Phiêu Miểu 2 - Quyển Mặt Quỷ

Chương 37



“Đinh đinh đông đông…” một loạt tiếng chuông vang lên đánh thức Nguyên Diệu. Hắn mở mắt ra, phát hiện mình đang ngồi dưới một cây hợp hoan khổng lồ, lá cây xen lẫn những chùm sợi đỏ, như những ngọn lửa. Trên cây treo vài cái chuông, phát ra âm thanh đinh đinh đông đông trong gió đêm.

Nguyên Diệu nhìn quanh nhưng không thấy Bạch Cơ đâu, lại có hai thị nữ đeo mặt nạ quỷ ngồi không xa đang chơi dây. Thấy Nguyên Diệu tỉnh dậy thì họ dừng chơi, cười nói: “Kim Phiến phu nhân tỉnh rồi sao?”

Nguyên Diệu ngớ người, rồi nhớ ra Kim Phiến phu nhân là nói mình. Hắn khẽ “ừ” một tiếng, muốn biết đây là đâu và Bạch Cơ đi đâu, nhưng lại không dám mở miệng nói.

Thị nữ mặt nạ quỷ cười nói: “Công Phượng phu nhân dặn rằng, ngài tỉnh dậy thì chúng ta sẽ đưa ngài đi dự tiệc. Xin mời đi theo chúng ta.”

“Ừ.” Nguyên Diệu khẽ đáp, vội đứng dậy. Hắn giẫm chân lên váy, suýt thì té ngã, thị nữ tới đỡ hắn, sợ bị lộ thân phận nên hắn vội đẩy thị nữ ra, liên tục xua tay. Sau đó hắn tự nhấc váy đi.

Thị nữ dẫn Nguyên Diệu vòng qua cây hợp hoan, một tòa điện nguy nga hiện ra trước mắt hai người. Trong điện đèn hoa lan cháy sáng, tiếng tơ trúc vang lên, qua cửa sổ mở toang thoáng thấy bóng dáng người và tiếng cười vui vẻ.

Nguyên Diệu bước lên bậc thềm đi vào đại sảnh, thấy xung quanh mây mù bao phủ như thật như ảo, ngỡ như đã đến tiên phủ trên trời. Mười mấy tấm bình phong dường như vô tình chia đại sảnh thành nhiều không gian lớn nhỏ khác nhau, mỗi không gian đều có một ghế mỹ nhân, trên ghế ngồi một hoặc hai người mặc áo quần lộng lẫy, mỗi người đều đeo mặt nạ, có người là Phật, có người là ác quỷ, có người là động vật.

Nguyên Diệu tò mò trong lòng, không biết những người này là ai. Hắn đếm sơ qua thì có khoảng mười bảy, mười tám người. Ở trung tâm đại sảnh có một nam tử tuấn tú đang gảy đàn, một nam tử anh dũng đang múa kiếm.

Nguyên Diệu thầm nghĩ, không phải Bạch Cơ nói tiệc thần nữ không chào đón nam nhân sao? Tại sao nhạc công lại là nam nhân?

Nguyên Diệu nhìn kỹ hơn thì lại càng kinh ngạc. Nam tử gảy đàn là Trương Xương Tông, nam tử múa kiếm là Trương Dịch Chi. Đây rốt cuộc là bữa tiệc gì? Tại sao huynh đệ họ Trương cũng có mặt?

Nguyên Diệu theo thị nữ đi qua cạnh sân khấu, vì quá lo lắng mà đổ đầy mồ hôi, hắn rút khăn thơm từ tay áo ra lau mồ hôi. Không ngờ tay hắn run lên, khăn thơm bay lên đàn của Trương Xương Tông.

“A!!” Nguyên Diệu hoảng hốt, muốn nhặt lại khăn tay.

Trương Xương Tông ngẩng đầu, thấy Nguyên Diệu, tưởng là một thần nữ dự tiệc bèn nở nụ cười tà mị, ánh mắt đầu khiêu khích.

Nguyên Diệu trong lòng thầm rủa, cũng không cần khăn thơm nữa quay người đi.

Nguyên Diệu theo thị nữ đi lên phía trên đến chỗ Bạch Cơ ngồi. Vị trí của Bạch Cơ cao hơn, rõ ràng là chỗ ngồi chính có thể nhìn bao quát toàn bộ đại sảnh.

Bạch Cơ dựa vào ghế mỹ nhân, trên mặt đeo mặt nạ quỷ dị. Bên cạnh Bạch Cơ còn có một người nữ tử mặc áo quần lộng lẫy khác, nàng mặc áo dài thêu hoa văn phượng xuyên mẫu đơn, tóc búi nửa chỏm, đeo mặt nạ chim xanh.

Bạch Cơ thấy Nguyên Diệu đến thì nói: “Ôi, Kim Phiến phu nhân đến rồi.”

Nguyên Diệu rất không vui, muốn phản bác nhưng vì có người ngoài nên đành im lặng chịu đựng.

Bạch Cơ giới thiệu nữ nhân mặc áo quần lộng lẫy: “Đây là Thượng Nguyên phu nhân.”

Nguyên Diệu gật đầu, ra hiệu chào.

Thượng Nguyên phu nhân cười lớn, nàng hoàn toàn không khách sáo kéo Nguyên Diệu ngồi bên cạnh mình, ánh mắt gian xảo: “Ta ngửi thấy một mùi yêu khí chua loét.”

Nguyên Diệu mồ hôi lạnh rơi như mưa. Vì Thượng Nguyên phu nhân ngồi quá gần nên hắn căng thẳng đến đỏ mặt, ngồi không yên.

Bạch Cơ cười nói: “Hì hì, Hiên Chi nhát gan, ngài đừng trêu chọc hắn nữa. Để các thần nữ khác phát hiện thì hắn sẽ gặp rắc rối đó.”

Thượng Nguyên phu nhân cười nói: “Rõ ràng là ngươi đang trêu chọc Yêu Duyên, để hắn mặc thế này, ta thật muốn xem gương mặt ngốc nghếch sau chiếc mặt nạ kia, hahaha…”

Nguyên Diệu thấy trên mu bàn tay trái của Thượng Nguyên phu nhân có một mảnh lá vàng nhỏ, lại nhớ đến huynh đệ họ Trương cũng có mặt, lập tức hiểu ra điều gì đó, hắn lớn tiếng nói: “Ngươi là Thái Bình…”

Bạch Cơ đưa tay bịt miệng mặt nạ hồ ly, chặn hai chữ “công chúa” trở lại miệng Nguyên Diệu, cười nói: “Ở đây chỉ có Thượng Nguyên phu nhân thôi.”

Thượng Nguyên phu nhân cũng cười nói: “Ở đây chỉ có Thượng Nguyên phu nhân.”

Nguyên Diệu toát mồ hôi lạnh, càng thêm nghi ngờ về tiệc thần nữ này.

Thượng Nguyên phu nhân nói với Bạch Cơ: “Những thần nữ ta biết đều ở đây, không biết có ai là người ngươi cần tìm không.”

Bạch Cơ hỏi: “Tối nay, ai được gọi là Vân Hoa phu nhân?”

Thượng Nguyên phu nhân gọi một thị nữ đeo mặt nạ quỷ, hỏi nhỏ một câu, thị nữ đeo mặt nạ quỷ lui xuống.

Thượng Nguyên phu nhân nói: “Thực ra, người được gọi là Vân Hoa phu nhân tối nay chưa chắc đã là người ngươi cần tìm. Thần nữ đổi tên còn dễ hơn đổi áo, gọi tên nào đều là hứng thú nhất thời, không dùng mãi một cái tên đâu.”

Bạch Cơ nói: “Ta cũng hiểu. Nhưng trước đó đã hỏi rồi, không có tin tức nào về “Thanh Dạ Đồ”, dù sao cũng không có manh mối, chi bằng cứ thử vận may.”

Thượng Nguyên phu nhân nói: “Ngươi đã “Thanh Dạ Đồ” bán hơn hai trăm năm rồi, cũng qua tay nhiều người, không có manh mối thì sao mà tìm?”

Bạch Cơ nói: “Dù sao thì nhất định vẫn ở trong thành Trường An.”

Chẳng mấy chốc, thị nữ đeo mặt nạ quỷ quay lại nói thầm vài câu vào tai Thượng Nguyên phu nhân.

Thượng Nguyên phu nhân phất tay, để thị nữ lui ra.

Thượng Nguyên phu nhân chỉ vào một góc phía nam, nói: “Đó là Vân Hoa phu nhân và Thái Chân phu nhân.”

Nguyên Diệu quay đầu nhìn lại, thấy phía sau bình phong mơ hồ hiện ra hai bóng dáng.

Bạch Cơ nói: “Hai người đó thực sự là ai?”

Thượng Nguyên phu nhân trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng: “Là hai tỷ tỷ cùng cha khác nương của ta.”

“Ồ, hai vị công chúa đó à.” Bạch Cơ hiểu ra.

Nguyên Diệu nghe mà đầu óc mơ hồ, nhưng không tiện mở miệng hỏi.

Bạch Cơ nói: “Ta đột ngột đến hỏi thì quá bất tiện. Thượng Nguyên phu nhân quen thuộc với họ hơn, phiền ngài qua đó hỏi giúp ta một câu.”

Thượng Nguyên phu nhân vuốt trán, nói: “Nếu thực sự là một trong số họ có dính líu với Lý Ôn Dụ thì chuyện này sẽ trở thành một vụ tai tiếng lớn của gia tộc họ Lý. Không chỉ vậy, nếu nương ta biết thì đừng hòng ai sống nổi.”

Bạch Cơ nói: “Chưa chắc đã là họ. Dù họ có ngu ngốc táo bạo đến đâu cũng không đến mức giấu mất đứa biểu đệ của mình.”

Thượng Nguyên phu nhân rầu rĩ rời đi, đến tìm Vân Hoa phu nhân và Thái Chân phu nhân.

Nguyên Diệu thấy không có ai xung quanh mới mở miệng hỏi Bạch Cơ: “Những thần nữ này là ai? Thần ẩn là chuyện gì thế?”

Bạch Cơ nói: “Như Hiên Chi thấy đấy, Thượng Nguyên phu nhân là Thái Bình công chúa. Các thần nữ ở đây đều là công chúa quý phụ trong thành Trường An, một số vì lý do nào đó chưa kết hôn, một số góa chồng hoặc ly thân.”

Nguyên Diệu kinh ngạc há to miệng.

“Nhân tiện nói thêm, phía sau tấm bình phong thứ ba bên phía Tây, Đông Hoa ngọc nữ đeo mặt nạ nô lệ Côn Lôn là hôn thê chưa cưới của Hiên Chi, tiểu thư Phi Yên.”

Nguyên Diệu hét lên: “Tiểu thư Phi Yên đã là phu nhân của Võ gia, không phải vị hôn thê của ta!!”

“Những công chúa quý phụ độc thân này rất cô đơn, khi họ khao khát tình yêu thì họ sẽ hóa thành thần nữ, gặp gỡ và yêu thương những nam tử bình dân. Vì thân phận cao quý nên họ không thể yêu người bằng thân phận thật, chỉ có thể giả làm ‘thần ẩn’, mang người yêu về phủ đệ của mình và làm cho họ tin rằng mình là thần nữ. Khi mối tình kết thúc họ sẽ tiễn người yêu trở về. Mọi chuyện diễn ra thần không biết quỷ không hay, chỉ là trong thành Trường An sẽ có thêm vài chuyện tình thần ẩn. Vì các thần nữ đều là người có quyền thế, hầu hết đều quen biết hoặc có liên quan với vương tôn quý tộc, để tránh tai tiếng và phiền phức, họ chỉ thần ẩn những nam tử bình dân, du khách lưu lạc, và tránh xa vương tôn quý tộc.”

Nguyên Diệu lại kinh ngạc há to miệng, cảm thấy chuyện này thật khó tin.

“Thực ra, thần ẩn phổ biến hơn vào thời Ngụy Tấn, hoàng hậu Giả Nam Phong của Tấn Huệ Đế rất thích chơi trò thần nữ. Giờ đây phong khí phóng khoáng, phần lớn quý phụ đều noi theo thiên hậu, công khai nuôi dưỡng nam sủng. Hỡi ôi, thế phong ngày càng xuống dốc, dân phong không còn cổ kính, vẫn là thần ẩn lãng mạn và thú vị hơn. Hiên Chi thấy thế nào?”

Nguyên Diệu hét lên: “Hai hành vi này đều không đúng! Dù là nam hay nữ thì đều nên kiềm chế hành vi của mình, tu dưỡng phẩm hạnh, không nên đắm chìm trong sắc dục, buông thả tình riêng!!”

“À à, chỉ là trò chơi thôi, Hiên Chi không cần quá nghiêm túc.” Bạch Cơ cười nói.

“Bạch Cơ, Vân Hoa phu nhân mà tiểu quận vương luôn nhớ nhung cũng là một quý phụ trong thành Trường An sao?”

Bạch Cơ gật đầu, nói: “Hẳn là vậy.”

Nguyên Diệu nhìn về phía nam, thấy Thượng Nguyên phu nhân đang nói chuyện với hai người đẹp đeo mặt nạ quỷ phía sau bình phong.

“Hai vị thần nữ đó là ai? Ngươi nói họ là công chúa?”

Bạch Cơ nói: “Họ là tỷ tỷ cùng cha khác nương của Thái Bình công chúa, một người là Tuyên Thành công chúa, một người là Nghĩa Dương công chúa.”

Nguyên Diệu kinh ngạc: “Một trong số họ là Vân Hoa phu nhân mà tiểu quận vương luôn nhớ nhung sao?!”

Bạch Cơ mắt đen u ám, nói: “Hy vọng không phải. Nếu không thì sẽ là đại họa.”

Nguyên Diệu ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Bạch Cơ, nói: “Ta còn một chuyện, không biết có nên hỏi không.”

Bạch Cơ cười gượng nói: “Nếu Hiên Chi cảm thấy không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Nguyên Diệu bật dậy, nắm lấy vai Bạch Cơ mà lắc, nói: “Trong tiệc thần nữ này rõ ràng có nam nhân, sao ngươi lại lừa ta mặc thế này?! Sau này ta còn mặt mũi nào gặp ai nữa hả?!!”

Bạch Cơ choáng váng, nói: “Ối, Hiên Chi đừng giận. Ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi mặc nam trang tới, nếu bị thần nữ nào đó có thẩm mỹ quan sai lệch để mắt tới rồi thần ẩn mất thì ai làm việc cho Phiêu Miểu các đây?”

“Tại sao thần nữ nào để ý ta thì lại là thẩm mỹ quan sai lệch?!!”

“Vì theo tiêu chuẩn thẩm mỹ hiện thời thì thần nữ có thẩm mỹ quan không sai lệch sẽ không để ý tới ngươi.”

“Ý ngươi là gì? Chẳng lẽ ta rất xấu sao?!”

Bạch Cơ lảng tránh nói: “À à, màn biểu diễn của huynh đệ họ Trương kết thúc rồi.”

Nguyên Diệu bị đả kích, buông Bạch Cơ ra ngồi xuống một bên ủ rũ buồn bã.

Bạch Cơ thấy Nguyên Diệu buồn thì an ủi: “Hiên Chi đừng buồn, gu thẩm mỹ của mọi người ít nhiều đều có sai lệch, sẽ có người thấy ngươi đẹp mà.”

“Bạch Cơ, xin đừng dùng giọng an ủi mà nói ra những lời càng làm tổn thương người khác.”

“Hì hì.” Bạch Cơ cười gian.

Chẳng mấy chốc, người ngưỡng mộ Nguyên Diệu đã xuất hiện. Trương Xương Tông nhẹ nhàng tiến đến, mang trả khăn thơm mà “Kim Phiến phu nhân” đã đánh rơi. Hắn ngồi xuống bên cạnh Nguyên Diệu, cười nói: “Trước đây hình như chưa từng gặp qua bóng dáng phu nhân…”

Nguyên Diệu trong lòng khổ sở nhưng không thể mở miệng, chỉ có thể trốn sau lưng Bạch Cơ, dùng ánh mắt ra hiệu cho Bạch Cơ mau đuổi Trương Xương Tông đi.

Bạch Cơ đảo mắt một vòng, cười nói: “Kim Phiến phu nhân hơi nhút nhát sợ người lạ.”

Nguyên Diệu giận lắm.

Trương Xương Tông vươn tay kéo tay áo Nguyên Diệu, ánh mắt chứa đầy tình cảm nhìn hăn, nói: “Phu nhân đừng ngại, ta chỉ đến trả lại khăn thơm mà phu nhân đã đánh rơi. Không hiểu sao ngay từ khi gặp phu nhân, ta đã cảm thấy chúng ta rất có duyên.”

Ai thèm có duyên với ngươi! Nguyên Diệu mắng thầm trong lòng, hắn muốn rút tay áo về nhưng Trương Xương Tông nắm rất chặt, không thể thoát ra được.

Thượng Nguyên phu nhân bước tới, Bạch Cơ đứng dậy đón tiếp, cả hai đứng bên ngoài bình phong thì thầm.

Nguyên Diệu cũng muốn qua đó nghe xem họ nói gì, nhưng không may Trương Xương Tông không buông hắn ra, hắn rất giận, trừng mắt nhìn Trương Xương Tông.

Trương Xương Tông hiểu lầm rằng Nguyên Diệu có tình cảm với hắn, bèn tháo ngọc bội đeo bên người bọc vào trong khăn thơm, nhét vào tay Nguyên Diệu, nhẹ nhàng nói: “Ngọc bội này coi như là tín vật định tình với phu nhân.”

Nguyên Diệu tức giận đến mức muốn thổ huyết.

Lúc này, Trương Dịch Chi bước tới, Trương Xương Tông bèn chạy ra đón. Huynh đệ họ Trương cùng nhau đến chỗ Thượng Nguyên phu nhân tâng bốc, nịnh nọt. Bạch Cơ nhân cơ hội thoát thân, quay trở lại ngồi trên tháp mỹ nhân, đắm chìm trong suy nghĩ.

Nguyên Diệu khẽ hỏi: “Thế nào rồi? Vân Hoa phu nhân có phải là một trong hai vị công chúa không?”

Bạch Cơ lắc đầu: “Không phải.”

Nguyên Diệu thở phào nhẹ nhõm. May mà không phải, nếu phải thì thật đáng sợ.

Trong đại sảnh hương thơm thoang thoảng, tiếng cười nói rộn ràng. Không biết từ lúc nào có thêm một số thiếu niên mặc trang phục lộng lẫy, họ đi lại giữa các bình phong, nói cười với các thần nữ.

Bạch Cơ đứng dậy, nói: “Hiên Chi, chúng ta về thôi.”

Nguyên Diệu đã muốn đi từ lâu, lập tức nói: “Được.”

Bạch Cơ chào từ biệt Thượng Nguyên phu nhân, Thượng Nguyên phu nhân cũng không giữ lại, chỉ nói một câu: “Đi đường cẩn thận.”

Trương Xương Tông dường như lưu luyến không rời Kim Phiến phu nhân, ánh mắt đầy tình cảm.

Nguyên Diệu giả vờ không nhìn thấy, đi theo Bạch Cơ.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu bước ra khỏi Hoa điện đến dưới cây hợp hoan.

“Đinh đinh đông đông…” Gió đêm thổi qua, chuông trên cây hợp hoan rung lên theo gió.

Nguyên Diệu hỏi: “Đây là đâu? Là phủ đệ của Thái Bình công chúa sao?”

Bạch Cơ lắc đầu, nói: “Phải. Cũng không phải.”

“Là ý gì?”

“Ta đưa Hiên Chi ra ngoài, Hiên Chi sẽ biết thôi.” Nói xong, Bạch Cơ bước vào trong cây hợp hoan, sau đó biến mất không còn dấu vết.

Nguyên Diệu kinh ngạc, thấy bóng dáng Bạch Cơ biến mất vào thân cây.

Nguyên Diệu đứng ngơ ngác trước cây hợp hoan, không biết phải làm gì. Đột nhiên, từ trong cây hợp hoan thò ra một cánh tay trắng nõn kéo hắn vào trong: “Hiên Chi còn đứng đó làm gì? Chẳng lẽ còn lưu luyến Trương công tử trong yến hội sao?”

Nguyên Diệu bước vào trong cây hợp hoan, thấy xung quanh tối đen như mực, nhưng dưới chân có những bậc thang đá kéo dài trong không trung. Bậc thang phát ra ánh sáng lân tinh màu xanh lam, không biết dẫn đến đâu.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu bước trên bậc thang, xung quanh im ắng. Nguyên Diệu cảm thấy bước trên bậc thang không có cảm giác thật nhưng cũng không rơi xuống vực thẳm tối đen. Chẳng bao lâu, cuối cùng của bóng tối xuất hiện một luồng ánh sáng, ánh sáng dần dần tiến đến gần và ngày càng lớn.

Trong khoảnh khắc, chân Nguyên Diệu chạm vào mặt đất. Hắn nhìn xung quanh phát hiện mình đang ở trong một gian phòng lộng lẫy. Hai chiếc đèn bảy nhánh trên giá cắm, ngọn lửa bùng cháy khiến căn phòng sáng rực.

Nguyên Diệu nhìn quanh, thấy nơi này rất quen thuộc, hắn nhớ lại thì lập tức nhận ra đây là thuỷ tạ của Thái Bình công chúa.

Bên cạnh một chiếc bàn gỗ chạm trổ, bốn thị nữ mặc áo màu đang quỳ gối, một người đang cắt giấy hoa, ba người còn lại chơi trò đánh đố dưới ánh đèn.

Khi họ nhìn thấy Bạch Cơ và Nguyên Diệu bèn đứng dậy cúi chào.

Bạch Cơ nói: “Chúng ta phải về rồi.”

Hai thị nữ cầm mặt nạ ác quỷ trên bàn gỗ, đeo lên mặt rồi cầm một chiếc đèn lồng: “Nô tỳ sẽ tiễn hai vị phu nhân.”

Nguyên Diệu rất tò mò tại sao đột nhiên đến thuỷ tạ của Thái Bình công chúa, hắn vô tình quay lại, phát hiện trên tường treo một bức tranh cổ. Trong bức tranh có một toà điện hoa ẩn sau một cây hợp hoan khổng lồ, xung quanh mây mù lơ lửng. Cây hợp hoan và đại điện giống hệt nơi mà Nguyên Diệu vừa ở, hắn giật mình, nhìn kỹ thì thấy trong điện hoa có người, những bóng người nhỏ như kiến còn đang di chuyển.

Nguyên Diệu kinh hãi, chẳng lẽ vừa rồi hắn và Bạch Cơ ở trên bức tranh cổ sao?!

Hai thị nữ mặt nạ quỷ cầm đèn lồng đi phía trước, dẫn Bạch Cơ và Nguyên Diệu rời khỏi phủ Thái Bình bằng cửa hông. Bên ngoài phủ Thái Bình, đậu bảy tám chiếc xe ngựa, trước xe ngựa ngồi một xa phu đeo mặt nạ quỷ.

Nguyên Diệu và Bạch Cơ lên một chiếc xe ngựa, Bạch Cơ nói hai từ “chợ Tây”, xe ngựa lập tức lướt đi trong đêm. Chẳng bao lâu, xe ngựa đến gần chợ Tây, Bạch Cơ và Nguyên Diệu xuống xe, đi bộ về Phiêu Miểu các.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Phiêu Miểu 2 - Quyển Mặt Quỷ

Chương 37: Thuấn Thành



 Phiêu Miểu 2 – Quyển Mặt Quỷ

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Hồi 4: Thanh dạ đồ

Chương 37: Thuấn Thành

Trong Phiêu Miểu các, Ly Nô đã ngủ say.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu nhẹ nhàng bước ra hậu viện để không làm ồn đánh thức Ly Nô.

Ánh trăng sáng tỏ, trên mặt đất còn để lại bữa ăn khuya mà Ly Nô đã ăn và nửa bình rượu quế hoa.

Bạch Cơ tháo mặt nạ, Nguyên Diệu cũng tháo mặt nạ, hai người nhìn nhau cười.

“Bộ dạng của Hiên Chi thật buồn cười.”

“Bộ dạng của ngươi cũng buồn cười mà.”

“Haha…”

“Haha…”

Bạch Cơ và Nguyên Diệu ngồi dưới mái hiên, rót hai chén rượu quế hoa, vừa uống rượu vừa ngắm trăng.

“Bạch Cơ, nơi tổ chức yến tiệc thần nữ là trong bức tranh sao?”

“Phải. Bức tranh cổ đó gọi là ‘Hợp Hoan Đồ’, do tiên nhân vẽ, có linh tính, con người có thể vào trong tranh.”

“Thật kỳ diệu.”

“Thật ra ta cũng đã vẽ một bức tranh như vậy, gọi là ‘Thanh Dạ Đồ’.”

“Ngươi còn biết vẽ tranh sao?”

Bạch Cơ dùng tay áo che mặt, nói: “Không giấu gì Hiên Chi, cầm kỳ thư họa, ta đều tinh thông cả.”

Nguyên Diệu co rút khóe miệng, nói: “Xin bỏ chữ ‘tinh’ đi, ít nhất ngươi đánh cờ rất kém, gần như chưa từng thắng.”

“Hehe. Chơi trăm ván cũng thắng được một ván mà.”

“Tiểu sinh nếu là ngươi cũng ngại không dám nói ra! Nói vậy, ‘Thanh Dạ Đồ’ ở đâu rồi? Tiểu sinh rất muốn xem.”

Bạch Cơ thở dài, nói: “‘Thanh Dạ Đồ’ đã bán đi hơn hai trăm năm trước rồi. Hiện tại không biết lưu lạc vào tay ai. Nếu biết chủ nhân hiện tại của ‘Thanh Dạ Đồ’ thì cũng sẽ biết được Vân Hoa phu nhân mà tiểu quận vương nhớ nhung là ai.”

“Ý ngươi là gì? Chuyện này có liên quan gì đến Vân Hoa phu nhân?” Nguyên Diệu không hiểu.

“Nơi tiểu quận vương bị thần ẩn, nơi hắn ta đã ở nửa năm, không có ban ngày, chỉ có ban đêm, chắc chắn là trong bức tranh ‘Thanh Dạ Đồ’ của ta.”

“Ê? tiểu quận vương ở trong bức tranh nửa năm sao?!”

“Bức tranh cổ là nơi thần nữ chọn làm chỗ thần ẩn, không bị người ngoài phát hiện, cũng không để lại dấu vết truy tìm cho đương sự. Dù sau này đương sự nhìn thấy bức tranh cổ cũng càng khẳng định là do thần yêu làm, không bại lộ được thân phận của mình.”

“Nhưng tại sao ngươi lại chắc chắn bức tranh đó là ‘Thanh Dạ Đồ’? Có thể tiên nhân hoặc phi nhân khác cũng vẽ tranh có cảnh đêm thì sao.”

“Khi ta vẽ ‘Thanh Dạ Đồ’, vì phấn khởi quá nên đã hòa trộn cảnh xuân, hạ, thu, đông vào.”

“Ừm, có thể, tiên nhân hoặc phi nhân khác cũng vẽ tranh có cảnh bốn mùa.”

Bạch Cơ dùng tay áo che mặt, nói: “Ta còn vẽ chính mình vào, vì muốn thành Phật nên đã sửa đổi hình tượng long nữ của mình, hòa nhập đặc điểm của Quan Âm Bồ Tát. Tượng long nữ mà tiểu quận vương tôn làm Quan Âm Bồ Tát chính là ta.”

Nguyên Diệu co rút khóe miệng, con rồng yêu này muốn thành Phật đến điên rồi sao?!

“Ừm… vậy nơi tiểu quận vương bị thần ẩn có lẽ chính là ‘Thanh Dạ Đồ’.”

Bạch Cơ lo lắng, nói: “Nhưng dù biết là ‘Thanh Dạ Đồ’, cũng không giúp gì cho việc tìm Vân Hoa phu nhân. Hôm nay, ta nhờ Thái Bình công chúa tổ chức yến tiệc thần nữ, hỏi thăm về ‘Thanh Dạ Đồ’ và Vân Hoa phu nhân trong số thần nữ mà nàng quen biết nhưng không có manh mối. Tiếp theo phải làm sao đây?”

Nguyên Diệu suy nghĩ một lúc, đề nghị: “Hay là hỏi lại tiểu quận vương? Vân Hoa phu nhân là người phàm, đã cùng tiểu quận vương sống nửa năm, dù nàng cố tình che giấu cũng sẽ để lại một số dấu vết về thân phận thật của mình, như sở thích, điều kỵ, thói quen nói chuyện, thói quen làm việc. Những chi tiết nhỏ này gộp lại có thể tái hiện một con người thật. Thông qua những manh mối nhỏ này thì có thể tìm ra nàng.”

Bạch Cơ xoa mắt, nhìn Nguyên Diệu, nói: “Không ngờ Hiên Chi lại rất giỏi quan sát.”

Nguyên Diệu không hài lòng nói: “Xin bỏ chữ ‘lại’ đi, tiểu sinh xưa nay vẫn rất giỏi quan sát.”

Bạch Cơ lo âu: “Nghe theo Hiên Chi, ngày mai mời tiểu quận vương đến Phiêu Miểu các cùng thảo luận về Vân Hoa phu nhân.”

“Bạch Cơ giống như đang lo lắng điều gì vậy?”

“Trực giác bảo ta, tiểu quận vương tốt nhất không nên biết Vân Hoa phu nhân là ai.”

“Tại sao?”

“Vân Hoa phu nhân đột ngột rời bỏ tiểu quận vương chắc chắn có lý do. Lý do này rất có thể là vì nếu hai người tiếp tục ở bên nhau sẽ mang đến tai họa. Vân Hoa phu nhân sợ tai họa rời đi, tiểu quận vương lại đi tìm nàng, chẳng phải là tự tìm tai họa sao?”

“À, có lý. Nhưng tiểu quận vương rất si tình với Vân Hoa phu nhân…”

“Thần nữ tuy đa tình nhưng cũng vô tình. Dùng sai lòng say đắm cũng sẽ hủy hoại một người. Không, đôi khi là hủy hoại nhiều người.”

“Bạch Cơ, tiểu sinh đột nhiên nghĩ đến một chuyện.”

“Chuyện gì vậy?”

“Theo lời kể của tiểu quận vương, hai người vốn dĩ rất mặn nồng, không có dấu hiệu gì là tình duyên đã tận. Nhưng sau khi Vân Hoa phu nhân biết được thân phận của hắn thì lập tức đưa hắn ấy về. Vân Hoa phu nhân có quen biết tiểu quận vương không? Hoặc là phụ mẫu, huynh đệ hoặc phu quân của Vân Hoa phu nhân có quen biết tiểu quận vương? Vì vậy bà ấy sợ lộ thân phận nên lập tức đưa hắn đi.”

“Không thể nào.” Bạch Cơ cười gằn, nói: “Ta đã nói rồi, Thần Nữ vì sự an toàn của mình, luôn tránh xa vương hầu quý tộc. Nếu Thần Nữ vô tình bắt được một vương hầu quý tộc thì họ sẽ được đưa về trước khi kết duyên hoặc sẽ bị Thần Ẩn biến thành Quỷ Ẩn, mãi mãi không thể trở về. Thần Nữ tuy đa tình nhưng vẫn yêu bản thân mình nhất. Nếu sự tồn tại của tiểu quận vương gây trở ngại cho Vân Hoa phu nhân thì tiểu quận vương sẽ đi xuống Hoàng Tuyền chứ không phải trở về nhân gian.”

Nguyên Diệu lạnh sống lưng. Trong khoảnh khắc này, hắn giống như nhìn thấy sự tàn nhẫn và vô tình đằng sau vẻ lãng mạn diễm lệ của Thần Ẩn.

“Ừ, ngày mai khuyên tiểu quận vương, bảo hắn từ bỏ ý nghĩ tìm Vân Hoa phu nhân, sống tốt cuộc sống hiện tại.”

“tiểu quận vương không nhất định sẽ nghe lời khuyên. Tình yêu làm người ta mù quáng, biết rõ là tai họa nhưng vẫn như con thiêu thân lao vào lửa.”

“Dù sao cũng thử xem.” Nguyên Diệu nói.

Uống xong nửa bình rượu quế hoa, Bạch Cơ lên lầu đi ngủ.

Nguyên Diệu cởi bộ đồ hoa lệ, rửa mặt rồi đi ngủ. Ngọc bội mà Trương Xương Tông nhét vào tay hắn, hắn định vứt đi nhưng nghĩ lại nếu đem đi bán cũng được mấy đồng tiền, nên để lên kệ hàng.

Sáng hôm sau, Bạch Cơ bảo Ly Nô đến vương phủ gửi thư cho Lý Ôn Dụ mời hắn đến Phiêu Miểu Các. Ly Nô quay lại nói, hôm nay Lý Ôn Dụ có việc không thể đến, hẹn ngày mai. Nhưng sau buổi trưa, Lý Ôn Dụ đột nhiên đến.

Sắc mặt Lý Ôn Dụ rất tiều tụy, có vẻ vẫn đang chìm trong nỗi tương tư.

Bạch Cơ mời Lý Ôn Dụ ra hậu viện thưởng thức cảnh thu, hai người ngồi dưới hiên hành lang, Nguyên Diệu mang trà và điểm tâm đến.

Bạch Cơ cười nói: “Tưởng là tiểu quận vương hôm nay không đến.”

Lý Ôn Dụ giải thích: “Hôm nay ở lầu Vọng Vân trong cung có một cuộc họp mặt gia tộc thường niên, do một vị cô cô của ta đã xuất gia làm nữ đạo sĩ tổ chức, cầu phúc cho quốc gia, cầu phúc cho tổ tiên, cả gia tộc cùng uống trà trò chuyện, nhớ về công đức của tổ tiên. Cuộc họp mặt này thường mất cả ngày, nhưng cô cô không may ngã từ cầu thang của lầu Vọng Vân xuống, bị thương nặng. Không còn cách nào khác đành phải hoãn lại, cuộc họp mặt hôm nay chưa bắt đầu đã tan.”

Bạch Cơ nghĩ ngợi một chút, nói: “À, vị nữ đạo sĩ xuất gia là Công chúa Thuấn Thành phải không?”

Công chúa Thuấn Thành là con gái út của Đường Thái Tông, do Dương Thục Phi sinh. Khi Công chúa Thuấn Thành vừa sinh ra không lâu thì Đường Thái Tông băng hà, Đường Cao Tông Lý Trị lên ngôi.

Nương ruột của Lý Trị là Trưởng Tôn Hoàng Hậu mất khi ông mới tám tuổi, ông được Dương Thục Phi nuôi dưỡng trưởng thành. Khi Lý Trị trở thành hoàng đế, ông coi Dương Thục Phi như nương ruột, cũng rất yêu thương người muội muội nhỏ là Công chúa Thuấn Thành.

Khi Công chúa Thuấn Thành trưởng thành, không muốn kết hôn nên tự nguyện xuất gia tu đạo, cầu phúc cho quốc gia, cầu an cho hoàng tộc. Lý Trị đồng ý bèn cho xây một ngôi chùa Tử Vi Quan gần Đại Minh Cung cho nàng.

Thời gian trôi qua đã hơn hai mươi năm, Công chúa Thuấn Thành vẫn sống độc thân trong Tử Vi Quan, cầu phúc cho quốc gia, không có tư tâm. Vì Công chúa Thuấn Thành kiên trinh giữ gìn phẩm hạnh cao quý, dành cả cuộc đời mình cho quốc gia, Võ Thái Hậu cũng rất kính trọng nàng, không lâu trước đây còn sắc phong nàng làm Hộ Quốc Công chúa.

Lý Ôn Dụ gật đầu, nói: “Đúng vậy, đó là cô cô Thuấn Thành. Năm đó khi cha ta rời khỏi Trường An, cô cô mới bốn tuổi. Ta chưa từng gặp vị cô cô đáng kính này, hôm nay định đi gặp nhưng lại xảy ra sự cố như vậy.”

Bạch Cơ cười nói: “Ngã từ cầu thang xuống thật không dễ chịu, mong nàng ấy sớm hồi phục.”

“Đúng vậy.” Lý Ôn Dụ cũng nói.

Bạch Cơ chuyển chủ đề trở lại Vân Hoa phu nhân, khéo léo khuyên Lý Ôn Dụ từ bỏ việc tìm Vân Hoa phu nhân: “Vân Hoa phu nhân đã nói duyên đã hết rồi, không nên tìm nữa, tiểu quận vương cần gì phải cố chấp tìm nàng ấy? Chi bằng quên chuyện Thần Ẩn, trân trọng cuộc sống hiện tại đi.”

Lý Ôn Dụ nói: “Ngài không hiểu cảm giác yêu sâu đậm một người là như thế nào đâu, ngài không biết nỗi khổ tương tư khó chịu ra sao, nó khiến ta luôn chìm trong đau khổ, cách duy nhất để thoát ra là gặp lại bà ấy. Ta sắp chết rồi, ngoài việc gặp Vân Hoa phu nhân thì không có cách nào cứu vãn bản thân. Xin ngài thực hiện nguyện vọng của ta, dù có tai họa gì xảy ra thì lòng ta cũng không đổi.”

Bạch Cơ cười nói: “Ta vốn có ý tốt, thà nhận ít đi một ‘nhân quả’ cũng không muốn để ngươi rơi vào bất hạnh. Nhưng ngươi đã kiên quyết thực hiện nguyện vọng này thì ta cũng không có lý do gì từ chối ‘nhân quả’ trước mắt, ta sẽ thực hiện nguyện vọng của ngươi. Hy vọng ngươi sẽ không hối hận.”

Lý Ôn Dụ nói: “Ta mãi mãi không hối hận.”

Bạch Cơ bắt đầu hỏi Lý Ôn Dụ, để hắn nhớ lại giọng nói, dáng vẻ, thói quen của Vân Hoa phu nhân.

Lý Ôn Dụ vừa nhớ lại, vừa kể ra.

Trong “Thanh Dạ Đồ” luôn là đêm tối, trong cung điện thiên đình mây mù mờ ảo, không khỏi làm người ta sinh ra ảo giác. Lý Ôn Dụ lại đang trong trạng thái yêu đương, người tình trong mắt hóa Tây Thi, Vân Hoa phu nhân trong miệng hắn và Vân Hoa phu nhân thực sự ở Trường An có lẽ hoàn toàn khác nhau cũng không phải không thể. Nói chung, Nguyên Diệu cảm thấy những chi tiết huyễn hoặc này không giúp ích gì cho việc tìm Vân Hoa phu nhân.

Tuy nhiên, tuy không có manh mối về Vân Hoa phu nhân nhưng tỳ nữ tên Tiểu Man lại có một đặc điểm: trên lông mày phải của nàng ấy có một nốt ruồi nhỏ.

Nguyên Diệu cảm thấy manh mối này cũng không có ích gì, vì phu nhân ở Trường An có đến cả vạn, không thể xông vào từng khuê phòng để xem tỳ nữ của họ có nốt ruồi trên lông mày phải hay không, để xác định chủ nhân có phải là Vân Hoa phu nhân hay không.

Bạch Cơ nghĩ ngợi một chút, hỏi: “Ngày ngươi đón dâu có từng tránh mưa trong một ngôi chùa hoang và gặp một tân lang khác phải không?”

Lý Ôn Dụ gật đầu, nói: “Đúng vậy.”

“Tân lang đó tên gì? Sống ở đâu?”

Lý Ôn Dụ nói: “Ta không rõ. Tuy nhiên sau khi ta mất tích, cha và huynh ta nghi ngờ người cùng trú mưa trong ngôi chùa hoang là kẻ cướp nên đã thẩm vấn và giam giữ hắn một thời gian. Ta sẽ hỏi lại rồi sẽ biết người đó là ai.”

Bạch Cơ nói: “Hỏi rõ rồi hãy báo cho ta biết. E rằng phải tìm người từ chỗ hắn thôi.”

Lý Ôn Dụ đáp: “Được.”

Ngồi một lúc, Lý Ôn Dụ mới từ biệt ra về.

Bạch Cơ ngồi một mình trong hậu viện, nhìn lên những đám mây trôi trên trời, không biết đang nghĩ gì.

Ngày hôm sau, Lý Ôn Dụ phái một người hầu mang một bức thư đến Phiêu Miểu Các, trong thư ghi thông tin về vị tân lang kia. Vị tân lang họ Trần, tên Trần Tranh, là một học giả sống ở phường Tân Xương.

Bạch Cơ thay một bộ nam trang chuẩn bị cùng Nguyên Diệu đi thăm Trần Tranh.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu vừa chuẩn bị ra cửa thì Trương Xương Tông đến.

Trương Xương Tông mặc trang phục lộng lẫy, tay cầm một chiếc quạt gấp dát vàng, phấn son trang điểm, phong lưu tuấn tú. Vừa thấy Bạch Cơ hắn đã kéo tay áo nàng, khóc lóc về nỗi tương tư: “Lâu ngày không gặp Bạch Cơ, khiến công tử ta đau đớn như cắt, không lúc nào không nhớ nhung dung nhan xinh đẹp của nàng.”

Bạch Cơ đang vội ra ngoài, không có thời gian an ủi hắn, bèn cười nói: “Ta cũng không lúc nào không nhớ đến Lục Lang, phấn son mà ngài và lệnh huynh cần đã chuẩn bị xong. Tuy nhiên, lần này giá sẽ tăng lên một trăm hai mươi lượng bạc.”

Trương Xương Tông méo miệng nói: “Ngày đêm nhớ nhung Bạch Cơ khiến công tử ta tiều tụy không còn gì. Lần trước đã tăng năm mươi lượng, lần này sao lại tăng thêm một trăm hai mươi lượng nữa?”

Bạch Cơ mở quạt nước mực, nói: “Sáng tối nhớ đến Lục Lang khiến ta đau đớn khôn nguôi. Gần đây xương và máu mỹ nhân rất khó tìm, ta phải chi nhiều tiền thuê người đi nơi xa tìm kiếm. Quỷ xanh nghiền xương vì lương thấp nên đã đình công, ta phải tăng lương cho nó. Vì vậy, lần này tăng thêm một trăm hai mươi lượng. Xét tình cảm sâu đậm của Lục Lang dành cho ta, ta sẽ bỏ qua tiền lẻ, chỉ tăng một trăm lượng thôi.”

Trương Xương Tông rơi lệ, nói: “Được rồi. Lần sau đừng tăng giá nữa, gần đây tiền bạc eo hẹp, vật giá leo thang khiến người ta đau lòng.”

Bạch Cơ cười nói: “Lần sau chắc chắn không tăng nữa. Ta thà chịu lỗ cũng không để Lục Lang buồn.”

“Ngươi lần trước cũng nói như vậy.” Trương Xương Tông nhìn Bạch Cơ đầy oán giận.

“Haha, thật sao? Ly Nô, nhanh lên tầng hai lấy phấn son đã chuẩn bị cho Trương công tử.” Bạch Cơ cười xòa.

Nguyên Diệu lạnh cả sống lưng. Lần sau huynh đệ nhà họ Trương chắc chắn vẫn bị con yêu rồng này lừa. Huynh đệ họ Trương rõ ràng rất tinh ranh không biết tại sao lại luôn bị con yêu rồng này lừa đảo.

Trương Xương Tông nói: “Ca ca ta nói, ngươi muốn bao nhiêu tiền không quan trọng, quan trọng là ngươi không được bán loại phấn son này cho người khác, nhất là những người muốn tranh sủng với chúng ta bên cạnh Thiên Hậu.”

Bạch Cơ cười lạnh lùng: “Điều này ta hiểu. Loại phấn son này chỉ dành riêng cho lệnh huynh và ngài, tuyệt đối không bán cho người khác.”

Trương Xương Tông hài lòng cười.

“Đúng rồi, công tử ta còn muốn mua một thứ nữa.”

“Thứ gì?” Bạch Cơ hỏi.

“Trước đây, ngươi bán cho ca ca ta loại linh dược xóa vết thương do kiếm và dao để lại. Gọi là gì nhỉ?”

“Tuyết Linh Cao sao?”

“Đúng, đúng, chính là Tuyết Linh Cao. Phiêu Miểu Các còn không?”

Bạch Cơ cười nói: “Tất nhiên là còn. Tuy nhiên gần đây hoa tuyết liên khó tìm…”

Trương Xương Tông ngắt lời Bạch Cơ, nói: “Thôi được rồi, được rồi, ta không muốn nghe lý do tăng giá, ngươi cứ tùy ý ra giá, dù sao Tuyết Linh Cao là do ca ca ta trả tiền.”

Bạch Cơ thật sự tùy ý ra một cái giá trên trời.

Trương Xương Tông cũng không có ý kiến.

Nguyên Diệu toát mồ hôi.

Bạch Cơ có hơi tò mò: “Lệnh huynh cần Tuyết Linh Cao làm gì? Da của hắn ấy bị thương à?”

Trương Xương Tông có hơi không vui, nói: “Huynh ấy không bị thương, chỉ muốn lấy lòng Thiên Hậu.”

“À, Thiên Hậu bị thương sao?”

“Không, Thiên Hậu vẫn khỏe mạnh, là Công chúa Thuấn Thành bị thương. Hôm qua, Công chúa Thuấn Thành ngã từ cầu thang của lầu Vọng Vân xuống, bị thương nặng. Thái y nói, chân của công chúa bị một mảnh đá sắc nhọn rạch một vết dài bảy tấc, chảy nhiều máu. Sau này khi vết thương lành lại, e rằng sẽ để lại sẹo. Công chúa luôn cầu phúc cho quốc gia trước thần linh, Thiên Hậu cho rằng trên thân ngọc của công chúa để lại sẹo không đẹp, sợ sẽ xúc phạm thần linh nên rất lo lắng rất nhiều đêm. Ca ca ta muốn tìm Tuyết Linh Cao để khi Thiên Hậu lại lo lắng về chuyện này, thì nhân cơ hội dâng Tuyết Linh Cao lên lấy lòng Thiên Hậu.”

Bạch Cơ thở dài: “Lệnh huynh quả là người chu đáo, biết cách lấy lòng Thiên Hậu.”

Trương Xương Tông có hơi không vui, nói: “Nói về tài lấy lòng người này, không ai bằng ca ca ta.”

Bạch Cơ cười nói: “Lục Lang không cần tự ti về tài lấy lòng, ngài và lệnh huynh không ai thua kém ai.”

“Ngươi đang khen ta hay mắng ta thế?”

“Hi hi, Lục Lang nghĩ sao?”

Trương Xương Tông cười lớn: “Công tử ta nghĩ đây là khen, công tử ta thích hai chữ ‘lấy lòng’ này.”

“Thế là khen rồi. Lục Lang chờ chút, ta lên tìm Tuyết Linh Cao.” Bạch Cơ cười rồi bước lên lầu.

Nguyên Diệu nhìn vẻ mặt vô sỉ của Trương Xương Tông, trong lòng rất khinh bỉ.

Trương Xương Tông quay đầu thấy Nguyên Diệu thì mở quạt che mặt, như thể nhìn thêm một chút sẽ khiến mình xấu đi.

Bạch Cơ và Ly Nô mang phấn, son và Tuyết Linh Cao xuống, đưa cho Trương Xương Tông, Trương Xương Tông cầm đồ rồi cáo từ.

“Ngày mai sẽ có người mang bạc tới. Công tử ta còn việc, xin phép đi trước.”

“Lục Lang đi cẩn thận. Hiên Chi tiễn Trương công tử.” Bạch Cơ nói.

Trương Xương Tông nói: “Thôi bỏ đi, không cần tên xấu xí đó tiễn. Bạch Cơ đuổi hắn đi, ta sẽ tặng ngươi hai mỹ thiếu niên làm người hầu.”

Nguyên Diệu rất tức giận.

Bạch Cơ cười nói: “Miếu ta nhỏ không đủ sức thuê mỹ thiếu niên, cứ dùng tạm Hiên Chi vậy. Ly Nô tiễn Trương công tử ra ngoài.”

Ly Nô đẩy mạnh Trương Xương Tông ra ngoài, không vui nói: “Mau đi, mau đi, gia còn phải đi nấu canh cá, đừng làm lỡ thời gian của gia.”

Trương Xương Tông và Ly Nô cứ thế mà đi ra ngoài.

Bạch Cơ nói với Nguyên Diệu: “Hiên Chi, chúng ta cũng đi thôi.”

Nguyên Diệu buồn bã nói: ” Trương công tử này quá đáng quá. Tại sao hắn lại ghét tiểu sinh như vậy chứ?”

Bạch Cơ nói: “Có lẽ là khi thấy khuôn mặt bình thường của Hiên Chi, hắn nhớ đến khuôn mặt trước kia của mình. Người dùng sắc đẹp làm vui lòng người khác luôn rất cố chấp với gương mặt. Thực ra hắn cũng không ghét Hiên Chi, trong yến tiệc thần nữ, hắn còn tỏ ra ân cần với Hiên Chi, còn tặng Hiên Chi ngọc bội định tình mà.”

Nguyên Diệu gào lên: “Tiểu sinh khó khăn lắm mới quên được chuyện khó chịu đó, xin đừng nhắc lại nữa!”

“Hì hì.”

Bạch Cơ triệu hồi hai con ngựa từ bức tranh Bách Mã Đồ, cùng Nguyên Diệu ra ngoài.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu cưỡi ngựa đến phường Tân Xương, vừa hỏi thăm vừa đến nhà Trần Tranh. Trần Tranh là người ở nơi khác, đến kinh thành học, hắn thuê một viện để ở để đọc sách, bên cạnh chỉ có một người hầu già.

Trần Tranh có một ca ca mở tiệm cầm đồ ở phường Vĩnh Ninh, năm ngoái ca ca đã định cho hắn một hôn sự. Mùa xuân năm nay, khi đi đón dâu vì trời mưa lớn nên hắn cùng trú mưa trong ngôi chùa hoang với Lý Ôn Dụ. Lý Ôn Dụ mất tích kỳ lạ, Kỷ Vương nghi ngờ hắn là kẻ xấu bắt cóc hoặc giết hại con trai mình, bèn bắt hắn vào ngục của vương phủ, thẩm vấn suốt nửa năm. Sau đó, Lý Ôn Dụ trở về hắn mới được thả ra. Tuy nhiên, vì bị giam giữ hơn nửa năm, mọi người cho rằng hắn lành ít dữ nhiều, tân nương cũng đã lấy người khác. Hiện nay Trần Tranh vẫn độc thân, ở trọ đọc sách.

Bạch Cơ gõ cửa, một người hầu già ra mở cửa, Bạch Cơ tự xưng là người đọc sách đến thăm Trần Tranh.

Người hầu vào thông báo, rồi mời Bạch Cơ và Nguyên Diệu vào thư phòng.

Trần Tranh, Bạch Cơ, Nguyên Diệu ngồi bệt xuống đất, người hầu già mang trà tới.

Nguyên Diệu nhìn Trần Tranh vài lần thì không khỏi ngạc nhiên. Nhìn sơ qua, dù là thân hình hay dung mạo, Trần Tranh và tiểu quận vương có ba phần giống nhau. Tuy nhiên, nhìn kỹ thì là hai người khác nhau.

Bạch Cơ khách sáo vài câu rồi giải thích lý do đến.

Trần Tranh nghe nói là vì chuyện của Lý Ôn Dụ thì trên mặt rõ ràng lộ vẻ sợ hãi. Nửa năm nay, hắn đã khổ sở vì chuyện này, hoàn toàn không muốn dính líu thêm.

Trần Tranh nói: “tiểu quận vương đã bị thần tiên giấu đi không liên quan gì đến ta. Chuyện hắn bị thần tiên giấu đi, hãy hỏi hắn, ta hoàn toàn không biết. Ta đã quá bất hạnh rồi, chỉ vì trú mưa mà chuyện vui thành chuyện xấu, chịu cảnh ngục tù nửa năm, nương tử cũng đi lấy người khác. Xin đừng hỏi chuyện này nữa, ta không muốn nhắc lại.”

Bạch Cơ nói: “Ta không hỏi về tiểu quận vương, ta muốn hỏi về thần nữ.”

Trần Tranh bối rối: “Thần nữ gì?”

Bạch Cơ nói: “Nửa năm trước hoặc lâu hơn, ngươi có gặp nữ tử lạ mặt nào không?”

Trần Tranh giận dữ nói: “Ta là người chính trực, không làm chuyện mờ ám, sao có thể tư tình với nữ tử chứ?”

Bạch Cơ cười nói: “Ta không có ý đó.”

“Vậy ngươi có ý gì?”

“Ừm, nói thế này nhé, ngươi có gặp nữ tử đặc biệt nào không?”

“Nữ tử đặc biệt?” Trần Tranh khó hiểu.

“Nữ tử có thân phận cao quý chẳng hạn.”

Trần Tranh lắc đầu nói: “Thân phận thấp kém như ta sao có thể gặp được nữ tử cao quý nào chứ?”

Bạch Cơ lộ vẻ thất vọng, có vẻ từ Trần Tranh cũng không hỏi được gì.

Bạch Cơ vừa chuẩn bị cáo từ, Trần Tranh đột nhiên nhớ ra điều gì, nói: “À, ta nhớ ra một chuyện. Ta thực sự đã gặp một nữ tử cao quý. Không, không thể nói là gặp, chỉ là nhìn thấy bóng dáng từ xa mà thôi.”

“Nói nghe xem.” Bạch Cơ khá hứng thú.

Trần Tranh hồi tưởng: “Đó là chuyện tháng Giêng năm nay. Là thế này. Chữ ta viết cũng tạm coi được, qua sự giới thiệu của một người bạn nên ta sao chép đạo thư cho Tử Vi Quan để kiếm chút lộ phí. Trong Tử Vi Quan có một công chúa xuất gia tu đạo. Một lần ta chép xong kinh văn mang đến Tử Vi Quan, công chúa đó tình cờ đang hái hoa mai trong sân, ta có nhìn thấy nàng từ xa.”

“Rồi sao nữa?” Bạch Cơ hỏi.

“Không còn gì nữa. Ta chỉ gặp công chúa một lần đó. Chép xong đạo thư, lấy được bạc thì ta không bao giờ quay lại Tử Vi Quan nữa.”

“Ừ, hiểu rồi.” Bạch Cơ vui vẻ cười.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu cáo từ rời khỏi nhà Trần Tranh, cưỡi ngựa quay về Phiêu Miểu Các.

“Bạch Cơ, chuyến đi này có thu hoạch gì không?” Nguyên Diệu rất nghi ngờ.

“Có thu hoạch hay không thì tối nay kiểm chứng sẽ biết.”

“Kiểm chứng ở đâu?”

“Tử Vi Quan.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.