“Giáo chủ…”
Phất phất tay, ra hiệu cho thủ vệ rời đi, cũng không nhìn thấy vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm như sống sót sau tai nạn của đối phương, Sở Ly lúc này chỉ bình tĩnh nhìn Phong Khinh Hàn:“Tìm ta có việc gì?”
“Tiểu Sở Sở, ngươi nói vậy là có ý gì chứ? Ta là phu quân của ngươi, chẳng lẽ cần phải có việc thì mới có thể gặp mặt ngươi được à?” Cười hì hì nói, Phong Khinh Hàn liền chắp tay sau lưng, bắt đầu đi dạo vòng quanh tẩm điện của Sở Ly.
Tư thế này, thần thái này, quả thật là đem nơi này xem như hậu hoa viên nhà mình, không có chút ngượng ngập nào, trái lại, còn vô cùng thong dong, tự nhiên.
Bị ba chữ ‘Tiểu Sở Sở’ của đối phương gọi đến lông tơ dựng đứng mà sửng sốt trong nháy mắt, rất nhanh, hồi thần lại, Sở Ly liền đã tức giận răn dạy:“Không biết lớn nhỏ!”
“Ta là đại sư huynh của ngươi, tuổi tác cũng lớn hơn ngươi rất nhiều. Về sau, không cho phép xưng hô với ta như vậy nữa!”
“Được rồi, Tiểu Sở Sở.” Thuận miệng nói, trên mặt Phong Khinh Hàn cũng không lộ ra một tia chân thành nào.
Rất rõ ràng, chính là đang tùy tiện ứng phó y.
“…”
Trán nổi gân xanh, nếu không phải nhớ tới, vài ngày nữa đến Sâm La Điện còn cần hắn đứng ra làm ‘sứ giả’, cũng như hệ thống liên tục nhấn mạnh không thể thương tổn hắn, với tính cách của Sở Ly, đã sớm không nhịn được đem hắn nhấn xuống đất, đánh một trận tê người.
Thậm chí, trải qua vô số lần cùng hắn chung đụng một cách nghẹn khuất như vậy, Sở Ly cũng đã suy nghĩ xong, nên đem quan tài của hắn bày ở nơi nào…
Thời khắc này, trái nhìn phải nhìn, Phong Khinh Hàn rất nhanh cũng đã đi đến bên giường của Sở Ly.
Vốn là đang đánh giá số chăn mền được gấp gọn, mang theo hương thơm nhàn nhạt kia, Phong Khinh Hàn rất nhanh cũng đã phát hiện ra tấm bài vị đặt ở trên đầu giường.
Gần như không chút chần chờ, Phong Khinh Hàn liền đã đem nó cầm lên, lật tới lật lui quan sát một chút, sau đó, mới thấp giọng đem cái tên bên trên niệm ra:“Thái Thượng Huyền Hoàng Hỗn Minh Thanh Hư Thượng Thần…”
“Bỏ xuống!” Nhìn thấy đối phương ‘lại’ đem bài vị cầm lên, lần thứ nhất có thể bỏ qua, nhưng lần này, trong lòng vốn đã có chút nộ hỏa, Sở Ly cũng liền nghiêm giọng nói.
Cảm nhận được Sở Ly là thật sự nghiêm túc, trong giọng nói cũng đã ẩn ẩn lộ ra một tia mất kiên nhẫn, Phong Khinh Hàn cũng rất thức thời đem bài vị đặt xuống. Chỉ có điều, trong lòng cũng đã bắt đầu châm chọc Kì Ngân.
“Chậc chậc, tiểu Ngân nhi ơi tiểu Ngân nhi, trăm năm này, ngươi là sống trên thân cẩu rồi à? Đấu không lại người sống thì cũng thôi đi, hiện tại xem ra, địa vị của ngươi trong lòng y, còn không sánh bằng một tấm bài vị như thế này.”
“Không, phải nói là không có cách nào so sánh mới đúng!”
Kì Ngân:…
Sắc mặt vô cùng khó nhìn, nhưng Kì Ngân vẫn biết, những lời Phong Khinh Hàn nói tuy rằng khó nghe, nhưng toàn bộ đều là thật.
Hắn, thật sự không sánh bằng một tấm bài vị!
Đáy lòng ngũ vị tạp trần, không biết có phải ảo giác của Kì Ngân hay không, trong nháy mắt đó, hắn tựa hồ đã nghe thấy được một tiếng cười nhạt vang lên ở bên tai mình.
Tiếng cười đó rất nhẹ, chỉ vừa vang lên liền đã tan biến, khiến người khó lòng nắm bắt.
Nghi hoặc nghiêng mắt, ánh mắt rơi vào trên bóng người uy nghiêm đang ngồi ở bên cạnh, Kì Ngân rất nhanh cũng đã lắc đầu, cho rằng bản thân vừa rồi đã nghe lầm.
Dù sao, hắn cùng Hạ tiền bối chính là người cùng chung chiến tuyến, ngài ấy làm sao có thể cười trên nỗi đau của hắn được chứ?
Hữu nghị thuyền nhỏ, không thể nói lật là lật được.
Thời khắc này, không có tâm tư cùng hắn đôi co lòng vòng nữa, Sở Ly liền nhướng mày, lãnh thanh hỏi lại một lần nữa:“Ngươi tìm ta rốt cuộc là vì chuyện gì?”
“Nếu còn không nói, đừng trách ta dùng thủ đoạn cưỡng chế, đem ngươi ném ra ngoài. Đến khi đó, nhất định sẽ rất khó coi…”
“Ha, cần gì phải gấp gáp như vậy chứ? Chẳng phải bây giờ ta cũng đã đưa rồi sao?” Thân là quân tử, co được giãn được, nên gần như ngay lập tức, Phong Khinh Hàn liền đã từ trong ngực áo móc ra một xấp giấy tuyên thành, đưa cho Sở Ly.
“Những cái tên ghi chép ở bên trong, đều là nội ứng do thế lực khác cài vào trong ma giáo ta.”
Nhanh chóng nhận lấy, nhưng cũng không lập tức mở ra xem, Sở Ly chỉ hoài nghi đặt ra câu hỏi:“Thứ này ngươi từ đâu mà có?”
“Mấy tờ giấy này, ta là tìm được ở bên trong phòng ngủ trước kia của phụ thân ta, kẹp bên trong một quyển thư tịch. Còn cụ thể là ai viết, vậy thì ta không biết.”
Kỹ năng trợn mắt nói dối này của Phong Khinh Hàn, quả thật là đã khiến Kì Ngân được mở mang tầm mắt. Nhất là khi, Sở Ly tựa như còn có chút tin tưởng…
Nhẹ nhàng xoay người, đưa lưng về phía Phong Khinh Hàn, Sở Ly lúc này cũng đã bắt đầu đọc lướt qua những cái tên được ghi chép trên giấy tuyên thành. Nhưng càng đọc, mi mày của y cũng đã càng nhíu chặt lại hơn.
Bởi vì, trong số những danh tự này, có một vài cái tên, Sở Ly vẫn rất quen tai. Bởi vì bọn họ, có người là phó đường chủ, có người còn là giáo chúng tinh anh.
Nhìn xem bóng lưng cao ngất, vững như tùng bách, lại không kém phần uyển chuyển, thướt tha, như ẩn như hiện bên dưới trung y khinh bạc của Sở Ly, đứng ở phía sau, ánh mắt Phong Khinh Hàn cũng đã có chút thiểm sâu.
Khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, tạo thành một đường cong, hắn liền giống như u linh, lặng im không một tiếng động xuất hiện ở sau lưng Sở Ly.
Quỷ dị hơn chính là, trong suốt quá trình này, một đại năng như Sở Ly, cư nhiên lại không hề phát giác được chút nào.
Đương nhiên, cũng có một phần lý do là vì, Phong Khinh Hàn cũng không bộc lộ ra chút sát ý nào đối với y cả.
Ánh mắt hắn từ đầu tới cuối, vẫn chỉ thủy chung dán chặt vào trên phần mông đầy đặn, dù bị tầng tầng lớp lớp y phục che đậy, vẫn không giấu được yêu kiều của y.
Sau đó, lại giống như đã có mưu đồ từ lâu, chậm rãi đưa tay ra…
**Nhiệt liệt khen ngợi đảm lượng của A Hàn rất rất nhiều. Xin đừng chần chừ mà hãy cứ tiếp tục phát huy đi nhé. Ta thích lắm…୧⍢⃝୨
Cho rằng đối phương là đang sợ hãi, thích khách cũng không hề nghĩ nhiều. Mãi cho đến khi, một tiếng cười có chút trầm khàn, đè nén vang lên, gã mới nghi hoặc cau mày :“Ngươi cười cái gì?”
Chẳng lẽ là bị dọa đến điên rồi?
Ánh mắt nhìn chòng chọc vào Phong Khinh Hàn, phát hiện sau khi bản thân truy hỏi, hắn vẫn không hề có ý định trả lời, trái lại, còn một mực cười tiếp, thậm chí, đều ngày càng càn rỡ, sắc mặt ở bên dưới khăn che mặt của thích khách cũng đã trở nên rất khó coi.
“Ta đang hỏi ngươi đó, ngươi rốt cuộc là cười cái gì?”
Có chút tức giận siết chặt nắm tay thêm một chút, song, theo Phong Khinh Hàn chậm rãi ngẩng đầu, khóe môi hơi nhếch, mang theo từng tia châm biếm kia ánh vào mắt, thích khách lại không khỏi sững sờ trong phút chốc.
Cùng lúc đó, hai mắt của gã cũng đã vô thức nâng lên, vừa vặn đối diện với một đôi đồng tử đen kịt, tựa như vực sâu không đáy, âm u thâm trầm…
“Bỏ tay ra.” Giọng nói của nam nhân vô cùng bình thản, thậm chí, có thể dùng bốn chữ ‘không chút phập phồng’ để hình dung.
Nhưng bên trong, phảng phất lại ẩn chứa một cỗ ma lực, tựa như ma quỷ đang thủ thỉ, khiến ánh mắt thích khách chậm rãi dại ra, biến thành một con rối bị giật dây, nghe lời buông tay.
Thân thể nhẹ nhàng đứng ở trên đất, nhìn xem thích khách đang đứng yên bất động ở trước mặt mình, tiếu dung không giảm, Phong Khinh Hàn liền vươn tay, không chút do dự đem khăn che mặt của gã giật xuống.
Vốn còn có chút chờ mong, song, khi nhìn thấy được diện mạo của thích khách, Phong Khinh Hàn liền đã không nhịn được mà phỉ nhổ.
“Cmn, đồ vật gì! Xấu như vậy cũng dám học người khác đi làm thích khách, không cảm thấy mất mặt đáng xấu hổ sao? Đây là muốn đem mục tiêu ám sát hù doạ cho đến chết à?”
Phong Khinh Hàn mặc dù mắng có chút khó nghe, nhưng kỳ thực, cũng không tính là quá khoa trương. Bởi vì, ngoại hình của tên thích khách này xác thực là vô cùng khủng bố.
Khuôn mặt giống như là bị nhúng vào nước sôi, vết bỏng chằn chịt, kín không kẽ hở, ngũ quan tựa như xoắn vào chung một chỗ, mang đến cảm giác không cân xứng. Quan trọng nhất là, ngoại trừ vết bỏng, cả gương mặt còn bị bao trùm bởi rất nhiều vết sẹo to lớn, giống như vô số con rết đang bò.
Không khó để dự đoán, có lẽ vì lo sợ bí mật bại lộ, có người đã cố tình đem dung mạo của thích khách hủy hoại thành bộ dáng này, để người khác không tìm ra.
Thậm chí, nếu Phong Khinh Hàn đoán không lầm, trong miệng thích khách này chín phần mười cũng sẽ có đồ vật tương tự với độc dược. Để khi cảm nhận được nguy hiểm, đối phương có thể lập tức cắn thuốc độc tự sát.
Chuẩn bị đầy đủ mới ra tay, loại người này, hiển nhiên cũng không có khả năng là thích khách bình thường, mà là tử sĩ do người nào đó phái tới.
“Nói rõ tường tận, ngươi là ai? Là kẻ nào phái ngươi tới? Tại sao lại vây khốn Kì Ngân? Còn có, ngươi tra hỏi chuyện liên quan tới phong ấn để làm gì?”
Đã bị Phong Khinh Hàn dùng ý niệm khống chế, nên thích khách rất nhanh cũng đã đem những gì mình biết nói rõ tường tận, giống như hận không thể đào tim móc phổi ra cho hắn xem.
“Ta là tử sĩ được người nuôi dưỡng từ nhỏ, không có tên, danh hiệu là Thập Nhị. Chủ nhân của ta là ai, ta cũng không rõ, ta chỉ là nghe theo mệnh lệnh làm việc. Ngoài ta ra, trong tổ chức còn có khoảng mấy trăm tên tử sĩ.”
“Bình thường, chúng ta đều được nuôi nhốt trong một mật thất dưới lồng đất. Chỉ khi nhận được nhiệm vụ, mới có thể rời khỏi nơi đó, đi ra ngoài.”
“Trên người chúng ta đều bị hạ xuống cổ độc, thân nhân cũng bị tổ chức giam cầm, cho nên, sẽ không bao giờ phản bội.”
“Vây khốn Kì Ngân là vì muốn ép hỏi chuyện liên quan đến phong ấn, hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao phó. Cụ thể hơn nữa, ta không có đủ quyền hạn để biết.”
Không moi được quá nhiều tin tức hữu dụng, Phong Khinh Hàn cũng đã có chút không vừa lòng. Không nhanh không chậm hỏi thêm một câu cuối cùng :“Ngươi là bằng cách nào vào được ma giáo? Là có người tiếp ứng sao?”
“Đem hết nhãn tuyến mà tổ chức các ngươi cài vào trong ma giáo đều viết ra giấy cho ta. Biết được bao nhiêu liền viết bấy nhiêu.”
Đờ đẫn gật đầu, thích khách liền cứng nhắc cất bước đi đến bên án kỷ, ngồi xuống liền bắt đầu cầm lấy giấy tuyên thành cùng bút lông, tựa như máy móc, bắt đầu nhanh chóng ghi chép.
Tốc độ ghi của thích khách rất nhanh, chưa đến nửa khắc cũng đã liên tục thay ba trang giấy. Mà bên trên mỗi trang giấy, thì đều đã sớm bị từng dòng chữ bằng mực đen chen đầy.
Mãi cho đến khi nét bút cuối cùng đặt xuống xong, lúc này, thích khách mới chậm rãi đứng dậy, cung kính đem xấp giấy dâng lên cho Phong Khinh Hàn.
Sau khi nhận lấy, tùy tiện nhìn lướt qua một lượt, Phong Khinh Hàn liền đã đem số ‘danh sách’ này thu vào trong giới chỉ của Kì Ngân.
Thời khắc này, tên thích khách trước mặt xem như cũng đã không còn giá trị gì đối với Phong Khinh Hàn nữa. Trên môi vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, hắn liền nghiêng người, không rõ ý vị nói :“Làm rất tốt, hiện tại, ngươi tự do rồi.”
Theo hắc khí trong con ngươi của Phong Khinh Hàn chậm rãi tán đi, đôi mắt đờ đẫn của thích khách rốt cuộc cũng đã hiện lên một chút thần thái.
Tựa như vẫn chưa kịp phản ứng lại tình hình hiện tại của chính mình, đáy mắt thích khách đều là một mảnh mờ mịt.
Song, cũng không để gã mơ hồ quá lâu, theo một tiếng ‘phốc’ khi da thịt bị đâm phá vang lên, kèm với một cỗ đau đớn thấu tim truyền tới, gã liền đã lập tức bị cưỡng ép khôi phục lại thần trí. Đồng tử giãn ra, cứng nhắc cúi đầu, nhìn xem cánh tay đã xuyên thủng lồng ngực của mình kia.