*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cảnh Trăn nhìn Phương Chu như khúc gỗ vừa muốn nổi giận lại thấy Cảnh Chí đưa giày đá đá vào chân Phương Chu, thanh âm tròn trịa, êm dịu, trầm tĩnh nói.
“Phương Chu! Ngồi đi, anh hai muốn nghe em nói một chút.”
Vừa dứt lời, cậu bé không kìm được hai hàng nước mắt tranh nhau chảy xuống. Ánh mắt Phương Chu nhìn anh hai có chút mơ hồ, cậu cũng không biết tại sao cậu khóc…… Chắc là nghe giọng nói anh hai quá ôn nhu đi, giống như toàn thân cậu đang trượt theo vách đá được bàn tay to lớn nắm kéo lại.
Cậu không phải oan ức. Cậu biết rỏ hôm nay chuyện ra nông nổi như vậy cậu nhất định có sai, và thậm chí cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần ngoan ngoãn nhận sai, cam tâm chịu phạt. Nhưng mà khi thấy ánh mắt lạnh lùng, những lời nói gay gắt cùng hành vi cứng ngắt mà trước giờ anh chưa bao giờ đối với cậu như vậy làm cậu thật thương tâm, đau khổ… Cậu cảm thấy trái tim mình đau thắt như sắp hư mất. Anh trước giờ luôn từng bước dạy dỗ, nói đạo lý với cậu sao giờ anh lại nóng nảy, sao không chịu nghe cậu giải thích, tại sao anh có thể đối với cậu hung dữ như vậy chứ! Phương Chu ngồi xuống sô pha đối diện Cảnh Chí, nước mắt vẫn ào ạt tuôn ra không cách nào ngừng lại được.
Qua hơn một phút, giọng Cảnh Chí trầm xuống:
“Lau nước mắt và không được khóc nữa.”
Phương Chu nghe lời rút khăn giấy lau mặt, hít một hơi thật sâu, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh hai, giọng nói mang một chút nghẹn ngào nhưng rất chân thành:
“Là em sai rồi.”
Không biết là bất mãn cậu khóc nức nở hay bất mãn cậu nhận sai, lông mày Cảnh Chí nhíu chặt lại, đợi một lúc mới nói.
“Anh biết. Anh muốn nghe em nói những gì anh không biết.”
Hai tay Phương Chu nắm chặt thành nắm đấm để lên đầu gối. Cậu thoáng nhìn như thăm dò ánh mắt Cảnh Trăn, tại ngay lúc ánh mắt gặp nhau đó, cậu lập tức đem ánh mắt mình tránh qua, tránh né ánh mắt kia, cậu không biết nên nói thế nào.
Cảnh Chí liếc qua Cảnh Trăn ngồi nghiêm chỉnh, tùy thời đều có thể nhào đến đánh Phương Chu, thở ra một hơi bất lực, đối với Phương Chu giọng nói mang thêm vài phần kiên nhẫn giải thích.
“Phương Chu! Anh hy vọng em hiểu, anh không phải thẩm tra em, cũng không có trách em. Đây là ba anh cũng là ba em, xảy ra chuyện thế này tất cả mọi người đều không muốn thấy.”
Cảnh Chí đổi sang tư thế thoải mái hơn, hơi dựa vào lưng ghế sofa.
“Anh càng muốn nghe em dùng thân phận một đứa em trai cùng anh mình nói hết, hướng anh tâm sự nổi lòng, thậm chí là phàn nàn.”
“Anh hai! Em không dám phàn nàn, đều là lỗi của em.”
Giọng nói Phương Chu cuối cùng đã trở lại bình thường, nghe có vẻ chắc chắn hơn.
Cảnh Chí đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Nếu như không có chuyện này xảy ra, ba không có ngã xuống, em nói với anh…. Em còn cảm thấy mình có sai ?”
Phương Chu cắn cắn môi, nắm tay càng chặt hơn, suy nghĩ thật lâu mới lắc lắc đầu, ngay tức khắc như nhớ tới cái gì liền quay sang hướng Cảnh Trăn vội vã nói thêm.
“Em không biết.”
Cảnh Chí nhẹ gật đầu, giọng nói rất bá đạo.
“Vậy câu * Đều là lỗi của em* cũng không phải ý nghĩ chân thật của em.”
Con ngươi Phương Chu bối rối đã bán rẻ tâm tình của mình, không thể tiếp tục nói xạo, cậu biết rỏ, trước mặt anh hai tất cả các mặt nạ của mình tự nhiên tróc ra hết. Cậu ép mình không nhìn tới sắc mặt Cảnh Trăn, đem móng tay càng ấn mạnh vào lòng bàn tay, nói :
“Cha tìm em nói về bài vị của mẹ đã làm xong.”
Mắt cậu vô tình rơi xuống khỏi mặt anh mình. Nhưng khi nói đến chuyện này giọng nói lại dõng dạc lên.
“Cha nói muốn đem bài vị của mẹ nhét vào nhà thờ tổ họ Cảnh…”
Lại nói về những từ ngữ mẫn cảm kia lại làm lòng Phương Chu đau thắt lại, ngay sau đó, cậu cảm nhận trái tim trong lồng ngực đập dồn dập như muốn nhảy ra bên ngoài.
“…..Nhưng với một điều kiện….”
Nói tới đây không biết can đảm từ đâu đến, cậu ngước lên nhìn vào đôi mắt đang rất phức tạp của Cảnh Chí.
“…. Ba nói…muốn em từ bỏ quyền sở hữu cổ phần Cảnh Gia.”
Phương Chu nói xong lại thấy cảnh tượng trước mắt dần mơ hồ, vội vàng ngẩng đầu đem những giọt nước mắt chưa kịp rớt xuống nuốt trở vào.
Cảnh Chí thật kinh ngạc, anh cũng thấy rỏ Cảnh Trăn ngồi bên cạnh liên tiếp thắt chặt, căng cứng người. Nhưng mà trên mặt anh vẫn yên tĩnh như nước phẳng lặng.
“Rồi em nói sao?”
Phương Chu cắn cắn môi, ép mình ưỡng ngực.
“Em nói cổ phần công ty, một phân một cắt em cũng không thèm. Mẹ em cũng là người tìm kiếm thanh tịnh, thoát ly thế tục….không cần danh môn thân phận, chỉ cầu lá rụng về cội mà thôi.”
Cảnh Chí dù không thấu hiểu Phương Chu bằng Cảnh Trăn, nhưng anh cũng hiểu rỏ, một cậu bé mười sáu tuổi phải đối mặt với chuyện như vậy…. Sự thù hận vùi chôn trong lòng một thời gian dài giống như là chất xúc tác, thôi thúc và cậu bé đã nói những gì, tại sao ba ngã xuống…. Tất cả sẽ không biết rỏ được rồi.
“Vì vậy em rút bỏ hết các bậc thang mà ba cần bước xuống.”
Câu nói Cảnh Chí chỉ thuận theo tự nhiên, không có ý trách cứ, không chất vấn, cũng không phải phỏng đoán, bình thản như một câu trần thuật, giống như đang nói về một nhân vật trong tiểu thuyết mà thôi, lơ đãng mà châm ngòi đụng vào hợp âm không nguyện ý nhất trong lòng Phương Chu. Cậu đúng là thuận thế đẩy thuyền. Cậu biết rỏ Cảnh Thăng Hồng muốn có cơ hội chuộc lỗi, đền bù nhưng cậu không muốn cho ông ta cơ hội này.
Sự dũng cảm và bản lĩnh của cậu dường như bị dập tắt ngay lập tức, sự dũng cảm, kiên cường trong ánh mắt cậu được thay thế hết lần này đến lần khác. Cậu biết rỏ anh hai không phải là người thích việc quanh co, ngoằn ngoèo, ba phải thế nhưng nói trúng tim đen cậu như vậy làm cho cậu cảm giác toàn bộ quần áo mình đã bị lột sạch đem bày rao bán, cậu không muốn thừa nhận chút ý nghĩ này bị vạch trần, cậu đã mất hết tự tin.
“Anh hai…..”
Phương Chu kêu anh có chút cứng ngắt. Cậu muốn nói rằng cậu đã sai và muốn nói xin lỗi, nhưng cậu cảm thấy đó không phải thật lòng của cậu. Và cậu vẫn cho rằng nếu chuyện này lại xảy ra một lần nữa…. Cậu cũng sẽ đưa ra quyết định như vậy…. Đó là những gì con trai Phương Ngạn Nhi cần phải làm.
Ngồi ở một bên nhìn Phương Chu, Cảnh Trăn thật không còn nhịn được nữa, anh đứng lên. Phương Chu như thấy đối diện một ngọn lửa bùng cháy lên tới nóc nhà. Bên trong giọng nói anh đầy cưỡng chế cùng nóng nảy.
“Ông ấy dù sao cũng là ba của em.”
“Ngồi xuống.”
Cảnh Chí không nhìn tới Cảnh Trăn, hai tiếng này phát ra thật không còn chút nào ôn nhu, kiên nhẫn như đối với Phương Chu mà nó hoàn toàn là mệnh lệnh.
Cảnh Trăn biết mình hôm nay đã rất nhiều lần chọc đến anh, anh biết rỏ anh hai có thể đối với Phương Chu đè nặng hoả nhưng anh hai không có nhân từ ưu đãi với mình như vậy nên đành phải yên lặng ngồi xuống lại.
Cảnh Chí phất phất tay với Phương Chu, giọng nói anh trở nên nhẹ nhàng, linh hoạt hơn.
“Anh thấy em cũng mệt rồi. Quay về phòng mình, bình tĩnh suy nghĩ thật kỹ lại.”
Phương Chu đúng rất mệt mỏi, từ lúc ăn cơm tối tới giờ cả thân thể lẫn tinh thần luôn bị trói chặt không có chút nào nới lỏng. Vừa muốn đứng dậy rời đi chợt nghe sau lưng ngữ khí đông cứng của Cảnh Trăn phát ra.
“Quỳ suy nghĩ.”
???
Thấy mọi người đều lên tiếng mắng chửi Cảnh Trăn, nhịn không được muốn vì Cảnh Trăn biện minh, lý giải một chút. Dù biết đây là một hành động rất thiếu chuyên nghiệp của một tác giả. Từng đọc giả đều có tự mình đánh giá, nhận xét riêng nhưng bởi không chịu được khi thấy nhị ca chịu ủy khuất….haaaaa…..
Mọi người sở dĩ cảm thấy Phương Chu bị tổn thương cùng bất công là vì thấy được lời nói Cảnh Thăng Hồng quá tàn nhẫn, quyết liệt. Bởi vì mọi người thấy Phương Chu đã trải qua thăng trầm đấu tranh tâm lý nên thấy không đáng cho cậu. Sẻ đứng về phía cậu và cảm thấy cậu đương nhiên sẻ làm như vậy….
…… Nhưng mà Cảnh Trăn lại không biết nhiều như vậy. Anh chẳng qua là được người thứ ba nói sơ về chuyện đã xảy ra…. Sau đó thấy cục diện là Phụ thân nằm trên giường không dậy nổi, mẫu thân lung lay sắp ngã…. Mà trong lòng anh luôn luôn ôn nhu hướng thiện thêm vào đó đứa em trai ưu tú hiểu chuyện vậy mà lại cúi đầu nhận sai. Lúc người đang tức giận rất không khống chế được tâm tình của mình… Những lời này nói cho cả Phương Chu cùng Cảnh Trăn….
Tất cả mọi người đều là người bình thường sống một cuộc sống bình thường không có ai là thánh nhân. Chính mình gặp chuyện sẻ xúc động nên đừng yêu cầu người khác làm được dẫu núi có sụp đổ trước mắt vẫn dửng dưng coi như không có gì…..
Phương Chu xúc động là hợp tình hợp lý. Cảnh Trăn xúc động là bất cận nhân tình…hình như có chút hà khắc với người làm con, làm em rồi…… Huống hồ cục diện hôm nay một người hơn sáu mươi tuổi nằm bất tỉnh trên giường, một đứa bé mười sáu tuổi cúi đầu nhận sai… Mà Phương Chu không có chút nào sai ư? Còn nữa từ một góc độ người dạy dỗ, giáo dục… Ngay lúc này bước lại ôm lấy, khuyên giải cùng an ủi thì đứa bé này sau này phải dạy như thế nào đây…..
Cảnh Trăn, Cảnh Chí từ nhỏ đều chép * Luận Ngữ* học *Hiếu Kinh* mà lớn lên…. Những cái này đã ăn sâu, bén rễ vào từng quy tắc ý thức…. Và Cảnh Trăn biết Phương Chu không có cho nên càng muốn dạy, muốn cậu biết mình tức giận cùng bất mãn. Nói cách khác Cảnh Trăn muốn mọi người thấy những gì anh ấy muốn bạn thấy…. Trong tiềm thức của Cảnh Trăn, anh không muốn giả vờ bình tĩnh áp chế cơn giận dữ của mình ở lúc này…. Đó là cách anh dạy dỗ, giáo dục, biểu hiện uy lực, uy hiếp để dạy người…… Nói trắng ra một chút…… Sợ ?…. Đúng vậy… Anh chính là muốn em sợ…..
???
Mình thì rất đồng tình và thương anh Trăn này nên quyết bám theo chân anh cho đến cùng…..
▪️▪️▪️▪️▪️