Ngày hôm sau, khi Kỷ Phong Miên tỉnh lại thì nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ.
Đây là…bệnh viện?
Hắn ngồi dậy rồi nhìn thấy trên tủ đầu giường có một tờ giấy nhắn.
Tiểu Miên, chú làm thủ tục xuất viện cho cháu rồi, lát nữa cháu nói với y tá một tiếng là được, chú còn có việc phải về An Bình trước.
Lý Kính Tùng.
Sao chú Lý lại tới đây?
Kỷ Phong Miên day day sống mũi, sao hắn không nhớ ra chuyện sau khi ngất đi vậy.
A—
Ngất?
Kỷ Phong Miên tự nhiên đỏ mặt, trước khi ngất Khương Nam Thư đã ôm lấy eo của hắn. Lúc đó trong đầu hắn đang loạn cào cào, hắn ngây ra như phỗng rồi mất đi khả năng tư duy.
Hắn biết chuyện này không đúng, nhưng rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào?
Kỷ Phong Miên không nghĩ ra được nên quyết định đi rửa mặt cho tỉnh táo. Vừa bước vào nhà vệ sinh thì hắn lại nhìn thấy một tờ giấy nhớ dán trên mặt gương.
Nét chữ quen thuộc.
An Khả Hạ không có ý tốt, muốn giở trò ly gián, đừng tin lời cậu ta nói. Khương Nam Thư không thích tiếp xúc quá gần với người khác, đừng suốt ngày bám lấy cậu ấy, sẽ làm cậu ấy sợ chạy mất.
Kỷ Phong Miên cầm tờ giấy, khịt mũi coi thường.
Hừ, quả nhiên, An Khả Hạ có ý đồ xấu với Khương Nam Thư, tao đã sớm nhận ra rồi còn cần mày nhắc chắc?
Còn Khương Nam Thư…
Kỷ Phong Miên nhớ lại chuyện ngày hôm qua thì không khỏi đắc ý, nào có chuyện Khương Nam Thư không thích gần gũi người khác, hôm qua Khương Nam Thư còn chủ động ôm hắn cơ mà.
Nhưng mà trước đó Khương Nam Thư đột nhiên lạnh nhạt lại khiến Kỷ Phong Miên có chút cảnh giác.
Tuy “hắn”buổi tối có hơi ngu ngốc nhưng có đôi lúc đều luôn nói rất đúng. Ví như, bỗng nhiên muốn về thăm Lễ Châu, rồi lại chuyển trường tới Lễ Châu.
Hắn quyết định nghe theo lời khuyên lần này, không suốt ngày dính lấy Khương Nam Thư để tránh đối phương phản cảm.
Nhưng mà, nếu không dính lấy Khương Nam Thư thì hắn lại thấy chỗ nào đó sai sai, hay là tìm trợ giúp?
Người trợ giúp nhanh chóng được xác định, chính là Triệu Sâm đang ở An Bình xa xôi. Triệu Sâm là một người tính cách khéo léo, đặc biệt là cách đối nhân xử thế, mới mười mấy tuổi đời nhưng đã xử lsy vô cùng thỏa đáng.
Kỷ Phong Miên gọi một cuộc điện thoại, “Sâm Tử, có chuyện này muốn hỏi mày.”
Triệu Sâm: “Phong ca, lâu vậy không gặp mà mày cũng chẳng hỏi han anh em được câu nào, thẳng thắn thế?”
Kỷ Phong Miên cười mắng, “Biến, mày có thấy gớm không hả.”
Triệu Sâm: “Nói đi, chuyện gì?”
“Ở Lễ Châu tao quen được một người bạn, cậu ấy không muốn để ý tao cho lắm, mãi mới nói chuyện được vài câu rồi lại đột nhiên lạnh nhạt.”
Triệu Sâm: “Vậy đổi người bạn khác phải là được à, Phong ca muốn làm bạn với ai thì đó là phúc của người đó, không cảm kích thì tìm người khác.”
Kỷ Phong Miên không hài lòng, “Mày lảm nhảm gì đấy, đương nhiên không thể đổi, tao chỉ vừa mắt mình cậu ấy, người khác không được.”
Ban đầu giọng Triệu Sâm có vẻ uể oải, nghe thấy Kỷ Phong Miên nói vậy thì thấy hứng thú, “Phong ca, không phải là mày…biết yêu đấy chứ?”
Nói thật, người trong giới bọn họ đều sống rất buông thả phóng khoáng. Từ cấp 2 đã bắt đầu yêu đương hẹn hò, chỉ có Kỷ Phong Miên là ngoại lệ, trước giờ chưa hề yêu đương.
Con gái theo đuổi hắn không ít, hắn bằng lòng đi trượt tuyết trượt ván hay leo núi nhưng không muốn đi hẹn hò với con gái. Mọi người đều nghĩ là Kỷ Phong Miên chưa thông suốt.
Triệu Sâm cười hơ hớ, không ngờ Kỷ Phong Miên mới chuyển trường hơn 1 tháng thì trái tim đã rục rịch rồi.
Cậu ta lên tình thần, chỉ hận không thể truyền thụ hết kinh nghiệm tình trường cho Kỷ Phong Miên, “Chuyện này không thể vội vàng, phải có chừng mực, mày mới chuyển tới 1 tháng nên tiến độ không thể quá nhanh, lúc gần lúc xa mới đúng đắn.”
“”Xa” mà mày nói có nghĩa là gì?” Kỷ Phong Miên ngập ngừng hỏi.
“Qua lời mày kể thì đó là một người rất có tâm phòng bị, đương nhiên là phải để người ta làm quen với mối quan hệ hiện tại rồi từ từ đột phá.”
Triệu Sâm xoa xoa cằm, thầm nghĩ không ngờ Kỷ Phong Miên lại thích kiểu người đẹp lạnh lùng.
“Làm quen?”
Triệu Sâm: “Chính xác, nếu mày tấn công phát một thì sẽ khiến đối phương sợ chạy mất vì không thể quen được với mối quan hệ gần gũi này. Tóm lại là thuận theo tự nhiên.”
Càng nghe Kỷ Phong Miên càng thấy mơ hồ, hán nhíu mày nói: “Nói trọng điểm, mày cứ nói vớ vẩn gì ấy, không hiểu.”
“Làm phép so sánh đây, cậu ấy nhận bữa sáng mày đưa, vậy thì bắt đầu đưa mỗi ngày, duy trì khoảng một thời gian để cậu ấy quen với sự tồn tại tại của mày.” Triệu Sâm dừng chốc lát, “Rồi sau đó cách vài hôm không đưa, đợi…”
“Tao hiểu rồi, cảm ơn mày.”
Kỷ Phong Miên vội vội vàng vàng tắt cuộc gọi, trong lòng hắn chỉ có để đối phương làm quen, còn nửa câu sau thì không hề nghe lọt tai.
Chuyện khác thì Triệu Sâm không đáng tin, nhưng trong chuyện kết bạn thì lại rất có kinh nghiệm.
Kỷ Phong Miên cảm thấy đã tìm đúng người trợ giúp rồi.
Hắn trực tiếp gọi điện cho luật sư Lý, “A lô, chú Lý, cháu muốn nhờ chú một việc. Vâng, cháu muốn dọn về căn nhà cũ của ông cháu.”
Giọng luật sư Lý mang theo vẻ nghi hoặc, “Không phải tối qua cháu đã nói chuyện này với chú rồi sao? Chú tìm người làm rồi, cuối tuần là xong, tới lúc đó sẽ gọi cháu.”
Kỷ Phong Miên ngớ người, “À..vâng, cảm ơn chú Lý.”
Sau khi tắt máy, Kỷ Phong Miên đứng dậy xông thẳng vào nhà vệ sinh.
Kỷ Phong Miên chống hai tay lên bồn rửa mặt, hắn nhìn ban bản thân trong gương với vẻ hung dữ, “Không ngờ mày lại tâm cơ như vậy, khuyên tao đừng dính lấy Khương Nam Thư còn bản thân lại muốn lén dọn qua ở bên cạnh? Lần trước mày trộm xe của cậu ấy, lần này lại muốn làm gì? Tao nói cho mày biết, Khương Nam Thư là bạn của tao, của tao, mày đừng hòng có ý nghĩ gì quá đáng với cậu ấy.”
Nói hết, hắn giật tờ giấy dán trên gương xuống, xe nát rồi ném vào thùng rác. Hắn nghiến răng kèn kẹt, như là có thâm thù đại hận với nhân cách còn lại.
***
Cuối tuần, khoảng 9 giờ sáng.
Khương Nam Thư đang ngồi trên phòng làm đề, vừa bắt đầu làm thì đã nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài.
Lúc đầu anh không để ý lắm, đóng cửa sổ cản lại tạp âm rồi tiếp tục học bài.
Cho tới khi làm xong một tờ đề thì Khương Nam Thư duỗi người giãn gân cốt thì mới nhận ra bên ngoài vẫn rất ồn.
Nghe có vẻ có người đang chuyển nhà.
Sao có thể được? Bên cạnh là nhà ông nội Kỷ Phong Miên. Với điều kiện của nhà hắn thì không thể nào bán căn nhà đó đi được.
Khương Nam Thư thấy không đúng, anh đứng dậy đi xuống lầu xem thử.
Vừa mở cửa thì đã thấy Miêu Nhị Gia ngồi trên bờ tường lầu 2.
“Meo~”
“Sao mày lại ở đây? Lại chạy ra ngoài hả?”
Chưa nói hết thì trên bờ tường xuất hiện một đôi bàn tay, một người xuất hiện sau bức tường, “Hi, Khương Nam Thư.”
Trong phút chốc, thời gian như quay ngược lại quá khứ.
Khương Nam Thư như quay trở lại nhiều năm trước, thằng nhóc vừa béo vừa đen ngồi trên bờ tường mở lời chào anh.
Cảnh thì vẫn vậy nhưng người ngồi trên bờ tường nay đã trở thành một thiếu niên anh tuấn.
Kỷ Phong Miên thấy Khương Nam Thư nhìn hắn đăm đăm thì tự thấy đắc ý, hắn đang nghĩ xem nói câu gì mở đầu cho ngầu.
Bỗng chốc, một cái bóng đen vụt xuống.
Miêu Nhị Gia nhảy vào đầu Kỷ Phong Miên, lấy đầu hắn làm điểm tựa rồi đạp chân nhảy vào lòng Khương Nam Thư.
Kỷ Phong Miên không kịp đề phòng, bị đạp vào đầu suýt thì mất thăng bằng, may mà thần kinh vận động của hắn tốt nên đã giữ vững cơ thể, nhưng với một tư thế rất buồn cười.
“Miêu Nhị Gia! Cái thằng mất dạy…” Tiếng mắng chửi bị đứt đoạn, Kỷ Phong Miên ngây ngốc nhìn mặt của Khương Nam Thư.
Khương Nam Thư cười. Anh cười lộ ra hàm răng đều đặn, trong mắt như chứa ánh nắng dịu dàng.
Đẹp. Thật sự rất đẹp.
“Khương Nam Thư…cậu…cậu đúng là…tú sắc khả san.”
Một câu nói không qua não nhưng lại thể hiện được suy nghĩ thật trong lòng hắn. Hắn cảm thấy, nếu có thể liếm một cái thì cảm giác chắc chắn giống như vị đá bào matcha ngày hè, mát lạnh và hơi chát, hậu vị lại ngọt tới tận tim.
“…”
Nụ cười của Khương Nam Thư nhạt dần, “Môn ngữ văn của cậu thật sự cần phải bổ túc, tiết ngữ văn hôm nào cậu cũng ngủ.”
Anh dừng lại một lát, “Lần thi tháng này, phần viết cậu không được một điểm nào.”
Trọng điểm mà Kỷ Phong Miên chú ý lại khác, “Làm sao cậu biết?”
Giọng nói mang theo chút vui vẻ, điều này chẳng phải đang nói là trên lớp Khương Nam Thư đều lén nhìn hắn ư, nếu không sao anh biết phần viết của hắn được không điểm.
“Giáo viên ngữ văn đã gọi tên phê bình cậu.”
Sự thật tàn nhẫn, Kỷ Phong Miên sững người. Lúc đó hắn chỉ nghĩ tại sao Khương Nam Thư lại trở nên lạnh nhạt, căn bản chẳng nghe lọt tai cái gì.
Khi hắn muốn nói gì đó để vớt vát lại mặt múi thì Khương Nam Thư nghe thấy tiếng động, “Miêu Nhị Gia, không được cào cửa, hỏng cửa.”
Anh không để ý tới Kỷ Phong Miên nữa mà quay người ngăn chú mèo đen đang làm loạn lại.
Bỏ lại Kỷ Phong Miên đang ngồi trên tường tự mình tức giận.
Rồi sẽ có một ngày, phải…phải tìm cho con mèo đen gây rối kia một con mèo cái xinh đẹp, để cho nó biết thế nào là nhìn mà không ăn được!
***
Khương Nam Thư ôm Miêu Nhị Gia vào phòng khách, ngồi xuống sô pha rồi sờ loạn nó một hồi.
Đã qua nửa tiếng, anh đứng dậy, “Được rồi, Miêu Nhị Gia, mày phải đi về.”
Không ngờ Miêu Nhị Gia lại nhảy khỏi sô pha rồi chạy thẳng lên lầu hai. Phòng anh ở trên lầu hai, Khương Nam Thư không muốn nó làm rối bàn học nên vội đuổi theo.
“Miêu Nhị Gia!”
Khương Nam Thư đuổi vào phòng nhưng lại không thấy nó đâu, anh chỉ thấy rèm cửa sổ khẽ đung đưa.
Anh bất đắc dĩ đi qua xem, vừa kéo rèm ra thì, “Đừng trốn…”
Chưa nói hết lời thì Khương Nam Thư đã nhìn thấy Miêu Nhị Gia đang ngồi trên bệ cửa sổ, xuyên qua cây long não, anh còn nhìn thấy Kỷ Phong Miên đang sắp xếp đồ đạc.
Khương Nam Thư chậm chạp nhớ ra một chuyện, hồi trước Kỷ Phong Miên đã ở trong căn phòng đó.
Kỷ Phong Miên dọn về đây, còn ở trong căn phòng ngày trước? Tại sao? Rõ ràng hắn chẳng nhớ gì.
Phòng ngủ chính hướng về phía khác thì có diện tích rộng hơn, lại hướng về phía đẹp, tại sao Kỷ Phong Miên lại chọn căn phòng phòng nhỏ này?
Khương Nam Thư nhíu mày, anh nhớ tới tính cách của Kỷ Phong Miên, nếu hắn phát hiện ra phòng của bọn họ ở đối diện, khoảng cách giữa hai cửa sổ không tới 2m thì…
Sẽ rất phiền phức.
Anh lùi lại một bước, tay đang muốn kéo rèm lại nhân lúc Kỷ Phong Miên còn chưa chú ý tới. Bỗng nhiên, cái bóng đen đột ngột nhảy lên, nó đạp lên cây long não, mượn lực nhảy lên bệ cửa sổ phía đối diện.
“Meo~”
Người đang sắp xếp đồ đạc ngẩng đầu lên, chau mày muốn mắng con mèo đen vô lương tâm.
“Ấy? Khương Nam Thư?”
Thời gian đã muộn.
Khương Nam Thư buông tay khỏi tấm rèm, anh khẽ gật đầu chào, “Ừ.”
Kỷ Phong Miên ném cái áo trong tay xuống, hắn nhoài người trên bệ cửa sổ, “Trùng hợp quá, đây là phòng của cậu à?”
“Ừ.” Khương Nam Thư hỏi, “Sao cậu không ở căn phòng đối diện. Hướng của căn phòng đó tốt lại rộng hơn.”
Kỷ Phong Miên vò vò tóc, “Tôi cũng không biết nữa, lên lầu thì quen chân đi về hướng phòng này.”
Trọng lúc nói chuyện, Khương Nam Thư được nhìn lại căn phòng mà đã lâu anh chưa thấy lại.
Đồ dùng đầu là đồ mới nhưng kiểu trang trí thì vẫn như trước, chỉ là…những dấu vết mà Khương Nam Thư và Kỷ Phong Miên để lại trước đây đã không còn nữa.
Chỉ là nhìn người trước mắt với hoàn cảnh quan thuộc, cùng với cây long não ở giữa…
Kỷ Phong Miên lúc trước thường nhảy thẳng từ cửa sổ phòng hắn lên cành cây long não rồi nhảy vào phòng Khương Nam Thư.
Bây giờ, vẫn là người đó, vẫn là cái cây đó, chỉ là sẽ không còn…
“Khương Nam Thư, tôi thấy thế này tiện thật đấy.”
Khương Nam Thư tỉnh lại, anh hơi sững sờ, hỏi, “Cái gì?”
“Lùi lại đi!”
Khương Nam Thư vô thức lùi lại hai bước.
Sau đó, anh nhìn thấy Kỷ Phong Miên chống tay lên cửa sổ rồi mượn lực nhảy thẳng qua phòng anh.
Giống như lúc trước.
Bóng dáng bé nhỏ chồng lên bóng người cao lớn, mang theo làn gió tươi mát ngoài cửa sổ thổi qua tán cây
“Thấy sao?” Kỷ Phong Miên tiếp đất với tư thế đẹp trai, thậm chí vì để cho Khương Nam Thư nhìn rõ hắn còn cố ý giữ nguyên tư thế vài giây.
Hệt như con chim công trống đang đi tìm bạn đời.
Giọng nói lạnh nhạt của Khương Nam Thư vang lên, “Trên pháp luật, hành vi của cậu là đột nhập bất hợp pháp.”
“Khương Nam Thư, cậu đúng là chẳng có tình thú gì cả!” Kỷ Phong Miên chịu một kích lớn, tay ôm ngực nói.
Khương Nam Thư không hề dao động, “Tình thú chỉ dùng với người yêu với nhau, chúng ta chỉ là bạn bè.”
Lại nói chỉ là bạn bè.
Kỷ Phong Miên chịu đả kích quá lớn, cúi đầu ủ rũ nhảy về phòng mình, động tác lưu loát như trên đất bằng, thậm thậm chí còn điêu luyện hơn cả Miêu Nhị Gia.
Rõ ràng không lâu trước đó Kỷ Phong Miên còn vui vẻ vì Khương Nam Thư đã thừa nhận bọn họ là bạn trong cuộc phỏng vấn cơ mà.
Hôm nay hắn lại cảm thấy hai chữ “bạn bè” này nghe thật khó chịu.
Nhưng mà không sao, có kế sách của Triệu Sâm ở đây rồi, hắn chắc chắn sẽ tiến thêm được một bước.
Ví dụ như…anh em?
“Kỷ Phong Miên.”
Nghe thấy giọng nói từ căn phòng đối diện, hắn vui vẻ quay lại, “Sao? Có phải thấy động tác lúc nãy của tôi rất ngầu không?”
Khương Nam Thư làm như không thấy, nói tiếp: “Kỷ Phong Miên, cảm ơn cậu chuyện lần trước.”
“Hử?” Kỷ Phong Miên chớp chớp mắt, hắn chưa phản ứng lại được.
“Là chuyện ngày hôm đó”, Khương Nam Thư dừng một lát, “Để bày tỏ sự cảm ơn, cậu có thể…đưa ra một yêu cầu.”
Không phải anh chưa nghĩ tới việc tặng Kỷ Phong Miên quà cảm ơn, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh lại thấy suy nghĩ của Kỷ Phong Miên rất kì lạ, không bằng cứ hỏi thẳng xem đối phương muốn gì.
Mắt Kỷ Phong Miên sáng bừng lên, hắn lập tức muốn yêu cầu làm anh em khác cha khác mẹ với Khương Nam Thư. Nhưng sau khi đụng phải ánh mắt chứa ý lạnh của Khương Nam Thư thì hắn lại thấy yêu cầu này không đáng tin.
Do dự hồi lâu Kỷ Phong Miên mới nói, “Cậu có thể gọi tôi dậy mỗi ngày không?”
Khương Nam Thư hơi sửng sốt, anh không ngờ lại là một yêu cầu kì lạ như vậy, “Tôi dậy khá sớm, cậu có quen không?”
“Có có, tôi cũng quen dậy sớm!”
“Yêu cầu này quá đơn giản”, Khương Nam Thư nghĩ một hồi, “hay là mỗi sáng thức dậy tôi sẽ kèm cậu đọc thuộc một bài văn nữa?”
Anh thật sự không chịu nổi cách dùng từ của Kỷ Phong Miên, nghĩ đi nghĩ lại, anh thấy cách tốt nhất là đôn đốc để trình độ ngữ văn của Kỷ Phong Miên nhanh chóng tiến bộ.
“Đọc…đọc thuộc bài văn?” Kỷ Phong Miên không dám tin vào tai mình, đời này hắn ghét nhất là đọc thuộc.
Khương Nam Thư rủ mắt, dường như có hơi thất vọng, “Nếu cậu không muốn thì tôi cũng không ép…”
“Được! Quyết định như vậy đấy.”
Thế là Kỷ Phong Miên lại nhìn thấy ý cười trong mắt Khương Nam Thư, hắn chợt thấy hăng hái, học thuộc có là gì, chỉ cần Khương Nam Thư có thể cười thêm vài cái thì hắn có thể học thuộc cả bộ sử kí!