Phố Cũ

Chương 49



Edit: Frenalis

Con chó lông xám đen cũng theo hai người vào bếp. Lưu Diễm cúi đầu nhìn nó, hỏi: “Con chó này từ đâu ra vậy?”

Chu Sâm xả bớt hơi nước từ nồi áp suất: “Nó đi theo anh suốt đường về, có giống con vịt em hay nói không?”

Lưu Diễm do dự một chút, rồi bế nó lên. Con chó tỏ vẻ tội nghiệp dụi vào ngực cô, “Con chó nhỏ này cũng dễ thương thật.”

Cô chợt nhớ đến Lưu Nhất, “Chắc chắn Nhất Nhất sẽ thích.”

Chu Sâm đặt con chó xuống đất, vỗ nhẹ vào ngực cô, “Không sợ bẩn mà cứ ôm nó.”

“Nó không phải chơi rất vui sao?” Cô ngồi xổm xuống, nâng cằm hỏi: “Có đúng không, Chân Ngắn?”

Chân Ngắn không thèm để ý đến cô, lại ngốc ngốc nhìn Chu Sâm, Chu Sâm nói: “Em không phải không cho Nhất Nhất nuôi chó sao.”

Lưu Diễm đứng bên cạnh, có chút ghen tị, “Nhất Nhất nói với anh hết à?”

Chu Sâm gật đầu, “Những cái không tốt của em, cậu nhóc đều than phiền với anh.”

Lưu Diễm hừ một tiếng, “Nó đã khó nuôi, thêm chó mèo nữa thì làm sao chăm nổi? Mà em có gì không tốt chứ?”

Cô nhìn cậu, quả quyết hỏi, “Nói đi, em có gì không tốt?”

Chu Sâm cười, cảm giác nặng nề trong lòng cậu như tan biến trong chốc lát, im lặng không trả lời.

Con chó nhỏ với bộ lông mềm mượt, đôi mắt to tròn, thực sự rất dễ thương.

Lưu Diễm tiếp tục quét sơn trắng, Chu Sâm lo cô trèo cao nên tự mình làm, hai chân dang rộng đứng vững vàng trên ghế cao, một tay cầm cọ, tay kia cầm xô sơn, cẩn thận làm việc.

Lưu Diễm không đứng yên, cô đứng phía dưới cũng sơn, một bên cao một bên thấp, một bên trái một bên phải.

Con chó cứ quấn lấy chân Lưu Diễm, cô cảnh cáo: “Đừng động, kẻo đạp phải đấy.”

Một lúc sau, cô lại nói: “Chân Ngắn, nếu không kiên nhẫn, lát nữa chị ném em ra ngoài.”

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, họ cứ đùa giỡn với nhau.

Chu Sâm từ trên cao quét xuống, Lưu Diễm từ dưới lên quét lên.

Lưu Diễm lùi lại một bước, bức tường đã mới tinh, công đoạn cuối cùng là trát bột.

Lưu Diễn lùi thêm một bước nữa, con chó kêu lên, rõ ràng cô đã giẫm lên chân nó. Nó cọ vào ống quần cô, nhưng không cắn.

May mà cô chỉ giẫm nhẹ, không làm nó bị thương, chỉ làm bột thạch cao rơi lên người nó, khiến nó bẩn một mảng.

Lưu Diễm xót xa không nỡ mắng nó, cô ngồi xổm xuống chống tay lên chân nói, “Bảo tránh ra mà không nghe, giờ bị thế này.”

Chân Ngắn tức giận sủa “gâu” một tiếng.

“A, giỏi quá.” Lưu Diễm giơ ngón cái lên khen.

Con chó lại sủa vài tiếng.

Chu Sâm từ thang leo xuống, đá nhẹ vào giày Lưu Diễm, hỏi: “Có nuôi không? Nếu nuôi thì để nó lại.”

Lưu Diễm nhìn cậu, rồi nhìn con chó, do dự, “Đang hỏi em à? Em còn không cho Nhất Nhất nuôi, nó mà biết được thì thế nào cũng náo loạn với em?”

Chu Sâm chế nhạo cười một cái, “Muốn anh nuôi chứ gì?”

Lưu Diễm gật đầu, mắt sáng lên, “Vậy là hai bên đều vui. Em không về nhà nhiều ngày, Nhất Nhất chắc có ý kiến, giờ anh mang chó về, nó nhất định sẽ vui.”

Chu Sâm nói, “Tưởng bở, anh nuôi, là của anh.”

Lưu Diễm cười tươi với cậu, vứt bỏ mặt mũi nói, “Nói gì thế, của anh là của em, anh nuôi tức là em nuôi.”

Lưu Diễm đun nước nóng tắm cho con chó. Nó chưa bao giờ được tắm, vừa vào nước đã nhảy cẫng lên, nhưng bị cô giữ lại.

Cô vừa vuốt ve trấn an nó, vừa nói, “Không sao đâu, tắm sẽ thoải mái hơn.”

Nó dần bình tĩnh, mắt lim dim, đôi khi còn khẽ quẫy đuôi, lông mi ướt nhẹp.

Lưu Diễm khích lệ, “Đúng rồi, ngoan ngoãn hơn rồi.”

Chân Ngắn ngước nhìn cô, như đứa trẻ mới sinh, ngây thơ không biết gì, thiếu cảm giác an toàn.

Lưu Diễm nảy ra ý tưởng, “Chị đặt tên cho em nhé?”

Chân Ngắn cúi đầu uỷ khuất, Lưu Diễm nói: “Tên gọi ở nhà là Chân Ngắn.”

Chân Ngắn giận dữ sủa to, mắt nhìn cô đầy oán trách.

Lưu Diễm vừa lau khô người cho nó, vừa giơ tay, “Không chấp nhận phản đối.”

“Còn nữa,” cô cười tinh quái, “Tên chính thức là Tiểu Sâm Sâm, nghe hay không?”

Chân Ngắn vừa thoát khỏi tay cô đã chạy ra ngoài tự vẫy lông, nhìn ngốc nghếch dễ thương.

Chu Sâm nghe Lưu Diễm gọi “Tiểu Sâm Sâm”, tay cầm miếng cá hướng về phía Chân Ngắn vẫy vẫy, “Ngoan, lại đây cho em ăn ngon.”

Cô ngồi trên ghế đá, không nhịn được cắn thử, “Tiểu Sâm Sâm, không lại là hết.”

Chu Sâm nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng, đặt bột trát xuống, đi đến bên cạnh cô, cố ý lạnh mặt nhìn xuống hỏi, “Nó tên gì?”

Lưu Diễm ngẩn ra, ngẩng đầu lên, cười vô hại, “Tiểu Sâm Sâm, nghe hay không.”

Chu Sâm gật đầu, “Nhưng cách phát âm ở phương Nam không khác nhau mấy.”

(Lưu Diễm tìm từ đồng âm với từ Sâm đặt tên cho con chó, chỉ khác nhau chút xíu thôi, nhưng ở phương Nam cách gọi 2 chữ Sâm đều giống nhau)

Lưu Diễm giả vờ không hiểu.

Chu Sâm trêu chọc cô: “Anh thấy Tiểu Tam Hỏa nghe hay hơn.”

“…” Lưu Diễm do dự, “Thật sao?”

Chu Sâm vuốt nhẹ chóp mũi cô, “Không tin à?”

Lưu Diễm lắc đầu.

Chu Sâm cười nhạt, dùng cùng cử chỉ giống như cô gọi con chó, chỉ khác tên gọi: “Tiểu Tam Hỏa, lại đây.”

Chân Ngắn vui vẻ chạy tới, chui vào người cậu.

Chu Sâm lại nói, “Tiểu Tam Hỏa, ngồi xuống.”

Chân Ngắn lập tức ngồi xuống, hai chân trước đứng thẳng, hai chân sau quỳ, ngoan ngoãn thè lưỡi ra chờ cậu ra lệnh.

“……”

Lưu Diễm theo sau Chu Sâm, giọng thương lượng, “Vậy nó sẽ tên là Tiểu Tam Hỏa sao?”

Chu Sâm xắn tay áo lên, “Ừ, có kiến nghị khác tốt hơn sao?”

Lưu Diễm hơi há miệng, nghi hoặc khó hiểu “Sao mà được chứ?”

Cô lại kinh ngạc, “Vậy cũng dùng được sao?”

Không gian thay đổi, thời gian cũng khác biệt.

Tựa như giờ phút này, một ngày ngoài ba bữa ăn, không có gì khác. Mọi khao khát, dự định tương lai đều bị gác lại.

Chiều đó, một bên tường đã được sơn mới, Lưu Diễm ngắm nhìn thành quả, tiện thể dọn dẹp trong ngoài.

Ngoài ra, còn mấy cái bàn cái ghế bị hỏng, ngày mai phải sửa.

****

Buổi tối, trời đầy sao.

Trên bàn ăn, những món mà Chu Thế An dặn, canh gà, hải sâm, thịt Đông Pha, cá kho… đầy bàn, thơm lừng.

Bốn chiếc ghế xung quanh bàn, chỉ có một người ngồi.

Chu Sâm vào gọi ông ngoại ra ăn, ông ngoại chỉ lắc đầu, kiên quyết không ăn cùng người đó.

Chu Sâm đành lấy thức ăn mang vào cho ông ngoại

Chu Thế An uống ngụm bia, cười lạnh, “Lão già bất tử, để ông ta chết đói đi.”

Chu Sâm đặt thìa thiết lên bát sứ, liếc mắt nhìn ông ta một cái, “Miệng sạch sẽ một chút.”

Chu Thế An ngượng ngùng.

Chu Sâm gọi Lưu Diễm, trời hơi nóng, trên mặt cô lấm tấm mồ hôi.

Cô ngồi cạnh Chu Sâm, vẫn giữ nụ cười lễ phép, nhưng trong lòng đã xa lánh Chu Thế An.

Có thể nói, tối đó thức ăn phong phú nhưng ăn không vui.

Chu Thế An ăn no, nhìn Chu Sâm, “Không uống với tao một ly?”

Chu Sâm rót nửa ly, uống cạn.

Sau khi uống xong, chiếc bát ly được úp xuống, không còn giọt rượu nào sót lại.

Chu Sâm hỏi, “Ngày mai bố đi lúc nào?”

Chu Thế An cười khẩy, “Tao đã nói mà, đột nhiên đối xử tốt với tao như vậy, chẳng phải là để đuổi người sao?”

Chu Sâm gắp một miếng cá bỏ vào bát của Lưu Diễm, cả hai cúi đầu ăn một cách chăm chú.

Cậu nhàn nhạt nói, “Không phải đuổi bố, chỉ là nhắc nhở thôi, cả nhà Tạ Vinh,” cậu ngừng lại, thở dài, “Có lẽ đã trở về rồi.”

Chu Thế An cười lạnh, “Có mày ở đây mà, tiền của Vạn Xương đưa cho mày, chẳng lẽ không đủ để trả hết nợ sao?”

Chu Sâm cười khẩy, ánh mắt u tối nhìn về phía Chu Thế An, suốt bao năm qua, tính cách của ông ta vẫn vậy: ích kỷ, tham lam, lười biếng, không thể cứu vãn.

Đũa của Lưu Diễm dừng lại một chút, cô nghe thấy giọng nói bình đạm, không gợn sóng của Chu Sâm: “Sau hôm nay, chúng ta gần như thanh toán xong mọi nợ nần.”

Chu Thế An cau mày, ném bát đũa, “Ý mày là gì?!”

Chiếc bát sứ rơi xuống đất vỡ tan, đũa cũng rung lên rồi nằm im. Chu Sâm nhìn thoáng qua, “Ý trên mặt chữ, từ này về sau, tôi không có người bố như ông.”

Cậu nuốt chỗ cơm trong cổ họng, không ăn thêm miếng nào nữa, đặt bát đũa xuống, hơi nghiêng người nhìn ông ta, biểu cảm ngày càng lạnh lùng: “Hy vọng ông nghe hiểu.”

Buổi tối, Lưu Diễm đi lấy nước, Chu Sâm rửa bát. Cậu cho một ít chất tẩy rửa, bọt nổi lên một lớp.

Lưu Diễm hỏi, “Vừa rồi nói vậy có hơi nặng lời không?”

Chu Sâm lắc đầu, tập trung vào việc đang làm, không trả lời.

“Nếu sau này mẹ anh về thì sao? Giải thích thế nào?”

Chu Sâm cúi đầu, bình tĩnh nói, “Bà ấy sẽ không bao giờ trở lại.”

Lưu Diễm ngừng lại một chút, lại nói, “Ông ngoại nói mẹ anh đã bỏ đi.”

Chu Sâm lắc đầu, “Không phải ông ngoại nói, chính là lời của Chu Thế An dùng để lừa chúng ta.”

“Lừa?” Lưu Diễm nhìn Chu Sâm, “Vậy sự thật là gì? Mẹ anh đã đi đâu?”

“Sự thật?” Chu Sâm cười khổ, “Chỉ có trời mới biết.”

Đúng lúc đó, trong nhà vang lên những tiếng ồn ào điên cuồng.

Bóng dáng gầy gò của ông ngoại ngã xuống đất, giọng lảo đảo, cố gắng nói, “Chu Thế An, đồ súc vật, số tiền này mày không thể lấy! Dù có đánh chết tao cũng không cho mày lấy! Đây là số tiền tiết kiệm cả đời, tao để dành cho cháu trai!”

Sau đó là những tiếng va chạm chói tai, giọng nói hung bạo của Chu Thế An, dường như đá hai cú vào mặt đất, “Lão già Tạ Vinh nhiều lần đến đập phá nhà cũng không tìm được, ông già bất tử giấu thật là kỹ, con mẹ nói nhanh đưa đây!”

Lưu Diễm theo sát Chu Sâm, gần như ngay lập tức xông vào nhà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.