Phi Điển Hình Dục Vọng Cầu Sinh

Chương 4



Việc sư tôn muốn kết thân này, Vân Lưu cũng ngoài ý muốn.

Hắc rời tông mài giũa tu vi, trên đường tìm bạn tốt tri âm, lại đạt vô số cơ duyên bí bảo, không khỏi ở bên ngoài du đãng quá lâu, tận đến khi sư tôn báo tin, mới nhớ tới đã lâu chưa về Minh Linh kiếm tông.

Nhưng cho đến khi trở lại Minh Linh kiếm tông, mới phát hiện tin sư tôn chưa đề cập đến….Nguyên lai là muốn kết đạo lữ.

Trong lòng hắn nhất thời trở lên vi diệu.

Vân Lưu dù sao cũng là đệ tử thân truyền của Phân Thần lão tổ, ở tông môn cũng được các đệ tử khác tôn sùng kinh ngưỡng, bởi vậy chẳng sợ hắn ngồi ở góc, cũng giống như viên minh châu, thực nhanh khiến người ta chú ý.

Liền có đệ tử tiến gần, nóng bỏng gọi sư huynh, đem hắn từ vị trí hẻo lánh, tới trung tâm. Mà Tạ Trì Mộng đi theo bên người Vân Lưu, mặc dù các đệ tử không quen mắt, vẫn tuân theo lễ nghĩa mà chắp tay thi lễ, cũng bố trí an bài ghế.

Này các đệ tử phụ trách dẫn đường, phần lớn đều thập phần bận rộn. Lại vẫn có người dừng bước, muốn nói lại thôi nhìn về Vân Lưu.

Đệ tử kia nhắc tới vị Tễ Trích Tinh.

“Vân sư huynh….” Hắn tựa hồ đồng tình lại oán hận nhẹ giọng an ủi, “Ngươi chớ có quá khổ sở, Vân Sơ lão tổ, cũng bất quá là bị vị kia nhất thời mê hoặc”.

Vân Lưu bật cười, cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu.

“Ta có cá gì khổ sở, còn có, lại không thể như vậy….” Hắn dừng một chút, “Nghị luận sư nương”.

Đệ tử kia có chút không phục, nhưng ước chừng còn kiêng kị có người ngoài ở đây, không tiện nhắc lại, lấy cớ làm việc đi trước.

Ở thời điểm các tu sĩ nhiệt liệt thảo luận, giờ lành đến gần, nhóm tân yến đều an tĩnh lại, ánh mắt hướng đến Hoan Hỉ Đài.

Vân Sơ lúc này đã thay hỷ phục, hồng y bắt mắt, chỉ là như cũ một đầu tóc bạc, giữa mày lãnh đạm muốn ngưng tụ hàn ý.

Đây chính là Phân Thần đại năng chân chính. Từ sau khi Vân Sơ thành danh, liền hiếm khi ra mặt. Bởi vậy chẳng sợ có tu sĩ sợ thanh thế của hắn, cũng cố ngửa đầu nhìn lại.

Vân Sơ làm đại năng đã thoát phàm nhai, tự nhiên tướng mạo sẽ cực kỳ tuấn mỹ, chỉ là hơi lạnh lẽo. Trong tay hắn cũng nắm lụa đỏ–tục truyền là nữ tử Xúc Chức tông tự tay sơ chế ra lụa này, vì thế cũng được coi là pháp khí thượng phẩm; mà một vị chủ nhân khác hợp với lụa này, cũng chính alf đạo lữ Vân Sơ lão tổ tự thân chọn.

Bất luận là nhóm chân quân ngồi ở ghế thượng đẳng, hay xa hơn một chút là các tán tu, đều nhìn lại muốn thấy một chút khuôn mặt của nam tử làm Vân Sơ lão tổ động tâm.

Hương rượu nồng đậm mơ hồ, chén rượu trong tay Tạ Trì Mộng đều bị linh khí của hắn nung đến hơi toả nhiệt. Bên môi hắn mang ý cười, mắt đào hoa trần ngập hứng thú, đối với Vân Lưu làm mặt quỷ:” Tới”.

Hắn nói:” Ta thật muốn nhìn xem Tễ Trích Tinh có thật hay không đẹp như tễ nguyệt sao sớm*, có thể đem khối băng Vân Sơ kia tan chảy…”

*Toi cũng không biết là gì nên để nguyên nha?

Nhưng chỉ vừa ngẩng đầu, Tạ Trì Mộng lại hơi ngây ngẩn.

Rượu đặc sệt nhỏ giọt từ khe hở ngón tay, chén rượu bạch ngọt bị linh lực mất không chế miết mấy cái.

Tạ Trì Mộng không hề nhận ra.

Trên thực tế, cũng không chỉ có mình hắn thất thố như vậy, các tu sĩ ở đây, phần lớn đều chìm đắm trong sắc đẹp kia.

Tay Tễ Trích Tinh hơi quấn lấy lụa đỏ, năm ngón tay bị sấn đến càng oánh bạch thon dài.

Hắn mặc kệ dây cột tóc nửa bay, buông xuống bên má, chỉ hơi liễm mắt, liền giống như một cảnh đẹp khác.

Các tu sĩ choáng váng mà nghĩ, trách không được, trách không được.

Vân Sơ lão tổ sẽ như cây già nở hoa, nhiều năm như vậy cũng động tình muốn tìm một vị đạo lữ.

Nếu bọn họ gặp được một mỹ nhân như vậy, cũng sẽ….

Hắn đáng giá.

Tễ Trích Tinh buông mắt, cảm giác rất nhiều ánh mắt đều dừng ở trên người mình.

Cơ hồ không thèm che lấp.

Hắn và Vân Sơ cùng cầm một dải lụa đỏ, bị Vân Sơ dắt theo đi ra. Bích Hải đăng nghìn năm không đổi của Minh Linh kiếm tông cũng đã chuyển thành Quỳnh Kình đăng để thắp sáng, kinh quang loá mắt chiếu xuống trên người hai vị tân nhân, làm người ta sinh ra cảm giác kiêu dương húc nhật bao phủ.

Mà Tễ Trích Tinh chỉ đứng ở nơi đó, đại khái là do lúc trước có uống qua rượu kết đạo, trên gò má trắng nõn của hắn cũng có chút sắc đỏ kết hợp với hàng mi buông xuống, càng làm người khác loá mắt.

….. Giống như thẹn thùng.

Đường Hoè Mộng giống như giãy giụa ngẩng đầu nhìn thoáng qua lại như bị yểm trụ.

Ngay sau đó trong lòng lại bị bức đến khó chịu, tựa Kim Đan rách nát, thân chịu lôi kiếp, cảm xúc kỳ quái kia cơ hồ mãnh liệt dâng trào, muốn đem cả người hắn xé mở.

Đường Hoè Mộng thậm trí sinh ra cảm giác quẫn bách muốn chạy chối chết.

Trên đài Hoan Hỉ.

Tu vi Vân Sơ thật sự quá cao, cao đến mức trong Minh Linh kiếm tông không có ai so được với cảnh giới của hắn, liền miễn việc hướng sư trưởng hành lễ đến luôn uống rượu hợp cẩn.

Vân Sơ một ngụm uống cạn.

“Ta Vân Sơ, cũng Tễ Trích Tinh kết làm đạo lữ. Răng long đầu bạc, phi thăng độ kiếp, bất diệt không từ.”

Liền lời thề kết đạo lữ, Vân Sơ cũng nói không hề gợn sóng, giống như niệm khẩu quyết công pháp.

Tễ Trích Tinh cũng đem ly rượu trên ngón tay thon cầm lấy.

Hắn nhìn về phía Vân Sơ, mỉm cười. Trong mắt đều là lưu luyến thâm tình, dường như trong mắt chỉ có mình Vân Sơ.

Tễ Trích Tinh nhẹ nhàng thả dải lụa đỏ, lay động hai bên.

“Vân Sơ lão tổ.” Thanh âm hắn thực nhẹ, thêm vào chuyện có trận pháp nhưng vẫn như cũ rõ ràng mà truyền vào trong tai các tu sĩ ở đây.

Lúc trước Tễ Trích Tinh chưa bao giờ gọi Vân Sơ như vậy.

Mỹ nhân tái nhợt lại diễm lệ, hơi ngửa đầu, một chút liền uống cạn ly rượu. Cánh môi giống như bị nước nhuộm qua, trơn bóng vô cùng.

“Ngài đối với ta có ân”. Tễ Trích Tinh khẽ cười nói, lại không ôn nhu giống trước kia mà mạc danh lộ ra một loại khí phách quyết tuyệt.

Vân Sơ hơi hơi nhăn mày lại, nhìn bộ dáng Tễ Trích Tinh uống rượu.

“Một là vì tông môn của ta chém giết hoè yêu, cứu tính mạng một phương ở tiểu thế giới. Hai là đem ta mang đếm Minh Linh kiếm tông, cho ta nhìn đến con đường tu chân, phía trên Nguyên Anh còn có khả năng trường sinh, phi thăng thành tiên”. Đôi mắt thiếu niên cực nặng “Kia có một ngày, ta nguyện máu chảy đầu rơi trả cho ngài ân tình”.

Tễ Trích Tinh nói chuyên ôn thanh tễ ngữ, ý nghĩa trong lời nói lại rất nặng.

Cảm tình sâu nặng như vậy, cơ hồ làm các tu sĩ đang ngồi lại đối với Vân Sơ lão tổ cực kỳ hâm mộ.

Rốt cuộc yêu ma tiểu thế giới, tu sĩ thượng thế giới mới không cần kiêng nể gì, đối với bọn họ mà nói cũng không khó thanh trừ, đem thiếu niên đưa tới thượng thế giới cũng chỉ là tiện tay. Nhưng thi ân đơn giản như vậy lại có thể đổi lấy nhiệt tình của mỹ nhân, thực sự làm người ta đố kỵ.

Tóc đen tu sĩ vẫn từ từ nói: “Ta đối với ngài, là đối với tiền bối, cường giả kình ngưỡng cùng khâm phục. Cho nên lúc ngài nói với ta, muốn cùng ta kết làm đạo lữ…..” Mặt khác các tu sĩ đều nên tinh thần, thầm nghĩ cư nhiên là Vân Sơ lão tổ ra tay trước; Tễ Trích Tinh hơi nghiêng nghiêng đầu, tóc đen cùng dây cột đỏ thắm buông xuống gò má, một cái chớp mắt cũng diễm lệ đến mê người.

“Ta trước đó chưa từng yêu bất luận kẻ nào. Nhưng ta nghĩ từ ngày ấy trở đi, ta nguyện cùng ngài kết làm đạo lữ, chỉ cần một chút nhiệt tình, toàn lực ứng phó”.

Đối với các tu sĩ sợ là cũng có tâm tư gì đó. Đại năng cố ý, mỹ nhân si tình, làm gì có chỗ chen chân.

Tễ Trích Tinh lại nhàn nhạt liễm mắt: “Bổn đương như thế”.

Ly rượu hợp cẩn rơi xuống, vỡ vụn thành từng mảnh bén nhọn. Tễ Trích Tinh hơi hơi lui về sau, lụa đỏ đã được hắn thả ra, chỉ một động tác như vậy, liền khiến cho hai người dường như xa lại vô cùng, ngăn cách như đường chân trời.

Kế tiếp tình hình chuyển biến bất ngờ.

Tễ Trích Tinh nhàn nhạt nói: “Nhưng Vân Sơ lão tổ bất quá là vì một đoạn Hoá Vật đạo cốt trên người ta lấy tu bổ linh căn ái đồ. Kết làm đạo lữ, là đền bù hay là bố thí?”

Vân Sơ vẫn luôn là thần sắc lạnh băng lúc này rốt cuộc tan vỡ, trong mắt hơi có chút kinh ngạc: “Ngươi như thế nào….”

Hắn thực mau phản ứng lại, thần sắc khiến người khác không nhìn ra được một chút hoảng loạn, mang theo tức giận nói: “Tễ Trích Tinh, ngươi muốn chạy trốn?”

“Nhưng vô luận thế nào, ngươi cũng trốn không thoát khỏi Minh Linh kiếm tông.” Vân Sơ nói.

Mọi người đều kinh sợ.

Đại năng làm người sợ hãi tại đây.

Chân chính vô tâm vô tình, lại phiên vân phúc vũ.

Những cái đó tu sĩ đều đối với Vân Sơ sinh ra một cỗ hàn ý, phẫn nộ, lại chỉ có thể hoá thành vô lực–chỉ vì Vân Sơ là Phân Thần chân quân, chẳng sợ hắn quang minh chính đại muốn cướp đoạt đạo cốt, lại vẫn như cũ có thực lực một tay che trời.

Vân Lưu kinh ngạc mà đứng lên, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Chẳng sợ hắn ngu xuẩn cũng minh bạch “ái đồ” trong miệng Tễ Trích Tinh là ai.

Sư tôn thế nhưng vì hắn làm ra loại sư tình này….

Hai người kết làm đạo lữ trên Hoan Hỉ đài lại được ngăn cách với các tu sĩ tu vi dưới Phân Thần bởi thuật pháp, để ngừa có người gây hấn, lúc này vừa lúc đem Vân Lưu ngăn bên ngoài.

Mà hai người vốn lên kết làm đạo lữ, cũng là nhìn nhau bằng anh mắt lạnh băng, giằng co vô cùng.

Tễ Trích Tinh chợt cởi áo ngoài đỏ tươi, lộ ra áo trong màu bạch kim, bên hông treo một thanh đao thon dài bị áo ngoài làm lung lay.

Vô vỏ yêu đao.

Tễ Trích Tinh chỉ nói: “Ta đã chờ đến hôm nay, vì sao phải trốn”.

Vân Sơ không biết vì sao, trong lòng tích tụ bực bội, hắn gần như âm lãnh mà nhìn chằm chằm kiếm tu Kim Đan can đảm dám khiêu khích hắn, hơi thở quanh thân lạnh lẽo vô cùng.

“Tễ Trích Tinh, chỉ bằng một cái đao yêu, ngươi cho rằng có thể đả thương ta?”

Tễ Trích Tinh mỉm cười như thiếu niên khí phách hăng hái. Giống như ở tiểu tông môn kia là thiếu chủ nhận hết sủng ái.

Vân Sơ chưa bao giờ bị Tễ Trích Tinh nhìn bằng ánh mắt xa lạ như vậy, lại mạc danh nôn nóng, đan điền tích ứ nỗi khổ riêng(?).

Tóc đen kiếm tu nói: “Vân Sơ lão tổ, lời nói đó không phải là hư ngôn, ngươi muốn cái gì, ta cho ngươi.”

Hắn nâng tay lên.

Yêu đao không vỏ sắc bén, thân đao sáng như tuyết, lần đầu tiên được mài bén là uống máu chủ nhân.

Tễ Trích Tinh đón gió để từ đầu vai đến ngực, lưỡi đao xuyên qua sống lưng, máu tươi róc rách chảy ra, một chút liền ướt sũng cả người.

Đồng tử Vân Sơ hơi co lại, cảnh tượng trước mắt dường như vượt qua phạm vi lý giải của hắn, lập tức trong đầu chịu một kích, trống rỗng vô cùng.

Đặc biệt người nọ hồn nhiên không thèm để ý, trong miện niệm pháp quyết, khoé mắt dính lên một chút máu, giống như nốt ruồi đỏ trên gò má, mỹ diễm vô cùng lài như cùng đường bí lối.

Oánh bạch đạo cốt bị mổ ra trong cơ thể.

Tễ Trích Tinh chưa bao giờ tùy ý như vậy. Chỉ là sắc mặt của hắn tái nhợt đến đáng sợ như thể nháy mắt tiếp theo sẽ hồn phi phách tán trước mắt Vân Sơ.

Thân dưới đau nhức thế nhưng Tễ Trích Tinh vẫn giữ thần trí được thanh tỉnh.

Hắn nói với Vân Sơ: “Lão tổ dạy ta nhiều thuật pháp tinh thâm như vậy, ta một cái cũng không học được. Duy chỉ có bí quyết mổ cốt này, chỉ thấy một lần liền khắc cốt ghi tâm”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.