Giọng nói khẽ khàng của cô gái hệt như thủy tinh rơi vào màn đêm, ngay giây tiếp theo sẽ vỡ vụn từng mảnh.
Trần Diễm giống như bị thứ gì đó đâm vào tim, con ngươi co rụt lại.
Bàn tay rắn rỏi nắm cổ tay cô cũng vô thức siết chặt hơn.
Làn da của cô gái rất trắng, không chỉ mềm mại mà còn mỏng manh.
Chạm vào có chút mát lạnh.
Có gió nổi lên.
Cơn gió đêm hè không quá gấp gáp, chầm chậm cuốn bay những chiếc lá ngô đồng rụng bên đường tạo ra tiếng động khe khẽ trên mặt đất.
Giọng nói của thiếu niên hòa trong âm thanh sột soạt, có phần uể oải: “Suy nghĩ kỹ chưa?”
Kỳ Tịch đờ đẫn gật đầu, ngước mắt nhìn Trần Diễm, rồi lại gật đầu thật mạnh.
Thiếu niên như thể bị phản ứng của cô làm cho hứng thú, khẽ cười một tiếng, “Không sợ tôi à?”
Trong mắt Kỳ Tịch thoáng qua vẻ hoảng loạn, âm thầm trả lời ở trong lòng.
Sợ.
Cô sợ anh.
Cô còn sợ cả Từ Đạt, Khương Tiêu Địch và Từ Nghệ.
Nhưng tất cả bọn họ đều sợ Trần Diễm.
Chỉ cần bọn họ sợ anh, vậy đối với cô mà nói anh cũng không đáng sợ cho lắm.
Kỳ Tịch cũng không hiểu nổi đây rốt cuộc là tâm lý gì.
Cũng không muốn suy nghĩ xem liệu điều này có tính là bốc đồng hay không.
Một người đang mắc kẹt trong vũng lầy không có quyền chần chừ.
Chỉ có thể ra sức bắt lấy cọng rơm cứu mạng ở trước mắt…
Trần Diễm chống đầu lưỡi vào má trái: “Tôi nói trước…”
Anh khẽ cong ngón tay, Kỳ Tịch như mất hết sức lực mà buông góc áo anh ra.
Nhưng anh vẫn không thả tay mà vẫn cầm cổ tay nhỏ xíu của cô ở bên người.
Uy lực mạnh mẽ, nhẹ nhàng kéo cô đến trước mặt mình.
“Muốn tôi bảo vệ cậu ấy hả? Vậy sau này nhất định phải nghe lời tôi.”
Khoảng cách ngay lập tức được thu hẹp, dáng người thiếu niên cao lớn, Kỳ Tịch phải ngẩng đầu mới có thể nhìn rõ mặt anh.
Sau khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt sâu như màn đêm kia, cô lại gật đầu.
Một tiếng cười khẽ bật ra khỏi lồng ngực thiếu niên.
“Ngoan thế à?”
Khóe môi anh giãn ra, tạo thành một vòng cung khá nông: “Sao không hỏi phải nghe lời như thế nào? Nhỡ đâu…”
Hơi thở ấm nóng bất ngờ ập đến, “Tôi muốn làm chuyện xấu thì sao?”. truyện đam mỹ
Lông mi Kỳ Tịch run lên.
Nhưng lần này, cô không có né tránh.
Nhịp tim tăng nhanh không kiểm soát.
Không phải ở độ tuổi này bọn họ nên ngây thơ trong sáng hay sao?
Tại sao sẽ có người như vậy?
Toàn nói những lời bậy bạ mà không mặt đỏ tim đập, mỗi một cử chỉ, mỗi một ánh mắt đều mang theo dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.
Có lẽ Trần Diễm chỉ muốn trêu chọc cô thôi, không thật sự muốn cô trả lời.
Anh lùi về sau nửa bước, hoàn toàn buông tay Kỳ Tịch ra.
“Đi thôi.”
Hai từ không thể ngắn gọn hơn dường như đang tuyên bố rằng kể từ thời điểm này trở đi, họ đã đạt được một thỏa thuận bí mật khó giải thích nào đó.
Đây cũng là mệnh lệnh đầu tiên anh yêu cầu cô tuân theo.
Kỳ Tịch đeo cặp sách, cất bước đuổi theo thiếu niên trước mặt.
Cô không hỏi phải đi đâu, cũng không hỏi phải làm gì.
Cô cứ đi theo anh như vậy, băng qua con phố dài bị bao trùm dưới màn đêm, rồi lại đi qua con hẻm nhỏ hẹp mang đậm dấu ấn thời gian.
Tầm nhìn trước mắt chợt bừng sáng.
Sau khi mất một lúc để phản ứng, Kỳ Tịch mới nhận ra đây là Phố ăn vặt phía sau hẻm Yến Nam.
Chuyển đến đây đã hơn nửa tháng, nhưng cô vẫn chưa một lần bước vào nơi này.
Cô không có thời gian đi dạo, cũng không có dư tiền để mua quà vặt.
Lúc này đã quá giờ cơm, Phố ăn vặt nhộn nhịp hẳn lên.
Hai bên đường rất ít cửa hàng sang trọng, đa số đều là dân địa phương buôn bán nhỏ, có thể bán đá bào bằng một chiếc xe đẩy, cũng có thể bán mỳ lạnh và xiên que bằng một gian hàng nhỏ.
Kỳ Tịch một bước thành hai đi theo thiếu niên, khi đi ngang qua rổ bánh mì mới ra lò, cô ngửi thấy mùi thơm. Nghe tiếng ông chủ rao bán mời khách, trước quầy thịt nướng xì xèo khói, khói quyện với tiếng hò hét của thực khách, tạo thành một bầu không khí bình dị chân thật nhất trong khu phố.
Đi được một lúc, Trần Diễm dừng lại trước một chiếc xe ba bánh có tấm biển gỗ ghi “Nước ép-sinh tố trái cây tươi”, anh gọi một ly sinh tố dâu tây.
Thao tác của ông chủ rất nhanh nhẹn, chưa được hai phút đã xong thành phẩm đưa cho anh.
Thiếu niên duỗi cánh tay ra, đưa thẳng đến trước mặt Kỳ Tịch.
Kỳ Tịch sửng sốt, da mặt vô cớ nóng lên.
Do dự hai giây, cô khẽ lắc đầu.
Sắc mặt Trần Diễm trầm xuống. Anh xoay người bỏ đi, bàn tay cầm ly sinh tố vung thẳng ra sau.
Trong không khí vang lên một tiếng “bụp”, ly nước rơi chuẩn xác vào thùng rác bên kia đường.
Kỳ Tịch: “…”
Đây là tính tình gì vậy?
Cô đỏ mặt lí nhí xin lỗi ông chủ.
Ông chủ cũng không tức giận, chỉ cười “haha” tỏ vẻ hiểu thấu, thậm chí còn hất cằm ra hiệu bảo cô nhanh chóng đuổi theo.
Kỳ Tịch một lời khó nói hết, đành căng da đầu đuổi theo.
Khi chỉ còn cách thiếu niên nửa mét, bước chân cô dần chậm lại. Hai người cứ thế một trước một sau, nhất thời không ai lên tiếng.
Khi đến gần đầu bên kia của con phố ăn vặt, Trần Diễm đột nhiên xoay người, bước vào một quán ăn nhỏ.
Kỳ Tịch ngẩng đầu theo bản năng.
Bốn chữ to tướng nằm trên bảng hiệu đèn LED: Bún xào Nam Đô.
Bên cạnh còn có hai nét chữ nhỏ in đậm: Chính tông.
Lồng ngực Kỳ Tịch phập phồng, cũng đi vào theo.
Đầu phố ăn vặt bên này rất gần với đại học Tầm An, lúc này cũng có không ít sinh viên tới ăn, trong quán tổng cộng có bốn bàn, nhóm nữ sinh ngồi ở hai bàn kia toàn bộ đều là sinh viên.
Sau khi Trần Diễm bước vào quán, nhóm nữ sinh ở hai bàn đó đều không hẹn mà ngừng cười đùa, trao đổi ánh mắt với nhau, muốn nhìn anh nhưng ngại ngùng, một trong số đó còn có người đỏ mặt.
Kỳ Tịch thấy nhiều rồi nên chẳng ngạc nhiên.
Đây là Trần Diễm.
Từ ngoại hình đến khuôn mặt chẳng có lấy một điểm trừ, đi đến đâu cũng được chú ý.
Mái tóc bạch kim vừa kiêu ngạo lại bắt mắt, khí chất nổi loạn bất kham toát ra từ trong xương cốt.
Dù là nữ sinh cấp ba hay sinh viên đại học, dường như đều không có nghị lực trước những chàng trai như vậy…
Trần Diễm phớt lờ những ánh mắt bạo dạn hoặc thăm dò ở bên cạnh, đi thẳng đến chiếc bàn trong cùng, duỗi đôi chân dài ngồi xuống ghế đẩu.
Kỳ Tịch tự giác ngồi đối diện với anh, giương mắt nhìn xung quanh.
Quán ăn không lớn nhưng từ trong ra ngoài đều rất sạch sẽ, ngay cả hũ giấm và chén ớt trên bàn cũng không bị bám dầu mỡ.
Bà chủ là người nhanh nhẹn, nhiệt tình tiếp đón từ lúc họ gọi món đến lúc vào bếp chuẩn bị đồ ăn.
Đây là lần đầu tiên hai người ngồi đối diện nhau như vậy, cả người Kỳ Tịch đều câu nệ, ánh mắt đảo qua mấy lượt thực đơn trên tường, sau khi không còn gì để nhìn, cô mới dè dặt nhìn người đối diện.
Cũng may, Trần Diễm căn bản không để ý đến cô. Đôi mắt anh hơi cụp xuống, đôi chân dài miên man tùy ý mở rộng, nhàm chán lướt điện thoại bằng một tay.
Kỳ Tịch liếc nhìn, nhận ra đây là chiếc điện thoại gần đây rất được học sinh trong lớp học ưa chuộng: Từ trên xuống dưới màu đen, không có bàn phím, nút bấm duy nhất nằm ở cuối màn hình, mặt sau có logo quả táo cắn dở.
Kỳ Tịch cởi cặp sách xuống, đặt lên chiếc ghế đẩu bên cạnh, ngay tại thời điểm rối rắm xem mình lấy bài tập ra làm có bị Trần Diễm ném ra ngoài hay không thì bà chủ đã cầm mâm đồ ăn đi tới.
Bún xào thịt bò, bò lúc lắc và đồ ăn kèm rất phong phú. Sợi bún trông rất đậm đà, từng sợi thấm đẫm màu ớt đỏ rực vừa kích thích thị giác lẫn vị giác của người ăn.
Trần Diễm không ngẩng đầu lên, chỉ duỗi tay đẩy mâm đồ ăn đến trước mặt Kỳ Tịch.
Kỳ Tịch mím môi, chần chờ không lên tiếng, sợ mình vừa nói “Không.” thì đĩa bún sẽ bay thẳng vào thùng rác.
Cô nhất thời không nhúc nhích, người đối diện hơi nhướng mày.
“Vẫn không ăn?”
Thiếu niên có đuôi mắt dài, mỗi nhướng mày thì đuôi mắt hơi hếch lên, trông vừa ngả ngớn lại quyến rũ.
“Hay là đợi tôi bón cho cậu?”
Giọng nói của anh thiên trầm, mỗi khi đè thấp giọng đều vô cớ lộ ra chút ái muội.
Nữ sinh của hai bàn bên cạnh phản ứng rất mạnh, một đám cắn môi nhịn cười, không khỏi thường xuyên quay đầu lại nhìn Kỳ Tịch.
Kỳ Tịch cụp mắt, vành tai từng chút đỏ lên.
Cô đứng dậy, đi xin bà chủ thêm một cái đĩa, với tay lấy thêm đôi đũa rồi đẩy phần đĩa nhiều bún đến trước mặt Trần Diễm.
“Cùng nhau ăn đi, tôi ăn không hết.”
Lông mày Trần Diễm khẽ nhúc nhích, sắc mặt cũng sáng hơn đôi chút. Anh lấy đũa gỗ ra, đổi đĩa trước mặt hai người, ăn phần ít hơn.
Kỳ Tịch chớp mắt, cũng bắt đầu động đũa.
Hương vị ngon đến bất ngờ.
Có vẻ như dòng chữ “chính tông” trên bảng hiệu không phải là viết bừa.
Cô lớn lên ở Nam Đô, thật ra cách nêm nếm ở đó khá nhạt, nhưng không hiểu tại sao cả nhà cô đều thích đồ ăn đậm vị cay nóng.
Ba cô rất thích bún xào, trước kia mẹ cô thường xuyên làm món này. Nhưng kể từ khi ba mất, Kỳ Tịch cũng hiếm khi ăn.
Sau khi đến Tầm An, đồ ăn ở nhà chú Hai thậm chí còn tệ hơn. Nhưng cô hiểu mình đang ăn nhờ ở đậu, miễn là mỗi bữa ăn có thể lấp đầy dạ dày là được.
Đĩa bún xào này là bữa ăn khiến cô thỏa mãn nhất kể từ khi đến đây.
Cả trong dạ dày lẫn trái tim.
Chưa bao lâu đã sạch đĩa. Kỳ Tịch buông đũa, lấy khăn giấy ướt từ trong cặp, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi túa ra dưới mắt và mũi.
Không biết nhóm nữ sinh ở hai bàn kia đã rời đi từ khi nào, giờ đây trong quán chỉ còn lại hai người họ.
Người đối diện lại lướt điện thoại.
Không biết anh đã ăn chiều rồi hay là không hợp khẩu vị, bún trên đĩa vẫn còn hơn phân nửa, cảm giác như thể chưa ăn được mấy đũa.
Thấy cô đã ăn xong, Trần Diễm đứng dậy đi ra phía trước, móc trong túi quần tờ 20 tệ đưa cho bà chủ, rồi lại lấy hai chai nước từ tủ mát bên cạnh.
Anh vặn nắp bằng một tay, ngửa cổ uống cạn hơn phân nửa.
Cảm giác nóng rát trong cổ họng dịu đi không ít, đôi mắt với phần gáy sau mái tóc bạch kim vẫn còn ửng đỏ.
Anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua mớ ớt băm nhuyễn trên thớt, nhíu mày.
Sau khi uống thêm hai ngụm nước, Trần Diễm cầm chai nước về chỗ.
Cô gái đã thu dọn cặp sách của mình, thấy anh đến, cô rút tay ra khỏi túi áo đồng phục học sinh, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Trong tay cô là một tờ mười tệ và một tờ năm tệ.
Trần Diễm lãnh đạm liếc mắt, không di chuyển.
Kỳ Tịch nhìn sắc mặt của thiếu niên, thấp giọng nói: “Để tôi. Dù sao cậu cũng không ăn được bao nhiêu.”
Về cơ bản thì toàn bộ số bún đều là cô ăn, đúng ra cô phải là người thanh toán.
Hơn nữa, chuyện hôm nay…
Từ tận đáy lòng cô thật sự muốn cảm ơn anh.
Thiếu niên nhìn cô chằm chằm một hồi, sau đó nhếch miệng cười lạnh: “Cậu nợ ông đây chỉ từng này tiền thôi sao?”
Đôi mắt Kỳ Tịch hơi chuyển động, không lên tiếng.
Giữa bọn họ không phải chỉ mười lăm đồng tiền là có thể giải quyết.
Cô hạ giọng, lúng túng nhìn anh: “Vậy cậu nói phải làm sao?”
Trần Diễm nhướng mày: “Thật sự muốn tôi nói?”
Rốt cuộc anh cũng duỗi tay ra.
Nhưng không có lấy tiền, mà là trực tiếp bắt lấy cổ tay cô.
Lòng bàn tay của Trần Diễm vừa mạnh vừa có lực, chỉ giật nhẹ một cái đã kéo được người cô đến trước mặt.
“Tôi mà nói, cậu dám làm theo không?”