Trong phòng họp nhỏ, hiện tại không ai xác định được là hai bên có hợp tác hay không, cho nên nói chuyện gần nửa tiếng thì cũng không còn ai muốn hỏi gì. Cả hai bên cùng trầm mặc, uống nước tự lật xem tài liệu.
Lưu Ngâm đứng ngồi không yên, nhìn đông ngó tây ra cửa
Trợ lý Tô phát hiện ra có gì không đúng, mượn tay rót miếng nước giả vờ tâm sự “Giám gốc Lưu có vẻ quan tâm đến Kỳ Tổng nhỉ?”
“Cảm ơn” Lưu Ngâm tay cầm cái ly chờ trợ lý Tô châm thêm nước, bưng ly uống giải thích một câu “Kỳ tổng đã đi cũng khá lâu rồi. Trợ lý Tô có cần đi xem khi nào hai người đó quay lại không?”
Hắn tính tình thẳng thắng không nghe được trong lời nói của trợ lý Tô có ẩn ý, bên cạnh giám đốc Trần cúi xuống cười trộm một cái. Trợ lý Tô nghe được tiếng cười buông tách trà xuống, nhẹ nhàng hỏi “Giám đốc Trần đang cười gì vậy, nếu không ngại thì nói ra để mọi người cùng nhau vui vẻ”
Khụ khụ… giám đốc Trần ngẩng đầu vỗ vỗ bả vai Lưu Ngâm thuận tiện nói chuyện sẵn làm bà mối “Tiểu Lưu năm nay 31 tuổi, chưa lập gia đình, cũng chưa có đối tượng thích hợp. Đối với Kỳ tổng chỉ là cấp dưới quan tâm cấp trên, trợ lý Tô không biết có muốn hay không cùng tiểu Lưu thêm cái wechat tìm hiểu nhau?”
“Ông nói bậy cái gì đó” Lưu Ngâm rụt vai, đẩy tay Trần Sơn Giang ra nghiêm túc nói “Chúng ta đến đây để nói chuyện hợp tác chứ không phải đi xem mắt.”
Trần Giang Sơn cười ha hả nhìn trợ lý Tô, không tiếp lời Lưu Ngâm.
“Tôi đi xem Lục tổng.” Biết được ý đồ của Lưu Ngâm, trợ lý Tô có chút không tự nhiên nên rời khỏi phòng họp.
Cô vừa đi, Trần Giang Sơn thu hồi ý cười, cầm lấy điện thoại nhắn cho Lưu Ngâm: [Trợ lý Tô thăm dò cậu là cô ta muốn thăm dò Kỳ Tổng, cậu đừng có mà ngây ngốc]
Lưu Ngâm nhận được tin nhắn, liếc mắt Trần Sơn Giang một cái. Trần Sơn Giang nghịch ngợm nháy mắt với hắn, cúi đầu xem kế hoạch hợp tác kia, âm thầm cân nhắc chuyện hợp tác.
~~~~
“Bởi vì em là phu nhân của tôi.” Lục Uyển Đình nói cho Kỳ Thanh nguyên nhân “Chuyện hợp tác là chuyện hiển nhiên.”
Cô nói rồi đem chén trà ngọc đến bên môi, nhấp một ngụm, thần thái tự nhiên nhìn Kỳ Thanh.
Ánh mắt câu dẫn nhưng chủ nhân của ánh mắt đó lại không biết.
Kỳ Thanh bị ánh mắt đó hấp dẫn, hãm sâu vào ánh mắt đó mà chuyên tâm nhìn. Trong văn phòng không khí ái muội lại dâng lên, Lục Uyển Đình tay nắm chặt chén trà…
Thịch thịch thịch…một tràn tiếng gõ cửa vang lên
Giọng của trợ lý Tô ở ngoài cửa truyền vào “Lục Tổng”
Kỳ Thanh nháy mắt thanh tỉnh cúi đầu uống trà, Lục Uyển Đình âm thầm thở dài, quay đầu đối diện cửa nói “Vào đi”
“Lục tổng, chúng ta bên kia đã nói…” Trợ lý Tô đi vào nhìn gương mặt lạnh lùng của Lục Tổng liềm câm miệng lui một bước ra cửa “Em có phải đến không đúng lúc”
Cũng biết là không đúng lúc…xem ra còn quá ít việc… sẽ tăng công việc cho nhà ngươi.
“Tổng giám Chu và mấy người kia đã hiểu rõ hết chưa?”
Trợ lý Tô gật đầu “Vâng, cũng nói là tạm ổn” Mắt nhìn Kỳ Thanh chân thì đi vào văn phòng đóng cửa lại, bẩm báo lại đúng sự thật cho Lục tổng “Bởi vì không xác định có ký hợp tác hay không cho nên mọi người chỉ hiểu biết được các hạng mục trong bảng kế hoạch. Còn những việc triển khai tiếp theo chưa nói qua.”
“Ân” Lục Uyển Đình gật đầu hiểu được vấn đề, buông chén trà xuống. Nhìn lại đồng hồ rồi tự quyết định, phân phó trợ lý Tô “Cũng 11 giờ rồi, em chiêu đãi mọi người ăn cơm trưa đi. Kỳ Thanh sẽ đi cùng tôi, không đi chung với mọi người.”
Ăn cơm riêng? Kỳ Thanh tâm liền loạn lên.
Từ trước tới nay, không tính những buổi yến tiệc, hai người chưa bao giờ ăn cơm với nhau.
Lục Uyển Đình nói xong quay sang nhìn Kỳ Thanh, thấy Kỳ Thanh thất thần lại quay lại nói với trợ lý Tô “Cứ vậy đi. Đi đi”
“Vâng, Lục tổng” Trợ lý Tô nhanh chân chạy đi, lúc đi ra vẫn còn nhớ đóng cửa cho hai người.
Tiếng đóng cửa lôi tâm Kỳ Thanh đang dạt ở Thái Bình Dương tấp vào bờ. Kỳ Thanh ngước mắt nhìn lại bị một đôi mắt đang quan sát cô. Lục Uyển Đình hỏi cô “Em không muốn cùng tôi ăn cơm sao?”
Kỳ Thanh vội lắc đầu phủ nhận “Như thế nào lại không muốn, vẫn luôn muốn cùng chị ăn cơm”
Lục Uyển Đình đôi mắt rực rỡ, thấy hứng thú “Em vẫn luôn muốn cùng tôi ăn cơm?”
“Đúng vậy, người muốn cùng Lục tổng ăn cơm đếm không xuể, tôi chỉ là một trong cái đó”
“….” Lục Uyển Đình lại châm ít trà uống tiếp.
Quả nhiên là cô nghĩ nhiều rồi.
Sợ hai vị giám đốc nhà cô lo lắng, Kỳ Thanh định nhắn cho hai người họ một cái, lại phát hiện túi xách cùng điện thoại đều ở phòng họp. Kỳ Thanh đứng dậy tính nói với Lục Uyển Đình muốn đi phòng họp lấy túi thì trợ lý Tô lần nữa xuất hiện, trên tay còn cầm túi và văn kiện của cô.
“Phu…Kỳ tổng, đồ của chị”
Theo phía sau là hai người Lưu Ngâm và Trần Giang Sơn, trợ lý Tô vội dừng lại đem từ phu nhân sửa thành Kỳ tổng.
Kỳ Thanh tiếp nhận túi cùng với văn kiện nói cảm ơn một tiếng
“Kỳ tổng, trợ lý Tô mới nói. Kỳ tổng không đi ăn cùng chúng tôi” Trần Giang Sơn đứng ở cửa nhìn có chút lo lắng cho cô.
Kỳ Thanh đi đến đem túi văn kiện giao cho hắn “Tôi cùng Lục tổng còn chưa nói xong. Ăn cơm xong, hai người về công ty trước đi.”
Trần Giang Sơn nhìn vào bên trong cửa thấy Lục tổng đang ngồi ở sofa, an định mà nhìn bọn họ bên này. Trần Giang Sơn cầm lấy túi văn kiện hơi cúi người, nhỏ giọng nhắc nhở Kỳ Thanh “Lục tổng đã kết hôn”
Người thông minh nói một hiểu mười. Kỳ Thanh gật gật đầu nói “Tôi biết rồi, sẽ chú ý”
Trợ lý Tô không nhịn được mà trợn mắt nhìn hắn. Cùng Lục tổng kết hôn không phải là Kỳ tổng mấy người sao, cái gì mà chú ý? Không cần túng dục quá độ à?
Sợ lại chọc Lục tổng không cao hứng, trợ lý Tô tốc hành mà đem mấy cái cột vướng bận bứng đi.
“Chúng ta đi đâu ăn?” Kỳ Thanh xách túi ở cạnh bàn trà thì thấy điện thoại trên bàn sáng lên. Kỳ Thanh thị lực rất tốt, liếc mắt một cái thấy được tin nhắn nhảy ra.
Điều tra được rồi, là Dương Châm.
Dương Châm? Lục Uyển Đình điều tra cái gì???
“Gần đây, có một cái nhà hàng ăn cũng không tồi. Chúng ta đến đó ăn” Biết được Kỳ Thanh thấy được tin nhắn, Lục Uyển Định thanh sắc bất biến, cầm di động đứng dậy “Em chờ tôi vài phút, tôi có việc cần xử lý”
Lục Uyển Đình đi đến bàn làm việc, Kỳ Thanh nhìn bóng dáng cô do dự không biết có nên hỏi không. Vẫn là không nhịn được cho nên vừa lúc Lục Uyển Đình ngồi xuống liền hỏi “Dương Châm là bạn từ nhỏ của tôi, chị điều tra cái gì ở cậu ấy”
“Không có gì.” Lục Uyển Đình click mở tin nhắn, nhíu mày soạn tin “Là kiểm tra một số việc, vừa điều tra ra được là cô ta làm.”
Cô nên sớm nghĩ đến. Hôm qua, Kỳ Thanh uống rượu chính là ở nhà Dương Châm. Vậy dấu môi người trên cổ của em ấy, ngoại trừ Dương Châm thì chắc không phải là người khác.
“Cậu ấy làm gì?” Cùng Dương Châm nhận thức hai mươi mấy năm. Kỳ Thanh tự nhận cô là người hiểu rõ Dương Châm nhất, lương thiện, coi trọng bằng hữu, trọng tình trọng nghĩa, chính là hay đổi bạn gái.
Không phải là…
“Cậu ấy cùng với em gái chị yêu nhau?” Nhưng ngàn vạn đừng có đá con nhà người ta nga
Lục Uyển Đình ngước mắt nhìn, ngữ khí không tốt “Cô ta còn nghĩ muốn cùng em gái tôi yêu đương?”
Kỳ Thanh nhẹ nhàng thở ra, không phải yêu đường, chia tay hay nɠɵạı ŧìиɦ, mấy cái tình cảm linh tinh là tốt rồi.
Vậy ngoài việc này, Dương Châm làm cái gì mà chọc đến Lục Uyển Đình.
Mấy năm nay, cậu ấy biết cô thích Lục Uyển Đình, thường xuyên giúp cô chú ý đến các hoạt động của Lục Uyển Đình nhưng tuyệt đối sẽ không đến gần và cùng Lục Uyển Đình có bất cứ liên hệ nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, Kỳ Thanh vẫn không nghĩ ra được Dương Châm đã làm cái gì khiến cho Lục Uyển Đình chú ý.
Lục Uyển Đình trả lời xong tin nhắn, xoá lịch sử trò chuyện nói “Không có gì” Trong lòng, bị một cỗ ghen tuông dâng lên khó chịu.
Thấy Lục Uyển Đình không chịu nói, Kỳ Thanh chỉ có thể từ bỏ. Nghĩ thầm, không nói cho cô thì cô sẽ đi hỏi Dương Châm.
Lục Uyển Đình tắt máy tính, khép văn kiện đang mở trên bàn lại, thu thập bàn làm việc một chút rồi nói “Được rồi, đi thôi” Nhìn có vẻ như, cơm nước xong không có ý định về lại công ty
Hai người đi thang máy xuống lầu, ngoài trời đang nắng gắt, Lục Uyển Đình bảo Kỳ Thanh ở cửa chờ mình…cô đội nắng mà đi ra lấy xe đến cửa đón Kỳ Thanh
Công ty 12h mới tan ca, lễ tân nhìn thấy Lục Uyển Đình cùng Kỳ Thanh đi xuống, âm thầm quan sát rồi cấp báo cho Nhị tiểu thư.
[Lục tổng hình như cùng Kỳ tổng của Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật đi ăn cơm.]
Lục Vân Tạ đang chơi game nhìn tin nhắn, lập tức out ra khỏi game, hung dữ mà nhìn màn hình điện thoại, đôi tay soạn nhanh tin nhắn: [Là việc công?]
Lễ tân suy nghĩ một chút…Kỳ Thanh đến còn mang theo hai người cho nên khắng định [ n, cô ta mang theo giám đốc nghiên cứu và giám đốc sản phẩm đến đây. Hẳn là bàn chuyện hợp tác]
Lục Vân không trả lời tin nhắn, chuyển qua khung nhắn thoại với chị gái. Nhìn chị gái đã nhắn trước đó kêu bận, nghĩ một cái liền nhắn một cái tin phát qua.
[Chị, khi nào bận việc xong, em qua cùng chị ăn cơm nha~]
Lục Uyển Đình chạy xe đến cửa, Kỳ Thanh lên ghế phụ ngồi. Lúc cài dây an toàn thì màn hình di động lại sáng lên.
Điện thoại đặt ở trên chỗ bảng điều khiển xe bên trái của cô cho nên Kỳ Thanh cúi đầu cài dây an toàn không cẩn thận lại đọc được tin nhắn của Lục Uyển Đình.
Ghi chú là Vân Tạ, xưng hô với Uyển Đình là chị thì là em gái của chị ấy nhắn tin.
Lục Uyển Đình cầm lấy điện thoại hồi lại tin nhắn, Kỳ Thanh cài dây an toàn xong, thân thể ngồi thẳng đầu hơi nghiêng nghiêng, trong lòng có chút khẩn trương nói “Chị có muốn cùng em gái ăn cơm không?”
“Không, hai chúng ta thôi” Lục Uyển Đình thanh âm mềm nhẹ cự tuyệt Lục Vân Tạ. Khoá màn hình lại rồi đặt điện thoại ở chỗ cũ. Cũng không lo lắng là Kỳ Thanh sẽ nhìn thấy được tin nhắn gì.
Lời nói của Lục Uyển Đình làm cho tim Kỳ Thanh đập không khống chế được, Kỳ Thanh quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, từng cảnh một chậm rãi lướt qua, giấu bàn tay đang nắm chặt lại
Xe rời khỏi công ty, rẽ trái rẽ phải bảy tám lần gì đó rồi dừng lại ở trước một nhà hàng.
“Thu Thu Đông Tàng” xuống xe Kỳ Thanh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, nhìn đến bốn chữ “Thu Thu Đông Tàng” nhẹ nhàng nghĩ đến
Xuân sinh, hạ trưởng, thu liễm, đông tàng. Thời tiết nóng bức nhưng đã qua đầu thu. Hiện tại là mùa thu.
(Ý là mùa xuân là mùa sinh sản, mùa hạ bắt đầu lớn lên, mùa thu là thu hoặc còn mua đông là mùa cây cối không sinh trưởng được)
Trên đầu bỗng xuất hiện một cái bóng…là Lục Uyển Đình cầm ô che nắng cho cô “Là ở đây, vào thôi”
Kỳ Thanh quay sang nhìn Lục Uyển Đình… thu thu hai chữ bỗng nhiên thật hài hợp để hình dung hôn nhân của hai người…mà tàng thì đúng là trạng thái của hai người.
Hai người ẩn hôn không cho người ngoài biết.
Thật là phù hợp với tên nhà hàng
Trong nhà hàng, thực khách cũng không ít. Đến cửa người phục vụ liền nhìn đến hai người nhiệt tình chào đón “Lục lão bản, vẫn là vị trí cũ sao?”
Vị trí cũ? Lục Uyển Đình thường xuyên đến đây ăn sao?
“Ân” Lục Uyển Đình gật đầu, hai người đi theo phục vụ lên lầu hai vào một cái phòng nhỏ yên tĩnh.
Ngồi xuống, người phục vụ cầm thực đơn đưa cho hai người, rót nước rồi đứng bên cạnh chờ ghi món.
Lục Uyển Đình đưa thực đơn cho Kỳ Thanh, Kỳ Thanh đẩy tay không nhận “Chị gọi đi, tôi cái gì cũng được”
“Vậy tôi gọi nhé” Lục Uyển Đình đem thực đơn đưa cho phục vụ, không cần nhìn liền gọi vài món.
Kỳ Thanh phát hiện, những món mà Lục Uyển Đình gọi đều là những món cô thích ăn.
Thật là xảo a.
Chờ đồ ăn mang lại, Lục Uyển Đình lấy chén đũa tráng qua nước sôi rồi đem chén dĩa đưa cho Kỳ Thanh đổi lấy bộ trước mặt cô rồi tiếp tục làm giống lúc nảy.
Kỳ Thanh ôm điện thoại cùng bạn bè nói chuyện lại không nghĩ đến Lục Uyển Đình đối với cô lại sẵn sóc tỉ mỉ như vậy, vội buông điện thoại nói cảm ơn. “Cảm ơn Lục tổng”
Người đối diện đang tráng đũa dừng động tác một chút, Lục Uyển Đình ngước mắt không hài lòng, giọng nói lạnh lùng “Không cần cảm ơn”
Một khắc thân mật biến mất…
Kỳ Thanh hiểu chuyện gì cho nên trong lòng thời dài trách…như thế nào lại kêu Lục tổng
Giật giật môi…tính nói nhưng thôi chờ lần sau đi cô lại gọi tên
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, hai người cũng không biết nói gì chỉ lặng yên ăn.
Kỳ Thanh nhìn trộm Lục Uyển Đình , cô ăn thong thả, tao nhã, động tác gắp đồ ăn cũng ưu nhã, trông có cảm giác đang xem một bộ phim cảnh đẹp mỹ nhân thưởng thức bữa ăn.
Đột nhiên, điện thoại vang lên, hai từ A Châm xuất hiện trên màn hình. Kỳ Thanh nhìn thấy tên Dương Châm, phản ứng đầu tiên là nhìn Lục Uyển Đình
Ánh mắt Lục Uyển Đình cũng dừng lại ở màn hình điện thoại của cô, thấy được người gọi là ai
“Dương Châm?” Lục Uyển Đình nâng tầm mắt lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kỳ Thanh.
Ghi chú thật là thân mật…A Châm… Lục Uyển Đình trong lòng không hề thoải mái, nhịn không được suy nghĩ liệu Kỳ Thanh đặt tên cô là gì trong danh bạ.
Đại khái không phải là Lục Tổng mà là Lục Uyển Đình đi.
Kỳ Thanh gật đầu ” Ân, là cậu ấy” Cầm lấy di động hỏi Lục Uyển Đình “Em có thể nghe sao?”
Lục Uyển Đình mặt vô cảm đáp “Có thể” Nhưng trong lòng thì sóng cuộn biển gầm
Xung quanh thật yên tĩnh, Lục Uyển Đình cố tình nhai chậm nuốt khẽ nghe hai người nói chuyện.
Chỉ nghe được phong phanh tiếng nói của Dương Châm. Đột nhiên, Lục Uyển Đình nghe được tên mình.
“Cậu đi tìm Lục Uyển Đình?”
Thần kinh Lục Uyển Đình lập tức căng lên, toàn lực chú ý đến cuộc điện thoại của Kỳ Thanh
Mắt Kỳ Thanh nhìn người đối diện, để không làm ảnh hưởng đến Lục Uyển Đình vì cuộc gọi riêng này, cô nhỏ giọng nói với Dương Châm “Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Chị ta đã kết hôn rồi, cậu còn đi tìm chị ta. Cậu…” Kỳ Thanh ngay tức khắc cúp điện thoại. Nếu không Dương Châm lại bậy làm cho Lục Uyển Đình nghe được
Cô chột dạ sợ Lục Uyển Đình biết được cô thích Lục Uyển Đình lâu rồi. Nhìn Lục Uyển Đình vẫn ung dung ăn trưa, trên mặt không thể hiện cái gì.
Kỳ Thanh mới nhẹ nhàng thở ra, xem ra Lục Uyển Đình chưa nghe được cái gì.
“Gọi xong rồi à?” Lục Uyển Đình buông đũa, lấy ly nước uống vài ngụm, giống như không thèm để ý chỉ thuận miệng hỏi “Cô ta tìm em có việc gì?”
Trái tim bé nhỏ của Kỳ Thanh lại hoảng hốt, nhanh chóng tươi cười che giấu, nửa thật nửa giả nói “Biết tôi đi tìm chị hợp tác cho nên nhắc nhở với tôi là chị đã kết hôn, phải chú ý bảo trì khoảng cách a”
Trước là giám đốc Trần sau là Dương Châm, Lục Uyển Đình buông chén trà, cầm khăn ướt lau miệng “Xem ra, tôi vẫn nên làm cho mọi người biết, người mà tôi kết hôn chính là em”
Cô nói xong liền chú ý phản ứng của Kỳ Thanh, trên mặt có chút kinh hoảng “Chị muốn nói sao?”
Lục Uyển Đình trầm ngâm một tí nói “Ý của em như thế nào?” Cô lại đem quyền quyết định trao lại Kỳ Thanh
Phòng ăn lúc này thật lạnh, đại não Kỳ Thanh nóng lên bình tĩnh lại “Sau hẳn nói”
Tinh thần Lục Uyển Đình đi xuống, không muốn Dương Châm biết quan hệ của hai người, sợ Dương Châm không vui sao?
Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu lại bộc phát, Lục Uyển Đình hít một hơi thật sâu
“Được nhưng mà có thể cho Dương Châm biết, tôi nhớ rõ em có nói cô ta là bạn từ nhỏ của em”
Nghĩ đến dấu môi trên cổ Kỳ Thanh…lòng buồn rầu một trận.
Mượn rượu tỏ tình…tỏ tình không thành công còn ôm Kỳ Thanh. Loại bạn thanh mai trúc mã này nhất định phải phân rõ bảo trì khoảng cách mới được.
Thấy Kỳ Thanh do dự, Lục Uyển Đình lại nói: “Có thể không nói cho cô ta biết em cùng ai kết hôn nhưng nhất định phải làm cho cô ta biết, em đã kết hôn”
Kỳ Thanh là người rõ nhất nếu nói cho Dương Châm biết cô đã kết hôn thì cậu ấy nhất định đoán được, cô cùng ai kết hôn.
“Sẽ không ảnh hưởng đến công ty chị chứ?” Kỳ Thanh cẩn thận hỏi.
Cô đã từng nói…đời này hoặc là cô đơn hoặc là cùng Lục Uyển Đình ở bên nhau.
Lục Uyển Đình là cao lãnh chi hoa, là bạch nguyệt quang trong lòng cô. Tuy gần nhưng xa, cô lại không ngờ đến có một ngày hai người loé hôn.
Tốc độ nhanh như đi mua quần áo, nói muốn mua là mua, giây tiếp theo là đi quẹt thẻ không cho cô có cơ hội đổi ý
Lục Uyển Đình nói “Sẽ không”
Trên góc bàn có tên cửa hàng “Thu Thu Đông Tàng”, Kỳ thanh nhìn chữ tàng trong lòng tự có quyết định “Từ từ rồi nói cho cậu ấy được chứ?”
Lục Uyển Đình bình tĩnh nhìn cô, không tỏ ý kiến.
Kỳ Thanh đổi đề tài “Chị điều tra việc kia là gì? Vì cái gì mà điều tra Dương Châm?”
Cô phát hiện ra lúc cô hỏi xong, ánh mắt Lục Uyển Đình nhìn lướt qua cổ của cô
Cô không biết Dương Châm để lại trên cổ cô một dấu môi, càng không biết lúc Lục Uyển Đình giúp cô lau mặt đã thấy được, tuy nhợt nhạt nhưng liếc mắt một cái là có thể nhận ra được dấu môi.
Lục Uyển Đình không định nói cho Kỳ Thanh “Không có gì, em tiếp tục ăn đi, tôi đi ra ngoài chút” Đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài tính tiền
“Uyển Đình” Kỳ Thanh nhanh tay giữa tay Lục Uyển Đình lại “Em hiện tại nói cho A Châm.”
Nhìn Kỳ Thanh khẩn trương trong lòng Uyển Đình có chút cảm giác suиɠ sướиɠ nói không nên lời nhưng một tiếng A Châm…
Làm lòng Uyển Đình có chút lạnh, mặt bình tĩnh như cũ xoay người nói “Vậy hiện tại em nói đi”
Cô muốn tận mắt thấy Kỳ Thanh nói chuyện kết hôn của hai người cho Dương Châm.
“Em thông báo ngay bây giờ” Không thấy được Uyển Đình tức giận, Kỳ Thanh trong lòng có chút mất mát.
Cô buông tay ra, cầm điện thoại… vừa mở ra…thấy Dương Châm đã nhắn cho cô vài tin hỏi sao lại cúp máy, là đang ở cùng Lục Uyển Đình sao
Cô đem tin nhắn thiết lập không nhắc nhở, thì lại thấy tên Lục Uyển Đình xuất hiện trong tin nhắn, hoảng sợ…cũng may còn chưa có nói…đã nhiều năm rồi nhà ngươi hãy buông người ta đi… chứ không đương sự đang ở kế bên, cô có đào cái lỗ cũng không chui xuống được.
Lặng lẽ thở ra lại gửi cho Dương Châm một cái tin nhắn [A Châm, cậu đừng đo lắng. Thật ra, người mà Lục Uyển Đình kết hôn chính là mình”
Lục Uyển Đình thấy được nội dung tin nhắn đã gửi đi, vô cùng hài lòng, khoé miệng cong cong nói “Chị đi wc”
Dương Châm rất lâu mới gửi lại tin nhắn. Đầu tiên là […] sau đó lại [Cậu đang ở tập đoàn Lục Thị phải không? Mình đi qua đón cậu.]
Hiển nhiên là không tin lời Kỳ Thanh, cô cho rằng Kỳ Thanh chịu đả kích quá lớn đâm ra thần kinh lung linh
Kỳ Thanh bất đắc dĩ mà nghĩ, nếu là cô thì cô cũng sẽ không tin. Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn âm thầm mà quan tâm, chú ý đến Lục Uyển Đình. Một chút tiếp xúc còn không có, sao có thể đột nhiên cùng chị ấy kết hôn.
Kế tiếp phải làm cho Lục Uyển Đình thích cô. Thời điểm lãnh chứng có thể không có cảm tình nhưng lúc làm hôn lễ…Lục Uyển Đình nhất định sẽ thích cô!
Hôn lễ…
Kỳ Thanh lại nghĩ đến…nếu lúc Lục Uyển Đình không thích cô thì cô nhất định không làm hôn lễ. Cô chỉ cần có giấy kết hôn để thoả cha mẹ là được
Tính đi tính lại khả năng hiện tại Lục Uyển Đình thích cô…qua những tình huống trước mắt thì chắc Lục Uyển Đình đối với cô không có chút động tâm nào, chính là cô tự mình đa tình thôi.
Kỳ Thanh ngồi trở lại ghế. Dựa vào ghế, việc theo đuổi này bắt đầu như thế nào a.
Ánh mắt dịch tới cái điện thoại trên tay…bạn thanh mai trúc mã của cô, đổi bạn gái như thay hoa…rất cần mẩn…ba ngày đổi, mười ngày lại đổi. Hướng tới cái người này bái sư chắc không thành công.
Hay từ những cái Lục Uyển Đình thích mà bắt đầu?
Lục Uyển Đình thích nhất là…công việc.
Lục – bị ai đó nói chỉ thích công việc – Uyển Đình trở về, nhìn thấy Kỳ Thanh uống nước quét mắt qua bàn đồ ăn hỏi “Ăn ngon không?”
Kỳ Thanh gật gật đầu…Lục Uyển Đình nói “Chị thanh toán rồi, đi thôi”
Xe từ lúc bắt đầu rời đi đến ra đường chính, Kỳ Thanh phát hiện hướng đi của hai người không phải về công ty
Lục Uyển ĐÌnh phát hiện Kỳ Thanh đang nghi ngờ quay sang nói “Không về công ty, đi về nhà chúng ta.” Đôi tay nắm chắc tay lái, quay về nhìn phía trước “Nhà chị”
Đi về nhà Lục Uyển Đình? Kỳ Thanh lập tức khẩn trương.
Lúc này đi nhà chị ấy làm cái gì???