Phố Cũ

Chương 30: Vừa là ngọt ngào cũng vừa là đau đớn



Đương nhiên Lục Vũ Thanh sẽ không cho Trác Hạo cơ hội thực hiện điều đó. Lúc bị đuổi khỏi nhà y cũng buồn bực lắm chứ, nhưng vừa vào phòng tắm đã tỉnh táo thông suốt.

Trác Hạo thích mềm không thích cứng, nội tâm anh cũng chẳng hề gai góc sắt đá như vẻ bề ngoài. Chỉ cần Lục Vũ Thanh nhượng bộ một chút xíu, chắc chắn Trác Hạo sẽ mềm lòng, và cả hai sẽ có con đường thương lượng.

Ngày hôm sau, Lục Vũ Thanh phá lệ dậy thật sớm, chạy xuống chợ dưới nhà mua cà rốt và thịt dê về nhà hầm một nồi canh. Y chuẩn bị phần cho hai người như thường lệ, xách đồ một đường vào thẳng tiệm Trác Hạo.

Nói Trác Hạo nghĩ khác hoàn toàn Lục Vũ Thanh là không điêu chút nào, cả đêm qua anh không sao ngon giấc, bữa sáng cũng chẳng có tâm trạng ăn, cứ vậy ở trong tiệm bật ti vi đến tận giờ cơm trưa. Đến khi bụng réo ùng ục rầm trời, anh mới nhận ra mình đói rồi.

Có chết không cơ, Lục Vũ Thanh xách hộp cơm đứng thù lù trước cửa tiệm.

Sao thằng nhóc này còn có gan tới đây?

Trác Hạo như chim sợ cành cong, mắt vừa thấy Lục Vũ Thanh đã đứng bật dậy: “Gì đó!”

Sống chung với Trác Hạo bao nhiêu lâu như vậy, Lục Vũ Thanh đã nằm lòng tính tình anh từ sớm rồi: “Ăn cơm ý, chứ em còn làm gì được nữa?”

Trác Hạo đã thế này rồi, mình có muốn làm gì thật anh ấy cũng không để mình rớ tới.

Lục Vũ Thanh nói với giọng điệu đầy đương nhiên làm Trác Hạo á khẩu. Chuyện đêm hôm qua quên sạch sẽ không còn miếng nào rồi?

Trong tiệm anh Lục Vũ Thanh quen cửa quen nẻo dọn chén đũa múc canh thịt dê và thức ăn ra. Trác Hạo nhìn bát canh nóng hôi hổi nghi ngút khỏi trước mắt ấy, cái bụng không chịu thua thiệt càng réo tợn.

Anh nuốt nước bọt, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Người không biết nấu cơm đúng là bị động.

Lục Vũ Thanh thầm nghĩ ngợi, sao anh không nói đừng có tới đây nữa. À, thì ra trong lòng anh địa vị của mình còn không bằng một tô canh dê hầm.

“Cậu có ý gì cơ?” Trác Hạo đứng ngoài bàn cơm như người ngoài, cảnh giác nhìn Lục Vũ Thanh, “Đừng có mơ tới chuyện mua được tôi bằng một bữa cơm.”

Lục Vũ Thanh cúi đầu so đũa, một bữa không được thì mười bữa hai mươi bữa, ăn đến khi nào miệng anh mềm ra mới ngưng được chưa.

Mà y cũng chỉ dám len lén ao ước trong lòng, lúc nói chuyện còn cố tỏ ra trấn định, nhét chén đũa vào tay Trác Hạo: “Anh đừng có hẹp hòi ấu trĩ thế chứ, chẳng lẽ vì chuyện tôi qua là anh quay ngoắt đi không để ý đến em nữa?”

Trác Hạo im lặng hé môi, lời như mắc kẹt trong cổ họng, anh không biết phải phản bác thế nào.

Thằng nhóc Lục Vũ Thanh này nói gì vậy? Ý là thằng nhóc đó rộng rãi? Còn mình thì ra vẻ nhỏ nhen như lòng gà?

“Anh đừng đứng đó nữa, lát canh lại lạnh mất.”

Mùa đông húp miếng canh thịt dê đúng là chết người, một bát thôi đã đủ tóm gọn một tên đàn ông độc thân. Đúng như dự đoán, Trác Hạo dao động, lằng nhằng ngồi vào ghế.

Dù trong lòng rất là bức bối bực bội, nhưng Lục Vũ Thanh nấu cơm ngon quá. Trác Hạo không muốn thể hiện quá rõ ràng, ăn hai bát liền còn tỏ ra cẩn thận.

Lục Vũ Thanh hơi bị đắc ý, cực kỳ tự nhiên gắp đồ ăn cho Trác Hạo như bao ngày trước kia.

Trác Hạo lại không bình tĩnh như vậy, đành cố nén cảm giác ngượng ngập thiếu tự nhiên trong lòng. Phải kiên trì chịu đựng, anh rất sợ mình rơi vào trong tay Lục Vũ Thanh, rồi bị thằng nhóc này nói mình ấu trĩ.

Ăn cơm xong, Lục Vũ Thanh ở sau tiệm Trác Hạo rửa chén như thường ngày, anh ngồi trước lò than nhìn bóng lưng bận rộn thoắt ẩn thoắt hiện kia.

Nấu cơm ngon như thế, làm việc chuyên chú chăm chỉ, tính tình tốt, dáng dấp cũng đúng y khẩu vị; duy chỉ có một thứ, dám mơ tưởng tới cái mông mình.

Quả nhiên, cuộc đời này không bao giờ tồn tại thứ hoàn hảo.

Trác Hạo ngả lưng ra ghế, anh nghĩ không ra rốt cuộc Lục Vũ Thanh muốn làm trò gì? Định làm mình cảm động để sau đó mình lấy thân báo đáp ấy hả.

Trác Hạo bị suy nghĩ của mình làm cho phát bệnh, ngồi trên ghế cảnh cáo Lục Vũ Thanh, cũng là cảnh tỉnh chính bản thân: “Tối tay tôi không sang nhà cậu đâu.”

“Em cũng không nói anh sang mà.” Lục Vũ Thanh còn đang rửa chén, chẳng buồn quay đầu lại.

Không để mình đi mới là khiến mình bứt rứt khó chịu. Lục Vũ Thanh có ý gì? Dâng hiến quên mình à?

“Mấy chuyện không nên nghĩ đó đừng có hòng mà mơ tưởng.”

Nghe câu này, Lục Vũ Thanh mới quay đầu lại, mặt mũi đầy khó hiểu: “Em nghĩ gì?”

“Cậu…” Trác Hạo cứng họng lần nữa, sao Lục Vũ Thanh cứ như một cục bông ấy, nói cái gì cũng mềm nhũn vô tội.

Lục Vũ Thanh quay về với đống chén bát của mình, đứng ở chỗ anh không thấy được cười trộm. Y mím môi kiềm chế, bắt đầu thỏa hiệp: “Em chẳng muốn làm gì hết, cùng anh ăn một bữa cơm thôi cũng không được sao?”

Trác Hạo đang đuối lý cũng không biết phải nói gì, Lục Vũ Thanh thừa thắng xông lên: “Mình giống như trước đây thôi cũng không được hả anh?”

Lục Vũ Thanh ra vẻ ấm ức lắm, như thể Trác Hạo là tên vô tình bạc nghĩa, hai người không hợp trên giường nhưng chẳng phải chuyện sinh hoạt rất ăn khớp xứng đôi à? Không làm người yêu thì đến cả làm bạn cũng không được nữa?

“Tôi cũng đâu nói là không được.” Trác Hạo là đồ sĩ diện, hơn nữa anh cũng thật sự không bỏ được Lục Vũ Thanh, cho nên nói chuyện phải cua quẹo vài đường.

Lục Vũ Thanh vừa rửa chén xong, y ngạc nhiên quay đầu hết sức mừng rỡ, mắt như muốn phát sáng lên. Trác Hạo cũng hơi ngượng ngùng nhìn y.

“Thật ạ?” Lục Vũ Thanh như cậu bạn nhỏ rất dễ thỏa mãn, dọn dẹp chén đũa nhanh thật nhanh rồi lại bám víu lấy Trác Hạo.

Trước kia Lục Vũ Thanh có chiêu trò dính người này xài để dụ Trác Hạo rất được, một người có chủ nghĩa đàn ông hơi lớn như anh ai lại không thích có người thích quấn quýt bên mình.

Nhưng bây giờ thì Trác Hạo e sợ, cứ không ngừng lo lắng thằng nhóc này còn có ý đồ khác.

Bây giờ muốn thoát khỏi Lục Vũ Thanh thật không phải chuyện dễ dàng gì, hai người ở cạnh nhau, mèo vẫn còn trong tiệm anh đây. Trọng yếu nhất là cắn người miệng mềm, anh đã ăn chùa của Lục Vũ Thanh không biết bao nhiêu bữa cơm như vậy, còn nhờ người ta chăm sóc nữa.

Thân mật vừa là ngọt ngào, cũng vừa là đau đớn.

Người bận rộn ở siêu thị kế bên chỉ có nhân viên, ông chủ Lục Vũ Thanh chỉ cần ngồi đó kiểm kê vậy thôi. Không biết có phải là ảo giác của Trác Hạo hay không, mà từ khi hai người bất hòa, thời gian Lục Vũ Thanh ở lì bên tiệm anh hình như dài hơn trước.

Vì Trác Hạo vẫn luôn sống mình, đồ dùng sinh hoạt trong tiệm đều dành cho một người. Trừ cái ghế hơi rộng rãi kia ra thì ngoài kia vẫn còn một cái đệm lông nhỏ, vậy mà Lục Vũ Thanh không chịu ngồi ngoài đó, một hai phải chen chúc với Trác Hạo cho bằng được.

Trước đây cũng đâu phải chưa dính sát với nhau bao giờ, nhưng hiện tại thì không giống vậy. Bây giờ Trác Hạo sợ.

“Lắm chỗ ra thế kia mắc gì cậu phải chen chúc vào đây?” Trác Hạo khoanh tay, giả bộ bình tĩnh xem ti vi.

Còn Lục Vũ Thanh thì giả ngu: “Em sợ lạnh.”

“Sợ lạnh thì mặc lắm áo vô, dính vô đây làm gì?” Trác Hạo cũng thấy lạnh, nổi hết cả da gà rồi.

Lục Vũ Thanh mặc kệ mặt mũi: “Anh nói giống như trước mà, thế mà anh không cho em lại gần anh như vậy, thế thì giống chỗ nào chứ?”

Đầu óc Trác Họa như chập mạch, anh không nói lại Lục Vũ Thanh. Lớn tiếng anh lại sợ Lục Vũ Thanh nói mình quát y, thế là dứt khoát đứng dậy: “Tôi đi lấy nước được chưa.”

Vừa đứng lên, cổ tay Trác Hạo đã bị Lục Vũ Thanh kéo mạnh trở về. Anh đứng không vững, loạng choạng ngã thẳng lên đùi y, bàn tay trong lúc hoảng hốt đặt luôn tay lên.

Ngoài kia là từng nhóm người đi đường, cửa tiệm đối diện cũng đang mở. Chẳng đợi có người vào mua đồ, chỉ cần có người thò đầu vào đây nhìn là thấy ngay được anh và Lục Vũ Thanh đang thân mật thái quá.

Chẳng biết tay Lục Vũ Thanh đã mò mẫm ôm lấy ngang eo anh từ lúc nào, cảm giác run rẩy tê dại từ xương cụt chạy lên tận não, anh áp vào ngực y: “Cậu…”

“Anh Hạo.” Lục Vũ Thanh nhíu chặt mày như là ấm ức dữ lắm, phải chịu đựng bao nhiêu chuyện người bình thường không chịu nổi: “Em vẫn muốn hôn anh cơ…”

Đầu Trác Hạo ong ong xoay mòng mòng, chỉ cần không muốn anh, anh không cách nào cưỡng lại bất kỳ cám dỗ nào từ y, đành tóm lấy cổ áo đối diện dí sát lại nhỏ giọng phản bác: “Cậu điên à!?”

Lục Vũ Thanh phải điên lắm rồi mới không trả lời Trác Hạo, hếch cằm muốn hôn hôn.

Phản xạ của Trác Hạo có nhanh hơn nữa môi vẫn cảm nhận được xúc giác mềm mại.

“Hôn một cái cũng đâu làm gì được anh.” Lục Vũ Thanh không chịu buông tha: “Em còn ăn anh được chắc?”

Y nằm lòng tính cách Trác Hạo quá rồi đi, muốn đối phố anh tốt nhất phải dùng kế khích tướng.

Trác Hạo bật cười một tiếng, anh bị thằng nhóc ranh Lục Vũ Thanh này dọa một lần, thì cho là anh sợ y thật?

Anh giữ vai Lục Vũ Thanh lại, y thuận thế chui vào quầy trốn, không gian nhỏ như lỗ mũi này có khả năng ngăn cản tầm nhìn của thế giới ngoài kia rất tốt, và khoảng tối mập mờ này đã cho Trác Hạo dũng khí cực lớn.

Anh nghiến lấy môi Lục Vũ Thanh, không cho phép y gấp gáp thô lỗ, anh phải là người chủ động duy nhất.

Mèo con không biết hai người bọn họ đang làm gì, tìm tư thế thoải mái rúc vào bên chân Lục Vũ Thanh. Ngoài trời gió thổi ào ào chẳng ngớt, cây đại thụ trụi lủi trơ trọi, chỉ có chỗ trong tiệm này là ấm áp nhất thôi.

Cuối cùng, Trác Hạo thiếu dưỡng khí buông Lục Vũ Thanh ra, ghé cằm lên ngực y thở hổn hà hổn hển.

Anh nghĩ mà hãi, lùi bước thế này cứ như đang ngầm cho phép Lục Vũ Thanh làm trò gì đó vậy. Nhưng nghĩ khác đi một chút, nếu chỉ là hôn môi mà thôi, hai người cũng chẳng ai mất mát gì.

Lục Vũ Thanh nhìn vào môi Trác Hạo, không nhịn được đưa tay chạm lên vệt nước trong suốt đọng bên trên, mải miết mân mê mấy lần, ngón tay cũng nóng lên.

Trác Hạo giữ cái tay kia lại: “Cậu còn nữa?”

Ý đồ bị phát giác, Lục Vũ Thanh giả lả cười, vừa định áp gần đến ngoài kia đã vang lên tiếng người lạ.

“Trác Hạo! Cậu ra đây nhìn thử cho anh xem cái này là đinh xi măng số mấy cái!”

Trác Hạo nhảy cỡn khỏi người Lục Vũ Thanh, qua loa quẹt mặt đi ra.

Người vào mua nhét đồ cho Trác Hạo: “Ể? Mặt cậu sao thế?”

Trác Hạo ho một tiếng, sợ người ta nhìn ra gì lại cà mu bàn tay lên mặt một cái: “Không việc gì…”

“Sưng tấy thế mà còn bảo không làm sao?” Vị khách nọ vừa nói vừa chỉ chỉ khóe môi anh, “Có phải bị con gì cắn không vậy, đỏ lòm lên luôn kia kìa.”

Trác Hạo như con mèo bị đạp phải đuôi, anh cao giọng, mất kiên nhẫn: “Không phải anh tới mua đinh à? Quan tâm lắm thế làm gì!”

Từ trong quầy phát ra một tiếng phụt cười, Trác Hạo lẫn vị khách quay sang, đúng dịp thấy Lục Vũ Thanh khom người chọc chọc mèo con nằm dài trên đất.

Phiền chết đi được, thì ra chỉ có mình mình thấp thỏm lo sợ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Phố Cũ

Chương 30



Edit: Frenalis

Lưu Diễm vùi đầu trong chăn, không chịu ra.

Chu Sâm kéo chăn ra, lại bị cô kéo ngược lại.

Chu Sâm đành chui vào chăn theo, nằm đè lên người cô, cười khẽ trêu: “Cô vợ nhỏ thẹn thùng à?”

Trong bóng tối, Lưu Diễm lắc đầu, cảm giác khó chịu ở hạ thân vẫn còn, tim đập thình thịch. Dưới lớp chăn là hai cơ thể trẻ trung, ấm áp và gần gũi.

Chu Sâm ôn nhu hôn lên môi cô, ngón tay ướt át lướt trên vòng eo thon thả: “Còn đau không?”

Lưu Diễm nóng bừng mặt, nghiêng người, tấm lưng trần áp sát vào lồng ngực cậu. Hai người im lặng một lúc lâu, Chu Sâm dùng cằm cọ cọ lên mặt cô, hơi đau nhưng cũng ngọt ngào, một cảm giác ái muội khó tả.

Lưu Diễm đột nhiên xoay người lại, ôm chặt lấy Chu Sâm, tò mò vuốt ve chiếc cằm rắn rỏi của cậu.

Chu Sâm cắn nhẹ đầu ngón tay cô. “Chơi vui không?”

“Vui,” Giọng nói mang theo chút khàn khàn, Lưu Diễm cười tủm tỉm nói. “Anh mọc râu rồi này.”

Tai cô áp sát vào lồng ngực Chu Sâm, nghe thấy tiếng tim đập “thình thịch”, nóng bỏng và mãnh liệt.

“Anh cũng sợ à?”

Lưu Diễm cười ha hả, hơi nhích lên nhìn vào mắt Chu Sâm.

Chu Sâm vuốt ve vành tai mềm mại của cô, thăm dò hỏi: “Anh sợ cái gì cơ?”

Lưu Diễm mơn trớn ngón tay thon dài của cậu, ấp úng nói: “Sợ mình biểu hiện không tốt.” Rồi cô rùng mình, cảm giác đau rát khi bị xé rách ở hạ thân vẫn còn, oán giận nói: “Em vẫn còn đau.”

Chu Sâm giật mình, trong lòng áy náy, hỏi cô: “Đau lắm à?”

Thấy cậu lo lắng mà vẫn còn ra vẻ bình tĩnh, Lưu Diễm lại nói: “Nghe nói lần đầu đều đau mà.” Cuối cùng cậu cũng yếu thế: “Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn được không?”

(Hu hu hu, cảnh H của tui đâu!!!!!!)

Lưu Diễm ngắt lời: “Em đùa thôi.” Cô dừng lại, che mắt nói: “Anh còn nhớ lần trước chúng mình cãi nhau không? Sáng hôm sau em định ‘lấy thân báo đáp’ anh đấy… . Anh còn nhớ lúc đó anh đã làm gì không?”

Tất nhiên là nhớ. Cậu đã đẩy cô ra.

Chu Sâm cười khẽ: “Người ta nói phụ nữ nhỏ nhen quả không sai.”

“Nói bậy.”

Chu Sâm trêu cô: “Chuyện mấy hôm trước mà em còn để bụng à?”

Lưu Diễm suy nghĩ một chút rồi nói: “Không phải để bụng, chỉ là thấy hơi lạ. Nếu anh thích em, lẽ ra anh không nên phản ứng như vậy chứ?”

“….”

Không thấy Chu Sâm trả lời, Lưu Diễm thấy hơi buồn: “Sao anh không nói gì?”

Những ký ức sốt ruột cứ lăn qua lộn lại, suy nghĩ một lúc, Chu Sâm nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng nói: “Không phải không trả lời, chỉ là không biết bắt đầu từ đâu, lại không muốn lừa em.”

“Vậy đừng gạt em.”

Chu Sâm vẫn giữ vẻ thờ ơ. Cậu không muốn thẳng thắn nhắc lại chuyện quá khứ, cô cũng không ép buộc. Ánh mắt cô mờ mịt, không phải đau thương, cũng không hẳn là khổ sở, chỉ là có chút hụt hẫng. Cuối cùng, cô bĩu môi: “Không muốn nói thì thôi.”

Như thế vẫn chưa đủ, cô đột nhiên ngồi dậy: “Em đi tắm.”

Cô định chui ra khỏi chăn, nhưng Chu Sâm lại kéo tay cô ôm trở về. Chăn tuột xuống một nửa, thân thể trần trụi của Lưu Diễm phơi bày dưới ánh sáng ban ngày. Những dấu hôn đỏ sậm và dấu răng xanh tím hòa quyện vào nhau, làn da trắng nõn nà, bộ ngực phía trước phập phồng lên xuống, mạch máu xanh nhạt hiện rõ.

Mặt cô ửng hồng vì xấu hổ, dựa vào vai cậu bĩu môi nói: “Anh không buông em ra à?”

Chu Sâm ôm chặt lấy cô, cảm nhận được cô đang run rẩy. Im lặng hồi lâu, ánh mắt cậu dần trở nên lạnh lẽo và kiên định, nỗi sợ hãi và hoảng loạn trong lòng dâng lên, giọng nói hơi run rẩy: “Diễm Diễm, em không phải vẫn luôn muốn biết vì sao năm đó anh rời đi sao? Anh nói cho em được không?”

Lưu Diễm sững sờ, những ngón tay thon dài cuộn lại. Cậu hơi buông cô ra, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau. Cô nghe thấy cậu lạnh giọng hỏi: “Diễm Diễm, em muốn biết không?”

*****

Nhà bếp của Thanh Lữ có kết cấu hẹp và dài. Ba bốn đầu bếp đang trổ tài, chảo sắt trên lửa lớn bắn ra những tia lửa, hương thơm ngào ngạt xộc vào mũi. Ánh lửa chiếu sáng làn da ngăm đen và cánh tay rắn chắc của các đầu bếp. Chẳng mấy chốc, một chậu gà Cung Bảo đã hoàn thành. Không cần lời nói, người phụ bếp đang nhặt rau bên ngoài đập tay vào nhau, rửa qua vòi nước rồi chạy vội đến. Anh ta lấy ra chín cái đĩa từ tủ và xếp ngay ngắn, đầu bếp nghiêng chảo, tận dụng trọng lượng của chảo sắt và thức ăn rơi xuống đĩa một cách đều đặn.

Người phụ bếp đặt từng đĩa lên khay, năm cái đã đầy. Anh ta cẩn thận bưng khay ra ngoài.

Trên đường trở về, khi đi ngang qua ký túc xá của nhân viên, anh ta nghe thấy tiếng động ầm ầm từ bên trong. Anh ta không để ý, tiếp tục làm việc. Nhưng đầu bếp lại hỏi: “Cậu không nghe thấy gì à?”

Người phụ bếp đáp: “Chắc cái gì vỡ rồi?”

Đầu bếp lắc đầu: “Không phải, giống tiếng ai khóc lóc thảm thiết hơn.”

Đầu bếp dặn dò: “Cậu ra xem thử đi.”

Người phụ bếp bưng thức ăn, tiện tay gõ cửa ký túc xá nhưng không có tiếng trả lời. Anh ta cũng không có thời gian, bĩu môi lắc đầu rồi chạy vội ra ngoài.

Lúc này có hai ba người trở về, họ cũng gọi món và yêu cầu mang lên phòng.

*****

Tôn Kỳ cởi chiếc áo khoác, bông tuyết run rẩy rơi xuống, đưa cho Cao Xuyên. Đi ngang qua phòng Chu Sâm, cô ấy gõ cửa. Lưu Diễm mở cửa, Cao Xuyên tò mò nhìn vào trong, cười nói: “Đã ăn chưa? Có muốn ăn cùng không?”

Lưu Diễm lắc đầu: “Ăn rồi.”

Tôn Kỳ hỏi: “Chiều nay làm gì? Chơi bài không?”

Lưu Diễm đồng ý.

Cao Xuyên ấp úng: “Vậy chúng mình đi trước nhé, đến giờ chơi bài sẽ gõ cửa?”

Lưu Diễm gật đầu. Cao Xuyên chọc ghẹo: “À, có muốn tối nay đổi phòng với mình không?”

“Không cần, mình đã đặt phòng khác rồi.”

Tôn Kỳ và Hứa Quan hai mặt nhìn nhau, cười khúc khích, trong lòng hiểu rõ.

Cửa phòng đóng lại, tiếng bước chân bên ngoài dần xa. Lưu Diễm bước vào phòng tắm, Chu Sâm đang đứng trước gương cạo râu bằng dao cạo điện.

Xung quanh miệng còn lấm tấm bọt, Lưu Diễm đứng sau lưng cậu một lúc, cậu cúi đầu rửa mặt, cô từ phía sau ôm lấy cậu.

Chu Sâm ngẩng đầu nhìn vào gương, thấy mình và Lưu Diễm phía sau. Còn trẻ, cô vẫn luôn để mặt mộc, làn da trắng sáng, dung mạo thanh tú, đôi mắt phượng dài, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi anh đào, trông mềm mại nhưng cũng ẩn chứa sự kiên cường.

Cậu lau mặt, kéo cô ra trước mặt mình.

Hai người nhất thời không nói gì, Lưu Diễm tựa trán vào ngực cậu, khóe miệng tủi thân trễ xuống.

“Sao thế?” Chu Sâm nâng mặt cô lên, thấy khóe mắt cô long lanh nước, bèn hôn lên đó, dịu dàng nói: “Là em muốn biết, giờ biết rồi lại thế này.” Cậu suy nghĩ một chút, nâng cằm cô lên, cắn nhẹ vào khóe môi cô, cố ý hỏi: “Không phải hối hận vì đã ở bên anh đấy chứ?”

Mùi bạc hà thoang thoảng trên đầu mũi, Lưu Diễm trừng mắt nhìn cậu: “Nói linh tinh gì vậy?!”

Chu Sâm bật cười thoải mái, lại hôn lên môi cô một cái: “Anh không muốn em buồn, em cười lên được không?”

Lưu Diễm nhoẻn miệng cười.

Chu Sâm dờ khóc dở cười: “Hàm răng không đồng đều, thật mẹ nó khó coi!”

Lưu Diễm đánh mạnh vào người cậu, tâm trạng nặng nề tạm thời tan biến, cô cũng bật cười.

Chu Sâm nói: “Cười lên trông còn được.”

Lưu Diễm nắm lấy ngón tay cậu. Tuổi trẻ, sự nhẹ nhàng và vui vẻ của cô đều gắn liền với cậu. Nhưng cậu thì sao, tại sao khi gặp lại lại khác biệt đến vậy….

Một ý nghĩ xấu xa thoáng qua trong đầu, cô hỏi: “Người đó bây giờ thế nào rồi?” Dừng một lát, cô thản nhiên nói: “Chết rồi thì tốt!”

*****

Trong bếp, mùi dầu mỡ dần tan. Đầu bếp già mở cửa sổ hút thuốc, nghe thấy tiếng ồn ào từ ký túc xá nhân viên, còn có tiếng la hét khàn khàn, lúc có lúc không.

Ông ấy gọi người phụ bếp vào, chỉ vào căn phòng bên trái, nói: “Nghe xem.”

Người phụ bếp giật mình, tiếng ồn ào đập thẳng vào tai. Anh ta cứ nghĩ người gù thì sẽ thành thật mà ngủ, giờ mới biết có chuyện chẳng lành.

Anh ta vội vàng chạy ra khỏi bếp, người gù vừa mở cửa xông ra, miệng lầm bầm chửi rủa bằng tiếng địa phương, câu nào cũng cay độc. Tay gã cầm một con dao nhọn, mắt long lên sòng sọc, gân xanh trên trán nổi lên như thể bị ma nhập. Mãi một lúc sau mới nghe rõ một câu: “Chúng mày giấu đồ của tao ở đâu?”

Người phụ bếp lùi lại một bước. Anh ta và người gù ở chung phòng, quan hệ cũng khá tốt, mấy năm nay chưa từng thấy gã nói năng như vậy.

Anh ta giơ tay ra hiệu đầu hàng, gọi người trong bếp ra. Chẳng mấy chốc, một đám người vây quanh kẻ đang cầm dao.

Người phụ bếp luống cuống nói: “Cái gì? Anh làm mất gì à? Chúng tôi tìm giúp cho, anh bỏ dao xuống trước đã!”

Gã lấy đâu ra dao, hay là vẫn luôn có dao? Nghĩ thôi đã thấy rợn người.

“Đồ của tao, tất cả đều là của tao,” người gù cười the thé, dữ tợn đáng sợ, lưng gồng lên. Biểu cảm gã méo mó, lời lẽ toàn về nhân quả báo ứng: “Chúng mày ăn trộm đồ của tao, tao sẽ giết hết chúng mày!”

Gã gào thét rồi lao về phía trước. Đối diện là chú Cát, người vẫn luôn làm việc cùng gã. Chú Cát không hề sợ hãi đứng thẳng trước mặt gã, duỗi tay định giật lấy con dao. Ông ấy tát vào cái trán người gù, gã gần như phát điên đâm thẳng con dao vào tay chú Cát. Chú Cát thời trẻ cũng từng trải, dù đã có tuổi nhưng đối phó với đám thanh niên này vẫn còn dư sức.

Máu tươi từ tay chú Cát chảy ra, mọi người xung quanh hoảng loạn la hét rồi bỏ chạy tán loạn. May mắn là chú Cát vẫn giữ được cổ tay gã, khống chế được hướng dao. Đầu bếp già vứt điếu thuốc, chạy lên định hỗ trợ, nhưng người gù bất ngờ vùng lên, đâm mạnh vào bụng người đầu bếp già.

Đúng lúc Hứa Quan đi ra để thúc giục cơm, vén rèm lên đi vào cửa sau. Vừa lúc đó, cô ta thấy một nhóm nhân viên đang đứng tụ tập trước phòng bếp. Ánh mắt cô  ta chợt dừng lại, chỉ vào một người trẻ tuổi mặt xám mày tro trong đám đông, lặp lại tên của gã.

Cô ta tò mò bước vào trong, mọi người xung quanh chạy tán loạn như phát điên. Một tiếng “choang” vang lên, một con dao dính máu rơi xuống bên chân cô ta.

Hứa Quan thấy chú Cát đang đỡ đầu bếp già, một tay ông ấy ôm chặt bụng, máu tươi đặc quánh, ấm nóng, chảy ra xối xả.

Hứa Quan hét lên một tiếng thất thanh, lùi lại mấy bước, ngã mạnh xuống bậc thang.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.