Nghê Giản cũng không ngờ mình sẽ nói ra như vậy.
Đầy vị chua.
Cô không đợi Lục Phồn đưa ra lời bình luận, đã cúi đầu vuốt mặt, không muốn cùng anh nói chuyện tiếp.
Cô quay người rời đi.
Lục Phồn thoáng dừng lại, theo sau.
Nghê Giản đi đến ngã ba, chuyển hướng, bước vào một cửa hàng tiện lợi.
Lúc Lục Phồn đi đến, cô đang đứng trước giá để đồ, chọn kẹo bạc hà, còn tiện tay cầm ba hộp bao cao su Okamoto vất vào giỏ. Lúc quay đầu nhìn thấy Lục Phồn mặt cô không xúc cảm, tự nhiên như mua ba hộp kẹo cao su vậy.
Khi tính tiền, Nghê Giản thò tay rút ví nhưng Lục Phồn đã đưa tiền trước, nhân viên thu ngân nhận lấy rồi trả anh tiền lẻ.
Nghê Giản nhìn anh, không nói gì.
Lục Phồn xách túi mua sắm đi đằng trước, Nghê Giản chậm rãi đi đằng sau, hai người đều có tâm trạng, suốt dọc đường không ai nói câu nào.
Sau khi trở về, Nghê Giản nói: ” Em muốn ngủ một lát, anh cứ tự nhiên”. Nói xong đi vào phòng. Lục Phồn lời muốn nói liền nuốt vào trong cổ họng.
Nghê Giản ngủ một giấc đến khi tỉnh dậy đã là xế chiều. Cô ngái ngủ đi ra ngoài, phát hiện Lục Phồn vẫn chưa đi.
Anh ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm một quyển sách.
Nghê Giản đứng ở cửa phòng nghiêng đầu nhìn, thấy bìa cuốn sách, nhận ra đó là cuốn tiểu thuyết trinh thám chủ nhà để trên bàn trà trước mặt. Cô mới lướt được hai trang, tình tiết cũ rích sáo mòn, kiểu nhìn mở đầu có thể đoán được kết thúc, vô cùng nhàm chán. Nhưng Lục Phồn dường như xem rất chăm chú.
Nghê Giản đứng yên ở cửa một lúc lâu, cô đột nhiên không muốn phá vỡ hình ảnh này.
Trong thoáng chốc, giống như trở về năm đầu tiểu học. Cô ngồi làm bài tập trong phòng Lục Phồn, anh tựa trên ghế đọc sách, một mảng lớn trời chiều từ bên ô cửa sổ nhỏ chiếu vào, phủ lên người họ. Lúc cô làm xong bài tập, anh buông sách, mở hộp kẹo ra, đưa cho cô hai chiếc kẹo lạc.
Mùi vị ấy, đã nhiều năm cô không nếm qua, nhưng vẫn nhớ rõ.
Kỷ niệm đó, hôm nay nhớ tới, dường như đã mấy đời. Nghê Giản không biết trí nhớ của mình lại tốt như vậy.
Lúc nhà của Lục Phồn mới chuyển đi, Nghê Giản thường xuyên nhớ anh, nhớ anh rất tốt, mẹ anh cũng rất tốt, nhớ tới những đồ ăn vặt anh mua, nhớ đến cả ráng trời chiều ôn hòa trong phòng anh.
Nhưng mấy năm sau, cô rời đi, ở Bắc Kinh, hay ở nước Mỹ, phiêu bạt đến những nơi khác nhau, không còn nghĩ đến anh nữa. Suy cho cùng chỉ là ký ức thơ ấu về cậu hàng xóm nhỏ, giao tình cho dù rất tốt, cũng không tính là khắc cốt ghi tâm.
Cô nghĩ đến anh nhiều hơn, là từ khi mới bắt đầu gặp lại anh. Lục Phồn của bây giờ và khi còn bé không giống nhau, dù sao cô cũng từng chứng kiến vẻ thiếu niên trên người anh.
Tất cả, thực sự rất kỳ lạ.
Nghê Giản không biết đứng bao lâu. Cô chắp tay sau lưng, tựa trên khung cửa, tâm trí như bị kéo đi.
Lục Phồn gập sách, vừa quay đầu liền nhìn thấy cô. Tóc cô rối bù, xõa trên vai, đỉnh đầu còn có một sợi nhỏ dựng đứng, hơi buồn cười. Cô mặc chiếc áo ngủ rộng, thùng thà thùng thình che toàn bộ cơ thể, làm nổi bật dáng người hết sức nhỏ gầy của cô, hiển hiện một chút yếu ớt.
Ánh mắt bọn họ giao nhau, nhìn một hồi, không ai nói với ai.
Lục Phồn buông sách, đứng lên, đi về phía cô. Da mặt Nghê Giản dầy như vậy sẽ không vì lẳng lặng nhìn trộm người ta mà tỏ ra lúng túng. Cô đứng đấy, bình tĩnh nhìn anh đi tới.
Lục Phồn đã đến bên cô, nhìn cô chăm chú, xác định sắc mặt cô khá tốt: ” Ngủ ngon chứ?”.
Nghê Giản khẽ gật đầu.
Lục Phồn nói: ” Vậy được”.
Nghê Giản giương mí mắt, nghĩ anh định nói: ” Vậy được, anh đi trước”. Không ngờ Lục Phồn quay đầu, ném ra một câu: ” Chúng ta nói chuyện”.
Nghê Giản ngẩn người.
Lần trước ở thông Tầm Nam anh cũng đề nghị ” nói chuyện”. Nhưng lúc đó cô không những không nói chuyện mà còn lật ngược thế cờ chế giễu anh. Chuyện ngày đó không có gì tốt đẹp.
Tâm trạng Nghê Giản xuống dốc. Nhưng lúc này, giọng điệu của anh rất thận trọng, dường như đã trải qua một thời gian suy nghĩ rất dài rồi mới đưa ra quyết định.
Ánh mắt Nghê Giản buồn rầu, cô nên trêu chọc anh thêm một lần nữa mới đúng.
Nhưng cô không làm. Không biết tại sao, dáng dấp nghiêm túc của anh, khiến miệng lưỡi của cô nhất thời lắp bắp.
Cô vô thức gật đầu.
Lục Phồn đột nhiên vươn tay dắt cô, đi về phía sô pha. Động tác của anh hết sức tự nhiên, không có vẻ lúng túng.
Ngược lại Nghê Giản hơi ngẩn ra, tay cô bất động, duy trì bộ dạng bị anh nắm lấy tay, đi theo, ngồi xuống sô pha.
Lục Phồn buông lỏng. Anh thu tay lại, ngồi xuống bên cạnh cô.
Nghê Giản cúi đầu nhìn tay mình, trong lòng bàn tay thoáng lạnh. Cô cuộn tay thành nắm đấm lùi về, tự mình bao bọc lấy bàn tay kia. Không được, không có bàn tay ấm áp của anh, sự thoải mái, sức lực cũng không đúng. Nghê Giản nhíu mày, bóp tay mình mấy lần.
Lục Phồn không để ý đến vẻ lén lút của cô, anh đang nhìn vào mắt cô. Chỉ im lặng trong chốc lát, anh đã mở miệng, giọng nói trầm thấp chậm rãi gọi: ” Nghê Giản”.
Anh rất ít khi gọi thẳng tên cô, trừ khi lúc bị chọc giận.
Nghê Giản mặc dù không nghe thấy tiếng, nhưng nhìn qua môi anh và biểu lộ này của anh, cô có thể cảm giác được giọng điệu của anh hẳn là vô cùng nghiêm túc.
Cô đoán dáng dấp của anh, là có lời quan trọng muốn nói. Cô không đoán được anh muốn nói gì, lại có phần lo lắng.
Cô không phản ứng, Lục Phồn cũng không đợi cô lên tiếng.
Ánh mắt của anh từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, hay có thể nói là kiên định. Bất luận cô phản ứng như thế nào, anh vẫn muốn nói tiếp. Lục Phồn khẽ mím môi dưới, khi lời ra đến miệng, giọng thấp xuống, tốc độ lời nói chầm chậm.
Môi anh mở ra khép vào hết sức rõ ràng. Anh muốn để cô thấy rõ từng câu từng chữ anh nói. Anh nói: ” Em rời đi quá lâu rồi, có một số điều cần phải nói cho rõ”. Ngừng một lúc, anh nói tiếp: ” Anh nói đến chuyện của anh”.
” Anh á… Chuyện gì?”. Nghê Giản nhìn anh, vô thức bóp chặt lòng bàn tay.
Ánh mắt Lục Phồn hơi tối đi, thản nhiên trả lời: ” Nghê Giản, em nhìn thấy rồi đấy, anh không còn là Lục Phồn khi còn bé. Năm nay anh 29 tuổi, tốt nghiệp cấp 3, làm nhân viên cứu hỏa, dạng hợp đồng, công việc chỉ là tạm thời. Tiền lương hàng tháng của anh là hai nghìn bảy. Năm ngoái mới trả hết nợ, hiện tại có bốn vạn gửi ngân hàng. Anh biết, anh và em không giống nhau”. Yết hầu của anh hơi chuyển động: ” Mấy năm qua, em đi xa, cuộc sống cũng rất ổn, không còn là Tiểu Giản năm nào. Những chuyện đó anh biết. Nghê Giản à, anh…”.
” Anh im đi”.
Câu nói chưa kịp nói xong đã đột nhiên bị lạnh lùng cắt ngang khiến Lục Phồn khẽ giật mình. Nghê Giản không cho anh giây nào, bỗng nhiên nhào tới: ” Con mẹ nó anh im đi cho em”.
Động tác đột ngột của cô khiến Lục Phồn phản ứng không kịp, bị cô túm lấy cổ áo đè lên ghế sô pha. Nghê Giản giống như phát điên, hai mắt đỏ lựng, giận dữ nhìn anh.
” Nghê Giản”. Lục Phồn gọi một câu, nhưng Nghê Giản dường như không nghe thấy.
Cô hung hăng, cắn môi đỏ ửng: ” Anh muốn nói gì? Con mẹ nó tiếp theo anh định nói gì? Để em đoán xem. À, em biết rồi, không phải như thế này sao? Anh muốn nói anh chỉ là người bình thường, anh không tiền không thế, anh thấp kém vô danh, yêu không nổi em, hai ta không chung một đường. Nên anh xin em buông tha anh. Sau này em đi con đường sáng lạn của em, anh đi cầu độc mộc của anh. Anh không chơi với em nữa, em phải cút đi, đúng không?”.
Cùng với âm cuối cùng, tay cô dùng sức hơi mạnh, đè anh chặt hơn.
” Có phải không, anh nói xem có đúng không?”.
Cô hỏi mấy lần, đôi mắt đỏ đến dọa người, lạnh lùng thu lấy anh, như tỏa ra sương mù, như ngâm nước.
Hình như ướt.
Toàn thân cô căng cứng, run rẩy, bàn tay nắm chặt cổ áo anh nổi rõ gân xanh.
Dáng dấp này của cô khiến Lục Phồn choáng váng. Anh nhìn cô dò xét, quên giãy dụa phản kháng, cũng quên câu tiếp theo muốn nói gì.
Nghê Giản như người bệnh nan y bị phán án tử hình, điệu bộ không còn vẻ giả vờ thờ ơ.
Cô muốn nổi điên.
Lần nào cũng một hai coi cô như đồ bỏ đi, muốn vứt là vứt, ném đến tận chân trời.
Anh rốt cuộc nhịn không được.
Anh cũng muốn vứt bỏ cô.
Huyết dịch toàn thân sôi trào, cô từ trong ra ngoài đều bị bỏng.
Mẹ kiếp, không được.
Trong khoang tim cô đau đớn vô cùng.
Cô không hỏi nữa, há miệng thở dốc, cảm giác không hít được không khí, ánh mắt thiêu đốt, dường như toàn bộ sức lực đều chạy vào trong mắt, chạm vào mắt nở to, thấy đau.
Có giọt nước rơi xuống.
Một giọt, hai giọt, ba giọt…
Cô không biết đó là gì, thoáng chốc mờ mịt.
Mơ hồ.
Cô không thấy rõ thứ rơi xuống, cũng không thấy rõ gương mặt của Lục Phồn.
Còn Lục Phồn toàn thân ngây ra.
Nước mắt của cô rơi lên cổ anh, mấy giọt liên tiếp, như canh nóng, suýt khiến da anh bị bỏng. Anh há to miệng, yết hầu trở nên khàn đặc, trong cổ họng như bị nghẹn thứ gì, bao nhiêu lâu không tìm thấy giọng nói của mình.
Cô nắm chặt cổ áo anh, như nắm chặt một vật quan trọng, chết cũng không buông tay. Rõ ràng đang khóc, nhưng không có tia âm thanh nào phát ra. Cô cắn chặt môi, máu đỏ tươi tràn ra, rơi xuống cùng nước mắt của cô.
” Nghê Giản…”. Không biết giằng co bao lâu, cuối cùng Lục Phồn cũng tìm thấy giọng mình, nhưng khàn đặc không tưởng.
Nghê Giản thoáng ngước mắt, đưa tay lau máu ở môi: ” Anh im đi, anh im đi”.
Lục Phồn không im.
Anh biết.
Nếu như bộ dạng này của cô không phải vì để ý đến anh, vậy anh thừa nhận.
” Em sai rồi”. Anh nói: ” Nghê Giản, em sai rồi”.
Anh nâng cánh tay, choàng dưới cổ cô, dán môi lên.
Nếm vị ngọt trong miệng cô.
Ba giây sau, anh thối lui, vươn tay lau khô nước mắt của cô.
Trước mắt Nghê Giản đã rõ ràng.
Lục Phồn nhìn cô, im lặng nhếch môi.
– em nhìn cho rõ, chúng ta thật sự không chung một đường.
– nhưng anh không có ý định bỏ em.