Sớm tinh mơ hôm sau, hai nàng thức dậy sớm. Yuku giúp Hashi chuẩn bị, tiếp đó giúp nàng thay thuốc vết thương trên bả vai. Hashi trong lòng tâm niệm: “Không được động lòng không được động lòng”, lại nhìn nét mặt nhu hòa cẩn trọng của Yuku, vội vã quay mặt đi nơi khác. Tuyệt đối không được trầm luân, không được để ý đến Yuku.
Cứ như vậy các nàng ngày đi đêm nghỉ, ròng rã gần một tháng cũng sắp tới núi Kasai. Hai nàng kiếm một quán trọ nghỉ đêm, sáng hôm sau vượt qua thảo nguyên là sẽ tới chân núi.
Một tháng này, Yuku ở cạnh Hashi sớm đã điều chỉnh tâm trạng, vẫn như trước không khác một li. Nhưng với Hashi lại có chút chật vật.
Câu “không được động lòng” đã niệm tới mê sảng, nhưng nàng lại phát hiện ra cái gì Yuku làm đều bắt đầu ghim sâu vào tâm trí nàng rồi. À, không hẳn là chỉ có vậy, thi thoảng dáng vẻ xinh đẹp của Yuku cũng rất tự nhiên mà thấm vào lòng nàng nữa.
Tỷ như khi ai kia nhìn nàng ôn nhu, hay lâu lâu tiêu sái hất tung bờ tóc mái, hoặc chỉ là một cái nhếch môi để lộ anh khí phi phàm….”
Nhưng mà bỏ đi bỏ đi, ngươi biết là không thể mà, Hashi!
Hashi lắc lắc đầu, đi theo Yuku vào tiểu điếm mới tìm được. Nhưng đi được vài bước lại đụng trúng Yuku.
“Sao đang đi lại dừng vậy?”. Hashi ai oán lên tiếng.
“Không có gì”. Yuku liếc mắt về sau, thấy nàng không sao liền bước tiếp.
Hashi nhìn quanh quất, không có gì bất thường.
“Hoan nghênh hoan nghênh, hai vị đây là muốn thuê phòng hay dùng bữa vậy?”. Chủ điếm là một đôi vợ chồng trung niên, thoạt nhìn rất hiếu khách thân thiện.
Yuku lạnh nhạt trả lời: “Cảm phiền, một phòng, qua đêm”.
Hai vợ chồng cười cười, đi chuẩn bị phòng. Khách điếm này rất vắng vẻ, nhưng lại khá sạch sẽ.
“Yuku, cô không muốn ăn cơm ở đây sao?”. Hashi hỏi lúc hai nàng ở trong phòng.
Yuku đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe tiếng nàng hé mắt ra nhìn. “Thánh nữ không cảm nhận được chút gì sao?”
Hashi mới tắm xong, khoác một bộ kimono trắng điểm hoa đỏ tươi, dung nhan trong trắng thêm một phần dụ hoặc. Lấy mũi ngửi mấy cái: “Không biết”.
Yuku tiếp tục nhắm mắt, trong lòng thầm nghĩ, thánh nữ nàng bớt đẹp lại đi. “Vậy tốt rồi, ta ngủ một chút, nếu có thể nàng cũng nên ngủ đi”.
Hashi trong lòng thầm hiểu nơi này không ổn, nhưng nhìn dáng ngủ vững vàng của Yuku, phẩy tay. Nàng cũng ngủ thôi, lo làm gì.
Nửa đêm.
Ánh trăng mờ ảo, bóng đêm tĩnh lặng.
Cánh cửa sổ phòng hé mở, một cái ống tiêu đưa vào, phun ra một luồng khí trắng. Hashi và Yuku trong phòng nằm im không tiếng động, nhẹ nhàng tạo kết giới khoá luồng khí đó lại.
Quả nhiên là hắc điếm.
Một lúc sau đã thấy có tiếng người đi tới. Một người nói: “Tướng công, như vậy có được không? Ta cảm thấy hai người vào đây không tầm thường”. Là giọng bà chủ quán.
Tiếng khàn khàn của nam nhân đáp lại: “Không sao đâu, thuốc của Bạch yêu chúng ta cũng không phải tầm thường đâu!”
Ra là Bạch yêu, còn ở nơi đây dựng hắc điếm lừa gạt người đi đường, không biết đã làm hại bao nhiêu người? Hashi thầm nghĩ. Thảo nào nàng không cảm nhận được yêu khí, vì Bạch yêu loại yêu quái duy nhất có thể che giấu được yêu khí của mình, hơn nữa còn chuyên dụng độc khí hại người.
“Ta thấy kiếm của cô gái kia tràn ngập sát khí, lần này vẫn nên cẩn thận”. Bà chủ đáp lại.
Không có tiếng đáp lại, cửa phòng mở ra, hai thân ảnh lách vào. Hashi vỗ tay một cái, kết giới vung ra phía cửa, nhốt hai người lại.
Nhưng người đàn ông nhanh nhạy lách mình tránh được kết giới, xộc vào trong phòng. Tay ông ta cầm dao phay sáng loáng.
Yuku không rút kiếm, nhanh chóng tung người ra ứng chiến. Hashi niệm quyết, nhốt chặt nữ yêu kia.
Yuku cùng người kia giao chiến, chỉ một lúc sau đã khống chế được ông ta. Hashi thuận tay nhốt luôn ông ta vào kết giới, niệm chú. Hai người kia bị đau, nằm trong kết giới không ngừng giãy giụa xin tha.
“Xin hai vị thứ tội, là bọn tiểu yêu không biết phải trái nên mới lầm đường lạc lối. Mong hai vị rộng lượng bỏ qua cho lần này. Bọn tiểu yêu chỉ dựng hắc điếm cướp tiền đi đường chứ không giết chóc một ai, từ nay về sau không dám nữa!”
Yuku nhếch môi: “Thân thể các ngươi là Bạch yêu nhưng mang theo sát khí, nói chưa giết người ai sẽ tin? Hơn nữa ban nãy còn dụng độc!”. Là người lịch duyệt dày dặn, Yuku có thể cảm nhận được sát khí, vừa nhìn đã biết nơi đây là hắc điếm.
Hai Bạch yêu muốn mở miệng xin xỏ, Hashi không nói nhiều phất tay một cái. Kết giới biến mất, trên mặt đất lại chỉ trơ trọi hai viên ngọc trai.
Ra tay nhanh gọn lại không báo trước, một chút cũng không hạ thủ lưu tình. Nhưng Yuku rất tán đồng điểm này của nàng.
“Yuku”. Hashi như quên hết khoảng cách giữa bọn họ, nói chuyện rất bình thường với Yuku, giọng nói xen chút lo lắng. “Bạch yêu kết từ yêu khí mà thành, nguyên bản có dụng độc cũng không hại người vô tội. Nhưng nếu yêu khí nhiễm bẩn mới sinh ra tà ác. Bình thường chỉ yêu giới mới có đủ tà khí để thay đổi một Bạch yêu, sao hiện tại ở đây…”
Yêu quái chia làm hai loại. Yêu quái được hình thành từ những vật thể tồn tại quá lâu, hấp thu linh khí trời đất mà thành thường không xấu, cũng ít khi đả thương con người. Nhưng yêu quái sinh ra từ tạp niệm của con người hoặc những nơi phong thủy hung hiểm thì mới đáng sợ. Nhân giới hiện tại cũng xem như thanh bình, linh lực trong trời đất dồi dào. Loại yêu quái thứ hai chỉ thường tập trung ở yêu giới, hút tà khí mà sống.
Mà nay có tới hai Bạch yêu tà khí như vậy sống trà trộn ở Nhân giới.
Yuku im lặng nghe nàng nói, cũng hiểu việc này không bình thường. Yêu giới chẳng lẽ lại hành động sao?
Hashi cắn môi, nếu sau khi nàng đi khỏi đây, thế giới này không có Himemiko chống chọi liệu có bị Yêu giới làm loạn?
“Bình tĩnh đi thánh nữ”. Yuku rốt cuộc mở miệng. “Tất cả đều ổn!”.