” Alo, anh đang ở đâu vậy?!”.
” Công ty!”.
” Ồ, đợi chút nữa em tới”.
” Được”.
Vũ Hàn Nguyệt sau khi rời khỏi biệt thự thì liền tới Star Lord Long Đỉnh của Long Tiêu Dạ. Bên dưới sảnh chờ, cô tới gặp nhân viên lễ tân chào hỏi:” Xin chào, cho tôi gặp Long Tiêu Dạ!”.
Nữ lễ tân này nhìn lên lịch sự hỏi:” Con hỏi cô có hẹn trước với Long tổng không ạ?”.
” Không có!”.
” Vậy thật sự xin lỗi, phải hẹn trước mới được gặp ạ”.
Vừa hay lúc này trợ lý của Long Tiêu Dạ là Bạch Thông mua đồ ăn cho anh đi ngang qua nhìn thấy liền chạy tới:” Nguyệt tiểu thư, cô đến tìm Long tổng sao?”.
Cô theo hướng phát ra âm thanh quay người lại, nhìn người đàn ông ngày nghi hoặc:” Anh là…?”.
Cậu ta cúi đầu giới thiệu:” A tôi là thư ký của ngài ấy. Để tôi dẫn cô lên!”.
Cô có chút ngơ ngác nhưng vẫn khiêm tốn, từ từ bước theo sau:” Vậy làm phiền anh rồi”.
Hai người đi vô thang máy, bấm nút lên tầng tám rồi dần dần chuyển đổi, chẳng qua bao lâu thì đã dừng lại.
” Tinh”
Thang máy mở ra, họ đi qua hành lang dài rốt cuộc cũng tới phòng làm việc của Long Tiêu Dạ. Bạch Thông đẩy cửa để cô vào trước còn mình đi sau, cậu ta đặt đồ ăn lên trên bàn rồi ra ngoài. Cô ngồi xuống sofa gần đó, giở bọc cơm hộp ra và gọi anh:” Anh chưa ăn sáng sao? Mau tới ăn đi!!”.
Anh đứng dậy di chuyển đến phía Vũ Hàn Nguyệt, ngồi ở bên cạnh ôm lấy cánh tay cô thở dài:” Ây dô ây mệt quá đi~”
– Hửm… ai làm gì anh mà mệt!
– Còn khá phải tại em đêm qua ư!!
Dáng vẻ ngây ngô băn khoăn hỏi:”Em làm gì chứ?”
.
.
.
Tối hôm qua sau khi trở về biệt thự.
Vũ Hàn Nguyệt bế Vũ Huyết Thiên lên phòng để cậu bé tắm rửa và thay đồ rồi đi ngủ, còn cô trở về phòng nằm trên giường mệt mỏi không muốn động đậy gì.
Loading…
Lần sau nhất định không đến dự mấy cái buổi tiệc như vậy nữa, mệt chết tôi rồi…
Long Tiêu Dạ cởi bỏ áo vets vắt lên ghế gần bàn trang điểm, ngồi xuống giường, đặt tay lên lưng cô hỏi:” Sao vậy?”.
Cô ngẩng đểu lên nhìn anh than vãn:” Đau lưng rồi~”.
– Muốn anh đấm lưng cho không!?
Đột nhiên cô bật người dậy, ngồi nhìn anh ánh sáng long lanh:” Được sao? Anh biết massage hả?!”.
Anh luồn tay sang hai bên hông cô, mặt đối mặt gượng gạo:” Tất nhiên là biết, anh có từng học qua đó!!”.
Nữ nhân này ngại ngùng rồi, vội đưa tay lên che mặt đáp:” Vậy… anh đợi chút, em đi tắm rồi ra liền…”
Sau đó liền một mạch chui vào nhà tắm nửa tiếng đồng hồ. Khi bước ra lại chỉ quấn cái khắn tắm trắng, lộ ra đôi chân trắng nõn nà của mình. Tuy nhiên cánh tay trái vẫn cuốn băng chặt kín, cô nằm úp lên giường, dáng vẻ này khiến Long Tiêu Dạ có chút đỏ mặt bắt đầu massage cho cô, anh ngồi trên người cô tâm trạng ngày càng hưng phấn. Nhưng Vũ Hàn Nguyệt lại thoải mái nằm hưởng thụ, mỗi chỗ bàn tay to lớn của anh chạm vào đều trở nên nóng ran, cô vùi mặt vào gối bông mềm mại kia. Khoái cảm dễ chịu làm cô trở nên thích thú:” Long Tiêu Dạ tiếp tục đi~”
Thế là cuối cùng anh phải đấm bóp cho cô cả một đêm đến khi cô ngủ mới thôi, còn cẩn thận đắp chăn lại sợ cô bị cảm lạnh.
[ Tội nghiệp anh nhà tôi. Chậc chậc Nguyệt tỷ thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, dù sao cũng soái như vậy mà hihi]
…—————-…
Mãi Vũ Hàn Nguyệt mới chịu nhớ ra, tỏ vẻ không biết gì nhún vai đáp :” Tại anh tự nguyện mà, chứ em đâu có ép~”.
– Ôi nữ nhân vô tình độc ác…
– Thôi lắm chuyện mau ăn cơm đi!!
Long Tiêu Dạ ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy dùng bữa. Đúng lúc này hai gã nam nhân gây chú ý ở bữa tiệc đêm qua xuất hiện. Thiết Nan bước vô với khuân mặt mệt mỏi, tay thì chống eo, khập khà khập khiễng đi tới. Còn Lý Tiêm Kỳ đằng sau hoàn toàn ngược lại, sắc thái nhìn sao vẫn thấy vui vẻ tràn đầy sức sống.
Vũ Hàn Nguyệt đoán được có chuyện mờ ám liền trêu đùa:” Hihi Thiết Nan à có cần tôi sai người đi mua cho cậu tip thuốc trị hoa cúc không?”.
Cậu ta đỏ mặt ném chiếc gối tới chỗ cô đáp:
” Chị dâu đáng ghét, em mới không cần đó!!”.
Lý Tiêm Kỳ liền đứng sau ghế Thiết Nan đang ngồi ôm lấy cổ cậu ta:” Bé cưng vẫn khoẻ nha~”.
Thiết Nan hống hách mạnh miệng trả lời:
“Hứ! Đương nhiên rồi, giờ tôi đi đua ngựa vẫn còn dư sức!!”.
Quả báo nhãn tiền không trật một ai, chẳng qua là tới muộn hay tới sớm thôi. Dường như cậu ta cảm thấy có gì đó sai sai ngước mặt lên gặp ngay cái ánh mắt biến thái đầy âm mưu đen tối kia, liền gượng gạo. Lý Tiêm Kỳ giọng điệu mang chút tức giận gài bẫy cậu ta:” Nếu đã như vậy tối nay chúng ta lại tiếp tục, tôi không tin ngày mai em còn có khả năng bước xuống giường!!”.
” Anh biến thái à nói cái quái gì vậy!!!”.
Vũ Hàn Nguyệt ngồi xem kịch hay thích thú cười phá lên:” Hahaha”.
Long Tiêu Dạ đang ăn cơm nghe hai người này nói chuyện chẳng những nuốt không trôi mà còn xém bị ngẹn, phẫn nộ lên tiếng:” Này hai người các câu né đi chỗ khác mà tâm sự ân ái có được không?!! Tôi đang ăn cơm đấy”.
Họ đều đồng thanh đáp:” Kệ cậu, liên quan méo gì đến tôi!”.
Nét mặt đau khổ vì bị nhồi nhét vào họng một đống cẩu lương nên trong lòng không khỏi trách mắng…
Đúng là đáng chết mà, lại dám nói chuyện yêu đương trước mặt mình!!!
Về phải cho đi bê đầy bể nước mới được!!!
Phiền chết tôi rồi aaaaa….
Anh quay qua gối đầu lên chân Vũ Hàn Nguyệt khóc không ra nước mắt:” Ai da vợ ơi hai người bọn họ bắt nạt anh hic hic”.
Cô đành vỗ vai an ủi:” Được rồi được rồi không khóc nữa ha~ Nam nhân không được rơi lẹ đâu đó!!”.
– Anh mới chưa có khóc.
– Ừ thì chưa khóc. Mới sụt sịt tí thôi chứ có nhiêu đâu!!
Long Tiêu Dạ chuyển mình vòng tay ôm chặt eo cô mà tránh né:” Ừ anh chính là như vậy đó!
Em tính bỏ anh sao? Không có cửa đâu nha!!!”.
Cô nhìn sang phía Thiết Nan và Lý Tiêm Kỳ miệng nói nhưng không phát ra âm thanh vung tay:” Anh ta hồi trước đều như vậy sao?”.
Họ lắc đầu phủ nhận, cũng chỉ cử động khẩu hình:” Không có!”.
– Vậy là sau khi tôi xuất hiện mới trở thành như này hả?!
Thiết Nan dơ tay lên hình dấu like gật đầu: “Chính là như vậy đó!!”.
“Mấy cậu có nhầm không đó!?” Cô nghi hoặc chưa dám tin vào những gì mình nghe được.
Lý Tiêm Kỳ khẳng định chắc nịch:” Tuyệt đối không thể nào sai được đâu!!”.
Đang dùng cái ngôn ngữ kí hiệu mới được tạo ra giữa ba người thì Long Tiêu Dạ đột nhiên ngóc đầu dậy liếc hai người đàn ông nói:” Tôi biết các cậu đang nói xấu tôi đó nha, lượn đi trước khi tôi tống cổ ra khỏi đây!”.
– Tàn nhẫn vậy sao?
– Ừ, làm phiền tôi ở cùng mào hoang nhỏ!!!
– Chết tiệt! Đồ thấy sắc quên bạn. Bọn tôi phắn liền đây!!
Sau đó Thiết Nan và Lý Tiêm Kỳ đóng sầm cửa rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại anh với Vũ Hàn Nguyệt. Mà anh cũng chẳng hề có ý dậy làm việc mà coi cô như cái gối gác đầu ngủ bù hôm qua. Ngày nay cô cũng ít việc nên cứ vậy giữ nguyên tư tế, cầm tạm cuốn sách trên bàn lên đọc. Ngồi im không nhúc nhích có chút bí bách, sách ở đây toàn là nói về vấn đề kinh doanh, rồi là giáo dục. Cô đọc mà muốn ngủ theo luôn, được một lúc thì mắt nhắm mắt mở, gật gà gật gù dù đã cố uống nhiều trà đặc chút cho đỡ nhưng rốt cuộc vẫn là khoanh tay nằm lên đầu Long Tiêu Dạ ngủ quên luôn. ‘