Lễ tân công ty đang ngồi buồn chán vẽ vời đủ thứ, nhìn thấy Lục tổng từ ngoài cửa đi vào, vội vã mà lấy cái folder che lại, đứng dậy chào hỏi “Lục tổng.”
Nhìn sang người bên cạnh Lục tổng thầm nghĩ sao Lục tổng lại mang sinh viên đến đây?
Nhìn kỹ thì sinh viên cái gì chứ, là tổng tài Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật Kỳ Thanh.
Hôm nay, Kỳ tổng sao lại ăn mặc như thế này đến đây? Tươi non đến nổi có thể vắt ra nước a.
Lục Uyển Đình chú ý tới lễ tân mắt luôn nhìn trên người Kỳ Thanh, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn lễ tân.
Lễ tân luôn giỏi việc xem mặt đoán ý liền cười xán lạn chào hỏi Kỳ Thanh “Xin chào Kỳ tổng.”
Như vậy liền không mất lễ.
Nhưng mà sao Lục tổng thái độ lại lạnh lùng hơn?
Kỳ Thanh cười gật đầu lại với lễ tân, ánh mắt Lục Uyển Đình lạnh lùng liếc lễ tân một cái, mang Kỳ Thanh đi đến thang máy.
Thang máy chuyên dùng của cô dừng ở lầu một, nhấn một cái lập tức mở ra, hai người đi vào thang máy, Kỳ Thanh chờ cửa thang máy đóng lại mới bắt lấy cánh tay của Lục Uyển Đình mà ôm vào, giải thích “Nơi nay là công ty không phải trường học, em mặc như vậy, khó trách lễ tân nhìn đi nhìn lại nhiều lần, cô ấy không có ý gì khác.”
Kỳ Thanh giải thích một đường Lục Uyển Đình nghe vào tai lại một nẻo.
“Ân .” Lục Uyển Đình vẫn ừ một tiếng, che giấu việc mình không cao hứng đi.
Thang máy dừng lại, Kỳ Thanh buông tay Lục Uyển Đình ra, hai người sóng vai đi ra khỏi thang máy.
Trợ lý Tô đang cầm một miếng bò khô mà gặm, nhìn thấy hai người xa lạ từ ngoài cửa vào, nhìn giống như đang muốn đến văn phòng Lục tổng, liền buông miếng thịt bò khô đuổi theo “Hai người kia, đứng lại!”
Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình xoay người lại, biểu tình trên mặt Lục Uyển Đình cứng đờ, sao lại là Lục tổng và phu nhân?
Nhìn xem hai người còn ăn mặc trang điểm cái dạng gì vậy, còn tưởng rằng là mới đi đến trường học làm công tác xã hội.
Trợ lý Tô nhanh chóng phản ứng lại, cười tiếp đón hai người, giống như là cái người hùng hổ gọi lão bản đứng lại không phải là cô vậy “Lục tổng, khách hàng đang ở phòng khách chờ chị.”
“Chờ tôi một lát, tôi qua ngay.”
Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh đi vào trong văn phòng, trợ lý Tô đang muốn đi theo thì…phịch…tiếng đóng cửa đã ngăn cách trợ lý Tô và Lục tổng của cô. Trợ lý Tô ở ngoài với gương mặt hoảng hốt.
Chẳng lẽ thái độ vừa rồi của cô làm cho lão bản tức giận rồi sao.
Lục Uyển Đình mới không rảnh mà tức giận với cô, Lục Uyển Đình đóng cửa khoá trái lại, ôn nhu với Kỳ Thanh “Em ngồi đi, tôi đi sửa sang quần áo lại.”
Nói xong liền đi đến sau tấm bình phong, cài lại hai cái nút áo đã cởi ra, sau đó nới thắt lưng ra, đem áo sơ mi nhét vào trong quần.
Kỳ Thanh bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh tấm bình phong, cô đem cái balo đặt ở trên sofa sau đó rón ra rón rén đi tới sofa, Lục Uyển Đình chỉnh lại áo sơ mi, lại thấy cô như một con hamster nhút nhát đứng đó, động tác tay dừng lại, Kỳ Thanh nhịn không được cười lên.
Phản ứng của Lục tổng thật đáng yêu.
Lục Uyển Đình phản ứng lại tiếp tục bỏ áo vào trong quần”Sao em lại đây?” Bỏ góc áo cuối cùng vào quần, chỉnh sửa lại vào nếp, mang thắt lưng.
“Giúp chị sửa quần áo lại.” Kỳ Thanh đi ra phía sau lưng Lục Uyển Đình, chỉnh sửa cổ áo giúp cô, để cổ áo đi theo đường may kim chỉ, liếc mắt đưa tình nhìn Lục Uyển Đình “Kỳ thật chị không cần đứng ở đây, có thể sửa quần áo trước mặt em mà.”
Lục Uyển Đình đã mang thắt lưng hoàn chỉnh, áo sơ mi cũng được sửa sang lại nghiêm chỉnh. Từ sinh viên cá biệt lại biến thành một doanh nhân, Lục Uyển Đình xoay người, ánh mắt nhìn Kỳ Thanh nghiêm túc nói “Cảm ơn.”
“Cảm ơn?” Người khác mặc xong quần áo là trở mặt vô tình không nhận người, còn Lục tổng là sửa sang quần áo nghiêm chỉnh thì xa cách với cô.
Kỳ Thanh lùi về sau một bước, kéo khoảng cách của hai người ra, giơ tay phủi phủi trên bả vai của Lục Uyển Đình, giúp nếp áo trên vai thẳng ra, đáp lễ lại “Không cần cảm ơn đâu, Lục tổng.”
Nếu như hai người không thân với nhau? Cô cũng sẽ làm vậy.
Lục Uyển Đình trong lòng giống như bị chích một cái, đặc biệt hụt hẫng. Cảm thấy lời Kỳ Thanh nói có chút khách khí.
“Lục tổng, chị đã chuẩn bị xong chưa?” Trợ lý Tô ở ngoài gõ cửa.
Hiện tại, cô đang rất hoảng, phải nhìn thấy Lục tổng cô mới yên tâm.
Lục Uyển Đình cách một tấm bình phong nhìn hướng ra cửa, nhớ đến còn một khách hàng muốn gặp, vòng qua tấm bình phong đi ra ngoài.
Kỳ Thanh khẽ thở dài, đi theo ra ngoài.
Thấy Lục Uyển Đình không đi đến cửa mà lại hướng đến cái balo trên sofa, tâm Kỳ Thanh lập tức rụt.
Lục Uyển Đình muốn mở balo của cô!
Lục Uyển Đình rất tự nhiên cầm lấy balo mở khoá ra “Tôi lấy áo khoác.”
Kỳ Thanh không dám phản ứng lớn, sợ làm cho Lục Uyển Đình hoài nghi, chỉ có thể giả vờ nói chuyện để phân tán lực chú ý của Lục Uyển Đình “Chị gặp khách hàng khoảng bao lâu?”
“Không xác định.” Lục Uyển Đình lấy áo vest ra, thong dong ở trước mặt Kỳ Thanh mà mặc vào, sau đó chỉ vào kệ sách sau bàn làm việc “Ở đó có sách, nếu em chán có thể lấy xem.”
Cúi người định kéo khoá balo lại, lại thấy trong balo của Kỳ Thanh có vài cuốn sách “Trong balo em còn có sách?”
Nguỵ trang làm sinh viên rất hoàn hảo, sách cũng chuẩn bị sẵn luôn.
“Ân.” Kỳ Thanh khẩn trương đến giọng nói cũng đều thay đổi.
Trong chớp nhoáng, cô nghĩ kỹ rồi giải thích lý do, sách này là cô ở hiệu sách tuỳ tay lấy, cô không xem kỹ, cái gì cũng không biết.
Lục Uyển Đình khoá balo lại xong, ngồi dậy nói “Tôi đi gặp khách, em ở đây chờ tôi.”
Lý do để giải thích cũng không cần, Lục Uyển Đình không lấy sách ra xem, cũng không hỏi cô mua sách gì.
Kỳ Thanh nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó lại không vui. Lục Uyển Đình không quan tâm cô mua sách gì!
Phụ nữ…chỉnh là kỳ quái như vậy, làm kiểu gì cũng sẽ làm cho họ tức giận, không thể biết được vì cái gì mà tức giận.
Lục Uyển Đình đi ra khỏi văn phòng không bao lâu, trợ lý Tô đã bưng trà và điểm tâm đi vào.
“Kỳ tổng, Lục tổng muốn tôi ở cùng chị.” Đem trà và điểm tâm đặt ở trên bàn, giống như chị em mở tiệc với nhau, nhàn nhạ mà nói chuyện lập nghiệp “Phu nhân, chị đang xem cái sách gì vậy?”
Nhìn đi, trợ lý Tô còn quan tâm cô đọc sách gì, còn Lục Uyển Đình không thèm hỏi lấy cô nửa câu!
Kỳ Thanh dựng thẳng bìa sách lên đưa cho trợ lý Tô xem “Tuỳ tiện lấy sách ở trên kệ, sách của Lục tổng.”
“Hay sao?” Trợ lý Tô tìm lời để nói.
“Còn được.” Kỳ Thanh tiếp tục đọc sách.
Hai người giống như đấu xong trận chung kết, trợ lý Tô ngồi ngay ngắn ở một bên, không biết nói cái gì.
Trên bàn, có làn hơi nóng từ tách trà tản ra, lượn lờ bay trong không khí, mùi vị thơm nồng làm cho không khi thư giãn hơn.
Trợ lý Tô nhìn tách trà nóng rồi thất thần, ngước mắt nhìn vào Kỳ Thanh “Phu nhân, tôi có thể hỏi chị một vấn đề không?”
Kỳ Thanh ngẩng đầu ra khỏi cuốn sách, nhìn trợ lý Tô mang theo nghi hoặc, trong lòng cũng đoán được câu hỏi sẽ là cái gì, do dự chút rồi đồng ý “Cô hỏi đi.”
“Có phải sau khi kết hôn rồi, tình cảm sẽ tự nhiên mà đến không?”
Trong công ty, biết được mối quan hệ của Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình chỉ có hai người, một người là cô, một người nữa là tài xế Lương Khiếu.
Từ ngày gặp mặt lãnh chứng, thời gian đã qua nhanh đến không nghĩ được. Mà hiện tại, mối quan hệ của Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình thoạt nhìn không tệ, trợ lý Tô đối với việc này có tò mò.
Kỳ Thanh tự hỏi lại chính mình về vấn đề của trợ lý Tô, tình cảm của cô đối với Lục Uyển Đình là trước khi kết hôn đã có, mà Lục Uyển Đình ngược lại, kết hôn sau rồi mới có.
Ngẫm lại những việc cô làm trong thời gian qua. Cô hẹn Lục Uyển Đình đi ăn tối xem phim, tỉ mỉ chuẩn bị, cẩn thận mà câu dẫn, lớn mật mà đề nghị ở chung với Lục Uyển Đình, biết Lục Uyển Đình đi Tấn Thiên, cô không ngại mà đuổi theo đến đó, ở khách sạn Danh Bằng cô lại đối mặt với Lục Uyển Đình mà đưa ra đề nghị thử yêu đương.
Tình cảm của cô và Lục Uyển Đình, là cô từng bước mà đuổi theo.
Vậy hiện tại, Lục Uyển Đình thích cô sao? Đáp án là đương nhiên. Nhưng phần yêu thích này có bao nhiêu? Kỳ Thanh không biết.
Đối với vấn đề của trợ lý Tô, Kỳ Thanh suy nghĩ một hồi lâu mới phủ định “Không phải.”
Thấy trợ lý Tô không tin, Kỳ Thanh cười cười, việc này chỉ có cô hiểu rõ nhất. Chuyện này không thể cùng người khác nói được, Kỳ Thanh đổi đề tài “Trợ lý Tô, tôi còn chưa biết được tên của cô.”
Lục Uyển Đình kêu cô ấy là tiểu Tô hoặc là trợ lý tô. Cho nên lâu như vậy rồi, cô không vẫn biết được tên đầy đủ của trợ lý Tô.
“Tô Hoài Sương, ôm ấp hoài, sương tuyết sương.”
Kỳ Thanh lập tức nhớ đến một người bạn của mình “Tôi có một người bạn, tên là Phụ Tuyết.
Người bạn này chính là người đã giúp cô điều tra Đông Dã Lam Phong.
Hai người nhìn nhau, trong lòng cùng một suy nghĩ “Như bỉ trúc bách, phụ tuyết hoài sương.” Hai người cùng lúc mà nói ra xong cùng nhau cười.
Khoảng cách lập tức kéo lại.
“Cô ấy họ Phó sao? Trợ lý Tô nghĩ đến chính là Phó Tuyết.
Kỳ Thanh lắc lắc đầu “Cô ấy họ Tần, Tần Phụ Tuyết.”
Tiệc trà của tỷ muội, cảm thấy hai người đã chuyển biến sang hướng chị em thân mật với nhau hơn.
Trợ lý Tô rất có hứng thú với Tần Phụ Tuyết. “Cô ấy trông thế nào? Có ảnh chụp sao?”
Đôi mắt sáng người, không cần nói cũng đã rõ, tôi đối với nữ nhân này cảm thấy rất hứng thú!
Từ từ, là phụ nữ sao? Hình như phu nhân chưa nói đến giới tính.
“Là phụ nữ sao?” Trợ lý Tô thay đổi vị trí, ngồi kế bên Kỳ thanh, làm bộ rất muốn xem hình của người kia.
“Là nữ, nhưng mà tôi không có ảnh chụp của cô ấy, cô ấy không thích chụp hình.” Kỳ Thanh khéo léo mà dịch sang một bên, kéo khoảng cách của hai người ra.
Trợ lý Tô lấy một miếng bánh trứng từ trên bàn, mặt cười giống như được cho tiền “Cô ấy độc thân sao?” Nói rồi cắn một cái.
Kỳ Thanh thấy trợ lý Tô đối với bạn của cô tò mò như vậy, liền nhắn cho Tần Phụ Tuyết một tin.
Tần Phụ Tuyết đang bận rộn nhận được tin nhắn của Kỳ Thanh, trong lòng lộp bộp, rất cẩn thận mà nhắn cho Kỳ Thanh [Lần này, lại muốn tra người phiền toái nào?]
Tra tra tra…cả ngày chỉ biết điều tra người khác.
Kỳ Thanh xoá tin nhắn đó đi, ngẩng đầu nhìn trợ lý Tô cười ngượng ngùng, mặt không đỏ tâm không nhảy mà nói dối. “Cô ấy có bạn trai rồi!”
Ông trời muốn cô độc thân cả đời sao.
Miếng bánh trứng cắn vào muốn tan trong miệng, nhưng nghẹn lại ở yết hầu, trợ lý Tô lặng lẽ mà nuốt xuống, khó nén được cảm giác mất mát “Này thật là đáng tiếc.”
Kỳ Thanh sửng sốt, đừng nói là trợ lý Tô vì một cái tên mà đối bạn cô có cảm giác đi chứ?
Tình cảm này tới cũng không thể hiểu được.
Cũng may, cảm xúc này chỉ đọng lại vài phút. Vài phút sau, trợ lý Tô lại tìm được chủ đề mới.
Lục Uyển Đình chú tâm vào làm việc đều quên hết mọi sự tình mà cùng khách hàng nói chuyện hợp tác đến quên thời gian.
Chờ đến lúc kết thúc, đã hơn 12 giờ.
Lục Uyển Đình nhìn đồng hồ, quay đầu phân công việc cho thư ký Phó mang khách hàng đi ăn cơm, sau lại nói với khách hàng “Giữa trưa, tôi còn một cuộc hẹn vì vậy không cùng với mọi người đi ăn trưa được.
“Không sao, ngài có việc, mời đi trước.”
Lục Uyển Đình quay trở về văn phòng, mở cửa thấy, trợ lý Tô dựa gần bả vai Kỳ Thanh kèm theo một tràn cười vang lên lên, cười đến quên mất ngày tháng.
Đây là trợ lý cô sao? Cô nhớ rõ là cô trợ lý này đối với Kỳ Thanh vẫn luôn nghĩ Kỳ Thanh có ý đồ gì mà, mỗi giây mỗi phút đều đề phòng Kỳ Thanh.
Làm sao lúc này giống như chị em tốt vậy.
“Hai người đang nói chuyện gì mà vui vẻ đến vậy?” Lục Uyển Đình đi qua.
Sau lưng, giọng nói lạnh lẽo của Lục Uyển Đình vang lên, trợ lý Tô giật mình đứng dậy “Phu nhân giới thiệu đối tượng cho em, hỏi em thích kiểu người nào, chia sẻ cho em một ít hình.”
Ánh mắt Lục Uyển Đình hướng về Kỳ Thanh “Phải không?”
Kỳ Thanh cười cười “Tuỳ tiện tâm sự thôi mà.”
Lục Uyển Đình lạnh lùng liếc trợ lý Tô một cái “Xem ra, công việc có vẻ nhàn rỗi nhỉ.”
“…” Rõ ràng là Lục tổng bảo cô ở đây hàn huyên với phu nhân, như thế nào quay đầu lại trách cô công việc nhàn rỗi, trợ lý Tô chạy nhanh đi tìm đường sống “Em có việc, không quấy rầy hai người.”
“Trợ lý Tô?” Lục Uyển Đình gọi trợ lý Tô lại, trợ lý Tô sửng sốt “Lục tổng?”
Không cho đi sao?
“Đã hết giờ làm buổi sáng.” Lục Uyển Đình nói.
Trợ lý Tô thở dài nhẹ nhõm “Lục tổng, chị doạ em sợ chết mất.”
Trong văn phòng chỉ còn lại Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh, Kỳ Thanh quan tâm hỏi một câu “Xong việc rồi sao?”
“Đã xong.” Lục Uyển Đình quét mắt lên bàn trà, điểm tâm đã ăn hơn phân nửa, trà uống cũng đã thấy đáy ly “Em với trợ lý Tô nói chuyện vui nhỉ, một chút khí chất tổng tài đều không có.”
Một câu nói vang lên trầm bổng cho thấy đối phương có chút u oán.
Kỳ Thanh cúi đầu nhìn lại quần áo mình, cơ thể ưỡn ra, nằm trên sofa, chớp chớp mắt nhìn Lục Uyển Đình “Lục tổng, em hiện tại là sinh viên nha.”
Là người năm đó vừa thấy Lục Uyển Đình đã động tâm, sinh viên ngây thơ Kỳ Thanh.
Tâm có chút áy náy, Lục Uyển Đình chậm rãi đến gần Kỳ Thanh, cúi người chống ở trên sofa, đôi mắt nhìn người đang nằm trong lòng cô, cầm lòng không được mà cười lên “Em gọi tôi là gì?”
Kỳ Thanh nắm lấy góc áo cô, cười sửa đổi xưng hô “Lục học tỷ.”
Một trận ho khan từ cửa vang lên, hai người đều nhìn về hướng cửa, trợ lý Tô bị doạ đến, xấu hổ xua tay “Thật ngại quấy rầy, em không có cố ý xen vào hai người.”
Thật sự là… kiểu chơi này kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá đi, cô nhịn không được.
Lục Uyển Đình rất bình tĩnh mà đứng dậy, thuận tay kéo Kỳ Thanh ngồi dậy, giọng nói thản nhiên “Có việc gì?”
Trợ lý Tô đem một phần văn kiện đưa lại “Đây là hồ sơ của vị khách vừa rồi, tổng giám Chu vừa đưa tới.”
Vừa trở lại văn phòng thấy được văn kiện, cô nhớ đến phải đưa cho Lục tổng, thấy người còn ở đây cho nên vội đưa sang.
Không nghĩ đến lại bắt gặp một màn như vậy.
Nhưng mà thấy phản ứng của Lục tổng lãnh đạm như vậy, có vẻ như Lục tổng không phải người thích chơi kiểu như vậy.
Lục Uyển Đình tiếp nhận văn kiện, tuỳ tay mà để lên bàn, “Chờ buổi chiều, tôi sẽ xem.” Mắt lại nhìn Kỳ Thanh, cầm lấy balo của cô nghiêm túc mà nói “Hiện tại, tôi mang học muội đi cơm.”
Trợ lý Tô: “……” Đây là Lục tổng à, còn hùa theo chơi nữa?
Kỳ Thanh không phòng bị lại bị Lục Uyển Đình trêu đều, tâm bị đả kích, so với lúc nảy trên sofa còn kịch liệt hơn.
Ăn trưa xong, Lục Uyển Đình chuẩn bị mang Kỳ Thanh về lại công ty mình nghỉ ngơi, trong văn phòng của cô có phòng nghỉ ngơi, hai người có thể ngủ ở đó.
Kỳ Thanh nhìn nhìn quần áo mình đang mặc, rồi nhớ đến mấy cuốn sách ở trong balo, trước khi lên xe nói cho Lục Uyển Đình nghe “Em muốn về nhà thay quần áo, không thể đến công ty với chị.
Sao nói muốn đi cùng cô, sao giờ lại không?
Lục Uyển Đình bung dù đứng ở cạnh Kỳ Thanh, che ánh mặt trời lại giúp cô, nghiêng đầu nhìn Kỳ thanh, ánh mắt ôn nhu “Trong văn phòng tôi có quần áo, em có thể mặc của tôi.”
Dù sao cũng không phải lần đầu.
Thay quần áo chỉ là cái cớ, nguyên nhân thật sự là Kỳ Thanh muốn đem giấu mấy cuốn sách trong balo trước khi Lục Uyển Đình biết. Đem giấu ở nhà cô là tốt nhất.
Cô phải về nhà cô, không phải nhà Lục Uyển Đình.
Đang nghĩ ra lý do để cự tuyệt Lục Uyển Đình thì Dương Châm lại gọi đến cho cô, tiện thể lấy làm lý do cự tuyệt Lục Uyển Đình về công ty.
“A Châm vừa mới gọi cho em, cậu ấy đi công tác về, có quà muốn cho em.”
Lục Uyển Đình nghe xong mày nhíu lại “Cô ta muốn đưa quà cho em?” Giọng nói lạnh lùng.
Nghe ra là không cao hứng, nhớ đến lần trước Lục Uyển Đình hỏi cô có biết Dương Châm thích cô không, Kỳ Thanh lập tức giải thích “A Châm là bạn từ nhỏ với em, mỗi lần cậu đi công tác về đều sẽ mang quà cho em, không phải tự nhiên đưa.”
“Mỗi lần?” Mỗi câu nói của Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình luôn chú ý đến trọng điểm khác, nghe Kỳ Thanh giải thích xong, cảm thấy ê ẩm mà nói “Hai người quan hệ thật tốt.”
Trong lòng cô rất chua, lặp lại từ kia, ngữ khí rất bình tĩnh, người thường căn bản nghe không biết được là cô đang ghen tị.
Có một chiếc taxi từ xa đến gần, Kỳ Thanh thấy được, duỗi tay chuẩn bị gọi taxi, Lục Uyển Đình đã giơ tay nắm lấy tay cô “Tôi đưa em về nhà.”
Trước khi chiếc taxi dừng lại trước mặt hai người, Lục Uyển Đình đã kéo Kỳ Thanh lên xe.
Lục Uyển Đình cam chịu đưa Kỳ Thanh về nhà, là về nhà của hai người, nhưng xe vừa mới đi trên đường, Kỳ Thanh lại nói cho cô biết là về nhà của Kỳ Thanh.
Về nhà Kỳ Thanh gặp Dương Châm?
Cảm giác xót xa cứ dâng lên.
“Tôi nhớ rõ, em đã nói cho Dương Châm là em với tôi kết hôn.” Đó là lúc ở nhà hàng “Thu thu đông tàng”, Kỳ Thanh đã ở trước mặt cô mà nhắn cho Dương Châm, nói cho Dương Châm biết, hai người đã kết hôn.
Lâu như vậy rồi, chẳng lẽ Dương Châm còn đòi cạy góc tường nhà cô?
Kỳ Thanh quay sang nhìn Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn cô, Kỳ Thanh thành thật nói với Lục Uyển Đình “Em đã nói cho cậu ấy, nhưng mà cậu ấy không tin.”
“Không tin?” Lục Uyển Đình nắm chặt tay lái “Em có thể mang giấy kết hôn cho cô ta xem, trên đó có hình của chúng ta, tên của chúng ta, còn có con dấu chạm nổi của Cục Dân Chính.”
Đem giấy đăng ký ném trước mặt cô ta xem cô ta có còn không muốn tin không.
Kỳ Thanh trên mặt bồn chồn, còn có loại hành động này sao? Đem giấy kết hôn cho người khác xem?
Đúng là có hành động này, cô nhớ tới bạn bè của cô cũng sẽ có cặp đôi mới cưới đem giấy hôn thú lên đăng lên trên đó, chụp 7749 kiểu sau đó còn đăng tin kiểu quãng đời còn lại….
Lục Uyển Đình thấy Kỳ Thanh trố mắt nghĩ là Kỳ Thanh đang do dự, sắc mặt ngày càng trầm xuống, giống như thời tiết tháng 9, sét đánh mưa tới bão cuồng phong thời tiết lập tức thay đổi.
“Không muốn sao?”
Kỳ Thanh phục hồi tinh thần cười nói “Không có, không phải không muốn, chị nhắc đến giấy kết hôn chụp ảnh phát vòng bạn bè, có một số người lãnh giấy kết hôn sau đó chụp đăng lên trang cá nhân, giống như hận làm cho cả thế giới đều biết, cả hai người đã có một cuốn sổ nhỏ.”
Trong xe lại trầm mặc, Lục Uyển Đình không nói tiếp.
Kỳ Thanh hẹn gặp Dương Châm không phải bây giờ mà là sau giờ tan làm buổi tối.
Cuộc điện thoại vừa rồi, chỉ là hẹn thời gian kêu cô ở nhà đợi, miễn cho lúc đó người tới mà cô không ở nhà.
Xe ở giao lộ dừng lại chờ đèn xanh, điện thoại nhắc nhở có tin tức của Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh giật mình quay sang nhìn Lục Uyển Đình, thấy Lục Uyển Đình đang cầm điện thoại trong tay rồi lại nhìn cô.
“Chị nhắn cái gì cho em vậy?” Điện thoại Kỳ Thanh còn đang ở giao diện nói chuyện với người khác, cho nên không nhìn thấy nội dung chỉ có nghe được nhắc nhớ của hệ thống có người phát tin nhắn.
Kỳ Thanh hỏi xong liền rời khỏi khung chat của Dương Châm, click mở tin nhắn Lục Uyển Đình vừa mới nhắn, lập tức xuất hiện trước mặt cô là hình ảnh của giấy kết hôn.
Ảnh chụp là hai cuốn sổ màu hồng nhỏ đặt chồng lên nhau, nhìn bối cảnh chính là ở đài tuyên thệ.
Lục Uyển Đình chụp ảnh này từ lúc nào? Ngày đó, cả quá trình đều là hai người ở bên nhau, không thấy Lục Uyển Đình chụp ảnh a.
“Hai cuốn sổ trong hình này là giấy hôn thú của chúng ta?” Với tính cách của Lục Uyển Đình, chắc chắn là sẽ không chụp trộm đồ của người khác.
“Bằng không đâu?” Lục Uyển Đình quay đầu nhìn về phía trước, tiếp tục lái xe.
“Đăng lên trang cá nhân đi.” Giọng Lục Uyển Đình giống như hạ lệnh, không cho người ta cự tuyệt.
Đăng liền, đăng liền, đăng lên trang cá nhân liền!
Kỳ Thanh click mở trang cá nhân lên chuẩn bị đăng, đột nhiên nhìn thấy một phút trước Lục Uyển Đình đã đăng.
Một tấm hình, một câu nói đơn giản. Kết hôn!
Tâm như pháo hoa vừa được châm lửa, nổ lên thành những ánh màu rực rỡ. Kỳ Thanh che ngực lại, không ổn rồi, tim đập nhanh quá. Lục Uyển Đình hôm nay làm sao vậy, kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô hết lần này đến lần khác.
Yết hầu phát khẩn, Kỳ Thanh ngừng thở, đem ảnh Lục Uyển Đình đã gửi cho cô, cũng giống như Lục Uyển Đình soạn ba từ đơn giản. Đã kết hôn!
“Em đăng rồi!” Tim vẫn còn đập nhanh, cái bài này mà đăng lên trang cá nhân, lập tức trang cá nhân muốn bùng nổ.
Lúc này, Lục Uyển Đình đưa điện thoại cho Kỳ Thanh “Tôi chỉ mới đăng một cái wechat, em giúp tôi đăng bài lên ở wechat công việc đi.”
“Wechat công việc cũng đăng?”
Kỳ Thanh định nhận điện thoại, Lục Uyển Đình rụt tay lại, đột nhiên đổi chủ ý, đem điện thoại trở lại “Lần sau đi.”
Lục Uyển Đình nhớ đến, wechat công việc của cô có những người mà Kỳ Thanh không thể biết được, Kỳ Thanh giúp cô đăng bài có thể vô tình sẽ nhìn thấy.
Còn có lần sau?
Chị muốn kết hôn lãnh chứng vài lần sao Lục Uyển Đình a!
Kỳ Thanh quay sang nhìn lại trang cá nhân của mình, có những bình luận chúc phúc, nhưng có một cái bình luận “ha…hả”
Nhìn xem người bình luận là Lục Vân Tạ.
Đang định hồi phục lại cái bình luận đó bằng một cái icon ngạo kiều, thì Lục Vân Tạ đã xoá mất bình luận, lại đăng một cái bình luận mới là [chúc mừng hai người.]
Lời chúc phúc trái lương tâm a, cô còn không hiểu cô em chồng này sao. Mỗi ngày đều mong ngóng các cô ly hôn!
Xoá bình luận là sợ bị chị gái nhìn thấy đi.
Kỳ Thanh cười trả lời lại bình luận Lục Vân Tạ [Ngoan~]
Cô có thể tưởng tượng ra được bộ dáng Lục Vân Tạ lúc này, trước kia giương nanh múa mép thật doạ người, còn bây giờ thật đáng yêu.
Miệng dao găm tâm đậu hủ, uy hiếp của cô bé chính là chị gái Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình nói cái gì thì chính là cái đó, sợ nhất là Lục Uyển Đình xụ mặt nói chuyện.
Kéo bảng tin xuống, Lục Vân Tạ ngoan ngoãn mà thả một cái tim cho Lục Uyển Đình. Kỳ Thanh thấy được bình luận của Hà Chỉ, trong lòng kinh hãi, cô vậy mà đã quên mất, bạn bè của cô và Lục Uyển Đình ngoài Vân Tạ ra còn có Hà Chỉ.
Hà học tỷ mắt lại không mù đi, sao mà không nhìn ra được hai tấm ảnh này giống nhau như đúc. Trong lòng Kỳ Thanh sinh ra lo lắng, nhìn xem bên cạnh có chút yên tâm.
Mặc kệ thế nào, cô đã cùng Lục Uyển Đình ở bên nhau.
Kỳ Thanh đăng lên trang cá nhân xong, tiếp theo cùng Dương Châm nói chuyện phiếm, gửi một tin nhắn đi là một cái dấu chấm than. Dương Châm đã kéo đen cô.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên bị Dương Châm kéo đen, nhìn tin nhắn hệ thống, Kỳ Thanh khép đôi mắt lại, trong lòng không biết nên nói cái gì.
“Làm sao vậy?” Lục Uyển Đình liếc nhìn Kỳ Thanh một cái, thấy cô nhắm mắt dựa vào ghế xe, trên mặt rõ ràng khổ sở.
“A Châm kéo đen em rồi.” Kỳ Thanh nói xong, trên đầu có một hơi ấm truyền đến, là tay của Lục Uyển Đình đang xoa tóc cô. “Còn có tôi mà.”
Kỳ Thanh nở nụ cười “Như vậy cũng không được vì chị không có bạn từ nhỏ, cậu ấy là bạn thân duy nhất của em.” Kỳ Thanh thuận tay giữ lấy tay Lục Uyển Đình lại, vuốt vuốt mấy cái “Chờ em về nhà thay đồ, rồi em đi tìm cậu ấy.”
“Không phải cô ta muốn đến nhà tìm em sao?”
“Đó là buổi tối.”
Lục Uyển ĐÌnh liếc mắt một cái, đưa Kỳ Thanh về nhà.
Nhìn thấy bài đăng trên trang cá nhân của Kỳ Thanh, người làm bộ không muốn tin là Dương Châm cuối cùng cũng phải nhận rõ hiện thực, hiện tại là cảm giác gì? Giận không thể chửi? Hỏi ngàn câu sao?
Cô đem Kỳ Thanh kéo đen, ngẩn ngơ mà nhìn danh sách đen có tên Kỳ Thanh, có một loại khổ sở nói không nên lời, vòng tới vòng lui lên trái tim cô.
Giống như là một loại axit, từng chút từng chút một ăn mòn tâm cô, tâm lại sắc bén như chiếc lá liễu, đem tâm của cô từng chút mà rạch ra, lấy những điều mà cô đã bí mật che giấu đặt lên trước mặt cô.
Cô ở bên Kỳ Thanh lâu như vậy, nhiều năm như vậy. Mà Kỳ Thanh lại thích người khác.
Dương Châm gục đầu, lấy đôi tay che lại mặt mình, ký ức từ khi nhỏ ùa về.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ, đánh thức Dương Châm đang bị hãm trong miền ký ức.
Dương Châm ngẩng đầu lên, Kỳ Thanh mở cửa đi vào, trước sau như một gọi cô “A Châm.”
Dương Châm đôi mắt đỏ đầy tơ máu, Kỳ Thanh thấy được, tức khắc đau lòng, cô đóng cửa lại đến cạnh bàn làm việc Dương Châm. Bên bàn là mấy hộp đồ ăn, vừa thấy có thể biết được là đặc sản chuẩn bị cho cô.
“Mình đem cậu kéo đen rồi.” Dương Châm yên lặng nhìn Kỳ Thanh, muốn cô nhìn thấy được sự khổ sở trong lòng mình.
Như chính cô muốn, Kỳ Thanh đã thấy được.
“A Châm, mình cùng Lục Uyển Đình…”
“Mình đều biết.” Dương Châm đánh gãy lời cô “Cậu chưa bao giờ gạt mình, ngày hôm đó cậu nhắn cho mình, nói với mình người kết hôn với Lục Uyển Đình chính là cậu. Mình đã biết.”
“Cậu đến công ty mình, lại nói một lần nữa nói cho mình, cậu và Lục Uyển Đình ở bên nhau. Mình nói sẽ mang cậu đi phòng khám tâm lý. Kỳ thật, người nên đi tư vấn tâm lý là mình, không chịu tiếp thu sự thực là mình.”
Dương Châm đứng dậy từ sau bàn đi ra, cười chua xót “Còn có ngày cậu đi công tác, mình đến nhà cậu, thấy được cái sơ mi treo ở trên ban công kia có thêu LWT…Lục Uyển Đình. Cái áo sơ mi kia chính là cái áo mà cậu đã mặc vào ngày cậu đến công ty tìm mình.”
Dương Châm tới gần Kỳ Thanh, nắm lấy tay cô “Nếu cậu không đăng lên trang cá nhân, mình có thể vẫn luôn lừa chính mình, không cho đó là sự thật.”
“A Châm…” tay bị nắm đến đâu, Kỳ Thanh nhíu mày, Dương Châm lập tức buông cô ra “Thực xin lỗi.” Xoay người đưa lưng về phía Kỳ Thanh “Mình biết, cậu không thích mình.”
“Không, A Châm, mình thích cậu, nhưng đó là tình bạn, chúng ta cùng nhau lớn lên, từ tiểu học đến sơ trung, từ cao trung đến đại học, chúng ta đều học cùng một cái tường. Mình như thế nào không thích cậu.”
Nếu không thích thì đã không làm bằng hữu.
Bả vai Dương Châm run lên, Kỳ Thanh biết cô nàng đang khóc, từ trên bàn lấy một tờ giấy đi đến bên cạnh giúp cô lau mặt “A Châm, chúng ta là bạn bè tốt.”
Dương Châm liếc cô một cái, lấy cái khăn tự mình lau “Ai muốn cùng cậu làm bằng hữu a.”
Ngữ khí đã nhẹ nhàng hơn nhiều, không còn nhiều khổ sở như vừa rồi.
“Cơm trưa còn không ăn đi?” Kỳ Thanh cẩn thận mà dỗ dành bạn thân mình “Mình mang cậu đi ăn cơm.”
Dương Châm trầm mặc trong chốc lát, quay đầu hỏi “Lục Uyển Đình đến sao?” Không đợi Kỳ Thanh trả lời, lại dùng câu khẳng định nói “Nói cô ta cũng đến đây.”
“Được, mình gọi cho chị ấy.” Kỳ Thanh theo ý Dương Châm, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi, Dương Châm lại đè tay cô lại “Thôi đừng, hiện tại bộ dạng mình vậy, không muốn gặp.”