Ăn trưa xong, Lục Uyển Đình chuẩn bị mang Kỳ Thanh về lại công ty mình nghỉ ngơi, trong văn phòng của cô có phòng nghỉ ngơi, hai người có thể ngủ ở đó.
Kỳ Thanh nhìn nhìn quần áo mình đang mặc, rồi nhớ đến mấy cuốn sách ở trong balo, trước khi lên xe nói cho Lục Uyển Đình nghe “Em muốn về nhà thay quần áo, không thể đến công ty với chị.
Sao nói muốn đi cùng cô, sao giờ lại không?
Lục Uyển Đình bung dù đứng ở cạnh Kỳ Thanh, che ánh mặt trời lại giúp cô, nghiêng đầu nhìn Kỳ thanh, ánh mắt ôn nhu “Trong văn phòng tôi có quần áo, em có thể mặc của tôi.”
Dù sao cũng không phải lần đầu.
Thay quần áo chỉ là cái cớ, nguyên nhân thật sự là Kỳ Thanh muốn đem giấu mấy cuốn sách trong balo trước khi Lục Uyển Đình biết. Đem giấu ở nhà cô là tốt nhất.
Cô phải về nhà cô, không phải nhà Lục Uyển Đình.
Đang nghĩ ra lý do để cự tuyệt Lục Uyển Đình thì Dương Châm lại gọi đến cho cô, tiện thể lấy làm lý do cự tuyệt Lục Uyển Đình về công ty.
“A Châm vừa mới gọi cho em, cậu ấy đi công tác về, có quà muốn cho em.”
Lục Uyển Đình nghe xong mày nhíu lại “Cô ta muốn đưa quà cho em?” Giọng nói lạnh lùng.
Nghe ra là không cao hứng, nhớ đến lần trước Lục Uyển Đình hỏi cô có biết Dương Châm thích cô không, Kỳ Thanh lập tức giải thích “A Châm là bạn từ nhỏ với em, mỗi lần cậu đi công tác về đều sẽ mang quà cho em, không phải tự nhiên đưa.”
“Mỗi lần?” Mỗi câu nói của Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình luôn chú ý đến trọng điểm khác, nghe Kỳ Thanh giải thích xong, cảm thấy ê ẩm mà nói “Hai người quan hệ thật tốt.”
Trong lòng cô rất chua, lặp lại từ kia, ngữ khí rất bình tĩnh, người thường căn bản nghe không biết được là cô đang ghen tị.
Có một chiếc taxi từ xa đến gần, Kỳ Thanh thấy được, duỗi tay chuẩn bị gọi taxi, Lục Uyển Đình đã giơ tay nắm lấy tay cô “Tôi đưa em về nhà.”
Trước khi chiếc taxi dừng lại trước mặt hai người, Lục Uyển Đình đã kéo Kỳ Thanh lên xe.
Lục Uyển Đình cam chịu đưa Kỳ Thanh về nhà, là về nhà của hai người, nhưng xe vừa mới đi trên đường, Kỳ Thanh lại nói cho cô biết là về nhà của Kỳ Thanh.
Về nhà Kỳ Thanh gặp Dương Châm?
Cảm giác xót xa cứ dâng lên.
“Tôi nhớ rõ, em đã nói cho Dương Châm là em với tôi kết hôn.” Đó là lúc ở nhà hàng “Thu thu đông tàng”, Kỳ Thanh đã ở trước mặt cô mà nhắn cho Dương Châm, nói cho Dương Châm biết, hai người đã kết hôn.
Lâu như vậy rồi, chẳng lẽ Dương Châm còn đòi cạy góc tường nhà cô?
Kỳ Thanh quay sang nhìn Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn cô, Kỳ Thanh thành thật nói với Lục Uyển Đình “Em đã nói cho cậu ấy, nhưng mà cậu ấy không tin.”
“Không tin?” Lục Uyển Đình nắm chặt tay lái “Em có thể mang giấy kết hôn cho cô ta xem, trên đó có hình của chúng ta, tên của chúng ta, còn có con dấu chạm nổi của Cục Dân Chính.”
Đem giấy đăng ký ném trước mặt cô ta xem cô ta có còn không muốn tin không.
Kỳ Thanh trên mặt bồn chồn, còn có loại hành động này sao? Đem giấy kết hôn cho người khác xem?
Đúng là có hành động này, cô nhớ tới bạn bè của cô cũng sẽ có cặp đôi mới cưới đem giấy hôn thú lên đăng lên trên đó, chụp 7749 kiểu sau đó còn đăng tin kiểu quãng đời còn lại….
Lục Uyển Đình thấy Kỳ Thanh trố mắt nghĩ là Kỳ Thanh đang do dự, sắc mặt ngày càng trầm xuống, giống như thời tiết tháng 9, sét đánh mưa tới bão cuồng phong thời tiết lập tức thay đổi.
“Không muốn sao?”
Kỳ Thanh phục hồi tinh thần cười nói “Không có, không phải không muốn, chị nhắc đến giấy kết hôn chụp ảnh phát vòng bạn bè, có một số người lãnh giấy kết hôn sau đó chụp đăng lên trang cá nhân, giống như hận làm cho cả thế giới đều biết, cả hai người đã có một cuốn sổ nhỏ.”
Trong xe lại trầm mặc, Lục Uyển Đình không nói tiếp.
Kỳ Thanh hẹn gặp Dương Châm không phải bây giờ mà là sau giờ tan làm buổi tối.
Cuộc điện thoại vừa rồi, chỉ là hẹn thời gian kêu cô ở nhà đợi, miễn cho lúc đó người tới mà cô không ở nhà.
Xe ở giao lộ dừng lại chờ đèn xanh, điện thoại nhắc nhở có tin tức của Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh giật mình quay sang nhìn Lục Uyển Đình, thấy Lục Uyển Đình đang cầm điện thoại trong tay rồi lại nhìn cô.
“Chị nhắn cái gì cho em vậy?” Điện thoại Kỳ Thanh còn đang ở giao diện nói chuyện với người khác, cho nên không nhìn thấy nội dung chỉ có nghe được nhắc nhớ của hệ thống có người phát tin nhắn.
Kỳ Thanh hỏi xong liền rời khỏi khung chat của Dương Châm, click mở tin nhắn Lục Uyển Đình vừa mới nhắn, lập tức xuất hiện trước mặt cô là hình ảnh của giấy kết hôn.
Ảnh chụp là hai cuốn sổ màu hồng nhỏ đặt chồng lên nhau, nhìn bối cảnh chính là ở đài tuyên thệ.
Lục Uyển Đình chụp ảnh này từ lúc nào? Ngày đó, cả quá trình đều là hai người ở bên nhau, không thấy Lục Uyển Đình chụp ảnh a.
“Hai cuốn sổ trong hình này là giấy hôn thú của chúng ta?” Với tính cách của Lục Uyển Đình, chắc chắn là sẽ không chụp trộm đồ của người khác.
“Bằng không đâu?” Lục Uyển Đình quay đầu nhìn về phía trước, tiếp tục lái xe.
“Đăng lên trang cá nhân đi.” Giọng Lục Uyển Đình giống như hạ lệnh, không cho người ta cự tuyệt.
Đăng liền, đăng liền, đăng lên trang cá nhân liền!
Kỳ Thanh click mở trang cá nhân lên chuẩn bị đăng, đột nhiên nhìn thấy một phút trước Lục Uyển Đình đã đăng.
Một tấm hình, một câu nói đơn giản. Kết hôn!
Tâm như pháo hoa vừa được châm lửa, nổ lên thành những ánh màu rực rỡ. Kỳ Thanh che ngực lại, không ổn rồi, tim đập nhanh quá. Lục Uyển Đình hôm nay làm sao vậy, kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô hết lần này đến lần khác.
Yết hầu phát khẩn, Kỳ Thanh ngừng thở, đem ảnh Lục Uyển Đình đã gửi cho cô, cũng giống như Lục Uyển Đình soạn ba từ đơn giản. Đã kết hôn!
“Em đăng rồi!” Tim vẫn còn đập nhanh, cái bài này mà đăng lên trang cá nhân, lập tức trang cá nhân muốn bùng nổ.
Lúc này, Lục Uyển Đình đưa điện thoại cho Kỳ Thanh “Tôi chỉ mới đăng một cái wechat, em giúp tôi đăng bài lên ở wechat công việc đi.”
“Wechat công việc cũng đăng?”
Kỳ Thanh định nhận điện thoại, Lục Uyển Đình rụt tay lại, đột nhiên đổi chủ ý, đem điện thoại trở lại “Lần sau đi.”
Lục Uyển Đình nhớ đến, wechat công việc của cô có những người mà Kỳ Thanh không thể biết được, Kỳ Thanh giúp cô đăng bài có thể vô tình sẽ nhìn thấy.
Còn có lần sau?
Chị muốn kết hôn lãnh chứng vài lần sao Lục Uyển Đình a!
Kỳ Thanh quay sang nhìn lại trang cá nhân của mình, có những bình luận chúc phúc, nhưng có một cái bình luận “ha…hả”
Nhìn xem người bình luận là Lục Vân Tạ.
Đang định hồi phục lại cái bình luận đó bằng một cái icon ngạo kiều, thì Lục Vân Tạ đã xoá mất bình luận, lại đăng một cái bình luận mới là [chúc mừng hai người.]
Lời chúc phúc trái lương tâm a, cô còn không hiểu cô em chồng này sao. Mỗi ngày đều mong ngóng các cô ly hôn!
Xoá bình luận là sợ bị chị gái nhìn thấy đi.
Kỳ Thanh cười trả lời lại bình luận Lục Vân Tạ [Ngoan~]
Cô có thể tưởng tượng ra được bộ dáng Lục Vân Tạ lúc này, trước kia giương nanh múa mép thật doạ người, còn bây giờ thật đáng yêu.
Miệng dao găm tâm đậu hủ, uy hiếp của cô bé chính là chị gái Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình nói cái gì thì chính là cái đó, sợ nhất là Lục Uyển Đình xụ mặt nói chuyện.
Kéo bảng tin xuống, Lục Vân Tạ ngoan ngoãn mà thả một cái tim cho Lục Uyển Đình. Kỳ Thanh thấy được bình luận của Hà Chỉ, trong lòng kinh hãi, cô vậy mà đã quên mất, bạn bè của cô và Lục Uyển Đình ngoài Vân Tạ ra còn có Hà Chỉ.
Hà học tỷ mắt lại không mù đi, sao mà không nhìn ra được hai tấm ảnh này giống nhau như đúc. Trong lòng Kỳ Thanh sinh ra lo lắng, nhìn xem bên cạnh có chút yên tâm.
Mặc kệ thế nào, cô đã cùng Lục Uyển Đình ở bên nhau.
Kỳ Thanh đăng lên trang cá nhân xong, tiếp theo cùng Dương Châm nói chuyện phiếm, gửi một tin nhắn đi là một cái dấu chấm than. Dương Châm đã kéo đen cô.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên bị Dương Châm kéo đen, nhìn tin nhắn hệ thống, Kỳ Thanh khép đôi mắt lại, trong lòng không biết nên nói cái gì.
“Làm sao vậy?” Lục Uyển Đình liếc nhìn Kỳ Thanh một cái, thấy cô nhắm mắt dựa vào ghế xe, trên mặt rõ ràng khổ sở.
“A Châm kéo đen em rồi.” Kỳ Thanh nói xong, trên đầu có một hơi ấm truyền đến, là tay của Lục Uyển Đình đang xoa tóc cô. “Còn có tôi mà.”
Kỳ Thanh nở nụ cười “Như vậy cũng không được vì chị không có bạn từ nhỏ, cậu ấy là bạn thân duy nhất của em.” Kỳ Thanh thuận tay giữ lấy tay Lục Uyển Đình lại, vuốt vuốt mấy cái “Chờ em về nhà thay đồ, rồi em đi tìm cậu ấy.”
“Không phải cô ta muốn đến nhà tìm em sao?”
“Đó là buổi tối.”
Lục Uyển ĐÌnh liếc mắt một cái, đưa Kỳ Thanh về nhà.
Nhìn thấy bài đăng trên trang cá nhân của Kỳ Thanh, người làm bộ không muốn tin là Dương Châm cuối cùng cũng phải nhận rõ hiện thực, hiện tại là cảm giác gì? Giận không thể chửi? Hỏi ngàn câu sao?
Cô đem Kỳ Thanh kéo đen, ngẩn ngơ mà nhìn danh sách đen có tên Kỳ Thanh, có một loại khổ sở nói không nên lời, vòng tới vòng lui lên trái tim cô.
Giống như là một loại axit, từng chút từng chút một ăn mòn tâm cô, tâm lại sắc bén như chiếc lá liễu, đem tâm của cô từng chút mà rạch ra, lấy những điều mà cô đã bí mật che giấu đặt lên trước mặt cô.
Cô ở bên Kỳ Thanh lâu như vậy, nhiều năm như vậy. Mà Kỳ Thanh lại thích người khác.
Dương Châm gục đầu, lấy đôi tay che lại mặt mình, ký ức từ khi nhỏ ùa về.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ, đánh thức Dương Châm đang bị hãm trong miền ký ức.
Dương Châm ngẩng đầu lên, Kỳ Thanh mở cửa đi vào, trước sau như một gọi cô “A Châm.”
Dương Châm đôi mắt đỏ đầy tơ máu, Kỳ Thanh thấy được, tức khắc đau lòng, cô đóng cửa lại đến cạnh bàn làm việc Dương Châm. Bên bàn là mấy hộp đồ ăn, vừa thấy có thể biết được là đặc sản chuẩn bị cho cô.
“Mình đem cậu kéo đen rồi.” Dương Châm yên lặng nhìn Kỳ Thanh, muốn cô nhìn thấy được sự khổ sở trong lòng mình.
Như chính cô muốn, Kỳ Thanh đã thấy được.
“A Châm, mình cùng Lục Uyển Đình…”
“Mình đều biết.” Dương Châm đánh gãy lời cô “Cậu chưa bao giờ gạt mình, ngày hôm đó cậu nhắn cho mình, nói với mình người kết hôn với Lục Uyển Đình chính là cậu. Mình đã biết.”
“Cậu đến công ty mình, lại nói một lần nữa nói cho mình, cậu và Lục Uyển Đình ở bên nhau. Mình nói sẽ mang cậu đi phòng khám tâm lý. Kỳ thật, người nên đi tư vấn tâm lý là mình, không chịu tiếp thu sự thực là mình.”
Dương Châm đứng dậy từ sau bàn đi ra, cười chua xót “Còn có ngày cậu đi công tác, mình đến nhà cậu, thấy được cái sơ mi treo ở trên ban công kia có thêu LWT…Lục Uyển Đình. Cái áo sơ mi kia chính là cái áo mà cậu đã mặc vào ngày cậu đến công ty tìm mình.”
Dương Châm tới gần Kỳ Thanh, nắm lấy tay cô “Nếu cậu không đăng lên trang cá nhân, mình có thể vẫn luôn lừa chính mình, không cho đó là sự thật.”
“A Châm…” tay bị nắm đến đâu, Kỳ Thanh nhíu mày, Dương Châm lập tức buông cô ra “Thực xin lỗi.” Xoay người đưa lưng về phía Kỳ Thanh “Mình biết, cậu không thích mình.”
“Không, A Châm, mình thích cậu, nhưng đó là tình bạn, chúng ta cùng nhau lớn lên, từ tiểu học đến sơ trung, từ cao trung đến đại học, chúng ta đều học cùng một cái tường. Mình như thế nào không thích cậu.”
Nếu không thích thì đã không làm bằng hữu.
Bả vai Dương Châm run lên, Kỳ Thanh biết cô nàng đang khóc, từ trên bàn lấy một tờ giấy đi đến bên cạnh giúp cô lau mặt “A Châm, chúng ta là bạn bè tốt.”
Dương Châm liếc cô một cái, lấy cái khăn tự mình lau “Ai muốn cùng cậu làm bằng hữu a.”
Ngữ khí đã nhẹ nhàng hơn nhiều, không còn nhiều khổ sở như vừa rồi.
“Cơm trưa còn không ăn đi?” Kỳ Thanh cẩn thận mà dỗ dành bạn thân mình “Mình mang cậu đi ăn cơm.”
Dương Châm trầm mặc trong chốc lát, quay đầu hỏi “Lục Uyển Đình đến sao?” Không đợi Kỳ Thanh trả lời, lại dùng câu khẳng định nói “Nói cô ta cũng đến đây.”
“Được, mình gọi cho chị ấy.” Kỳ Thanh theo ý Dương Châm, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi, Dương Châm lại đè tay cô lại “Thôi đừng, hiện tại bộ dạng mình vậy, không muốn gặp.”
Giờ nghỉ trưa, trong công ty của Dương Châm có khu vực nghỉ ngơi và ăn uống, có không ít người gọi cơm hộp ăn ở đó, ăn xong thì ngồi đó chơi điện thoại hoặc nghỉ ngơi.
Đôi mắt Dương Châm đỏ hồng vì khóc, trên mặt trang điểm cũng bị lem đi. Hiện tại, không thích hợp gặp Lục Uyển Đình mà cũng không thích hợp đi ra ngoài.
Kỳ Thanh ở trong giới thương nghiệp đã lâu, miệng mồm khéo léo công việc mới thuận buồm xuôi gió, nghe thấy Dương Châm nói vậy. Không cần suy nghĩ mà lập tức khen Dương Châm xinh đẹp.
“Có chỗ nào mà không thể gặp, mặc kệ cậu khóc hay cười, kiểu nào cũng xinh đẹp nha, làm người vừa thấy là tâm động, nhìn thấy là muốn thương yêu.”
Phụt, Dương Châm lập tức cười, đem khăn giấy vứt vào sọt rác “Cậu đừng tưởng nói đôi câu như vậy, mình sẽ làm hoà với cậu.”
Trong văn phòng có bồn rửa mặt riêng, Dương Châm mở vòi nước, cầm lấy một cái dây búi tóc lên, rồi mới rửa mặt.
Tiếng nước ào ào chảy vào bồn rửa mặt làm bằng sứ màu trắng, trên đó còn có mấy bọt nước nhỏ, nước rơi xuống bồn rửa mặt có không ít nước văng lên quần áo của Dương Châm, Kỳ Thanh đứng phía sau kiên nhẫn chờ cô tẩy trang xong lại trang điểm lại.
“Cậu với Lục Uyển Đình sao lại kết hôn?” Dương Châm thông qua cái kính nhìn người ở phía sau. Lúc cô hỏi vấn đề này, tâm giống như có ngàn cây kim đâm vào, vừa xót xa vừa đau.
Từ đại học đến bây giờ, Kỳ Thanh vẫn luôn yêu thầm Lục Uyển Đình. Chỉ dám yêu thầm mà thôi, không có bất cứ giao tiếp nào, như thế nào lại đột nhiên kết hôn?
“Là Lục Uyển Đình muốn kết hôn với mình.” Trên gương mặt Kỳ Thanh có chút mệt mỏi, cô ngồi xuống sofa, rồi đem sự tình phát sinh ngày đó nói cho Dương Châm nghe.
Dương Châm một bên tô son, vì muốn làm cho mình trông có tinh thần, nên cô đã phối son màu cam cùng với màu đỏ của dưa hấu, mím môi để son đều trên môi.
“Cô ta cũng thích cậu?” Dương Châm xoay người nhìn Kỳ Thanh, sau khi trang điểm lại thì thần thái đã trở lại là đại thiết kế Dương Dương rồi.
“Không thích.” Nhìn thấy nụ cười của Kỳ Thanh tắt đi, trong đầu Dương Châm chỉ luẩn quẩn không nói được gì “Chỉ là thời cơ thích hợp, bọn mình mới kết hôn.”
Ngày đó, mặc kệ là ai tìm Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình cũng đều sẽ kết hôn cùng với người ta.
Dương Châm thả tóc xuống, mái tóc màu nâu dài hơi uốn lượn xả lên vai, ngẩng ngẩng đầu, giống như một con gà trống tràn đầy ý chí chiến đấu, nhìn giống như đang muốn đi tìm người đánh nhau.
Nhìn gần thì có thể thấy được đôi mắt hơi sưng, cho dù có trang điểm cũng không che hết được.
“Cô ta không thích cậu mà cậu còn cùng cô ta kết hôn?” Dương Châm từ trên cao nhìn xuống Kỳ Thanh đang ngồi trước mặt cô, trong lòng cô biết, tình yêu chính là như vậy, vì người mình yêu cho dù làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ can tâm tình nguyện mà vui vẻ.
Cơ hội tốt như vậy ở trước mặt Kỳ Thanh, cô sẽ không bao giờ bỏ qua.
“Mình không thể nghĩ đến cảnh chị ấy cùng người khác kết hôn.” Nhớ đến phó tổng Cận tập đoàn Thêm Phong, Kỳ Thanh vẫn cảm thấy sợ, nếu cô không đi tìm Lục Uyển Đình, có phải giờ này người kết hôn với Lục Uyển Đình chính là Cận Phong hay không “Huống chi, lúc cùng chị ấy kết hôn, chị ấy không biết mình thích chị ấy, cho rằng mình vì công ty thôi.”
Nếu đặt vào tình huống của nhau thì chuyện này là công bằng, ai cũng đều không thích ai.
Kỳ Thanh đứng dậy “Đã một giờ rồi, chúng ta có thể đi ăn trưa chưa?”
Cũng đã qua hơn một tiếng rồi, đồ ăn lúc nảy cô cùng Lục Uyển Đình ăn cũng đã tiêu hoá không ít.
Dương Châm hơi nhíu mày, trong mắt lại toát ra khổ sở, cô lẵng lặng nhìn Kỳ Thanh, muốn từ trong đôi mắt cô nhìn xem thử cuối cùng trong lòng Kỳ Thanh nghĩ gì “Từ khi cậu vào đến đây, cậu cũng không hỏi mình tại sao kéo đen cậu. Vì sao lại không hỏi sao lại không tin cậu với Lục Uyển Đình kết hôn?”
Cô cao ngạo mà tới gần Kỳ Thanh, cô bây giờ với cái người lúc nảy khóc như hai người khác nhau.
Có việc số việc có thể thẳng thắn với nhau, một đi đã nói thì mối quan hệ này có thể không được như trước. Trong lòng Kỳ Thanh cũng có suy nghĩ của mình, tình cảm của Dương Châm và tình cảm của Kỳ Thanh dành cho đối phương có điểm không giống nhau.
Đại học đến giờ, Dương Châm vẫn luôn biết cô thích Lục Uyển Đình, cho rằng giữa hai người như hai đường thẳng song song sẽ không có điểm giao nhau, sẽ không có kết quả cho nên cứ che giấu như vậy.
“Cậu muốn nói cho mình biết sao?” Kỳ Thanh cong khoé môi, cố tỏ ra tự nhiên.
Điều lo sợ của Dương Châm chính là Kỳ Thanh sẽ kết hôn với người khác nhưng bây giờ kết cục đã định, cô lại thổ lộ sẽ làm cho mối quan hệ của hai người bị kéo xa ra.
Dương Châm nhướng mày cười nhạt, giơ tay véo mặt Kỳ Thanh “Mình chính là tức giận, cậu yêu thầm Lục Uyển Đình lâu như vậy rồi, đột nhiên lại ở cạnh cô ta. Mà mình thì sao, bạn gái thì thay đổi hết người này đến người khác, nhưng vẫn không thể tìm được một người có thể kết hôn.”
Cô sợ những lời nói này của cô không đủ để giải thích lại nói thêm “Mình còn nghĩ tới, chờ Lục Uyển Đình kết hôn còn cậu thì thất tình, mình sẽ tìm cái ngày lành cầu hôn cậu. Hai chúng ta gốc rễ đã hiểu cặn kẽ, kết hôn với nhau chắc chắn ba mẹ sẽ rất yên tâm.”
“Hoá ra cậu để mình làm lốp xe dự phòng a!” Kỳ Thanh đánh nhẹ lên tay Dương Châm.
“Có chỗ nào làm lốp xe dự phòng a.” Dương Châm cười ôm lấy eo Kỳ Thanh “Là đối tượng kết hôn số 1.”
Vừa dứt lời, cửa bị mở ra, có một người phụ nữ nổi giận đùng đùng đi vào, Kỳ Thanh đẩy Dương Châm ra, nhìn thấy người phụ nữ kia. Trong lòng khẩn trương, sẽ không có tình huống cẩu huyết bị bạn gái bắt gặp đi?
Trợ lý sợ hãi đứng ở cửa xin lỗi “Xin lỗi thiết kế Dương, Trương tiểu thư đột ngột xông vào, tôi không ngăn lại kịp.”
Dương Châm gật đầu, nhìn trợ lý ý bảo cô đi ra ngoài.
Đối với khách hàng, Dương Châm luôn vẽ lên mặt mình gương mặt tươi cười, “Trương tiểu thư, hiện tại là giờ nghỉ trưa, tôi không muốn tiếp khách.”
Liếc mắt nhìn Kỳ Thanh, nhìn thấy Kỳ Thanh khẩn trương, trong lòng có chút buồn cười, nhất định nghĩ rằng người này là bạn gái cô rồi.
Trương Tiêu Mộc tức giận “Không có thời gian thiết kế, nhưng có thời gian cùng bạn gái ve vãn yêu đương, công ty các người nhà thiết kế đều như vậy sao?”
Dương Châm vẫn cười nói “Trương tiểu thư, tôi có thời gian thiết kế hay không do tôi quyết định, còn những thiết kế khác thì cô nên đi hỏi họ đi.”
“Thiết kế của tôi phải là cô vẽ.” Trương Tiêu Mộc vênh mặt hất hàm, thái độ ngạo mạn mà nhìn Dương Châm.
“Xin lỗi, tôi muốn đi ăn cơm, không có thời gian tiếp cô.” Dương Châm trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, đến cửa là tư thế mời “Đi thong thả không tiễn.”
Trương tiểu thư tức giận đẩy cửa mà đi ra, bị Dương Châm chọc tức rồi.
“Này không phải bạn gái cậu mà là khách hàng à?” Xuyên qua cái cửa đang mở, Kỳ Thanh thấy Trương tiểu thư mang theo sự tức giận hừng hực mà đi ra “Cậu đối với khách hàng như vậy sao?”
Người khác tiếp đón khách hàng là tươi cười đón chào, còn người này thì ngược lại tươi cười đuổi khách đi.
“Cô ta còn chưa thanh toán, đơn mình không tiếp, cũng đâu gọi là khách hàng.” Dương Châm xách túi lên dắt lấy tay Kỳ Thanh “Đi thôi, xuống dưới tầng ăn đi.”
Kỳ Thanh rút tay lại, Dương Châm nhăn mày “Sao vậy? Kết hôn rồi tay còn không cho mình nắm?”
“Đồng nghiệp của cậu sẽ hiểu lầm.” Cô không muốn có mấy tin đồng vớ vẩn.
“Hiểu lầm thì hiểu lầm, mình rất cao hứng.” Dương Châm vẫn duỗi tay nắm lấy tay Kỳ Thanh, bỗng nhiên có một luồng khí lạnh truyền đến.
Ngoài cửa, một gương mặt lạnh lẽo lạnh lùng từng bước từng bước đi đến bên cạnh các cô.
Là Lục Uyển Đình.
Cô không yên lòng Kỳ Thanh cho nên vẫn lại đây.
Biết được Kỳ Thanh còn ở trong văn phòng Dương Châm, Lục Uyển Đình đứng ở ngoài hành lang chờ cô. Đang chờ thì phía sau truyền đến một giọng nói hùng hùng hổ hổ, lại thấy người phụ nữ này vừa đi vào lại đi ra liền.
Nghe được từ ôm ôm ấp ấp linh ta linh tinh, Lục Uyển Đình vốn dĩ không yên tâm hai người đó ở riêng với nhau. Hiện tại không thể đứng ở ngoài chờ nữa, lập tức đi vào bên trong.
Nhìn thấy có người lại đến tìm Thiết Kế Dương, trợ lý chạy nhanh qua ngăn lại “Xin chào ngài, xin hỏi Ngài đến tìm thiết kế Dương sao? Hiện tại, cô ấy đang có khách, không tiện gặp người khác.”
Lục Uyển Đình liếc nhìn cô nàng một cái, sau lưng trợ lý liền cảm thấy lạnh, theo bản năng tránh đường.
Kỳ Thanh và Dương Châm sánh vai đứng ở trong văn phòng, Kỳ Thanh thấy cô đến, cầm lòng không được mà cười, rút tay ra khỏi tay Dương Châm nhanh chân đi qua chỗ cô “Sao chị lại đến đây?”
Trợ lý thấy là bạn bè của Kỳ tiểu thư vì vậy yên tâm mà rút lui.
“Qua đây có chút việc.” Ánh mắt lướt qua Kỳ Thanh mắt nhìn người đối diện mình, mang theo địch ý mà nhìn Dương Châm, Lục Uyển Đình cúi người tới gần Kỳ Thanh “Tôi mới thấy, hai người nắm tay, em có phải nên giải thích một chút không?”
Trong lòng Kỳ Thanh có gì đó rơi xuống, ngước mắt nhìn Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình sao lại giống như chính cung đi bắt gian hai kẻ nɠɵạı ŧìиɦ vậy?
Cô làm gì có nɠɵạı ŧìиɦ cũng không lén đi gặp a! Cô tới gặp Dương Châm, Lục Uyển Đình biết mà.
“Bọn em chơi với nhau từ nhỏ, cô ấy có thói quen dắt tau dẫn đường cho em.” Kỳ Thanh nhanh chóng giải thích.
Lục Uyển Đình híp đôi mắt lại “Cô ấy có thói quen dắt tay dẫn đường cho em?”
Kỳ Thanh nhẹ nhàng ừ một tiếng, thấy được ánh mắt sâu xa của Lục Uyển Đình nhìn mình, Kỳ Thanh nháy mắt hiểu được “Về sau không nắm nữa, chỉ nắm tay chị.”
Nơi làm việc không thích hợp để nói chuyện riêng, nhân viên xung quanh đang dựng cả lỗ tai hướng về phía các cô để hóng hớt, Kỳ Thanh nhanh chóng lôi Lục Uyển Đình vào trong phòng làm việc của Dương Châm.
Đóng cửa lại, không khí trong phòng có chút không thích hợp.
“A Châm, mình giới thiệu một chút, đây là phu nhân của mình, Lục Uyển Đình.” Kỳ Thanh nhanh chóng giới thiệu hai người với nhau, giới thiệu Lục Uyển Đình xong lại quay sang giới thiệu Dương Châm “Đây là bạn thanh mai trúc mã của em, Dương Châm.”
Lục Uyển Đình mỉm cười “Tôi biết.”
Dương Châm cũng không cam lòng yếu thế, duỗi tay muốn bắt tay chào hỏi “Lục tổng.”
Hai người bắt tay nhau, Dương Châm nói một câu như cung tên bắn vào mục tiêu “Tôi biết hai người vì cái gì mà kết hôn với nhau.”
“Phải không?” Lục Uyên Đình đã quên lý do hai người kết hôn, lời Dương Châm vừa nói giống như đang nhắc nhở cô, cô nghĩ lại những lời Kỳ Thanh đã từng nói với cô, Lục Uyển Đình bình tĩnh mà thu hồi tay lại, mắt nhìn mắt Kỳ Thanh, Kỳ Thanh có chút hoảng loạn.
Trong lòng lại bắt đầu đau lòng cho người ta rồi, Lục Uyển Đình cười với Kỳ Thanh, nắm lấy tay cô hỏi “Em khi nào thì đi, tôi đưa em về.”
“Em lái xe.” Kỳ Thanh vừa nói xong, sắc mặt Lục Uyển Đình đã thay đổi. Kỳ Thanh biết mình nói sai liền sửa lại, môi lại mấp máy lại không biết nên nói như thế nào.
“Thanh Thanh còn muốn mời tôi ăn trưa, Lục tổng ngài bận rộn như vậy, không cầm chậm trễ chuyện của ngài.” Việc đuổi khách là chuyện Dương Châm làm như cơm bữa, nói trắng ra muốn đuổi khách như thế nào là đuổi thế đó.
Lục Uyển Đình quay sang nhìn Dương Châm, vừa rồi không nhìn kỹ. Hiện tại để ý mới thấy được đôi mắt Dương Châm còn đỏ, xem lại trên mặt Dương Châm thì mới trang điểm lại.
Trong lòng Lục Uyển Đình tức khắc sóng cuộn biển gầm, Dương Châm đã khóc trước mặt Kỳ Thanh.
Nhớ tới những lời nghe ở ngoài lúc này, Lục Uyển Đình nắm chặt tay Kỳ Thanh, trong lòng bắt đầu rối loạn. Là Kỳ Thanh ôm Dương Châm hay ngược lại?
“Lần đầu tiên chính thức gặp mặt, tôi mời cô ăn trưa.” Lục Uyển Đình tỏ ra tự nhiên và hào phóng.
“Lần sau đi, tôi hôm nay có chuyện muốn nói với Thanh Thanh.” Mắt quét qua hai cái tay đang nắm lại của hai người, Dương Châm cắn răng.
Bị kẹp giữa bạn thân và phu nhân, Kỳ Thanh thấy khó xử có chút hiểu được cái gì là quan hệ mẹ chồng con dâu.
“Được.” Lục Uyển Đình do dự chút, buông tay Kỳ Thanh ra, trong mắt có chút bất đắc dĩ.
Trong tay mất đi độ ấm quen thuộc, rõ ràng nét mặt của Lục Uyển Đình không có thay đổi gì nhưng mà Kỳ Thanh lại thấy Lục Uyển Đình đang chịu uỷ khuất, bị bạn thân cô khi dễ.
Kỳ Thanh đau lòng nắm lại tay Lục Uyển Đình, cô nắm chặt lại rồi nhìn Dương Châm nói “Muốn nói gì thì nhắn cho mình, chúng ta đi ăn đi.”
Dương Châm bĩu môi “Mình muốn nói chuyện trực tiếp, không muốn đánh chứ.”
“Vậy thì gửi tin nhắn thoại.” Kỳ Thanh trước sau vẫn bảo vệ Lục Uyển Đình “Đi thôi, cùng đi ăn trưa, cũng không còn sớm nữa, trễ một tí là thành cơm chiều rồi .”
Dương Châm chỉ có thể đồng ý “Được rồi.”
Hai người đi sau Dương Châm, Lục Uyển Đình nghiêng đầu nhìn Kỳ Thanh, nhịn không được mà cười.
Kỳ Thanh che chở cho cô nhìn thật đáng yêu.
Đi đến trước thang máy, Dương Châm ai oán nhìn Kỳ Thanh nhỏ giọng mà oán hận “Cậu thay đổi rồi, không thích mình nữa.”
“Như thế nào lại không thích cậu…” Nói một nửa cảm thấy có gì không đúng, Kỳ Thanh lập tức quay sang nhìn Lục Uyển Đình, mặt không có biểu cảm gì mà nhìn các cô.
Nhưng mà bàn tay đang nắm tay cô ngày càng chặt thay cho lời nói. Em nói vậy, tôi không cao hứng.