“Tất cả nét chữ, thông tin, bức ảnh đừng nói cho ai khác, sau này em cũng đừng nói với người khác em còn có một anh trai, biết chưa?”
“Tại sao?”
“Bọn chúng rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm.” Hạ Gia Ý nghe mà thất thần, phần lớn cơ thể đều đè lên người tôi.
“Được rồi, anh ở lại đây chụp ảnh, em mau chóng đi tắm thay đồ đi, nhìn trông rất bẩn.”
Thúc giục Hạ Gia Ý rời đi, tôi chụp lại chữ Hạ Triết Viễn khắc và bức ảnh, tuy mờ nhợt, nhưng trong lòng tôi đã có thể khắc họa đại khái tính cách của Hạ Triết Viễn.
“Chính cậu dẫn tôi đến con đường không thể quay về này, để tôi nhận lớp của cậu sao? Nhưng tại sao tôi lại không có bất kỳ ấn tượng vào về cậu?”
Tôi không kiêng kỵ suy đoán theo phương thức xấu nhất, tôi và Hạ Triết Viễn này có khả năng đã quen biết nhau từ trước đó rất lâu.
Lấy chứng cứ xong, đi ra khỏi phòng, trong phòng bếp vang lên tiếng nước chảy ào ào, Hạ Gia Ý vẫn đang tắm: “Cô bé này tính cảnh giác quá tệ rồi, may mắn là tôi, nếu như người có tâm thuật bất chính khác…”
Tôi vừa đi đến cửa, cửa chống trộm bên ngoài bỗng mở ra, âm thanh chìa khóa tra vào ổ khiến trái tim của tôi suýt nữa nhảy vọt ra ngoài.
“Không phải xui vậy chứ?”
Cánh cửa chuyển động, một người phụ nữ xinh đẹp khoảng trên dưới 40 tuổi xuất hiện ở cửa.
“Xin… xin chào.”
Vừa mở cửa nhà mình, trước mặt xuất hiện một người lạ mặt mày mệt mỏi, quần áo rách nát thì ai cũng không chịu nổi.
Miệng của bà ta từ từ há to, tay buông ra, túi đồ đã mua rơi xuống đất, táo đỏ tươi rơi đầy sàn.
“Chồng! Bắt kẻ trộm.”
Từ đằng sau bà ta xuất hiện một người đàn ông trung niên cao hơn 1m8, ngay cả hàng xóm xung quanh cũng có người cầm gậy chạy đến giúp đỡ.
“Khoan đã! Tôi không phải là kẻ trộm, tôi là thầy giáo của Hạ Gia Ý, hôm nay đến thăm nhà!” Mọi người lúc này mới ngừng lại, nhưng còn chưa đợi mấy giây, mẹ Hạ sắc bén nhìn đồng phục bị Hạ Gia Ý thuận tay ném trên sô pha.
“Đây là…” Bà ta gần như mang theo tiếng khóc cầm áo đồng phục bị xé rách lên, sau đó sưng mắt nhắc chiếc váy dài dính bùn đất bị Hạ Gia Ý cởi ra ở cửa phòng tắm.
“Cậu! Cậu! Cầm thú!”
Lửa giận của mọi người lập tức bị đốt lên, tôi căn bản không kịp nói chuyện.
“Báo cảnh sát!”
“Đánh chết cậu ta!”
Lúc này tôi hai tay ôm đầu ngồi xổm trên đất, trong đầu không khỏi nhớ đến một câu ông Lỗ Tấn: “Quắc mắt coi khinh nghìn lực sĩ, cúi đầu cam chịu vì trẻ con.”
“Đừng đánh mặt…”
…
Đợi khi tôi ngồi ở trong phòng thẩm vấn của phân cục cảnh sát thành phố thì đã là chuyện của mười mấy phút sau.
“Cao Lãng, cậu vào đây còn nhanh hơn tôi đi làm quẹt thẻ, lão Hoàng trông cửa cũng biết cậu rồi.” Thiết Tâm Lan tay cầm túi đá giúp tôi chườm hai cánh tay bị đánh sưng vù: “Bọn họ ra tay khá ác, sưng giống như củ cải đông lạnh rồi.”
“Đàn chị, tôi bây giờ đã đủ thảm rồi, chị đừng đem tôi ra tìm niềm vui. Nhẹ thôi, đau đau đau!”
“Đáng đời, ai kêu cậu cô nam quả nữ ở chung một phòng với con nhà người ta, phải tôi tôi cũng muốn đánh cậu.” Nói xong, Thiết Tâm Lan còn nhìn sang Hạ Gia Ý đang lo lắng và áy náy: “Cô yên tâm, tên này da rất dày, đánh cũng không sao. Cô nếu như đã khai xong khẩu cung thì về nhà đi, chúng tôi đã xem camera, sẽ không làm khó chú kì lạ này.”