Trên hành lang khách sạn không có một ai, có một cái cửa phòng chậm rãi mở ra, một người phụ nữ thò cái mặt ra, quan sát tình huống trên hành lang.
Người phụ nữ này là Kỳ Thanh.
Kỳ Thanh đứng ở cửa nhìn trái nhìn phải, trên hành lang không có người, hít một hơi thật sâu, mắt nhìn về cửa phòng Lục Uyển Đình.
Nhìn thấy cửa phòng Lục Uyển Đình còn chưa đóng hẳn lại, chừa một khoản vừa khe hở của bàn tay, cô nhìn là biết vì cô cho nên mới chừa như vậy. Tim Kỳ Thanh lại đập nhanh, đóng cửa lại bước nhanh về phía đó.
Đẩy cửa mà vào, Lục Uyển Đình đã đứng trước, cười sâu xa “Em thật sự đến Tấn Thiên.”
Kỳ Thanh lập tức ngượng ngùng “Vừa lúc, tôi có việc đến đây bàn chuyện hợp tác.” Mới không phải vì chị đâu.
“Phải không?” Lục Uyển Đình hơi nhíu nhíu mắt lại, đi đến gần Kỳ Thanh “Đến nói chuyện hợp tác?”
Trên người cô có khí thế áp bức, Kỳ Thanh khẩn trường tay nắm thành quyền, nâng đôi mắt lên nhìn Lục Uyển Đình, một lát trầm ngâm rồi thành thật nói “Tôi không phải đến bàn hợp tác, mà là muốn ở bên cạnh chị thôi.”
Lục Uyển Đình không nghĩ đến Kỳ Thanh sẽ nói lời này, sắc mặt kinh ngạc “Muốn ở bên cạnh tôi?”
Những lời này là có ý tứ gì, là hướng đến cô thổ lộ sao? Lục Uyển Đình trong mắt hiện lên một tia chờ mong, Kỳ Thanh có phải là thích cô không?
“Đúng vậy. Là muốn ở cạnh chị” Kỳ Thanh xoay người đóng cửa lại, đưa lưng về phía Lục Uyển Đình hít một hơi thật sâu rồi xoay người lại trên mặt còn có một nụ cười “Chị có phải cảm thấy tôi kỳ quái lắm không? Mấy ngày trước, tôi còn nói không thích chị, còn hiện tại lại nói muốn ở cạnh chị.”
Người trước mặt không có trả lời cô ngay, Kỳ Thanh khẩn trương đến phát run “Uyển Đình, chúng ta đã kết hôn. Nếu đã vậy rồi có thể thử yêu đương không? Biết đâu có thể sẽ thích lẫn nhau.”
Lần đầu tiên tỏ tình mà cũng không giống đang tỏ tình mà chỉ là xúc động ở trong phòng khách sạn.
“Tôi sẽ không yêu đương.” Lục Uyển Đình trong lòng rất cao hứng, hận không thể nói… được…lập tức yêu nhau đi.
Trên mặt lại không có bất cứ biểu tình nào chỉ có đôi mắt vui vẻ, nhìn đến là biết được cô đồng ý cái đề nghị này.
“Tôi cũng không.” Tim đập như trống đánh liên hồi, Kỳ Thanh từ từ đi đến trước mặt Lục Uyển Đình “Tôi còn chưa nói chuyện yêu đương cùng ai thì đã kết hôn với chị, còn chị có người thích hay không? Nếu không có, chúng ta thử một lần đi.”
“Bởi vì chúng ta kết hôn, cho nên em mới nghĩ cùng tôi yêu đương?” Hỏi ra cái câu này, trong lòng Lục Uyển Đình có chút đau nhói. Nghĩ lại, nếu không kết hôn chắc chắn cũng sẽ không có cơ hội yêu đương với nhau.
Cô không biết biểu đạt tình cảm của mình, nếu có thể giống như những người khác, thích ai thì theo đuổi người đó, chứ nếu không nhiều năm vậy rồi vẫn không có hành động.
Ngay lúc, Lục Uyển Đình chuẩn bị đáp ứng, Kỳ Thanh nói “Không phải bởi vì kết hôn, mà là…”
Nhìn đương sự trước mặt, câu kế tiếp là tôi thích chị vẫn không nói ra được, Lục Uyển Đình đang muốn nói lại thôi, sau cùng vẫn không khống chế mà hỏi “Mà là cái gì?”
Trong mắt Lục Uyển Đình đầy mong chờ, tha thiết. Trong lòng Kỳ Thanh bỗng nhiên khẩn trương đã biến mất.
Lãng phí nhiều năm như vậy, cô không nghĩ lại tốn thời gian lần nữa.
“Mà là em thích chị.” Kỳ Thanh nắm lấy tay Lục Uyển Đình, làm cho cô cảm thụ được lòng bàn tay mình có bao nhiêu ấm áp, giờ này độ ấm đó càng tăng lên thành nóng đi kèm đó là mồ hôi do khẩn trương mà toát ra “Em sẽ làm chị thích em.”
Kinh hỉ…tới quá gấp, Lục Uyển Đình ngẩn ngơ mấy giây rồi cười rạng rỡ “Em sẽ làm gì để tôi thích em?”
Lời nói này nghe có chút quen tai hình như phía trước hai người từng nói chuyện như vậy.
Kỳ Thanh từng hỏi cô “Chị sẽ thích tôi sao?”
Cô nhớ rõ ngày đó cô đã trả lời “Em có thể để cho tôi thích em sao?”
Ngày đó chính là buổi tối hai người hẹn hò, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi xem phim. Cuối cùng là nằm trên một cái giường, đắp một cái chăn mà đi ngủ.
Đã qua nhiều ngày như vậy rồi, đoạn đối thoại ngày đó lại lần nữa xảy ra, Kỳ Thanh thẳng thắng mà nói với cô mà bây giờ câu hỏi của cô lại biến thành chờ mong.
“Em thích người như thế nào?” Kỳ Thanh nắm chặt tay cô, hai mắt chăm chú nhìn Lục Uyển Đình, đã có một lần lớn gan thì cái gì chẳng dám nói “Chị là người như thế nào thì em đều thích.”
Đã thích chị là thích vậy thôi.
Lục Uyển Đình ánh mắt trở nên ôn nhu, trên người bao nhiêu khí thế đều thu lại hết, cô hiện tại chỉ muốn biết một vấn đề “Kỳ Thanh, em thích tôi từ lúc nào?”
Là ngày kết hôn hay lúc chuyển tiền, lúc xem phim cô ôm lấy Kỳ Thanh để cho em ấy dựa vào trong lòng ngực cô hay là tối hôm qua lúc cô sấy tóc cho em ấy?
Kỳ Thanh nhấp môi nói “Chuyện này, có thể chờ về sau em nói cho chị biết được không?”
Cô không muốn nói dối Lục Uyển Đình khi nào thích, là cô đối với Lục Uyển Đình nhất kiến chung tình, thích Lục Uyển Đình đã tám, rất thích.
“Được.” Kỳ Thanh không muốn trả lời, Lục Uyển Đình đoán cô nói thích chắc chỉ có thể là do mấy ngày nay sinh hoạt chung với nhau, cho nên mới có chút cảm giác, cũng không hỏi khó nữa, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay cô, thay đổi đề tài “Đêm nay, tôi có cái tiệc rượu, em cùng tôi tham dự bữa tiệc đi.”
“Đi dự tiệc cùng nhau sao?” Kỳ Thanh đến đây chỉ nghĩ tới chờ Lục Uyển Đình có thời gian thì sẽ ở cùng cô, nếu buổi tối có thể ngủ cùng nhau thì càng tốt. Còn không nghĩ tới còn có thể cùng nhau tham gia tiệc rượu, xuất hiện trước mặt mọi người.
“Em không phải nói muốn ở bên cạnh tôi sao, muốn cùng tôi yêu đương sao, muốn làm cho tôi thích em sao?” Lục Uyển Đình rút tay ra khỏi tay Kỳ Thanh, đem rương hành lý đẩy đến mép giường, nhân lúc người ta không thấy mà cười trộm.
Hoá ra là cho cô cơ hội a. Kỳ Thanh hưng phấn cười đáp ứng “Được a.”
Thời gian không còn sớm, trợ lý Tô đem đồ trong hành lý lấy ra, sắp xếp gọn gàng, lại đến phòng Lục Uyển Đình gõ cửa.
Kỳ Thanh vừa nói được xong thì có tiếng gõ cửa kèm theo tiếng của trợ lý Tô “Lục tổng, là em.”
Cửa trước mặt không mở ra ngược lại cửa phòng kế bên lại mở, trợ lý Tô dựa theo âm thanh mà quay sang đó nhìn, Lục Vân Tạ từ trong phòng đi ra “Nhị tiểu thư, sao cô lại ra đây?'
“Tôi tới hỏi chị tôi lát nữa đi tiệc mặc quần áo gì.”
Hai người cùng nhau đứng trước cửa phòng Lục Uyển Đình, chờ người bên trong ra mở cửa.
Kỳ Thanh lập tức khẩn trương, theo đuổi tới Tấn Thiên, nếu hai người kia nhìn thấy, hai người đó sẽ nghĩ như thế nào?
Lục Uyển Đình đang lấy đồ từ hành lý ra, sắp xếp lại thấy Kỳ Thanh do dự, đoán được cô đang suy nghĩ cười nói “Em đi mở cửa đi, sớm muộn gì đều sẽ biết em ở đây.”
Đúng vậy, đêm nay còn cùng nhau tham gia tiệc rượu, sớm muộn gì chẳng biết.
Kỳ Thanh nghe lời đi mở cửa, hai người ở ngoài nhìn thấy Kỳ Thanh trên mặt biểu tình kinh ngạc, trăm miệng một lời hỏi “Cô/chị sao lại ở đây?”
Vừa mới gọi điện thoại, Kỳ Thanh liền biến thân từ Giang Lâm đến Tấn Thiên à?
Đây là cái điện thoại thần kỳ gì vậy.
Trợ lý Tô nhìn vào trong một cái thấy Lục tổng đang sắp xếp đồ vật,
Kỳ Thanh điềm tĩnh giải thích “Tôi tới Tấn Thiên đi công tác, ở tại khách sạn này, lúc gọi cho Uyển Đình biết được chị ấy cũng ở đây, cho nên liền tới đây.” Nghiêng người cho hai người kia tiến vào.
Buổi sáng còn ở nhà, nhanh như vậy liền đi công tác? Lục Vân Tạ khả nghi đầy một bụng, đi vào trong phòng xoay người đánh giá Kỳ Thanh.
“Hoá ra là vậy.” Trợ lý Tô lại nhìn về phía Lục Uyển Đình một cái, Kỳ Thanh từ lúc nào mà đổi xưng hô từ Lục tổng sang Uyển Đình?
Nghĩ đến chính mình tới đây không phải để nhiều chuyện chuyện tình cảm của Lục tổng cùng phu nhân, trợ lý Tô thu hồi tâm tư “Lục tổng, thời gian cùng còn ít, chúng ta thay đồ trang điểm, đến tham gia tiệc rượu.”
Nghĩ đến Kỳ Thanh ở đây, trợ lý Tô mắt nhìn Lục tổng rồi nhìn tới Kỳ Thanh “Phu nhân cùng đi với chúng ta sao?
Lục Vân Tạ đi đến câu lấy bả vai Kỳ Thanh “Chị dâu đương nhiên đi cùng chúng ta rồi.” Cô nghiêng đầu cười với Kỳ Thanh không có ý tốt cho mấy. Tiệc rượu tối nay, cô sẽ nhân lúc không ai chú ý mà chuốc say Kỳ Thanh, làm cho chị dâu uống say nói thật.
Lục Uyển Đình nhìn thấy hai người thân mật như vậy, khẽ cau mày, cầm lấy văn kiện trong tầm tay nói “Vân Tạ, lại đây.”
Nghe được chị gái kêu mình, Lục Vân Tạ buông Kỳ Thanh ra, đi qua hỏi “Chị, làm sao vậy?” Cười rất ngoan ngoãn.
Lục Uyển Đình đem văn kiện trong tay là báo cáo của công ty con cùng báo cáo phân tích tình trạng kinh doanh đưa cho Lục Vân Tạ “Đêm nay, em ngoan ngoãn mà ở khách sạn xem như tư liệu này, ngày mai mở họp sẽ nhắc đến.”
Ý tứ này là không cho cô tham gia tiệc rượu? Lục Vân Tạ nhìn tài liệu trong tay, nói năng luống cuống hỏi Lục Uyển Đình “Chị, em có thể không xem không?”
Cô muốn tham gia tiệc!
“Em nói xem?” Lục Uyển Đình nhướng mày.
Lục Vân Tạ quay đầu nhìn Kỳ Thanh “Được, em về phòng xem tài liệu, không cùng mấy người đi tiệc rượu.”
Cô cầm tài liệu về phòng của mình, lúc đi ngang qua Kỳ Thanh, dừng dừng lại bên người cô, giữ chặt góc áo Kỳ Thanh đến gần bên tai Kỳ Thanh nói những lời chỉ có hai người nghe được.
“Chị dâu, đêm nay ăn mặc trang điểm xinh đẹp, tuy rằng chị tôi đã thông báo ra bên ngoài kết hôn rồi. Nhưng mà người thích chị tôi còn rất nhiều, đêm nay chắc chắn sẽ không có ít người đến. Đừng làm cho chị của tôi bị câu đi mất. Kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn đó.”
Nói xong nhìn Kỳ Thanh rất triều mến chớp chớp mắt, rồi mới tách ra khỏi người Kỳ Thanh lớn tiếng nói “Chị dâu, phải chăm sóc chị tôi cho tốt đó.” Mở cửa đi ra ngoài.
Ăn mặc xinh đẹp trang điểm lộng lẫy, cô không chuốc say Kỳ thanh nhưng cũng sẽ có rất nhiều người mời rượu, chờ uống say trở về, làm gì cũng có thể.
Chút tâm tư bé nhỏ của Lục Vân Tạ thật sự rất thâm, Kỳ Thanh có thể cảm giác được cô bé có mục đích riêng nhưng mà nói cũng không hề sai.
Mấy năm nay, người theo đuổi Lục Uyển Đình không thiếu, nhưng Lục Uyển Đình đều cự tuyệt người ta, chỉ một lòng tập trung vào công việc. Chỉ có lần trước, cùng với phó tổng Cận tập đoàn Thêm Phong nói chuyện vui vẻ, mới cho cô cảm giác bị uy hiếp mới hành động, không thể nào tiếp tục yêu thầm nữa. Liền phải trở thành phu nhân của Lục Uyển Đình.
Nghĩ đến cái chuyện này, Kỳ Thanh khó chịu đến thở không nổi, không thể mà ám binh bất động được, phải giành lấy không từ thủ đoạn.
Hiện tại, tin tức Lục Uyển Đình kết hôn đã phát ra lại cho người ta một cái tín hiệu, Lục Uyển Đình của cô không phải chỉ biết công việc, cô cũng sẽ kết hôn, không tránh được cho những người khác có ý định gì đó.
Người đều đi rồi, Lục Uyển Đình không giấu được ánh mắt tò mò, hỏi Kỳ Thanh “Lục Vân Tạ nói gì với em?”
Kỳ Thanh cười haha “Không có gì, kêu em phải ngoan ngoãn bồi chị”
Màn đêm buông xuống, tiệc rượu bắt đầu.
Lục Uyển Đình mặc một cái váy gấm hở vai dài màu tối đoan trang xuất hiện trong buổi tiệc. Lập tức khiến mọi người chú ý.
Tiệc rượu lần này do công ty giải trí truyền thông Thanh Mang tổ chức, Chúc Thuần Ca nhìn thấy Lục Uyển Đình, mang một ly rượu qua chào đón “Lục tổng, đã lâu không gặp. Yên hội lần này, thật may mắn có thể mời cô tham gia.”
Tập đoàn Lục Thị ở mảng điện ảnh cũng có đầu tư, đêm nay tiệc rượu nói là tụ hội nhưng thực chất chính là tìm kiếm các nhà đầu tư cho các bộ phim. Công ty đầu tư tìm kiếm được bộ phim thích hợp cùng chung mục đích tham gia tiệc rượu.
Nhân viên phục mang khay rượu đến bên người bọn họ, Chúc Thuần Ca lấy một ly vang đỏ đưa cho Lục Uyển Đình.
“Đã lâu không gặp, Chúc tổng.” Lục Uyển Đình hào phòng tiếp nhận ly rượu rồi nói cảm ơn.
Chúc Thuần Ca lúc này mới chú ý, bên người Lục Uyển Đình còn có một người phụ nữ xa lạ, diện mạo thanh tú, trang điểm tinh xảo nhẹ nhàng, khoác lên bộ váy hoa dài. Khí chất trên người so với những người trong giới giải trí rất khác biệt, vừa thấy chính là không có trải qua bao nhiêu sóng gió.
Ánh mắt Chúc Thuần Ca liền bị hấp dẫn “Vị này là trợ lý mới của cô sao?”
Có một cái xe vừa mới đến, trợ lý Tô xuất hiện trong sảnh yến hội nhìn thấy Lục tổng, đi nhanh qua chỗ mấy người bọn họ.
Mới vừa đến liền nghe Kỳ Thanh nói “Tôi là trợ lý của Lục tổng.”
Trợ lý Lục tổng không phải cô sao? Khi nào bị phu nhân chiếm vậy?
Lục Uyển Đình quay sang nhìn Kỳ Thanh hai giây, rồi mới quay lại nói “Đúng vậy! Đây là trợ lý mới của tôi.”
Vừa dứt lời, Chúc Thuần Ca lấy một ly rượu đưa cho Kỳ Thanh “Không biết vị trợ lý mới này tên gì?”
Kỳ Thanh tiếp nhận ly rượu, nhìn nhìn Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình lại không có ý tứ không muốn cô nói “Tôi họ Kỳ, gọi tôi là trợ lý Kỳ là được.”
Ánh mắt Lục Uyển Đình lạnh đi, tay nắm chén rượu chặt lại. Vừa mới đến, thấy người bên mình liền đánh chủ ý sao?
Tiệc rượu bắt đầu, tiếng kéo đàn violon du dương làm bầu không hoà hoãn, thỉnh thoảng có ánh mắt hướng về phía người đàn, bên cạnh chính là cây đàn dương cầm màu trắng, đôi tay của người đàn dương cầm linh hoạt nhấn trên những phím đàn, tấu ra những nốt nhạc hoà cùng với tiếng violon tạo thành một hợp âm thuận tai.
Chúc Thuần Ca nâng ly rượu mời mọi người “Lục tổng, trợ lý Kỳ, tôi kính hai người một ly” Ánh mắt của anh ta nhìn Kỳ Thanh dao động, nam nhân chính là như vậy, thường sẽ bị những thứ tốt đẹp hấp dẫn, cho dù đang nói chuyện công việc nhưng anh ta cũng không ngại mà đắc ý.
Phanh…tiếng chạm ly của Lục Uyển Đình và Chúc Thuần Ca phát ra âm thanh vang thanh thuý, “Tôi cùng Chúc tổng uống một ly, tính luôn cả ly này của trợ lý tôi.” Nói xong nắm lấy tay Kỳ Thanh, ánh mắt lạnh lùng nhìn Kỳ Thanh lấy đi rượu trong tay cô.
Kỳ Thanh hơi sửng sốt, lòng tay của Lục Uyển Đình có độ ấm cao hơn cô, cô đang muốn từ từ cảm nhận. Rượu trong tay đã không còn nhưng Kỳ Thanh vẫn còn đang ngây người nhìn ly rượu bị lấy đi.
Lục Uyển Đình không cho cô uống rượu?
Nhân viên phục vụ đi xa, Lục Uyển Đình cầm lấy ly rượu của Kỳ Thanh, quay sang đưa cho trợ lý Tô, trợ lý Tô vẻ mặt mộng bức, cô còn lái xe sao lại cho cô uống rượu?
Khuất phục dưới khí thế bức người của Lục tổng, trợ lý Tô ngoan ngoãn tiếp nhận ly rượu.
Ánh đèn từ đỉnh đầu chiếu xuống, Lục Uyển Đình hơi nâng cằm lên nhấp một ngụm rượu nhỏ, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn Chúc Thuần Ca, anh ta thấy vậy cười lên “Lục tổng đối với trợ lý mới không bình thường nga.” Ngửa đầu đem ly rượu uống hơn phân nửa.
Nói qua nói lại rồi Chúc Thuần Ca mới nhắc tới chuyện hợp tác “Lục tổng, công ty chúng tôi sắp tới quay một bộ phim điện ảnh mới, kịch bản cải biên từ…”
Kỳ Thanh thấy hai người nói tới công việc, cô cũng không để ý đến nên quét mắt nhìn không gian tiệc, đánh giá tình huống xung quanh.
Trong tiệc rượu tập hợp từng cụm tốp ba tốp năm người đứng chung một chỗ, cũng giống như cô và Lục Uyển Đình vậy. Nhìn như tán gẫu nhưng thật ra là nói chuyện đầu tư.
Nơi ăn uống…hợp tác liền nói thành.
Ánh mắt Kỳ Thanh lần nữa trở lại bên người Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình một tay cầm ly rượu, một tay khác thong thả rũ thẳng bên người. Một người khí chất xuất chúng, đẹp không có gì sánh được, kiêu ngạo làm người ta khuynh đảo, vẻ mặt xa cách lạnh lùng làm cho người ta không dám dễ dàng tiếp cận.
Tim lại không tự chủ được mà đập nhanh, Kỳ Thanh thất thần nhìn cô, tình yêu giấu từ trong đáy lòng, trong vô thức lại chạy ra tới.
“Lục tổng, bên ngày.” Chúc Thuần Ca nghiêng người mời Lục Uyển Đình đi đến sofa gần ở đó “Tôi sẽ cho người mang kịch bản sơ lược lại đây. Lục tổng có thể xem trước, nếu cảm thấy có hứng thú thì lúc đó đầu tư cũng không muộn.”
Lần trước đầu tư cũng vậy, Lục Uyển Đình đầu tư phim chủ yếu là cô cảm thấy hứng thú với kịch bản đó. Bước tiếp theo, Lục Uyển Đình mới làm cho người bên mảng đầu tư phim đi phân tích thị trường, tính ra tỷ suất sinh lời khi đầu tư, trải qua họp bàn luận mới quyết định có đầu tư hay không.
Hai người nói chuyện rất vui vẻ, Lục Uyển Đình nhất thời quên mất sự tồn tại của Kỳ Thanh, theo Chúc Thuần Ca đi đến sofa bên kia.
Trợ lý Tô cũng đi theo sau, Kỳ Thanh cũng đang muốn đi qua, bên cạnh bỗng nhiên có một tay giữ cô lại.
Kỳ Thanh quay đầu nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đôi môi được tô đỏ, đôi mắt phong tình nhìn cô. Kỳ Thanh không thích bị người lạ đụng vào, cô thoát khỏi cái tay kia hỏi “Cô là ai?”
Người phụ nữ xa lạ bỏ tay ra, lập tức lấy ra một cái danh thiếp.
Người phụ nữ xa lạ kia đưa danh thiếp cho Kỳ Thanh, Kỳ Thanh tiếp nhận danh thiếp nhìn thoáng qua, Đông Dã Lam Phong – tổng giám tài chính tập đoàn Trường Trạch.
Nhìn cái tên này, Kỳ Thanh ngước mắt đánh giá Đông Dã Lam Phong một cái, Đông Dã là một cái họ kép hiếm thấy, rất nhiều người nhìn thấy sẽ nghĩ đây là người Nhật Bản.
“Ở trong nước, họ này không phổ biến.” Kỳ Thanh nhận lấy danh thiếp
Đông Dã Lam Phong vừa nghe, nhướng mày một chút, đối với người phụ nữ có khí chất thanh thuần trước mặt này càng thêm hứng thú “Cô là người đầu tiên không hỏi tôi có phải là người Nhật Bản không.”
Đông Dã Lam Phong vươn tay ra muốn bắt tay Kỳ Thanh “Xin chào, tôi là Đông Dã Lam Phong, phải xưng hô với quý cô đây như thế nào?”
“Kỳ Thanh.” Kỳ Thanh do dự một chút nhưng vẫn lễ phép mà bắt tay Đông Dã Lam Phong.
Phép lịch sự trong xã giao, bắt tay một cái rồi buông ra, Kỳ Thanh muốn thu hồi tay lại thì Đông Dã Lam Phong lại nắm tay cô lại không ý định buông ta, trong mắt mang theo ý cười có tính xâm chiếm, Kỳ Thanh nhíu mày, lúc này Đông Dã Lam Phong mới chịu buông tay ra.
Kỳ Thanh nhìn về hướng chỗ Lục Uyển Đình đang ngồi, cô ngồi ngay ngắn trên sofa, uống một rượu, trong tay cầm một cái văn kiện, hơi cúi đầu, nghiêm túc mà xem.
Đông Dã Lam Phong cũng nhìn theo hướng mắt của cô, nhìn thấy Lục Uyển Đình thì cúi gần sát Kỳ Thanh “Lục tổng của các cô cùng Chúc tổng nói chuyện đầu tư phim, tôi và công ty của cô cũng có hợp tác, cô có muốn cùng tôi uống một ly, n?”
Cái từ n kia, thanh âm hơi cao, mục đích rất rõ ràng, cô đối với Kỳ Thanh rất hứng thú.
Kỳ Thanh sắc mặt trầm xuống, tựa nghĩ đến cái gì, lại nở nụ cười. Đông Dã Lam Phong thấy cô cười, giơ tay lên ý gọi nhân viên phục vụ mang rượu đến, cô lấy hai ly vang đỏ, một ly đưa cho Kỳ Thanh, cười hớn hở.
Lục Uyển Đình xem xong sơ lược kịch bản, lại đọc qua tóm tắt. Ngẩng đầu đang muốn cùng Chúc Thuần Ca nói chuyện đầu tư, liếc mắt một cái thấy ở nơi xa kia có hai người uống rượu.
Phu nhân cô, ở trước mặt cô, cùng người phụ nữ khác uống rượu!
Lục Uyển Đình nhíu mày, Chúc Thuần Ca vừa nhìn thấy, tâm xao động “Lục tổng, bộ phim này cô không có hứng thú sao?”
Tiệc rượu vừa bắt đầu, thì Lục Uyển Đình chính là mục tiêu đầu tiên của Chúc Thuần Ca. Nếu có thể kéo tập đoàn Lục Thị đầu tư thì những việc sau rất dễ nói chuyện, sẽ có rất nhiều công ty đầu tư vào bộ phim mới của bọn họ.
Nếu tập đoàn Lục Thị không đầu tư, anh ta còn phải vội đi kiếm mục tiêu kế tiếp.
Phu nhân nhà cô cùng người phụ nữ khác uổng rượu, bao nhiêu hứng thú với bộ phim kia đã không còn nữa.
Lục Uyển Đình không có lập tức đi tới, cô dằn lòng xuống, đem kịch bản đưa cho Chúc Thuần Ca “Chúc tổng, bộ phim điện ảnh cho dù cốt truyện hay là đề tài, đều không có gì đột phá, doanh thu phòng vé có lẽ không tồi nhưng thực xin lỗi, tôi không có hứng thú.”
“Lục tổng, kịch bản có thể sửa, tình tiết nào đối với cô có hứng thú, tôi có thể cho biên kịch sửa lại.” Chúc Thuần Ca vẫn rất nỗ lực.
“Không cần, bởi vì nhà đầu tư mà bắt biên kịch sửa kịch bản như vậy đối với biên kịch không tôn trọng.” Lục Uyển Đình phong độ nhẹ nhàng đứng lên “Chúc tổng nên đi tìm người đầu tư khác đi.” Nói xong đi qua chỗ Kỳ Thanh.
Trong thời gian đi đến, cô thấy nhân viên phục vụ đưa cho Kỳ Thanh ly thứ hai.
Trong nháy mắt, Kỳ Thanh đã uống hai ly rượu, cùng với cái người phụ nữ vừa mới quen biết kia.
Lục Uyển Đình nhíu mày đánh giá cái người kia, trợ lý Tô có ấn tượng với người đang cùng Kỳ Thanh uống rượu, hạ giọng nói “Lục tổng, người cùng phu nhân uống rượu là Đông Dã Lam Phong, là tổng giám tài chính của tập đoàn Trường Thạch.”
Đối với diện mạo của Đông Dã Lam Phong cô có chút nhân thức nhưng lại không nhớ tên.
Đi ngang qua đám người kia, còn có vài bước là đến được chỗ Kỳ Thanh thì lại có người ra chặn đường Lục Uyển Đình, rất nhiệt tình mà chào hỏi “Xin chào Lục tổng, tôi nghe nói ngài sẽ đến tiệc rượu này cho nên rất mong chờ được gặp ngài.”
Lại một cái người yêu cầu đầu tư.
Lục Uyển Đình không có tâm tình để đi hàn huyên, đối với người trước mặt đang đưa danh thiếp cô hoàn toàn không có ý muốn tiếp, đôi mắt mang theo hàn ý “Thật ngại, tôi hiện tại đang có việc.” Mặt cũng chưa nhìn một cái, trực tiếp vòng qua người hắn mà đến chỗ Kỳ Thanh.
“Tôi đang ở một nơi có thể nhìn thấy biển, hiện tại đúng là thời gian tốt để xem thuỷ triều.” Đông Dã Lam Phong gọi mời Kỳ Thanh “Đêm nay, đi nhà tôi thế nào?”
“Tổng giám Đông Đã thật là có hứng thú a.” Lục Uyển Đình nhướng mày ngạo nghễ mà cười, tay một bên đang nắm lại.
Đông Dã nghe tiếng nói quay đầu nhìn thấy Lục Uyển Đình, nhướng mày một cái “Lục tổng.” Đưa tay ra muốn bắt tay.
Lục Uyển Đình liếc mắt một cái, không cho cô ta mặt mũi, ánh mắt nhìn Kỳ Thanh “Sao em lại không đi theo tôi đi qua đó.”
Kỳ Thanh còn chưa giải thích thì Đông Dã Lam Phong đã mở lời trước “Tôi thấy cô với Chúc tổng đang nói chuyện nhập tâm để quên Kỳ trợ lý ở đây.” Đông Dã Lam Phong rút tay lại nói một câu kíƈɦ ŧɦíƈɦ Lục Uyển Đình “Tôi thực thích trợ lý Kỳ.”
“Phải không?” Lục Uyển Đình híp mắt lại, lấy đi ly rượu trong tay Kỳ Thanh, xoay người cười nói với Đông Dã Lam Phong “Cảm ơn, cô đã thích Kỳ Thanh nhà tôi.” Ly rượu hơi nghiêng.
“Kỳ Thanh nhà cô?” Mắt Đông Dã Lam Phong nhìn trợ lý Tô đang đứng ở sau lưng Lục Uyển Đình, hơi hơi mỉm cười “Lục tổng đối xử với trợ lý thật là che chở cẩn thận.” Sau mới chạm ly mới Lục Uyển Đình.
Trên ly rượu còn có dấu son môi nhàn nhạt của Kỳ Thanh lưu lại, môi Lục Uyển Đình dán lên dấu môi đó, đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Kỳ Thanh vẫn luôn nhìn Lục Uyển Đình, ý của cô là muốn lợi dụng Đông Dã Lam Phong thử Lục Uyển Đình. Thần thái của Lục Uyển Đình bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc gì.
Nhưng loang thoáng, cô lại cảm nhận được Lục Uyển Đình có chút không cao hứng, không biết là không cao hứng khi cô không đi theo hay là do cô cùng người khác uống rượu.
“Lục tổng.” Kỳ Thanh kêu lên một tiếng, Lục Uyển Đình uống xong ly rượu đi ngang qua nhân viên phục vụ đem ly đặt lên khay, trên mặt cuối cùng cũng lộ không cao hứng “Em cùng tiểu Tô đi theo tôi, không cần đi loạn lên.”
Cô đã quên là Kỳ Thanh cũng không phải là một viên chức nhỏ, thân phận là tổng tài của Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật.
Chuyện hợp tác người đến người đi nói không dứt, tiệc rượu kết thúc, Lục Uyển Đình uống cũng đã hơi say.
Trợ lý Tô thở dài, cũng đều là bị chuốc rượu, phu nhân bị chuốc rượu, Lục tổng lập tức đứng ra chắn rượu, không thể chắn thì uống dùm mà cô bị chuốc rượu thì Lục tổng làm như không thấy.
Trước mặt người ngoài, cả hai đều là trợ lý của Lục tổng mà. Sao lại đối xử khác biệt rõ ràng như vậy a.
Trước giờ chỉ có trợ lý chắn rượu cho lão bản chứ chưa có nghe lão bảo chắn rượu cho trợ lý.
Ba người đều uống rượu, trợ lý Tô không lái xe được cho nên chỉ có thể gọi người đang ở khách sạn xem văn kiện là Lục Vân Ta, nói cô bé lại đây lái xe.
“Các người đều uống say?” Lục Vân Tạ hưng phấn mà buông văn kiện trong tay, lập tức gọi xe đi qua đó.
Lục Uyển Đình cùng Kỳ Thanh ngồi ở ghế sau, Lục Uyển Đình xoa xoa giữa mày lẩm bẩm tự nói “Đêm nay, không biết sao nhiều người tìm em uống rượu vậy?”
Kỳ Thanh ôm lấy Lục Uyển Đình làm cô dựa lên vai mình, trong lòng suy nghĩ chuyện uống say lần trước.
Lần trước cô uống sau, là Lục Uyển Đình chiếu cố cô, ôm cô lên lầu, giúp cô lau mặt. Hiện tại, đến lượt cô chiếu cố Lục Uyển Đình.
Trợ lý Tô đứng bên ngoài xe chờ Lục Vân Tạ đến, một chiếc taxi dừng ở cửa khách sạn, Lục Vân Tạ từ trên xe xuống nhìn thấy cô mà kích động chạy đến.
“Chị dâu tôi đâu, chị ấy say thành bộ dáng gì!”
“…” Trợ lý tô cảm thấy rất vi diệu, Nhị tiểu thư như thế nào vừa đến là hỏi đến phu nhân mà không hề hỏi đến chị gái mình?
“Phu nhân không có say, Lục tổng uống có chút nhiều hơn ngày thường.” Trợ lý Tô mở cửa chui vào xe, ngồi ở ghế phụ “Nhị tiểu thư, trước lái xe đi.” Nói rồi đóng cửa lại.
Lục Vân Tạ mở cửa sau khom người nhìn “Chị, chị uống say sao?”
Ánh mắt liếc nhìn Kỳ Thanh một cái.
Lục Uyển Đình ngẩng đầu “Không có say, em lái xe trước đi.”
Không có say a, Lục Vân Tạ vẻ mặt mất mát mà lái xe đi.
Dọc theo đường đi, trong xe thật an tĩnh, uống rượu xong ba người cũng không nói chuyện. Lục Vân Tạ nhìn qua gương chiếu hậu, muốn nói nhưng lại thôi.
Tới khách sạn, Kỳ Thanh muốn đỡ Lục Uyển Đình nhưng cô lại lắc lắc đầu “Không cần, tôi có thể tự đi.”
Đi được hai bước, cô dừng lại nhìn Kỳ Thanh cười ôn nhu, nắm lấy tay Kỳ Thanh.
Bốn mắt nhìn nhau, Kỳ Thanh hiểu ý tứ trong ánh mắt của Lục Uyển Đình, thuận theo cánh tay đang nắm lấy cô “Đêm nay, em chiếu cố chị.”
Trợ lý Tô ở phía sau mắt coi như không thấy, Lục tổng cùng với phu nhân là đang ân ái trước mặt hai người sao?
Tình cảm tiến triển cũng nhanh vậy?
Trợ lý Tô xoa xoa cái trán, cảm giác lúc này rượu bắt đầu ngấm vào người…chắc là do men say chứ không cô cũng không có loại ảo giác này.
Nhưng mà cũng không phải.
Lục Uyển Đình nhớ tới những lời cô ở trong khách sạn nói với Kỳ Thanh, nếu cô muốn cự tuyệt Kỳ Thanh vậy còn cho Kỳ Thanh cơ hội sao.
Tuỳ rằng cô thật sự thích Kỳ Thanh.
Lục Vân Tạ đi lên theo, bắt lấy cánh tay còn lại của Lục Uyển Đình, nhìn hai người có mục đích riêng, cười khanh khách mà nói “Chị, em với chị dâu cùng nhau chiếu cố chị nha.”
Người uống nhiều rượu, ý thức đề phòng sẽ lơi lỏng, khó có được cơ hội tốt như vậy. Lục Vân Tạ không nghĩ dễ dàng buông tha.
Lục Uyển Đình rút tay về nhu nhu cười “Không cần, có Kỳ Thanh là đủ rồi.”