Pháo Hôi Là Boss Phản Diện???

Chương 10: Thẩm Gia Ý không phải tinh tinh nhảy hip hop trong sở thú !!!



Hoắc Nhất Thiên vô tình nhìn lướt qua phía bàn của Thẩm Gia Ý. Sau đó đột nhiên anh quay đầu lại.

Cẩn Bạch Dương lúc này vẻ mặt khó chịu, cau có mà nhìn chằm chằm Hoắc Nhất Thiên.

Sáng hôm nay đi học Cẩn Bạch Dương vô tình va vào một cô gái và làm rớt điện thoại trên tay cô ấy. Thấy trên màn hình là bức ảnh của một người con trai nhìn quen mặt, phía dưới ảnh còn có dòng chữ “Chàng hoàng tử lạnh lùng – Hoắc Nhất Thiên.”

Cẩn Bạch Dương: ‘……’

À, thì ra cái tên đáng ghét đó là Hoắc Nhất Thiên sao. Cẩn Bạch Dương mặt không cảm xúc mà trả điện thoại rồi xin lỗi cô gái kia.

Sao cô có thể quên được cuộc gặp gỡ bất ổn ngày hôm qua chứ. Cái tên kia chính là người ăn nói thô lỗ, không những thế lại còn gián tiếp làm cho Cẩn Bạch Dương bị đuổi việc !

Hoắc Nhất Thiên lúc này cũng không dễ chịu gì. Thì ra cái con nhỏ hôm qua lại học cùng trường với anh sao?

Hừ, trái đất này tròn thật !!

Hai ánh mắt giao nhau tựa như lóe lên tia lửa sau đó hai người quay ngoắt mặt sang bên khác.

Thẩm Gia Ý – người biết đầu đuôi câu chuyện: ‘……’

Ăn một bữa cũng không xong nữa. Thẩm Gia Ý cậu khổ quá mà \=.\=

Hoắc Nhất Thiên nhớ lại ngày hôm qua, không biết anh nghĩ gì mà sau đó trên khuôn mặt của “Chàng hoàng tử lạnh lùng” xuất hiện một nụ cười hiếm thấy.

Chỉ có điều cái nụ cười này không ổn lắm.

Ừm…… khá là đểu ????

Thẩm Gia Ý thấy nụ cười kia của Hoắc Nhất Thiên, cậu bỗng cảm thấy có gì đó không ổn lắm.

Tuy không phải người chơi hệ tâm linh nhưng Thẩm Gia Ý vẫn rất tin tưởng vào trực giác của cậu.

Mặc dù trực giác của Thẩm Gia Ý không được tốt lắm :)))

Đang suy nghĩ xem có nên đi xem thử quẻ bói cho tương lai mai này không thì Thẩm Gia Ý đã thấy Hoắc Nhất Thiên đứng trước bàn họ đang ăn sau đó rất tự nhiên mà kéo một cái ghế còn trống ngay bên cạnh Cẩn Bạch Dương.

Thẩm Gia Ý: ‘…..’

Cẩn Bạch Dương: ‘…..’

Tạ Minh Triết: ‘…..’

Giang Tu Kiệt: ‘…..’

Đường Hạ Vũ: ‘…..’

Cô bạn đi cùng Cẩn Bạch Dương: ‘…..’

Đám bạn của Hoàng tử Hoắc: ‘…..’

Ồ bầu không khí ngại ngùng im ắng này rất quen thuộc đối với Thẩm Gia Ý. Theo kinh nghiệm của cậu thì rất có thể trong những tình huống như thế này sẽ có một nhân vật can đảm mở miệng ra làm cho không khí ngại ngùng hơn :)))

‘Này cửa hàng tiện lợi, cô tên gì?’

‘………’

Nói đâu có sai đâu. Lại nữa rồi nè \=.\=

Cẩn Bạch Dương mặt lạnh nhạt không thèm quan tâm đến lời nói của Hoắc Nhất Thiên mà cầm khay thức ăn lên muốn ra khỏi chỗ này.

Hoắc Nhất Thiên lại một lần nữa bị ngó lơ, ở đây lại còn là nơi đông người nữa. Sĩ diện nhỏ bé bị đụng chạm đến. Hoắc Nhất Thiên thấy Cẩn Bạch Dương muốn đi khỏi liền ngay lập tức bắt lấy cánh tay cô.

Vào ngay khoảng khắc bàn tay anh chạm vào cánh tay Cẩn Bạch Dương thì đồng loạt ba giọng nói vang lên.

‘Bỏ chị dâu ra mau !!!’

‘Bỏ tôi ra mau !!!’

Thẩm Gia Ý: ‘…..’

Quần chúng không biết từ bao giờ đã ăn dưa, còn Thẩm Gia Ý chỉ vì nhiều chuyện mà lại lơ là hai thanh niên kia :)))

Hoắc Nhất Thiên và Cẩn Bạch Dương đồng thời nhìn về phía Đường Hạ Vũ và Giang Tu Kiệt.

‘Hai cậu nói gì cơ? Ai là chị dâu?’

‘……’

Ồ, nói cùng một lúc luôn nè. Mai-đẹt- ti-ni đây chứ đâu :)))

Giang Tu Kiệt nhìn chằm chằm bàn tay đang chạm vào Cẩn Bạch Dương của Hoắc Nhất Thiên, cậu ta quay sang Thẩm Gia Ý cáo trạng.

‘Anh Thẩm ! Cái tên hoàng tử lạnh lùng này dám chạm vào chị dâu nè, anh mau dạy thằng đó một bài học đi !!!’

Thẩm Gia Ý đang suy nghĩ làm sao để chuồn đi thì tự nhiên bị điểm danh: ‘….’

Hoắc Nhất Thiên buông tay đang giữ Cẩn Bạch Dương ra. Ánh mắt thích thú mà nhìn Thẩm Gia Ý. Giọng nói đầy mùi chế giễu mà mỉa mai cậu.

‘Gì đây, ra đây là người mà cậu để ý tới sao? Từ bao giờ mà Thẩm đại thiếu cậu lại hạ thấp tiêu chuẩn đến mức này chứ?’

Hoắc Nhất Thiên nói đến câu cuối thì tầm mắt dò xét nhìn về phía Cẩn Bạch Dương.

Cẩn Bạch Dương không nói gì mà chỉ nhìn vào Hoắc Nhất Thiên. Sau đó cô lại quay sang nhìn về phía Thẩm Gia Ý, lạnh nhạt mà nói.

‘Thẩm Gia Ý, mong cậu giải thích cho tốt !’

‘…….’

Nữ chính đáng sợ qué !!!!!!! Cứu Tiểu Ý Ý mauuuuu !!!!!!!

Nội tâm đang nhảy disco là thế nhưng ngoài mặt Thẩm Gia Ý vẫn rất bình tĩnh. Đó là không ai để ý đến bàn tay đang nắm chặt đến mức run rẩy của cậu.

‘Tôi hết theo đuổi Cẩn Bạch Dương rồi, các cậu không cầm phải làm phiền cô ấy nữa.’

Giọng của Thẩm Gia Ý không quá lớn nhưng phòng ăn bây giờ rất yên tĩnh do họ đang chăm chú ăn dưa. Vì vậy nên câu nói vừa rồi của Thẩm Gia Ý ai cũng nghe thấy.

Tất cả quần chúng ăn dưa đang có mặt ở đây ngay lập tức đều muốn nổ tung.

Gì đây chứ? Không phải Thẩm Gia Ý đã theo đuổi Cẩn Bạch Dương được hơn một năm rồi sao???? Sao bây giờ nói không theo đuổi nữa????

Ngay cả Tạ Minh Triết từ đầu đến cuối ngồi im không nói gì cũng bị lời này của Thẩm Gia Ý làm cho bất ngờ. Cậu ta không quá ủng hộ việc Thẩm Gia Ý mù quáng mà theo đuổi Cẩn Bạch Dương nhưng thấy cậu nghiêm túc như vậy nên cũng mặc kệ.

Không ngờ được hôm nay chính miệng Thẩm Gia Ý lại nói ra câu này.

Tạ Minh Triết lần đầu tiên mở miệng từ khi có chuyện đến giờ.

‘Sao lại không theo đuổi nữa, cậu dừng lúc nào sao bọn tôi lại không biết?’

Đường Hạ Vũ và Giang Tu Kiệt gật đầu lia lịa như muốn Thẩm Gia Ý trả lời cho các cậu biết.

‘…Tôi hết thích Cẩn Bạch Dương hôm qua. Ừm…. tính theo giờ thì mới hơn 12 tiếng thôi.’

Quần chúng ăn dưa: ‘…..’

Tạ Minh Triết: ‘…..’

Đường Hạ Vũ: ‘…..’

Giang Tu Kiệt: ‘…..’

Cẩn Bạch Dương: ‘…..’

Hoắc Nhất Thiên: ‘…..’

Mạc Tầm Chu chỉ ngồi im một chỗ nhìn đám người mà hắn cho là ruồi bọ này nhốn nháo. Chỉ riêng Cẩn Bạch Dương là hắn nhìn không sót một chỗ nào trên gương mặt xinh đẹp ấy.

Thế mà từ lúc Hoắc Nhất Thiên hỏi Thẩm Gia Ý về việc cậu thích Cẩn Bạch Dương thì hắn đã để ý đến biểu cảm của cậu.

Người khác có thể không thấy nhưng Mạc Tầm Chu lại thấy vô cùng rõ. Bàn tay của Thẩm Gia Ý nắm chặt lại, đôi tay hơi run rẩy. Từng khớp xương rõ ràng lộ ra, mỗi điểm khớp đó lại có màu hồng hơi nhạt.

Ánh mắt Mạc Tầm Chu nhìn chằm chằm sau gáy của Thẩm Gia Ý mà suy nghĩ.

Tại sao cậu ta lại sợ? Là vì đối mặt với Hoắc Nhất Thiên sao? Như vậy không đúng, không đời nào có chuyện Thẩm thiếu gia hống hách lại đi sợ người khác. Trừ khi…. người ở trước mắt hắn đây không phải Thẩm Gia Ý.

Thẩm Gia Ý bỗng cảm thấy sau gáy có một đợt lạnh chạy dọc theo sống lưng, cậu hơi rùng mình một cái. Chưa kịp cảm nhận được nỗi lạnh lẽo ấy thì Thẩm Gia Ý bị nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm.

‘…….’

Nhìn cái gì chứ????

Chưa thấy ai đẹp trai như cậu sao????

Sao bọn họ lại nhìn cậu như nhìn tinh tinh nhảy hip hop trong sở thú thế hả ????

Thẩm Gia Ý tuy vậy nhưng vẫn bày ra bộ dáng nghiêm túc. Cậu nhìn thẳng vào mắt Cẩn Bạch Dương.

‘Hôm qua khi đang tắm, tôi chợt nhận ra rằng tôi và cậu không thể nào đến với nhau được. Cậu nhìn xem, tôi là một người đờn ông đẹp trai ngời ngợi. Cậu là một mỹ nữ với bộ não siêu phàm. Tôi sợ, nếu sau này hai chúng ta đến với nhau sẽ khiến mọi người ghen tị. Chưa hết, lỡ mà tôi với cậu có con với nhau thì sao? Đứa trẻ sẽ là một mầm non thiên tài. Như vậy quá không công bằng cho những người khác !!!!’

‘…………’

Lại một lần nữa rơi vào tình huống này.

Những lúc rơi vào tình huống khó xử, chỉ cần nở một nụ cười tự tin thì mọi chuyện sẽ đâu vào đó !!!!

Mà Thẩm Gia Ý chỉ nghĩ thôi chứ không dám làm thật. Cậu không dám cười khi phải đối mặt với nam chính và nữ chính thế này đâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.