Hacker có kỹ thuật thật sự, thường trốn trong xó ít ra ngoài, ở tầng cao mà người bình thường không tiếp xúc đến được, khiến người khác nghe tin đã sợ mất mật.
Q.
Chỉ một cái danh hiệu, không biết giới tính, không biết tên họ, không biết tuổi tác, không biết ngoại hình.
Ba tháng trước, bảy sinh viên mất liên lạc ở nước ngoài, đại sứ quán kết nối với mạng lưới định vị của nước ngoài, bởi vì liên quan đến lĩnh vực vệ tinh quân sự nên kết nối không thành công.
Chuyện này gây nên sóng to gió lớn ở trong nước, trên internet có vô số lời mắng mỏ.
Khi thành viên Đại sứ quán không còn tìm được cách nào khác, một hacker bất ngờ xuất hiện, hack hệ thống vệ tinh phòng ngự quân sự của quốc gia kia.
Tư liệu rất ít, người của đại sứ quán cũng chỉ nhìn thấy một danh hiệu “Q” ở cuối cùng.
Một hacker bình dân chưa bao giờ xuất hiện trên đại hội mũ đen. Vì lần hành động này, hắn ta ngay lập tức bị chú ý, nổi tiếng ngang với năm hacker lớn trong ‘giới hacker’.
Bị cảnh sát hình sự quốc tế theo dõi.
Về sau, danh hiệu Q này hot lên ở trong nước, gần như là một người phát ngôn thần bí, được xưng là người đỡ đầu cho hacker thời nay.
Bởi vì việc này, điểm tuyển sinh khoa máy tính trong nước năm nay cao đến đáng sợ.
Truyền thuyết liên quan đến người tên Q này có rất nhiều phiên bản, nhưng trước sau gì cũng không có ai tìm được dấu vết để lại.
Tần Nhiễm không ngẩng đầu, không có người ngoài ở đây, cô ngang ngược tùy ý, vắt vẻo thả lỏng chân, tay cầm chiếc khăn lạnh màu trắng dưới ánh đèn “Cúp máy.”
“Sớm vậy?” Cố Tây Trì cười nói lời cảm ơn với người chỉ đường cho cậu ở đầu dây bên kia rồi hướng ánh mắt quay lại màn hình điện thoại di động, dừng một chút, lên tiếng trước khi Tần Nhiễm đưa tay ấn tắt kết nối: “Tiểu Nhiễm Nhi, trạng thái bây giờ của cậu rất nguy hiểm.”
**
Ban đêm, Hành Xuyên Nhất Trung.
Phòng y tế học đường, ánh đèn rất dịu dàng.
Nữ sinh dùng một tay che má trái ngồi ở đối diện bác sĩ, vẻ mặt mệt mỏi.
“Thuốc giảm đau và kháng sinh chỉ có thể làm dịu cơn đau răng, ngày mai vẫn nên đến bệnh viện lớn” thanh niên đang nói chuyện ngồi trên ghế, một tay cầm hai hộp thuốc, một tay viết đơn cho nữ sinh, “Tôi viết tờ đơn này cho em, ngày mai tìm chủ nhiệm lớp xin phép nghỉ.”
Dưới ánh đèn, khuyên tai trên tai trái chiết xạ ra tia sáng vừa chói vừa lạnh.
Mặt mũi người thanh niên rất đẹp, trên mái tóc lộn xộn có vài lọn được nhuộm bạc.
“Cảm ơn.” Nữ sinh quẹt thẻ học sinh xong, liếc anh ta một cái đầy cảm kích, có điều bởi vì đau răng, sắc mặt vẫn mệt mỏi không phấn chấn.
Thanh niên xua tay nói không có việc gì, vứt bút xuống quay đầu lại nhìn về phía sau, “Tuyển gia.”
Nữ sinh quay người, khóe mắt liếc qua lúc nghiêng người nhìn thấy ghế sô pha trong góc.
Bên cạnh ghế sa lon vắt một cánh tay, ngón tay buông thõng rất tự nhiên, khớp xương rõ ràng, thon dài cân đối.
Một bàn tay rất nghệ thuật.
Cái tay kia giật giật, sau đó một chùm chìa khoá liền quay đầu đập lên mặt thanh niên đeo khuyên tai.
Thanh niên nhanh tay nhanh mắt bắt lấy, sau đó rụt cổ một cái, cẩn thận từng li từng tí, “Gia, tám giờ rồi.”
Trình Tuyển đã liên tục không ngủ mấy ngày nay, buồn ngủ vô cùng, anh hơi có vẻ không kiên nhẫn, tự tay kéo chăn đắp lên trên người, vẫn mang dáng vẻ còn buồn ngủ như cũ, thờ ơ ừ một tiếng.
Bởi vì vừa mới tỉnh, giọng nói còn hơi khàn khàn ngái ngủ.
Một tay chống bên cạnh ghế sa lon đứng lên, ngón tay đẹp mắt lún vào bên trong đệm ghế sô pha mềm mại.
Áo sơ mi đen, tay áo sắn lên mấy nấc, lộ ra một nửa cổ tay.
Anh đứng tại chỗ mấy giây mới lười biếng ngẩng đầu, đôi mắt hơi ngước lên có chút hời hợt lạnh lẽo, con ngươi màu đen đậm và sâu, hình dáng mắt đẹp quá mức, ngay cả lúc không cười cũng long lanh ánh nước.
Giống như cây tường vi trắng vào lúc bình minh.
Anh híp mắt gật nhẹ đầu, giọng điệu hời hợt, “Về thôi.”
Thanh niên lập tức đi lên phía trước, cung cung kính kính.
Trình Tuyển, vị gia nhà họ Trình kia, hỗn thế ma vương nơi thủ đô.
Mười sáu tuổi bắt đầu lập nghiệp, xây dựng công ty được một nửa thì ném cho chị của anh, hiện tại công ty này là một trong năm công ty hàng đầu trong nước.
Lúc mười bảy tuổi đột nhiên có ý muốn nghiên cứu người máy cùng một đám người, hiện tại người máy này đang được trưng bày ở triển lãm quốc tế.
Lúc mười tám tuổi lại đi làm một cảnh sát nhỏ.
…
Hai mốt tuổi, làm bác sĩ mổ chính tại hai bệnh viện ở thủ đô.
Nghề bác sĩ này anh làm lại khác với những người khác, một tháng chỉ nhận giải phẫu một lần, hơn nữa một lần anh nhận mổ này vẫn là có tiền cũng không mua được.
Không có nguyên nhân nào khác, bởi vì hai tay kia của anh được xưng là “bàn tay của Thượng Đế”.
Lúc này, anh không ở yên nơi thủ đô, lại đến làm nhân viên y tế cho một trường học bình thường, có điều nhân viên y tế này anh làm cũng khác với mọi người, anh mang theo trợ lý.
Mỗi ngày đều để trợ lý làm việc.
Rõ ràng là đời sau của nhà quý tộc làm quan, cuối cùng lại không nhập ngũ, không làm chính trị, không kinh doanh, treo cái tên ở trường đại học nước ngoài cũng không đến lớp.
Không giống những con cháu nhà có chức quyền khác, dường như anh quá mức tầm thường.
Thế mà, vị Tuyển gia này ở thủ đô, người khác chỉ nhắc đến một câu cũng thấy run sợ trong lòng.
Bởi vì anh là đứa con mà ông cụ nhà họ Trình được đến khi đã có tuổi, rất được yêu chiều.
Toàn bộ thủ đô, bao gồm cả một số người nhà họ Trình cũng đều không hiểu, ông lão này đã nghiêm khắc hơn nửa đời người, tại sao cuối cùng lại chiều chuộng một đứa con trai vô công rồi nghề đến như vậy.
“Lạch cạch” ——
Cửa phòng y tế học đường bị khóa lại.
Nữ sinh cầm thuốc trên tay, ngây ra tại chỗ, không có phản ứng gì.
Sau một lúc lâu, chờ không còn thấy được bóng dáng màu đen kia nữa, cô ấy mới phản ứng lại được, xuýt xoa che má trái.
Đau quá đi!
**
Sáng sớm hôm sau.
Tần Nhiễm xuống tầng ăn cơm, áp suất thấp quấn quanh toàn thân cô, mặt không cảm xúc.
Cô có tính cáu kỉnh khi mới rời giường, rất nghiêm trọng.
“Chờ một lát trợ lý Trần sẽ dẫn con đi Nhất Trung” Ninh Tình đặt đũa trong tay xuống, ngẩng đầu, “Mẹ hẹn chuyên gia xem bệnh cho bà ngoại con.”
Trước kia, lúc Tần Ngữ khai giảng là Ninh Tình tự mình đưa đến, lúc này bà ta lại không chịu nổi người này.
Trong tương lai còn phải đối phó với đám người thân nhà họ Lâm thích xem náo nhiệt kia, Ninh Tình hơi cắn môi.
Chỉ bực Tần Nhiễm không chịu cố gắng, không cần nhiều, chỉ cần bằng một phần của Tần Ngữ bà ta cũng thỏa mãn.
Lâm Kỳ một tay cầm báo, một tay cầm điện thoại, đi từ phòng khách đến.
Ninh Tình hỏi ông thế nào.
Mặt Lâm Kỳ lộ vẻ khó xử, “Là việc của Nhiễm Nhiễm.” Ông nhìn về phía Tần Nhiễm mang theo sự áy náy, “Chú rất xin lỗi, chủ nhiệm Đinh vừa mới trả lời, nói đại khái là hồ sơ của con không vào Nhất Trung được.”
Ngón tay Ninh Tình siết chặt, lời nói của Lâm Kỳ khiến cho bà ta có chút khó xử.
Tần Ngữ uống sữa bò xong, cầm túi mà thím Trương đưa cho cô ta, lúc đứng lên, nghiêng đầu hỏi Lâm Kỳ, “Cha, Nhất Trung rất dễ vào, sao chị con lại không vào được?”
Cô ta hơi nghiêng đầu, rất ngoan rất xinh đẹp, giọng điệu không hiểu.
Ngón tay Ninh Tình run run, ánh mắt của người giúp việc xung quanh rất quái dị, bà ta giống như bị người khác giật bỏ tấm màn che, khó xử đến xấu hổ.
“Đi học trước đi, sắp muộn rồi.” Lâm Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Tần Ngữ hơi có vẻ bất đắc dĩ.
Ngược lại nhìn về phía Tần Nhiễm đang bắt chéo hai chân, cắn bánh quẩy nói: “Chuyện này là chú không đúng, giáo viên trường cấp ba Văn Đức cũng không kém hơn so với Nhất Trung, đúng không Ngữ nhi?”
Tần Ngữ không nhịn được cười, sau đó gật đầu, cầm cặp muốn đi ra ngoài.
Cơn nóng giận khi rời giường của Tần Nhiễm rất lớn, cũng may là cô sẽ không trút giận lung tung.
Cô cúi đầu, trong miệng cắn bánh quẩy, dáng lông mi che khuất đôi mắt cực xinh đẹp kia.
“Cái đó à, không cần làm phiền đến chú đâu” một tay khác chọc vào trong bát cháo, cô miễn cưỡng nâng mắt, biểu cảm rõ ràng là có chút kìm nén, rồi lại mang theo vẻ ngang tàng khó mà tả nổi, thờ ơ mở miệng, “Cháu có thư đề cử của hiệu trưởng trường Nhất Trung.”
– —– lời nói với người lạ ——
Đại hội mũ đen: Nơi hacker quốc tế tụ tập.
Đây đều là kiểu nhân vật thần tiên gì vậy.
Cảm ơn mọi người đã bình luận, khen thưởng, bỏ phiếu, yêu mọi người.
Lời editor: Đêm hôm không ngủ được, đăng chương mới xem có ai đọc không. Hì ^^~