Phong Hàn Thần và Cố Hạ Mẫn được đưa đến bệnh viện cấp cứu.
Cố Hạ Nghiệp và Cố Trường Trung ở bên ngoài lo lắng đứng ngồi không yên. Lúc này Mạc Tử Thiên mới đưa La Thư Kiều đến.
“Bác trai, anh Nghiệp! Hai người họ sao rồi!”\- La Thư Kiều hớt hải chạy vào hỏi.
“Anh cũng không biết nữa, vẫn còn ở bên trong.”\- Cố Hạ Nghiệp lắc đầu.
“Các anh cũng thật là, xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy mà lại giấu em.”\- La Thư Kiều trách móc.
Mấy ngày này Mạc Tử Thiên biết chuyện nhưng lại giấu cô. Chủ yếu là không muốn La Thư Kiều phải lo lắng.
“Tụi anh cũng vì không muốn em lo lắng thôi mà.”\- Mạc Tử Thiên xoa hai vai La Thư Kiều dỗ dành.
“Anh tránh ra cho em.”\- La Thư Kiều giận dỗi đẩy Mạc Tử Thiên ra.
Mạc Tử Thiên dở khóc dở cười. Haiz, ai kêu đắc tội vợ làm gì. Ngu thì chết thôi!
Lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra, một vị bác sĩ từ bên trong đi ra: “Ai là người nhà của Cố Hạ Mẫn?”
“Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?”\- Cố Trường Trung sốt ruột hỏi.
“Bệnh nhân có tiền sử bệnh dạ dày, lại nhịn ăn nhiều ngày nên khá nghiêm trọng. Bây giờ thì tình trạng bệnh nhân ổn hơn rồi. Thời gian sau này người nhà nhớ chú ý khẩu phần ăn hằng ngày cho bệnh nhân. Bây giờ chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân xuống phòng hồi sức.”\- vị bác sĩ kia ôn tồn nói.
“Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm.”\- Cố Trường Trung rối rít cảm ơn bác sĩ.
“Không có gì, đây là việc chúng tôi nên làm.”\- vị bác sĩ cười rồi rời đi.
“Kiều Kiều, nhờ em đi với ba anh xuống phòng hồi sức của Mẫn nhi nha. Anh ở đây chờ tin Phong Hàn Thần.”\- Cố Hạ Nghiệp nhìn La Thư Kiều.
“Vâng. Anh yên tâm.”\- La Thư Kiều gật đầu.
“Có chuyện gì con nhớ báo cho ba đó.”\- Cố Trường Trung dặn dò.
“Con biết rồi, ba đừng lo.”
“Bác trai, chúng ta đi thôi.”\- La Thư Kiều gọi Cố Trường Trung.
Sau khi hai người rời đi Mạc Tử Thiên mới hỏi: “Cậu ta liệu có ổn không?”
“Không biết nữa, vẫn chưa thấy ai ra hết.”\- Cố Hạ Nghiệp lắc đầu.
Về phần Cố Hạ Mẫn, sau khi được chuyển xuống phòng hồi sức vẫn còn hôn mê. Khi cô tỉnh lại đã là chuyện của hai ngày sau.
Cố Hạ Mẫn chớp chớp mi mắt nặng nề. Cái cô nhìn thấy đầu tiên là trần nhà trắng muốt của bệnh viện cùng với mùi thuốc sát trùng vô cùng khó chịu.
“Mẫn Mẫn, tỉnh rồi sao? Để mình gọi bác sĩ.”\- La Thư Kiều vừa thấy cô mở mắt liền nhấn cái nút trên đầu giường.
Bác sĩ sau khi kiểm tra xong cười nói: “Bây giờ đã không còn gì đáng lo rồi. Chỉ cần ở lại bệnh viện vài ngày để chúng tôi theo dõi nếu không có gì thig có thể xuất viện.”
“Cảm ơn bác sĩ!”\- La Thư Kiều cười nói.
“Không có gì, vậy tôi xin phép đi trước.”
“Vâng, tạm biệt ông.”\- La Thư Kiều gật đầu.
Sau khi bác sĩ rời đi La Thư Kiều mới nói: “Cậu đó, dọa mình sợ muốn chết.”
“Mình không sao mà. Cậu đừng lo nữa.”\- Cố Hạ Mẫn khẽ cười, rồi cô chợt nhớ ra liền hỏi: “Phải rồi, ba mình, ba đâu rồi?”
“Bác trai vừa về rồi. Cậu hôn mê hai ngày bác trai đều ở đây. Mình phải khuyên lắm bác mới chịu về đó.”\- La Thư Kiều vừa gọt táo vừa nói.
“Ừm, vậy được rồi.”\- Cố Hạ Mẫn gật đầu.
“Để một lát mình đi báo cho anh Nghiệp cậu tỉnh rồi. Bọn họ cũng lo lắm nhưng phải ở bên kia với Phong Hàn Thần mới qua không được!”\- La Thư Kiều khẽ nói.
“Cậu vừa nói gì? Phong Hàn Thần làm sao?”\- Cố Hạ Mẫn kinh ngạc.
“Cậu không biết sao? Hôm ấy Phong Hàn Thần đỡ cho cậu với anh Nghiệp hai phát đạn. Đến bây giờ vẫn đang được theo dõi đặc biệt… Này, cậu muốn làm gì? Cậu mới tỉnh đó.”\- La Thư Kiều chưa nói xong đã hốt hoảng khi thấy Cố Hạ Mẫn muốn xuống giường, còn đang định tháo dây truyền nước trên tay.
“Mình phải qua đó với Phong Hàn Thần. Cậu để mình đi.”\- Cố Hạ Mẫn gấp gáp.
“Được rồi đừng gấp, mình đưa cậu đi. Cậu đợi một lát.”\- La Thư Kiều vội đỡ cô ngồi xuống lại rồi lấy cái xe lăn đặt ở gần cửa đến.
La Thư Kiều đưa Cố Hạ Mẫn xuống phòng theo dõi đặc biệt. Vừa thấy em gái đã tỉnh Cố Hạ Nghiệp vội chạy đến: “Mẫn nhi, em tỉnh rồi? Có thấy không khỏe chỗ nào không?”
“Anh ấy đâu? Em muốn gặp anh ấy.”\- Cố Hạ Mẫn không trả lời, chỉ một lòng hướng về phía ô cửa bằng thủy tinh trong suốt.
“Trong đó!”\- Cố Hạ Nghiệp trầm mặc chỉ vào căn phòng sau ô cửa trong suốt rồi nói tiếp: “Bác sĩ nói phẫu thuật khá thành công. Nhưng cậu ta… cậu ta bị hôn mê sâu. Có tỉnh lại hay không còn phụ thuộc vào ý chí của cậu ta.”
“Cái gì?”\- Cố Hạ Mẫn chết lặng.
La Thư Kiều đẩy cho cô đến gần ô cửa để nhìn vào trong. Phong Hàn Thần hai mắt nhắm nghiền, nằm ở trong đó giữa một đống máy móc lạnh lẽo.
“Em muốn vào trong!”\- Cố Hạ Mẫn đặt tay lên ô cửa khẽ nói.
“Bác sĩ nói…”
“Em muốn vào trong!”\- Cố Hạ Mẫn cắt ngang lời Cố Hạ Nghiệp.
“Để anh đi nói chuyện với bác sĩ.”\- Cố Hạ Nghiệp xót xa nhìn em gái.
Cố Hạ Nghiệp phải thuyết phục lắm bác sĩ mới miễn cưỡng cho Cố Hạ Mẫn vào. Sau khi khử trùng và mặc đồ kháng khuẩn Cố Hạ Mẫn được y tá đưa vào trong.
Cố Hạ Mẫn ở cạnh giường tay run run nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Phong Hàn Thần áp lên má mình.
“Anh, … anh xem em ngủ dậy rồi này. Anh cũng mau tỉnh lại đi có được không?”\- Cố Hạ Mẫn nghẹn ngào nói, nước mắt cũng không kìm được nữa mà rơi xuống.
Phong Hàn Thần vẫn không có chút động tĩnh. Cả căn phòng bây giờ chỉ có tiếng máy móc kêu rất đáng sợ.
“Anh còn không tỉnh em sẽ giận anh cả đời đó! Anh mau thức dậy đi!”\- Cố Hạ Mẫn gục mặt xuống giường khóc thút thít.
Có lẽ cả đời Cố Hạ Mẫn chưa bao giờ yếu đuối nhiều đến như vậy. Nhìn người mình yêu nằm trên giường bệnh không chút động tĩnh không khác gì người đã chết mà bản thân chẳng thể làm gì. Cảm giác của Cố Hạ Mẫn lúc này giống như rơi xuống đáy vực sâu.
Cứ như vậy Cố Hạ Mẫn thiếp đi lúc nào không hay. Lúc Cố Hạ Nghiệp vào định đưa cô về phòng bệnh lại rất đau lòng. Kể cả lúc ngủ say Cố Hạ Mẫn vẫn nắm chặt tay của Phong Hàn Thần không buông.
Cố Hạ Nghiệp khẽ vuốt tóc em gái rồi thở dài nhìn Phong Hàn Thần: “Cậu còn không tỉnh lại con bé sẽ sụp đổ mất!”