nói rằng Diệp Nghi rời bỏ kinh thành, lưu lạc không rõ sống chết là do đã chọn sai người.

Nhưng bây giờ Lăng Tri nhận ra một điều, chàng làm gì định chọn người nào khác nữa, đối với chàng thì chỉ có thành công hay thất bại chứ không có việc lựa chọn.

“Thái tử chết rồi, bị Nhị hoàng tử phái người hạ độc chết.” Đột nhiên chàng ngoảnh sang nhìn Lăng Tri, ánh mắt nặng nề, “Chính mắt ta nhìn thấy, chứng cứ cũng nằm trong tay ta, nhưng lúc đó Nhị hoàng tử một tay che trời nên dù ta nói chuyện này ra thì sao chứ, cũng đâu thay đổi được việc gì.”

Lăng Tri hiểu được, lúc trước hắn ta là Nhị hoàng tử, sau này là Hoàng đế, nào ai có thể dùng lời nói của mình mà làm lung lay ngôi vị đâu.

“Hắn là người cẩn thận, sợ giữ ta sẽ để lại mối họa về sau nên đã ra lệnh truy nã hòng giết ta.” Diệp Nghi giải thích, “Thế nên ta chỉ còn cách chạy trốn.”

Nhờ đó mới có sự tồn tại của Tạ Thanh Li. Bỏ trốn dưới con mắt của thiên tử và không để người ta phát hiện ra trong mấy năm liền là một chuyện khó khăn cỡ nào, Lăng Tri hiểu chứ. Truy tìm khắp thiên hạ, ai cũng không ngờ rằng Diệp Nghi sẽ chọn cách ở lại Thu Phong Trấn.

“Ta nắm giữ rất nhiều bằng chứng để chống lại hắn, để báo thù cho Thái tử, nhưng ta chỉ thiếu một cơ hội thích hợp để ra tay.” Diệp Nghi tự cười chế giễu mình, “Ta đã đợi mười mấy năm rồi.”

Cơ hội mà chàng nói chính là Hi Vương, trước đây là Tam hoàng tử.

Diệp Nghi và Hi Vương liên hợp kéo Nhị hoàng tử xuống khỏi ngôi vị Hoàng đế, sau mười mấy năm, cuối cùng chàng cũng báo được thù cho Thái tử.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.