Phu Nhân Lại Rơi Áo Choàng Rồi

Chương 33: Mày muốn mọi người nói thế nào?



Sắc mặt của Tưởng Hàm âm u, “Tao nói chuyện với Phan Minh Nguyệt, mày ra vẻ cái gì…”

Tần Nhiễm xắn tay áo lên, dáng vẻ lười nhác hơi híp mắt lại nhìn Tưởng Hàm, cổ họng tràn ra tiếng cười khàn khàn.

Trong nháy mắt, trên người Tưởng Hàm nổi đầy da gà, theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, con ngươi cô ta rụt lại, lùi về sau một bước, muốn trốn!

Có điều một giây sau, Tưởng Hàm còn chưa kịp lùi một bước, cả người đã bị một lực lượng khổng lồ bóp chặt, bị người túm chặt cổ, mạnh mẽ đập lên tường, toàn bộ phía sau đều đau nhức.

Trên người dường như không còn chút sức lực nào.

Một tay của Tần Nhiễm đè chặt Tưởng Hàm, giơ chân ra đạp hai nữ sinh khác ngã xuống đất, nhìn về phía nữ sinh cuối cùng, nhướn mày cười: “Sao, tiếp không?”

Nam sinh nữ sinh ở tuổi này đánh nhau đều không có kết cấu gì, trong mắt Tần Nhiễm chỉ là trò đùa trẻ con.

“Đừng đánh nữa.” Sau lưng, có người kéo tay áo cô.

Là Phan Minh Nguyệt.

Tần Nhiễm không nói chuyện, chỉ là cụp mắt, không biểu cảm gì mà nhìn Tưởng Hàm đang bị khóa chặt.

Mi tâm Tưởng Hàm có mồ hôi lạnh toát ra, nữ sinh trước mặt không biểu cảm gì, tóc đã kẹp lên, vài sợi tóc con theo động tác cúi đầu của cô mà trượt qua mặt, dừng ở bên miệng.

Một đôi mắt đẹp, nhưng ánh mắt dường như nhuốm máu, khiến cho người ta chỉ liếc nhìn cũng cảm thấy sợ nổi da gà.

Biến cố lần này, những người khác trong phòng ngủ đều đã biết.

Ngô Nghiên cũng có chút sợ, nhưng cô ta nhìn thoáng qua đám người Tưởng Hàm, vẫn đứng ở cạnh cửa mở miệng: “Tần Nhiễm, cô đừng có nổi điên, tôi muốn đi báo cho quản lý túc xá…”

Tần Nhiễm hơi không kiên nhẫn, cô đạp vào cánh cửa sát vách một lần.

“Ầm —— “

Cửa đụng phải vách tường rồi mạnh mẽ bắn lại, gây nên một tiếng vang kịch liệt.

Đừng nói Ngô Nghiên không dám nói lời nào, cả tầng đều lặng ngắt như tờ.

Tần Nhiễm cao hơn Tưởng Hàm một chút, buông tay đang ép chặt cổ cô ta, hơi cúi đầu, hai ngón tay duỗi ra nắm lấy cằm Tưởng Hàm.

Sau một hồi khá lâu, trong ánh mắt kinh sợ của Tưởng Hàm, cô buông lỏng tay, chậm rãi cuốn lại tay áo.

Lại quay sang Lâm Tư Nhiên cầm lại cốc giữ nhiệt.

Đáy mắt vẫn còn tơ máu, trước khi đi, cô hơi liếc mắt, có chút bất cần đời, cười rất lười biếng nhìn về phía Tưởng Hàm: “Lần sau, quản bản thân cho tốt.”

Cô cầm cốc đi về hướng phòng ngủ của mình, còn nữ sinh cuối cùng giống như là thỏ trắng bị dọa sợ, nhảy dựng lên tránh đường.

Trên hành lang dường như đều là nữ sinh núp ở cửa phòng ngủ, lén lút nhìn theo cô.

Mấy phút sau, người trong cả tầng vẫn còn chưa tỉnh lại, cực kỳ yên tĩnh.

Sau khi Lâm Tư Nhiên tắm xong cũng không nhìn thấy Tần Nhiễm trong ký túc xá, cô ấy nhíu mày, ở chỗ bình nước cũng không thấy, cô ấy liền đi ra ban công.

Vừa thấy Tần Nhiễm ngồi ở trên lan can hướng về phía cô ấy, hai chân còn quơ đi quơ lại.

Lâm Tư Nhiên bị dọa đến mức trái tim suýt chút nữa thì ngừng đập, “Nhiễm Nhiễm!”

Tần Nhiễm đã sớm nghe được tiếng vang, cô hơi liếc mắt, “Hoảng cái gì?”

Trong miệng còn cắn một cây thuốc lá chưa mồi, thờ ơ vung chân, bóng đêm như thấm ướt khuôn mặt cô.

Lâm Tư Nhiên không phản ứng kịp.

Tần Nhiễm bỗng nhiên nhỏ giọng cười, cô hơi chống tay, nhảy một cái, vứt thuốc lá vào thùng rác, “Đi thôi, về ngủ.”

Lâm Tư Nhiên sờ lên trái tim, thở dài một hơi, “Nhiễm Nhiễm, cậu thật là lợi hại.”

Cô ấy nói việc đêm nay.

Thật đúng là chưa từng gặp qua, có nữ sinh khiến Tưởng Hàm sợ hãi đến mức độ đó.

Tần Nhiễm đi về phía phòng ngủ, hai tay gối sau gáy, không nói chuyện.

Rất lâu sau, Lâm Tư Nhiên mới nghe được bốn chữ, vừa yếu vừa lạnh: “Tớ không phải thần.”

**

Một khu biệt thự tại thành phố Vân.

Trình Tuyển đang cầm dao nghiên cứu mô hình cơ thể người.

Liền nghe thấy Lục Chiếu Ảnh vội vàng hấp tấp đẩy cửa Studio ra, “Tuyển gia, Tuyển gia, có…có…”

Mặt Trình Tuyển không thay đổi quay lại, dao giải phẫu mỏng nhọn nhắm ngay Lục Chiếu Ảnh: “Làm hỏng mô hình của tôi, cậu đền nổi không?”

Lục Chiếu Ảnh im lặng một chút.

Cậu chủ Trình bỏ ra 500 vạn định chế mô hình cơ thể người, đến cả mạch máu cũng mô phỏng lại rất rõ ràng, số tiền kia anh ta có thể bỏ ra, nhưng có thể nhờ được người hỗ trợ định chế hay không thì…

Anh ta dừng một chút, sau đó mở miệng: “Đơn của chúng ta được phản hồi.”

Trình Tuyển dừng tay, anh thu hồi dao, góc áo áo sơmi cũng mang theo một trận gió, nhẹ nhàng bay lên, khó có khi nào quyết định nhanh chóng như vậy, “Sao không nói sớm?”

Lục Chiếu Ảnh: “…”

**

Mặc dù là lớp 12, nhưng hai ngày nghỉ Nhất Trung cũng không yêu cầu học thêm, trước kia có học thêm, nhưng từ sau khi bị phụ huynh của một học sinh nào đó báo cáo với bộ giáo dục, liền không còn học thêm.

Hai ngày này trừ lúc Tần Nhiễm làm thêm tại cửa hàng trà sữa đều rất tự do.

Sáng sớm, Ninh Tình gọi cho cô liên tiếp mấy cuộc điện thoại, cô không nhận.

Tần Nhiễm mang ba lô của mình, trực tiếp đến bệnh viện thăm Trần Thục Lan.

Trần Thục Lan ở phòng bệnh VIP của bệnh viện, được người chăm sóc đặc biệt, thời điểm Tần Nhiễm đến, dì nhỏ đang đút canh cho Trần Thục Lan.

Mộc Doanh ngồi trên ghế bên cạnh chơi điện thoại.

Mộc Nam ngồi ở một bên khác, cầm dao gọt táo.

Tần Nhiễm không đi vào ngay, chỉ đứng ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh nhìn Trần Thục Lan nửa ngày.

Trần Thục Lan và ông ngoại cô kết hôn sớm, nhưng sinh con lại muộn, hơn ba mươi tuổi mới sinh đứa bé thứ nhất.

Bây giờ bà đã gần tám mươi.

Người đã già, các cơ quan cơ thể cũng bắt đầu thoái hóa, đủ loại bệnh xuất hiện.

Chân Ninh Vi Tần Nhiễm còn tìm được cách, có điều trước mặt sinh lão bệnh tử, đối diện với các cơ quan cơ thể già đi rồi suy kiệt, Tần Nhiễm cũng cảm thấy bất lực.

Tần Nhiễm mở cửa đi vào, tinh thần của Trần Thục Lan trong nháy mắt đã tốt.

“Nhiễm Nhiễm, bà nhờ mẹ cháu lấy những thứ này ra, cháu cất kỹ đi.” Ngón tay Trần Thục Lan có chút run rẩy, bà lấy một đống giấy ra từ dưới gối, đưa cho Tần Nhiễm.

Tần Nhiễm cúi đầu nhìn, tất cả đều là bản nhạc trước kia bị cô vò thành cục ném vào thùng rác.

Tùy ý viết.

Cô không ngờ bà ngoại giữ lại tất cả.

Trần Thục Lan thấy cô không động đậy, không nói lời nào kéo Tần Nhiễm, nhét vào trong tay cô, Trần Thục Lan đã già, trí nhớ không được tốt, nhưng vẫn còn nhớ rõ, dáng vẻ lúc ấy của một người thầy đến từ thủ đô khi thấy những bản nhạc này.

Giống như báu vật.

Nếu như đổi thành một phụ huynh khác, chắc chắn sẽ liều mạng ép con cháu học.

Có điều Trần Thục Lan không như vậy, Tần Nhiễm trong lòng bà, về sau không kết hôn bà cũng vui lòng, chớ nói chi là những việc nhỏ như vậy.

“Chị họ, đây là cái gì?” Mộc Doanh nhìn thấy Tần Nhiễm, liền cất điện thoại di động, lại gần.

Chỉ có thể thấy được một phần của trang giấy.

Nhưng cũng không rõ ràng.

Tần Nhiễm cuộn đống giấy lại, nhét vào trong túi quần đồng phục, “Không có gì.”

Cô nhàn nhạt mở miệng.

Mộc Doanh mặc dù tò mò, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ cảm thấy kỳ lạ.

Ở bệnh viện đến trưa, mãi đến buổi chiều Tần Nhiễm phải đến cửa hàng trà sữa đi làm, cô mới trở về.

**

Thứ bảy, Tần Ngữ còn phải đến trường học luyện violon.

Trong lễ kỷ niệm của trường có tiết mục của Tần Ngữ.

Ngày bình thường đều là tài xế đưa Tần Ngữ, lần này Lâm Uyển muốn đi xem Tần Ngữ, vậy nên cũng đi theo, Ninh Tình chỉ có thể đi theo.

Xe của bọn họ có thể vào trường học.

Chỉ là lúc đi ngang qua cửa ra vào, Tần Ngữ muốn uống trà sữa.

Ba người liền xuống xe.

Tài xế xuống xếp hàng mua trà sữa cho Tần Ngữ.

Tần Ngữ kéo cánh tay Lâm Uyển, cười nói giới thiệu tình hình hiện tại của Nhất Trung cho bà ta.

Khóe mắt liếc qua nhìn thấy một bóng người quen tại cửa hàng trà sữa, Tần Ngữ dường như có chút sửng sốt, lời nói đến miệng cũng bay mất.

Lâm Uyển chú ý thấy Tần Ngữ bất thường, “Sao vậy?”

Bà ta vừa hỏi, vừa nhìn sang theo ánh mắt cô ta.

“Mẹ, sao chị lại ở chỗ này?” Tần Ngữ nghiêng đầu nhìn Ninh Tình.

Ninh Tình cũng đã thấy, sắc mặt bà ta tím xanh, nhếch môi, mắt mang sương lạnh nhanh chân đi đến cửa hàng trà sữa.

Tần Nhiễm dựa vào quầy bar, cúi mặt, không nhanh không chậm đặt một chén trà sữa lên bàn.

Ninh Tình ngón tay siết chặt, bà ta đeo chiếc túi 3 vạn, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Tần Nhiễm, mày muốn mọi người cảm thấy thế nào?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.