Những ngày sau đó Cố Hạ Mẫn vẫn đều đặn tới phòng bệnh của Phong Hàn Thần. Mỗi ngày cô đều qua để nói chuyện với anh.
Hôm nay khi vừa từ phòng của Phong Hàn Thần trở về Cố Hạ Mẫn lại bất ngờ khi trong phòng bệnh của cô có người tới thăm.
“Anh tới đây làm gì?”\- Cố Hạ Mẫn lạnh lùng hỏi.
Nam Dương Vũ không dám nhìn cô, anh chỉ cúi đầu nói: “Anh… anh thay mặt ba anh…”
“Nếu tới để xin lỗi thì anh đi đi.”\- Cố Hạ Mẫn đẩy cửa chỉ tay ra ngoài nói.
“Anh biết em không muốn thấy mặt anh nhưng anh vẫn muốn thật lòng xin lỗi em. Anh không xin em tha thứ bởi vì anh biết sẽ làm khó em.”\- Nam Dương Vũ nhìn cô áy náy.
“Nói xong rồi thì anh đi đi! Tôi không muốn thấy anh. Các người hại mẹ tôi, khiến tôi không được sống cạnh mẹ. Bây giờ lại khiến người tôi yêu đến mở mắt ra nhìn tôi cũng không thể. Rốt cuộc chúng tôi sai chỗ nào? Các người lại hết lần này đến lần khác cướp đi người tôi thương.”\- câu cuối cùng Cố Hạ Mẫn nói gần như hét lên.
Mọi uất ức mấy ngày này của cô như vỡ òa. Nỗi đau như giọt nước tràn ly dồn dập tràn ra.
Nam Dương Vũ nhìn cô khổ tâm. Đúng, anh có tư cách gì xin lỗi cô đây. Năm xưa anh không thể bảo vệ cô mới chọn cách đẩy cô ra xa, khiến cô đau. Bây giờ cũng vẫn vô dụng như vậy, đã không bảo vệ được cô còn cướp đi người đàn ông cô yêu.
Nam Dương Vũ không biết nói gì, anh chỉ đành rời đi vì không muốn khiến cô xúc động thêm.
Sau khi được xuất viện Cố Hạ Mẫn được đón về Cố gia để tĩnh dưỡng. Mà cô cũng muốn ở gần mẹ mình hơn.
Khi về nhà cô mới được nghe kể rằng năm xưa ba cô giấu mọi người chuyện mẹ cô còn sống là vì muốn đảm bảo an toàn cho bà. Nếu Nam Triệu Đình biết mẹ cô còn sống sẽ lại tiếp tục ra tay.
Mà sau vụ tai nạn đó mẹ của Cố Hạ Mẫn cũng bị hôn mê như Phong Hàn Thần bây giờ. Chính vì vậy Cố Trường Trung âm thầm sắp xếp rồi đưa vợ ông về Anh \- quê hương của bà.
Ở bên đó có nhà ngoại của Cố Hạ Mẫn lo cho mẹ cô. Cố Trường Trung tuy muốn bên cạnh chăm sóc vợ nhưng cũng không thể. Bao năm qua ông vẫn luôn âm thầm nhận tin về tình hình của vợ chứ không dám sang thăm.
Đến mấy tháng gần đây đột nhiên vợ ông tỉnh lại. Tuy đã mở mắt nhưng bà lại không có ý thức.
Bác sĩ ở Anh khuyên người nhà để bà sống trong môi trường ngày xưa bà từng thân thuộc có thể có ích cho sự hồi phục. Quả nhiên hiệu quả, bây giờ tình hình của bà cải thiện rất nhiều.
Cố Hạ Mẫn cầm theo túi xách đi ra vườn. Vừa đúng lúc ba cô đang đưa mẹ đi dạo.
Thấy ba mẹ cô liền chạy đến: “Ba, mẹ!”
“Con vào bệnh viện sao?”\- Cố Trường Trung nhìn cái túi xách trên tay con gái hỏi.
“Vâng!”\- Cố Hạ Mẫn gật đầu rồi ngồi xuống nắm tay mẹ mình nói: “Mẹ, con đi về sẽ mua cho mẹ thêm vài chậu hoa được không?”
Mẹ cô tuy đã hồi phục hơn trước nhưng vì hôn mê đã lâu nên chân không đi lại bình thường được nữa. Bây giờ bà chỉ có thể ngồi xe lăn.
Mẹ cô nghe Cố Hạ Mẫn nói vậy liền khẽ cười. Bà có nụ cười đẹp hệt như Cố Hạ Mẫn vậy.
“Con đi nha ba!”\- Cố Hạ Mẫn chào ba mình rồi vào gara lấy xe.
Cố Trường Trung cũng chỉ còn biết lắc đầu nhìn theo bóng lưng của con gái. Quả thực nó có tính cố chấp hệt như ông vậy.
Đều đặn mỗi ngày Cố Hạ Mẫn sẽ lại mua một loại hoa đem đến phòng bệnh của Phong Hàn Thần thăm anh. Mỗi lần đều giúp anh lau người rồi giúp anh cử động tay chân để xương không bị cứng.
Mọi người thấy cô như vậy không khỏi xót xa. Thà rằng cô cứ khóc bọn họ còn yên tâm hơn. Ở trước mặt họ cô toàn cố gắng cười nhưng sau mỗi đêm hai mí mắt lại sưng húp lên.
Lúc đi về cô lại gặp một người ở sảnh bệnh viện: “Chị Hiểu Văn?”
“Hạ Mẫn à?”\- cô gái kia thấy cô thì ngạc nhiên.
Đường Hiểu Văn chính là người lúc trước Cố Hạ Mẫn gặp khi cứu con trai cô ấy.
“Chị đi thăm ai sao?”\- Cố Hạ Mẫn nhìn đến phần cháo trên tay Đường Hiểu Văn hỏi.
“À, Tiểu Quân bị dị ứng đồ ăn nên phải nhập viện. Chị vừa đi mua cháo cho thằng bé xong.”\- Đường Hiểu Văn cười nói.
“Thằng bé có sao không chị? Hay chị cho em đi cùng lên thăm thằng bé với?”\- Cố Hạ Mẫn lo lắng.
“Được chứ, thấy em chắc thằng bé vui lắm. Đi thôi!”\- Đường Hiểu Văn gật đầu.
Lúc ở trước cửa phòng bệnh nhi Cố Hạ Mẫn nhận được điện thoại nên kêu Đường Hiểu Văn vào trước rồi cô sẽ vào sau.
“Em nghe!”\- Cố Hạ Mẫn nhấn nghe rồi nói.
“Anh thấy xe em trong bệnh viện mà không thấy em trong phòng bệnh của Phong Hàn Thần?”\- Cố Hạ Nghiệp hỏi.
“Em gặp người quen, đang ở bên khoa nhi rồi!”
“Còn lâu không? Anh chờ em về chung luôn!”
“Vậy anh qua đây đi! Phòng bệnh thường \- khoa nhi.”\- Cố Hạ Mẫn nói xong liền cúp máy.
Cố Hạ Mẫn mở cửa đi vào thì thấy Đường Hiểu Văn đang đút cháo cho Đường Hiểu Quân. Thằng bé thấy cô liền vui mừng: “Dì Mẫn Mẫn!”
“Ừ, con sao rồi? Còn khó chịu ở đâu không?”\- Cố Hạ Mẫn ngồi xuống cái ghế cạnh giường bệnh hỏi.
Đường Hiểu Quân lắc đầu: “Con không sao!”
“Lần sau phải cẩn thận đó. Bị dị ứng phải nhớ đừng ăn linh tinh.”\- Cố Hạ Mẫn cười nói.
“Con không có. Tại vì Tiểu Mỹ muốn con ăn con tôm dùm em ấy nên con mới ăn thôi.”\- Đường Hiểu Quân xua tay.
“Tiểu Mỹ là cô bé học cùng của Tiểu Quân ở trường!”\- Đường Hiểu Văn giải thích.
“À, mà thằng bé dị ứng tôm hả chị?”\- Cố Hạ Mẫn hỏi.
“Ừ, thằng bé này bị dị ứng hải sản!”\- Đường Hiểu Văn gật đầu.
“Trùng hợp thật đấy! Anh trai em cũng vậy. Mà hình như anh ấy cũng không thích socola giống Tiểu Quân đấy.”\- Cố Hạ Mẫn vuốt tóc Đường Hiểu Quân nói.
Nhắc mới nhớ, nhóc con này có đôi mắt hệt như Cố Hạ Nghiệp kia vậy. Đôi mắt màu xanh đẹp hút hồn.
“Mẫn nhi, em đã xong chưa?”\- Cố Hạ Nghiệp từ đâu xuất hiện ở cửa nói vào.
“Nhắc tào tháo là tào tháo tới!”\- Cố Hạ Mẫn xoay đầu lại nói.
“Anh…”\- Đường Hiểu Văn vừa thấy Cố Hạ Nghiệp liền làm đổ tô cháo trên tay.