“Đường Mộ tiên sinh, anh nghèo điên rồi à? Một chút xíu tiền này của tôi anh cũng để mắt tới?”
Người đàn ông tóc vàng mắt xanh trên màn hình trợn mắt biểu tình cực kỳ phẫn nộ đối với hành động trừ lương này của vị cấp trên trực tiếp của mình…
“Tiền của cậu vốn dĩ là của tôi nha! Không cần biết là nhiều hay ít, chỉ cần là đồ của tôi thì tôi không ngại nhiều!”
Đường Mộ nhún nhún vai, có ai chê mình quá nhiều tiền sao? Hắn từ trước tới nay không theo chủ nghĩa xem tiền như rác có được không?!!
“Vậy anh cũng phải tính xem là mỗi năm tôi đem lại cho anh bao nhiêu là lợi ích chứ! Đường Mộ tiên sinh, anh trở mặt chậm một chút có được không?”
“Không có tôi kê chân cho anh vài cục đá thì anh cảm thấy anh có thể tạo ra bao nhiêu giá trị cho tôi? Hửm?”
“Đúng vậy nhỉ! Nói như vậy thì tôi có nên quỳ xuống tạ ơn anh không? Cám ơn anh vì anh đã thu lưu tôi?”
“Nên vậy, nên vậy!”
“Hứ! Anh đúng là cái đồ mặt dày, tôi đúng là năng lực có hạn, không theo nổi bước chân của anh…”
Rụp một tiếng, màn hình trước mặt Đường Mộ đen thui, cuộc họp video bị cắt ngang giữa chừng.
Đường Mộ vừa quay đầu lại nhìn thì thấy nam nhân nhà hắn đang dựa vào khung cửa, vô tội nhún nhún vai.
“Họ Thẩm kia! Anh có bệnh à?!?”
Ông nội anh! Không thấy ông đang họp à?
“Đúng vậy! Anh yêu cầu em chữa trị cho anh một chút!”
Thẩm Lãng rất hào phóng thừa nhận, y vừa gật đầu vừa nghênh ngang đi vào phòng, sau lưng “Rầm” một tiếng, mạnh mẽ đóng cửa lại, tiện tay khóa luôn cửa ra vào phòng họp của Đường tiểu tổ tông.
Thẩm Lãng nhìn về phía cổ áo sơ mi của Đường Mộ, nơi đó có hai chiếc cúc đang mở, rất không đồng tình mà lắc đầu:
“Tiểu tổ tông! Anh nói với em bao nhiêu lần rồi, mà em không chịu nhớ kỹ là ở công ty phải bảo trì dáng vẻ lão đại nghiêm túc của em chứ! Em làm GM phải đi đầu cho nhân viên người ta còn làm theo chứ!”
Đường Mộ trừng Thẩm Lãng một cái.
“Thẩm trung tướng, anh không thấy hôm nay trời rất nóng sao? Có giỏi thì anh tới thử xem!”
Nóng như vậy còn đòi hỏi hắn phải quần áo chỉnh tề? Có ngon thì tự mà tới hưởng thụ!
“Được!”
Thẩm Lãng đến gần Đường Mộ, ngón tay thon dài ngả ngớn chạm vào cổ áo của Đường Mộ, cả người ngả về phía trước, hạ giọng:
“Tổ tông, anh nhớ em!”
Hai người bọn họ đều bận việc riêng của mình, tuy là mỗi đêm cùng nằm trên một cái giường, nhiều lúc sáng sớm Đường Mộ còn đang ngủ thì Thẩm Lãng đã vén chăn đi quân bộ, cũng có nhiều buổi tối Thẩm Lãng trở về thật khuya thật khuya, lúc ấy hắn đã ngủ từ đời nào rồi. Nếu như cái chăn không lưu lại dấu vết nơi Thẩm Lãng đã ngủ qua đêm thì Đường Mộ mém nữa cho rằng là nam nhân nhà hắn đi cả một tuần liền không về nhà luôn rồi!
“Phải vậy không?”
Đường Mộ lười biếng ngồi trên ghế, liếc mắt nhìn nam nhân nhà hắn nghiêm trang nói, đột nhiên biến thành một con husky thích làm nũng.
“Em không nhớ anh?”
Thẩm Lãng áp sát mặt mình vào mặt Đường Mộ:
“Em dám nói không nhớ, tuần sau chúng ta cũng không cần ra khỏi cửa đâu!”
Thẩm Trung tướng cực kỳ không biết xấu hổ mà trừng mắt uy hiếp Đường tiểu tổ tông.
“Anh đúng thật là… Không hổ danh Tướng quân vô liêm sỉ nhất!!!”
“Anh mà để ý liêm sỉ với mặt mũi thì sao có thể hốt được em về nhà?”
Thẩm Lãng không cảm thấy mấy lời này là lời trào phúng tí nào! Ngược lại, y cảm thấy rất vừa lòng! Năm đó là y dựa vào da mặt dày mới cưới được tiểu tổ tông này nha! Da mặt dày là công thần đó chứ đùa?!!
“Đúng vậy! Trình độ vô liêm sỉ thật sự là không ai dám so với Thẩm Trung tướng nha!” Đường Mộ gật đầu phụ họa.
“Cho nên là, tổ tông à! Vấn đề này còn cần chúng ta thảo luận nữa không?”
Nhìn bờ môi mỏng đỏ bừng ngay trước mắt, ánh mắt Thẩm Lãng đã tối đi vài phần.
“Anh thấy…”
Lời nói vừa tới miệng đã bị Thẩm Trung tướng cắt đứt…
Thẩm Lãng cong lưng xuống hôn môi tiểu tổ tông nhà mình, hôn được một lúc lại thấy tư thế này hơi khó chịu, dứt khoát bế người đang ngồi trên ghế đặt lên trên bàn làm việc, lại tiếp tục sự nhiệt tình lúc nãy.
Đường Mộ vòng hay tay mình qua cổ Thẩm Lãng, không chút yếu thế nào đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt của Thẩm quân trưởng. Suốt một tuần không được gặp mặt, không tiếp xúc da thịt với nhau, hắn cũng muốn người nam nhân này.
Khi hai người mới bắt đầu ở bên nhau, bởi vì ngày nào Thẩm Lãng cũng yêu cầu quá độ nên Đường Mộ bị làm đến ngày nào cũng eo đau mông đau, câu cửa miệng của hắn chính là nguyền rủa nam nhân nhà hắn chết trên giường! Nhưng sự thật lại phũ phàng, Đường Mộ đã dùng bảy năm bên nhau để nghiệm chứng, kết quả chi thấy tỷ lệ nam nhân nhà hắn chết trên giường trực tiếp hạ xuống số âm rồi!
Nhờ thể lực cực kỳ trâu bò của Thẩm đại quân trưởng mà cuộc sống hôn nhân của Đường tiểu tổ tông vô cùng “hương diễm kích thích”! Thẩm Lãng vẫn duy trì tình cảm mãnh liệt như lúc mới cưới, mấy năm nay chỉ trừ Đường Mộ chính thức tiếp quản Đường thị và Thẩm Lãng lên quân hàm Trung tướng thì mọi thứ vẫn không có thay đổi gì. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sau mấy năm, nam nhân bốn mươi tuổi kia càng thêm thành thục ổn trọng, khí chất càng thêm mê người. Đôi lúc Đường Mộ vẫn xuất hiện cảm giác nguy cơ nho nhỏ…
“Ở đây được không em…”
Hơi thở nóng rẫy của nam nhân phun lên cần cổ mẫn cảm của Đường Mộ, chọc cho Đường Mộ không khống chế được từng trận run rẩy nhè nhẹ.
“Không… Không được…”
Dưới thân là mặt bàn thô cứng, làm cho xương cốt của Đường tiểu tổ tông kêu gào không được thoải mái cho lắm. Nếu bây giờ hắn mặc kệ nam nhân này đòi hỏi, kỳ nghỉ của hắn nhất định sẽ bị ngâm nước nóng!!!
“Nhưng mà anh không nhịn được nữa… Không phải em cũng thế sao?”
Nhấc đầu gối của Đường tiểu tổ tông lên, bàn tay nam nhân đã bắt đầu lần mò tới vị trí trung tâm, chỗ kia không chịu nổi kích thích nên đã rơi vào vòng khống chế của nam nhân.
“Cái tên này! Anh muốn cho cả công ty từ trên xuống dưới đều được hóng chuyện bát quái của ông có đúng không?”
Đường Mộ trừng nam nhân, hai người họ nếu ở khóa cửa ở trong này hai tiếng đồng hồ thì ngày mai hắn tuyệt đối sẽ là nhân vật chính trong mấy câu chuyện trà dư tửu hậu của nhân viên nhà mình!
“Ai dám? Giết người đó!”
Thẩm Lãng bá đạo nhướng mày, vẻ mặt cực kỳ mị hoặc.
Đường Mộ rên nhẹ một tiếng, cái tên nam nhân thúi này!!! Thật vô liêm sỉ! Hắn còn dám tới đây quyến rũ mình!
“Thẩm Lãng! Anh vô liêm sỉ…”
“Được rồi, được rồi, để tên vô liêm sỉ này tới yêu em có được không?”
Nhìn người yêu toàn thân đang run rẩy trong tay mình, trong lời nói trêu chọc của Thẩm Lãng còn pha lẫn một chút ý cười. Thẩm Lãng cảm thấy mình yêu chết đi được cái bộ dáng tiểu tổ tông đang bị tra tấn bởi tình dục.
“Không được.. Không được… Ưm…”
“Ông đây còn muốn ở Đường thị làm người! Aaaa… Em không muốn nghe mấy lời đàm tiếu này nọ… Ưm… Ưm…”
Ngoài miệng tuy không đồng ý, nhưng thân thể lại rất thành thật mà gắt gao bám lấy cánh tay Thẩm Lãng.
“Em yêu, yên tâm đi, Đường thị từ trên xuống dưới không ai dám nói gì em đâu! Không sợ! Tổ tông! Được rồi, không trêu em nữa, cứng rồi phải không, khó chịu không?”
Nhìn vật dưới quần tây đã sưng lên của Đường Mộ, ý cười trong mắt Thẩm Lãng ngày càng sâu.
“Ưm… Ở đây cái gì cũng không có! Anh muốn ông đau chết anh mới vừa lòng có phải không?”
Cuối cùng không lay chuyển được nam nhân, Đường Mộ hết hy vọng quát.
Thẩm Lãng nghe xong thì nhướng mày một cách quyến rũ, cúi người hung hăng hôn lên môi Đường tiểu tổ tông nhà mình một ngụm.
“Tổ tông à, yên tâm, chuyện gì anh cũng có cách giải quyết hết!”
Nói xong, bàn tay không an phận cởi từng cúc áo sơ mi của Đường tiểu tổ tông, sau đó lại tới quần dài, từ từ cởi từng thứ một…
Rèm cửa của phòng họp đã sớm bị điều khiển từ xa buông xuống từ lâu, trong phòng có hơi ngược sáng, nhưng hiện tại là ban ngày ban mặt, nên trong phòng cũng không quá tối. Đường Mộ mấy năm gần đây lười vẫn hoàn lười, ngoại trừ một số hoạt động thể hình bị ép tập thì mấy loại vận động mạnh hắn hoàn toàn giả bộ không thấy! Cho nên làn da của Đường tiểu tổ tông còn trắng hơn cả con gái, nếu so với Thẩm trung tướng hằng năm được ngâm mình ở quân khu thì hiệu quả tương đương với một người da trắng một người Châu Phi! Thảm không nỡ nhìn! Vì điều này mà Đường tiểu tổ tông buồn bực rất lâu! Nam nhân kia đã hơn bốn mươi rồi mà vẫn còn tinh tráng như thanh niên hai mươi!!! Nhưng mà… Hắn vẫn muốn lười!
Thành kính hôn lên mỗi tấc da thịt trên người Đường Mộ, Thẩm Lãng nhanh chóng tiến công tới mảnh đất yếu ớt nhất của tiểu tổ tông. Thừa dịp Đường Mộ đang hé miệng thở dốc, Thẩm Lãng há mồm ngậm phân thân của người yêu vào trong miệng. Kích thích mãnh liệt đột ngột ụp tới làm Đường Mộ rên rỉ ra tiếng. Ngón tay lung tung bắt lấy người trước mặt, nhưng lại không bắt được thứ gì cả.
“Thẩm Lãng… Ư… Ư… Thẩm Lãng…”
“Ngoan, em cảm nhận nó một chút đi nào!”
“Không cần… Em chịu không nổi!”
Đường Mộ run lên, thân thể cũng không ngừng run rẩy, khối thân thể này được nam nhân dạy dỗ ra đến cực kỳ mẫn cảm với sự đụng chạm dịu dàng của y.
“Tiểu tổ tông!”
“Đừng có gào lên!”
“Anh có gào hửm?”
“…”
________________
Lúc ba vị thiếu gia Đường gia nhận được điện thoại nhờ họ hỗ trợ xử lý lịch trình của Đường lão tứ thì cả ba người đều trực tiếp nhảy dựng lên!
“Nó chạy lúc nào thế? Không phải đang họp trực tuyến hả?”
“Mỗi lần người đàn ông nhà nó tới tìm nó xong thì em có gặp được nó nữa không?”
Đòe mòe! Cái tên khốn nạn nàyyyyyy! Dám tới đây bắt cóc người!!!
Nhưng mà… Mấy ngày tới nếu không có Đường lão tứ làm chỗ dựa thì tìm đâu ra một chỗ yên tĩnh để tập trung làm việc đây?!? Ba đứa tiểu ác ma kia trở lại rồi trời!!
“Thẩm Lãng!!! Tên nhóc khốn nạn này!!!”
Thực ra trước đó bọn họ ở chung với người em rể này khá tốt! Nhưng mà mấy phần “khá tốt” kia lại tỷ lệ nghịch theo năm tháng ba đứa tiểu ác ma trong nhà kia lớn lên…
Còn về việc tại sao mọi chuyện lại phát triển theo hướng này thì có trời mới biết đầu sỏ nên bị quật bầm dập là ai…
“Đi trốn mau! Lão tứ không phải có việc cho chúng ta làm sao? Mau chạy! Tốt nhất là chạy trước khi ba đứa nhóc kia phát hiện ra!”
Tới bây giờ họ mới phát hiện, thì ra cũng sẽ có lúc mấy cái công việc phiền phức này lại có thể trở thành vị cứu tinh của họ! Nhân sinh đúng thật là không dễ dàng gì…
Phổ cập lại một chút gia phả phía Đường gia cho mấy nàng chút xíu:
Đường Qua – Đường lão đại – con zai là Đường Tư Hoàn – Tiểu lão đại
Đường Bác – Đường lão nhị – con zai là Đường Khản – Tiêu lão nhị
Đường Ngạo – Đường lão tam – con gái là Đường Bối – con nhóc duy nhứt trong bầy
Đường Mộ – Đường lão tứ – Đường tiểu tổ tông