EDIT & BETA: urlittleflower_9 (Hoa Quỳnh Nhỏ)
***
Muốn hiểu rõ nguồn cơn việc này rất khó, mà để giải thích lại càng không dễ dàng.
Dù là đối với Diệp Nghi hay Lăng Tri.
Thế nên sau khi đuổi Tạ Tẫn Hoan đi, hai người ở trong phòng im lặng cả buổi, ai cũng không lên tiếng.
Diệp Nghi quay lại chỗ ngồi cũ, chàng tựa mình bên khung cửa bình tĩnh nhìn ra ngoài, Lăng Tri nhìn Diệp Nghi chằm chằm, chưa bao giờ nàng nghiêm túc như thời khắc này.
Hẳn là do không thể tiếp tục ngó lơ ánh mắt đầy mong chờ của Lăng Tri được nữa, chốc lát sau, Diệp Nghi bỗng nói: “Có chuyện gì thì hỏi đi.”
Lăng Tri vẫn luôn nhìn Diệp Nghi nên khi chàng quay đầu lại, ánh mắt hai người đã chạm nhau, dường như nàng vẫn chưa kịp chuẩn bị tinh thần nên bị hành động của chàng làm cho sợ hãi, lúc sau mới nói với giọng e dè, “Mẫu thân…”
Nàng chỉ vừa thốt lên mỗi từ này, Diệp Nghi đã trừng mắt nhìn lại.
Lăng Tri vội vàng che miệng, nàng thầm cân nhắc một chút rồi sửa lại lời mình, “Vậy con sẽ gọi người là…”
“Không được gọi ta là cha!” Lăng Tri chưa kịp nói hết câu thì đã bị Diệp Nghi nhanh gọn ngắt lời.
Lăng Tri ngẩn người, vậy nàng nên xưng hô như thế nào đây nhỉ.
Tay chàng đặt lên bệ cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Tên thật của ta là Diệp Nghi.”
Lăng Tri vẫn cứ chăm chú nhìn chàng như thế, không hề gọi tên Diệp Nghi.
Tình hình bây giờ rất kỳ lạ, nàng biết người trước mắt đây chính là người mà nàng đã thương nhớ bao năm qua, nhưng bỗng dưng người mà nàng luôn xem là mẫu thân lại trở thành một nam nhân, dù nàng có quan sát Diệp Nghi nãy giờ thì vẫn không thể tiếp nhận sự thật này.
Việc này thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng của Lăng Tri, nàng đã từng mơ đến vô vàn tình cảnh khi hai mẹ con nàng gặp lại nhau, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc “nàng ấy” sẽ gặp nàng với vẻ ngoài như vậy.
Nàng do dự xoắn xuýt một hồi, thầm nhẩm lại sự thật khó tin này trong lòng mấy lần, cuối cùng cũng hỏi: “Ngay từ lúc đầu thì…!người đã là nam nhân rồi sao?”
“…” Tuy Diệp Nghi đã chuẩn bị sẵn sàng để giải đáp mọi thắc mắc của Lăng Tri, nhưng khi nghe được câu hỏi này, chàng không kìm được mà nhìn nàng như thể nàng thật kỳ quặc.
Lăng Tri chợt nhận ra thắc mắc của mình đúng là không mấy phù hợp, nàng gấp gáp giải thích lại, “Ý của con là, người vẫn luôn là…”
“Đúng vậy.” Diệp Nghi không muốn nhớ lại quãng thời gian không cam lòng đó, chàng nói bâng quơ, “Chỉ do bất đắc dĩ nên mới phải làm thế.”
Lăng Tri chợt nhớ Bùi Thù từng bảo rằng Diệp Nghi là người có chuyện xưa, đúng là một thiếu niên thông minh.
Chàng bị Ôn Ngọc Thư tước đoạt đi mọi thứ vốn thuộc về mình, sau đó chàng đã đi đâu, làm những gì đều không một ai biết cả, ai ai cũng cho là Diệp Nghi đã chết.
Cho đến khi chàng đột nhiên trở về.
Sau khi liên hệ chuyện từ xưa đến nay lại với nhau, cuối cùng Lăng Tri cũng đã hiểu rõ mọi thứ, hẳn là Diệp Nghi đã rơi vào đường cùng mới chọn cách che giấu bản thân như thế để tránh bị phát hiện.
Thế nên những chuyện liên quan đến Tạ Thanh Li lúc trước cũng đã trở nên dễ hiểu hơn nhiều.
Vì sao “nàng ấy” không chịu gả chồng, vì sao “nàng ấy” không thích tiếp xúc với người khác mà chỉ nhốt mình trong phòng mỗi ngày, vì sao “nàng ấy” phải đợi Đại tướng quân Lục Kinh.
Thứ chàng đang chờ chính là một cơ hội, một cơ hội để chàng có thể tự do đến trước mặt mọi người và sống một cuộc sống thuộc về chàng.
Nghĩ đến đây, Lăng Tri không kìm được mà ngoảnh sang nhìn Diệp Nghi, nhưng dù nàng có nhìn chàng nhiều đến nhường nào thì vẫn không ngăn được cảm giác mất tự nhiên trong lòng.
Rõ ràng là hai người đã gặp lại nhau, nhưng tất cả đều đã thay đổi.
Nếu chàng vẫn cứ là Tạ Thanh Li thì lúc này Lăng Tri sẽ ôm chầm lấy chàng ngay tắp lự, nhưng đáng tiếc chàng không phải, chàng là Lâu chủ của Thù Hoa Lâu, Diệp Nghi.
Chàng đứng trước mặt Lăng Tri, vẫn khuôn mặt và dáng người đó, nhưng trông xa lạ đến đáng sợ.
Đột nhiên nàng không biết nên đối mặt với người này ra sao.
Lúc Lăng Tri đang nhìn Diệp Nghi thì chàng cũng thầm quan sát vẻ mặt nàng, nét do dự trong ánh mắt đối phương khiến ánh sáng dưới đáy mắt chàng vụt tắt, chàng nhanh chóng nói: “Ngươi đã biết hết những điều muốn biết rồi chứ?”
Lăng Tri còn chưa kịp trả lời, Diệp Nghi lại lên tiếng, “Trời tối rồi, ngươi về nghỉ ngơi trước đi.”
Lăng Tri vốn muốn đáp lại chàng vài câu, nhưng nhìn vẻ mặt của Diệp Nghi, nàng không dám làm nũng như trước đây đã làm với Tạ Thanh Li, đành nhỏ giọng nói: “Sau này con có thể đến tìm người không?”
Lăng Tri nói câu này với giọng điệu đầy thấp thỏm, chưa bao giờ nàng nói như vậy với Tạ Thanh Li cả nên khi nàng vừa cất lời, không khí như đông cứng lại, hai người đối diện với nhau đều cảm nhận được sự ngại ngùng trong đó, cuối cùng Diệp Nghi cũng đáp, “Ta vừa trở về, vẫn còn rất nhiều việc phải xử lý.”
Trong lòng Lăng Tri thoáng hụt hẫng, nhưng Diệp Nghi chỉ dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nếu ngươi muốn tìm ta thì có thể đến vào lúc chập choạng tối.”
Ánh mắt Lăng Tri ngời sáng, nàng sợ chàng sẽ đổi ý nên nhanh lẹ gật đầu, “Vâng!”
Thịnh hội Thù Hoa Lâu diễn ra trong vòng năm ngày.
Trong ba ngày này, toàn bộ kinh thành đã thay đổi một cách toàn diện, có nhiều người còn cho rằng những việc diễn ra trong ba hôm nay còn đặc sắc hơn cả mười năm qua.
Có kẻ lo lắng hãi hùng, có kẻ bàng quan xem kịch hay, còn có kẻ, làm như tất thảy đều chẳng dính líu gì đến mình.
Lăng Tri chẳng hề quan tâm đến mấy việc đang xảy ra bên ngoài, ngày ngày nàng đều sang phòng Diệp Nghi, vì không thể đi lung tung quanh chỗ ở của chàng nên đa số thời gian nàng đều ngồi im trong phòng, Diệp Nghi cúi đầu xem công việc cần xử lý, nàng không hề quấy rầy mà chỉ chống cằm ngồi sang một bên, hoặc là đọc sách hoặc là ngắm chàng, nói chung chẳng có phút giây nào Lăng Tri rảnh rỗi cả.
Những giây phút bên nhau khiến Lăng Tri cảm thấy thật kỳ diệu, giống như mấy năm qua chẳng có điều gì thay đổi giữa hai người, họ vẫn cùng nhau trải qua những ngày tháng bình thường ở Thu Phong Trấn, thanh thản an nhàn, như thể họ sẽ mãi luôn như vậy.
Điều khác biệt duy nhất chính là, “mẫu thân” của nàng đã trở thành nam nhân.
Nhưng thời gian trôi qua, Lăng Tri cũng dần quen với sự thật đó, tuy thỉnh thoảng nàng sẽ sơ ý xưng hô sai cách nhưng cảm giác lạ lùng cũng đã vơi đi không ít.
Diệp Nghi cực kỳ bận rộn, dù ban ngày chàng đã xử lý rất nhiều việc thì đến khi về phòng vẫn phải đọc hàng tá bức thư được gửi đến, lâu lâu chàng sẽ đề bút viết gì đó, đôi khi chàng sẽ nhíu chặt đôi mày thanh tú, Lăng Tri đứng bên cạnh cũng nhíu mày theo.
Lăng Tri không dám quấy rầy Diệp Nghi những lúc này, nàng chỉ mím môi không nói một lời.
Đối với Lăng Tri thì Tạ Thanh Li là người quan trọng nhất của nàng, sẽ mãi là như vậy và không bao giờ thay đổi, dù cho “nàng ấy” có bộ dáng ra sao, làm việc gì.
Thậm chí, Lăng Tri còn cảm thấy, chỉ cần được ở bên cạnh Tạ Thanh Li thì nàng đã mãn nguyện lắm rồi.
Mấy ngày ở Phượng Danh Viên chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Lăng Tri trong ba năm qua.
Nhưng cuộc vui nào cũng có lúc ly biệt.
Sau khi ngày thứ năm của thịnh hội Thù Hoa Lâu kết thúc, các gia chủ trong Giang Nam thương hội lần lượt cáo từ, tất nhiên bao gồm cả Lăng gia.
Lăng Tri nhận được tin này khi nàng đang chuẩn bị đến nơi ở của Diệp Nghi, Bùi Thù gọi nàng lại, tò mò hỏi: “Hôm nào ta tìm muội cũng không thấy muội đâu, muội đã đi đâu vậy?”
“Muội đi dạo xung quanh ấy mà.” Vì hiểu rằng Diệp Nghi không muốn để ai biết được bí mật của chàng nên Lăng Tri cũng không nhắc tới, mỗi khi nàng đi gặp Diệp Nghi đều phải giấu giếm Lăng Mạc và Bùi Thù.
Bùi Thù rất thông minh, hắn biết rằng nàng đang che giấu chuyện gì đó, nhưng dù hắn có tinh ý đến đâu thì cũng không thể biết được Diệp Nghi và Tạ Thanh Li là một người, thế nên hiện tại Bùi Thù cũng không suy nghĩ quá sâu xa, hắn chỉ bảo Lăng Tri đừng mãi đi lung tung nữa, hãy chuẩn bị tốt để ngày mai trở về.
Lăng Tri đồng ý, nhanh chân chạy đến nơi ở của Diệp Nghi.
Thịnh hội Thù Hoa Lâu kết thúc, thân là chủ nhân của Thù Hoa Lâu thì Diệp Nghi đương nhiên biết rõ điều này, nhưng khi Lăng Tri bước vào, chàng vẫn cứ ngồi bên bàn viết thư, một lúc sau chàng cũng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Diệp Nghi không nói, Lăng Tri cũng không bắt chuyện, có điều hôm nay nàng không ra kệ sách tìm sách đọc nữa, cũng không làm điều gì cả, nàng chỉ yên tĩnh ngồi trên ghế nhìn Diệp Nghi đăm đăm.
Ánh hoàng hôn ấm áp cuối ngày dần biến mất, khi màn đêm buông xuống cũng là lúc đám hạ nhân tiến vào để châm lửa đèn dầu, cuối cùng Diệp Nghi cũng ngước mắt nhìn Lăng Tri một cái.
“Ngươi chưa về sao?” Sắc trời đã tối, bình thường Lăng Tri sẽ về vào lúc này để tránh bị Lăng Mạc và Bùi Thù nghi ngờ.
Lăng Tri lắc đầu, nói lí nhí: “Con không muốn trở về.”
Hai chữ “trở về” này không biết là chỉ việc gì.
Diệp Nghi buông bút, không đáp lại ngay lập tức, Lăng Tri lại nói: “Ngày mai con phải về Lăng gia rồi.”
Lúc nói lời này, Lăng Tri chăm chú quan sát Diệp Nghi, đáng tiếc vẻ mặt chàng lại chẳng có chút vẻ kinh ngạc nào, Lăng Tri chợt hiểu thì ra chàng đã biết từ trước, nhưng dù vậy cũng sẽ không giữ nàng lại.
Trong lòng Lăng Tri dâng lên cảm giác vắng vẻ, nàng muốn nói gì đó, lại không cách nào thốt ra.
Diệp Nghi cúi đầu gấp tờ giấy vừa viết xong đặt vào phong thư, chàng thuận miệng dặn dò, “Đi đường chú ý một chút.”
“Con không muốn về.” Lăng Tri nhìn chàng, lặp lại lời này lần nữa, vẻ mặt nàng đã kiên định hơn nhiều, giọng nói cũng trở nên cứng rắn hơn.
Diệp Nghi nhìn thẳng vào nàng, bình tĩnh lên tiếng, “Ngươi phải về.”
Lăng Tri không đáp, nàng không thể nào phản đối quyết định của Diệp Nghi được.
Nàng tưởng rằng chỉ cần tìm được Tạ Thanh Li thì hai người vẫn có thể cùng nhau trải qua những ngày tháng như trước kia, nhưng đối với Diệp Nghi, chàng không muốn làm Tạ Thanh Li một lần nữa.
Lăng Tri không tìm thấy lối ra của vấn đề này, nàng cũng không biết vì sao Diệp Nghi lại lạnh lùng như thế, dù nàng có uất ức đến đâu thì cũng không dám nổi đóa trước mặt Diệp Nghi, cuối cùng nàng vẫn phải quay về nơi ở của nàng.
Sớm hôm sau, Lăng Tri bị Lăng Mạc lôi lên xe ngựa cùng quay về Lăng gia.
Sau lần rời đi này không biết khi nào nàng mới có thể trở lại nơi đây, khi nào mới có thể gặp lại Diệp Nghi, lại càng không biết sẽ phải đợi đến khi nào.
***
Về xưng hô của Lăng Tri và Tạ Thanh Li:
Như các bạn đã biết thì trong tiếng Trung chỉ có hai từ nhân xưng là “wǒ” (ta) và “nǐ” (ngươi), nhưng tiếng Việt thì không như vậy, tùy vào thứ bậc và tình huống mà chúng ta sẽ có cách xưng hô khác nhau.
Vậy nên khi Edit chương này mình cũng khá phân vân không biết sau khi hai nhân vật nhận ra nhau rồi thì sẽ dùng từ như thế nào.
Đầu tiên là Lăng Tri, lúc này Lăng Tri vẫn xem Diệp Nghi như “mẫu thân” của nàng nên cách xưng hô “con – người” có lẽ sẽ phù hợp nhất, vừa giống như lúc nàng còn ở Thu Phong Trấn lại không kém phần cung kính với bậc bề trên.
Về phía Diệp Nghi, nếu bạn nào đọc kĩ thì sẽ biết Diệp Nghi đã nhận ra tình cảm mình dành cho Lăng Tri từ lâu, chàng không hề muốn tiếp tục mối quan hệ “mẹ – con” giữa hai người mà muốn nó đi theo hướng khác cơ.
Vì vậy, cách xưng hô “ta – con” có vẻ không hợp ý bé Diệp Nghi lắm đâu, mà xưng “ta – nàng” thì lại càng không hợp với tình trạng của hai người hiện giờ, “ta – ngươi” vẫn ổn hơn nhỉ..
EDIT & BETA: urlittleflower_9 (Hoa Quỳnh Nhỏ)
***
Diệp Nghi đang ở bên trên các.
Từ góc nhìn này có thể quan sát được khúc quanh bên ngoài Phượng Danh Viên, chàng đứng lặng im bên khung cửa nhìn cỗ xe ngựa chậm rãi rời khỏi, mãi đến khi không còn thấy gì nữa thì chàng mới buồn bã thu hồi tầm mắt, quay lại bên thư án.
Mọi chuyện đều trôi qua như thường ngày, Diệp Nghi ngồi viết chữ một lúc lâu, chợt chàng ngẩng đầu lên, bấy giờ chàng mới nhận ra bên cạnh mình trống không chẳng có một ai.
Ở chỗ ngồi quen thuộc của Lăng Tri vẫn còn một cuốn sách nằm đó, chứng tỏ rằng trước khi nàng rời đi còn chưa kịp trả lại kệ.
Chàng ngừng lại động tác trên tay, đứng dậy đi đến cầm cuốn sách lên nhìn thoáng qua, chỉ ngây ngẩn nhìn nó chằm chằm mà không mang đi cất.
“Công tử!” Bỗng dưng bên ngoài truyền đến tiếng nói của người nọ, lúc này Diệp Nghi mới đặt sách xuống, không nhanh không chậm đi về hướng phát ra âm thanh.
Người tới là Tạ Tẫn Hoan, trên tay hắn cầm theo một xấp thư, bộ dáng nom rất gấp gáp, chỉ bằng vài bước chân đã vào bên trong.
Sự tĩnh lặng bao trùm khắp căn phòng, Diệp Nghi đứng bên cạnh bàn chắp tay sau lưng hỏi: “Có chuyện gì?”
Tạ Tẫn Hoan rút ra một bức thư đưa đến trước mặt Diệp Nghi, thấp giọng đáp: “Công tử, là thư của bên Hi Vương.”
Diệp Nghi giương tay nhận lấy, chàng mở bức thư ra.
Một lát sau, vẻ mặt của Diệp Nghi dần trở nên nghiêm túc, chàng đọc kĩ từng câu từng chữ của bức thư lần nữa, quay đầu nhìn Tạ Tẫn Hoan, “Hi Vương muốn xuất thủ, ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ khởi hành đến Hi Vương phủ ngay bây giờ.” Chàng thoáng ngừng lại, sau tiếp tục nói, “Tiện thể nói cho Lục Kinh biết luôn đi.”
Tạ Tẫn Hoan vâng dạ, hắn ngập ngừng, “Còn có một việc mà tại hạ cảm thấy rất kỳ lạ.”
“Chuyện gì?”
Tạ Tẫn Hoan nhíu mày, “Lần này Trình gia Khiên Châu cũng tham dự thịnh hội Thù Hoa Lâu nhưng đã cáo từ từ hai hôm trước, hình như là rời khỏi kinh thành thì phải, nếu thuộc hạ đoán không nhầm thì có lẽ chúng đã âm mưu gì đó.”
“Trình gia sao?” Trình gia vốn là tâm phúc của Ôn Ngọc Thư, Diệp Nghi nghe hắn ta nhắc đến việc này cũng nhanh chóng hiểu rõ, “Hôm nay Hi Vương ra tay, bọn chúng không đến kinh thành mà lại chọn cách rời đi?”
“Đúng vậy.”
Diệp Nghi đăm chiêu, “Tiếp tục điều tra hướng đi của bọn chúng.”
Sau khi nghe được phân phó của Diệp Nghi, Tạ Tẫn Hoan vội vàng đáp ứng, hắn toan ra ngoài thì Diệp Nghi lại nói tiếp, “Còn một chuyện nữa.”
Lòng Tạ Tẫn Hoan nôn nao, hắn nhìn Diệp Nghi một cách khó hiểu, không phải hắn đã bỏ sót việc gì rồi chứ, “Công tử?”
Diệp Nghi nói: “Vài ngày trước ta bảo ngươi hãy điều tra thêm một chuyện nữa?”
Lúc này Tạ Tẫn Hoan mới nhớ đến vụ này, “Ý người là chuyện nha đầu Lăng Tri bị tập kích ở Quật Châu sao?”
Diệp Nghi nhìn Tạ Tẫn Hoan chằm chằm, từ chối cho ý kiến.
Tạ Tẫn Hoan vội giải thích, “Thuộc hạ đã phái người điều tra đám người muốn đuổi giết tiểu cô nương rồi, cũng không biết khi nào mới có kết quả, nếu công tử nóng lòng thì thuộc hạ sẽ đi hối thúc người bên dưới.”
“Đi đến Hi Vương phủ trước đã.” Diệp Nghi nhỏ giọng thốt lên một câu, chàng khẽ lắc đầu muốn rời đi cùng Tạ Tẫn Hoan, nhưng hai người họ chỉ vừa đặt chân ra khỏi cửa thì đã nghe được tiếng bước chân vang lên nối tiếp nhau, Tạ Tẫn Hoan liếc nhìn Diệp Nghi, hắn tiến lên một bước ngăn người đang chạy đến, “Có chuyện gì?”
Hôm nay đúng là không phải ngày tốt lành gì, ai đến nơi ở của chàng cũng đều vội vội vàng vàng, gã hạ nhân ngước mắt nhìn hai người, nhanh chóng rũ mắt bẩm: “Thưa, đã tra ra được việc Lăng tiểu thư bị tập kích.”
Diệp Nghi hỏi lại: “Là ai làm?”
Hắn ta ấp úng đáp: “Trình gia.”
Cả người Diệp Nghi như chìm sâu vào hồ nước, chàng trầm mặc không nói lời nào, vẻ mặt Tạ Tẫn Hoan biến đổi, hắn kìm lòng không đặng hỏi: “Trình gia? Là Trình gia Khiên Châu sao? Tiếc là hai ngày trước chúng đã rời khỏi kinh thành rồi, nếu không chúng ta đã có thể bắt chúng lại rồi tra hỏi rõ ràng.”
Sau khi Tạ Tẫn Hoan nói xong thì quay đầu nhìn Diệp Nghi, lúc này hắn mới nhận ra khuôn mặt đang đanh lại của Diệp Nghi, hắn lo lắng dò hỏi: “Công tử?”
Diệp Nghi liếc Tạ Tẫn Hoan, chàng gằn giọng, “Sợ rằng Trình gia sẽ không từ bỏ ý định này đâu.”
“Ý người là?” Tạ Tẫn Hoan giật mình.
Giọng điệu Diệp Nghi không tốt lắm, “Đám người Lăng Tri vừa rời đi không lâu.”
Cuối cùng Tạ Tẫn Hoan cũng đã hiểu ra, hắn chần chờ nói: “Lăng Tri sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Diệp Nghi gật đầu, “Nếu Trình gia muốn ra tay với đám người của Lăng Tri thì hôm nay chính là cơ hội tốt nhất.”
Trước khi Diệp Nghi nói ra thì Tạ Tẫn Hoan cũng đã lường đến suy đoán này, hắn chau mày suy tư, “Vậy hôm nay…” Hắn cắn răng, quyết định sửa lại lời mình, “Bây giờ thuộc hạ lập tức phái người đi tìm Lăng Tri, hy vọng là vẫn kịp…”
“Không cần đâu.” Diệp Nghi gọi hắn lại.
Tạ Tẫn Hoan dừng bước, quay đầu thắc mắc, “Công tử?”
Diệp Nghi lắc đầu, “Để ta tự đi.”
Vẻ mặt Tạ Tẫn Hoan thay đổi, “Nhưng bên phía Hi Vương…”
“Ta đã sắp xếp người bên cạnh Hi Vương từ lâu, việc gì nên làm cũng đã dặn dò từ trước, bây giờ ta không có mặt thì cũng không ảnh hưởng gì nhiều.” Diệp Nghi giải bày, “Nhưng bên phía Lăng Tri thì ta phải đi.” Chỉ khi có mặt ở đó thì chàng mới yên tâm được.
Tạ Tẫn Hoan nghẹn lời nhìn Diệp Nghi, bụng bảo dạ mọi việc sẽ không đơn giản như lời nói của Diệp Nghi chút nào đâu, Diệp Nghi giữ vai trò cực kỳ quan trọng trong mưu tính lần này, nếu chàng xảy ra bất trắc gì thì sợ là kết cục cũng thay đổi. Hắn do dự không biết nên nói thế nào cho tốt, nhưng ý Diệp Nghi đã quyết. Chàng vừa bước ra ngoài vừa phân phó, “Chuẩn bị ngựa và mang kiếm của ta đến đây, phái thêm hai mươi người đi cùng, ta sẽ về nhanh thôi.”
Tạ Tẫn Hoan dù muốn ngăn cản thì cũng đã muộn, hơn nữa hắn tự hiểu một điều, nếu Diệp Nghi đã quyết tâm thì bất kỳ ai cũng không cản được chàng.
Hắn thở dài mang kiếm dâng lên cho Diệp Nghi, vẻ mặt nghiêm túc, “Công tử, chúng ta chờ người trở về.”
Diệp Nghi nhận lấy thanh kiếm, nhìn hắn một lúc rồi gật đầu đáp: “Yên tâm đi.”
***
Lúc này, Lăng Tri không hề hay biết kinh thành đã xảy ra sự việc long trời lở đất gì, cũng không hề đoán trước được họa diệt thân sẽ ùn ùn kéo đến, nàng chỉ lặng ngồi trong xe ngựa theo đoàn người trở về.
Khó khăn lắm mới có thể gặp lại Diệp Nghi, Lăng Tri còn chưa kịp nói gì với chàng thì đã đến lúc ly biệt. Nàng buồn rầu nhìn khung cảnh không ngừng lướt qua bên khung cửa sổ, chán chường không muốn làm bất cứ việc gì hay nói lời nào cả.
Bùi Thù nhận ra sự trầm mặc của nàng bèn lôi hết hiểu biết của mình trong bốn năm qua ra kể để dỗ nàng vui, nhưng Lăng Tri vẫn không mấy hứng thú, hắn huyên thuyên một lát, cuối cùng cũng đành từ bỏ, thấp giọng nói: “Muội không muốn về nhà sao?”
Bùi Thù không biết chuyện của Diệp Nghi, hắn chỉ nghĩ rằng Lăng Tri không muốn quay về Lăng gia.
Câu hỏi của Bùi Thù khiến Lăng Tri phục hồi tinh thần, nàng chẳng biết trả lời hắn ra sao, nếu thật sự phải nói thì đúng là nàng chưa muốn về.
Nàng muốn ở lại Phượng Danh Viên, muốn nói chuyện với Diệp Nghi, dù đối phương có ngó lơ nàng đi chăng nữa thì được nhìn thấy chàng đã tốt lắm rồi.
Chưa bao giờ Lăng Tri trải qua cảm giác mất đi tìm lại được như lúc này, nàng không muốn rời xa người ấy, dù chỉ một chút cũng không muốn.
“Nếu muội không muốn về thì đến Bùi gia chơi với ta nhé?” Bùi Thù quyết tâm mang Lăng Tri ra ngoài giải sầu, “Chúng ta trở về báo cho Lăng thúc thúc một tiếng, sau đó ta đưa muội đi?”
Lòng Lăng Tri nao nao, bấy giờ nàng mới nghĩ đến một việc, nàng bèn hỏi ngược lại: “Sao huynh lại về Lăng gia cùng bọn muội?”
Họ đang đi cùng đoàn người của Lăng gia, Lăng Mạc cưỡi ngựa đi đằng trước, phía sau có hộ vệ, nghĩ tới nghĩ lui thì Bùi Thù không nên có mặt ở đây mới đúng.
Bùi Thù nhanh chóng bật cười, hắn nhướn mày, “A Tri, ta đã ngồi đây lâu vậy rồi mà bây giờ muội mới hỏi ta sao?”
Lăng Tri ngẩn ngơ, nãy giờ nàng chỉ mãi nghĩ đến Diệp Nghi, nào để ý đến việc gì khác, nàng thắc mắc nhìn Bùi Thù, lúc này hắn mới nói: “Phụ thân ta muốn đưa vài thứ cho Lăng thúc thúc.” Chợt hắn ngừng lại, sau tiếp tục lên tiếng, “Tất nhiên, ta đến Lăng gia còn vì một việc nữa.”
Bùi Thù không nói thêm lời nào, Lăng Tri cũng không thấy gặng hỏi mà chỉ yên lặng chờ đợi, hắn thầm than một tiếng, lí nhí hỏi nàng: “A Tri, muội đã muốn thành thân chưa?”
Lăng Tri mờ mịt nhìn Bùi Thù, chốc sau mới hiểu được ẩn ý trong lời nói của hắn.
Thì ra thời gian đã trôi qua nhanh như vậy.
Trước đây Lăng Tri vẫn luôn lo lắng cho hôn sự của Tạ Thanh Li, nàng cứ mãi sợ Tạ Thanh Li xuất giá rồi sẽ không còn quan tâm đến nàng nữa, mấy năm qua đi, bây giờ đến lượt nàng phải thành thân.
Mà Tạ Thanh Li…
Điều may mắn duy nhất chính là nàng không cần tiếp tục lo Tạ Thanh Li sẽ gả cho ai nữa.
Nhưng vấn đề mới lại nảy sinh, người như Diệp Nghi sẽ lấy kiểu nữ nhân như nào đây nhỉ?
Lăng Tri nghĩ mãi cũng không ra ai sẽ xứng đôi với Diệp Nghi.
Điều này khiến Lăng Tri giật nảy mình, Bùi Thù đã sẵn sàng để nghe đáp án của Lăng Tri nhưng không ngờ nàng ấy nghe xong chỉ thả hồn bay xa, hắn họ nhẹ, gõ một cái lên cửa sổ, “A Tri.”
“Ừ?” Lăng Tri nhẹ nhàng đáp, nàng thôi không mơ màng nữa.
Nàng không muốn nghĩ đến chuyện này thêm chút nào nữa, bởi vì nàng phát hiện rằng, dù gì thì gì, nàng không muốn Diệp Nghi thành thân với nữ nhân nào cả.
Lăng Tri thu hồi tầm mắt, nàng ngoảnh đầu nhìn Bùi Thù, hắn vốn đang trò chuyện vui vẻ lại trở nên ngại ngùng mất tự nhiên. Tròng mắt hắn đảo quanh, thấp giọng hỏi lại, “Muội chưa từng nghĩ đến việc này ư?”
Lăng Tri im lặng, nàng hiểu Bùi Thù có ý gì.
Bùi Thù khẽ mỉm cười, hắn không còn hồi hộp nữa mà đăm đăm nhìn Lăng Tri, giải bày: “A Tri, lần này ta đến Lăng gia là để cầu hôn.”
“A Tri.” Bùi Thù nắm chặt tay nàng, vẻ mặt nghiêm túc và kiên định hơn bao giờ hết, hắn ngước mắt nhìn nàng, nói chậm rãi, “Ta muốn lấy muội.”
Cuối cùng cũng nói ra được, Bùi Thù lẳng lặng quan sát Lăng Tri, ý cười vẫn còn vương bên môi.
Lăng Tri trợn tròn mắt, nàng không biết nên trả lời hắn ra sao.
Đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại!
Bùi Thù nhíu mày vén rèm lên, nhưng chỉ vừa liếc mắt một cái thì hắn đã vội thả rèm che xuống.
Phản ứng như vậy khiến Lăng Tri nhận ra có chuyện gì đó, nàng không nén nổi mà hỏi: “Lại là những kẻ đó sao?”
“Kẻ” nàng nhắc đến chính là đám người áo đen ở Quật Châu.
Bùi Thù gật đầu, hạ thấp giọng nói, “Lần này người đến còn nhiều hơn lúc trước, sợ là sẽ khó đối phó.” Thấy Lăng Tri muốn đứng dậy, hắn vội kéo tay nàng lại, ngoái đầu cười, “Đừng lo lắng, lần trước ta không thể ở bên muội, bây giờ muội gặp phải nguy hiểm…” Âm thanh hắn dịu dàng, “Thì hãy để ta bảo vệ muội.”