Phi Thăng Chi Hậu

Chương 742: Trận chiến cuối cùng (29)



Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ đau xót:

– Tại sao?

Phục Hy biết hắn muốn hỏi tại sao Thái Cổ nhất định phải bị hủy diệt, liền thở dài một tiếng, đáp:

– Thái Cổ vốn là do bốn thánh thú diễn hóa thành, mà lực lượng sau lưng bốn thánh thú chính là bình hành pháp tắc, điều này chắc bây giờ ngươi đã biết.

Nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, Phục Hy nói tiếp:

– Bình hành pháp tắc trải rộng khắp cả vũ trụ, điều khiển tất cả pháp tắc và quy tắc khác, ngay cả hai pháp tắc siêu nhiên là thời gian và không gian cũng không thể vượt qua được nó. Pháp tắc như vậy vốn không thể nắm giữ được. Nhưng sự thật là một nhánh của bình hành pháp tắc đã diễn hóa ra bốn thánh thú, hơn nữa còn dung hợp với bốn người Hiên Viên và Công Tôn, vì vậy mới có bốn Chí Tôn của Thái Cổ. Loài người lại có thể chạm đến bình hành pháp tắc mà chư thần cũng chỉ có thể ngước nhìn, đây là một chuyện không cho phép. Bốn thánh thú đã định trước sẽ bị hủy diệt, trở về với bình hành pháp tắc, điều này không thể thay đổi được.

– Trong số các tộc, chỉ có loài người là không có Chủ Thần. Nếu loài người muốn thật sự thoát khỏi vận mệnh bị nô dịch, ngồi ngang hang với chư thần, nhất định phải sinh ra một vị Chủ Thần có thể uy hiếp đến Quang Ám chư thần, ngoài ra không còn cách nào khác.

– Một không gian bảo vệ vô số không gian. Từ khi Thái Cổ và bốn Chí Tôn sinh ra, nó đã là một quá trình chuyển tiếp, không thể nào tồn tại vĩnh viễn. Cho dù chúng ta thắng lợi trong cuộc chiến thần ma lần thứ hai, cũng sẽ còn cuộc chiến thần ma lần thứ ba, lần thứ tư. Chỉ dựa vào bốn Chí Tôn, vậy thì chiến tranh sẽ vĩnh viễn không dừng lại, cho đến khi nào Thái Cổ diệt vong. Vì vậy sự hủy diệt của Thái Cổ đã được định sẵn. Mặc dù ta thấy được những điều này, nhưng cũng chỉ có thể để mặc cho nó xảy ra.

Phong Vân Vô Kỵ in lặng không nói gì. Bất kể như thế nào, xét về tình cảm, không một ai muốn nhìn thấy Thái Cổ diệt vong, cho dù nó đã được định sẵn như lời Pháp Tổ nói.

– Tại sao Tịch Nhĩ Lạc phải chờ đến khi Chủ Thần thứ mười bốn thành thần mới ra tay?

– Chuyện này có rất nhiều nguyên nhân. Thứ nhất là lợi dụng Chủ Thần thứ mười bốn hủy diệt Thái Cổ, thứ hai thì không thể không nói tới khả năng đặc biệt của người nắm giữ thời gian. Nên biết người nắm giữ thời gian có thể trốn vào dòng sông thời gian bất cứ lúc nào, ở trong đó thì cho dù là chư thần cũng chẳng làm gì được. Mặc dù Tịch Nhĩ Lạc sở hữu năng lực tiên đoán, cũng không nắm chắc có thể giết chết Chủ Thần thứ mười bốn ẩn thân trong dòng sông thời gian. Nhưng một khi Chủ Thần thứ mười bốn đi lên ngôi vị của thần, tình huống sẽ khác biệt.

Phục Hy dừng một chút, sau đó nói tiếp:

– Chư thần sở hữu thần lực to lớn gần như liên tục, nhưng phần lớn thần lực đó cũng không chứa trong quốc độ, mà là dung hòa với pháp tắc, duy trì pháp tắc vận hành trong vũ trụ. Số năng lượng này rất lớn, nếu như toàn bộ dung nhập vào trong cơ thể, với cường độ thân thể của Chủ Thần cũng sẽ không chịu nổi mà nổ tung. Sự lợi hại của Tứ Tượng đại trận chính là ngăn cách bản thể của Chủ Thần liên hệ với nguồn thần lực hùng hậu này. Không có thần lực liên tục duy trì, Chủ Thần cũng không phải là bất diệt. Đọc Truyện Online Tại http://thegioitruyen.com

– Quá trình thành thần chính là dung hợp thần cách, pháp tắc và thần lực hùng hậu trong pháp tắc lại với nhau. Một khi hoàn thành quá trình này, thực lực của nghịch thần giả sẽ trong nháy mắt gia tăng đến mức độ của chư thần. Nhưng trong quá trình này có hai sơ hở rất lớn. Thứ nhất, quá trình xông lên ngôi vị của thần nhất định phải tiến hành trong vũ trụ trống trải, cho nên lúc trước ta lựa chọn bày bát quái ở nơi tận cùng của pháp tu chứ không phải Thái Cổ. Muốn xông lên ngôi vị của thần, nhất định phải dung hòa pháp tắc tương ứng và thần lực hùng hậu, nhưng Thái Cổ lại ngăn cách sự liên hệ này. Sơ hở thứ hai, đó là trong quá trình xông lên ngôi vị của thần, nghịch thần giả căn bản không thể di động được, dĩ nhiên cũng không thể trốn vào trong dòng sông thời gian. Chỉ cần Chủ Thần thứ mười bốn xông lên ngôi vị của thần, vậy thì khoảng thời gian này chính là thời cơ tốt nhất để Tịch Nhĩ Lạc ra tay. Thực lực của Chủ Thần thứ mười bốn tuy mạnh, nhưng nếu bản thể của Tịch Nhĩ Lạc bước ra khỏi vực sâu bóng tối, với khả năng khống chế pháp tắc và thần lực rất mạnh của hắn, tuyệt đối có thể giết chết Chủ Thần thứ mười bốn. Chỉ cần bản thể của Tịch Nhĩ Lạc rời khỏi khỏi quốc độ của hắn giống như lời tiên đoán, khi hắn ra tay cũng chính là cơ hội lớn nhất và cũng là cuối cùng của chúng ta.

– Sau pháp võ tranh đấu, ta dẫn pháp tu rời khỏi Thái Cổ, khi đó ta đã chạm đến năng lực tiên đoán. Lúc đầu ta chỉ muốn cứu Thái Cổ, cho đến khi thành thần ta mới thay đổi ý niệm này.

Phục Hy cảm khái nói:

– Khi thành thần là lúc yếu ớt nhất, nhưng cũng là lúc mạnh mẽ nhất. Tại khoảnh khắc đó, ta đã nhìn thấu quá khứ và tương lai trong dòng sông vận mệnh, biết được tất cả nhân quả, cũng biết được vận mệnh cuối cùng của Thái Cổ, tất cả đã không thể thay đổi. Cũng chính vào lúc đó, ta mới biết được năng lực của Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc cũng là tiên đoán. Khi tiếp xúc được với sự thật này, số mạng của ta đã không thể thay đổi. Tịch Nhĩ Lạc sẽ không cho phép một kẻ khác chia sẻ năng lực tiên đoán với, cho nên ta nhất định phải chết. Ngay lúc Tịch Nhĩ Lạc ra tay, ta đã đưa ra một quyết định.

Pháp Tổ Phục Hy nhìn Phong Vân Vô Kỵ nói:

– Ta đã từ bỏ thân thể, cũng từ bỏ hơn một nửa linh hồn, chỉ còn lại chút ý thức này tiến vào trong Thập Phương Câu Diệt. Cho nên, giờ phút này ta có thể nói là sống, cũng có thể nói là chết.

– Dòng sông vận mệnh có vô số khả năng, dù là Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc cũng không thể biết trước tương lai sẽ như thế nào. Bất kỳ một biến hóa rất nhỏ nào cũng có thể dẫn đến một tương lai hoàn toàn khác biệt. Tại khoảnh khắc thành thần, trong vô số tương lai mà ta nhìn thấy, gần như tất cả đều có một kết cục bi thảm. Ta dùng hết khả năng cũng chỉ có thể tìm được một chút hi vọng nhỏ bé của loài người, mà mấu chốt của hi vọng đó chính là ngươi. Vô Kỵ, tất cả những điều này đều tùy thuộc ngươi.

– Tại sao lại là ta?

– Không ai biết tại sao, kể cả ta, nhưng bước ngoặt rất nhỏ đó quả thật nằm ở ngươi. Những gì ta có thể làm là cố gắng tránh để xảy ra bất kỳ biến số nhỏ bé nào, giúp cho tương lai phát triển theo hướng mà ta nhìn thấy.

Trong mắt Phong Vân Vô Kỵ cuối cùng có một chút thần thái, hỏi:

– Rốt cuộc ngài đã nhìn thấy gì? Ngài nói ta là mấu chốt, vậy ta phải làm gì?

– Trong dòng sông vận mệnh, ta thấy được quá trình ngươi thành thần.

Pháp Tổ liếc nhìn Phong Vân Vô Kỵ.

Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ chấn động:

– Ta thành thần?

– Đúng vậy, thứ mà ta nhìn thấy trong dòng sông vận mệnh, chính là thời khắc ngươi xông lên ngôi vị của thần.

– Kết quả cuối cùng như thế nào?

– Ta cũng không thấy, lúc đó công kích của Tịch Nhĩ Lạc đã đến rất gần.

Phong Vân Vô Kỵ im lặng, một lúc sau mới hỏi:

– Trong những tương lại khác mà ngài nhìn thấy, vận mệnh cuối cùng của loài người như thế nào?

Pháp Tổ trả lời không hề do dự:

– Loài người bị hủy diệt, chư thần lại sáng tạo nên sinh mệnh trong không gian, những sinh mệnh vĩnh viễn không chống lại chư thần.

– Loài người chỉ có cách sinh ra một vị Chủ Thần, khi đó bốn tộc sẽ lại trở nên cân bằng, loài người có thể tiếp tục tồn tại. Nếu không tức là không thể hình thành sự cân bằng mới, vậy thì bình hành pháp tắc sẽ xóa bỏ loài người, tạo ra một sự cân bằng khác.

– Trận chiến giữa ta và Tịch Nhĩ Lạc là một ván cờ nguy hiểm. Đối với Tịch Nhĩ Lạc, sự tồn tại của ta là một biến số cực lớn, cho nên ta nhất định phải chết, chết đúng như ý nghĩa thật sự của nó. Chỉ có như vậy, Tịch Nhĩ Lạc mới sẽ buông lỏng cảnh giác, mới dừng tiên đoán sau khi nhìn thấy mình thành công lấy được thần cách thời gian. Thần lực rất quan trọng đối với chư thần, không có Chủ Thần nào muốn lãng phí thần lực một cách vô nghĩa. Thuật tiên đoán của Âm Mưu Chi Chủ tiêu hao rất nhiều thần lực, tiên đoán càng xa, thời gian càng lâu thì tiêu hao thần lực càng lớn. Điểm cuối tất cả bố cục của Tịch Nhĩ Lạc chính là thành công lấy được thần cách thời gian. Trong ván cờ này, thứ mà ta đánh cuộc là tiên đoán của Tịch Nhĩ Lạc sẽ dừng ở đây, không tiếp tục phần sau. Chỉ cần đúng như ta dự đoán, vậy thì cán cân của cuộc chiến sẽ nghiêng về phía loài người chúng ta.

Phong Vân Vô Kỵ không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe. Hắn vẫn không hiểu lắm về ván cờ mà Pháp Tổ nói. Thắng lợi của chiến tranh có liên quan đến mức độ tiên đoán của Âm Mưu Chi Chủ Tịch Nhĩ Lạc, vậy tại sao mức độ này lại quyết định thắng bại của loài người?

Pháp Tổ giống như nhìn thấu nghi hoặc trong lòng Phong Vân Vô Kỵ, liền nói tiếp:

– Khi ta ngã xuống, trong nhận thức của Tịch Nhĩ Lạc thì ta là một người đã chết. Trong mắt của hắn, có lẽ ta chỉ là một con kiến hơi lớn mà thôi. Có lẽ đối với hắn thì chưa bao giờ tồn tại một kẻ địch nào, cho nên cũng không tồn tại chiến trường thứ hai. Chư thần quá hùng mạnh, chỉ khi nào bọn họ sơ ý, chúng ta mới có thể giành được một chút cơ hội thắng lợi trong cuộc chiến không cân xứng này.

– Từ trước đến giờ thành thần vốn không phải là chuyện dễ dàng. Chư thần hiện giờ đều được sinh ra từ vũ trụ ban đầu, khi chúng sinh còn chưa xuất hiện, còn sau đó lại không một ai có thể thành thần. Nghịch thần giả trong vũ trụ cũng không ít, nhưng tất cả gần như đều bị hủy diệt tại khoảnh khắc thành thần. Nghịch thần giả mới nếu thuộc về phe Hắc Ám, vậy thì Quang Minh chư thần nhất định sẽ ra tay, ngược lại cũng như vậy. Còn nếu như lựa chọn lực lượng pháp tắc trùng với một vị Chủ Thần đã biết, vậy thì…

Pháp Tổ Phục Hy cười khổ một tiếng:

– Kết quả chính là giống như ta. Trong ván cờ giữa ta và Âm Mưu Chi Chủ, mặc dù ngươi là mấu chốt, nhưng Chủ Thần thứ mười bốn cũng là mấu chốt. Hắn có thể chết, nhưng tuyệt đối không thể chết trước khi Thái Cổ bị hủy diệt.

Khi Pháp Tổ Phục Hy nói đến Chủ Thần thứ mười bốn không thể chết, một tia sáng bỗng lướt qua trong đầu Phong Vân Vô Kỵ. Trong lòng hắn nảy sinh một ý tưởng mơ hồ, nhìn Pháp Tổ, chần chừ hỏi:

– Thời gian sao?

– Không sai, trong ván cờ giữa ta và Tịch Nhĩ Lạc, mấu chốt chính là tranh thủ thời gian.

Trong mắt Phục Hy lộ ra vẻ tán thưởng:

– Sự hủy diệt của Thái Cổ, mặc dù có thể nói là do Chủ Thần thứ mười bốn một tay tạo thành, nhưng hắn lại không thể chết. Chẳng những hắn không thể chết, còn nhất định phải thuận lợi tích lũy năng lượng, xông lên ngôi vị của thần.

– Lúc Chủ Thần thứ mười bốn thành thần, nhất định sẽ hấp dẫn sự chú ý của tất cả Chủ Thần, bao gồm cả Tịch Nhĩ Lạc. Chỉ khi Chủ Thần thứ mười bốn thu hút tất cả Chủ Thần, ngươi mới có cơ hội.

Thần sắc Phục Hy nghiêm lại, nói tiếp:

– Vô Kỵ, trong ván cờ này, bố cục của Tịch Nhĩ Lạc xoay quanh Chủ Thần thứ mười bốn, còn bố cục của ta lại dùng ngươi làm trung tâm. Ta nhất định phải bảo đảm, cho dù Thái Cổ tan vỡ thì ngươi cũng không thể chết, cũng không thể tẩu hỏa nhập ma, cho nên ta mới để lại ba phong thư. Nhưng dù là ta cũng không thể nào nhìn thấu tất cả, mấu chốt vẫn nằm ở ngươi. Vô Kỵ, việc ngươi cần làm chính là cố gắng gia tăng thực lực của mình, hơn nữa phải đạt đến mức độn có thể xông lên ngôi vị của thần. Nguyên thần của ngươi phân ba, bí mật này ta sớm đã biết, nhưng trong tương lai mà ta nhìn thấy, ba phân thần của ngươi lại hợp làm một. Ta cũng không rõ trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Điều duy nhất ta có thể làm, đó là nói với ngươi tất cả những gì liên quan đến việc thành thần mà ta biết, nhằm gia tăng khả năng thành thần của ngươi.

– Ba phân thần của ngươi sở hữu ba viên thần cách, một khi thành thần, chấn động gây ra e rằng còn lớn hơn so với Chủ Thần thứ mười bốn. Cho đến hiện giờ, tất cả mọi thứ gần như đều xảy ra đúng như ta dự liệu. Biến số duy nhất trong đó là để cho ngươi ngộ ra được bát quái suy diễn của ta, thấy được một phần nội dung tiên đoán. Nhưng may mắn là điều này cũng không gây ra biến hóa quá lớn, tất cả vẫn chưa vượt ra khỏi kế hoạch. Còn về tương lai vẫn tràn ngập biến số, bây giờ cho dù là ta cũng không thể biết được nó sẽ phát triển như thế nào.

– Trong tiên đoán mà ngài nhìn thấy, sau khi ta bước lên thành thần, có xảy ra chuyện gì hay không?

Phong Vân Vô Kỵ hỏi.

Pháp Tổ im lặng một lúc, sau đó nói:

– Không biết. Khi ta nhìn thấy ngươi xông lên ngôi vị của thần, tất cả dự đoán đều ngừng lại. Trong quá trình xông lên ngôi vị của thần, lực lượng sẽ gia tăng rất lớn, năng lực của ngươi khi đó đã vượt khỏi phạm vi mà ta có thể suy diễn được, không thể biết được phần sau. Đây cũng là nguyên nhân mà trong thư để lại cho ngươi, ta vẫn luôn nói rằng chỉ có “một chút” hi vọng. Quá trình thành thần rất nguy hiểm, gần như là không hề có hi vọng.

– Nhưng chúng ta đã không còn lựa chọn nữa, không phải vậy sao?

Phong Vân Vô Kỵ đau buồn nói.

– Đúng vậy, chúng ta đã không có lựa chọn. Vô Kỵ, trước tiên ngươi cần phải dung hợp với hai phân thần khác. Chỉ có một linh hồn hoàn mỹ không tì vết mới có thể xông lên ngôi vị của thần. Nguyên thần của ngươi phân ba, mặc dù trải qua tu bổ đã gần đạt đến hoàn mỹ, nhưng dù sao cũng không phải là hoàn mỹ, cũng không thể nào đạt đến mức độ đó. Chỉ khi ba phân thần hợp nhất, linh hồn trở nên hoàn chỉnh, tất cả thần cách mà ngươi sở hữu mới có thể tiến hóa đến mức độ hoàn mỹ, có tư cách ngồi lên ngôi vị của thần. Hiện giờ trong cả vũ trụ, chỉ có ngươi và Chủ Thần thứ mười bốn là có tư cách ngồi lên ngôi vị của thần. Ngươi tuyệt đối không thể xông lên ngôi vị của thần trước Chủ Thần thứ mười bốn, nhưng cũng không thể quá muộn. Thời gian ngươi và hắn tiến hành nhiều nhất chỉ có thể chênh nhau mấy hơi thở, sau thời gian đó nhất định phải lập tức hành động, quá trình này tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ sai lầm nào. Nếu như có thể làm được điều này, ngươi sẽ có xác suất thành công bốn phần.

– Bốn phần?

Phong Vân Vô Kỵ không nghĩ tới, Pháp Tổ trả giá bằng sinh mệnh, lại chỉ giành được có bốn phần thành công.

– Không sai. Con đường thành thần vô cùng nguy hiểm, cho dù trải qua ngàn vạn gian truân cũng chưa chắc có thể thành công. Bốn phần đã là cực hạn rồi, nếu như không có bốn phần này, vậy thì căn bản không có bất cứ hi vọng nào.

Pháp Tổ tiếp tục nói:

– Ngoài ra ba phần hi vọng khác nằm ở Thập Phương Câu Diệt. Trước khi ta chết đã để lại mấy phong thư, hơn nữa còn dặn dò rất nhiều lần, bảo ngươi nhất định phải mang Thập Phương Câu Diệt theo bên mình. Nhưng không ngờ ngươi lại đưa nó cho Thánh giả. Thập Phương Câu Diệt được gọi là thần khí, vốn không phải bởi vì uy lực của nó, mà bởi vì đây là một vật phụ trợ để thành thần, có thể ngăn cản công kích của chư thần.

– Dựa theo kế hoạch ban đầu của ta, khi ngươi dẫn dắt tộc nhân còn lại rời khỏi Thái Cổ, chúng ta sẽ gặp mặt nhau. Nhưng bởi vì ngươi đưa Thập Phương Câu Diệt cho đồ nhi của ta, mà y lại trả giá bằng tính mạng, phát động toàn bộ năng lượng mà ta để lại trong Thập Phương Câu Diệt, làm cho năng lượng hao hết, khiến ta phải chìm vào ngủ say, bỏ lỡ thời cơ gặp mặt ngươi sớm nhất. Sau đó ta phải từ từ tích lũy năng lượng, cho tới bây giờ mới từ ngủ say trong tỉnh lại.

– Lúc Thánh Giả chết, ngài cũng ở đó sao?

Phong Vân Vô Kỵ nhìn Phục Hy.

Pháp Tổ lộ ra vẻ bi thảm:

– Đúng vậy, toàn bộ quá trình ta đều thấy được, thưng lại không thể làm gì. Trong tiên đoán, vận mạng của y đã sớm được định sẵn. Rất nhiều thứ nhìn như không liên quan, nhưng lại hoàn hoàn kết nối với nhau. Bất kỳ một phân đoạn nào xảy ra sai sót, đều có thể dẫn đến thay đổi toàn diện Trong vô số tương lai hiện ra ở dòng sông vận mệnh, loài người đều có kết cục bi thảm, chỉ còn lại một chút hi vọng mong manh này. Mặc dù Thánh Giả là đệ tử mà ta yêu thương nhất, nhưng ta không thể bì điều này mà thay đổi vận mệnh của y. Người chạm đến dòng sông vận mệnh, một khi can thiệp vào đó, sẽ gây ra ảnh hưởng với tương lai lớn hơn bất cứ người nào khác. Cho nên mặc dù ta biết y nhất định phải chết, cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.

Nói đến đây, trên mặt Phục Hy lại có một sự bi ai không nói nên lời:

– Đứng trước sinh tử tồn vong của loài người, bất cứ thứ gì cũng có thể hi sinh, bao gồm cả Thái Cổ, Hiên Viên, Công Tôn… cũng bao gồm cả ta.

Hai người đều im lặng, trong lòng tựa như có một tảng đá lớn đè nặng.

– Thời cơ thành thần chiếm bốn phần, Thập Phương Câu Diệt chiếm ba phần, còn ba phần nữa là gì?

Phong Vân Vô Kỵ phá vỡ sự yên tĩnh.

– Trong ba phần còn lại, hai phần nằm ở tất cả tộc nhân. Khi Chủ Thần thứ mười bốn thành thần, mặc dù có thể thu hút sự chú ý của chư thần, nhưng cũng không thể kéo dài lâu. Một khi ngươi xông lên ngôi vị của thần, chư thần sẽ rất nhanh cảm ứng được. Trước khi ngươi thành thần, chúng ta nhất định phải cố gắng kéo dài thời gian. Mà trong quá trình thành thần ngươi lại không thể nào ra tay, cho nên chỉ có thể dựa vào chúng ta.

– Năng lực của chư thần quá mạnh, chúng ta căn bản không thể ngăn cản công kích của bọn họ.

Phục Hy lắc đầu:

– Chư thần hấp thu lực lượng tín ngưỡng, bản chất của nó chính là hấp thu lực lượng của bản nguyên không gian. Bản nguyên của thần lực có thể nói là tương tự với bản nguyên của không gian. Loài người lại được sinh ra từ bản nguyên không gian. Khi linh hồn của loài người tự nổ, năng lượng sinh ra sẽ tiếp cận với thần lực. Thập Phương Câu Diệt mặc dù là thần khí, nhưng cũng cần có năng lượng để duy trì… chắc là ngươi hiểu được ý của ta.

Phong Vân Vô Kỵ hiểu ý của Phục Hy, đó là năng lượng do linh hồn loài người tự bổ sinh ra sẽ được Thập Phương Câu Diệt hấp thu, dùng để phát động.

Phục Hy ngẩng đầu lên, trong mắt có một sự bi ai thật sâu:

– Thứ mà loài người chúng ta có thể dùng để phản kháng Chủ Thần cũng chỉ có linh hồn của mình. Khi vô số linh hồn loài người tự nổ, có thể trì hoãn công kích của chư thần rất lâu. Còn một phần hi vọng cuối cùng là nằm ở ngươi. Sau khi Thập Phương Câu Diệt tan vỡ, nếu như ngươi có thể thành thần trước khi bị hủy diệt, vậy thì loài người sẽ có một vị trí trong vũ trụ. Còn nếu như không thể, vậy thì chính là lúc chủng tộc chúng ta hoàn toàn lui ra khỏi võ đài lịch sử, tất cả loài người sẽ bị xóa bỏ.

– Tất cả những điều này không thể thay đổi được sao?

Phục Hy lắc đầu:

– Nếu loài người muốn tiếp tục tồn tại trong vũ trụ này thì cần phải hi sinh. Ta biết trong lòng ngươi không muốn nhìn thấy nhiều tộc nhân chết đi như vậy, nhưng nếu muốn thành công bước lên ngôi vị của thần, thay đổi vận mệnh của loài người, những hi sinh này là không thể tránh khỏi. Ngươi đã phiêu bạt trong vũ trụ ngàn vạn năm,chắc hẳn đã cảm nhận được sự thống khổ sống không bằng chết đó. Chẳng lẽ ngươi muốn để cho bọn họ phải mãi mãi sống trong đau khổ như vậy? Sống như vậy thì còn không bằng chết, sao không để cho bọn họ tự lựa chọn.

Phong Vân Vô Kỵ im lặng. Hắn biết, nếu như nói tin tức này cho những tộc nhân còn sót lại trong vũ trụ, bọn họ nhất định sẽ lựa chọn hi sinh tính mạng của mình để giành lấy thắng lợi cuối cùng. Nhưng bởi vì hiểu rõ, cho nên trong lòng hắn càng đau khổ.

– Trong cuộc chiến này, mỗi người chúng ta đều phải đưa ra lựa chọn của mình. Bây giờ, Vô Kỵ, ngươi hãy nghiêm túc trả lời ta một vấn đề.

Thần sắc Phục Hy tỏ ra rất nghiêm túc.

– Chuyện gì?

Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên.

– Nếu như cuộc chiến này cần ngươi phải trả giá bằng linh hồn, ngươi có bằng lòng hay không?

Nhìn thấy đôi môi Phong Vân Vô Kỵ mấp máy, dường như muốn nói gì, Pháp Tổ liền ngăn lại:

– Trước tiên ngươi hãy nghe ta nói hết. Trong ván cờ giữa ta và Tịch Nhĩ Lạc, mấu chốt thắng lợi chính là ngươi có thể trở thành Chủ Thần của loài người, có địa vị ngang với chư thần, thậm chí còn uy hiếp đến bọn họ. Trong quá trình này sẽ có hi sinh rất lớn, ta và tất cả cao thủ Thái Cổ đều sẽ chết. Ngươi không cần nói gì cả, đây đều là do chúng ta tự nguyện. Chúng ta đã phải trả giá rất lớn, Thái Cổ, võ tu, pháp tu… đến cuối cùng chúng ta còn lại gì đây?

– Ý nghĩa của việc thành thần… cho đến khi bước lên ngôi vị của thần ta mới hiểu được đạo lý này.

Phục Hy nói:

– Chư thần sở hữu lực lượng mạnh mẽ nhất trong cả vũ trụ, nhưng bọn họ cũng là những kẻ bi ai nhất. Bọn họ không có bất cứ tình cảm nào, chỉ còn lại lý trí. Liên kết với pháp tắc trong vũ trụ và năng lượng khổng lồ tương ứng với pháp tắc đó, điều này yêu cầu bọn họ phải từ bỏ tất cả tình cảm, chỉ còn lại lý trí. Sau khi ngươi dung hợp thần cách với pháp tắc tương ứng trong vũ trụ, ký ức và tình cảm của ngươi sẽ nhanh chóng tan biến. Khi ngươi trở thành Chủ Thần, ngươi sẽ không còn ký ức về bản thân là loài người nữa, cũng không có mừng vui buồn giận. Cũng tức là, mặc dù thân thể và linh hồn vẫn là của ngươi, nhưng đó đã không còn là ngươi nữa. Tại khoảnh khắc thành thần, cũng chính là lúc ngươi hoàn toàn biến mất khỏi vũ trụ.

– Vô Kỵ, đã biết những điều này, ngươi còn muốn trở thành Chủ Thần không?

Phong Vân Vô Kỵ lộ ra vẻ trầm tư, cũng không lập tức trả lời vấn đề của Phục Hy. Một lát sau, hắn ngẩng đầu lên, hỏi:

– Nếu như không có tình cảm, không có ký ức, chẳng phải chính là một Chủ Thần khác. Trong mắt của Chủ Thần, vạn vật đều chỉ như con kiến. Nếu như không có ký ức, quên hết tất cả, vậy làm sao có thể cứu loài người?

– Đúng vậy, nếu như không có ký ức, đó chính là một Chủ Thần mới, cũng không thể cứu loài người. Đây cũng là một nguyên nhân mà khi thành thần, ta đã dứt khoát từ bỏ thân thể và hơn một nửa linh hồn. Nhưng ngươi thì lại khác, nếu như nói nhân loại có thể sinh ra một người có thể uy hiếp đến chư thần thì cũng chỉ có ngươi.

Phục Hy chỉ vào kiếm xá lợi trên trán Phong Vân Vô Kỵ, nói:

– Viên “thần cách” này của ngươi là mấu chốt. Nếu như ngươi có thể thuận lợi trở thành Chủ Thần, vậy thì loài người sẽ có hi vọng.

– Ta hiểu rồi.

Phong Vân Vô Kỵ nhìn Phục Hy, trên mặt lộ ra vẻ kiên nghị.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.