Phi Chính Quy Luyến Ái

Chương 32: Sự hiểu lầm mĩ lệ



Ánh mắt Lục Diêu cũng không thèm nâng lên, trực tiếp xắn tay áo Grant lên, chỉ thấy cánh tay vốn rắn chắc lại có chút tái nhợt đã xanh tím một mảng lớn, đến mức độ để người nhìn vào cũng cảm thấy đau.

Buông ống tay áo, Grant vô tình khoát tay, “Lão già sống chết vẫn chướng mắt tính cách và đam mê của ta, An Duy Tư ngược lại lại hợp khẩu vị của lão, đáng tiếc vì thân phận khiến lão cũng không có biện pháp, lão già nhất thời kích động sử dụng bạo lực cũng là bình thường.”

A, hắn thiếu chút nữa đã quên người này bản chất vẫn là biến thái, lại nói đối phương lại thành thật như vậy đúng là làm người ta ngoài ý muốn, bản thân ngay từ đầu đã chuẩn bị tốt để tiêu hóa một lý do bất lương nào đó gã nói ra.

Đây là đề cập tới đề tài gia tộc và chuyện riêng tư của đối phương, Lục Diêu không muốn xát muối lên miệng vết thương của người ta, hơn nữa so với cái này, hắn ngược lại tương đối kinh ngạc với cách ngoan ngoãn chịu đánh của Grant, liền chủ động đổi đề tài, “Nhìn không ra ngươi còn có phẩm chất kính già như vậy.”

Hiểu được dụng ý của Lục Diêu, Grant cố ý làm nũng đến buồn nôn nói, “Ngươi rốt cuộc cũng phát hiện ra ta thực chất chỉ có bề ngoài cường đại nhưng tâm linh yếu ớt?”

Ổn định một chút khí tức vì bị ghê tởm mà không thuận, Lục Diêu dùng một ánh mắt thương hại nhìn gã, “Nhìn ra, một nữ nhân lại phải sống trong thể xác nam nhân quả là bi ai, ngươi có thể xin giải phẫu biến tính.”

“……” Vì cái gì miệng mỹ nhân luôn cố tình không buông tha người ta, “Lục Diêu, nếu ngươi không nói lời nào, sẽ có rất nhiều người thích ngươi.”

“Cám ơn khích lệ, ta một chút cũng không muốn trêu chọc đến cái thứ yêu thích rẻ tiền ấy. Đúng rồi, nghe nói mát xa là phương pháp trị liệu thập phần hữu hiệu trong tình huống này.”

Lục Diêu tươi cười làm Grant có dự cảm không tốt, “Ngươi biết mát xa?”

“Thể nghiệm rồi ngươi liền biết.”

Hắn biết mát xa sao? Đương nhiên là không, hắn sao có thể học loại tay nghề phải hầu hạ người khác. Thế nhưng, mát xa dù sao chẳng phải cần đau mới có tác dụng sao.

Thời gian kế tiếp, tiếng kêu thảm thiết vẫn quanh quẩn trong phòng quan quân, đến thời gian xuất phát không ai dám vào báo cáo, cách cánh cửa hô báo cáo xong liền trốn thoát, sợ chậm một chút nữa sẽ bị Grant túm vào chịu tội thay.

Đợi đến lúc Lục Diêu ngừng tay, Grant cả người tựa như bị mấy chục đại hán “beep” vậy, ghé vào trên giường nửa chết nửa sống – gã cuối cùng cũng biết vì sao trước lúc mát xa Lục Diêu còn đặc biệt yêu cầu dùng dây thừng rắn chắc trói gã lại.

“Hừ, trên người đau để miễn cho ngươi còn có thời gian rỗi nghĩ thứ khác, coi như là phúc lợi bồi thường đi. Ta đi sao chép một phần bản đồ ra ngoài đi dạo.”

“Cám ơn. Còn nữa, không cần thể hiện sự quan tâm mất tự nhiên như vậy nga.”

“Ngươi đang nói mơ gì vậy.”

Dứt lời, Lục Diêu cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng. Một mình ở trong phòng, Grant nhắm mắt lại, thì thào tự nói, “Khả ái như vậy lại không bố trí phòng vệ, nếu nhịn không được ăn luôn thì phải làm sao đây?”

Lục Diêu đương nhiên là không biết Grant suy nghĩ cái gì, vì lưu lại cho đối phương không gian yên lặng mà đi ra ngoài tản bộ, thế nhưng ở hoàn cảnh thế này thật sự không có gì đáng tản bộ, đập vào mắt có thể thấy tất cả đều là cảnh tượng trụi lủi thê lương.

“Ngươi đang làm gì vậy?”

Đang chậm rì rì đi trên con đường nhỏ hoang vu không rõ thuộc nơi nào, bốn phía im ắng một chút thanh âm đều không có, sau lưng Lục Diêu đột nhiên truyền ra một thanh âm không mang theo tình cảm, hiệu quả này không cần nói cũng biết.

Đợi đến lúc Lục Diêu xoay người nhìn thấy một đầu bạch mao bắt mắt, đã cảm thấy bản thân không thể nói được gì.

“Lời này hẳn là do ta hỏi ngươi đi?” Bản thân là một người ngoài thì thôi, An Duy Tư là quan chỉ huy của quân địch chạy đến đây…… Không phải quá hồ nháo.

“Tới tìm ngươi. Ở nơi này mà lạc đường sẽ thực phiền toái.”

“Ta sẽ không chất vấn ngươi là thông qua phương thức gì mà biết hành tung của ta.” Nhìn thấy người này mình liền đau đầu, “Nếu nơi này không có người khác, ta tạm thời lắm miệng một câu, ngươi tốt nhất nên chú ý tới Edie một chút.”

An Duy Tư sửng sốt, “Ta và hắn không phải loại quan hệ ấy.”

“Ai nói với ngươi chuyện đó?!” Thật sự là làm người ta hỏa đại, “Ta hoài nghi hành vi cùng động cơ của hắn, đề nghị ngươi cẩn thận một chút, cái này chỉ là cá nhân ta phỏng đoán, cho nên tin hay không tùy ngươi.”

Tình cảm của Edie thu phóng không khỏi quá mức tự nhiên, hơn nữa gã lúc trước đặt An Duy Tư cùng Grant vào phòng hắn, khó nói không có ý đồ kích phát mâu thuẫn giữa hai người, chẳng qua hai người này rất vô dụng căn bản là không tỉnh lại mà thôi.

“Ta sẽ chú ý. Ta đưa ngươi trở về đi.”

“……” Lục Diêu không biết bản thân nên bắt đầu châm chọc từ chỗ nào, một quan chỉ huy đưa kẻ miễn cưỡng được coi là quân địch trở về? Hiển nhiên không phải do đầu óc không tốt thì do hình cung phản xạ quá dài.

Vừa muốn mở miệng cự tuyệt, trên lỗ tai An Duy Tư có cái gì đó phản quang, tia sáng đâm vào mắt Lục Diêu hơi hơi nheo lại, cảm thấy rùng mình, lập tức túm lấy bả vai An Duy Tư, “Đừng nhúc nhích!”

Khống chế động tác của An Duy Tư, Lục Diêu không để ý kề sát lại, An Duy Tư cả người đều cương cứng, dựa vào thực gần, là mùi của hắn……

Mặc kệ đối phương vì mình tới gần mà càng cương ngạnh, Lục Diêu mặt càng thấu càng gần, cơ hồ muốn dán vào An Duy Tư, chỉ thấy hắn cẩn thận vươn tay, từ vành tai trắng nõn mượt mà của An Duy Tư tháo xuống một vật thể tròn tròn thật nhỏ cơ hồ nhìn không rõ.

Mà lúc này An Duy Tư còn đang trong trạng thái ngốc hồ hồ, từ lỗ tai đến cổ đều đỏ thấu.

“Đây là cái gì?”

“Bom nguyên tử mini, dạng điều khiển từ xa.” An Duy Tư sắc mặt không biến, giống như thứ này không phải mới tháo xuống từ người y vậy.

“…… Trực tiếp ném xuống đất có ảnh hưởng gì không?”

“Không có, loại này lực sát thương không lớn, phải ở rất gần mới tạo thành thương tổn, cho nên khả năng có người ngộ thương là không lớn.”

Vừa dứt lời, Lục Diêu lập tức quăng cái vật nhỏ kia đi, hắn bắt buộc phải dùng hết toàn lực mới khống chế được bản thân không gầm rống khó coi, “Ngươi đại não suy thoái hay cảm giác vinh dự khi vì nước hiến thân cường liệt đến độ xâm chiếm hết chỉ số thông minh vốn không nhiều của ngươi?! Thứ này có thể tùy thân đeo ở chỗ đó sao?!”

Nghe hắn nói như vậy, An Duy Tư ngược lại lại lộ ra biểu tình vô tội, chọc Lục Diêu cảm thấy bản thân sắp cao huyết áp, “Ngươi cho rằng ngươi vẫn là một con mèo sao? Lộ ra biểu tình này cũng vô dụng! Đây chẳng lẽ là tự ngươi đặt ở đó cho dễ tự sát?!”

“Không phải, là ở trên phi thuyền, khi tỉnh ngủ lại thấy ở đó.”

Lời này ý là nói y vẫn biết trên người mình bị đặt bom điều khiển từ xa.

“Ngươi có thể lưu loát giải thích cho ta không?” Hoặc là nói thế giới này còn có tập tục truyền thống thần kỳ như vậy?

“Cái đó có mùi của ngươi, ta tưởng ngươi đặt.” Thì ra không phải như vậy, làm y còn nghĩ là chủ nhân tặng quà mà cảm thấy thật cao hứng.

Những lời này đi kèm với vẻ mặt đầy thất vọng của An Duy Tư, lượng tin tức thật sự quá lớn.

Lục Diêu nhịn không được nói ra một câu lão sư tiểu học thường dùng giáo huấn học sinh, “Ta bảo ngươi đi chết ngươi liền đi? Lại nói đó là thứ ta có thể làm ra sao?”

“Ngươi lo lắng cho ta?” Một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, An Duy Tư thập phần cao hứng hỏi ra một câu trống đánh xuôi, kèn thổi ngược như vậy.

Xin cho phép xen thêm một chút tâm lý giờ phút này của An Duy Tư vào đây, tuy rằng thực mất hình tượng thế nhưng vẫn cần đối mặt hiện thực: Được quan tâm được quan tâm được quan tâm …… Chủ nhân quả nhiên sẽ không thật sự chán ghét ta, thực muốn ôm một chút……

Nếu dùng ba chữ để hình dung tâm tình Lục Diêu giờ phút này, chỉ có thể là: Chịu không nổi. Hắn thâm thâm cảm nhận được bản thân với thế giới vặn vẹo này không cùng một phong cách.

“Tóm lại, thứ này không phải ta đặt, xem ra Edie thật sự có vấn đề, nên làm thế nào ta không nói nhiều, tin rằng chính ngươi cũng biết.” Lục Diêu định nói xong câu này liền đi, nhưng vẫn nhịn không được thêm một câu, “Vật phẩm nguy hiểm như vậy đều không thể là do ta đặt, cho nên, đừng để ta hoài nghi chỉ số thông minh của ngươi lần thứ hai!”

“Nga.” An Duy Tư thành thật gật đầu tỏ vẻ biết, “Vậy như thế nào mới là ngươi đưa?”

“Nếu là ta đưa sẽ thẳng trước mặt đưa cho ngươi! Cuối cùng, hắn nếu làm ra hành động rõ rệt như vậy, đại khái rất nhanh sẽ có hành động, ngươi có thể trở về.”

Mắt thấy An Duy Tư từng bước quay đầu rồi biến mất khỏi tầm mắt mình, Lục Diêu hít sâu vài lần, nói cho chỉ đến mức ấy thôi bản thân phải bình tĩnh. Kẻ thầm mến cũng không phải mới có lần đầu tiên cần gì phải tức giận, vẫn nên mau chóng quay lại xem một tên khác, miễn cho bị nổ chết, bản thân lại phỉa lưu lại cái nơi quỷ quái này một đời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.