Phiêu Miểu 7 - Quyển Thần Đô

Chương 6: Phong Thượng



Phiêu Miểu 7 – Quyển Thần Đô

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Hồi 2: Sách Cực Lạc

Chương 6: Phong Thượng

Trăng sáng mới lên, rừng trúc lay động.

Ngoài thành Lạc Dương, bên bờ sông Y, một nam nhân say rượu cầm đèn lồng bước đi lảo đảo.

Nam nhân sống ở làng Phù Đồ dưới hạ nguồn sông Y, hôm nay hắn tụ tập với bạn bè tại quán rượu Hồ Cơ ở ngoại ô tòa thành, về nhà có phần muộn lại uống thêm vài chén.

Nam nhân lảo đảo bước đi, vì đã lâu không uống nhiều rượu như vậy, hắn cảm thấy đầu hơi chóng mặt, cơ thể rất nóng.

Nam nhân đứng lại bên gốc cây trúc, định nghỉ một chút rồi đi tiếp.

Đã vào tiết Bạch Lộ, gió đêm lạnh, gió trên sông Y lạnh buốt xương. Tuy nhiên, hắn lại cảm thấy toàn thân nóng bức, ngũ tạng lục phủ như có lửa đốt, không những không thấy lạnh mà còn rất nóng.

Một cơn gió lạnh thổi qua, đèn lồng tắt. Nam nhân lấy một cây hỏa chiết ra định châm lại đèn lồng. Không biết vì sao, dù hắn cố gắng rất lâu, hỏa chiết vẫn không cháy.

Trong lúc bực bội, nam nhân ngửi thấy một mùi hương. Mùi hương này thoang thoảng rất dễ chịu, giống như mùi phấn son quyến rũ lại giống như hương thơm của hoa cỏ còn thoang thoảng mùi hương khói trong chùa, mang theo một cảm giác trang nghiêm.

Nam nhân đang tò mò không biết mùi hương từ đâu phát ra. Trong rừng trúc sâu thẳm, gió thổi lay bóng, có nhạc tiên giáng trần, bóng người mờ ảo.

Nam nhân nhìn thấy hoa Mạn Đà La bay lượn, hạc trắng, công, và các loài chim kỳ diệu như Ca Lăng Tần Già bay ra, một đoàn Phật tổ với dáng vẻ uy nghi từ từ bước ra khỏi rừng trúc, ngâm nga kinh Phật trang nghiêm. Phật tổ mặc pháp y màu hoàng kim, hào quang sau lưng sáng rực đêm như ba nghìn thế giới lớn.

Nam nhân há hốc miệng ngạc nhiên.

Trong lúc trời hoa rực rỡ, một đoàn Phật tổ bước xuống sông Y, đứng giữa dòng nước. Nước sông lập tức rực rỡ ánh sáng Phật, những đóa hoa sen bảy màu nở rộ.

Phật tổ nói: “Chúng sinh ở Cực Lạc muốn y phục có y phục muốn thức ăn có thức ăn, tất cả đều tự nhiên đủ đầy. Không tham, không sân, không si mê ngu dốt. Tất cả chúng sinh, luôn nghe diệu pháp, đó là thế giới Cực Lạc.”

Nam nhân vốn đã tin thần Phật, nay thấy Phật tổ hiển linh bèn nghĩ rằng duyên Phật của mình đã tới. Hắn như bị ma xui quỷ khiến, theo Phật tổ bước xuống sông Y.

Nam nhân đứng trong nước, một vị Phật bước đến, dâng cho hắn một chiếc pháp y lấp lánh.

Nam nhân cởi bỏ y phục của mình, trần truồng đứng trong nước lại có hai vị Phật múc nước sông Y, tẩy rửa thân thể hắn.

Nam nhân vốn cơ thể nóng bức, tâm trí bất an, lúc này cảm thấy mát mẻ hơn nhiều, toàn thân thoải mái không nói nên lời, thậm chí có phần cảm giác như đang ở tiên cảnh.

Phật tổ bên cạnh hát khẽ, hoa Mạn Đà La bay khắp trời, xung quanh hoa sen nở rộ, nam nhân nở nụ cười, cả người thoải mái như đã đến thế giới Cực Lạc.

*

Hồ Thập Tam Lang đi dọc bờ sông Y, đến thành Lạc Dương.

Hồ Thập Tam Lang cắn một giỏ tre, trong giỏ có vài hộp thuốc làm từ gỗ mun. Cô cô của Hồ Thập Tam Lang, phu nhân Tâm Nguyệt Hồ sống ở Lạc Dương, điều hành một nhạc phường ở chợ Quỷ. Gần đây cô cô bị bệnh, Hồ Thập Tam Lang vâng lệnh cha đến Lạc Dương thăm cô cô. Trong giỏ, có thuốc quý mà lão hồ vương gửi tặng cho nghĩa muội.

Ban ngày, Hồ Thập Tam Lang đi lạc đường, lỡ mất nơi trú chân, đêm khuya vẫn còn đi dọc sông Y.

Hồ Thập Tam Lang vừa đi vừa nghĩ rằng sau khi thăm cô cô thì sẽ ghé thăm Phiêu Miểu các một chuyến. Lâu rồi không gặp con mèo đen đó, cảm thấy cần đến để cãi nhau với nó một trận, xem nó có khỏe không, trong lòng mới yên tâm. Hơn nữa, gần đây mới học được vài món ăn của người Hồ, có thể làm cho Bạch Cơ và Nguyên công tử ăn.

Đột nhiên, Hồ Thập Tam Lang thấy từ xa có một người trong sông Y.

Mùa thu sâu, gió đêm lạnh, nước sông lạnh buốt, người đó lại trần truồng, ngồi trong nước.

Hồ Thập Tam Lang tò mò người đó đang làm gì? Hắn không lạnh sao?!

Hồ Thập Tam Lang đi đến bờ sông.

Lại gần hơn nhìn rõ người đó, Hồ Thập Tam Lang lập tức hoảng hồn.

Đó là một nam nhân ngồi trong sông Y, quần áo vứt bừa bãi bên bờ. Hồn vía lạc lối, tâm trí hoang mang, tay cầm một con dao, không ngừng tự cắt vào mình.

Nam nhân cắt mình đến nát da nát thịt, máu chảy ròng ròng. Bụng hắn bị rạch toang, ruột lòi ra một nửa. Máu tươi nhuộm đỏ nước sông quanh hắn như nở ra vô số hoa sen đỏ.

Biểu cảm của nam nhân rất kỳ lạ, hắn mỉm cười đầy sung sướng, không đau đớn mà còn rất hạnh phúc.

“Chúng sinh ở Cực Lạc muốn y phục có y phục muốn thức ăn có thức ăn, tất cả đều tự nhiên đủ đầy. Không tham, không sân, không si mê ngu dốt. Tất cả chúng sinh, luôn nghe diệu pháp, đó là thế giới Cực Lạc.” Nam nhân mỉm cười, lẩm bẩm.

Hồ Thập Tam Lang nghĩ nam nhân bị yêu quái mê hoặc nhưng nhìn quanh không thấy yêu khí nào. Xung quanh ngoài mình ra, không có yêu quái nào khác.

Hồ Thập Tam Lang vội đặt giỏ tre xuống, lội xuống nước muốn cứu nam nhân.

Tiếc thay, khi Hồ Thập Tam Lang đến gần, ngũ tạng nam nhân đã đứt đoạn, máu chảy cạn, đổ gục xuống nước.

Nam nhân ngã xuống nước, một nửa mặt dưới nước, một nửa mặt trên nước, khóe miệng vẫn giữ nụ cười kỳ lạ như đang ở thế giới Cực Lạc.

Tiểu hồ ly đứng trong vũng máu, không biết vì nước sông quá lạnh, hay vì sợ hãi trong lòng mà toàn thân run rẩy.

*

Thời gian không có bắt đầu và kết thúc.

Không gian vô biên vô tận.

Thế giới vô cùng vô tận.

Trong cơn mơ hồ, Nguyên Diệu đến một cõi Cực Lạc, trước mắt toàn là bảo điện, tinh xá, có bảy báu hồ, nước tám công đức, tràn đầy trong đó. Hoa tươi nở rộ, cát vàng trải khắp đất, nhiều vị Phật ngồi trên những đài sen lớn như bánh xe, tụng kinh giảng đạo.

Hoa trời rực rỡ, tiếng Phạn âm ngân vang, nhiều thiện nam tín nữ đang thành kính lắng nghe.

Nghe như vậy, diệu âm vào tai khiến linh hồn thanh tịnh, tâm trạng yên bình.

Nguyên Diệu dạo bước trong cõi Cực Lạc, tâm trạng rất vui vẻ. Hắn đi mãi thì đột nhiên cảm thấy đất rung núi chuyển, trước mắt là một trận hỗn loạn.

Một con rồng trắng bất ngờ điên cuồng phóng từ hồ bảy báu lên trời.

Rồng trắng rất lớn, thân hình như rắn thần được vảy trong suốt như lưu ly bao phủ. Sừng của nó như san hô, móng vuốt sắc như liềm, râu và bờm như thương kích, uy mãnh và đẹp đẽ.

Trên thân rồng trắng phủ đầy ngọn lửa đan xen giữa vàng kim và băng lam, đồng tử của nó ánh lên màu đỏ yêu dị như giọt máu.

Rồng trắng râu bờm dựng đứng, răng nanh sắc như liềm, nó điên cuồng gần lên, một cơn gió nóng quét qua, bắt đầu há miệng nuốt chửng các Phật tổ đang giảng pháp.

Nguyên Diệu kinh hoàng.

Thiện nam tín nữ chạy tán loạn, rồng trắng nuốt chửng hết các Phật tổ, nước trong bảy báu hồ biến thành màu đỏ yêu quái.

Rồng trắng cuộn mình trên đài sen, ánh mắt yêu dị như máu, răng nanh sắc lạnh. Nó vừa nhai một Phật tổ vừa kiêu ngạo nói: “Từ giờ trở đi, ta và Phật tổ ngang hàng.”

Nguyên Diệu sợ hãi, kêu lên: “Bạch Cơ, đừng mà…”

Rồng trắng nghe thấy tiếng Nguyên Diệu kêu, há miệng rộng, lao tới, nuốt chửng hắn.

“Bạch Cơ, cứu với…”

Nguyên Diệu giật mình tỉnh dậy.

Nguyên Diệu mở mắt thì thấy mình nằm dưới gốc cây bồ đề ở sân sau của Phiêu Miểu các.

Nắng chiều thu xuyên qua lá bồ đề, tỏa ra một màu xanh vàng lấp lánh, giống như lưu ly.

“Hiên Chi không sao chứ? Mơ thấy ác mộng à?”

Bạch Cơ vừa nhai bánh sữa hoa hồng vừa tiến lại gần, quan tâm hỏi.

Con mèo đen đang ngồi trên một chiếc đệm cỏ, cũng đang ăn bánh sữa hoa hồng. Nó vừa khạc bánh sữa hoa hồng ra khỏi cổ họng vừa mắng: “Đồ mọt sách chết tiệt, ban ngày ban mặt mơ ác mộng cái gì! Tiếng hét của ngươi làm ta nghẹn bánh sữa hoa hồng, khụ khụ khụ…”

Nguyên Diệu mới nhớ ra.

Sau bữa trưa, nắng thu rực rỡ, Bạch Cơ rảnh rỗi bèn ngồi dưới gốc cây bồ đề đọc kinh Phật, hắn cũng nằm cạnh phơi nắng, ngắm hồ sen. Vì nắng ấm áp, gió thu dịu dàng, hắn không biết khi nào đã ngủ thiếp đi rồi mơ thấy ác mộng vừa rồi.

“Ly Nô lão đệ không sao chứ?”

Nguyên Diệu có hơi áy náy, vội vàng đi vỗ lưng cho con mèo đen, cho nó uống nước trà.

“Suýt chút nữa là nghẹn chết.” Con mèo đen bực bội nói.

Bạch Cơ vừa ăn bánh sữa hoa hồng vừa cười nói: “Hiên Chi vừa mơ thấy ác mộng gì? Tại sao trong mơ lại gọi tên ta?”

Nguyên Diệu bèn kể lại giấc mơ không đầu không đuôi vừa rồi.

Bạch Cơ cười nói: “Thế giới Cực Lạc tốt đẹp lại bị Hiên Chi mơ thành như vậy… Nhưng trong mơ của Hiên Chi, ta vẫn không giống ta lắm.”

“Tất nhiên không giống hắn, chỉ là mơ thôi mà, Bạch Cơ luôn tâm thiện kính Phật nên sẽ không làm ra chuyện khủng khiếp như nuốt chửng Phật tổ và muốn ngang hàng với Phật tổ đâu.” Tiểu thư sinh nói.

Bạch Cơ cười nói: “Ý ta là, ngang hàng đúng là nhàm chán, không phải phong cách của ta. Chỉ có duy ngã độc tôn mới thú vị.”

Nguyên Diệu toát mồ hôi, nói: “Bạch Cơ, xin hãy giữ lòng kính Phật và phải sửa lại hành vi của mình làm nhiều việc thiện. Tiểu sinh sẽ thay niệm A Di Đà Phật nhiều để cầu nguyện cho ngươi.”

Bạch Cơ nghe mà đau đầu, cắn một miếng bánh sữa hoa hồng.

Con mèo đen đột nhiên dựng tai lên, nói: “Chủ nhân, hình như có khách đến, nghe bước chân có vẻ quen.”

Bạch Cơ nói: “Hiên Chi đi xem thử.”

“Được.” Nguyên Diệu đứng dậy.

Hiếm khi có khách đến, Nguyên Diệu rời khỏi sân sau, đi đến đại sảnh tiếp đón.

Trong đại sảnh, một công tử trẻ tuổi, anh tuấn, mặc hoa phục đang đứng ở cửa, một chân bước vào Phiêu Miểu các, một chân ở ngoài, trông như muốn vào lại muốn ra.

Nguyên Diệu nhìn thấy, vui mừng nói: “Đan Dương, lâu rồi không gặp.”

Vi Ngạn thấy Nguyên Diệu mới bước vào Phiêu Miểu các.

“Hiên Chi vừa rồi trong lúc mơ hồ, ta còn tưởng mình về Trường An rồi. Đang thấy khó hiểu thì thấy ngươi rồi, lúc này ta mới yên tâm.”

Trước đây ở Trường An, trước khi Vi Ngạn cùng gia đình chuyển đến Lạc Dương, đã đến Phiêu Miểu các để chia tay với Bạch Cơ và Nguyên Diệu. Vì theo cha làm quan ở Thần Đô, ít có thời gian về Trường An, gặp Nguyên Diệu cũng không tiện. Bạch Cơ nói, không cần chia tay, nàng cũng sẽ dời Phiêu Miểu các đến Thần Đô, kêu Vi Ngạn có thể tìm thấy ở chợ Nam. Với số mệnh của hắn rất dễ dàng tìm thấy Phiêu Miểu các. Khi không bận, hắn có thể đến Phiêu Miểu các như ở Trường An.

Nguyên Diệu vừa mời Vi Ngạn vào ngồi vừa nói: “Đan Dương, lâu rồi không gặp, tiểu sinh còn tưởng ngươi sẽ không đến Phiêu Miểu các nữa.”

Vi Ngạn cười nói: “Sau khi đến Lạc Dương, ta nhận lệnh đi Giang Châu làm việc, mấy ngày trước mới về. Vừa xong việc, rảnh rỗi nên ta bèn đến chợ Nam tìm Phiêu Miểu các.”

Nguyên Diệu cười nói: “Đan Dương bây giờ ở phường nào? Khi nào rảnh, tiểu sinh sẽ đến thăm ngươi.”

Vi Ngạn cười nói: “Phường Thượng Thiện. Ngươi vào phường hỏi Vi phủ là biết ngay.”

Nguyên Diệu cười nói: “Gần hoàng cung lắm nhỉ.”

Vi Ngạn cười nói: “Đúng vậy. Ở Phường Thượng Thiện tiện cho cha ta mỗi ngày ra vào cung.”

Nguyên Diệu và Vi Ngạn thân thiết đi vào trong phòng.

Vi Ngạn không khách sáo, ngắm nghía một lúc bố trí và trang trí trong phòng, từ cửa sổ trông ra thấy Bạch Cơ và Ly Nô đang ngồi dưới gốc cây bồ đề ăn bánh sữa hoa hồng bèn vẫy tay gọi: “Bạch Cơ đang ăn gì thế?”

Bạch Cơ nghiêng đầu thì thấy Vi Ngạn, cười nói: “Là Vi công tử à, lâu rồi không gặp. Ta đang ăn bánh sữa hoa hồng mới nướng của Thất Xảo Trai.”

Vi Ngạn thèm nhỏ dãi, nói: “Bánh sữa hoa hồng của Thất Xảo Trai là bánh ngon nhất toàn Thần Đô, ai cũng xếp hàng tranh mua, người hầu nhà ta đi muộn, đều không mua được.”

Bạch Cơ cười nói: “Vi công tử qua đây ăn một chút đi.”

“Được thôi.” Vi Ngạn vui vẻ đi về phía sân sau.

Từ khi đến Lạc Dương, ăn bánh ngọt dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần là bánh của Thất Xảo Trai, không cần Nguyên Diệu ra ngoài mua. Chủ tiệm Thất Xảo Trai, tên Xảo Nương là một con yêu chim sặc sỡ, nàng mang theo một bầy chim mở Thất Xảo Trai ở chợ Bắc Lạc Dương làm đủ loại bánh ngọt hoa mỹ. Vì chim chóc khéo tay khéo chân, bánh làm ra rất được các quý bà yêu thích nên Thất Xảo Trai buôn bán phát đạt, nổi tiếng trong Thần Đô. Khi Bạch Cơ muốn ăn bánh Thất Xảo Trai, Nguyên Diệu đi chợ Bắc xếp hàng cũng chưa chắc mua được, nàng sẽ cho hạc giấy mang tờ giấy ghi tên bánh bay đến Thất Xảo Trai. Không lâu sau sẽ có mấy con chim sặc sỡ ngậm một giỏ bánh ngọt hoa tươi đến Phiêu Miểu các.

Bạch Cơ, Vi Ngạn ngồi dưới gốc cây bồ đề vừa ăn bánh sữa hoa hồng vừa tán gẫu. Nguyên Diệu thấy trà nước không nhiều bèn đi pha một bình trà Dương Hiển mà Vi Ngạn thích. Ly Nô ăn no uống đủ, cuộn mình trên đệm cỏ, ngủ thiếp đi.

Bạch Cơ cười nói: “Vi công tử, hôm nay không mua vài bảo vật sao? Phiêu Miểu các ở Thần Đô này, nhiều thứ kỳ lạ hơn ở Trường An nhiều.”

Vi Ngạn cắn một miếng bánh sữa hoa hồng, nói: “Đã đến rồi, không mua vài thứ cũng không hợp lý. Bạch Cơ, ở đây có bảo vật nào làm người ta vui vẻ đến bay bổng không?”

Bạch Cơ ngẩn người, nói: “Ta không nghe nhầm chứ? Vi công tử, hắn nói muốn bảo vật gì?”

Vi Ngạn nói: “Bảo vật làm người ta vui vẻ đến bay bổng…”

Bạch Cơ nói: “Vi công tử, hắn không phải luôn thích bảo vật kỳ lạ sao? Sao bây giờ lại đổi sở thích rồi?”

Vi Ngạn cười nói: “Bạch Cơ, ta vẫn thích những vật kỳ quái, vì đối với ta, kinh hoàng mới là nguồn gốc của niềm vui. Gần đây, cái tên Bùi Tiên thích ngươi ấy, sắp đến sinh nhật hắn, dù sao hắn cũng là biểu ca của ta, ta phải tặng một món quà. Nghe nói trong Thần Đô đang nổi lên trào lưu Cực Lạc nên ta muốn tặng Bùi Tiên món quà liên quan đến trào lưu này. Vì nếu tặng cốc xương người, vòng ngũ hành, hoặc thằn lằn ăn xác chết, hắn sẽ đánh ta mất.”

Bạch Cơ hơi nghi ngờ, nói: “Vi công tử, trào lưu Cực Lạc là gì? Gần đây ta ít ra ngoài, cũng ít tham gia tiệc tùng, không rõ phong trào ngoài kia…”

Nguyên Diệu nghĩ một chút, nói: “Có phải là tu học Phật pháp không? Dù sao, Cực Lạc thế giới là mục tiêu của Phật giáo.”

Vi Ngạn lắc đầu, nói: “Không phải tu học Phật pháp. Hiên Chi, Cực Lạc thế giới của Phật giáo, mọi người tuy hướng tới nhưng đang sống bình thường thì không ai muốn đi cả.”

Nguyên Diệu gãi đầu hỏi: “Vậy trào lưu Cực Lạc là gì?”

Vi Ngạn cười bí hiểm, nói: “Cực Lạc là làm cho người ta trải nghiệm niềm vui tột đỉnh. Gần đây, trào lưu trong Thần Đô là mọi người đang tìm kiếm niềm vui, tiệc tùng suốt đêm, đắm mình trong rượu chè, cờ bạc, gái gú…”

Bạch Cơ cười nói: “Rượu ngon, hát hay, gái đẹp, không phải quý tộc luôn làm như vậy sao? Đâu phải mới nổi lên.”

Vi Ngạn nói: “Ta chưa nói hết. Tiệc tùng suốt đêm đắm mình trong rượu chè, cờ bạc, gái gú chỉ là niềm vui sơ cấp nhất, ngoài kia có người bí mật bán một loại Cực Lạc tán, ăn vào rồi có thể khiến người ta tiêu tan phiền muộn, vui sướng vô cùng. Tuy nhiên, không có mối quan hệ, Cực Lạc tán rất khó mua, tiền vàng cũng khó mà mua được.”

Bạch Cơ mặt dần nghiêm trọng, nói: “Ai bán Cực Lạc tán này?”

Vi Ngạn lắc đầu, nói: “Không biết. Chỉ nghe nói có người bán nhưng không biết mua thế nào. Nếu mua được, ta cũng muốn mua về thử.”

Bạch Cơ nói: “Vi công tử, ta khuyên ngươi đừng thử. Mọi việc đều có giá của nó, thứ gì làm người ta trải nghiệm Cực Lạc đều rất đắt. Giá này không liên quan đến tiền bạc, tiền bạc quá rẻ, không đủ trả giá Cực Lạc. Trải nghiệm Cực Lạc phải dùng mạng sống để trả.”

Vi Ngạn toát mồ hôi, nói: “Cái này… thật ra, ta không có hứng thú với Cực Lạc, ta thích kinh hoàng hơn. Đúng rồi, ta chưa nói hết. Cực Lạc tán chưa phải là thứ làm người ta vui nhất, theo lời đồn, điều vui sướng nhất là tham gia Tiệc Cực Lạc. Tiệc Cực Lạc rất bí ẩn, nghe nói do yêu quái tổ chức, chỉ người có duyên mới được mời tham dự. Điều này giống như Phiêu Miểu các. Người không có duyên phận, không biết cách đến Tiệc Cực Lạc. Ngoài kia có người treo giải vạn quan tiền tài muốn mua vé vào Tiệc Cực Lạc, đều không có đường.”

Bạch Cơ đang trầm ngâm.

Nguyên Diệu hỏi: “Đan Dương, Tiệc Cực Lạc là gì? Nghe kỳ lạ quá, thật sự là yêu quái tổ chức à?”

Vi Ngạn nói: “Ta chưa từng tham dự, không rõ. Nghe người từng tham dự Tiệc Cực Lạc nói, trong Tiệc Cực Lạc sẽ truyền nhau một cuốn sách Cực Lạc, mở cuốn sách đó mới đến được nguồn gốc Cực Lạc.”

Bạch Cơ cười, nói: “Sách Cực Lạc? Thật trùng hợp, đó là thứ ta bán ra.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.